Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu
Chương 10: Ông chủ quán bar bí ẩn

Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 10: Ông chủ quán bar bí ẩn

Convert: Bến, Google, QT, Mãn Mãn

Editor: Mãn Mãn

Ngày hôm sau, Kiều Hân Hân hoàn thành việc viết bản thảo, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

Ví tiền, chìa khóa, điện thoại, ô che nắng, sau khi đã mang đầy đủ mọi thứ, cô đeo khẩu trang lên. Lúc này vẫn còn sớm, vừa qua thời điểm ăn trưa, cô có thể chậm rãi đi qua đó.

Bình thường, nếu đường đi không quá xa, cô sẽ không lên tàu điện ngầm.

Ở cửa thang máy, có một người đàn ông đang nhét hai tay trong túi quần đứng ở đó, anh ta mặc quần áo giản dị, đội mũ, đeo kính râm cùng khẩu trang.

Trông còn kỳ quái hơn cả cô... Kiều Hân Hân đứng ở một bên, cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày của mình.

Người đàn ông vốn chỉ tùy ý nhìn lướt qua, anh ta bỗng nhiên sửng sốt, tuy Kiều Hân Hân đeo khẩu trang, nhưng anh ta vẫn nhận ra được.

Thang máy đã tới, bên trong không có ai, người đàn ông vượt qua cô, bước vào đó.

Kiều Hân Hân đứng ở ngoài, cô do dự một chút, vẫn cùng đi theo.

Khắp nhà trọ này đều là camera, nếu đây đúng là một người quái gở, muốn làm gì mình cũng không được.

Kiều Hân Hân đứng ở phía trước, cô lấy điện thoại ra, dùng bản đồ tìm quán bar Lam Ngư Thanh. Người đàn ông rất cao, anh ta hơi hơi nghiêng người, liền nhìn thấy màn hình di dộng của cô.

Lam Ngư? Đằng sau phố Nam Hậu?

Chẳng mấy chốc đã tới tầng 1, Kiều Hân Hân dẫn đầu đi ra ngoài, người đàn ông không gần không xa đi sau lưng cô.

Giữa ngày hè, hai người đều đeo khẩu trang, một đường này tỉ lệ người quay đầu cao vô cùng.

Ra khỏi cửa tiểu khu, có một chiếc xe bảo mẫu chuyên dụng dành cho minh tinh ngừng ở bên đường, Kiều Hân Hân không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút.

Bản đồ di động bắt đầu chỉ đường, cô cúi đầu xuống, phát hiện phố Nam Hậu quả nhiên cách nơi này không xa.

Người đàn ông đi qua trước mặt cô, trực tiếp lên xe bảo mẫu. Không bao lâu sau, xe liền rời đi.

Sau khi vào xe, người đàn ông lấy mũ cùng kính râm xuống, tiện tay kéo khẩu trang tới cổ. Người ngồi ở đối diện chậc chậc nói: “Ra cũng thật mau, đã không thấy chị gái vài năm, sao không trò chuyện nhiều thêm một chút?"

“Có gì để nói chứ." Anh ta chỉ tới lấy chìa khóa mà thôi.

“Thật lạnh lùng, chị Thần nhất định sẽ rất đau lòng... Ồ, trông cô gái kia sao quen thế nhỉ?"

Lúc xe bảo mẫu rẽ sang hướng khác, Chu Lộ nhìn thấy Kiều Hân Hân đang đứng ở ven đường chờ đèn tín hiệu. Có lẽ bởi vì quá nóng, Kiều Hân Hân đã đem khẩu trang kéo xuống.

Dung mạo, nhìn rồi khó quên.

Chu Lộ trợn to hai mắt, chỉ chỉ nói: “Mau nhìn kìa! Là Kiều Hân Hân!"

Năm năm không thấy, khuôn mặt của Kiều Hân Hân không có nhiều biến hóa quá lớn, nhất là một đầu tóc xoăn dài kia, vẫn như cũ buông ở sau lưng.

“Lần trước gặp mặt có vui vẻ không?" Chu Lộ nhiều chuyện hỏi.

Thân ảnh của Kiều Hân Hân đã bị xe bỏ lại ở xa xa đằng sau, Lâm Ngọc Dương điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nghịch kính râm trong tay, thản nhiên nói: “Không vui."

“..."

Chu Lộ im lặng tựa lưng vào ghế, cũng đúng, tính cách của Lâm Ngọc Dương hiện tại thay đổi lớn như vậy, không cùng ai thân thiết cho nổi.

Đôi khi, Chu Lộ còn rất hoài niệm một Lâm Ngọc Dương của thời trung học, khi ấy anh ta vừa hay gây cười vừa ngốc nghếch, ai có thể nghĩ rằng có một ngày anh ta sẽ biến thành như vậy chứ.

Đi bộ khoảng chừng 20 phút, Kiều Hân Hân liền tới phố Nam Hậu. Nơi này quả nhiên toàn là quán bar, chẳng qua hiện tại mới 2 giờ chiều, trên cơ bản là không có người nào lai vãng.

Nhưng đến buổi tối lại rất náo nhiệt, ở ven đường có rất nhiều quán bar, đứng ở xa cũng có thể nghe được âm thanh.

Kiều Hân Hân vẫn nhìn bản đồ trên di động, đi tới cửa của Lam Ngư Thanh, đây là một quán bar nhỏ cách điệu, trên dưới có hai tầng.

Lúc cô đẩy cửa, chuông gió rung động phát ra tiếng đinh đang.

Nhân viên phục vụ không lớn tuổi lắm, giống như người làm bán thời gian, cậu ta đang quét dọn vệ sinh. Sau khi thấy Kiều Hân Hân liền có chút kinh ngạc: “Chào mừng quý khách đã đến với quán."

Ánh mắt của cậu tròn trịa, giống như nai con, rất sạch sẽ.

Kiều Hân Hân gật đầu, cô nhìn quanh bốn phía một cái, nhẹ giọng nói: “Tôi... Tôi tới tìm một người tên là Lý Mục."

“Vâng vâng, chị chờ một chút! Em đi gọi anh ấy!"

Cậu cầm chổi chạy lên tầng 2, trong quán bar nhỏ chỉ còn lại một mình cô, khó tránh khỏi cảm thấy vắng lặng.

Kiều Hân Hân nhìn sân khấu nhỏ trước mặt, ở trên bày một ít nhạc cụ cùng hệ thống âm thanh, đến buổi tối hẳn là có ca sĩ qua đây.

Hồi còn học ở trung học, cô đã từng vào một nơi tương tự như quán bar này, ký ức cũng đã lâu, những chi tiết đều trở nên mờ nhạt, không rõ ràng.

Cậu thiếu niên kia rất nhanh liền đi xuống, mở to đôi mắt tròn, nói: “Việc này, Kiều tiểu thư, thật ngại quá! Ông chủ của em nói chị chờ một chút... Anh ấy còn bảo, hai người hẹn lúc 3 giờ chiều, chị tới hơi sớm so với giờ hẹn."

“..."

Kiều Hân Hân ngồi xuống ghế dài của quầy bar, gương mặt của cậu thiếu niên kia mang vẻ áy náy: “Em không biết pha rượu, chị có uống được nước chanh không ạ?"

“Được."

Cậu rót cho Kiều Hân Hân một ly nước chanh, rồi tự mình rời khỏi quầy bar, tiếp tục quét dọn vệ sinh.

Kiều Hân Hân nhàn rỗi, liền lấy điện thoại ra xem tin tức mới, sau lại dần dần mệt mỏi, gối đầu lên tay ngủ gật.

Đang mơ hồ ngủ, trên đỉnh đầu liền truyền tới một giọng nam trầm thấp: “Kiều tiểu thư?"

Kiều Hân Hân bỗng chốc bị đánh thức, cô lập tức ngồi thẳng người dậy, nhìn người đàn ông đang đứng ở trong quầy bar.

Mãi cho tới 3 giờ chiều, Lý Mục mới xuống tầng, anh ta vô cùng hứng thú nhìn màn hình màu xanh nhạt đang lơ lửng ở giữa không trung, trêu trọc nói: “Không có lấy một vị khán giả nào nha."

Kiều Hân Hân hiện tại đã chuẩn bị kĩ càng, xem ra người đàn ông này quả nhiên có liên quan tới TV Thái Dương! Anh ta cũng có thể nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp tới từ hệ ngân hà như mình.

Lý Mục khoảng 25 tuổi, mặc một cái áo phông màu xanh đậm đơn giản, mái tóc màu nâu hơi xoăn, ánh mắt nhìn Kiều Hân Hân lóe lên một tia cười giảo hoạt. Anh khiến người ta cảm thấy mình là một người đàn ông lười biếng, làm việc có phần không đàng hoàng, nhưng lại có một khuôn mặt tuấn tú cực kỳ.

Một khi trời tối sẽ có rất nhiều phụ nữ ghé qua Lam Ngư Thanh, tuyệt đại đa số đều là để thấy phong thái của ông chủ Lý Mục.

“...Chào anh."

Kiều Hân Hân liếc nhìn phòng phát sóng trực tiếp, nhân khí đâu chỉ ảm đạm, nếu Kaka không treo máy ở kia, lượng người xem trực tuyến chính là con số 0 tròn trĩnh.

Trước khi Kiều Hân Hân ăn cơm trưa, Kaka đã nói chiều nay hắn bận việc, phải rất trễ mới về.

Lý Mục cúi đầu đùa nghịch cái ly trước mặt, anh nhếch miệng gợi lên một nụ cười có ý vị thâm trường, thấp giọng nói: “Cô có biết bá chủ thăng cấp là gì không?"

“Tôi không rõ." Kiều Hân Hân lắc đầu.

Lý Mục đang pha rượu, thủ pháp của anh rất thành thục, xem ra thường xuyên làm chuyện này.

Kiều Hân Hân nhìn anh, có cảm giác cả người Lý Mục trở nên hơi thần bí dưới ánh đèn lờ mờ, mặc dù anh ta đang cười, nhưng rõ ràng lại khiến Kiều Hân Hân cảm thấy anh ta rất xa cách.

Lúc anh ta ngẩng đầu lên, cảm giác xa cách liền biến mất, dường như những thứ vừa rồi chỉ là ảo giác của riêng cô.

Anh ta đem một ly rượu cocktail đã được pha chế tốt đặt ở trước mặt Kiều Hân Hân, xoay người đi rửa ly.

“Nếm thử xem."

Kiều Hân Hân hơi nhấp một chút, thơm mùi sữa nhàn nhạt, uống rất ngon.

Thu xếp quầy bar xong, Lý Mục lại tới trước mặt cô, cúi người, một tay chống chằm.

Hai người cách nhau rất gần, Kiều Hân Hân ngồi cứng ngắc, hô hấp trở nên dồn dập.

Cô... Cô không thích người khác dựa vào mình gần như vậy.

Lý Mục nhìn cô, tựa như đang nhìn một chú mèo con mà mình vừa mua về, trong mắt là vẻ hứng thú không chút che giấu cùng... Yêu thích?

Dùng từ này cũng không quá chính xác, nhưng cô không thể tìm được từ nào tốt hơn để hình dung.

“Đã lâu rồi không có chủ kênh nào tới tìm tôi, rất tịch mịch đó."

Anh ta vỗ tay cái độp, một bưu kiện lóe ra ánh sáng màu xanh hiện lên ở trên bàn, Kiều Hân Hân liền ấn một cái.

“Ký tên đi, cô thông qua rồi."

Kiều Hân Hân ngây ngẩn cả người.

Cô mở to hai mắt, không thể tin được, đơn giản như vậy liền thông qua? Nhiệm vụ trị giá 30 điểm nhân khí cứ đơn giản như vậy là xong?

“Chỉ vậy thôi sao?"

Lý Mục híp mắt cười rộ lên, giống như một con hồ ly giảo hoạt.

Không đúng, có âm mưu!

Dây thần kinh của Kiều Hân Hân căng ra, cô kiên trì hỏi: “Tôi ký hợp đồng này để làm gì?"

“Rất đơn giản, chính là lúc đang phát sóng trực tiếp, cô sẽ xem phim kinh dị, cũng tự mình đi thể nghiệm môt chút."

“..."

Cái gì??

Đầu óc của Kiều Hân Hân còn chưa xoay chuyển, nụ cười trên gương mặt của Lý Mục càng sâu hơn, anh thấp giọng nói: “Tên gọi tắt là, chương trình truyền hình trực tiếp tử vong."

Rắc rắc.

Trong đầu Kiều Hân Hân như có vật gì bị cắt đứt, mặt không biểu cảm, cô đẩy ly rượu trong tay về phía trước, nhảy xuống ghế dài, xoay người đi ra ngoài.

Lý Mục biết rõ là cô sẽ đi, hì hì, anh ta đã sớm chuẩn bị đầy đủ, nếu con cừu nhỏ này đã tiến vào hang sói, sao có thể để cô dễ dàng chạy thoát như vậy được?

“Cô không muốn tìm Đại Cầu và Tiểu Cầu sao?" Thanh âm miễn cưỡng của Lý Mục truyền tới, Kiều Hân Hân bỗng dưng ngừng lại.

Cô xoay người, kinh ngạc nhìn Lý Mục.

“Anh có ý gì?"

Lý Mục ngoắc ngoắc ngón tay, cười đến ái muội: “Cục cưng qua đây, cách tôi gần một chút."

Theo lý thuyết, một người có vẻ ngoài đẹp trai như thế, công thêm giọng nói dịu dàng như vậy, tất cả phụ nữ sau khi nghe xong đều nên thẹn thùng mới đúng. Kiều Hân Hân thì ngược lại, rùng mình một cái.

Cô nhếch môi, mạnh mẽ áp chế sự chán ghét trong lòng, nhưng sao ý nghĩ của cô có thể tránh khỏi ánh mắt của Lý Mục được?

Anh ta nhíu mày, cũng thật lợi hại, bao nhiêu người phụ nữ đều quỳ dưới gấu quần tây của anh ta, vị chủ kênh mới sinh này lại không lọt bẫy chút nào.

“Nói đi, lời vừa rồi của anh có ý gì?" Đứng trước quầy bar thêm lần nữa, Kiều Hân Hân nhìn ánh mắt của anh ta.

Lý Mục chậm rãi nói: “TV Thái Dương tới từ đâu, cô nên biết rõ ràng --- Không phải chỉ là hai người mất tích thôi sao, chỉ cần dùng dụng cụ trong trung tâm thương mại của TV Thái Dương, tìm được bọn họ trong mấy phút đồng hồ chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng chủ kênh cần đạt được cấp độ 3 sao cùng rất nhiều tiền mới có thể mua đồ, nếu cô muốn nhanh chóng thăng cấp, nhanh chóng kiếm tiền, vậy thì ký phần hợp đồng này của tôi. Tôi dám cam đoan, trong toàn bộ chủ kênh ở tinh tế thực hiện "Chương trình truyền hình trực tiếp tử vong", chỉ có trái đất là nơi nóng bỏng nhất."

Khoa học kỹ thuật của trái đất lạc hậu, chủ kênh lại không có bất kỳ siêu năng lực nào, vậy nên phải chọn "phim kinh dị" mới càng thêm mạo hiểm kích thích.

Khán giả đều yêu thích kiểu này, nếu chỉ dùng một ngón tay là có thể dọn dẹp toàn bộ zombie quỷ quái, vậy thì còn xem cái khỉ gì nữa? Không phải bọn họ muốn xem chủ kênh giãy dụa khi đang kề cận cái chết sao?

“Đương nhiên, thân là chủ kênh, cô sẽ không gặp phải nguy hiểm tới tính mạng, dẫu sao cũng là mấy thứ đồ công nghệ cao, ít nhất phải bảo đảm an toàn cho cô. Nhưng độ chân thực khi cô làm phát sóng trực tiếp có thể lên tới 99%, trong đó bao gồm sự đau đớn."

Lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Hân Hân, Lý Mục chỉ biết cô gái này rất phù hợp. Cô xinh đẹp, khí chất thuần khiết, như một đóa hoa trong nhà kính. Nếu thực sự ném cô tới một môi trường cực kỳ ác liệt, sẽ có vô số người tụ tập lại đợi xem cảnh cô hoảng hốt lo sợ, thậm chí là dáng vẻ tuyệt vọng của cô --- Đương nhiên, nếu cô đủ thông minh, cũng hoàn toàn có thể diễn ra phản ứng khiến khán giả yêu thích, như vậy từng đống lớn đậu ánh sáng đều sẽ vào túi của bọn họ.

Chủ kênh người trái đất, rất ít khi có thể làm lâu dài, nhưng chẳng biết vì sao Lý Mục rất coi trọng cô.

Thân là người quản lý chủ kênh của tinh tế, cuộc sống của anh ta ở trái đất cũng rất không thú vị, nếu có thể bồi dưỡng ra một vị chủ kênh kim bài oanh tạc cả hệ ngân hà, sẽ không uổng cho hành trình dài đằng đẵng buồn chán của anh ta.

Nhà họ Kiều có bốn đứa bé, Kiều Hân Hân là người nhỏ nhất.

Cô có ba người anh trai, anh hai và anh ba là bào thai sinh đôi khác trứng, bọn họ lớn lên không giống nhau, nhưng lại cùng mất tích.

Sau khi nhà họ Kiều gặp chuyện không may, Kiều Hân Hân cùng anh cả bị gửi nuôi trong nhà chú hai. Quan hệ của cô và anh cả là thân thiết nhất, nhưng không có nghĩa là cô không nhớ hai người anh trai khác.

Trung tâm mua sắm tinh tế...

Vật này thực sự quá mê người.

Hơn nữa, "Chương trình truyền hình trực tiếp tử vong" lại không nguy hiểm tới tính mạng... Kiều Hân Hân hít sâu một hơi, “Được, tôi ký!"

Lý Mục nhìn phòng phát sóng trực tiếp trống rỗng của cô, trêu ghẹo nói: “Cộng thêm số nhân khí cô được tặng khi thông qua lần sát hạch này, cô có tổng cộng 90 điểm nhân khí, còn kém mốc 100 10 điểm nữa. Chủ kênh Tiểu Kiều, cô phải cố gắng lên."

Chỉ cần cô có thể trở thành nhân viên chính thức, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp Kiều Hân Hân thuận lợi trở thành một minh tinh lớn!

Đây đều là nói sau.

Sau khi Kiều Hân Hân ký hợp đồng liền quyết đoán rời đi, Lý Mục nhìn bóng lưng của cô, ngón cái ngừng trên môi.

Nếu chỉ dựa vào chương trình truyền hình trực tiếp tử vong cũng không được, hiện tại Kiều Hân Hân khẳng định không thể sống quá 10 phút trong phim, sao khán giả có thể đã nghiền? Trong hiện thực, cô có rất nhiều khuyết điểm, xem ra, anh ta cần phải tự thân vận động, muốn oanh tạc tinh tế, phải làm chương trình thật tốt ở trái đất!

Không thể không nói, TV Thái Dương bày ra tiết mục mới này cũng rất có ý tứ.

“Nuôi dưỡng nữ thần?"

Sắp nhàn rỗi tới hoảng rồi, hay là, anh cũng gia nhập luôn nhỉ.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại