Phật Môn Ác Thê
Chương 291
Ám Vô bất đắc dĩ nói: “Khỏe! Khỏe! Rất khỏe! Lần này ngươi vừa lòng chưa?"
Như vậy Âm Tế Thiên mới chịu hé ra ý cười.
Nếu có thể, hắn cũng chẳng muốn ngày ngày hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Bắc Minh làm gì. Tuy nhiên, thân thể Bắc Minh càng ngày càng kém hơn hẳn, khiến hắn không khỏi lo lắng. Sợ rằng đến hắn khi biết được tin tức, Bắc Minh đã trở thành một thi thể lạnh lẽo như băng.
“Nói thật, ta rất hâm mộ đạo lữ của ngươi. Nếu ta có đạo lữ, người ấy mà quan tâm ta như ngươi thế này, ta có chết cũng không hối tiếc chút nào!"
Âm Tế Thiên buồn cười: “Khi đó, ngươi sẽ không nỡ chết!"
“Ha ha! Nói cũng phải!"
Hai người nói nói cười cười, đi tới một căn phòng.
Bài trí bên trong rất đơn giản, nhưng lại không mất vẻ lộng lẫy xa hoa. Trên bức tường ở chính diện, có treo mành dài đến chạm đất, trước mành đặt một cái nhuyễn tháp, bên cạnh là nước trà và đủ loại tiên quả.
[Là một cái giường nhỏ, có lót tấm đệm đơn giản]
“Đây …" Âm Tế Thiên nhìn căn phòng kín bưng chẳng hề có cửa sổ: “Không phải là phòng giam đó chứ?!"
Chẳng lẽ việc đánh bị thương đệ tử Khí Đan Phủ đã có kết quả?
Cho nên, trước giam hắn ở đây? Sau đó, lại xử phạt hắn sau?
Tuy nhiên, nơi này chẳng giống phòng giam chút nào.
Thiếu chút nữa, Ám Vô đã tức giận đến hộc máu: “Ngươi có thấy qua phòng giam nào xa hoa như vậy chưa?"
Gã bước tới trước bức mành, kéo nó ra. Lập tức, đập vào mắt là Đại điện uy nghiêm nằm ở phía bên ngoài khung cửa sổ.
Âm Tế Thiên đi đến gần đó, hỏi: “Ngoài cửa sổ là nơi nào?!"
Ám Vô cũng không trả lời cho hắn biết: “Từ từ chờ xem! Giờ chưa có ai ra đâu."
Âm Tế Thiên không biết gã đang úp mở cái gì, đành ngồi lên nhuyễn tháp: “Ám Vô đại nhân, chẳng hay chủ tử nhà ngươi có nhớ rằng đã từng đáp ứng ta một chuyện không?".
May là hắn đã sớm có phòng hờ, lỡ như bọn Bắc Minh không nộp được năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm thì cũng chẳng có vấn đề gì. Bọn họ vẫn có thể gặp được Minh vương.
“Yên tâm! Chuyện chủ tử đã đáp ứng ngươi, ngài ấy nhất định sẽ làm được!"
Ám Vô bước đến một chiếc ghế, rồi ngồi xuống tu luyện.
Âm Tế Thiên nhìn Đại điện trống không, chờ hồi lâu, cũng chẳng thấy ai đi ngang qua, hay có bóng người nào xuất hiện.
Hắn không rõ, vì cái gì Ám Vô lại dẫn hắn đến cái chỗ này.
Âm Tế Thiên cảm thấy cực kỳ nhàm chán, đứng dậy nhìn đông nhìn tây khắp căn phòng.
Sau khi ngó chán, hắn lại trở về chỗ cũ ngồi xuống, thế mà ngoài Đại điện kia, vẫn vắng toe.
Âm Tế Thiên thò tay vào Nhẫn không gian, lấy hai cái tượng đất Bắc Minh và Bắc Dực Đồng ra chơi một lát. Kế tiếp, nằm trên nhuyễn tháp nhắm mắt hồi lâu, mới rốt cuộc nghe thấy thanh âm từ ngoài cửa sổ truyền vào.
“Van cầu các ngươi, cho ta thêm một cơ hội đi! Chỉ một lần nữa là được rồi?!"
Âm Tế Thiên mở đôi mắt lim dim, nhìn về phía cửa sổ, liền trông thấy một gã nam tử trẻ tuổi mặc áo bào màu đen, bị hai Minh quỷ vệ đẩy ra cửa Đại điện.
Nam tử kia không ngừng đau khổ van xin, nhưng hai tên Minh quỷ vệ phảng phất như không nghe thấy.
“Ồn ào cái gì?" Một tiếng quát chót tai truyền tới.
Âm Tế Thiên chuyển mắt nhìn, bắt gặp một nam tử mặc áo giáp đen sẫm đang bước tới.
Hai tên Minh quỷ vệ cung kính bẩm với người kia: “Khởi bẩm Minh đốc vệ, nam Quỷ Tiên này, nói thế nào cũng không chịu ra ngoài."
Nam tử áo đen vội vàng chạy đến trước mặt Quỷ đốc vệ, quỳ thưa: “Quỷ đốc vệ, ngài cho ta thêm một cơ hội nữa đi! Lần này, ta nhất định có thể luyện chế thành công!"
Quỷ đốc vệ mỉm cười: “Có thể!"
Nam tử áo đen mừng rỡ, vừa dập đầu vừa nói: “Cảm tạ Quỷ đốc vệ! Cảm tạ Quỷ đốc vệ!"
Quỷ đốc vệ ngăn gã lại: “Ngươi chớ vội cảm tạ ta! Chờ ngươi giao ra năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm, lại cảm tạ sau cũng chưa muộn!"
“A!"
Nam tử áo đen ngốc rớt!
“Không có sao?" Quỷ đốc vệ cười lạnh một tiếng, bảo Minh quỷ vệ: “Lôi hắn đi ra ngoài!"
Âm Tế Thiên nghe năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm, liền hiểu ra mọi chuyện.
Nếu hắn đoán không sai, Ám Vô dẫn hắn đến phòng này, là để hắn nhìn thấy tình hình của cuộc tuyển chọn người nhập điện Minh Vương.
“Ám Vô đại nhân! Đạo lữ của ta cũng có tới chứ?"
Ám Vô đã sớm nhập định, nào có nghe được câu hỏi của hắn.
Âm Tế Thiên bĩu môi, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này đây, ngay cả mắt hắn cũng không dám nháy, chỉ sợ bỏ qua người mà hắn muốn nhìn thấy nhất.
Ước chừng qua tám canh giờ. Trong quãng thời gian đó, Âm Tế Thiên đếm được có hơn mười người rời khỏi Đại điện. Bọn họ, nếu không ủ rũ cúi đầu, thì cũng ồn ào khóc lớn, hoặc là cầu Quỷ đốc vệ cho thêm một cơ hội nữa.
Đương nhiên, cũng có người của cải dư thừa, lập tức móc ra năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm, lại vào trong phòng tiếp tục luyện chế.
Âm Tế Thiên không biết mình đã nhìn bao lâu, mãi đến người thứ năm mươi hai rời đi, hắn vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Bắc Minh và Hiên Viên Duật.
Chẳng lẽ hai người bọn họ không có năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm?
Nên, không vào được?
Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cùng với thanh âm sốt sắng.
“Mau tìm Luyện đan sư cao cấp tới đây! Mau tìm Luyện đan sư cao cấp tới đây!"
Âm Tế Thiên cấp tốc nhảy dựng lên, chay tới trước cửa sổ, bắt gặp vài tên Minh quỷ vệ đang nâng một người vọt vào phòng nhỏ sau Đại điện.
Hắn không nhìn thấy dung mạo của người kia, chỉ kịp nhìn thấy một góc nhỏ của áo bào.
Góc áo quen thuộc, tức khắc khiến tim Âm Tế Thiên thót lên.
Nếu hắn không nhìn lầm, hẳn góc áo kia là y bào của Bắc Minh.
Đầu óc Âm Tế Thiên nhất thời trống rỗng, hai chân mất hết sức lực, cả người lung lay muốn té xuống đất.
Tíc tắc khi hắn chuẩn bị ngã xuống, có một cánh tay vừa vặn đưa ra đỡ lấy hắn.
“Ngươi làm sao vậy?" Ám Vô nghi hoặc nhìn hắn.
Âm Tế Thiên phục hồi *** thần, mạnh bắt lấy cánh tay Ám Vô, hốt hoảng nói: “Ta muốn tới Đại điện! Mang ta tới Đại điện đi! Ta trông thấy đạo lữ của ta bất tỉnh!"
Cánh tay Ám Vô bị siết đến đau, nhìn hốc mắt đỏ lên của thiếu niên, gã lắc đầu: “Không được! Ta không thể mang ngươi tới Đại điện! Bị Minh Vương biết, chúng ta sẽ bị trách phạt!"
Âm Tế Thiên thấy gã không có ý định đưa mình tới Đại điện, liền mạnh đẩy gã ra, lập tức sử dụng thuấn di! Nhưng không ngờ, hắn lại bị một cỗ lực lượng cực mạnh chặn lại, cả người hung hăng bắn ngược về, ngã lăn ra đất!
Như vậy Âm Tế Thiên mới chịu hé ra ý cười.
Nếu có thể, hắn cũng chẳng muốn ngày ngày hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Bắc Minh làm gì. Tuy nhiên, thân thể Bắc Minh càng ngày càng kém hơn hẳn, khiến hắn không khỏi lo lắng. Sợ rằng đến hắn khi biết được tin tức, Bắc Minh đã trở thành một thi thể lạnh lẽo như băng.
“Nói thật, ta rất hâm mộ đạo lữ của ngươi. Nếu ta có đạo lữ, người ấy mà quan tâm ta như ngươi thế này, ta có chết cũng không hối tiếc chút nào!"
Âm Tế Thiên buồn cười: “Khi đó, ngươi sẽ không nỡ chết!"
“Ha ha! Nói cũng phải!"
Hai người nói nói cười cười, đi tới một căn phòng.
Bài trí bên trong rất đơn giản, nhưng lại không mất vẻ lộng lẫy xa hoa. Trên bức tường ở chính diện, có treo mành dài đến chạm đất, trước mành đặt một cái nhuyễn tháp, bên cạnh là nước trà và đủ loại tiên quả.
[Là một cái giường nhỏ, có lót tấm đệm đơn giản]
“Đây …" Âm Tế Thiên nhìn căn phòng kín bưng chẳng hề có cửa sổ: “Không phải là phòng giam đó chứ?!"
Chẳng lẽ việc đánh bị thương đệ tử Khí Đan Phủ đã có kết quả?
Cho nên, trước giam hắn ở đây? Sau đó, lại xử phạt hắn sau?
Tuy nhiên, nơi này chẳng giống phòng giam chút nào.
Thiếu chút nữa, Ám Vô đã tức giận đến hộc máu: “Ngươi có thấy qua phòng giam nào xa hoa như vậy chưa?"
Gã bước tới trước bức mành, kéo nó ra. Lập tức, đập vào mắt là Đại điện uy nghiêm nằm ở phía bên ngoài khung cửa sổ.
Âm Tế Thiên đi đến gần đó, hỏi: “Ngoài cửa sổ là nơi nào?!"
Ám Vô cũng không trả lời cho hắn biết: “Từ từ chờ xem! Giờ chưa có ai ra đâu."
Âm Tế Thiên không biết gã đang úp mở cái gì, đành ngồi lên nhuyễn tháp: “Ám Vô đại nhân, chẳng hay chủ tử nhà ngươi có nhớ rằng đã từng đáp ứng ta một chuyện không?".
May là hắn đã sớm có phòng hờ, lỡ như bọn Bắc Minh không nộp được năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm thì cũng chẳng có vấn đề gì. Bọn họ vẫn có thể gặp được Minh vương.
“Yên tâm! Chuyện chủ tử đã đáp ứng ngươi, ngài ấy nhất định sẽ làm được!"
Ám Vô bước đến một chiếc ghế, rồi ngồi xuống tu luyện.
Âm Tế Thiên nhìn Đại điện trống không, chờ hồi lâu, cũng chẳng thấy ai đi ngang qua, hay có bóng người nào xuất hiện.
Hắn không rõ, vì cái gì Ám Vô lại dẫn hắn đến cái chỗ này.
Âm Tế Thiên cảm thấy cực kỳ nhàm chán, đứng dậy nhìn đông nhìn tây khắp căn phòng.
Sau khi ngó chán, hắn lại trở về chỗ cũ ngồi xuống, thế mà ngoài Đại điện kia, vẫn vắng toe.
Âm Tế Thiên thò tay vào Nhẫn không gian, lấy hai cái tượng đất Bắc Minh và Bắc Dực Đồng ra chơi một lát. Kế tiếp, nằm trên nhuyễn tháp nhắm mắt hồi lâu, mới rốt cuộc nghe thấy thanh âm từ ngoài cửa sổ truyền vào.
“Van cầu các ngươi, cho ta thêm một cơ hội đi! Chỉ một lần nữa là được rồi?!"
Âm Tế Thiên mở đôi mắt lim dim, nhìn về phía cửa sổ, liền trông thấy một gã nam tử trẻ tuổi mặc áo bào màu đen, bị hai Minh quỷ vệ đẩy ra cửa Đại điện.
Nam tử kia không ngừng đau khổ van xin, nhưng hai tên Minh quỷ vệ phảng phất như không nghe thấy.
“Ồn ào cái gì?" Một tiếng quát chót tai truyền tới.
Âm Tế Thiên chuyển mắt nhìn, bắt gặp một nam tử mặc áo giáp đen sẫm đang bước tới.
Hai tên Minh quỷ vệ cung kính bẩm với người kia: “Khởi bẩm Minh đốc vệ, nam Quỷ Tiên này, nói thế nào cũng không chịu ra ngoài."
Nam tử áo đen vội vàng chạy đến trước mặt Quỷ đốc vệ, quỳ thưa: “Quỷ đốc vệ, ngài cho ta thêm một cơ hội nữa đi! Lần này, ta nhất định có thể luyện chế thành công!"
Quỷ đốc vệ mỉm cười: “Có thể!"
Nam tử áo đen mừng rỡ, vừa dập đầu vừa nói: “Cảm tạ Quỷ đốc vệ! Cảm tạ Quỷ đốc vệ!"
Quỷ đốc vệ ngăn gã lại: “Ngươi chớ vội cảm tạ ta! Chờ ngươi giao ra năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm, lại cảm tạ sau cũng chưa muộn!"
“A!"
Nam tử áo đen ngốc rớt!
“Không có sao?" Quỷ đốc vệ cười lạnh một tiếng, bảo Minh quỷ vệ: “Lôi hắn đi ra ngoài!"
Âm Tế Thiên nghe năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm, liền hiểu ra mọi chuyện.
Nếu hắn đoán không sai, Ám Vô dẫn hắn đến phòng này, là để hắn nhìn thấy tình hình của cuộc tuyển chọn người nhập điện Minh Vương.
“Ám Vô đại nhân! Đạo lữ của ta cũng có tới chứ?"
Ám Vô đã sớm nhập định, nào có nghe được câu hỏi của hắn.
Âm Tế Thiên bĩu môi, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này đây, ngay cả mắt hắn cũng không dám nháy, chỉ sợ bỏ qua người mà hắn muốn nhìn thấy nhất.
Ước chừng qua tám canh giờ. Trong quãng thời gian đó, Âm Tế Thiên đếm được có hơn mười người rời khỏi Đại điện. Bọn họ, nếu không ủ rũ cúi đầu, thì cũng ồn ào khóc lớn, hoặc là cầu Quỷ đốc vệ cho thêm một cơ hội nữa.
Đương nhiên, cũng có người của cải dư thừa, lập tức móc ra năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm, lại vào trong phòng tiếp tục luyện chế.
Âm Tế Thiên không biết mình đã nhìn bao lâu, mãi đến người thứ năm mươi hai rời đi, hắn vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Bắc Minh và Hiên Viên Duật.
Chẳng lẽ hai người bọn họ không có năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm?
Nên, không vào được?
Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cùng với thanh âm sốt sắng.
“Mau tìm Luyện đan sư cao cấp tới đây! Mau tìm Luyện đan sư cao cấp tới đây!"
Âm Tế Thiên cấp tốc nhảy dựng lên, chay tới trước cửa sổ, bắt gặp vài tên Minh quỷ vệ đang nâng một người vọt vào phòng nhỏ sau Đại điện.
Hắn không nhìn thấy dung mạo của người kia, chỉ kịp nhìn thấy một góc nhỏ của áo bào.
Góc áo quen thuộc, tức khắc khiến tim Âm Tế Thiên thót lên.
Nếu hắn không nhìn lầm, hẳn góc áo kia là y bào của Bắc Minh.
Đầu óc Âm Tế Thiên nhất thời trống rỗng, hai chân mất hết sức lực, cả người lung lay muốn té xuống đất.
Tíc tắc khi hắn chuẩn bị ngã xuống, có một cánh tay vừa vặn đưa ra đỡ lấy hắn.
“Ngươi làm sao vậy?" Ám Vô nghi hoặc nhìn hắn.
Âm Tế Thiên phục hồi *** thần, mạnh bắt lấy cánh tay Ám Vô, hốt hoảng nói: “Ta muốn tới Đại điện! Mang ta tới Đại điện đi! Ta trông thấy đạo lữ của ta bất tỉnh!"
Cánh tay Ám Vô bị siết đến đau, nhìn hốc mắt đỏ lên của thiếu niên, gã lắc đầu: “Không được! Ta không thể mang ngươi tới Đại điện! Bị Minh Vương biết, chúng ta sẽ bị trách phạt!"
Âm Tế Thiên thấy gã không có ý định đưa mình tới Đại điện, liền mạnh đẩy gã ra, lập tức sử dụng thuấn di! Nhưng không ngờ, hắn lại bị một cỗ lực lượng cực mạnh chặn lại, cả người hung hăng bắn ngược về, ngã lăn ra đất!
Tác giả :
Kim Nguyên Bảo