Phật Môn Ác Thê
Chương 277: Thật là thú vị
Đệ tử bên ngoài Đan phòng hai mặt nhìn nhau, bọn họ thấy Quỷ Nhiễm tiên trưởng vội vội vàng vàng vọt vào bên trong, nên cũng đại khái đoán được vừa phát sinh chuyện gì!
Chúng đệ tử đều nhếch miệng châm biếm!
“Ta còn tưởng đâu bạn của Phụng Âm đại nhân hẳn là một cao thủ Luyện đan, chuẩn bị tiến nhập Minh vương điện để làm Luyện đan sư chuyên dụng cho Minh Vương!"
“Ta cũng nghĩ vậy. Ai ngờ, mới luyện tiên đan hạ phẩm mà cũng có thể làm nổ tung Lò Luyện đan!"
“Nếu hắn không phải là bạn của Phụng Âm đại nhân, dễ gì có thể bước chân vào Khí Đan Phủ, học tập thuật Luyện đan!"
Khi mọi người đang tụm năm tụm ba xì xào bàn tán, thì Quỷ Nhiễm tiên trưởng đen mặt, dẫn Âm Tế Thiên ra khỏi Đan phòng.
Quỷ Nhiễm tiên trưởng nhìn thấy Đại điện lộn xộn, sắc mặt lại sẫm thêm vài phần, phân phó chúng đệ tử: “Hôm nay, cứ tạm thời nghỉ, ngày mai lại đến học Luyện đan!"
Có một đệ tử chỉ đống thảo dược trên mặt đất, nói: “Còn chúng nó…"
Quỷ Nhiễm tiên trưởng khẽ quét mắt nhìn, hít thở sâu, liếc sang Âm Tế Thiên đang đứng bên cạnh: “Ta sẽ sai người phân loại chúng nó sau!"
Chúng đệ tử đều hiểu được người Quỷ Nhiễm tiên trưởng nói là ai, cười đáp: “Nếu đã vậy, bọn ta xin phép về trước!"
Thời điểm chúng đệ tử rời đi, còn cố ý dùng chân quẹt vài cái lên đống thảo dược trên đất, khiến đã lộn xộn nay càng lộn xộn hơn.
Quỷ Nhiễm tiên trưởng đợi toàn bộ đệ tử đều về hết, mới xoay người hỏi Âm Tế Thiên: “Ngươi không biết Luyện đan, vậy chắc sẽ biết phân loại thảo dược nhỉ? Nếu ngay cả điều này cũng không, thì ta chẳng có cách nào tiếp tục dạy ngươi nữa!"
Âm Tế Thiên lãnh đạm nhìn Quỷ Nhiễm tiên trưởng, gật gật đầu.
May là trước khi đến đây, hắn đã đọc thuộc hết thảy thư tịch, tin chắc phân loại thảo dược cũng không phải là việc khó!
“Thảo dược trên đất liền giao cho ngươi phụ trách! Chừng nào phân loại xong, hãy trở về!"
Âm Tế Thiên khẽ dùng khứu giác ngửi ngửi, sắc mặt khẽ biến: “Nhưng nơi này có hơn một ngàn ba trăm loại thảo dược, thế chẳng phải là hôm nay khỏi cần trở về luôn hay sao?"
Quỷ Nhiễm tiên trưởng nhất thời kinh ngạc.
Đám tân đệ tử theo học nàng cũng đã hơn ba tháng, nhưng không một ai biết được ở đây có tổng cộng bao nhiêu loại thảo dược. Mà thiếu niên trước mắt này, cư nhiên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã nắm rõ chính xác con số.
Tại sao hắn biết được?
Quỷ Nhiễm tiên trưởng lấy lại *** thần: “Ngươi có năng lực biết ở đây có tổng cộng bao nhiêu loại thảo dược. Vậy tin chắc nội trong hôm nay, ngươi nhất định có thể đem toàn bộ chúng nó trả về vị trí cũ."
Âm Tế Thiên giật giật môi: “Quỷ Nhiễm tiên trưởng cũng quá coi trọng ta rồi!"
Hắn cảm thấy Quỷ Nhiễm tiên trưởng rất không tồi, thời điểm biết hắn không có hỏa linh căn, cũng chẳng hề xem thường hắn.
Quỷ Nhiễm tiên trưởng hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
Âm Tế Thiên nhìn đống ‘cỏ dại’ trên mặt đất, có chút buồn bực gãi gãi đầu. Nghĩ đến hình ảnh đám đệ tử kia trước khi ra về còn cố ý quẹt cho nó thêm lộn xộn hơn, trong lòng hắn không khỏi tức giận, mắng một tiếng: “Mẹ kiếp!"
Hắn thật là tự mình chuốc lấy cực khổ, sớm biết vậy đã không theo chân tới đây học thuật Luyện đan!
Ở lại trong phủ của Phụng Âm đại nhân, ung dung thong thả đợi ngày trôi qua, thật sung sướng!
Âm Tế Thiên đành ngồi xổm xuống, gom toàn bộ thảo dược bỏ vào trong một giỏ trúc, rồi đặt lần lượt lên trên bàn, sau đó lại bắt đầu phân loại chia vào ngăn tủ.
May là mũi hắn nhạy bén, trí nhớ siêu phàm. Hơn nữa, hôm qua đã đọc thuộc thư tịch, cho nên tốc độ phân loại thảo dược tất nhiên nhanh hơn gấp mấy lần so với người khác.
Chỉ cần cầm thảo dược lên ngửi, liền biết được phải bỏ nó vào trong ngăn tủ nào.
Đợi đến khi hắn phân loại xong xuôi, còn ghi chú rõ ràng thảo dược nào đặt trong ngăn tủ nào, cũng đã là bốn canh giờ sau.
Âm Tế Thiên nhìn Điện Đan phòng đã được chỉnh lý tốt, nhẹ thở một hơi. Tiếp theo đó, miệng lại nhịn không được ‘Phắc’ một tiếng.
Không ngờ tới, lại có một ngày mình sẽ kiên nhẫn đến vậy, cư nhiên có thể tỉ mỉ phân biệt hơn một ngàn ba trăm loại thảo dược!
Âm Tế Thiên xác định không còn thảo dược nào bị bỏ xót trên mặt đất, mới xoay người rời khỏi Điện Đan phòng.
Lúc này, các đệ tử cũng từ trong Điện Đan phòng khác đi ra, làm cho Đại điện yên tĩnh bỗng trở nên phi thường náo nhiệt.
“Chính là người kia sao?"
“Trên trán có viên chu sa, là hắn không sai!"
Lập tức, cả bọn đều cười nhạo ra tiếng!
Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn xung quanh, phát hiện có rất nhiều đệ tử lén lút chỉ vào hắn mà châu đầu ghé tai!
Chắc là việc hắn làm nổ tung Lò Luyện đan ban nãy, đã truyền khắp toàn bộ Điện Đan phòng.
Ở Tu Chân giới, Âm Tế Thiên đã quen bị người ta trào phúng. Cho nên, hắn không để ý lắm bọn họ nói cái gì, cứ việc tiến thẳng về phía cửa Đại điện.
Rất xa, hắn liền nhìn thấy Hiên Viên Duật và Bắc Minh đang đứng cạnh cửa chính, một người thì cười nói, còn một người lại đầy mặt lạnh lùng.
—
Bên ngoài cửa Đại điện, Hiên Viên Duật cười hỏi: “Sau khi ngươi theo chân Quỷ Mạch tiên trưởng đến Điện Tài phùng. Có phải hắn đưa cho ngươi vật liệu bảo ngươi tùy tiện chế một áo bào phòng hộ. Rồi kế đó, căn cứ vào năng lực của ngươi mà chỉ dạy ngươi thuật Tài phùng không?"
Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Vậy lúc ngươi cùng Quỷ Trần tiên trưởng đi đến Điện Chú tạo, hẳn cũng là như thế đi?"
[Tài phùng là may vá, Chú tạo là chế tạo]
Hiên Viên Duật gật gật đầu: “Áo bào ngươi làm ra đạt phẩm cấp gì?"
“Còn ngươi?"
Hai ngươi trầm mặc một lát, không hẹn mà cùng nói:
“Áo bào linh phẩm thượng phẩm!"
“Kiếm linh bảo thượng phẩm!"
[Ba cái này bí lù, hình như mấy chương đầu tác ỉa đã từng giải thích qua]
Hiên Viên Duật trêu ghẹo: “Ngươi cũng không làm ra Tiên phẩm à?"
Bắc Minh châm biếm nhìn y: “Như nhau thôi!"
Hiên Viên Duật nhướng nhướng mày: “Nghe nói, đồ vật do người của Minh Ngục luyện chế ra, thấp nhất cũng là tiên phẩm hạ phẩm!"
Bắc Minh không lên tiếng!
Hiên Viên Duật đột nhiên bật cười thành tiếng: “Không biết Tịch Thiên luyện ra đan dược thuộc phẩm cấp gì nữa!"
Nhắc tới Âm Tế Thiên, khóe miệng Bắc Minh khẽ cong thành ý cười nhè nhẹ, khuôn mặt lãnh đạm cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
“Hắn không có hỏa linh căn, chỉ sợ ngay cả Lò Luyện đan cũng đốt không được!"
Hôm qua, bị tốc độ đọc sách của Tịch Thiên làm cho kinh sợ, nhất thời quên nói cho hắn biết, Luyện đan mà không có hỏa linh căn, thì không thể đốt Lò Luyện đan được.
Nếu như ngay cả Lò Luyện đan cũng đốt không được, vậy chẳng có cách nào Luyện ra đan.
Bất quá, Tịch Thiên cũng không nguyện ý đến Khí Đan Phủ cho lắm, quên nói cho hắn biết chuyện này, hẳn sẽ chẳng có vấn đề gì đi!
“Ta nghĩ, nếu Quỷ Nhiễm tiên trưởng phát hiện Tịch Thiên không có hỏa linh căn, nhất định tức giận dữ lắm! Chỉ sợ ngày mai, hắn sẽ không thể theo chân chúng ta cùng tới Khí Đan Phủ được nữa!"
Âm Tế Thiên đến gần, chợt nghe thấy Bắc Minh và Hiện Viên Duật đang nói về việc Luyện đan của hắn, hơi mất hứng mà hừ lạnh một tiếng: “Hừm! Thừa dịp ta không có ở đây, nói xấu ta phải không?"
Nghe tiếng, ý cười trên khóe miệng Bắc Minh lớn hơn nữa, xoay người, nắm lấy tay Âm Tế Thiên, hỏi: “Thế nào rồi?"
“Chính là tên kia, nghe nói do Phụng Âm đại nhân giới thiệu. Không nghĩ tới chỉ luyện ra được một cái áo bào linh phẩm thượng phẩm, thật là quá mất mặt. Còn mệt y cố ý đến Khí Đan Phủ học tập Luyện khí. Nếu như là ta, đã sớm tránh ở trong nhà không dám ló mặt ra rồi!"
Bắc Minh nghe nói như thế, sắc mặt tức khắc lạnh xuống.
Ý cười trên khóe miệng Hiên Viên Duật cũng cứng đờ theo.
Tuy rằng đám con cháu quý tộc đó không cười nhạo y, nhưng bản thân y cũng chỉ luyện chế ra một thanh kiếm linh bảo thượng phẩm, điều đó khiến y cảm thấy rất mất mặt.
“Thật có việc như vậy?"
“Ai xạo làm chi? Với lại, chuyện như vậy ta dám tùy tiện nói lung tung à? Ta còn nghe nói, y tới từ Tu Chân giới đấy!"
“Nam tử áo trắng đứng bên cạnh người kia, cũng theo học Chú tạo của Quỷ Trần tiên trưởng cùng với ta. Thanh kiếm y chế tạo ra, cư nhiên chỉ có linh bảo thượng phẩm!"
“Lại thêm một cái linh bảo thượng phẩm?"
Mọi người nhao nhao lên mà chế giễu!
“Hai tên đó, cũng còn tốt hơn nhiều so với thiếu niên còn lại kia!"
Mọi người hiếu kỳ hỏi: “Nói xem nào?"
“Hắn chẳng những không luyện ra đan, mà ngay cả Lò Luyện đan cũng làm cho nổ tung!"
“Không phải chứ?"
“Haiz! Người Tu Chân giới, cũng chỉ có như vậy!"
“Trước đây ta đã từng đi Tu Chân giới một lần, nom bộ dáng bọn họ luyện chế ra áo bào bảo phẩm, cứ như là giỏi lắm! Làm ta cảm thấy rất là tức cười!"
Bắc Minh: “…"
Hiên Viên Duật: “…"
Âm Tế Thiên nhíu chặt mày!
Cảnh tượng trước mắt thật quá quen thuộc!
Âm Tế Thiên chợt nhớ tới, hơn nửa tháng trước, hình ảnh ba người bọn họ bị người cười nhạo, đã từng hiện lên trong đầu hắn!
Khó trách, sau khi hắn đi vào Khí Đan Phủ, cứ luôn cảm thấy cửa Đại điện quen thuộc đến như thế. Hóa ra, hắn đã từng nhìn thấy nó rồi!
Bất quá, cũng thật kỳ quái, sao hắn có thể nhìn thấy việc này, từ hồi nửa tháng trước lận?
Ba người không tiếng động ra khỏi Khí Đan Phủ, ngự khí trở lại phủ đệ của Phụng Âm. Đến khi đi vào viện tử bọn họ đang ở, Hiên Viên Duật mới đột nhiên bật cười.
“Thật là thú vị! Từ lúc sinh ra cho tới giờ, đây là lần đầu tiên ta bị người cười nhạo như vậy! Minh sư đệ, ngươi hẳn là cũng như thế đi!"
Ngẫm lại trước kia, không ai gặp qua y mà không khen y là thiên tài tuyệt thế. Chẳng ngờ tới, trong mắt đám đệ tử của Minh Ngục, y lại không thua gì một tên phế vật.
Bắc Minh lạnh liếc y một cái!
Hiên Viên Duật thu lại ý cười, nói: “Đúng rồi! Vừa rồi, hình như ta nghe thấy bọn họ nói Tịch Thiên làm nổ Lò Luyện đan. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chúng đệ tử đều nhếch miệng châm biếm!
“Ta còn tưởng đâu bạn của Phụng Âm đại nhân hẳn là một cao thủ Luyện đan, chuẩn bị tiến nhập Minh vương điện để làm Luyện đan sư chuyên dụng cho Minh Vương!"
“Ta cũng nghĩ vậy. Ai ngờ, mới luyện tiên đan hạ phẩm mà cũng có thể làm nổ tung Lò Luyện đan!"
“Nếu hắn không phải là bạn của Phụng Âm đại nhân, dễ gì có thể bước chân vào Khí Đan Phủ, học tập thuật Luyện đan!"
Khi mọi người đang tụm năm tụm ba xì xào bàn tán, thì Quỷ Nhiễm tiên trưởng đen mặt, dẫn Âm Tế Thiên ra khỏi Đan phòng.
Quỷ Nhiễm tiên trưởng nhìn thấy Đại điện lộn xộn, sắc mặt lại sẫm thêm vài phần, phân phó chúng đệ tử: “Hôm nay, cứ tạm thời nghỉ, ngày mai lại đến học Luyện đan!"
Có một đệ tử chỉ đống thảo dược trên mặt đất, nói: “Còn chúng nó…"
Quỷ Nhiễm tiên trưởng khẽ quét mắt nhìn, hít thở sâu, liếc sang Âm Tế Thiên đang đứng bên cạnh: “Ta sẽ sai người phân loại chúng nó sau!"
Chúng đệ tử đều hiểu được người Quỷ Nhiễm tiên trưởng nói là ai, cười đáp: “Nếu đã vậy, bọn ta xin phép về trước!"
Thời điểm chúng đệ tử rời đi, còn cố ý dùng chân quẹt vài cái lên đống thảo dược trên đất, khiến đã lộn xộn nay càng lộn xộn hơn.
Quỷ Nhiễm tiên trưởng đợi toàn bộ đệ tử đều về hết, mới xoay người hỏi Âm Tế Thiên: “Ngươi không biết Luyện đan, vậy chắc sẽ biết phân loại thảo dược nhỉ? Nếu ngay cả điều này cũng không, thì ta chẳng có cách nào tiếp tục dạy ngươi nữa!"
Âm Tế Thiên lãnh đạm nhìn Quỷ Nhiễm tiên trưởng, gật gật đầu.
May là trước khi đến đây, hắn đã đọc thuộc hết thảy thư tịch, tin chắc phân loại thảo dược cũng không phải là việc khó!
“Thảo dược trên đất liền giao cho ngươi phụ trách! Chừng nào phân loại xong, hãy trở về!"
Âm Tế Thiên khẽ dùng khứu giác ngửi ngửi, sắc mặt khẽ biến: “Nhưng nơi này có hơn một ngàn ba trăm loại thảo dược, thế chẳng phải là hôm nay khỏi cần trở về luôn hay sao?"
Quỷ Nhiễm tiên trưởng nhất thời kinh ngạc.
Đám tân đệ tử theo học nàng cũng đã hơn ba tháng, nhưng không một ai biết được ở đây có tổng cộng bao nhiêu loại thảo dược. Mà thiếu niên trước mắt này, cư nhiên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã nắm rõ chính xác con số.
Tại sao hắn biết được?
Quỷ Nhiễm tiên trưởng lấy lại *** thần: “Ngươi có năng lực biết ở đây có tổng cộng bao nhiêu loại thảo dược. Vậy tin chắc nội trong hôm nay, ngươi nhất định có thể đem toàn bộ chúng nó trả về vị trí cũ."
Âm Tế Thiên giật giật môi: “Quỷ Nhiễm tiên trưởng cũng quá coi trọng ta rồi!"
Hắn cảm thấy Quỷ Nhiễm tiên trưởng rất không tồi, thời điểm biết hắn không có hỏa linh căn, cũng chẳng hề xem thường hắn.
Quỷ Nhiễm tiên trưởng hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
Âm Tế Thiên nhìn đống ‘cỏ dại’ trên mặt đất, có chút buồn bực gãi gãi đầu. Nghĩ đến hình ảnh đám đệ tử kia trước khi ra về còn cố ý quẹt cho nó thêm lộn xộn hơn, trong lòng hắn không khỏi tức giận, mắng một tiếng: “Mẹ kiếp!"
Hắn thật là tự mình chuốc lấy cực khổ, sớm biết vậy đã không theo chân tới đây học thuật Luyện đan!
Ở lại trong phủ của Phụng Âm đại nhân, ung dung thong thả đợi ngày trôi qua, thật sung sướng!
Âm Tế Thiên đành ngồi xổm xuống, gom toàn bộ thảo dược bỏ vào trong một giỏ trúc, rồi đặt lần lượt lên trên bàn, sau đó lại bắt đầu phân loại chia vào ngăn tủ.
May là mũi hắn nhạy bén, trí nhớ siêu phàm. Hơn nữa, hôm qua đã đọc thuộc thư tịch, cho nên tốc độ phân loại thảo dược tất nhiên nhanh hơn gấp mấy lần so với người khác.
Chỉ cần cầm thảo dược lên ngửi, liền biết được phải bỏ nó vào trong ngăn tủ nào.
Đợi đến khi hắn phân loại xong xuôi, còn ghi chú rõ ràng thảo dược nào đặt trong ngăn tủ nào, cũng đã là bốn canh giờ sau.
Âm Tế Thiên nhìn Điện Đan phòng đã được chỉnh lý tốt, nhẹ thở một hơi. Tiếp theo đó, miệng lại nhịn không được ‘Phắc’ một tiếng.
Không ngờ tới, lại có một ngày mình sẽ kiên nhẫn đến vậy, cư nhiên có thể tỉ mỉ phân biệt hơn một ngàn ba trăm loại thảo dược!
Âm Tế Thiên xác định không còn thảo dược nào bị bỏ xót trên mặt đất, mới xoay người rời khỏi Điện Đan phòng.
Lúc này, các đệ tử cũng từ trong Điện Đan phòng khác đi ra, làm cho Đại điện yên tĩnh bỗng trở nên phi thường náo nhiệt.
“Chính là người kia sao?"
“Trên trán có viên chu sa, là hắn không sai!"
Lập tức, cả bọn đều cười nhạo ra tiếng!
Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn xung quanh, phát hiện có rất nhiều đệ tử lén lút chỉ vào hắn mà châu đầu ghé tai!
Chắc là việc hắn làm nổ tung Lò Luyện đan ban nãy, đã truyền khắp toàn bộ Điện Đan phòng.
Ở Tu Chân giới, Âm Tế Thiên đã quen bị người ta trào phúng. Cho nên, hắn không để ý lắm bọn họ nói cái gì, cứ việc tiến thẳng về phía cửa Đại điện.
Rất xa, hắn liền nhìn thấy Hiên Viên Duật và Bắc Minh đang đứng cạnh cửa chính, một người thì cười nói, còn một người lại đầy mặt lạnh lùng.
—
Bên ngoài cửa Đại điện, Hiên Viên Duật cười hỏi: “Sau khi ngươi theo chân Quỷ Mạch tiên trưởng đến Điện Tài phùng. Có phải hắn đưa cho ngươi vật liệu bảo ngươi tùy tiện chế một áo bào phòng hộ. Rồi kế đó, căn cứ vào năng lực của ngươi mà chỉ dạy ngươi thuật Tài phùng không?"
Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Vậy lúc ngươi cùng Quỷ Trần tiên trưởng đi đến Điện Chú tạo, hẳn cũng là như thế đi?"
[Tài phùng là may vá, Chú tạo là chế tạo]
Hiên Viên Duật gật gật đầu: “Áo bào ngươi làm ra đạt phẩm cấp gì?"
“Còn ngươi?"
Hai ngươi trầm mặc một lát, không hẹn mà cùng nói:
“Áo bào linh phẩm thượng phẩm!"
“Kiếm linh bảo thượng phẩm!"
[Ba cái này bí lù, hình như mấy chương đầu tác ỉa đã từng giải thích qua]
Hiên Viên Duật trêu ghẹo: “Ngươi cũng không làm ra Tiên phẩm à?"
Bắc Minh châm biếm nhìn y: “Như nhau thôi!"
Hiên Viên Duật nhướng nhướng mày: “Nghe nói, đồ vật do người của Minh Ngục luyện chế ra, thấp nhất cũng là tiên phẩm hạ phẩm!"
Bắc Minh không lên tiếng!
Hiên Viên Duật đột nhiên bật cười thành tiếng: “Không biết Tịch Thiên luyện ra đan dược thuộc phẩm cấp gì nữa!"
Nhắc tới Âm Tế Thiên, khóe miệng Bắc Minh khẽ cong thành ý cười nhè nhẹ, khuôn mặt lãnh đạm cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
“Hắn không có hỏa linh căn, chỉ sợ ngay cả Lò Luyện đan cũng đốt không được!"
Hôm qua, bị tốc độ đọc sách của Tịch Thiên làm cho kinh sợ, nhất thời quên nói cho hắn biết, Luyện đan mà không có hỏa linh căn, thì không thể đốt Lò Luyện đan được.
Nếu như ngay cả Lò Luyện đan cũng đốt không được, vậy chẳng có cách nào Luyện ra đan.
Bất quá, Tịch Thiên cũng không nguyện ý đến Khí Đan Phủ cho lắm, quên nói cho hắn biết chuyện này, hẳn sẽ chẳng có vấn đề gì đi!
“Ta nghĩ, nếu Quỷ Nhiễm tiên trưởng phát hiện Tịch Thiên không có hỏa linh căn, nhất định tức giận dữ lắm! Chỉ sợ ngày mai, hắn sẽ không thể theo chân chúng ta cùng tới Khí Đan Phủ được nữa!"
Âm Tế Thiên đến gần, chợt nghe thấy Bắc Minh và Hiện Viên Duật đang nói về việc Luyện đan của hắn, hơi mất hứng mà hừ lạnh một tiếng: “Hừm! Thừa dịp ta không có ở đây, nói xấu ta phải không?"
Nghe tiếng, ý cười trên khóe miệng Bắc Minh lớn hơn nữa, xoay người, nắm lấy tay Âm Tế Thiên, hỏi: “Thế nào rồi?"
“Chính là tên kia, nghe nói do Phụng Âm đại nhân giới thiệu. Không nghĩ tới chỉ luyện ra được một cái áo bào linh phẩm thượng phẩm, thật là quá mất mặt. Còn mệt y cố ý đến Khí Đan Phủ học tập Luyện khí. Nếu như là ta, đã sớm tránh ở trong nhà không dám ló mặt ra rồi!"
Bắc Minh nghe nói như thế, sắc mặt tức khắc lạnh xuống.
Ý cười trên khóe miệng Hiên Viên Duật cũng cứng đờ theo.
Tuy rằng đám con cháu quý tộc đó không cười nhạo y, nhưng bản thân y cũng chỉ luyện chế ra một thanh kiếm linh bảo thượng phẩm, điều đó khiến y cảm thấy rất mất mặt.
“Thật có việc như vậy?"
“Ai xạo làm chi? Với lại, chuyện như vậy ta dám tùy tiện nói lung tung à? Ta còn nghe nói, y tới từ Tu Chân giới đấy!"
“Nam tử áo trắng đứng bên cạnh người kia, cũng theo học Chú tạo của Quỷ Trần tiên trưởng cùng với ta. Thanh kiếm y chế tạo ra, cư nhiên chỉ có linh bảo thượng phẩm!"
“Lại thêm một cái linh bảo thượng phẩm?"
Mọi người nhao nhao lên mà chế giễu!
“Hai tên đó, cũng còn tốt hơn nhiều so với thiếu niên còn lại kia!"
Mọi người hiếu kỳ hỏi: “Nói xem nào?"
“Hắn chẳng những không luyện ra đan, mà ngay cả Lò Luyện đan cũng làm cho nổ tung!"
“Không phải chứ?"
“Haiz! Người Tu Chân giới, cũng chỉ có như vậy!"
“Trước đây ta đã từng đi Tu Chân giới một lần, nom bộ dáng bọn họ luyện chế ra áo bào bảo phẩm, cứ như là giỏi lắm! Làm ta cảm thấy rất là tức cười!"
Bắc Minh: “…"
Hiên Viên Duật: “…"
Âm Tế Thiên nhíu chặt mày!
Cảnh tượng trước mắt thật quá quen thuộc!
Âm Tế Thiên chợt nhớ tới, hơn nửa tháng trước, hình ảnh ba người bọn họ bị người cười nhạo, đã từng hiện lên trong đầu hắn!
Khó trách, sau khi hắn đi vào Khí Đan Phủ, cứ luôn cảm thấy cửa Đại điện quen thuộc đến như thế. Hóa ra, hắn đã từng nhìn thấy nó rồi!
Bất quá, cũng thật kỳ quái, sao hắn có thể nhìn thấy việc này, từ hồi nửa tháng trước lận?
Ba người không tiếng động ra khỏi Khí Đan Phủ, ngự khí trở lại phủ đệ của Phụng Âm. Đến khi đi vào viện tử bọn họ đang ở, Hiên Viên Duật mới đột nhiên bật cười.
“Thật là thú vị! Từ lúc sinh ra cho tới giờ, đây là lần đầu tiên ta bị người cười nhạo như vậy! Minh sư đệ, ngươi hẳn là cũng như thế đi!"
Ngẫm lại trước kia, không ai gặp qua y mà không khen y là thiên tài tuyệt thế. Chẳng ngờ tới, trong mắt đám đệ tử của Minh Ngục, y lại không thua gì một tên phế vật.
Bắc Minh lạnh liếc y một cái!
Hiên Viên Duật thu lại ý cười, nói: “Đúng rồi! Vừa rồi, hình như ta nghe thấy bọn họ nói Tịch Thiên làm nổ Lò Luyện đan. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tác giả :
Kim Nguyên Bảo