Phật Môn Ác Thê
Chương 127: Kính phản quang
Hiên Viên Duật nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên, ánh mắt thâm thúy mạnh mẽ co rút! Mái tóc kia … rất là quái dị, nếu như nói chủ nhân của nó là một người bình thường chắc sẽ chẳng ai tin!
“Hiên Viên Duật, chẳng phải ngươi muốn tìm mấy cái pháp bảo và trang bị phù hợp với ngươi à?"
Hiên Viên Duật liếc nhìn Bắc Minh, ánh mắt lại dừng ở mái tóc dài bên cạnh y: “Hắn thật sự là Tịch Thiên sao?"
Bắc Minh sợ Hiên Viên Duật làm bị thương Âm Tế Thiên liền mau lẹ ừ một tiếng. Hiên Viên Duật toát lên vẻ kinh ngạc, sau đó mày nhăn tít lại: “Vậy… Tịch Thiên, ngươi còn nhớ rõ ngày ấy, lúc ta gặp ngươi ở khách ***, đã nói chuyện gì không?"
Con ngươi Bắc Minh vụt tối lại! Y thế nhưng không phát hiện ra Hiên Viên Duật sử dụng mật ngữ với Tịch Thiên, còn Tịch Thiên lại chẳng nói gì về việc này! Từ đó suy ra, có phải sau khi y bế quan, Tịch Thiên đã từng đi gặp Hiên Viên Duật?
Âm Tế Thiên đứng phía sau Bắc Minh mà nhíu mi, cũng không biết lý do vì sao Hiên Viên Duật lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, đành phải trả lời: “Có nhớ!"
Hiên Viên Duật cười khẽ một tiếng, sau đó đưa tay chỉ vào căn phòng đối diện: “Thứ có thể giúp ngươi nằm ở bên trong đó, có muốn cùng ta vào xem không?"
Bắc Minh nheo mắt lại, rõ ràng biểu thị y không thoải mái, lạnh giọng hỏi: “Là cái gì?"
Hiên Viên Duật nhếch mép: “Chẳng qua là một cái gương nhỏ, có thể giúp Tịch Thiên tìm được kẻ đã hủy linh căn của mình mà thôi!"
Bắc Minh nháy mắt im bặt. Âm Tế Thiên từ phía sau Bắc Minh đi ra: “Vì lý do gì mà ngươi dám khẳng định cái gương kia có thể giúp ta tìm được kẻ đã hủy linh căn của ta?"
Hiên Viên Duật nhìn khuôn mặt yêu dị trước mắt, khóe miệng lại nhếch cao thêm một chút: “Ta đã từng đọc một cuốn sách cổ, có ghi chép về chiếc gương này. Trong đó nói rằng, chiếc gương này có thể giúp người ta nhìn được hình ảnh mà họ muốn thấy nhất, tiên nhân gọi nó là Kính phản quang!"
Âm Tế Thiên nghi ngờ hỏi: “Mười năm trước ngươi đã từng nhìn thấy?"
“Đúng thế!"
Âm Tế Thiên híp mắt lại: “Nếu đã như vậy thì sao lúc ấy ngươi không mang nó đi?"
“Lúc ấy cũng muốn mang nó đi lắm, nhưng mà ai biết ‘Tế Thiên’ kia lại vọt vào đánh lén, cho nên không kịp mang theo! Nếu không thì sau mười năm, ta cũng chẳng chạy đến đây làm gì!"
“Thế thì phiền toái Hiên Viên thí chủ tìm nó hộ ta!"
Hiên Viên Duật nhìn ra Âm Tế Thiên đang lo lắng mình là ‘Tế Thiên’ biến hóa thành, sợ sau khi đi vào thì bị đánh lén. Y cười cười: “Nếu đã như vậy, ta sẽ lấy cho ngươi xem!"
Hiên Viên Duật bước sang bên đối diện, khi đi qua người Âm Tế Thiên thì cười nói: “Quả thực là một mái tóc xinh đẹp!"
Nói xong, y đưa tay muốn vuốt tóc Âm Tế Thiên, không ngờ chỉ vừa mới đụng vào đã bị cắt xẹt cho một cái, đầu ngón tay lập tức tứa máu ra. Hiên Viên Duật cả kinh, nhanh chóng rụt về, thì thấy tay mình bị cắt vô số vết thương! Y khiếp sợ nhìn Âm Tế Thiên: “Tóc ngươi…"
Âm Tế Thiên giả vờ như không biết có chuyện gì, vừa vuốt tóc vừa nói: “Tóc ta làm sao?"
Hiên Viên Duật nhìn bộ dáng mờ mịt của hắn, thầm nghĩ chẳng lẽ trong tóc có dấu cái gì đó sắc bén nên mới có thể cắt tay mình? Y nhìn kĩ mái tóc của Âm Tế Thiên, rồi không hỏi gì nhiều mà đi vào căn phòng phía đối diện. Âm Tế Thiên nhìn y khuất bóng mới dám thở ra một hơi, sau đó quay người lại thì thấy Bắc Minh đang trầm mặc không nói một lời. Hắn nghi hoặc hỏi: “Sao thế?"
Bắc Minh liếc hắn một cái, nhưng không đáp lại mà đưa tay ôm hắn vào trong lòng. Ở nơi Âm Tế Thiên không nhìn thấy, ánh mắt Bắc Minh bỗng nhiên tối tăm, giống như địa ngục hắc ám không thấy đáy, đen hoắm khiến người ta sợ hãi. Nếu hiện tại có người nhìn thấy hai con ngươi của y, chắc chắn chân sẽ nhũn ra, đứng không vững!
Âm Tế Thiên tưởng Bắc Minh trách mình chuyện vừa rồi nên liền nhanh nhảu: “Lúc ấy không nói cho ngươi biết là vì ta không tin lời y! Nhưng ai mà ngờ được, ba tháng sau y lại tự động nhắc tới nó!"
Hai tay Bắc Minh hơi thả lỏng, khàn khàn hỏi: “Sau khi biết được kẻ ấy là ai, ngươi sẽ làm gì?"
“Còn có thể làm gì? Đề phòng hắn chứ sao! Gặp tới đâu là trốn tới đó!" Âm Tế Thiên nói câu này không phải chỉ có lệ, mà chính hắn cũng chẳng biết thực lực bản thân có thể đối đầu với người kia hay không. Nếu đánh thắng được thì tốt mà đánh không lại thì đương nhiên là co giò chạy rồi.
Sắc mặt Bắc Minh lại trầm xuống. Âm Tế Thiên cảm thấy cánh tay Bắc Minh càng lúc càng siết chặt, như đang lo lắng có chuyện gì đó sắp xảy đến. Bấy giờ, Hiên Viên Duật từ trong phòng đi ra, trên tay y cầm một chiếc gương rất đẹp, có chút hưng phấn nói: “Ta tìm được rồi!"
Y bước đến trước mặt Âm Tế Thiên, đem kính phản quang đưa cho hắn, giải thích: “Ta vừa mới thử một chút, nó thật sự hiện lên hình ảnh mình muốn tìm đó. Bất quá…"
Lần đầu tiên Hiên Viên Duật lộ ra vẻ mặt quẫn bách, thấp giọng nói: “Nếu muốn nhìn thấy thì phải sử dụng linh lực của bản thân. Hơn nữa, linh lực càng cao thì càng biết nhiều bí ẩn. Ngay cả linh lực hiện tại của ta cũng chỉ có thể nhìn được một chút chuyện vặt, huống chi ngươi lại không có linh lực. Hiện tại đối với ngươi mà nói thì nó cũng chỉ là một chiếc gương bình thường! Còn nữa, người khác không thể nào giúp ngươi nhìn chuyện của chính ngươi cần đâu!"
Âm Tế Thiên cầm lấy cái gương, mở ra thì thấy bệ đỡ của nó làm bằng bạc trắng, bên ngoài cũng không điêu khắc hoa văn gì, một chiếc gương bình thường đến không thể bình thường hơn. Hắn đưa lên trước mặt, lập tức bên trong gương hiện lên khuôn mặt *** xảo của chính mình. Âm Tế Thiên hạ gương xuống, xoa xoa nói: “Rất tốt! Dùng tốt hơn so với gương của Bắc gia nhiều, khuôn mặt cũng rõ ràng hơn, ta giữ lại!"
Hiên Viên Duật nhìn hắn thả gương vào Nhẫn không gian thì không khỏi sửng sốt, nhưng cũng lập tức hào phóng cười nói: “Vậy ngươi cứ coi như nó là một chiếc gương bình thường mà giữ lại dùng! Càng biết nhiều thiên cơ thì bị Thiên Đạo xử phạt càng nhiều thôi!"
Âm Tế Thiên thốt lên: “Ta không nghĩ việc biết càng nhiều thiên cơ thì bị Thiên Đạo xử phạt càng nhiều đâu. Ta cảm thấy bị Thiên Đạo xử phạt hay không đều là do vấn đề năng lực của bản thân, nếu mình có thể cùng Thiên Đạo đối kháng, thì ai làm gì được mình?"
Chẳng biết lời này của hắn có đắc tội Thiên Đạo hay không mà trên đỉnh đầu đột nhiên nổ ầm một cái khiến ba người giật mình. Cả tượng đá bởi vì tiếng sấm kia mà cũng rúng động theo! Bọn họ ngớ cả người!
Hiên Viên Duật nhếch miệng: “Xem ngươi có còn dám nói lung tung nữa không!"
Âm Tế Thiên chẳng thèm để ý hừ một tiếng. Hiên Viên Duật cười cười: “Để ta vào lại trong đó xem xem còn đồ vật gì hay ho không!"
Y vừa xoay người thì bất ngờ nhìn thấy một cái cầu thang nối lên tầng ba, liền vội vàng hô: “Tịch Thiên! Các ngươi mau xem!"
Bắc Minh và Âm Tế Thiên nhìn về hướng Hiên Viên Duật thì thấy một cái cầu thang như ẩn như hiện. Hiên Viên Duật quay đầu liếc sang Bắc Minh: “Lần trước chúng ta không thấy cái cầu thang này, phải không?"
“Ừ! Quả thật không thấy nó!" Bắc Minh nhăn mày: “Ta cảm giác có gì đó rất kỳ quái, tốt hơn hết vẫn nên rời khỏi đây thì hơn!"
Hiếm khi Hiên Viên Duật nhất trí với Bắc Minh, gật đầu: “Ta lấy thêm vài cái pháp khí rồi đi!" Nói xong, y vội vàng chạy vào căn phòng ban nãy. Âm Tế Thiên và Bắc Minh ở phía sau nhìn thấy Hiên Viên Duật chạy được ba bước thì đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng. Hai người cả kinh, nhanh chóng nắm chặt tay nhau, cảnh giác nhìn bốn phía. Bắc Minh nặng nề nói: “Mặc kệ lát nữa xảy ra chuyện gì cũng đừng buông ra!" Âm Tế Thiên liền nghiêm túc gật đầu.
Hai người không dám nhúc nhích, cứ đứng một chỗ đề phòng. Đột nhiên Âm Tế Thiên cảm giác thấy tay dần buông lỏng, hắn vội vàng quay đầu lại thì phát hiện hoàn toàn không thấy bóng dáng Bắc Minh đâu. Hắn vẫn giữ nguyên động tác nắm chặt tay như ban nãy, bởi vì hắn sợ nếu buông ra sẽ thật sự lạc mất Bắc Minh, hắn đoán rất có thể đây chỉ là ảo giác mà thôi!
“Bắc Minh!" Âm Tế Thiên thử gọi. Nhưng không có ai trả lời. Âm Tế Thiên lại thử gọi vài lần nữa nhưng vẫn không có ai trả lời. Sau đó, hắn gọi cả Hiên Viên Duật nhưng vẫn như trước không một tiếng động. Cuối cùng, khoảng không trước mắt đột nhiên vặn vẹo, dần dần biến trở thành một cảnh sắc khác, tựa hồ là một căn phòng của người nào đó.
Ở chính giữa là một chiếc giường hoa lệ, trên vách tường bày tủ sách và tủ quần áo đẹp đẽ quý giá. Ở dưới có một cái bàn nhỏ, trên bàn bày rất nhiều hoa quả và điểm tâm, hai bên trái phải đặt hai chiếc ghế dựa.
Bày biện như thế này chỉ có thể là chủ nhà đang đợi khách quý tới. Đúng lúc này thì một tiếng gọi thanh thúy tràn đầy hưng phấn phát ra từ phía sau: “Chủ tử!"
“Hiên Viên Duật, chẳng phải ngươi muốn tìm mấy cái pháp bảo và trang bị phù hợp với ngươi à?"
Hiên Viên Duật liếc nhìn Bắc Minh, ánh mắt lại dừng ở mái tóc dài bên cạnh y: “Hắn thật sự là Tịch Thiên sao?"
Bắc Minh sợ Hiên Viên Duật làm bị thương Âm Tế Thiên liền mau lẹ ừ một tiếng. Hiên Viên Duật toát lên vẻ kinh ngạc, sau đó mày nhăn tít lại: “Vậy… Tịch Thiên, ngươi còn nhớ rõ ngày ấy, lúc ta gặp ngươi ở khách ***, đã nói chuyện gì không?"
Con ngươi Bắc Minh vụt tối lại! Y thế nhưng không phát hiện ra Hiên Viên Duật sử dụng mật ngữ với Tịch Thiên, còn Tịch Thiên lại chẳng nói gì về việc này! Từ đó suy ra, có phải sau khi y bế quan, Tịch Thiên đã từng đi gặp Hiên Viên Duật?
Âm Tế Thiên đứng phía sau Bắc Minh mà nhíu mi, cũng không biết lý do vì sao Hiên Viên Duật lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, đành phải trả lời: “Có nhớ!"
Hiên Viên Duật cười khẽ một tiếng, sau đó đưa tay chỉ vào căn phòng đối diện: “Thứ có thể giúp ngươi nằm ở bên trong đó, có muốn cùng ta vào xem không?"
Bắc Minh nheo mắt lại, rõ ràng biểu thị y không thoải mái, lạnh giọng hỏi: “Là cái gì?"
Hiên Viên Duật nhếch mép: “Chẳng qua là một cái gương nhỏ, có thể giúp Tịch Thiên tìm được kẻ đã hủy linh căn của mình mà thôi!"
Bắc Minh nháy mắt im bặt. Âm Tế Thiên từ phía sau Bắc Minh đi ra: “Vì lý do gì mà ngươi dám khẳng định cái gương kia có thể giúp ta tìm được kẻ đã hủy linh căn của ta?"
Hiên Viên Duật nhìn khuôn mặt yêu dị trước mắt, khóe miệng lại nhếch cao thêm một chút: “Ta đã từng đọc một cuốn sách cổ, có ghi chép về chiếc gương này. Trong đó nói rằng, chiếc gương này có thể giúp người ta nhìn được hình ảnh mà họ muốn thấy nhất, tiên nhân gọi nó là Kính phản quang!"
Âm Tế Thiên nghi ngờ hỏi: “Mười năm trước ngươi đã từng nhìn thấy?"
“Đúng thế!"
Âm Tế Thiên híp mắt lại: “Nếu đã như vậy thì sao lúc ấy ngươi không mang nó đi?"
“Lúc ấy cũng muốn mang nó đi lắm, nhưng mà ai biết ‘Tế Thiên’ kia lại vọt vào đánh lén, cho nên không kịp mang theo! Nếu không thì sau mười năm, ta cũng chẳng chạy đến đây làm gì!"
“Thế thì phiền toái Hiên Viên thí chủ tìm nó hộ ta!"
Hiên Viên Duật nhìn ra Âm Tế Thiên đang lo lắng mình là ‘Tế Thiên’ biến hóa thành, sợ sau khi đi vào thì bị đánh lén. Y cười cười: “Nếu đã như vậy, ta sẽ lấy cho ngươi xem!"
Hiên Viên Duật bước sang bên đối diện, khi đi qua người Âm Tế Thiên thì cười nói: “Quả thực là một mái tóc xinh đẹp!"
Nói xong, y đưa tay muốn vuốt tóc Âm Tế Thiên, không ngờ chỉ vừa mới đụng vào đã bị cắt xẹt cho một cái, đầu ngón tay lập tức tứa máu ra. Hiên Viên Duật cả kinh, nhanh chóng rụt về, thì thấy tay mình bị cắt vô số vết thương! Y khiếp sợ nhìn Âm Tế Thiên: “Tóc ngươi…"
Âm Tế Thiên giả vờ như không biết có chuyện gì, vừa vuốt tóc vừa nói: “Tóc ta làm sao?"
Hiên Viên Duật nhìn bộ dáng mờ mịt của hắn, thầm nghĩ chẳng lẽ trong tóc có dấu cái gì đó sắc bén nên mới có thể cắt tay mình? Y nhìn kĩ mái tóc của Âm Tế Thiên, rồi không hỏi gì nhiều mà đi vào căn phòng phía đối diện. Âm Tế Thiên nhìn y khuất bóng mới dám thở ra một hơi, sau đó quay người lại thì thấy Bắc Minh đang trầm mặc không nói một lời. Hắn nghi hoặc hỏi: “Sao thế?"
Bắc Minh liếc hắn một cái, nhưng không đáp lại mà đưa tay ôm hắn vào trong lòng. Ở nơi Âm Tế Thiên không nhìn thấy, ánh mắt Bắc Minh bỗng nhiên tối tăm, giống như địa ngục hắc ám không thấy đáy, đen hoắm khiến người ta sợ hãi. Nếu hiện tại có người nhìn thấy hai con ngươi của y, chắc chắn chân sẽ nhũn ra, đứng không vững!
Âm Tế Thiên tưởng Bắc Minh trách mình chuyện vừa rồi nên liền nhanh nhảu: “Lúc ấy không nói cho ngươi biết là vì ta không tin lời y! Nhưng ai mà ngờ được, ba tháng sau y lại tự động nhắc tới nó!"
Hai tay Bắc Minh hơi thả lỏng, khàn khàn hỏi: “Sau khi biết được kẻ ấy là ai, ngươi sẽ làm gì?"
“Còn có thể làm gì? Đề phòng hắn chứ sao! Gặp tới đâu là trốn tới đó!" Âm Tế Thiên nói câu này không phải chỉ có lệ, mà chính hắn cũng chẳng biết thực lực bản thân có thể đối đầu với người kia hay không. Nếu đánh thắng được thì tốt mà đánh không lại thì đương nhiên là co giò chạy rồi.
Sắc mặt Bắc Minh lại trầm xuống. Âm Tế Thiên cảm thấy cánh tay Bắc Minh càng lúc càng siết chặt, như đang lo lắng có chuyện gì đó sắp xảy đến. Bấy giờ, Hiên Viên Duật từ trong phòng đi ra, trên tay y cầm một chiếc gương rất đẹp, có chút hưng phấn nói: “Ta tìm được rồi!"
Y bước đến trước mặt Âm Tế Thiên, đem kính phản quang đưa cho hắn, giải thích: “Ta vừa mới thử một chút, nó thật sự hiện lên hình ảnh mình muốn tìm đó. Bất quá…"
Lần đầu tiên Hiên Viên Duật lộ ra vẻ mặt quẫn bách, thấp giọng nói: “Nếu muốn nhìn thấy thì phải sử dụng linh lực của bản thân. Hơn nữa, linh lực càng cao thì càng biết nhiều bí ẩn. Ngay cả linh lực hiện tại của ta cũng chỉ có thể nhìn được một chút chuyện vặt, huống chi ngươi lại không có linh lực. Hiện tại đối với ngươi mà nói thì nó cũng chỉ là một chiếc gương bình thường! Còn nữa, người khác không thể nào giúp ngươi nhìn chuyện của chính ngươi cần đâu!"
Âm Tế Thiên cầm lấy cái gương, mở ra thì thấy bệ đỡ của nó làm bằng bạc trắng, bên ngoài cũng không điêu khắc hoa văn gì, một chiếc gương bình thường đến không thể bình thường hơn. Hắn đưa lên trước mặt, lập tức bên trong gương hiện lên khuôn mặt *** xảo của chính mình. Âm Tế Thiên hạ gương xuống, xoa xoa nói: “Rất tốt! Dùng tốt hơn so với gương của Bắc gia nhiều, khuôn mặt cũng rõ ràng hơn, ta giữ lại!"
Hiên Viên Duật nhìn hắn thả gương vào Nhẫn không gian thì không khỏi sửng sốt, nhưng cũng lập tức hào phóng cười nói: “Vậy ngươi cứ coi như nó là một chiếc gương bình thường mà giữ lại dùng! Càng biết nhiều thiên cơ thì bị Thiên Đạo xử phạt càng nhiều thôi!"
Âm Tế Thiên thốt lên: “Ta không nghĩ việc biết càng nhiều thiên cơ thì bị Thiên Đạo xử phạt càng nhiều đâu. Ta cảm thấy bị Thiên Đạo xử phạt hay không đều là do vấn đề năng lực của bản thân, nếu mình có thể cùng Thiên Đạo đối kháng, thì ai làm gì được mình?"
Chẳng biết lời này của hắn có đắc tội Thiên Đạo hay không mà trên đỉnh đầu đột nhiên nổ ầm một cái khiến ba người giật mình. Cả tượng đá bởi vì tiếng sấm kia mà cũng rúng động theo! Bọn họ ngớ cả người!
Hiên Viên Duật nhếch miệng: “Xem ngươi có còn dám nói lung tung nữa không!"
Âm Tế Thiên chẳng thèm để ý hừ một tiếng. Hiên Viên Duật cười cười: “Để ta vào lại trong đó xem xem còn đồ vật gì hay ho không!"
Y vừa xoay người thì bất ngờ nhìn thấy một cái cầu thang nối lên tầng ba, liền vội vàng hô: “Tịch Thiên! Các ngươi mau xem!"
Bắc Minh và Âm Tế Thiên nhìn về hướng Hiên Viên Duật thì thấy một cái cầu thang như ẩn như hiện. Hiên Viên Duật quay đầu liếc sang Bắc Minh: “Lần trước chúng ta không thấy cái cầu thang này, phải không?"
“Ừ! Quả thật không thấy nó!" Bắc Minh nhăn mày: “Ta cảm giác có gì đó rất kỳ quái, tốt hơn hết vẫn nên rời khỏi đây thì hơn!"
Hiếm khi Hiên Viên Duật nhất trí với Bắc Minh, gật đầu: “Ta lấy thêm vài cái pháp khí rồi đi!" Nói xong, y vội vàng chạy vào căn phòng ban nãy. Âm Tế Thiên và Bắc Minh ở phía sau nhìn thấy Hiên Viên Duật chạy được ba bước thì đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng. Hai người cả kinh, nhanh chóng nắm chặt tay nhau, cảnh giác nhìn bốn phía. Bắc Minh nặng nề nói: “Mặc kệ lát nữa xảy ra chuyện gì cũng đừng buông ra!" Âm Tế Thiên liền nghiêm túc gật đầu.
Hai người không dám nhúc nhích, cứ đứng một chỗ đề phòng. Đột nhiên Âm Tế Thiên cảm giác thấy tay dần buông lỏng, hắn vội vàng quay đầu lại thì phát hiện hoàn toàn không thấy bóng dáng Bắc Minh đâu. Hắn vẫn giữ nguyên động tác nắm chặt tay như ban nãy, bởi vì hắn sợ nếu buông ra sẽ thật sự lạc mất Bắc Minh, hắn đoán rất có thể đây chỉ là ảo giác mà thôi!
“Bắc Minh!" Âm Tế Thiên thử gọi. Nhưng không có ai trả lời. Âm Tế Thiên lại thử gọi vài lần nữa nhưng vẫn không có ai trả lời. Sau đó, hắn gọi cả Hiên Viên Duật nhưng vẫn như trước không một tiếng động. Cuối cùng, khoảng không trước mắt đột nhiên vặn vẹo, dần dần biến trở thành một cảnh sắc khác, tựa hồ là một căn phòng của người nào đó.
Ở chính giữa là một chiếc giường hoa lệ, trên vách tường bày tủ sách và tủ quần áo đẹp đẽ quý giá. Ở dưới có một cái bàn nhỏ, trên bàn bày rất nhiều hoa quả và điểm tâm, hai bên trái phải đặt hai chiếc ghế dựa.
Bày biện như thế này chỉ có thể là chủ nhà đang đợi khách quý tới. Đúng lúc này thì một tiếng gọi thanh thúy tràn đầy hưng phấn phát ra từ phía sau: “Chủ tử!"
Tác giả :
Kim Nguyên Bảo