Phất Huyền Thập Tam Khúc
Chương 34: Thục phi ảm đạm
"Hoàng thượng, Thục phi nương nương đã bình yên hồi doanh, nay đang ở ngoài trướng chờ đợi Hoàng thượng truyền triệu." Ở ngoài đại trướng, thanh âm của một gã tướng sĩ vang lên.
"Thần thiếp cáo lui trước." Thanh Phu nhân cung kính cúi đầu với Phù Kiên.
Phù Kiên phất tay nói: "Lan Thanh, ngươi lưu lại, trẫm biết hôm nay nhất định thẩm vấn cũng không được gì, nhưng mà, trẫm muốn biết chân tướng, ngươi nên hiểu được làm sao có thể khiến cho trẫm tâm an."
Thanh Phu nhân cúi thấp cằm gật đầu, không nói lời nào liền đứng thẳng ở một bên.
Phù Kiên cất cao giọng nói: "Truyền Thục phi tiến vào!"
"Dạ!"
Chỉ thấy màn trướng vừa vén lên, Trương Linh Tố cúi đầu đi vào trong đại trướng, trong lòng cực kỳ không yên. Từ sau khi xuất thủ bắn ra một mũi tên kia, tinh thần Trương Linh Tố liền bắt đầu bối rối, sao lại có thể thiếu kiên nhẫn như vậy, chỉ sợ lần này liền rước họa vào thân rồi!
"Thần thiếp, tham kiến Hoàng thượng." Trương Linh Tố đi tới trước mặt Phù Kiên, cúi đầu trước Phù Kiên, liếc mắt nhìn thoáng qua Thanh Phu nhân, đáy mắt hiện lên kinh sắc.
"Miễn lễ." Phù Kiên thản nhiên phất tay.
Thanh Phu nhân cúi người nói với Trương Linh Tố: "Thần thiếp tham kiến Thục phi nương nương."
"Tỷ tỷ nhưng ngàn vạn đừng nói như vậy, sẽ chiết giết Linh Tố." Trương Linh Tố cuống quít xua tay, nâng Thanh Phu nhân dậy," Tỷ tỷ vào cung sớm hơn Linh Tố, rất nhiều chuyện còn phải nhờ tỷ tỷ chỉ điểm thêm mới đúng."
Thanh Phu nhân lắc đầu không nói, lui về phía sau một bước, khoảng cách vừa đúng, làm cho trái tim Linh Tố thình thịch căng thẳng, chuyển tầm mắt nhìn vào ánh mắt hồ nghi của Phù Kiên, "Hoàng thượng?"
"Ái phi trở về là tốt rồi, trẫm chính là lo lắng ái phi sẽ chấn kinh." Phù Kiên nói xong, đến gần Trương Linh Tố, nắm bàn tay của nàng lên, năm ngón tay dùng sức, Trương Linh Tố cảm thấy xương bàn tay đau đến khó chịu, lại không thể dùng võ công để phản kháng, chỉ có thể cắn răng âm thầm chịu đựng. Dường như cảm thấy được ánh mắt khác thường của Thanh Phu nhân, Trương Linh Tố vội vàng nhìn lướt qua khuôn mặt vô bi vô hỉ của Thanh Phu nhân, trong lòng xẹt qua một tia sợ hãi khó hiểu.
Không phải chưa từng gặp nàng, mà là chưa từng xem nàng là địch thủ, cho tới bây giờ đều không có nhìn thẳng vào nữ tử này, nay nhìn đến, mới cảm thấy, cho tới nay, tựa hồ đã xem nhẹ một nữ tử ẩn ở bên cạnh không xa.
Nàng là hữu, hay là địch? Từ thần sắc của nàng không nhận định được gì cả. Người đáng sợ nhất, không phải là người thể hiện sự ngang tàng gai gốc, mà là người làm cho người ta nhìn không thấu trong lòng đang nghĩ cái gì.
Trương Linh Tố kinh hãi đến lợi hại, đau đớn từ ngón tay truyền đến, rốt cuộc khiến cho nàng nhịn không được thở nhẹ một câu, "Hoàng thượng...Đau..."
"Nga? Chẵng lẽ là ái phi bị thương làm sao?" Ngón tay Phù Kiên buông lỏng ra, chỉ thấy dấu vết năm ngón tay hung hăng hiện trên mu bàn tay tuyết trắng của nàng, nóng rát đau đớn làm cho nàng càng ngày càng kinh hoàng, không biết phải tiếp lời như thế nào.
"Hoàng thượng..." Trương Linh Tố càng lúc càng loạn, chỉ có thể đánh liều chống đỡ, quỳ rạp xuống đất thật mạnh, dập đầu nói: "Thỉnh Hoàng thượng tha mạng, trước kia khi thần thiếp vẫn còn là Công chúa Lương quốc, quả thật từng học kỵ xạ thuật, hôm nay thầm nghĩ nhanh chóng cứu tỷ tỷ, lúc đó mới bất đắc dĩ xuất thủ, thỉnh Hoàng thượng minh giám!"
Phù Kiên lạnh lùng nhìn nàng, "Nga? Thì ra ái phi còn có thể bắn tên a, xem ra, trẫm và ngươi làm phu thê năm năm, vẫn là không đủ hiểu biết ngươi a." Nói xong bàn tay Phù Kiên dừng lại trên vạt áo của nàng,"Hôm nay trẫm muốn nhìn một chút, trên người ái phi của trẫm còn ẩn dấu cái gì trẫm không biết nữa."
"Hoàng thượng..." Trên mặt Trương Linh Tố nhanh chóng hiện lên một cái ý cười, nụ cười quyến rũ cứng ngắc làm cho Phù Kiên dễ dàng cảm nhận được sự bất an của nàng, "Nơi này...Nơi này còn có..."
"Cùng là nữ nhân của trẫm, một lần trẫm lâm hạnh hai vị phi tần có gì không được?" Phù Kiên nói xong, xoạt một cái đem xiêm y của Trương Linh Tố xé rách một đường dài, lộ ra tấm lưng tuyết trắng run run nàng.
"Hoàng thượng..." Trương Linh Tố ôn nhu gọi một tiếng, khóe miệng khẽ động cứng ngắc lần đầu tiên làm đau đớn trái tim Phù Kiên.
Biết cung thuật, biết cưỡi ngựa, khó nói sẽ không biết võ công! Trẫm thật ra muốn nhìn một chút, ngươi rốt cuộc còn biết bao nhiêu nữa!
Trong lòng Phù Kiên xược ngang một đường, hạ quyết tâm muốn bức bách nàng hiển lộ mọi thứ, ngón tay hữu lực nắm lấy cái yếm của nàng, hung hăng kéo xuống, dây lưng bung ra để lại một vết hồng trên thân thể nàng.
" A..." Trương Linh Tố theo bản năng vây quanh hai tay, che bờ ngực lại, nước mắt tràn đến khóe mắt, cố nén không dám rơi lệ, lại càng không dám đem nét tươi cười trên gương mặt dấu đi, nàng phải trấn tĩnh, phải trấn tĩnh, như vậy mới có thể trở về làm Trương Linh Tố trước đây, mới có thể mị hoặc được quân vương trước mắt ôn nhu đối đãi, qua được một cửa này!
Từ đầu đến cuối, Thanh Phu nhân đều lạnh lùng đứng một bên, không nói lời nào, nàng càng như vậy, Trương Linh Tố càng khó có thể trấn tĩnh, luôn phải chừa một chút tâm tư, phòng bị những lời nàng có thể túy lúc nói ra.
"Thân mình của ái phi, trẫm đã nhìn thấy nhiều lần, sao, nay còn thẹn thùng sao?" Ánh mắt mang theo lửa giận của Phù Kiên pha trộn thêm một tia sáng rực của dã thú, hung hăng kéo hai tay của nàng ra, nhìn thân mình lả lướt quyến rũ của nàng, cất tiếng cười to nói, "Ái phi, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao, trẫm thích nhất là ngươi hầu hạ như thế nào?" Nói xong, Phù Kiên nhấc vạt áo lên, phần bụng tiến đến gần Trương Linh Tố trong gang tấc.
Phản kháng...Giết hắn!
Trong đầu Linh Tố đột nhiên hiện lên ý nghĩ này, chưa từng có thời khác nào tuyệt vọng như lúc này.
Chính là, nàng không thể...Không thể...Nếu không...Năm năm hy sinh này...Không còn đáng giá gì nữa...Nếu như phải vào Địa ngục, nếu như phải dơ bẩn cả đời, như vậy, nhiều thêm một lần, ít đi một lần, lại thế nào chứ?
Khóe miệng Linh Tố mang theo nét tươi cười có bảy phần trào phúng, nâng đôi mắt lên, tà mị cười với Phù Kiên, ngón tay đã ôn nhu cởi dây lưng của Phù Kiên ra,"Nếu như Hoàng thượng thích thần thiếp hầu hạ như vậy, vậy thần thiếp tất nhiên sẽ tận tâm."
"Ái phi, trẫm thật ra muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu tận tâm?" Phù Kiên thô bạo nắm lấy cằm của nàng, bức nàng ngẩng đầu nhìn vào nơi thẳng đứng của mình.
"Hoàng thượng." Thanh âm của Thanh Phu nhân bỗng nhiên vang lên, chỉ thấy nàng chậm rãi cười với Phù Kiên, "Hoàng thượng, thân thể thần thiếp không khoẻ, hôm nay không thể hầu hạ Hoàng thượng, tạm cáo lui trước."
"Lui xuống đi." Phù Kiên phất tay, giờ này khắc này trong lòng đều nghĩ đến việc làm thế nào để chinh phạt Trương Linh Tố trước mắt, để cho nàng khắc sâu hiểu được, rốt cuộc ai là nam nhân của nàng! Sự không thành thật của nàng, che dấu bí mật của nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho nàng phải nhận lấy càng nhiều thống khổ!
Thanh Phu nhân vừa đi, chính là phải đối mặt với sự chinh phạt càng tàn nhẫn hơn của Phù Kiên, Trương Linh Tố không khỏi một trận run run, dáng tươi cười càng cứng ngắc vài phần.
Thanh Phu nhân đi tới trước màn trướng, đột nhiên xoay người nói: "Hoàng thượng, nay thích khách chưa sa lưới, vạn nhất có thích khách lẫn vào trong doanh, cho dù Hoàng thượng đang cao hứng, cũng phải chừa lại một chút tâm nhãn a."
Phù Kiên nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Thanh Phu nhân, "Trẫm, tự có chừng mực."
"Đừng quá vong tình là được." Thanh âm của Thanh Phu nhân mang theo một phần khinh oán, trái lại là làm cho Phù Kiên nghe ra sự ghen tuông trong đó, trong lòng ấm áp, buông cằm của Trương Linh Tố ra, kéo quần, cười nói: "Thục phi đi xuống tắm rửa đi, trễ một chút trẫm sẽ đến." Nói xong, nâng ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Thanh Phu nhân, "Trẫm trước dưỡng thần một lát, các ngươi đều lui ra đi."
"Dạ." Trương Linh Tố vội vàng đem y phục đã bị phá hủy khoát lên người, cúi đầu một cái, thở phào nhẹ nhõm, tạm thời an toàn, không có nghĩa là có thể tránh được đêm nay.
Nàng vội vàng đi tới bên cạnh Thanh Phu nhân, nghi hoặc nhìn Thanh Phu nhân một cái, vừa rồi Thanh Phu nhân rõ ràng là đang giúp nàng, nhưng mà, nàng và Thanh Phu nhân không có lui tới, giúp Trương Linh Tố nàng, đối với Thanh Phu nhân mà nói, lại có ích lợi gì?
"Nương nương, mời." Thanh Phu nhân nhấc màn trướng cho Trương Linh Tố, Trương Linh Tố một bước ra ngoài.
Trong nháy mắt khi Thanh Phu nhân buông màn trướng, âm thầm gật đầu với Phù Kiên, Phù Kiên vừa lòng mỉm cười, có Thanh Phu nhân xuất mã, làm sao không thể đều tra ra được thứ mong muốn?
"Ngươi..."
"Thần thiếp cung tiễn nương nương hồi doanh." Một câu của Thanh Phu nhân ngăn chận lời Trương Linh Tố muốn nói, một đường yên lặng đi theo Trương Linh Tố tới trước doanh trướng.
Hồng Loan kinh ngạc mở lớn hai mắt, nhìn hai người trước mắt, còn không kịp hành lễ, Thanh Phu nhân đã nói trước: "Hồng Loan, đi xuống ngâm một ấm trà, ta nghĩ Thục phi nương nương nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói với thần thiếp."
"Dạ." Hồng Loan gật đầu, vội vàng lui xuống.
"Hồng Loan?" Trương Linh Tố lại cả kinh, không rõ làm sao Thanh Phu nhân liếc mắt một cái liền nhận ra Hồng Loan? Theo lý, cùng là người ở trong thâm cung, tuy rằng cũng biết các cung nữ nội thị bên cạnh các cung chủ là ai, nhưng mà tuyệt đối không phải là liếc mắt một cái liền nhận ra được, trừ phi...Hai người đã sớm quen biết!
"Nương nương, mời." Thanh Phu nhân lại nhấc màn trướng lên cho nàng, tâm Trương Linh Tố cả kinh, không thể không khẳng định một chuyện, nữ tử ở trong lãnh cung nàng vẫn luôn xem nhẹ này, tuyệt đối không phải người lương thiện!
Trương Linh Tố đi vào doanh trướng, Thanh Phu nhân cũng theo đi vào, buông màn trướng xuống.
"Nơi này không có người ngoài, Phu nhân có thể yên tâm nói chuyện." Trương Linh Tố quay đầu nhìn Thanh Phu nhân, "Tỷ tỷ thâm tàng bất lộ nhiều năm như vậy, thật sự là làm cho muội muội nhìn đến thủng ánh mắt."
"Ánh mắt của Thục phi nương nương từ trước đến nay đều không đủ xa, cho nên nhìn đến thủng ánh mắt làm sao chỉ có một mình ta?" Thanh Phu nhân hơi hơi nâng cằm lên, mang theo một tia lạnh lẽo nhìn không thấu chống lại đôi mắt nghi hoặc của Trương Linh Tố, "Chậc chậc, Trương Linh Tố, ngươi làm bị thương Trừng nhi, muốn dùng cái gì để đền lại đây?"
"Trừng nhi?" Trương Linh Tố kinh hãi, "Ngươi nói là..."
"Tiểu Đồng Tử bị mũi tên của ngươi bắn trúng, chính là nữ nhi của bổn cung, Công chúa Đại Tần Phù Trừng." Thanh Phu nhân đi thẳng vào vấn đề, "Ban đầu thấy ngươi ở trong cung, không phải thật sự là muốn động thủ lấy đi tính mạng của nàng, bổn cung còn cảm thấy thiếu ngươi một cái ân tình, chính là...Ngươi thế nhưng lại cấu kết với Trường Lạc công, muốn lấy tính mạng của Trừng nhi, bổn cung đã không thể lưu ngươi lại được."
"Ngươi...Ngươi làm sao đối với mọi chuyện đều..." Trương Linh Tố kinh hô, "Chẳng lẽ...Chẳng lẽ...Bên cạnh bổn cung có..."
"Bổn cung biết, ngươi biết Hồng Loan là người của Hoàng hậu bên kia, cho nên ở trước mặt nàng diễn trò cũng không ít." Thanh Phu nhân hơi ngừng một chút, "Tỷ như, rõ ràng là ngươi và Trường Lạc công cấu kết cùng nhau, muốn mưu đồ tạo kế phế đi Thái tử, ngươi lại muốn để cho Hồng Loan thấy, là Trường Lạc công đối với ngươi có sắc tâm, ngươi chính là bất đắc dĩ, tin tức như vậy rơi vào tay Hoàng hậu bên kia, cho dù Trường Lạc công thất bại, ngươi cũng có đường lui nói là bị bắt buộc, không đến mức bị liên lụy mà đánh mất tính mạng. Một bước này, ngươi đi thật là tuyệt vời, chỉ tiếc, ngươi quá xem nhẹ cung nữ trong cung, cái gì là thật, cái gì là giả, có đôi khi, các nàng còn thấy rõ hơn chúng ta." Nói xong, Thanh Phu nhân từ trong lòng lấy ra một túi thư, đưa vào bàn tay trắng nõn của Trương Linh Tố đang mang vẻ mặt tái nhợy, "Túi thư này bổn cung chưa từng mở ra liếc nhìn một cái, tin chắc rằng ngươi hiểu rõ hơn bổn cung, bên trong là viết cái gì? Bất quá bổn cung nhắc nhở ngươi, Trường An bên kia, các ngươi làm cái gì đều là phí công, nhưng thật ra ở nơi này, Trường Lạc công vĩnh viễn cũng không có cơ hội xoay người."
"Ngươi...Ngươi..." Trương Linh Tố nắm chặt túi thư, không nghĩ tới vốn muốn lợi dụng Hồng Loan, bình yên bước đi giữa Hoàng hậu và Trường Lạc công, không ngờ, thế nhưng lại bị Hồng Loan lợi dụng, trở thành lễ vật tranh công với chủ tử!
"Ta muốn giết nàng!" Trương Linh Tố hung hăng mắng một câu.
"Chỉ sợ ngươi còn chưa kịp giết nàng, đầu của ngươi đã chuyển nhà trước rồi." Thanh Phu nhân cau mày cười lạnh, "Ngươi có tin hay không?"
Trương Linh Tố vô lực mỉm cười,"Tin hay không, lại có gì khác biệt chứ? Nếu như Hồng Loan làm việc tốt như vậy, mà ngươi đã nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay, không cần phải nói, ngươi khẳng định cũng là người của Hoàng hậu bên kia, ha ha, không nghĩ tới những năm gần đây, ta mới là người ngốc nhất trong hậu cung này!"
Đem từng chuyện từng chuyện liên kết lại, Thanh Phu nhân không biết tại sao lại bị liên lụy đến chuyện thắng thuật, Công chúa Phù Trừng gả đến nơi phương xa lại cải trang hồi cung, Thục phi Mộ Dung Yên lại gần gũi với Phù Trừng, làm cho nàng nghĩ rằng Hiền phi đưa một nam sủng vào cung, Hồng Loan vẫn luôn làm mật thám hầu hạ bên cạnh, mặc kệ Trương Linh Tố nàng giả vờ thế nào, nhất cử nhất động, đã sớm bị Hoàng hậu nương nương nhìn thấu.
Hoàng hậu muốn nàng động thủ giết Phù Trừng, nàng giết Phù Trừng, sẽ đắc tội với Thanh Phu nhân, là chỉ còn đường chết, không giết Phù Trừng, sẽ làm Hoàng hậu bất mãn, cũng là chỉ còn đường chết.
Hai bên đều là tử lộ, chỉ có thể buông tay từ bỏ, chuyển sang dùng kế đem Phù Hoành kéo khỏi ngôi vị Thái tử! Này, có lẽ mới chính là kết quả Hoàng hậu muốn nhất.
Trường Lạc công Phù Phi thân là trưởng tử, bởi vì không phải là con của vợ cả, mà mất cơ hội làm Thái tử, trong lòng tất nhiên là không phục, ngay cả Mộ Dung Yên cũng thấy rõ thế cục này, Hoàng hậu làm sao có thể nhìn không thấu? Lưu lại một Hoàng tử như vậy, ngôi vị Thái tử của nhi tử nàng thật sự là ngồi không an tâm, sao không lợi dụng việc Trương Linh Tố muốn tìm đường sống, thiết hạ một ván cờ như vậy?
Đến lúc đó, Phù Phi nhất định sẽ có hành động lúc Hoàng thượng thu thú, nay xem ra, Phù Phi thật sự không phải là người có thể làm chuyện lốn, ngay cả bồ câu đưa tin cũng có thể rơi vào trong tay Thanh Phu nhân, đủ thấy Trường An bên kia căn bản không thể làm loạn được, ngược lại là sẽ bị Hoàng hậu mượn cơ hội này trình tấu với Hoàng thượng, Trường Lạc công có ý đồ muốn hãm hại Thái tử, mưu đồ ngôi vị Hoàng đế!
Một khi Trường Lạc công bị định tội, nàng có liên hệ với Trường Lạc công tất nhiên cũng trốn không thoát, qua sông rút cầu, làm rất sạch sẽ.
Thái tử an ổn, Trường Lạc công bỏ mạng, cuối cùng giá trị lợi dụng của Trương Linh Tố nàng cũng không còn, sẽ cùng lãnh tội chết, ván cờ này, từng bước cẩn thận, một khi đã nhìn thấu bàn cờ, trái tim Trương Linh Tố sớm đã lạnh như băng như sương.
Bắt đầu từ khi nàng có ý định lợi dụng Hồng Loan, đã là sai, tin tưởng Phù Phi có năng lực xoay chuyển tình thế, cũng là sai lầm, động sát tâm muốn giết Tiểu Đồng Tử, lại càng sai.
Nay, từmột mũi tên của nàng Hoàng thượng đã không còn tin tưởng nàng nữa, ba lần phạmsai lầm, kết cục trở thành đã định, tiếp tục giãy dụa lại có ích lợi gì chứ?