Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
Chương 33: Làm cho anh nghĩ muốn ăn em
Ngày hôm sau khi Đông Thu Luyện thức dậy thì trên giường chỉ còn mình cô, Đông Thu Luyện duỗi lưng một cái, nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa, mặt trời vẫn chưa mọc, phía chân trời còn nhàn nhạt màu đỏ ẩn phía sau những rạng mây, đem nhuộm trọn sắc màu của bầu trời càng thêm đẹp, xinh đẹp động lòng người.
“Ba, như vậy không đúng sao? Còn thế này?" Là tiếng nói của Tiểu Dịch, Đông Thu Luyện lúc này mới chú ý đến bể bơi ở bên trái biệt thự, ba con hai người mặc quần bơi, Tiêu Hàn chỉ đạo động tác bơi cho Tiểu Dịch, vẻ mặt Tiêu Hàn mỉm cười nhìn Tiểu Dịch đang bập bởm trong hồ nước, trên lưng Tiểu Dịch còn mang theo một phao bơi, vẻ mặt có chút ảo não.
“Là thế này…" Tiêu Hàn lặp lại động tác, Tiểu Dịch nhẹ gật đầu, bác An ở một bên đưa khăn lông, Tiêu Hàn tiếp nhận xoa xoa lên khuôn mặt, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Đông Thu Luyện đứng bên cửa sổ.
Đông Thu Luyện vẫn như cũ một thân quần áo ngủ màu trắng, có đai đeo, không phải quá gợi cảm, ngược lại có chút bảo thủ, nhưng mái tóc xoã, có lẽ vì mới tỉnh ngủ nên vẻ mặt hơi ngơ ngác, đầu tóc hơi lộn xộn, đôi môi hồng nhuận khẽ cười, thật sự là động lòng người, ánh nắng bình mình chiếu lên người càng làm nổi bật lên vẻ đẹp mê người, Tiêu Hàn hướng về phía Đông Thu Luyện cười một tiếng, Đông Thu Luyện lập tức kéo rèm cửa sổ.
Người đàn ông này thiệt là, mới sáng sớm đã trêu ghẹo cô, nghĩ tới mặt đỏ bừng, Đông Thu Luyện đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, trong gương là một cô gái tinh xảo tuyệt mĩ, nhất là trên gò má có thêm hai rặng mây hồng, lại càng làm nổi bậc lên vẻ yêu kiều, Đông Thu Luyện giống như đang đắm chìm vào tình yêu như một thiếu nữ.
Đông Thu Luyện vừa rửa mặt xong đi ra ngoài thì nhìn thấy Tiêu Hàn đã thay xong quần áo, chiếc áo sơ mi màu lam, càng làm nổi bậc làn da trắng của Tiêu Hàn, anh là con lai nên rất trắng, hiện tại càng thêm khí chất cao quý, quần tây trang đen làm tôn lên đôi thân thon dài, hữu lực, Tiêu Hàn chuẩn bị cài khuy tay áo, khuy áo cũng là màu xanh lam như đôi mắt mê người của anh.
“Xong rồi sao? Tiểu Dịch đang chờ chúng ta ăn sáng!" Tiêu Hàn vừa nói vừa kéo Đông Thu Luyện xuống lầu, Đông Thu Luyện có chút không muốn, bởi chính cô còn đang mặc đồ ngủ, “Em vẫn chưa thay quần áo, hơn nữa, vừa nãy em rửa mặt còn chưa lau khô!"
“Anh cũng chưa nói với em, bộ dạng này của em rất đẹp mắt, khi ở nhà, em cũng không nên mặc như vậy, mặc như vậy làm cho anh…." Tiêu Hàn ngừng nói một chút, ánh mắt của Đông Thu Luyện hơi nháy một cái, trở nên tĩnh mịch, bởi vì Đông Thu Luyện lộ ra đôi chân, tinh xảo xinh đẹp, trắng nõn động lòng người, không tự chủ nuốt nước miếng.
“Sao vậy?" Đông Thu Luyện thấy Tiêu Hàn im lặng nên liền hỏi một câu.
“Làm cho anh muốn ăn em!" Tiêu Hàn chăm chú nhìn vào mắt Đông Thu Luyện, làm cho Đông Thu Luyện có chút xấu hổ không thể che giấu, làm sao cô không phát hiện Tiêu Hàn lại thích giở trò lưu manh như vậy, “Mau thay quần áo đi, sau đó xuống lầu, anh chờ em!" “Chụt…" khi Đông Thu Luyện chưa lấy lại tinh thần liền hôn cô một cái, xoay người đi xuống lầu.
Đông Thu Luyện sờ sờ mặt, cười vào phòng ngủ, anh mới vừa nhìn chân cô, có thể thấy chân cô đẹp không, vừa nghĩ cô đã chọn một bộ váy ngắn, cười tủm tỉm, sau đó thay quần áo.
Bạch Thiếu Hiền vừa mới đến Tiêu gia đã thấy Tiểu Dịch nổi giận đùng đùng chạy từ trên lầu xuống, “Ơ, tiểu thiếu gia của chúng ta sao vậy? Ai chọc cháu giận? Sao không lau người? Ướt nhẹp thế này lại chạy loạn?"
“Tiêu Hàn, ba ra đây cho con, ba thế nhưng lại gạt con, uổng cho con tin tưởng ba như vậy, ba khốn khiếp, con rất dễ bị gạt…." Tiểu Dịch nói xong liền chạy tới trước mặt Tiêu Hàn, Tiêu Hàn ngồi trên ghế cầm báo, thấy Tiểu Dịch chạy đến, nhận khăn tắm từ trong tay người giúp việc, giúp Tiểu Dịch lau tóc, “Sau tóc ướt lại chạy ra!"
“Ba, ba gạt người ta, ba còn nói sẽ dạy người ta tư thế bơi lội đẹp trao, kết qua, con đi xem, đây rõ ràng là tư thế xấu nhất, ba chính là đang trả thù con việc hôm qua đã quấy rầy chuyện tốt của ba phải không!" Lời nói này vừa dứt đưa tới một cái huýt sáo vang dội của Bạch Thiếu Hiền, nhìn ánh mắt lóng lánh của Tiêu Hàn, quả nhiên đã xuống tay, nhất định là đã xuống tay! Phải không phải không….
“Tư thế khó coi, nhưng đây là bước vỡ lòng, đây là tư thế cơ bản nhất, huống chi nếu con gặp phải nguy hiểm, thì con cảm thấy là tư thế quan trọng hay sinh mạng quan trọng?" Tiêu Hàn nhìn tóc Tiểu Dịch đã hơi khô, thì để khăn lông xuống.
Tiểu Dịch phỏng chừng không biết nên nói gì, liền quệt miệng, nhưng trên mặt không còn vẻ tức giận vừa rồi, mà Bạch Thiếu Ngôn ngồi ở bên cạnh Tiểu Dịch, đem thứ trong tay đã được đóng gói đẹp đẽ đưa cho Tiểu Dịch, “Đây là kẹo không đường, cháu thích, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến răng!"
Tiểu Dịch vui vẻ nhận kẹo, “Quả nhiên, chú rất tốt, không giống người nào đó, đều gạt con, thật không có đạo đức!"
“Cái gì không có đạo đức?" Một giọng nữ trong trẻo vang lên, tầm mắt của ba người đều tập trung vào cô gái đang đi từ trên lầu xuống, ánh mắt không di chuyển, Đông Thu Luyện mặc một bộ váy liền màu đỏ, còn là váy ngắn, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, đi trên một đôi giày cao gót, cả người càng thêm cao ráo, đầu tóc tuỳ ý xoã, chiếc váy hở cổ làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo, đôi môi màu hồng nhuận, làm cho tim của Tiêu Hàn không tự chủ lỗi nhịp.
“Mẹ, mẹ thật đẹp!" Tiểu Dịch nói xong liền huýt sáo, Đông Thu Luyện có chút thẹn quá hoá giận, thật lâu rồi Đông Thu Luyện không có mặc như vậy, cảm thấy có chút thẹn thùng, hiện tại lại bị con trai của mình trêu trọc, “Mẹ, nếu là mẹ mặc như vậy từ sớm, khẳng định là có nhiều người đàn ông quỳ dưới váy của mẹ nha!"
“Tiểu tử thúi, dám trêu chọc mẹ!" Đông Thu Luyện hướng về Bạch Thiếu Hiền nhẹ gật đầu, xem như là chào hỏi, Tiêu Hàn có chút mất hứng, “Sao vậy?" Đông Thu Luyện chú ý đến vẻ mặt của Tiêu Hàn, “Chẳng lẽ khó coi sao?" Nhận được hai cái lắc đầu, đẹp mắt nha!
“Không có!" Tiêu Hàn cúi đầu xem báo, thấy được đôi chân trắng nõn cứ như vậy mà tựa vào bên cạnh mình, đưa tay nắm tay Đông Thu Luyện dưới bàn, “Rất đẹp!" Đông Thu Luyện lập tức cúi đầu xấu hổ, nhưng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, rút tay ra, giúp Tiểu Dịch chuẩn bị bữa sáng.
Vợ của tôi mặc đẹp vì cái gì hai người vui vẻ như vậy! Tiêu Hàn nhìn Bạch Thiếu Hiền cùng Tiểu Dịch, trong lòng có chút không công bằng!
“Ba, như vậy không đúng sao? Còn thế này?" Là tiếng nói của Tiểu Dịch, Đông Thu Luyện lúc này mới chú ý đến bể bơi ở bên trái biệt thự, ba con hai người mặc quần bơi, Tiêu Hàn chỉ đạo động tác bơi cho Tiểu Dịch, vẻ mặt Tiêu Hàn mỉm cười nhìn Tiểu Dịch đang bập bởm trong hồ nước, trên lưng Tiểu Dịch còn mang theo một phao bơi, vẻ mặt có chút ảo não.
“Là thế này…" Tiêu Hàn lặp lại động tác, Tiểu Dịch nhẹ gật đầu, bác An ở một bên đưa khăn lông, Tiêu Hàn tiếp nhận xoa xoa lên khuôn mặt, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Đông Thu Luyện đứng bên cửa sổ.
Đông Thu Luyện vẫn như cũ một thân quần áo ngủ màu trắng, có đai đeo, không phải quá gợi cảm, ngược lại có chút bảo thủ, nhưng mái tóc xoã, có lẽ vì mới tỉnh ngủ nên vẻ mặt hơi ngơ ngác, đầu tóc hơi lộn xộn, đôi môi hồng nhuận khẽ cười, thật sự là động lòng người, ánh nắng bình mình chiếu lên người càng làm nổi bật lên vẻ đẹp mê người, Tiêu Hàn hướng về phía Đông Thu Luyện cười một tiếng, Đông Thu Luyện lập tức kéo rèm cửa sổ.
Người đàn ông này thiệt là, mới sáng sớm đã trêu ghẹo cô, nghĩ tới mặt đỏ bừng, Đông Thu Luyện đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, trong gương là một cô gái tinh xảo tuyệt mĩ, nhất là trên gò má có thêm hai rặng mây hồng, lại càng làm nổi bậc lên vẻ yêu kiều, Đông Thu Luyện giống như đang đắm chìm vào tình yêu như một thiếu nữ.
Đông Thu Luyện vừa rửa mặt xong đi ra ngoài thì nhìn thấy Tiêu Hàn đã thay xong quần áo, chiếc áo sơ mi màu lam, càng làm nổi bậc làn da trắng của Tiêu Hàn, anh là con lai nên rất trắng, hiện tại càng thêm khí chất cao quý, quần tây trang đen làm tôn lên đôi thân thon dài, hữu lực, Tiêu Hàn chuẩn bị cài khuy tay áo, khuy áo cũng là màu xanh lam như đôi mắt mê người của anh.
“Xong rồi sao? Tiểu Dịch đang chờ chúng ta ăn sáng!" Tiêu Hàn vừa nói vừa kéo Đông Thu Luyện xuống lầu, Đông Thu Luyện có chút không muốn, bởi chính cô còn đang mặc đồ ngủ, “Em vẫn chưa thay quần áo, hơn nữa, vừa nãy em rửa mặt còn chưa lau khô!"
“Anh cũng chưa nói với em, bộ dạng này của em rất đẹp mắt, khi ở nhà, em cũng không nên mặc như vậy, mặc như vậy làm cho anh…." Tiêu Hàn ngừng nói một chút, ánh mắt của Đông Thu Luyện hơi nháy một cái, trở nên tĩnh mịch, bởi vì Đông Thu Luyện lộ ra đôi chân, tinh xảo xinh đẹp, trắng nõn động lòng người, không tự chủ nuốt nước miếng.
“Sao vậy?" Đông Thu Luyện thấy Tiêu Hàn im lặng nên liền hỏi một câu.
“Làm cho anh muốn ăn em!" Tiêu Hàn chăm chú nhìn vào mắt Đông Thu Luyện, làm cho Đông Thu Luyện có chút xấu hổ không thể che giấu, làm sao cô không phát hiện Tiêu Hàn lại thích giở trò lưu manh như vậy, “Mau thay quần áo đi, sau đó xuống lầu, anh chờ em!" “Chụt…" khi Đông Thu Luyện chưa lấy lại tinh thần liền hôn cô một cái, xoay người đi xuống lầu.
Đông Thu Luyện sờ sờ mặt, cười vào phòng ngủ, anh mới vừa nhìn chân cô, có thể thấy chân cô đẹp không, vừa nghĩ cô đã chọn một bộ váy ngắn, cười tủm tỉm, sau đó thay quần áo.
Bạch Thiếu Hiền vừa mới đến Tiêu gia đã thấy Tiểu Dịch nổi giận đùng đùng chạy từ trên lầu xuống, “Ơ, tiểu thiếu gia của chúng ta sao vậy? Ai chọc cháu giận? Sao không lau người? Ướt nhẹp thế này lại chạy loạn?"
“Tiêu Hàn, ba ra đây cho con, ba thế nhưng lại gạt con, uổng cho con tin tưởng ba như vậy, ba khốn khiếp, con rất dễ bị gạt…." Tiểu Dịch nói xong liền chạy tới trước mặt Tiêu Hàn, Tiêu Hàn ngồi trên ghế cầm báo, thấy Tiểu Dịch chạy đến, nhận khăn tắm từ trong tay người giúp việc, giúp Tiểu Dịch lau tóc, “Sau tóc ướt lại chạy ra!"
“Ba, ba gạt người ta, ba còn nói sẽ dạy người ta tư thế bơi lội đẹp trao, kết qua, con đi xem, đây rõ ràng là tư thế xấu nhất, ba chính là đang trả thù con việc hôm qua đã quấy rầy chuyện tốt của ba phải không!" Lời nói này vừa dứt đưa tới một cái huýt sáo vang dội của Bạch Thiếu Hiền, nhìn ánh mắt lóng lánh của Tiêu Hàn, quả nhiên đã xuống tay, nhất định là đã xuống tay! Phải không phải không….
“Tư thế khó coi, nhưng đây là bước vỡ lòng, đây là tư thế cơ bản nhất, huống chi nếu con gặp phải nguy hiểm, thì con cảm thấy là tư thế quan trọng hay sinh mạng quan trọng?" Tiêu Hàn nhìn tóc Tiểu Dịch đã hơi khô, thì để khăn lông xuống.
Tiểu Dịch phỏng chừng không biết nên nói gì, liền quệt miệng, nhưng trên mặt không còn vẻ tức giận vừa rồi, mà Bạch Thiếu Ngôn ngồi ở bên cạnh Tiểu Dịch, đem thứ trong tay đã được đóng gói đẹp đẽ đưa cho Tiểu Dịch, “Đây là kẹo không đường, cháu thích, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến răng!"
Tiểu Dịch vui vẻ nhận kẹo, “Quả nhiên, chú rất tốt, không giống người nào đó, đều gạt con, thật không có đạo đức!"
“Cái gì không có đạo đức?" Một giọng nữ trong trẻo vang lên, tầm mắt của ba người đều tập trung vào cô gái đang đi từ trên lầu xuống, ánh mắt không di chuyển, Đông Thu Luyện mặc một bộ váy liền màu đỏ, còn là váy ngắn, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, đi trên một đôi giày cao gót, cả người càng thêm cao ráo, đầu tóc tuỳ ý xoã, chiếc váy hở cổ làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo, đôi môi màu hồng nhuận, làm cho tim của Tiêu Hàn không tự chủ lỗi nhịp.
“Mẹ, mẹ thật đẹp!" Tiểu Dịch nói xong liền huýt sáo, Đông Thu Luyện có chút thẹn quá hoá giận, thật lâu rồi Đông Thu Luyện không có mặc như vậy, cảm thấy có chút thẹn thùng, hiện tại lại bị con trai của mình trêu trọc, “Mẹ, nếu là mẹ mặc như vậy từ sớm, khẳng định là có nhiều người đàn ông quỳ dưới váy của mẹ nha!"
“Tiểu tử thúi, dám trêu chọc mẹ!" Đông Thu Luyện hướng về Bạch Thiếu Hiền nhẹ gật đầu, xem như là chào hỏi, Tiêu Hàn có chút mất hứng, “Sao vậy?" Đông Thu Luyện chú ý đến vẻ mặt của Tiêu Hàn, “Chẳng lẽ khó coi sao?" Nhận được hai cái lắc đầu, đẹp mắt nha!
“Không có!" Tiêu Hàn cúi đầu xem báo, thấy được đôi chân trắng nõn cứ như vậy mà tựa vào bên cạnh mình, đưa tay nắm tay Đông Thu Luyện dưới bàn, “Rất đẹp!" Đông Thu Luyện lập tức cúi đầu xấu hổ, nhưng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, rút tay ra, giúp Tiểu Dịch chuẩn bị bữa sáng.
Vợ của tôi mặc đẹp vì cái gì hai người vui vẻ như vậy! Tiêu Hàn nhìn Bạch Thiếu Hiền cùng Tiểu Dịch, trong lòng có chút không công bằng!
Tác giả :
Nguyệt Sơ Giảo Giảo