Pháp Sư Đôi Mươi
Chương 286
Hồi nãy khi bác nó kéo Hoàng ra ngoài cửa, nó chần chừ đắn đo không biết nên nhảy xuống ở trong phòng không hay là đánh liều ra ngoài với tên pháp sư khó ưa này.
Nó muốn nhìn thấy ánh mặt trời như thế nào.
Từ khi bị mẹ bỏ tới giờ, vong nhi ban ngày không đủ pháp lực để đối diện với ánh sáng.
May nhờ có Hoàng.
Hoàng lấy tay xoa đầu nó, thằng bé lại khó chịu như thường lệ, đẩy ra ngoài.
"Không mau vào mà dỗ bác tôi."
"Tại sao?"
"Không phải bác tôi đang giận cậu à? Cậu không biết à?"
"Biết chứ."
Hoàng gật đầu, chỉ có điều là không biết giận vì cái gì thôi.
"Lêu lêu, đáng đời cậu. Đồ ngốc."
Nó nói xong thì chạy vù vào trong phòng trọ, Hoàng vẫn không hiểu chuyện gì lắm.
Mai dỗi cậu là chuyện thi thoảng vẫn xảy ra, nhưng cô dỗi cũng không lâu nên Hoàng không sợ lắm.
Khi cậu bước trở lại phòng trọ, Vương nhìn cậu bằng ánh mắt ngờ ngờ.
"Này Hoàng?"
"Ừ?"
"Cậu là pháp sư?"
"Ai... Ai nói?"
"Mai."
Vương chầm chậm chỉ tay vào con người đang cầm điện thoại ung dung vắt chân kia.
"Cậu cứ làm việc đi, cứ gỡ bùa ra đi, tôi biết hết rồi, không sao đâu, tôi không làm gì Nhung đâu."
"Làm gì... Là làm gì?"
Hoàng ngẩn ngơ hỏi lại Vương đầu đất, nhưng tâm trí phẫn nộ quay qua Mai.
Thực sự...
Thanh Mai, mày rất quá đáng, vì dỗi tao vớ vẩn mà dám nôn hết bí mật của bạn mày.
Hoàng ôm đầu, thôi vậy cũng tốt, giờ đây cậu thoải mái hành động mà không phải sợ người khác tò mò gì rồi.
Mai liếc trộm thái độ của Hoàng một khắc, dường như vẫn đang bực cậu.
Hoàng đi xung quanh phòng gỡ bốn lá bùa ra ngoài, lấy bật lửa đốt cháy thành tro.
"Bùa này chỉ trấn được có một vài giờ đồng hồ thôi, pháp lực anh còn kém, không thể lâu được."
"Vậy ngày nào cũng phải lấy đốt rồi trấn bùa lại sao ạ?"
Nhung ngao ngán nhìn đống tro nhỏ trước mặt mình.
Không lẽ sau này ngày nào cũng như vậy?
Hoàng như hiểu được Nhung nghĩ gì, liền lập tức tìm cách trấn an cô.
"Yên tâm đi, hôm nay anh sẽ tìm cách giải quyết tận gốc."
Mai nãy giờ vẫn vờ ngồi im bấm điện thoại, thấy Hoàng nói vậy cũng an trí, cô hoàn toàn tin tưởng cậu.
Thằng bé vong nhi đứng sau Hoàng, nó núp dưới chân cậu đã lâu, hốt hoảng nhìn đống bùa bị đốt.
Nó sợ.
Hồi tối hôm qua hình như bóng đen kia cũng tới tìm Nhung nhưng bị chặn lại.
Đốt đống này rồi, làm sao nó bình yên bảo vệ mẹ nó được?
"Anh hỏi này."
Hoàng cúi người xuống dùng thần thức với nó.
Nó muốn nhìn thấy ánh mặt trời như thế nào.
Từ khi bị mẹ bỏ tới giờ, vong nhi ban ngày không đủ pháp lực để đối diện với ánh sáng.
May nhờ có Hoàng.
Hoàng lấy tay xoa đầu nó, thằng bé lại khó chịu như thường lệ, đẩy ra ngoài.
"Không mau vào mà dỗ bác tôi."
"Tại sao?"
"Không phải bác tôi đang giận cậu à? Cậu không biết à?"
"Biết chứ."
Hoàng gật đầu, chỉ có điều là không biết giận vì cái gì thôi.
"Lêu lêu, đáng đời cậu. Đồ ngốc."
Nó nói xong thì chạy vù vào trong phòng trọ, Hoàng vẫn không hiểu chuyện gì lắm.
Mai dỗi cậu là chuyện thi thoảng vẫn xảy ra, nhưng cô dỗi cũng không lâu nên Hoàng không sợ lắm.
Khi cậu bước trở lại phòng trọ, Vương nhìn cậu bằng ánh mắt ngờ ngờ.
"Này Hoàng?"
"Ừ?"
"Cậu là pháp sư?"
"Ai... Ai nói?"
"Mai."
Vương chầm chậm chỉ tay vào con người đang cầm điện thoại ung dung vắt chân kia.
"Cậu cứ làm việc đi, cứ gỡ bùa ra đi, tôi biết hết rồi, không sao đâu, tôi không làm gì Nhung đâu."
"Làm gì... Là làm gì?"
Hoàng ngẩn ngơ hỏi lại Vương đầu đất, nhưng tâm trí phẫn nộ quay qua Mai.
Thực sự...
Thanh Mai, mày rất quá đáng, vì dỗi tao vớ vẩn mà dám nôn hết bí mật của bạn mày.
Hoàng ôm đầu, thôi vậy cũng tốt, giờ đây cậu thoải mái hành động mà không phải sợ người khác tò mò gì rồi.
Mai liếc trộm thái độ của Hoàng một khắc, dường như vẫn đang bực cậu.
Hoàng đi xung quanh phòng gỡ bốn lá bùa ra ngoài, lấy bật lửa đốt cháy thành tro.
"Bùa này chỉ trấn được có một vài giờ đồng hồ thôi, pháp lực anh còn kém, không thể lâu được."
"Vậy ngày nào cũng phải lấy đốt rồi trấn bùa lại sao ạ?"
Nhung ngao ngán nhìn đống tro nhỏ trước mặt mình.
Không lẽ sau này ngày nào cũng như vậy?
Hoàng như hiểu được Nhung nghĩ gì, liền lập tức tìm cách trấn an cô.
"Yên tâm đi, hôm nay anh sẽ tìm cách giải quyết tận gốc."
Mai nãy giờ vẫn vờ ngồi im bấm điện thoại, thấy Hoàng nói vậy cũng an trí, cô hoàn toàn tin tưởng cậu.
Thằng bé vong nhi đứng sau Hoàng, nó núp dưới chân cậu đã lâu, hốt hoảng nhìn đống bùa bị đốt.
Nó sợ.
Hồi tối hôm qua hình như bóng đen kia cũng tới tìm Nhung nhưng bị chặn lại.
Đốt đống này rồi, làm sao nó bình yên bảo vệ mẹ nó được?
"Anh hỏi này."
Hoàng cúi người xuống dùng thần thức với nó.
Tác giả :
nhisanhh