Pháp Sư Đôi Mươi
Chương 277
"Hôm nay bác tao có việc đi ngang qua đây, nên tiện thể chở tao qua luôn, đừng thắc mắc."
Mai ôm bộ mặt ngái ngủ tới nói với Hoàng.
Cậu đoán chắc tối qua về nhà, Mai còn bận suy nghĩ tới những chuyện kì lạ mà cô đã trải qua vừa lúc ấy, nên sợ hãi không ngủ được là bao.
Tất nhiên lời Hoàng suy luận chỉ có đúng.
Quầng mắt thâm như hai mắt gấu trúc có vẻ như mới được hình thành từ khuya đêm qua, Mai đã cố gắng đắp mặt nạ các kiểu rồi nhưng vẫn vô dụng, chỉ có đỡ khó nhìn hơn một chút thôi.
"Hai người đi vào đấy chơi đi nhé? Lát nữa vào nhà tôi chơi?"
"Không, không cần đâu."
Mai uể oải xua tay với Vương.
"Hôm qua bọn tôi vào rồi, cậu đừng mời nữa."
"Vậy..."
Vương cắn môi, nhìn xuống dưới đất.
"Sao... Sao thế?"
"Hôm nay ông bà tôi được bố mẹ dẫn đi tới bệnh viện khám tổng quát rồi, tôi ở nhà chẳng ai chơi với cả."
Vậy bình thường không gặp bọn tôi, cậu lăn ra đường đông người cho vui à?
Hoàng nhịn lại câu nói trên, nuốt ực vào trong.
"Thế muốn vào phòng trọ của Nhung?"
Hoàng híp mắt nghi ngờ Vương.
"Nếu có thể..."
Đúng rồi còn gì.
Cậu ôm trán bất lực nhìn Mai.
"Ừ. Đi."
Mai không muốn nói nhiều nữa, trực tiếp quay gót đi thẳng về phía bên trong. Nhìn thái độ của Hoàng cô đoán có Vương tới cũng không ảnh hưởng gì tới kế hoạch của cậu ta.
Vương vui vẻ đi theo hai người kia, một người thì mặt âu lo phiền não do mới bị gắn vào một cục rắc rối biết đi, một người thì bất cần đời, lê lết từng bước một nặng nề vì ngái ngủ, kẻ cuối cùng hoá ra lại hoan hỉ nhất, không có chút phiền muộn, trực tiếp nhăn nhăn nhở nhở ngây thơ mà bám đít hai người còn lại.
"Em chào anh chị. Ơ..."
Người ra mở cửa lại chính là cô gái trọ cùng phòng với Nhung, có lẽ cô cũng mới trở về, thấy Hoàng và Mai cô cũng không lấy gì làm lạ, thế nhưng người đằng sau không phải Vương - cháu trai chủ trọ dãy cô đấy hay sao?
Bình thường thấy anh này rất ít khi ra ngoài, nhưng mỗi lần ra ngoài lại rất đẹp trai, cô trọ ở đây từ năm nhất, lần gặp Vương cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, một lần gặp là một lần cô rụng cả tim, Vương chẳng bao giờ cười hay nói chuyện với ai, có chăng cũng là đi ra ngoài đổ rác, mũ lưỡi trai lúc nào cũng che mất nửa cái mặt, có lần cô đổ rác trúng khi Vương vừa đi về, khi lướt qua cô đã nhận định đây là hàng cực phẩm.
Mai ôm bộ mặt ngái ngủ tới nói với Hoàng.
Cậu đoán chắc tối qua về nhà, Mai còn bận suy nghĩ tới những chuyện kì lạ mà cô đã trải qua vừa lúc ấy, nên sợ hãi không ngủ được là bao.
Tất nhiên lời Hoàng suy luận chỉ có đúng.
Quầng mắt thâm như hai mắt gấu trúc có vẻ như mới được hình thành từ khuya đêm qua, Mai đã cố gắng đắp mặt nạ các kiểu rồi nhưng vẫn vô dụng, chỉ có đỡ khó nhìn hơn một chút thôi.
"Hai người đi vào đấy chơi đi nhé? Lát nữa vào nhà tôi chơi?"
"Không, không cần đâu."
Mai uể oải xua tay với Vương.
"Hôm qua bọn tôi vào rồi, cậu đừng mời nữa."
"Vậy..."
Vương cắn môi, nhìn xuống dưới đất.
"Sao... Sao thế?"
"Hôm nay ông bà tôi được bố mẹ dẫn đi tới bệnh viện khám tổng quát rồi, tôi ở nhà chẳng ai chơi với cả."
Vậy bình thường không gặp bọn tôi, cậu lăn ra đường đông người cho vui à?
Hoàng nhịn lại câu nói trên, nuốt ực vào trong.
"Thế muốn vào phòng trọ của Nhung?"
Hoàng híp mắt nghi ngờ Vương.
"Nếu có thể..."
Đúng rồi còn gì.
Cậu ôm trán bất lực nhìn Mai.
"Ừ. Đi."
Mai không muốn nói nhiều nữa, trực tiếp quay gót đi thẳng về phía bên trong. Nhìn thái độ của Hoàng cô đoán có Vương tới cũng không ảnh hưởng gì tới kế hoạch của cậu ta.
Vương vui vẻ đi theo hai người kia, một người thì mặt âu lo phiền não do mới bị gắn vào một cục rắc rối biết đi, một người thì bất cần đời, lê lết từng bước một nặng nề vì ngái ngủ, kẻ cuối cùng hoá ra lại hoan hỉ nhất, không có chút phiền muộn, trực tiếp nhăn nhăn nhở nhở ngây thơ mà bám đít hai người còn lại.
"Em chào anh chị. Ơ..."
Người ra mở cửa lại chính là cô gái trọ cùng phòng với Nhung, có lẽ cô cũng mới trở về, thấy Hoàng và Mai cô cũng không lấy gì làm lạ, thế nhưng người đằng sau không phải Vương - cháu trai chủ trọ dãy cô đấy hay sao?
Bình thường thấy anh này rất ít khi ra ngoài, nhưng mỗi lần ra ngoài lại rất đẹp trai, cô trọ ở đây từ năm nhất, lần gặp Vương cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, một lần gặp là một lần cô rụng cả tim, Vương chẳng bao giờ cười hay nói chuyện với ai, có chăng cũng là đi ra ngoài đổ rác, mũ lưỡi trai lúc nào cũng che mất nửa cái mặt, có lần cô đổ rác trúng khi Vương vừa đi về, khi lướt qua cô đã nhận định đây là hàng cực phẩm.
Tác giả :
nhisanhh