Pháp Sư Đôi Mươi
Chương 275
Bác của Mai đóng cửa xe lại, Mai nghiêng đầu ra vẫy vẫy Hoàng.
"Bái bai."
Hoàng đứng ngoài cũng giơ tay ra chào cô.
Chờ khi bóng xe đi khuất dạng đầu ngõ, Hoàng mới lủi thủi mở cửa bước vào nhà.
Đúng như dự đoán, khi cậu ra ngoài hành lang để bước vài phòng, Ngọc có lẽ đã đi ngủ từ sớm, hai vợ chồng nhà thầy đang ngồi nói chuyện với nhau thật.
"Con chào thầy, con chào mợ."
"Sao về muộn thế hở con? Tắm rửa cơm nước gì chưa? Ai đưa con về thế?"
Bà Liên mới thấy Hoàng chào một tiếng, buông chén trà xuống một bên, quay qua hỏi rối rít.
"Bà nó cứ phải bận tâm nhỉ. Nó tắm từ lúc trưa nó về cơ."
Lão Long đầu hói vắt chân lên ngồi chéo, hai tay để lên, bắt đầu cằn nhằn vợ.
"Tôi không hỏi ông."
Bà Liên không thèm nhìn chồng tới một cái, vẫn ánh mắt dịu dàng nhìn Hoàng.
"Con... Con ăn rồi ạ. Đi với bạn đó mợ, chơi hơi quá trớn nên về muộn, đấy là xe bác của bạn con tới đưa con về tiện thể thôi ạ, mợ đừng lo."
Bà Liên hoàn toàn tin tưởng Hoàng, không hỏi nữa, lại cầm chén trà lên.
"Uống trà với thầy mợ đi."
"Thôi ạ, con về phòng đây."
Hoàng gãi đầu, lùi ra thật xa khỏi ánh mắt hình viên đạn của lão Long.
Lão đang cáu cậu vì phá vỡ giây phút riêng tư của hai vợ chồng nhà lão lúc cuối ngày.
Đáng sợ quá.
Hoàng rùng mình, mở cửa phòng nhảy thẳng lên giường. Việc đầu tiên cậu làm là rút điện thoại ra nhắn tin cho Mai.
"Về rồi chứ?"
Ngay lập tức phía bên kia cũng liền trả lời lại.
"Về rồi."
"Vậy mau rửa mặt đi ngủ đi. Mai đi tiếp."
"Ok."
Hai bên đều tắt máy, không nói gì nữa. Hoàng nằm trên giường, bắt đầu nhớ lại chuỗi sự việc diễn ra trong ngày, thở dài, lăn đi lăn lại, thở dài một lượt nữa.
Thằng bé kia cứ nhận Nhung là mẹ, thật đáng thương.
Không hiểu lí do vì sao cậu rất thích nó.
Có phải thằng bé là ma côi, quá giảo hoạt nên nó cố tình giở trò để cả Mai và cậu đều có cảm tình với nó không nhỉ?
Nhưng cái bộ mặt khinh thường trí thông minh của Mai kia nó hay bày ra lại phản bác ý kiến mới trên.
Hoàng nhớ tới lúc nó ôm chặt lấy chân Nhung làm cậu phì cười.
Nó thực chất cũng chính là một đứa trẻ con, một đứa trẻ con không có mẹ.
Và cả không có bố nữa.
"Anh không có bố."
"Không sao. Tôi cũng chỉ có mẹ."
Cậu nhớ lại lúc thằng bé vui vẻ nói câu này, nghe mà đến nhói lòng.
"Bái bai."
Hoàng đứng ngoài cũng giơ tay ra chào cô.
Chờ khi bóng xe đi khuất dạng đầu ngõ, Hoàng mới lủi thủi mở cửa bước vào nhà.
Đúng như dự đoán, khi cậu ra ngoài hành lang để bước vài phòng, Ngọc có lẽ đã đi ngủ từ sớm, hai vợ chồng nhà thầy đang ngồi nói chuyện với nhau thật.
"Con chào thầy, con chào mợ."
"Sao về muộn thế hở con? Tắm rửa cơm nước gì chưa? Ai đưa con về thế?"
Bà Liên mới thấy Hoàng chào một tiếng, buông chén trà xuống một bên, quay qua hỏi rối rít.
"Bà nó cứ phải bận tâm nhỉ. Nó tắm từ lúc trưa nó về cơ."
Lão Long đầu hói vắt chân lên ngồi chéo, hai tay để lên, bắt đầu cằn nhằn vợ.
"Tôi không hỏi ông."
Bà Liên không thèm nhìn chồng tới một cái, vẫn ánh mắt dịu dàng nhìn Hoàng.
"Con... Con ăn rồi ạ. Đi với bạn đó mợ, chơi hơi quá trớn nên về muộn, đấy là xe bác của bạn con tới đưa con về tiện thể thôi ạ, mợ đừng lo."
Bà Liên hoàn toàn tin tưởng Hoàng, không hỏi nữa, lại cầm chén trà lên.
"Uống trà với thầy mợ đi."
"Thôi ạ, con về phòng đây."
Hoàng gãi đầu, lùi ra thật xa khỏi ánh mắt hình viên đạn của lão Long.
Lão đang cáu cậu vì phá vỡ giây phút riêng tư của hai vợ chồng nhà lão lúc cuối ngày.
Đáng sợ quá.
Hoàng rùng mình, mở cửa phòng nhảy thẳng lên giường. Việc đầu tiên cậu làm là rút điện thoại ra nhắn tin cho Mai.
"Về rồi chứ?"
Ngay lập tức phía bên kia cũng liền trả lời lại.
"Về rồi."
"Vậy mau rửa mặt đi ngủ đi. Mai đi tiếp."
"Ok."
Hai bên đều tắt máy, không nói gì nữa. Hoàng nằm trên giường, bắt đầu nhớ lại chuỗi sự việc diễn ra trong ngày, thở dài, lăn đi lăn lại, thở dài một lượt nữa.
Thằng bé kia cứ nhận Nhung là mẹ, thật đáng thương.
Không hiểu lí do vì sao cậu rất thích nó.
Có phải thằng bé là ma côi, quá giảo hoạt nên nó cố tình giở trò để cả Mai và cậu đều có cảm tình với nó không nhỉ?
Nhưng cái bộ mặt khinh thường trí thông minh của Mai kia nó hay bày ra lại phản bác ý kiến mới trên.
Hoàng nhớ tới lúc nó ôm chặt lấy chân Nhung làm cậu phì cười.
Nó thực chất cũng chính là một đứa trẻ con, một đứa trẻ con không có mẹ.
Và cả không có bố nữa.
"Anh không có bố."
"Không sao. Tôi cũng chỉ có mẹ."
Cậu nhớ lại lúc thằng bé vui vẻ nói câu này, nghe mà đến nhói lòng.
Tác giả :
nhisanhh