Pháp Sư Đôi Mươi
Chương 267
"Hức... Tôi trốn ở trong góc nhưng bị mụ ta phát hiện ra âm khí, không thể lẩn được. Ban đầu mụ gọi tôi ra bắt tôi làm quỷ nô phục tùng mụ, nhưng tôi không có chịu, mụ ta không có hình người gì hết, trông giống cái bóng hơn. Cứ đen đen thành cụm lập là lập loè, mụ hăm doạ tôi không thành thì cũng bỏ đi. Giọng mụ ta nghe hay lắm, hay lắm. Tôi rất thích nghe."
"Ừm."
Hoàng gật gù.
"Rồi từ đấy mụ ta tính giở trò với mẹ, tôi đều chạy tới tìm cách phá hoại hết. Đứng gần mụ ta không những hao tổn pháp lực mà còn bị mất kiểm soát linh tính nữa."
"Vậy thường thì mụ ta ở đâu?"
"Ở đâu à?"
Thằng bé hai mắt long lanh vì nước mắt mở to tròn, chỉ vào góc tường ngoài phòng Nhung.
"Đây này. Mụ ta hay lảng vảng chỗ ấy."
"Đâu? Có thấy cái gì ở đấy không?"
"Không phải đâu, chắc mụ ta chạy mất rồi đấy. Hồi nãy tôi còn nhìn thấy mụ mà."
"Thế... Sao?"
Hoàng bỗng nhiên thấy sởn da gà, không ổn, quá không ổn rồi.
"Được rồi. Cảm ơn em."
Hoàng nhìn thằng bé, cười cười, vuốt má nó một cái, lau lau khô nước mắt nhoè nhoẹt trên mặt nó đi.
"Làm... Làm cái gì đấy?"
Nó thấy Hoàng đưa tay lên mặt mình, theo bản năng nghiêng đầu tránh sang một bên, nhưng không kịp, nó rồi cũng để yên.
"Nhìn cũng kháu khỉnh phết nhỉ?"
"Tôi đáng tuổi bố cậu đấy."
"Anh không có bố."
Hoàng trả lời bình thản, đưa tay lên xoa đầu thằng bé như chuyện ấy là điều hiển nhiên.
"Vậy mẹ của cậu?"
"Ừ. Có mẹ."
"Không sao. Tôi cũng chỉ có mẹ."
Thằng bé nói đến chữ mẹ đầy tự hào và hạnh phúc. Nó quay qua nhìn Mai vẫn đang ôm Nhung, Mai đang chăm chăm tròn mắt nhìn lại phía Hoàng, thấy cậu cứ giơ tay ra làm gì trước không trung trông khá buồn cười.
"Mẹ tôi... Mẹ tôi sẽ không sao chứ?"
"Không sao."
Hoàng gật đầu an ủi nó.
"Hồi nãy... Hồi nãy tôi không cố ý nhập thể vào mẹ đâu. Hức... Không có cố ý."
Nó lại bắt đầu rơi nước mắt tùm lum, lại lấy tay quệt ngang quệt dọc khắp mặt.
Thằng bé này dễ khóc nhỉ?
"Anh biết, anh biết mà."
"Là do bị cậu gọi tôi lên bất ngờ làm tôi cuống quá, tôi sợ pháp sư, nhiều pháp sư được gọi về đây để bắt tôi rồi, nhưng mà họ chỉ giả vờ bắt được tôi thôi, nên tôi chủ quan lắm, khi nãy cậu tới tôi còn cười để coi cậu làm gì. Thế mà chưa gì cậu đã triệu hồi được tôi rồi. Cuống quá, lại hợp mệnh với mẹ tôi nữa, nên là... Tôi nhập vào người mẹ tôi luôn."
"Ừm."
Hoàng gật gù.
"Rồi từ đấy mụ ta tính giở trò với mẹ, tôi đều chạy tới tìm cách phá hoại hết. Đứng gần mụ ta không những hao tổn pháp lực mà còn bị mất kiểm soát linh tính nữa."
"Vậy thường thì mụ ta ở đâu?"
"Ở đâu à?"
Thằng bé hai mắt long lanh vì nước mắt mở to tròn, chỉ vào góc tường ngoài phòng Nhung.
"Đây này. Mụ ta hay lảng vảng chỗ ấy."
"Đâu? Có thấy cái gì ở đấy không?"
"Không phải đâu, chắc mụ ta chạy mất rồi đấy. Hồi nãy tôi còn nhìn thấy mụ mà."
"Thế... Sao?"
Hoàng bỗng nhiên thấy sởn da gà, không ổn, quá không ổn rồi.
"Được rồi. Cảm ơn em."
Hoàng nhìn thằng bé, cười cười, vuốt má nó một cái, lau lau khô nước mắt nhoè nhoẹt trên mặt nó đi.
"Làm... Làm cái gì đấy?"
Nó thấy Hoàng đưa tay lên mặt mình, theo bản năng nghiêng đầu tránh sang một bên, nhưng không kịp, nó rồi cũng để yên.
"Nhìn cũng kháu khỉnh phết nhỉ?"
"Tôi đáng tuổi bố cậu đấy."
"Anh không có bố."
Hoàng trả lời bình thản, đưa tay lên xoa đầu thằng bé như chuyện ấy là điều hiển nhiên.
"Vậy mẹ của cậu?"
"Ừ. Có mẹ."
"Không sao. Tôi cũng chỉ có mẹ."
Thằng bé nói đến chữ mẹ đầy tự hào và hạnh phúc. Nó quay qua nhìn Mai vẫn đang ôm Nhung, Mai đang chăm chăm tròn mắt nhìn lại phía Hoàng, thấy cậu cứ giơ tay ra làm gì trước không trung trông khá buồn cười.
"Mẹ tôi... Mẹ tôi sẽ không sao chứ?"
"Không sao."
Hoàng gật đầu an ủi nó.
"Hồi nãy... Hồi nãy tôi không cố ý nhập thể vào mẹ đâu. Hức... Không có cố ý."
Nó lại bắt đầu rơi nước mắt tùm lum, lại lấy tay quệt ngang quệt dọc khắp mặt.
Thằng bé này dễ khóc nhỉ?
"Anh biết, anh biết mà."
"Là do bị cậu gọi tôi lên bất ngờ làm tôi cuống quá, tôi sợ pháp sư, nhiều pháp sư được gọi về đây để bắt tôi rồi, nhưng mà họ chỉ giả vờ bắt được tôi thôi, nên tôi chủ quan lắm, khi nãy cậu tới tôi còn cười để coi cậu làm gì. Thế mà chưa gì cậu đã triệu hồi được tôi rồi. Cuống quá, lại hợp mệnh với mẹ tôi nữa, nên là... Tôi nhập vào người mẹ tôi luôn."
Tác giả :
nhisanhh