Pháp Sư Đôi Mươi
Chương 103
Điện Nhị lại đóng cửa.
Tuy nhiên, điện bên trong vẫn sáng. Nhang được thắp vẫn còn cháy dở một đoạn. Vì mới rước Thành Hoàng vào đây, nên điện vẫn mở, nhưng mọi người cũng đã về hết.
"Nhanh chóng niệm khẩu quyết đi."
Cao Tuệ Mẫn ghé sát tai Hoàng nói nhỏ. Hoàng giật mình, nhưng không dám quay lại vì nhột.
Ánh trăng bên ngoài sân điện cũng sáng rõ, chỉ có điều trăng không tròn.
Hoàng nhắm mắt đọc khẩu quyết, đến lúc mở mắt ra...
Cao Tuệ Mẫn từ khi nào đã giá y đỏ thẫm, tóc dài xoã ngang rồi?
Yêu... Yêu quái...
À mà không. Trăng đã lên rồi, cô ta hiện nguyên hình là đúng.
Mà nguyên hình nghe có vẻ dùng từ hơi sai sai.
Kệ.
Hoá ra cô ta lừa mình nhắm mắt lại để thay đồ.
Cao Tuệ Mẫn chắp hai tay, nhắm hờ mắt lại, rì rầm đọc một chú kì lạ.
"Làm gì thế?"
"Buổi sáng đã phong ấn chiếc chuông kia, bây giờ ta khiến cho tên quỷ nô phải xuất đầu lộ diện."
Nói xong, lại tiếp tục niệm chú.
Hoàng nhìn ngang ngó dọc ra bên ngoài chừng một lúc, phân vân không biết có nên tin lời hay không.
Nhưng không làm Cao Tuệ Mẫn thất vọng. Quả nhiên trong bóng tối có chuyển động. Một bóng đen bước tới.
Là Tuấn.
Cậu ta thoạt trông rất gấp gáp, chạy đến ôm đầu, mặt nhăn lại một sự đau đớn cùng cực. Bước đến bên cái chuông nhỏ, định cầm vào.
"Không được để cho hắn đụng vào cái chuông."
Cao Tuệ Mẫn kêu lên, lập tức Hoàng hiểu ý, rút ra trong ba lô một thanh Đào Mộc kiếm cùng một xấp bùa, bước ra phía chính điện.
Nghe thấy tiếng động, Tuấn quay đầu lại.
"Hoàng?"
Trên mặt vẫn còn hiện lên cơn đau lúc nãy. Cao Tuệ Mẫn biết cậu ta đang cố nhịn, liền liên tục niệm chú.
"Hoàng, cậu... Cậu làm gì ở đây vậy?"
Tuấn có vẻ choáng váng vì đau, nhưng lại không khỏi bất ngờ khi thấy Hoàng xuất hiện.
"Nhiều lời. Câu đó tao hỏi mày mới đúng."
"Hả.. A... Nói gì thế?"
"Đừng vờ vịt nữa. Đêm nào tao cũng thấy mày tế máu ở đây."
Hoàng vung một kiếm nhằm vào người Tuấn, cậu ta né ra rất nhanh. Khuôn mặt khó hiểu nhìn Hoàng hồi nãy dần biến mất, đồng tử giãn ra, bên trong hiện lên con ngươi màu đỏ. Cậu ta nhếch mép cười.
"Thế cơ à? Thông minh phết nhỉ?"
Trong nụ cười của cậu ta, dần dần hai răng nanh mọc ra làm Hoàng choáng váng, móng tay cũng dài ngoằng, màu đen sì, chắc chắn do Cao Tuệ Mẫn niệm chú bị đau đớn đến mức hiện nguyên hình.
Cậu ta vờn lên, lao thẳng phía người Hoàng, giơ hai móng vuốt ra, cào lấy cào để.
Hoàng lập tức rút một lá bùa, vừa né vừa lùi, dụ quỷ nô ra khỏi cửa điện, xoay người về phía Cao Tuệ Mẫn. Cao Tuệ Mẫn niệm một đạo phép, quỷ nô kia đau đớn ngồi bệt xuống.
Ngay lập tức, lại thêm một bóng đen xuất hiện.
Cao Tuệ Mẫn có nói, vì hắn ta có tế máu cho quỷ, nên hai bên có sự giao dịch, lại càng kết nối với nhau hơn.
Nhận ra kí sinh hàng ngày cung cấp yêu khí phục vụ cho mình đau đớn, cơ thể kia trú ngụ trong con người cũng đau đớn theo. Nên một đòn này không làm chết Tuấn, chỉ dẫn dụ kẻ đang hoành hành ngang dọc mạo phạm Thành Hoàng.
Cuối cùng, bóng đen ấy cũng chịu xuất hiện rồi.
Hoàng đau đớn cùng cực nhìn ra phía bên ngoài, nơi có nhân vật mới đến.
Đoàn Khanh Khanh.
Cô ta là quỷ.
Tuy nhiên, điện bên trong vẫn sáng. Nhang được thắp vẫn còn cháy dở một đoạn. Vì mới rước Thành Hoàng vào đây, nên điện vẫn mở, nhưng mọi người cũng đã về hết.
"Nhanh chóng niệm khẩu quyết đi."
Cao Tuệ Mẫn ghé sát tai Hoàng nói nhỏ. Hoàng giật mình, nhưng không dám quay lại vì nhột.
Ánh trăng bên ngoài sân điện cũng sáng rõ, chỉ có điều trăng không tròn.
Hoàng nhắm mắt đọc khẩu quyết, đến lúc mở mắt ra...
Cao Tuệ Mẫn từ khi nào đã giá y đỏ thẫm, tóc dài xoã ngang rồi?
Yêu... Yêu quái...
À mà không. Trăng đã lên rồi, cô ta hiện nguyên hình là đúng.
Mà nguyên hình nghe có vẻ dùng từ hơi sai sai.
Kệ.
Hoá ra cô ta lừa mình nhắm mắt lại để thay đồ.
Cao Tuệ Mẫn chắp hai tay, nhắm hờ mắt lại, rì rầm đọc một chú kì lạ.
"Làm gì thế?"
"Buổi sáng đã phong ấn chiếc chuông kia, bây giờ ta khiến cho tên quỷ nô phải xuất đầu lộ diện."
Nói xong, lại tiếp tục niệm chú.
Hoàng nhìn ngang ngó dọc ra bên ngoài chừng một lúc, phân vân không biết có nên tin lời hay không.
Nhưng không làm Cao Tuệ Mẫn thất vọng. Quả nhiên trong bóng tối có chuyển động. Một bóng đen bước tới.
Là Tuấn.
Cậu ta thoạt trông rất gấp gáp, chạy đến ôm đầu, mặt nhăn lại một sự đau đớn cùng cực. Bước đến bên cái chuông nhỏ, định cầm vào.
"Không được để cho hắn đụng vào cái chuông."
Cao Tuệ Mẫn kêu lên, lập tức Hoàng hiểu ý, rút ra trong ba lô một thanh Đào Mộc kiếm cùng một xấp bùa, bước ra phía chính điện.
Nghe thấy tiếng động, Tuấn quay đầu lại.
"Hoàng?"
Trên mặt vẫn còn hiện lên cơn đau lúc nãy. Cao Tuệ Mẫn biết cậu ta đang cố nhịn, liền liên tục niệm chú.
"Hoàng, cậu... Cậu làm gì ở đây vậy?"
Tuấn có vẻ choáng váng vì đau, nhưng lại không khỏi bất ngờ khi thấy Hoàng xuất hiện.
"Nhiều lời. Câu đó tao hỏi mày mới đúng."
"Hả.. A... Nói gì thế?"
"Đừng vờ vịt nữa. Đêm nào tao cũng thấy mày tế máu ở đây."
Hoàng vung một kiếm nhằm vào người Tuấn, cậu ta né ra rất nhanh. Khuôn mặt khó hiểu nhìn Hoàng hồi nãy dần biến mất, đồng tử giãn ra, bên trong hiện lên con ngươi màu đỏ. Cậu ta nhếch mép cười.
"Thế cơ à? Thông minh phết nhỉ?"
Trong nụ cười của cậu ta, dần dần hai răng nanh mọc ra làm Hoàng choáng váng, móng tay cũng dài ngoằng, màu đen sì, chắc chắn do Cao Tuệ Mẫn niệm chú bị đau đớn đến mức hiện nguyên hình.
Cậu ta vờn lên, lao thẳng phía người Hoàng, giơ hai móng vuốt ra, cào lấy cào để.
Hoàng lập tức rút một lá bùa, vừa né vừa lùi, dụ quỷ nô ra khỏi cửa điện, xoay người về phía Cao Tuệ Mẫn. Cao Tuệ Mẫn niệm một đạo phép, quỷ nô kia đau đớn ngồi bệt xuống.
Ngay lập tức, lại thêm một bóng đen xuất hiện.
Cao Tuệ Mẫn có nói, vì hắn ta có tế máu cho quỷ, nên hai bên có sự giao dịch, lại càng kết nối với nhau hơn.
Nhận ra kí sinh hàng ngày cung cấp yêu khí phục vụ cho mình đau đớn, cơ thể kia trú ngụ trong con người cũng đau đớn theo. Nên một đòn này không làm chết Tuấn, chỉ dẫn dụ kẻ đang hoành hành ngang dọc mạo phạm Thành Hoàng.
Cuối cùng, bóng đen ấy cũng chịu xuất hiện rồi.
Hoàng đau đớn cùng cực nhìn ra phía bên ngoài, nơi có nhân vật mới đến.
Đoàn Khanh Khanh.
Cô ta là quỷ.
Tác giả :
nhisanhh