Pháo Hôi Không Muốn Chết!

Chương 39

Sáng hôm sau, 9 giờ rưỡi Khương Quốc Thanh cùng với Hà Nguyệt Dung đã ngồi chờ bên trong hội sở của chính mình, vợ chồng hai người đều có tâm tư riêng, cho nên trong phòng dị thường trầm mặc.

Khương Nhất Phàm cũng không ở đây, ngày hôm qua hắn đã bị Khương Quốc Thanh đuổi ra cửa. Vừa lúc, Khương Nhất Phàm cũng không muốn nhìn thấy Khương Quốc Thanh.

Khương Nhất Phàm giận dữ rời đi, hắn muốn đi tìm Khương Tuyết Vi.

Khương Tuyết Vi lại nói cô muốn cùng Đinh Giai Y đi xem mặt trời mọc, đêm nay không trở về nhà.

Khương Nhất Phàm vừa tức giận vừa khổ sở, nhưng nghe được thanh âm hồn nhiên ngây thơ của cô, hắn liền nghĩ thầm, như vậy cũng tốt, cô hảo hảo ở bên ngoài chơi, hắn trước thay cô đem sự tình trong nhà xử lý tốt.

Không phải rời khỏi nhà là tốt nhất, nếu nhất định phải rời nhà, hắn cũng muốn mang mụ mụ cột chung một khối mang đi cùng, vậy liền không phải là ba đuổi Vi Vi đi, mà là bọn họ khinh thường giao tiếp cùng loại người mê tín như Lương Tiểu Vũ. Cái gì mà thế ngoại cao nhân, theo hắn thấy cô là thần côn chuyên đi lừa bịp người khác.

Khương Nhất Phàm nghiến răng nghiến lợi hung tợn nhìn chằm chằm ghế lô, ba hắn là không cho hắn đến, nhưng hắn còn có mụ mụ của hắn a. Hắn muốn đích thân nhìn thấy Lương Tiểu Vũ, xem cô có mọc ra ba cái đầu hay sáu bảy cái tay hay không, cư nhiên có thể tẩy não ba hắn thành như vậy.

Ba hắn là một sinh viên đại học danh giá, từ khi học đại học đã tự ra ngoài lập nghiệp. Một sinh viên đại học tài giỏi và thành công như ba thế nhưng ngày hôm nay lại đi tham gia vào phong kiến mê tín, cho rằng Vi Vi là bất lương là độc ác, quả thật là không thể nói lý.

.

.

.

10 giờ kém 5 phút, Khương Nhất Phàm đã chờ không nổi nữa, đột nhiên hắn liền thấy nhân viên tạp vụ dẫn theo một nữ sinh khí chất xuất trần ôm mèo trắng trong ngực, xuất hiện trên hành lang.

Khương Nhất Phàm nhìn đến sửng sốt, dù cho trong lòng hắn đã có người, nhưng cũng không thể không thừa nhận nữ sinh này cực kỳ mỹ, bề ngoài cùng khí chất đều song tuyệt.

Lại thấy cô ngừng trước ghế lô của ba ba cùng mụ mụ, Khương Nhất Phàm nghẹn họng nhìn trân trối, cô chính là Lương Tiểu Vũ? Sao có thể!

Khương Quy liếc nhìn Khương Nhất Phàm đang lén lút nhìn trộm, khóe miệng cong cong, cô đẩy cửa vào.

Tuy rằng Hà Nguyệt Dung đã xem qua ảnh chụp ở chỗ Khương Quốc Thanh, nhưng vẫn không tránh khỏi kinh diễm một phen. Đứa nhỏ này lớn lên cũng thật tốt, đứng ở chỗ đó liền có một loại khí chất cao quý cùng khí độ không nói nên lời, không thua gì một danh môn khuê nữ được bồi dưỡng tỉ mỉ.

"Khương Quy, đây là mụ mụ của con." Khương Quốc Thanh đánh vỡ an tĩnh.

Hà Nguyệt Dung nhìn Khương Quy, biểu tình của bà cực kỳ phức tạp. Nhìn thấy con gái đã mất đi nhưng vừa mới tìm lại được, cô còn trổ mã thực tốt, thân làm một người mẹ đương nhiên là vui sướng. Nhưng cô lại đem Vi Vi nói thành bất lương độc ác, bởi vậy lão Khương mới muốn đuổi Vi Vi đi, vui sướng lại bị khổ sở cùng bất mãn hòa tan hết.

Trong thời gian ngắn, Hà Nguyệt Dung cũng không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với con gái mới tốt.

Nhìn Hà Nguyệt Dung sắc mặt biến ảo liên tục, Khương Quy cong môi cười.

Năm đó mẹ con lần đầu gặp mặt ở trại tạm giam, đối mặt với con gái đang mặc tù phục của mình, Hà Nguyệt Dung cảm thấy cực kỳ phức tạp, vui mừng có, kích động có, khổ sở có, không chịu đựng nổi cũng có.

Hà Nguyệt Dung xuất thân từ một nhà có truyền thống nghệ thuật, bà được nuông chiều lớn lên. Sau lại gả cho Khương Quốc Thanh sự nghiệp lại thành công, vợ chồng ân ái, có con trai con gái. Con gái thông tuệ ưu tú là kiêu ngạo của bà. Cả đời bà xuôi gió xuôi nước, sinh hoạt lại giàu có, vẫn luôn sống trong sự hâm mộ của người khác.

Khương Nhất Nặc trên trời rơi xuống đánh vỡ cuộc sống bình yên hạnh phúc của bà, Khương Nhất Nặc việc xấu loang lổ lại không có gì nổi bật là khuyết điểm duy nhất trong nhân sinh hoàn mỹ của bà.

Mọi người đều cười nhạo bà thay người khác nuôi con gái, cười nhạo con gái của bà là một nữ sinh hư hỏng mất mặt đáng xấu hổ, cười nhạo sinh hoạt của bà trở nên gà bay chó sủa.

Trìu mến cùng áy náy ít ỏi của bà bị hiện thực tiêu tan hầu như không còn, chỉ còn lại ghét bỏ cùng không thể chịu nổi.

Hà Nguyệt Dung tuy rằng đã cố gắng hết sức biểu hiện bà là một người mẹ tốt, nhưng kỹ thuật diễn của bà có hạn. Huống chi là lớn lên trong sự ghét bỏ Khương Nhất Nặc đối với loại này cực kỳ mẫn cảm, Khương Nhất Nặc vô cùng rõ ràng, cho dù cô có chung huyết mạch  cùng Hà Nguyệt Dung, nhưng vĩnh viễn đều kém Khương Tuyết Vi sớm chiều bồi bên người bà.

Hiện giờ, Khương Nhất Nặc không hề là một nữ sinh bất lương cùng phảng nghịch, nhưng sự vui sướng của Hà Nguyệt Dung vẫn là có hạn, bởi vì Khương Tuyết Vi bà tự tay nuôi lớn mới là đứa con gái bà yêu nhất.

Kỳ thật, Hà Nguyệt Dung có thích Khương Nhất Nặc hay không cũng không có liên quan gì đến sự ưu tú của Khương Nhất Nặc.

Khương Nhất Nặc không ưu tú sẽ làm bà chịu không nổi, Khương Nhất Nặc ưu tú sẽ làm Khương Tuyết Vi chịu không nổi.

Đại khái Khương Nhất Nặc không xuất hiện đối với Hà Nguyệt Dung là hoàn mỹ nhất.

Không phải tất cả cha mẹ đều sẽ yêu thương con của mình, đồng dạng cũng là không phải đứa con nào cũng sẽ yêu thương cha mẹ của mình.

Có chung huyết mạch đều sẽ gắn bó thâm tình, như thế nào Hà Nguyệt Dung cùng Khương Nhất Nặc, có duyên làm mẹ con, nhưng lại không có cách nào đi đến tình thâm.

Lúc này đây, Khương Nhất Nặc đối với Hà Nguyệt Dung không hề có một chút chờ mong, không có chờ mong liền sẽ không có thất vọng.

Khương Quy kéo ra ghế dựa ngồi xuống, cũng không có gọi mụ mụ, Hà Nguyệt Dung không xứng. Bà là người mẹ tốt của Khương Tuyết Vi, không phải là của Khương Nhất Nặc.

Khương Quốc Thanh nhìn xem sắc mặt phức tạp của Hà Nguyệt Dung lại nhìn xem sắc mặt không biểu tình của Khương Quy, đầy miệng đều là chua xót, ông biết lần gặp mặt này sẽ không mấy vui vẻ, ông muốn tránh đi, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt, kéo dài cũng không thể giải quyết được bất luận vấn đề gì, nên đến rồi cũng sẽ đến.

Khương Quy trầm ổn có chút ngoài dự đoán của Hà Nguyệt Dung, không có gặp lại người thân mà kích động chỉ có bình tĩnh thong dong, có thể thấy được tâm tính ổn trọng cứng cỏi của cô.

Hà Nguyệt Dung trong lòng chậm rãi trầm xuống, bà muốn gặp Khương Quy thứ nhất là xuất phát từ người mẹ muốn gặp lại con mình, một cái khác là muốn thuyết phục cô tiếp nhận Vi Vi. Không cầu các cô thân như tỷ muội, bà biết yêu cầu này rất làm khó người khác, bà chỉ cầu Khương Quy đem Vi Vi trở thành một người xa lạ không cần phải căm thù xa lánh Vi Vi.

Chỉ cần Khương Quy nguyện ý tiếp nhận, lão Khương sẽ không tiếp tục kiên trì đuổi đi Vi Vi.

Thật sự có thể thuyết phục Khương Quy sao? Hà Nguyệt Dung trong lòng nổi lên một trận gió lạnh, lạnh đến thấu xương. Bà nâng lên chén trà nóng uống một ngụm, sau khi đặt xuống mới mở miệng.

"Ba ba của ngươi đã báo án, mời luật sư tốt nhất theo vào, nhất định sẽ làm Đỗ Quyên bị trừng phạt thích đáng."

Hà Nguyệt Dung đang cố thể hiện những lời tốt đẹp nhất có thể dành cho cô, bà cảm thấy Khương Quy hẳn là sẽ vui khi nghe được tin này. Ở chuyện của Đỗ Quyên, bà là đồng ý với lão Khương, cho dù bà biết một khi Đỗ Quyên chịu phạt, Vi Vi khó tránh khỏi sẽ gặp ảnh hưởng.

Đỗ Quyên phạm pháp, cần thiết đền tội, bà tin tưởng Vi Vi có thể hiểu được. Bà sẽ không vì Vi Vi mà bao che Đỗ Quyên, cũng sẽ không vì Đỗ Quyên mà giận chó đánh mèo lên Vi Vi. Đỗ Quyên là Đỗ Quyên, Vi Vi là Vi Vi, bà tuyệt đối sẽ không đem hai người nhập thành một.

Khương Quy ừ một tiếng, thần sắc vẫn lạnh lẽo như cũ.

Hà Nguyệt Dung có một loại nắm tay đấm vào bông, bực bội không rõ nảy lên trong lòng, làm bà bỏ đi lòng vòng cùng khéo léo, nói thẳng: "Đỗ Quyên là trừng phạt đúng tội, nhưng những hành vi lúc trước của cô ta là do cô ta tự làm, cùng Vi Vi không có quan hệ. Lúc xảy ra chuyện Vi Vi vẫn còn là một đứa nhỏ, nó không thể gây ảnh hưởng gì tới hành vi phạm tội của Đỗ Quyên."

Khương Quy nhìn Hà Nguyệt Dung vội vàng, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng. Mèo trắng trong lòng ngực của cô cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm Hà Nguyệt Dung, đôi mắt đen nhánh tựa như lốc xoáy, ẩn chứa mũi nhọn nguy hiểm.

Trong lòng Hà Nguyệt Dung liền cảm thấy khẩn trương, theo bản năng muốn nhìn sang chỗ khác, lại không biết vì sao không thể dời ra, đồng thời trong lòng bà bực bội càng ngày càng đậm, có loại muốn bộc phát ra lời nói trong lòng.

"Ngươi không nên bởi vì Đỗ Quyên làm ra hành vi độc ác, mà giận chó đánh mèo lên Vi Vi, nó là vô tội. Ngươi như thế nào có thể nói với ba ba của ngươi là nó đi đoạt lấy khí vận của người khác để hại người, chuyện này quá vớ vẩn."

"A Dung!" Khương Quốc Thanh đại kinh thất sắc trừng mắt nhìn Hà Nguyệt Dung đang không giống như bình thường.

Hà Nguyệt Dung lại không dao động, mà còn căm giận hơn nói: "Ngươi có biết hay không đó là bôi nhọ cực kỳ nghiêm trọng, ngươi đem Vi Vi nói thành một cái quái vật có thể dùng ý niệm đi hại người, quái vật tùy ý hại người, ngươi thật là quá đáng!"

Khương Quốc Thanh cả mặt đều trắng, nghĩ muốn ngăn lại nhưng phát hiện chính mình không thể động cũng không thể nói chuyện, ông hoảng sợ nhìn Khương Quy.

Khương Quy: ".......???"

Nói thật, Khương Quy cũng có chút ngốc, kịch bản của cô là như này: Hà Nguyệt Dung tận tình khuyên bảo cô cùng Khương Tuyết Vi làm tỷ muội tốt của nhau, cô sao, đương nhiên sẽ không đồng ý, sau đó Hà Nguyệt Dung thẹn quá thành giận thổ lộ lời nói trong lòng của bà. Như vậy cô liền có thể không hề thấy gánh nặng khi đưa Hà Nguyệt Dung tiến vào trong mộng cảnh. Nào nghĩ đến Hà Nguyệt Dung lại trực tiếp tiến vào phân đoạn nói ra lời nói thật lòng? Còn không phải là bình thường tiến vào!

Không phải cô làm, cô còn không có bản lĩnh này.

Cô cũng không có cảm giác được hơi thở của A Lục, hình như A Lục cũng không có đạo hạnh cao như thế này.

Khương Quy cúi đầu nhìn mèo trắng đang ghé vào cánh tay cô. Sherlock Holmes có câu nói rất là nổi tiếng: Loại bỏ tất cả những điều không thể, mặc kệ dư lại điều không thể cỡ nào, đó cũng chính là chân tướng!

Mèo trắng lười biếng liếc nhìn cô một cái, cái đuôi trắng xù xù đảo qua cằm Khương Quy.

Khương Quy: "!!!"

Khương Quy nào có tâm tư đi quản Hà Nguyệt Dung đang nói cái gì, đầu óc của cô chỉ toàn là A Bố nhà mình rốt cuộc thông suốt muốn thành tinh, không uổng công cô cho nó ăn nhiều đồ tốt như vậy.

Đều thành tinh, hóa hình còn xa sao? Dựa theo thời gian tới tính, sau khi A Bố hóa hình hẳn là trở thành một cái tiểu shota manh manh cực kỳ đáng yêu đấy.

Hà Nguyệt Dung ở đối diện cũng không có bởi vì Khương Quy không cổ vũ mà dừng đi chỉ trích, ánh mắt của bà tràn ngập hoảng loạn cùng hoảng sợ, ngữ khí lại là oán giận.

"Vi Vi là một nữ hài thiện lương, thường xuyên cứu những động vật bị lưu lạc, con bé sao có thể hại người, càng không có cái loại năng lực đoạt đi khí vận của người khác. Ba ngươi nói ngươi bái được cái cao nhân làm sư phụ, học được một thân đầy bản lĩnh, đem Vi Vi nói thành quái vật chính là bản lĩnh mà ngươi nói sao? Ngươi có phải muốn giả thần giả quỷ lừa gạt ba ba của ngươi, làm hắn tin ngươi, loại lời nói này vừa nghe liền biết chính là đang mê sảng! Có phải ngươi đã làm cái gì ba ngươi, làm cho hắn nhất định phải đem Vi Vi đuổi đi."

Tròng mắt Khương Quốc Thanh kịch liệt run rẩy, ánh mắt cầu xin lại hoảng loạn nhìn về phía Khương Quy.

Đang đắm chìm trong vui sướng mèo trắng muốn thành tinh, Khương Quy liền phân thần chú ý một chút người đang tức đến hộc máu, Hà Nguyệt Dung: "Ngươi cảm thấy ta không nên bởi vì Đỗ Quyên mà giận chó đánh mèo lên Khương Tuyết Vi. Ta đây tới làm cho ngươi một cái giả thuyết: Vì để cho con trai của mình tiếp nhận công ty, thúc thúc của Khương Nhất Phàm gϊếŧ chết Khương Nhất Phàm, ngươi vẫn có thể tiếp tục làm như không biết gì mà đối xử bình thường với nhi tử Khương Nhất Đường của người thúc thúc đó."

Bị buff thêm lời nói thiệt tình, Hà Nguyệt Dung trả lời không cần nghĩ ngợi: "Đương nhiên là không, ba ba của hắn vì hắn mới gϊếŧ Nhất Phàm, ta hận hắn đều không kịp."

Khương Quy hơi hơi nhún bả vai một cái: "Ngươi như thế nào có thể bởi vì ba ba của Khương Nhất Đường mà giận chó đánh mèo lên Khương Nhất Đường đâu, Khương Nhất Đường là vô tội."

Mặt Hà Nguyệt Dung chợt hồng rồi chợt trắng, bà xấu hổ cùng giận dữ muốn chết.

Khương Quy lạnh lùng cười: "Vì Khương Nhất Phàm, ngươi lại giận chó đánh mèo lên người vô tội. Như thế nào đổi thành ta, ngươi không chỉ không có giận chó đánh mèo lên Khương Tuyết Vi còn tới yêu cầu ta không cần giận chó đánh mèo lên cô ta, thậm chí còn muốn yêu cầu ta làm một thánh nhân mà cùng chung sống hòa bình dưới một mái nhà với cô ta, tiêu chuẩn của ngươi cũng thật đủ trọng.

Ngươi đừng có biểu hiện giống như chính mình cỡ nào cao thượng cỡ nào phân rõ phải trái, còn không phải ngươi là vì càng để ý chính bản thân ngươi, để ý Khương Nhất Phàm, càng để ý Khương Tuyết Vi, cho nên mới làm lơ sự thống khổ của ta, còn muốn dùng những nguyên tắc đạo lý nghe có vẻ vĩ đại mà muốn bắt cóc ta.

Ta nói cho ngươi, ta chính là bởi vì Lương Binh cùng Đỗ Quyên mà giận chó đánh mèo lên Khương Tuyết Vi. Khương Tuyết Vi là từ sự thống khổ của ta cướp lấy hạnh phúc, ở trước mặt ta, hai chữ vô tội này, cô ta không xứng. Ta chính là dung không được cô ta, Khương gia có ta thì không có Khương Tuyết Vi, có Khương Tuyết Vi thì không có ta."

Khương Quy thân thể hơi khom xuống, ánh mắt cô thẳng tắp nhìn Hà Nguyệt Dung đang đổ đầy mồ hôi lạnh: "Ngươi chọn ai?"

Hà Nguyệt Dung liều mạng mím chặt môi, nhưng vẫn nghe thấy giọng nói của chính mình: "Vi Vi."

Khương Quy cười một cái, không vui cũng không buồn, chỉ có thoải mái, cô giơ tay vỗ vỗ lên bả vai của Hà Nguyệt Dung, pháp ấn trong lòng bàn tay hoàn toàn đi vào thân thể của Hà Nguyệt Dung, đi tới linh hồn của bà.

Cô đã nói qua, muốn cho những người từng khuyên Khương Nhất Nặc phải thiện lương đều trải qua nổi khổ của Khương Nhất Nặc.

Chưa chịu qua nổi khổ của người khác, rất dễ dàng khuyên người hướng thiện. Ngươi nếu chịu qua nổi khổ của ta, chưa chắc thiện như ta.

Nếu trải qua thống khổ của Khương Nhất Nặc, Hà Nguyệt Dung vẫn có thể đối đãi với Khương Tuyết Vi như cũ, cô phục.

Một chưởng này chụp xong, mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng Hà Nguyệt Dung liền cảm giác được trên người được buông lỏng, rốt cuộc cũng có thể khống chế lời nói của chính mình, nhưng bà đã không còn lời nào để nói.

Cả người bà đều nhũn ra dựa vào ghế, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút đi hết, ánh mắt nhìn về Khương Quy tràn ngập hoảng sợ.

Khương Quy tâm tình không tồi, hơi hơi mỉm cười: "Bản lĩnh giả thần giả quỷ của ta ngươi đã kiến thức qua, ngươi còn tin chắc Vi Vi của ngươi không thể giả thần giả quỷ? Nhiều máu rơi ở trước mắt như vậy, ngươi còn muốn lừa mình dối người đến bao lâu."

Hà Nguyệt Dung cả người đều co giật, giống như bị một đạo sấm sét bổ trúng, cả người bà đều ngốc, đầu óc choáng váng lúc ở mùa hạ, lúc lại như ở mùa đông.

Dán trên ghế lô nghe lén Khương Nhất Phàm cảm thấy tình hình không ổn, nhịn không được vọt tới, lại thấy mẹ hắn một đầu đầy mồ hôi lạnh, nằm liệt trên ghế hồn vía trên mây.

"Mụ mụ, người làm sao vậy?" Khương Nhất Phàm tiến lên, giận dữ chỉ vào Khương Quy, "Ngươi đã làm gì mụ mụ của ta."

Khương Quy nghĩ nghĩ nói: "Khảo vấn linh hồn."

Khương Nhất Phàm ngẩn người, ngay sau đó là giận tím mặt: "Ngươi rốt cuộc là đang muốn làm gì! Ngươi rốt cuộc là muốn trở về nhận tổ quy tông hay là muốn trở về trả thù chúng ta, lúc này mới có mấy ngày, trong nhà đã bị ngươi phá đến long trời lở đất. Liền tính mấy năm kia ngươi chịu khổ, nhưng không phải chúng ta làm hại ngươi. Ngươi đi tìm Lương Binh cùng Đỗ Quyên đi a, ngươi nhìn chằm chằm Vi Vi làm gì, ngươi chịu khổ cùng Vi Vi có quan hệ gì, ngươi không thể bởi vì chính mình ăn đau khổ, lại thấy Vi Vi sống được quá tốt liền muốn Vi Vi cũng chịu khổ cùng ngươi để ngươi cảm thấy cân bằng, ngươi có phải tâm lý biếи ŧɦái hay không!"

"Ngươi câm miệng cho ta." Khương Quốc Thanh đứng dậy hét lên, "Ngươi đang nói tiếng người hay sao? Cút ra ngoài cho ta!"

Khương Nhất Phàm tức giận tận trời: "Ta nói như thế nào không phải là tiếng người, câu nào không phải là nói thật, từ khi cô ta xuất hiện, trong nhà chúng ta liền lộn xộn lên, phía trước chúng ta sống rất tốt, đều là bởi vì cô ta."

"Cái nhà này đã sớm lộn xộn, mười chín năm trước liền đã lộn xộn, đều là bởi vì Đỗ Quyên!" Khương Quốc Thanh tức giận nói, "Ngươi như thế nào có thể nói ra loại lời nói không có lương tâm như vậy."

Khương Nhất Phàm rống giận: "Ta không có lương tâm, người không có lương tâm chính là ba đó, chính là ba. Vi Vi đã gọi ngươi là ba ba mười chín năm, ngươi như thế nào có thể nhẫn tâm đuổi muội ấy đi."

Hai cha con ồn ào cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, Khương Quy cúi đầu mân mê di động, lạnh căm căm nói: "Tâm lý biếи ŧɦái là ngươi có được không, thân là ca ca cư nhiên lại thích muội muội từ nhỏ cùng lớn lên với mình, lúc ngươi động tâm, Khương Tuyết Vi vẫn còn là muội muội ruột của ngươi a."

Đang cùng Khương Quốc Thanh trừng mắt chém gϊếŧ, Khương Nhất Phàm như bị sét đánh trúng, há miệng trợn mắt, ngây ra như phỗng.

Khương Quốc Thanh cùng với Hà Nguyệt Dung cũng đều ngây dại, giống như là bị định chú, toàn bộ biến thành người gỗ.

Ngồi ở trên cánh tay Khương Quy mèo trắng lộ ra biểu tình hứng thú.

Giờ khắc này, bên trong phòng thập phần an tĩnh, yên tĩnh giống như người chết.

Khương Quy đem điện thoại giơ tới trước mặt Khương Nhất Phàm: "Phát hiện Khương Tuyết Vi không phải là muội muội ruột thịt cao hứng hỏng rồi đi, cho rằng có thể từ huynh muội biến thành tình nhân. Đáng tiếc a, Tương Vương có mộng nhưng là nữ thần vô tình a, Khương Tuyết Vi đã sớm cùng bằng hữu của ngươi lén lút yêu đương, lại nói tiếp, ngươi vẫn là ông mai của bọn họ đâu."

Trên màn hình di động rõ ràng là Khương Tuyết Vi đang ôm nhau với Cố Thiếu Hiên, muốn bao nhiêu thân mật liền có bấy nhiêu thân mật. Tròng mắt của Khương Nhất Phàm cơ hồ muốn rớt ra ngoài, hắn lập tức đoạt lấy điện thoại mà nhìn, tròng mắt hắn đỏ bừng, ngực kịch liệt phập phồng.

Đoạn video này là sự tình xảy ra trước cửa thang máy, bị máy theo dõi quay đến, Khương Quy thông qua công ty bất động sản của Hàn Lệ muốn có, lại không ngờ lập tức liền có chỗ dùng.

Khương Quy vỗ vỗ bả vai Khương Nhất Phàm hạ lên ấy ký: "Ngươi vì người ta đấu tranh anh dũng, người ta lại đang bận rộn cùng bạn trai hẹn hò, chậc chậc."

Người trong lòng cùng bằng hữu ở bên nhau, chính mình lại là ông mai, hảo thảm cho một con cẩu liếm!

Đã nghe ngóng tốt.

Nếu nói phía trước Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung còn hoài nghi không dám tin tưởng, giờ phút này nhìn thấy phản ứng của Khương Nhất Phàm liền sáng tỏ.

Kinh ngạc, phẫn nộ, không dám tin tưởng....Còn có ghê tởm che trời lấp đất mà đánh úp lên người bọn họ.

Khương Quốc Thanh chịu không nổi, thân mình đều lung lay, mông ngồi lại trên ghế.

Trách không được Khương Nhất Phàm lại nói chân tướng cho ông biết, lấy biểu hiện hắn ở bên ngoài nơi nơi bảo vệ Khương Tuyết Vi, hắn đều ước gì bí mật này vĩnh viễn sẽ không được sáng tỏ.

Hắn nói ra bí mật này là để thành toàn tâm tư xấu xa của chính mình.

Hắn thế nhưng lại ở thời điểm Khương Tuyết Vi còn là muội muội ruột của mình mà yêu cô, còn muốn tu thành chính quả.

Hắn giữ gìn Tuyết Vi không phải xuất phát từ tình huynh muội mà là xuất phát từ tình yêu nam nữ.

Khương Quốc Thanh nội tâm đều là sông cuộc biển gầm, dạ dày ông cũng là cuồn cuộn biển gầm, cái thằng súc sinh này, hắn vẫn còn là người sao.

Hà Nguyệt Dung trời đất quay cuồng, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Tác giả : Hoãn Quy Hĩ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại