Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc
Chương 30
Tuy rằng Chung Nhất Thần rất muốn ở lại với Lâm Tự nhưng để tránh bị hủy dung, hắn vẫn phải chấp nhận đi bệnh viện.
Trước khi đi, Lâm Hưởng thay đổi thái độ, tỏ ra vô cùng chân thành tha thiết nắm tay hắn, nói : “ Tổng giám đốc, thật sự xin lỗi, tiền thuốc men cứ để tôi chi, anh cứ yên tâm đi phẫu thuật thẩm mĩ đi."
Mẹ nó ông muốn bóp chết thằng này—-!! Chung Nhất Thần ôm mũi, nghiến răng nghiến lợi oán hận. Vì sao trời sinh hắn còn sinh thêm cái thằng phá hoại này.
Chung Thành Lâm lái xe đưa anh trai tới bệnh viện, hội Lâm Hưởng ở lại cũng không khách sáo, được đầu bếp nướng thịt ăn vui đến quên trời đất. Sau đó Chung Thành Lâm quay lại, vứt bỏ anh trai ở lại bệnh viện. Bốn người ăn một bữa trưa phong phú sau đó cắt bánh sinh nhật và điểm tâm ngọt. No nê rồi lại chạy đi đánh tennis một lúc cho ra mồ hôi, lúc sau thì ngâm nước nóng, uống rượu. Còn người nào đó ở bệnh viện đau khổ quát vào mặt bác sĩ : “ Mẹ nó cái mũi của ông có bị làm sao hay không?"nhimkishu98.wordpress.com
Buổi tối tắm suối nước nóng về,hai anh em Lâm gia ngủ cùng một phòng. Lâm Hưởng đối với thái độ khác lạ của em trai ngày hôm nay cảm thấy rất vui, khích lệ thằng bé từ nay về sau gặp Chung Nhất Thần cứ dùng thái độ như thế : Khinh thường + ngạo mạn.
Hai anh em nằm trên giường lớn, Lâm Tự nằm úp sấp ăn hoa quả đông lạnh, Lâm Hưởng bắt chéo chân, nhiệt tình truyền thụ kinh nghiệm cho em trai : “Biết làm thế nào để đối phó với loại người này không? Hắn ta đối với cưng thô lỗ bao nhiêu, cưng càng phải cứng rắn hơn hắn. Cho hắn biết cưng không phải loại dễ chọc. Cứ cứng rắn mãi thì hắn khác phải mềm xuống.Đến lúc đó cưng sẽ làm gì? Cũng sẽ nhẹ nhàng với hắn à?"
Lâm Tự nghĩ nghĩ, gật đầu : “ Nếu thái độ anh ta hòa nhã hơn, em cũng sẽ đối xử tốt."
Lâm Hưởng thở dài, lắc đầu : “ Cưng nghĩ vậy là sai bét rồi. Cái người này ấy mà — Khụ, đừng nhìn hắn S như thế, thực ra nội tâm là một M chính hiệu đó. Đây là kinh nghiệm quý báu mà anh cưng phải đổi bằng máu và nước mắt đó,cưng phải nhớ lấy."
Lâm Tự sùng bái nhìn cậu, anh hai không cần vì em là đổ máu, chúng ta là con nhà lành, không phải xã hội đen đâu.nhimkishu98.wordpress.com
Lâm Hưởng tiếp tục nói : “ Hắn hòa nhã hơn thì cưng càng phải cứng rắn hơn. Không được cho hắn cơ hội xoay mình, phải nhân lúc hắn yếu ớt nhất mà áp chế, bắt hắn tập thói quen nhường nhịn cho cưng tha hồ thể hiện khí phách. Tuy rằng cưng hơi lùn nhưng phải giữ cho mạnh tư thái ngạo mạn. Cằm phải nghếch thẳng lên trời. Tốt nhất tay lúc nào cũng khoanh lại đặt trước ngực. Hất hàm nói cho hắn biết : “ Ông đây mới là lão đại." Tuyệt đối không được khóc lóc sướt mướt, khúm núm trước mặt hắn, cái này phải nhớ cho kĩ, làm thế là dung túng, là hại hắn. Nghe hiểu chưa hả?"
Lâm Tự nghe xong sửng sốt hồi lâu, gật đầu lia lịa : “ Anh, anh giỏi quá đi."
Lâm Hưởng sờ mái tóc mềm mại của em trai, thấy cậu phản ứng như vậy thì vô cùng vừa lòng. Nuôi em trai thật tốt, tự dưng có thêm một người sùng bái mình.
Có người gõ cửa, Lâm Hưởng bò xuống giường, nhìn bằng mắt thần đính trên cửa, thấy là Chung Thành Lâm mới mở ra.
“Nghe nói gần đây có chợ đêm, hai người muốn đi ăn khuya không?" Chung Thành Lâm hỏi.
“Ăn bao nhiêu cũng được đúng không?"nhimkishu98.wordpress.com
“… Ừ."
( Chiều quá =)) Chiều quá đáng rồi =)))))
Lâm Hưởng nghe thế liền cao hứng, nói “Anh đợi tí nha.", đóng cửa phòng chạy vào gọi Lâm Tự : “ Này, dậy mặc quần áo nào, mình ra ngoài ăn."
Cũng đã hơn mười một giờ, Lâm Tự trước nay sinh hoạt điều độ, mười giờ đã lên giường đi ngủ, thức đến bây giờ đã mệt rã rời : “ Em buồn ngủ lắm, anh đi với anh Thành Lâm đi."
Lâm Hưởng mặc quần áo tử tế : “ Ăn hoa quả xong nhớ đánh răng đó."
“Em biết rồi."
Lâm Hưởng mở cửa ra ngoài, nói với Chung Thành Lâm : “ Tiểu Tự buồn ngủ,sang rủ Triệu Nhạc đi."
Hai người gõ cửa phòng Triệu Nhạc, đợi nửa ngày vẫn không thấy ai ra mở.
“Chắc thằng nhóc này ngủ mất tiêu rồi." Lâm Hưởng nói.
Chung Thành Lâm nhướng mày : “ Vậy hai chúng ta đi nhé?"
“Đi!" Lâm Hưởng hào hứng dẫn đường.
Chợ đêm cách khách sạn chưa tới một con phố, đi tầm 5 phút là tới. Hai bên đường đều là hàng ăn, mĩ vị cả nước đều tụ họp tại đây.
Lâm Hưởng nhìn thấy thịt thì nước dãi thi nhau chảy ra, nhìn thấy đồ ăn chay thì không giấu nổi vẻ khinh thường. Mặc dù Chung Thành Lâm là người rủ, cuối cùng anh chỉ mua một cái bánh sầu riêng.
Trên đường có rất nhiều người, các quán ăn hầu như đều chật kín, hai người mua vài món bỏ và túi bóng, tìm một cái ghế trong công viên ngồi xuống nghỉ chân.
Lâm Hưởng ăn đầy một miệng, cao hứng muốn chết. Cậu thích ăn thịt nhất trên đời này, nhưng chưa bao giờ được ăn thả phanh như hôm nay. Bình thường một mình ăn cơm cũng lười chẳng muốn nấu, ra ngoài ăn cơm bụi thì thịt thà chẳng được là bao. Sau này có Tiểu Tự lại càng không được ăn thả phanh, có người lo cho từng bữa ăn, cân bằng dinh dưỡng càng khiến con sâu thèm thịt trong bụng cậu kêu gào ầm ĩ.
Chung Thành Lâm ăn bánh ngọt xong liền lấy túi ni lông dọn rác cho cậu.
“Sao anh không ăn?"
“Tôi có thói quen buổi tối ăn ít."
Vậy anh còn rủ đi ăn khuya làm gì? Lâm Hưởng nhìn anh, thắc mắc suýt chút nữa thì bật ra khỏi miệng.
Chắc anh muốn đi cùng Lâm Tự đây mà.
Lâm Hưởng trầm mặc, vô thức nhét toàn bộ chỗ thịt còn lại vào bụng,no đến nỗi bụng căng phồng mới nhận ra mình ăn nhiều quá.
“Ngồi thêm lát nữa đi, tôi không đi được."
“Ừ."
“Sắp qua 12h rồi"
“Đúng vậy."
“Chúc mừng anh già thêm một tuổi."
“… Cậu không thể nói dễ nghe hơn được à?"
Lâm Hưởng cười, đem tay khoát lên thành ghế đá, quay đầu lại nhìn anh : “ Này, anh cũng lớn tuổi rồi, mau tìm một người mà ổn định đi, đã có đối tượng nào vừa mắt chưa?"nhimkishu98.wordpress.com
Chung Thành Lâm lắc đầu. Anh thích Lâm Tự nhưng Lâm Tự lại không thích anh. Vả lại… Anh sửng sốt một chút, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ kì quái, anh nhìn Lâm Hưởng mà không khỏi trầm tư.
“Anh nên tìm đối tượng đi." Lâm Hưởng thở dài, nhìn dáng vẻ của anh, e là vẫn không buông nổi Lâm Tự rồi.
Chung Thành Lâm “Ừ" một tiếng, mất một lúc anh lại quay sang nhìn cậu : “ Cậu vốn chẳng biết gì cả…."
Lâm Hưởng ngơ ngác : “ Không biết gì?"
Chung Thành Lâm nhếch môi, cười nói : “ Không có gì."
Lâm Hưởng biết chuyện anh thích Lâm Tự. Nhưng nói thế nào thì nói, đối với một người kiêu ngạo như anh, chuyện bị Lâm Tự từ chối chắc xấu hổ lắm, cậu không nên nhắc tới làm gì.
Xin lỗi nha, Chung Thành Lâm. Cậu không nhịn được giải thích với anh trong lòng, nếu không có đứa tác giả vô lương tâm như tôi, anh có lẽ đã thành đôi với Lâm Tự chứ không phải là Chung Nhất Thần. Cho dù không được ở cùng Lâm Tự, có lẽ anh sẽ không khổ sở như vậy, thậm chí có khi ngay cả nảy sinh tình cảm cũng không có.
Thực ra so với Lâm Tự bị ngược đến chết đi sống lại, cậu càng thấy có lỗi với Chung Thành Lâm hơn. Ít ra ở phần kết, Lâm Tự vẫn được sống hạnh phúc nốt quãng đời còn lại. Còn Chung Thành Lâm lại nản lòng rời đi, từ đó về sau sống cô độc một mình, ôm tình cảm vô vọng ấy cho tới chết.
Cậu vì muốn xây dựng hình tượng nhân vật trung khuyển , si tình mà thay đổi cuộc đời người ta, biến cuộc đời anh thành một tấn bi kịch.
Cho dù đứng trên lập trường của ai đi chăng nữa, người sai ở đây vẫn là cậu.
Tiếng đồng hồ vang lên từ quảng trường cách đó không xa, đã qua 12h đêm.
Lâm Hưởng đang định rủ Chung Thành Lâm quay về ngủ thì điện thoại rung. Cậu móc ra xem, là tin nhắn của Trương Chí.
—— Em đang ở đâu
Người này trước giờ chưa từng nhắn tin lúc nửa đêm cho cậu.
Lâm Hưởng trả lời : Định đi ngủ, có việc gì không?
Trương Chí không trả lời.
Lâm Hưởng đợi nửa ngày không thấy tin nhắn hồi âm, đứng dậy nói với Chung Thành Lâm : “ Về thôi."
Chung Thành Lâm không nhìn cậu mà nhìn sang đường đối diện. Lâm Hưởng nhìn theo liền thấy một chiếc BMW đen đậu bên đường. Cửa sổ xe mở ra, Trương Chí nãy giờ vẫn khoát tay lên cửa xe, nghiêng đầu nhìn sang đây.
Lâm Hưởng sửng sốt một hồi, bấy giờ mới thấy tin nhắn vừa rồi của mình có vẻ không ổn lắm. Đúng là cậu định về đi ngủ nhưng bây giờ vẫn còn ở ngoài, Trương Chí nhìn thấy dĩ nhiên sẽ hiểu lầm.
“Anh về trước đi, tôi có chút việc."
Nói với Chung Thành Lâm một câu, nhìn trái phải đường không có xe, Lâm Hưởng vội vàng chạy sang chỗ xe Trương Chí đậu, khom lưng xuống nói : “ Sao anh lại ở đây?"
Nhìn thoáng qua Chung Thành Lâm, Trương Chí cười lạnh : “ Tôi không nên ở đây sao?"
“Ý em không phải thế."
Trương Chí đẩy cửa xe đi xuống, Lâm Hưởng không kịp phòng bị lảo đảo lui về sau. Trương Chí tựa lên thân xe, mắt lạnh băng nhìn Lâm Hưởng và Chung Thành Lâm ở đằng xa.
Tuy rằng Lâm Hưởng cảm thấy bản thân quang minh lỗi lạc, cậu và Chung Thành Lâm chỉ là bạn, không làm điều gì sai trái nhưng trong lòng vẫn thấy có lỗi. Để Trương Chí hiểu lầm là cậu không tốt, cậu thừa nhận điều đó.
“Em nói muốn ngủ, ngủ của em là nửa đêm canh ba đi dạo cùng một thằng đàn ông khác? Sau đó thì sao, cùng thằng đó…."
“Không phải thế" Lâm Hưởng cắt ngang lời hắn, không muốn nghe hắn nói tiếp, càng như vậy chỉ khiến chuyện khó giải quyết “ Không phải em đã nói có bạn sinh nhật sao? Bọn em một hội đi cùng nhau, nghe nói quanh đây có chợ đêm mới rủ nhau đi ăn khuya, mấy người khác mệt nên không đi."
“Quà là mua cho hắn? Bạn thân đến vậy cơ à? Tôi nhớ cách đây không lâu em nói không quen hắn cơ mà?"
“Em cũng nói rồi còn gì, trước kia không quen thật, gần đây mới —-“
“Em thích hắn đúng không?"
Lâm Hưởng mím môi, nhìn Trương Chí, ngừng vài giây mới nói : “ Em nói rồi, chúng em chỉ là bạn. Anh không tin em sao?"
“Em bảo tôi tin thế nào?" Trương Chí lướt qua bờ vai cậu lạnh lùng nhìn Chung Thành Lâm, cười lạnh : “ Chúng ta thậm chí còn chưa từng hôn một cách nghiêm túc."
“….Sao đột nhiên lại nói tới cái này…"
“Nếu em hôn anh trước mặt hắn ta, anh sẽ tin em, được chứ?"
Lâm Hưởng nhìn hắn, không nói gì.
Cậu cảm thấy rất khó chịu với thái độ của Trương Chí.
Cậu là gay, ở cùng một thằng đàn ông khác vào ban đêm đúng là không hay cho lắm. Nhưng hắn cũng nghĩ quá nhiều rồi, cậu thừa nhận có thiện cảm với Chung Thành Lâm, nhưng chỉ hơn một chút so với bạn bè bình thường mà thôi.
Giống như với Triệu Nhạc thôi, không chỉ là bạn, cậu còn biết ơn cậu ấy nữa. Từ lâu đã không còn coi cậu ấy là bạn mà thăng cấp trở thành anh em. Tuy rằng cậu đối với Chung Thành Lâm không phải tình cảm anh em, quả thật có thiện cảm với anh ấy nhưng chưa tới mức yêu đương. Chẳng qua hai người ở bên nhau thấy thoải mái mà thôi. Cậu chưa từng có một chút tạp niệm nào với anh cả.
Trương Chí đâu cần nghi ngờ tới mức này chứ
Trước khi đi, Lâm Hưởng thay đổi thái độ, tỏ ra vô cùng chân thành tha thiết nắm tay hắn, nói : “ Tổng giám đốc, thật sự xin lỗi, tiền thuốc men cứ để tôi chi, anh cứ yên tâm đi phẫu thuật thẩm mĩ đi."
Mẹ nó ông muốn bóp chết thằng này—-!! Chung Nhất Thần ôm mũi, nghiến răng nghiến lợi oán hận. Vì sao trời sinh hắn còn sinh thêm cái thằng phá hoại này.
Chung Thành Lâm lái xe đưa anh trai tới bệnh viện, hội Lâm Hưởng ở lại cũng không khách sáo, được đầu bếp nướng thịt ăn vui đến quên trời đất. Sau đó Chung Thành Lâm quay lại, vứt bỏ anh trai ở lại bệnh viện. Bốn người ăn một bữa trưa phong phú sau đó cắt bánh sinh nhật và điểm tâm ngọt. No nê rồi lại chạy đi đánh tennis một lúc cho ra mồ hôi, lúc sau thì ngâm nước nóng, uống rượu. Còn người nào đó ở bệnh viện đau khổ quát vào mặt bác sĩ : “ Mẹ nó cái mũi của ông có bị làm sao hay không?"nhimkishu98.wordpress.com
Buổi tối tắm suối nước nóng về,hai anh em Lâm gia ngủ cùng một phòng. Lâm Hưởng đối với thái độ khác lạ của em trai ngày hôm nay cảm thấy rất vui, khích lệ thằng bé từ nay về sau gặp Chung Nhất Thần cứ dùng thái độ như thế : Khinh thường + ngạo mạn.
Hai anh em nằm trên giường lớn, Lâm Tự nằm úp sấp ăn hoa quả đông lạnh, Lâm Hưởng bắt chéo chân, nhiệt tình truyền thụ kinh nghiệm cho em trai : “Biết làm thế nào để đối phó với loại người này không? Hắn ta đối với cưng thô lỗ bao nhiêu, cưng càng phải cứng rắn hơn hắn. Cho hắn biết cưng không phải loại dễ chọc. Cứ cứng rắn mãi thì hắn khác phải mềm xuống.Đến lúc đó cưng sẽ làm gì? Cũng sẽ nhẹ nhàng với hắn à?"
Lâm Tự nghĩ nghĩ, gật đầu : “ Nếu thái độ anh ta hòa nhã hơn, em cũng sẽ đối xử tốt."
Lâm Hưởng thở dài, lắc đầu : “ Cưng nghĩ vậy là sai bét rồi. Cái người này ấy mà — Khụ, đừng nhìn hắn S như thế, thực ra nội tâm là một M chính hiệu đó. Đây là kinh nghiệm quý báu mà anh cưng phải đổi bằng máu và nước mắt đó,cưng phải nhớ lấy."
Lâm Tự sùng bái nhìn cậu, anh hai không cần vì em là đổ máu, chúng ta là con nhà lành, không phải xã hội đen đâu.nhimkishu98.wordpress.com
Lâm Hưởng tiếp tục nói : “ Hắn hòa nhã hơn thì cưng càng phải cứng rắn hơn. Không được cho hắn cơ hội xoay mình, phải nhân lúc hắn yếu ớt nhất mà áp chế, bắt hắn tập thói quen nhường nhịn cho cưng tha hồ thể hiện khí phách. Tuy rằng cưng hơi lùn nhưng phải giữ cho mạnh tư thái ngạo mạn. Cằm phải nghếch thẳng lên trời. Tốt nhất tay lúc nào cũng khoanh lại đặt trước ngực. Hất hàm nói cho hắn biết : “ Ông đây mới là lão đại." Tuyệt đối không được khóc lóc sướt mướt, khúm núm trước mặt hắn, cái này phải nhớ cho kĩ, làm thế là dung túng, là hại hắn. Nghe hiểu chưa hả?"
Lâm Tự nghe xong sửng sốt hồi lâu, gật đầu lia lịa : “ Anh, anh giỏi quá đi."
Lâm Hưởng sờ mái tóc mềm mại của em trai, thấy cậu phản ứng như vậy thì vô cùng vừa lòng. Nuôi em trai thật tốt, tự dưng có thêm một người sùng bái mình.
Có người gõ cửa, Lâm Hưởng bò xuống giường, nhìn bằng mắt thần đính trên cửa, thấy là Chung Thành Lâm mới mở ra.
“Nghe nói gần đây có chợ đêm, hai người muốn đi ăn khuya không?" Chung Thành Lâm hỏi.
“Ăn bao nhiêu cũng được đúng không?"nhimkishu98.wordpress.com
“… Ừ."
( Chiều quá =)) Chiều quá đáng rồi =)))))
Lâm Hưởng nghe thế liền cao hứng, nói “Anh đợi tí nha.", đóng cửa phòng chạy vào gọi Lâm Tự : “ Này, dậy mặc quần áo nào, mình ra ngoài ăn."
Cũng đã hơn mười một giờ, Lâm Tự trước nay sinh hoạt điều độ, mười giờ đã lên giường đi ngủ, thức đến bây giờ đã mệt rã rời : “ Em buồn ngủ lắm, anh đi với anh Thành Lâm đi."
Lâm Hưởng mặc quần áo tử tế : “ Ăn hoa quả xong nhớ đánh răng đó."
“Em biết rồi."
Lâm Hưởng mở cửa ra ngoài, nói với Chung Thành Lâm : “ Tiểu Tự buồn ngủ,sang rủ Triệu Nhạc đi."
Hai người gõ cửa phòng Triệu Nhạc, đợi nửa ngày vẫn không thấy ai ra mở.
“Chắc thằng nhóc này ngủ mất tiêu rồi." Lâm Hưởng nói.
Chung Thành Lâm nhướng mày : “ Vậy hai chúng ta đi nhé?"
“Đi!" Lâm Hưởng hào hứng dẫn đường.
Chợ đêm cách khách sạn chưa tới một con phố, đi tầm 5 phút là tới. Hai bên đường đều là hàng ăn, mĩ vị cả nước đều tụ họp tại đây.
Lâm Hưởng nhìn thấy thịt thì nước dãi thi nhau chảy ra, nhìn thấy đồ ăn chay thì không giấu nổi vẻ khinh thường. Mặc dù Chung Thành Lâm là người rủ, cuối cùng anh chỉ mua một cái bánh sầu riêng.
Trên đường có rất nhiều người, các quán ăn hầu như đều chật kín, hai người mua vài món bỏ và túi bóng, tìm một cái ghế trong công viên ngồi xuống nghỉ chân.
Lâm Hưởng ăn đầy một miệng, cao hứng muốn chết. Cậu thích ăn thịt nhất trên đời này, nhưng chưa bao giờ được ăn thả phanh như hôm nay. Bình thường một mình ăn cơm cũng lười chẳng muốn nấu, ra ngoài ăn cơm bụi thì thịt thà chẳng được là bao. Sau này có Tiểu Tự lại càng không được ăn thả phanh, có người lo cho từng bữa ăn, cân bằng dinh dưỡng càng khiến con sâu thèm thịt trong bụng cậu kêu gào ầm ĩ.
Chung Thành Lâm ăn bánh ngọt xong liền lấy túi ni lông dọn rác cho cậu.
“Sao anh không ăn?"
“Tôi có thói quen buổi tối ăn ít."
Vậy anh còn rủ đi ăn khuya làm gì? Lâm Hưởng nhìn anh, thắc mắc suýt chút nữa thì bật ra khỏi miệng.
Chắc anh muốn đi cùng Lâm Tự đây mà.
Lâm Hưởng trầm mặc, vô thức nhét toàn bộ chỗ thịt còn lại vào bụng,no đến nỗi bụng căng phồng mới nhận ra mình ăn nhiều quá.
“Ngồi thêm lát nữa đi, tôi không đi được."
“Ừ."
“Sắp qua 12h rồi"
“Đúng vậy."
“Chúc mừng anh già thêm một tuổi."
“… Cậu không thể nói dễ nghe hơn được à?"
Lâm Hưởng cười, đem tay khoát lên thành ghế đá, quay đầu lại nhìn anh : “ Này, anh cũng lớn tuổi rồi, mau tìm một người mà ổn định đi, đã có đối tượng nào vừa mắt chưa?"nhimkishu98.wordpress.com
Chung Thành Lâm lắc đầu. Anh thích Lâm Tự nhưng Lâm Tự lại không thích anh. Vả lại… Anh sửng sốt một chút, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ kì quái, anh nhìn Lâm Hưởng mà không khỏi trầm tư.
“Anh nên tìm đối tượng đi." Lâm Hưởng thở dài, nhìn dáng vẻ của anh, e là vẫn không buông nổi Lâm Tự rồi.
Chung Thành Lâm “Ừ" một tiếng, mất một lúc anh lại quay sang nhìn cậu : “ Cậu vốn chẳng biết gì cả…."
Lâm Hưởng ngơ ngác : “ Không biết gì?"
Chung Thành Lâm nhếch môi, cười nói : “ Không có gì."
Lâm Hưởng biết chuyện anh thích Lâm Tự. Nhưng nói thế nào thì nói, đối với một người kiêu ngạo như anh, chuyện bị Lâm Tự từ chối chắc xấu hổ lắm, cậu không nên nhắc tới làm gì.
Xin lỗi nha, Chung Thành Lâm. Cậu không nhịn được giải thích với anh trong lòng, nếu không có đứa tác giả vô lương tâm như tôi, anh có lẽ đã thành đôi với Lâm Tự chứ không phải là Chung Nhất Thần. Cho dù không được ở cùng Lâm Tự, có lẽ anh sẽ không khổ sở như vậy, thậm chí có khi ngay cả nảy sinh tình cảm cũng không có.
Thực ra so với Lâm Tự bị ngược đến chết đi sống lại, cậu càng thấy có lỗi với Chung Thành Lâm hơn. Ít ra ở phần kết, Lâm Tự vẫn được sống hạnh phúc nốt quãng đời còn lại. Còn Chung Thành Lâm lại nản lòng rời đi, từ đó về sau sống cô độc một mình, ôm tình cảm vô vọng ấy cho tới chết.
Cậu vì muốn xây dựng hình tượng nhân vật trung khuyển , si tình mà thay đổi cuộc đời người ta, biến cuộc đời anh thành một tấn bi kịch.
Cho dù đứng trên lập trường của ai đi chăng nữa, người sai ở đây vẫn là cậu.
Tiếng đồng hồ vang lên từ quảng trường cách đó không xa, đã qua 12h đêm.
Lâm Hưởng đang định rủ Chung Thành Lâm quay về ngủ thì điện thoại rung. Cậu móc ra xem, là tin nhắn của Trương Chí.
—— Em đang ở đâu
Người này trước giờ chưa từng nhắn tin lúc nửa đêm cho cậu.
Lâm Hưởng trả lời : Định đi ngủ, có việc gì không?
Trương Chí không trả lời.
Lâm Hưởng đợi nửa ngày không thấy tin nhắn hồi âm, đứng dậy nói với Chung Thành Lâm : “ Về thôi."
Chung Thành Lâm không nhìn cậu mà nhìn sang đường đối diện. Lâm Hưởng nhìn theo liền thấy một chiếc BMW đen đậu bên đường. Cửa sổ xe mở ra, Trương Chí nãy giờ vẫn khoát tay lên cửa xe, nghiêng đầu nhìn sang đây.
Lâm Hưởng sửng sốt một hồi, bấy giờ mới thấy tin nhắn vừa rồi của mình có vẻ không ổn lắm. Đúng là cậu định về đi ngủ nhưng bây giờ vẫn còn ở ngoài, Trương Chí nhìn thấy dĩ nhiên sẽ hiểu lầm.
“Anh về trước đi, tôi có chút việc."
Nói với Chung Thành Lâm một câu, nhìn trái phải đường không có xe, Lâm Hưởng vội vàng chạy sang chỗ xe Trương Chí đậu, khom lưng xuống nói : “ Sao anh lại ở đây?"
Nhìn thoáng qua Chung Thành Lâm, Trương Chí cười lạnh : “ Tôi không nên ở đây sao?"
“Ý em không phải thế."
Trương Chí đẩy cửa xe đi xuống, Lâm Hưởng không kịp phòng bị lảo đảo lui về sau. Trương Chí tựa lên thân xe, mắt lạnh băng nhìn Lâm Hưởng và Chung Thành Lâm ở đằng xa.
Tuy rằng Lâm Hưởng cảm thấy bản thân quang minh lỗi lạc, cậu và Chung Thành Lâm chỉ là bạn, không làm điều gì sai trái nhưng trong lòng vẫn thấy có lỗi. Để Trương Chí hiểu lầm là cậu không tốt, cậu thừa nhận điều đó.
“Em nói muốn ngủ, ngủ của em là nửa đêm canh ba đi dạo cùng một thằng đàn ông khác? Sau đó thì sao, cùng thằng đó…."
“Không phải thế" Lâm Hưởng cắt ngang lời hắn, không muốn nghe hắn nói tiếp, càng như vậy chỉ khiến chuyện khó giải quyết “ Không phải em đã nói có bạn sinh nhật sao? Bọn em một hội đi cùng nhau, nghe nói quanh đây có chợ đêm mới rủ nhau đi ăn khuya, mấy người khác mệt nên không đi."
“Quà là mua cho hắn? Bạn thân đến vậy cơ à? Tôi nhớ cách đây không lâu em nói không quen hắn cơ mà?"
“Em cũng nói rồi còn gì, trước kia không quen thật, gần đây mới —-“
“Em thích hắn đúng không?"
Lâm Hưởng mím môi, nhìn Trương Chí, ngừng vài giây mới nói : “ Em nói rồi, chúng em chỉ là bạn. Anh không tin em sao?"
“Em bảo tôi tin thế nào?" Trương Chí lướt qua bờ vai cậu lạnh lùng nhìn Chung Thành Lâm, cười lạnh : “ Chúng ta thậm chí còn chưa từng hôn một cách nghiêm túc."
“….Sao đột nhiên lại nói tới cái này…"
“Nếu em hôn anh trước mặt hắn ta, anh sẽ tin em, được chứ?"
Lâm Hưởng nhìn hắn, không nói gì.
Cậu cảm thấy rất khó chịu với thái độ của Trương Chí.
Cậu là gay, ở cùng một thằng đàn ông khác vào ban đêm đúng là không hay cho lắm. Nhưng hắn cũng nghĩ quá nhiều rồi, cậu thừa nhận có thiện cảm với Chung Thành Lâm, nhưng chỉ hơn một chút so với bạn bè bình thường mà thôi.
Giống như với Triệu Nhạc thôi, không chỉ là bạn, cậu còn biết ơn cậu ấy nữa. Từ lâu đã không còn coi cậu ấy là bạn mà thăng cấp trở thành anh em. Tuy rằng cậu đối với Chung Thành Lâm không phải tình cảm anh em, quả thật có thiện cảm với anh ấy nhưng chưa tới mức yêu đương. Chẳng qua hai người ở bên nhau thấy thoải mái mà thôi. Cậu chưa từng có một chút tạp niệm nào với anh cả.
Trương Chí đâu cần nghi ngờ tới mức này chứ
Tác giả :
Già Nạp Mạc Nhĩ