Phán Thần Hệ Thống
Chương 90: Tự Bạo
Sau khi Trần Dương và Hoàng Na đi vào khu rừng đá cao lớn trước mặt thì Hoàng Na liền mím môi đưa ra đề nghị:
- Ca ca, tại sao chúng ta không phi hành?
- Muội thử xem.
Trần Dương cười thần bí.
Hoàng Na cũng lấy làm kỳ, trong thần thức của nàng cũng không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
Vừa rồi cùng Trần Dương đi bộ một quãng cũng chỉ muốn phát tiết phát tiết sự tức giận của nàng đối với đám Mê Thần Thảo mà thôi, còn hiện giờ nhìn đám rừng đá âm u trước mặt, Hoàng Na có chút chột dạ.
Nhãn châu xoay tròn, Hoàng Na liền nhún chân hoá thành một đạo kim quang bay lên.
Nhưng thân thể vừa lên, lập tức cảm nhận vô tận cự lực từ trên ép xuống, hơn nữa còn có một cặp mắt mờ ảo trên bầu trời đang chậm rãi mở ra.
Hoàng Na thấy vậy hết hồn, cũng mặc kệ chuyện gì phát sinh, vội vàng bay ngược trở lại hoá thành một đạo hào quang bay vào trong Thất Giới, biến mất trên tay Trần Dương.
Trần Dương thấy vậy trố mắt.
Nếu không phải tin tưởng Pháp nhãn biết nàng là Long tộc, Trần Dương rất có thể sẽ tin tưởng nàng càng giống ‘Thỏ Tộc’ hơn, cả nét dễ thương lẫn nhát cáy thì đều không lầm lẫn được.
Sau khi nhìn thấy Hoàng Na đang giả vờ say ngủ trong Thất Giới, Trần Dương liền cười khổ lắc lắc đầu nhấc chân đi tiếp.
Toàn bộ nơi này đều có những cột đá như được đẽo gọt xen lẫn với cây cối cao lớn.
Trần Dương sau mấy phút quan sát thì cũng không có tâm tình ngắm cảnh, hắn vẫn không quên bên trong này còn có Lý Thanh và Vương Kỳ.
- Hai người này, Lý Thanh thì nhìn như nhẹ nhàng vô hại nhưng thực ra cái loại ánh mắt tự tin kia chắc chắn đã nói rõ nàng có thủ đoạn sau lưng cho nên mới nắm chắc như vậy. Còn Vương Kỳ kia….
Trần Dương chau mài trầm tư, cước bộ dưới chân càng thêm nhanh.
Mà trên đường đi, Trần Dương hầu như không gặp bất cứ công kích hay cản trở gì, điều này làm cho hắn cảm thấy kỳ lạ.
Trần Dương cũng đã chuẩn bị vô số phù lục trong tay, chỉ cần gặp chuyện là ngay lập tức xuất thủ.
Trên đường đi, Trần Dương luôn luôn duy trì thần thức ở trong vòng một trăm mét quanh người. Khoảng cách này chính là khoảng cách mà thần thức Trần Dương cô đọng nhất, chỉ cần có một động tĩnh nhỏ liền bị hắn phát hiện mà phản ứng kịp thời.
Cũng nhờ để ý như vậy mà trên đường Trần Dương phát hiện hai bên thỉnh thoảng xuất hiện một vài loại thảo dược lâu năm.
Đặc biệt, theo quãng đường càng vào sâu, Trần Dương còn phát hiện cả Diễm Tinh Thảo, một trong mấy loại phụ dược luyện chế Trúc Cơ Đan.
Hơn nữa, gốc Diễm Tinh Thảo này còn có trên dưới trăm năm dược tính, đúng là một bảo vật.
Ngay cả Trần Dương cũng nhịn không được có chút động tâm định tiến tới hái lấy, nhưng sau khi đến gần liền cảm thấy sau lưng có một khí tức lạnh như băng bèn vội vàng né qua một bên nhìn lại.
- Trần đạo hữu, hạnh ngộ, hạnh ngộ!
Chủ nhân giọng nói này chính là Lý Thanh.
Trần Dương đảo thần thức qua cảm ứng một chút, ánh mắt liền loé lên.
‘Trúc Cơ Sơ Kỳ, hèn chi ngay cả xưng hô cũng thay đổi.’
Thế nhưng, Trần Dương cũng bất động thanh sắc cười nói:
- Lý tiên tử quả nhiên che dấu thật sâu. Xem ra trên đường cũng nhặt không ít đồ tốt.
- Trần đạo hữu đây mới thật sự là chân nhân bất lộ tướng, không ngờ…
Lý Thanh nói đến đây thì ánh mắt Trần Dương vốn đang hữu hảo đột nhiên phát lạnh, không chút do dự vỗ một phù lục lên người, chân đạp một cái lao về bên trái.
‘Roẹt!’
Ngay chỗ Trần Dương vừa đứng đó, liền hiện ra một ánh sáng trắng sắc lẹm vụt qua, hàn khí kinh người.
Trần Dương vừa nhảy qua không nói hai lời tay vung về phía Lý Thanh quát:
- Bạo!
Theo tiếng bạo này, lá phù đột nhiên run rẩy một thoáng rồi bạo liệt ra.
Một đám mây đen chỉ cách đỉnh đầu của Lý Thanh chừng mười mét hiện ra, đồng thời ầm ầm giáng xuống lôi quang.
Lôi quang chưa giáng xuống, Trần Dương sử ra Cầm Long Thủ hô lên:
- Khoá!
Nhất thời linh lực trong cơ thể ầm ầm chuyển động hình thành một bàn tay vô hình lao tới Lý Thanh trong chớp mắt.
Lý Thanh thấy vậy thì trầm xuống, nàng vạn lần không nghĩ tới vừa rồi chỉ nhân tiện đánh lén Trần Dương một lần, không ngờ Trần Dương lại phản kích ác liệt như vậy.
Sắc mặt nàng âm trầm, không chút do dự lùi về phía sau, đồng thời lấy ra một miếng gỗ màu xanh biếc chỉ dài chừng một ngón tay quăng lên đỉnh đầu, hét lớn:
- Hấp!
Đám mây đen như cảm ứng được Lý Thanh đang lùi lại, đột nhiên chuyển động bám theo không bỏ, hơn nữa trong chớp mắt liền có mấy chục đạo thiên lôi to như ngón tay cái đánh xuống.
‘Oành oành oành…’
Thiên lôi mạnh mẽ thô to không chút nhân nhượng giáng xuống đầu Lý Thanh, nhưng cùng lúc đó thì tấm gỗ xanh cũng được nàng tế ra.
Thiên lôi mạnh mẽ như vậy nhưng có tới tám chín phần đều bị miếng gỗ này cứng rắn đón đỡ. Mặc dù có chút run rẩy nhưng vẫn an toàn vượt qua.
Về phần Lý Thanh, sau khi cảm thấy chung quanh có chút cứng ngắc liền cười lạnh:
- Cũ mèm!
Nói xong nàng phất tay ném ra một viên cầu màu đen.
- Nổ!
Lý Thanh điểm tới một chỉ quát.
‘Phụp’ một tiếng, viên cầu lập tức bạo liệt mà ra, hơn nữa khi viên cầu nổ tung còn làm cho không khí chung quanh dao động như mặt nước bị ném một viên sỏi, từng đợt gợn sóng mơ hồ toả ra.
Trần Dương hừ lạnh một tiếng lại ném ra hai cái phù lục bay đến đỉnh đầu Lý Thanh, quát:
- Bạo!
Lại nói, thiên lôi bị tấm gỗ xanh chặn lấy một lúc liền có xu hướng yếu đi. Nhưng sau khi có hai lá phù tiếp tục nổ tung thì uy lực ngay lập tức mạnh hơn mấy lần, hơn nữa còn mơ hồ có ngân quang lôi điện giáng xuống.
Lý Thanh hơi nhìn qua liền kinh hãi hét:
- Ngân Sắc Lôi Phù? Trần đạo hữu, chậm đã, chỉ là hiểu lầm!
Bất quá, mặc dù miệng nói vậy nhưng động tác trong tay Lý Thanh không dừng lại chút nào mà móc trong tay áo ra một lệnh bài đen kịt.
Lệnh bài này vừa ra, lập tức có khí đen bao phù toàn thân Lý Thanh, hơn nữa còn nhanh chóng hoá thành một đám hắc vân ý đồ bao vây Trần Dương.
Trần Dương dưới tình huống cấp bách cũng đánh ra một ra một tầng hoả diễm kháng cự với đám khí đen kia.
Lý Thanh lúc này bên trên bị lôi điện đánh xuống, miếng gỗ màu xanh sớm đã chịu đựng không nổi liền vỡ vụn, nhưng khi lôi điện đánh xuống đám khí đen bao quanh Lý Thanh thì chỉ làm cho nó rung động một chút chứ không thể tổn thương đến Lý Thanh đang được bao phủ bên trong.
Mà Trần Dương lúc này cũng đang dốc sức kháng cự với đám khói đen.
Nhất thời hai bên lâm vào tình thế giằng co.
Dù bên nào cũng không thể phân tâm để xuất ra thủ đoạn khác.
Đột nhiên, Trần Dương triệt tiêu hoả diễm, cả người đứng im tại chỗ không chút phòng thủ, thậm chí vòng linh khí hộ thân cũng được triệt tiêu, để lộ hoàn toàn thân hình.
Lý Thanh mắt thấy cảnh này thì cười âm trầm, điểm một cái liền có vô vàn hắc khí bay đến.
- Không tốt!
Đột nhiên, Lý Thanh hét lên giận dữ. Thân ảnh của Trần Dương vậy mà ngay tại chỗ mờ nhạt dần rồi dễ dàng bị hắc khí xuyên qua.
‘Xoạt!’
Lý Thanh ôm cổ, cảm giác trên cổ truyền đến chút đau đớn liền lập tức điểm một cái phong ấn vết thương lại rồi lui ra phía sau, nói:
- Hừ, chút thủ đoạn đánh lén này cũng đem ra sử dụng, xem ra Trần huynh cũng chỉ hữu danh vô thực mà thôi. Nếu không hồn thì để lại nhẫn trữ vật trên tay rồi tự đoạn tâm mạch, nếu không…
- Hắc hắc…
Trần Dương mỉm cười, đột nhiên giơ nắm tay lên trước mặt rồi bóp chặt lại.
Lý Thanh gương mặt lập tức co rúm, một cơn đau từ trong kinh mạch xuyên thấu toàn thân làm cho hắc khí chung quanh cũng run rẩy không ngừng.
Trần Dương không nói hai lời, một chưởng ấn xuống, nói:
- Chết!
Một chưởng này không có chiêu số gì, chỉ là Trần Dương sử dụng tu vi đánh ra một trảo đập xuống dưới.
Hiện giờ kinh mạch Lý Thanh đang bị âm hoả trong Âm Dương Truy Hồn Châm thiêu đốt. Lại thêm hắc khí cuồn cuộn kia càng làm âm hoả như nắng hạn gặp mưa rào, bùng cháy càng thêm mãnh liệt.
Ngay khi chưởng đập xuống đến thiên linh cái Lý Thanh thì đột nhiên Lý Thanh đang gào thét đau đớn đột nhiên trừng mắt bước tới một bước, đồng thời há mồm phun ra một lá cờ màu đen.
Lá cờ màu đen vừa bay ra khỏi miệng Lý Thanh lập tức hoá thành một đại kỳ, bên trong có một gương mặt khác gào thét bay tới chỗ Trần Dương.
Động tác của Lý Thanh quá nhanh, Trần Dương vốn cho rằng nàng bị trúng âm hoả thiêu đốt chắc chắn khó cử động, ai ngờ còn gắng gượng một kích này.
Thấy gương mặt gào thét bay đến, đột nhiên Trần Dương ngẩn ra, lẩm bẩm:
- Tàn hồn? Một đạo tàn hồn cũng muốn lấy nét?
- Phong!
Tay Trần Dương vỗ một cái, lập tức một cái Quan Ấn xoay tròn chụp xuống.
Chỉ thấy tàn hồn này vốn đang gào thét bay tới liền cảm thấy Quan Ấn trên đầu, khí tức của nó làm cho nguyên hồn của nó theo bản năng cảm thấy hoảng sợ vô cùng, liền la hét chói tai quay trờ về đại kỳ.
Đáng tiếc, mọi thứ đã chậm, Quan Ấn vừa phong ấn xong thì Trần Dương liền phất tay thu vào bên trong Phán Thần Hệ Thống kèm với Quan Ấn.
Lý Thanh đang gào thét, thấy cảnh này liền hai mắt đỏ rần, tràn ngập tơ máu hét lên:
- Trả sư phụ lại cho ta!
- Bản thân ngươi còn lo chưa xong, lát nữa hai người sẽ được đoàn tụ!
Trần Dương lạnh lẽo đáp, đồng thời bước tới muốn một chưởng đánh xuống.
Hai mắt Lý Thanh tràn đầy tơ máu, hét lên:
- Trần Dương ta dù làm quỷ cũng không tha ngươi. Ta nguyền rủa ngươi!
Hét xong, nàng liền bắt một cái thủ quyết, trên người khí tức càng ngày càng dao động mãnh liệt.
Trần Dương thấy vậy thì tròng mắt co rút, không chút do dự lùi lại, lấy thân pháp nhanh nhất rời đi.
‘Ầm’
Nghe tiếng nổ sau lưng, Trần Dương chẳng những không quay lại nhìn mà còn vận toàn lực chạy đi.
- Ca ca, tại sao chúng ta không phi hành?
- Muội thử xem.
Trần Dương cười thần bí.
Hoàng Na cũng lấy làm kỳ, trong thần thức của nàng cũng không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
Vừa rồi cùng Trần Dương đi bộ một quãng cũng chỉ muốn phát tiết phát tiết sự tức giận của nàng đối với đám Mê Thần Thảo mà thôi, còn hiện giờ nhìn đám rừng đá âm u trước mặt, Hoàng Na có chút chột dạ.
Nhãn châu xoay tròn, Hoàng Na liền nhún chân hoá thành một đạo kim quang bay lên.
Nhưng thân thể vừa lên, lập tức cảm nhận vô tận cự lực từ trên ép xuống, hơn nữa còn có một cặp mắt mờ ảo trên bầu trời đang chậm rãi mở ra.
Hoàng Na thấy vậy hết hồn, cũng mặc kệ chuyện gì phát sinh, vội vàng bay ngược trở lại hoá thành một đạo hào quang bay vào trong Thất Giới, biến mất trên tay Trần Dương.
Trần Dương thấy vậy trố mắt.
Nếu không phải tin tưởng Pháp nhãn biết nàng là Long tộc, Trần Dương rất có thể sẽ tin tưởng nàng càng giống ‘Thỏ Tộc’ hơn, cả nét dễ thương lẫn nhát cáy thì đều không lầm lẫn được.
Sau khi nhìn thấy Hoàng Na đang giả vờ say ngủ trong Thất Giới, Trần Dương liền cười khổ lắc lắc đầu nhấc chân đi tiếp.
Toàn bộ nơi này đều có những cột đá như được đẽo gọt xen lẫn với cây cối cao lớn.
Trần Dương sau mấy phút quan sát thì cũng không có tâm tình ngắm cảnh, hắn vẫn không quên bên trong này còn có Lý Thanh và Vương Kỳ.
- Hai người này, Lý Thanh thì nhìn như nhẹ nhàng vô hại nhưng thực ra cái loại ánh mắt tự tin kia chắc chắn đã nói rõ nàng có thủ đoạn sau lưng cho nên mới nắm chắc như vậy. Còn Vương Kỳ kia….
Trần Dương chau mài trầm tư, cước bộ dưới chân càng thêm nhanh.
Mà trên đường đi, Trần Dương hầu như không gặp bất cứ công kích hay cản trở gì, điều này làm cho hắn cảm thấy kỳ lạ.
Trần Dương cũng đã chuẩn bị vô số phù lục trong tay, chỉ cần gặp chuyện là ngay lập tức xuất thủ.
Trên đường đi, Trần Dương luôn luôn duy trì thần thức ở trong vòng một trăm mét quanh người. Khoảng cách này chính là khoảng cách mà thần thức Trần Dương cô đọng nhất, chỉ cần có một động tĩnh nhỏ liền bị hắn phát hiện mà phản ứng kịp thời.
Cũng nhờ để ý như vậy mà trên đường Trần Dương phát hiện hai bên thỉnh thoảng xuất hiện một vài loại thảo dược lâu năm.
Đặc biệt, theo quãng đường càng vào sâu, Trần Dương còn phát hiện cả Diễm Tinh Thảo, một trong mấy loại phụ dược luyện chế Trúc Cơ Đan.
Hơn nữa, gốc Diễm Tinh Thảo này còn có trên dưới trăm năm dược tính, đúng là một bảo vật.
Ngay cả Trần Dương cũng nhịn không được có chút động tâm định tiến tới hái lấy, nhưng sau khi đến gần liền cảm thấy sau lưng có một khí tức lạnh như băng bèn vội vàng né qua một bên nhìn lại.
- Trần đạo hữu, hạnh ngộ, hạnh ngộ!
Chủ nhân giọng nói này chính là Lý Thanh.
Trần Dương đảo thần thức qua cảm ứng một chút, ánh mắt liền loé lên.
‘Trúc Cơ Sơ Kỳ, hèn chi ngay cả xưng hô cũng thay đổi.’
Thế nhưng, Trần Dương cũng bất động thanh sắc cười nói:
- Lý tiên tử quả nhiên che dấu thật sâu. Xem ra trên đường cũng nhặt không ít đồ tốt.
- Trần đạo hữu đây mới thật sự là chân nhân bất lộ tướng, không ngờ…
Lý Thanh nói đến đây thì ánh mắt Trần Dương vốn đang hữu hảo đột nhiên phát lạnh, không chút do dự vỗ một phù lục lên người, chân đạp một cái lao về bên trái.
‘Roẹt!’
Ngay chỗ Trần Dương vừa đứng đó, liền hiện ra một ánh sáng trắng sắc lẹm vụt qua, hàn khí kinh người.
Trần Dương vừa nhảy qua không nói hai lời tay vung về phía Lý Thanh quát:
- Bạo!
Theo tiếng bạo này, lá phù đột nhiên run rẩy một thoáng rồi bạo liệt ra.
Một đám mây đen chỉ cách đỉnh đầu của Lý Thanh chừng mười mét hiện ra, đồng thời ầm ầm giáng xuống lôi quang.
Lôi quang chưa giáng xuống, Trần Dương sử ra Cầm Long Thủ hô lên:
- Khoá!
Nhất thời linh lực trong cơ thể ầm ầm chuyển động hình thành một bàn tay vô hình lao tới Lý Thanh trong chớp mắt.
Lý Thanh thấy vậy thì trầm xuống, nàng vạn lần không nghĩ tới vừa rồi chỉ nhân tiện đánh lén Trần Dương một lần, không ngờ Trần Dương lại phản kích ác liệt như vậy.
Sắc mặt nàng âm trầm, không chút do dự lùi về phía sau, đồng thời lấy ra một miếng gỗ màu xanh biếc chỉ dài chừng một ngón tay quăng lên đỉnh đầu, hét lớn:
- Hấp!
Đám mây đen như cảm ứng được Lý Thanh đang lùi lại, đột nhiên chuyển động bám theo không bỏ, hơn nữa trong chớp mắt liền có mấy chục đạo thiên lôi to như ngón tay cái đánh xuống.
‘Oành oành oành…’
Thiên lôi mạnh mẽ thô to không chút nhân nhượng giáng xuống đầu Lý Thanh, nhưng cùng lúc đó thì tấm gỗ xanh cũng được nàng tế ra.
Thiên lôi mạnh mẽ như vậy nhưng có tới tám chín phần đều bị miếng gỗ này cứng rắn đón đỡ. Mặc dù có chút run rẩy nhưng vẫn an toàn vượt qua.
Về phần Lý Thanh, sau khi cảm thấy chung quanh có chút cứng ngắc liền cười lạnh:
- Cũ mèm!
Nói xong nàng phất tay ném ra một viên cầu màu đen.
- Nổ!
Lý Thanh điểm tới một chỉ quát.
‘Phụp’ một tiếng, viên cầu lập tức bạo liệt mà ra, hơn nữa khi viên cầu nổ tung còn làm cho không khí chung quanh dao động như mặt nước bị ném một viên sỏi, từng đợt gợn sóng mơ hồ toả ra.
Trần Dương hừ lạnh một tiếng lại ném ra hai cái phù lục bay đến đỉnh đầu Lý Thanh, quát:
- Bạo!
Lại nói, thiên lôi bị tấm gỗ xanh chặn lấy một lúc liền có xu hướng yếu đi. Nhưng sau khi có hai lá phù tiếp tục nổ tung thì uy lực ngay lập tức mạnh hơn mấy lần, hơn nữa còn mơ hồ có ngân quang lôi điện giáng xuống.
Lý Thanh hơi nhìn qua liền kinh hãi hét:
- Ngân Sắc Lôi Phù? Trần đạo hữu, chậm đã, chỉ là hiểu lầm!
Bất quá, mặc dù miệng nói vậy nhưng động tác trong tay Lý Thanh không dừng lại chút nào mà móc trong tay áo ra một lệnh bài đen kịt.
Lệnh bài này vừa ra, lập tức có khí đen bao phù toàn thân Lý Thanh, hơn nữa còn nhanh chóng hoá thành một đám hắc vân ý đồ bao vây Trần Dương.
Trần Dương dưới tình huống cấp bách cũng đánh ra một ra một tầng hoả diễm kháng cự với đám khí đen kia.
Lý Thanh lúc này bên trên bị lôi điện đánh xuống, miếng gỗ màu xanh sớm đã chịu đựng không nổi liền vỡ vụn, nhưng khi lôi điện đánh xuống đám khí đen bao quanh Lý Thanh thì chỉ làm cho nó rung động một chút chứ không thể tổn thương đến Lý Thanh đang được bao phủ bên trong.
Mà Trần Dương lúc này cũng đang dốc sức kháng cự với đám khói đen.
Nhất thời hai bên lâm vào tình thế giằng co.
Dù bên nào cũng không thể phân tâm để xuất ra thủ đoạn khác.
Đột nhiên, Trần Dương triệt tiêu hoả diễm, cả người đứng im tại chỗ không chút phòng thủ, thậm chí vòng linh khí hộ thân cũng được triệt tiêu, để lộ hoàn toàn thân hình.
Lý Thanh mắt thấy cảnh này thì cười âm trầm, điểm một cái liền có vô vàn hắc khí bay đến.
- Không tốt!
Đột nhiên, Lý Thanh hét lên giận dữ. Thân ảnh của Trần Dương vậy mà ngay tại chỗ mờ nhạt dần rồi dễ dàng bị hắc khí xuyên qua.
‘Xoạt!’
Lý Thanh ôm cổ, cảm giác trên cổ truyền đến chút đau đớn liền lập tức điểm một cái phong ấn vết thương lại rồi lui ra phía sau, nói:
- Hừ, chút thủ đoạn đánh lén này cũng đem ra sử dụng, xem ra Trần huynh cũng chỉ hữu danh vô thực mà thôi. Nếu không hồn thì để lại nhẫn trữ vật trên tay rồi tự đoạn tâm mạch, nếu không…
- Hắc hắc…
Trần Dương mỉm cười, đột nhiên giơ nắm tay lên trước mặt rồi bóp chặt lại.
Lý Thanh gương mặt lập tức co rúm, một cơn đau từ trong kinh mạch xuyên thấu toàn thân làm cho hắc khí chung quanh cũng run rẩy không ngừng.
Trần Dương không nói hai lời, một chưởng ấn xuống, nói:
- Chết!
Một chưởng này không có chiêu số gì, chỉ là Trần Dương sử dụng tu vi đánh ra một trảo đập xuống dưới.
Hiện giờ kinh mạch Lý Thanh đang bị âm hoả trong Âm Dương Truy Hồn Châm thiêu đốt. Lại thêm hắc khí cuồn cuộn kia càng làm âm hoả như nắng hạn gặp mưa rào, bùng cháy càng thêm mãnh liệt.
Ngay khi chưởng đập xuống đến thiên linh cái Lý Thanh thì đột nhiên Lý Thanh đang gào thét đau đớn đột nhiên trừng mắt bước tới một bước, đồng thời há mồm phun ra một lá cờ màu đen.
Lá cờ màu đen vừa bay ra khỏi miệng Lý Thanh lập tức hoá thành một đại kỳ, bên trong có một gương mặt khác gào thét bay tới chỗ Trần Dương.
Động tác của Lý Thanh quá nhanh, Trần Dương vốn cho rằng nàng bị trúng âm hoả thiêu đốt chắc chắn khó cử động, ai ngờ còn gắng gượng một kích này.
Thấy gương mặt gào thét bay đến, đột nhiên Trần Dương ngẩn ra, lẩm bẩm:
- Tàn hồn? Một đạo tàn hồn cũng muốn lấy nét?
- Phong!
Tay Trần Dương vỗ một cái, lập tức một cái Quan Ấn xoay tròn chụp xuống.
Chỉ thấy tàn hồn này vốn đang gào thét bay tới liền cảm thấy Quan Ấn trên đầu, khí tức của nó làm cho nguyên hồn của nó theo bản năng cảm thấy hoảng sợ vô cùng, liền la hét chói tai quay trờ về đại kỳ.
Đáng tiếc, mọi thứ đã chậm, Quan Ấn vừa phong ấn xong thì Trần Dương liền phất tay thu vào bên trong Phán Thần Hệ Thống kèm với Quan Ấn.
Lý Thanh đang gào thét, thấy cảnh này liền hai mắt đỏ rần, tràn ngập tơ máu hét lên:
- Trả sư phụ lại cho ta!
- Bản thân ngươi còn lo chưa xong, lát nữa hai người sẽ được đoàn tụ!
Trần Dương lạnh lẽo đáp, đồng thời bước tới muốn một chưởng đánh xuống.
Hai mắt Lý Thanh tràn đầy tơ máu, hét lên:
- Trần Dương ta dù làm quỷ cũng không tha ngươi. Ta nguyền rủa ngươi!
Hét xong, nàng liền bắt một cái thủ quyết, trên người khí tức càng ngày càng dao động mãnh liệt.
Trần Dương thấy vậy thì tròng mắt co rút, không chút do dự lùi lại, lấy thân pháp nhanh nhất rời đi.
‘Ầm’
Nghe tiếng nổ sau lưng, Trần Dương chẳng những không quay lại nhìn mà còn vận toàn lực chạy đi.
Tác giả :
Tuý Vân Tử