Phan Kim Liên Trọng Sinh
Chương 17: Tâm tư trong đồi chữ Thập
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Cơn giận của Võ Tòng còn sót lại chưa tiêu, hắn trừng mắt nhìn nàng: “Nàng còn muốn đi đâu nữa?!"
Tôn Nhị Nương có ý tốt muốn khuyên nàng: “Muội tử, trong phạm vi mười dặm xung quanh đây chỉ có duy nhất nhà của ta thôi, sắc trời cũng đã muộn rồi, theo ta thấy hay là muội cũng nghỉ ngơi ở nơi này đi! Võ huynh đệ, đệ cảm thấy thế nào?"
Thời đại này vẫn là lấy chồng làm trời, phần lớn nữ nhân đều phải nghe theo, cho nên khi nói chuyện Tôn Nhị Nương chủ yếu là hỏi ý kiến của Võ Tòng.
“Cũng được!" Võ Tòng vui vẻ đồng ý, hắn đã lâu không gặp đại ca đại tẩu, ở kiếp trước bọn họ chết trong lần đánh giặc Phương Tịch, giờ đây được sống lại vất vả lắm mới gặp lại, Võ Tòng muốn hàn huyên nhiều chút.
Lạc Man lại hơi nhíu mày, bọn họ có ý gì chứ, người muốn đi là nàng, có liên quan gì tới Võ Tòng chứ? Hắn muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, nàng cũng không muốn chung đường cùng hắn đâu.
Đè nén lại không vui trong lòng, Lạc Man nhẹ giọng nói: “Nhị ca đã muốn lưu lại, vậy Tiểu Man phải cáo từ rồi! Hẹn ngày gặp lại, Trương đại ca, Tôn đại tẩu, chúng ta sau này còn gặp lại!"
Hả? Đây là tình huống gì?
Trương Thanh và Tôn Nhị Nương trợn tròn mắt nhìn nhau.
Cơn tức của Võ Tòng bỗng chốc lại tăng cao, Lạc Man làm vậy khác nào trực tiếp tát vào mặt hắn chứ!
Hắn miễn cưỡng cười với vợ chồng Trương Thanh, nói một tiếng “Xin lỗi, xin chờ chút!" rồi túm Lạc Man lôi nhanh ra ngoài.
“Rốt cuộc nàng muốn làm gì?" Võ Tòng tức giận đến đầu bốc khói, oán hận trừng mắt với nàng.
So với Võ Tòng đang vô cùng nóng nảy thì Lạc Man lại vô cùng nhàn nhã: “Nhị ca, huynh nghe ta nói nè, chúng ta là người mắt sáng không nói tiếng lóng. Tâm tư của huynh ta đều hiểu rõ…"
Tim Võ Tòng đột nhiên đập mạnh mẽ, tự nhiên thấy hoảng hốt một cách khó hiểu, hắn lắp bắp hỏi: “Ta, ta có tâm tư gì chứ…"
Lạc Man tò mò nhìn hắn một cái: “Ý muốn thống khoái mà giết ta chứ gì nữa!"
Thì ra là cái này! Tim Võ Tòng đang đập mạnh mẽ liền chậm lại, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác mất mát khó hiểu.
Vì che giấu cảm xúc, hắn cố ý to tiếng nói: “Yên tâm! Về sau ta sẽ đối tốt với nàng!"
Lạc Man không hiểu nhìn hắn, hình như có chút ngượng ngùng, Võ Nhị Lang cứng ngắc xoay mặt đi lộ ra sườn mặt anh tuấn, ánh mắt hắn hẹp dài nhưng lông mi lại rất dài, như cánh bướm thật đang run run lay động.
Trong lòng Lạc Man đột nhiên trào ra một cảm giác hết sức kì quái, có lẽ Võ nhị ca thật ra cũng là một người tốt! Rõ ràng ghét nàng như vậy lại vẫn chạy tới cứu nàng.
Nghĩ đến đây, giọng nàng lại mềm đi: “Nhị ca, ta biết huynh không thích ta. Huynh yên tâm, ta sẽ nói rõ ràng cùng đại ca, là ta tự nguyện rời đi…"
Ai… Ai muốn đuổi nàng đi chứ?
Võ Tòng quýnh lên, cau mày nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Ta không phải không thích nàng! Có lẽ trước kia, ta có chút thành kiến với nàng. Nhưng… Đại ca đã gả nàng cho ta, nàng chính là vợ của Võ Nhị Lang ta! Chỉ cần nàng không làm chuyện có lỗi với ta, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng!"
Nhị ca cất lời thề son sắt. Lạc Man đã không có vấn đề gì, mà Võ đại lại một lòng muốn cho bọn họ thành thân, đời trước hắn không thể hiếu kính với ca ca, đời này chỉ cần là điều ca ca muốn, hắn nhất định phải làm cho bằng được!
Lạc Man ngốc người!
“Đại… Đại ca gả ta cho huynh khi nào chứ!" Lạc Man lắp bắp hỏi, nói đùa thôi mà! Nói đùa đó huynh có hiểu hay không hả!
“Ta không đồng ý!" Lạc Man nhất quyết từ chối, đừng đùa chứ! Làm muội muội của Võ Đại Lang đã rất nguy hiểm rồi, nàng làm sao còn có thể gánh vác nhiệm vụ trọng đại như vậy chứ? Nếu ngày nào đó nàng vô tình nhìn nam nhân nào đó mà chảy nước miếng, Võ Nhị Lang còn để nàng sống yên chắc?!
Thấy nàng nhất quyết từ chối, trong lòng Võ Tòng cảm thấy không tiếp thu được, cộng hai đời lại, đây lần đầu tiên muốn kết hôn với một nữ nhân, vậy mà lại bị từ chối? Nàng không muốn gả cho hắn? Vậy nàng muốn gả cho ai chứ?
Ai cũng đừng mơ! Đời trước là nàng nợ Võ gia! Nàng nhất định là người của Võ gia rồi!
Võ Tòng nheo mắt, uy hiếp nói với nàng: “Nàng đã nhận ca ca làm nghĩa huynh, như vậy huynh trưởng như cha. Ca ca đã gả nàng cho ta, mặc kệ nàng có đồng ý hay không thì vẫn đều là người của Võ Nhị Lang ta! Thế nào, Muội còn nghĩ muốn tìm nam nhân nào hả?!"
Võ Tòng hơi ngừng lại, hơi thở tàn ác tỏa ra từ mặt hắn.
Nhìn đôi mắt hắn lạnh băng, trái tim nhỏ bé của Lạc Man không khỏi run lên!
Không phải chứ! Nàng… Nàng… sao…. sao đã trở thành người của Võ nhị rồi chứ?!
“Ta đã nói rồi, chỉ cần nàng an phận thủ thường, ta sẽ đối tốt với nàng!" Võ Tòng mặt không biểu cảm, hơi ngừng lại “Được rồi, không cần thách thức ta nữa! Bây giờ theo ta trở về!"
An phận muội muội nhà huynh đó! >"<
Lạc Man tức giận đến nghiến răng ken két, nắm tay muốn động thủ.
Thấy thế, Võ Tòng cười lạnh một tiếng, như tùy ý duỗi cánh tay ra, thanh gỗ ở gần cánh tay hắn nhẹ nhàng bị chặt đứt…….
Lạc Man: “…" ≧=ʘ‿ʘ=≦
Võ Tòng lạnh nhạt phủi vụn gỗ dính trên tay: “Nàng muốn tự đi vào, hay là để ta kéo nàng đi vào?"
Lạc Man: “… Ta tự đi…." (╥﹏╥)sau khi đã được khai thông xong, Lạc Man buồn bực theo sau Võ Tòng đi vào trong nhà
Trương Thanh và Tôn Nhị Nương hiểu rõ nhìn nhau, trêu ghẹo nói: “Như vậy mới đúng chứ. Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, nào có thâm cừu đại hận gì chứ. Muội tử, Võ huynh đệ lớn lên tuấn tú lịch sự, muội nên nhìn kỹ vào!"
“Đúng vậy! Đúng vậy! Vừa mới gặp Võ huynh đệ, ngay cả lão nương cũng muốn động tâm đó, sao lại có người tuấn tú như vậy chứ!" Tôn Nhị Nương cũng cười ngắt lời.
Nghe vậy, Lạc Man quỷ dị nhìn Trương Thanh vẫn đang cười hề hề. Gì chứ, vợ của huynh đang hồng hạnh vượt tường đó! Huynh còn ở đó mà cười nữa? Trời cao ơi! Đất dày hỡi! Đây là đạo lý gì chứ! Lúc trước xuyên không phải xuyên vào Tôn Nhị Nương mới đúng!
Buổi tối, Tôn Nhị Nương rất thức thời tự nhiên sắp xếp Lạc Man và Võ Tòng cùng một gian phòng.
Lạc Man luôn miệng từ chối, lại bị một câu của Võ Tòng trấn trụ.
“Được rồi, Tiểu Man. Lây là tâm ý của đại ca tẩu tử, chúng ta không nên từ chối. Ngày mai còn có việc, nghỉ ngơi sớm một chút thôi!"
Nếu như không phải e ngại với Võ Tòng quá sâu, Lạc Man suýt nữa là xông lên sờ xem Võ Tòng có phải do Tây Môn Khánh giả trang hay không! Mấy ngày hôm trước lúc gặp nhau không phải là hận muốn sống muốn chết sao, hôm nay đã mặt dày mày dạn muốn thành thân với nàng chứ!
Nữ nhân cũng không trở mặt nhanh như huynh vậy đâu nhé?!
Chẳng lẽ….có âm mưu?
Chẳng hạn như trước thừa nhận hôn ước, sau đó ấn cho nàng cái danh hiệu hồng hạnh xuất tường, lại thuận theo tự nhiên mà làm thịt nàng?
Lạc Man nháy mắt lược qua hơn mười loại âm mưu trong đầu.
“Tiểu Man, Tiểu Man?" Võ Tòng cau mày nhìn Lạc Man đứng trước cửa thay đổi sắc mặt, “Sao không vào nhà?"
“Hả? vào đây vào đây!" Bị khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mặt dọa lập tức hoàn hồn, Lạc Man một vừa luôn miệng đồng ý, vừa như trốn quỷ mà lui từng bước vào phòng.
Nhìn nàng trốn tránh sợ sệt, trong lòng Võ Tòng cảm thấy không tiếp thu được, chẳng lẽ vừa rồi đe dọa nàng quá mức? Hắn khó có khi cảm thấy không yên.
“Được rồi! Nghỉ ngơi một đêm, muội muốn đi đâu ta sẽ cùng đi với muội!" Nghĩ ngợi một chút, Võ Tòng nhẹ giọng dỗ dành, còn cố ý nở nụ cười tươi tỏ ra mình rất hòa thuận.
Đáng tiếc, đời trước Võ Tòng căn bản cũng không tiếp xúc cùng nữ nhân, bình thường cũng là người ít nói, rất ít cười. Bây giờ bất chợt lộ ra nụ cười mang theo năm phần cứng ngắc, ba phần xấu hổ, có chút chẳng ra làm sao.
Nhìn ở trong mắt Lạc Man, cũng chỉ còn lại là răng trắng dày đặc, giống như sư tử há miệng rít gào, sợ tới mức người nàng phát run.
Muốn chạy trốn! Nhất định phải trốn!
Lạc Man hạ quyết tâm thật lớn!
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Cơn giận của Võ Tòng còn sót lại chưa tiêu, hắn trừng mắt nhìn nàng: “Nàng còn muốn đi đâu nữa?!"
Tôn Nhị Nương có ý tốt muốn khuyên nàng: “Muội tử, trong phạm vi mười dặm xung quanh đây chỉ có duy nhất nhà của ta thôi, sắc trời cũng đã muộn rồi, theo ta thấy hay là muội cũng nghỉ ngơi ở nơi này đi! Võ huynh đệ, đệ cảm thấy thế nào?"
Thời đại này vẫn là lấy chồng làm trời, phần lớn nữ nhân đều phải nghe theo, cho nên khi nói chuyện Tôn Nhị Nương chủ yếu là hỏi ý kiến của Võ Tòng.
“Cũng được!" Võ Tòng vui vẻ đồng ý, hắn đã lâu không gặp đại ca đại tẩu, ở kiếp trước bọn họ chết trong lần đánh giặc Phương Tịch, giờ đây được sống lại vất vả lắm mới gặp lại, Võ Tòng muốn hàn huyên nhiều chút.
Lạc Man lại hơi nhíu mày, bọn họ có ý gì chứ, người muốn đi là nàng, có liên quan gì tới Võ Tòng chứ? Hắn muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, nàng cũng không muốn chung đường cùng hắn đâu.
Đè nén lại không vui trong lòng, Lạc Man nhẹ giọng nói: “Nhị ca đã muốn lưu lại, vậy Tiểu Man phải cáo từ rồi! Hẹn ngày gặp lại, Trương đại ca, Tôn đại tẩu, chúng ta sau này còn gặp lại!"
Hả? Đây là tình huống gì?
Trương Thanh và Tôn Nhị Nương trợn tròn mắt nhìn nhau.
Cơn tức của Võ Tòng bỗng chốc lại tăng cao, Lạc Man làm vậy khác nào trực tiếp tát vào mặt hắn chứ!
Hắn miễn cưỡng cười với vợ chồng Trương Thanh, nói một tiếng “Xin lỗi, xin chờ chút!" rồi túm Lạc Man lôi nhanh ra ngoài.
“Rốt cuộc nàng muốn làm gì?" Võ Tòng tức giận đến đầu bốc khói, oán hận trừng mắt với nàng.
So với Võ Tòng đang vô cùng nóng nảy thì Lạc Man lại vô cùng nhàn nhã: “Nhị ca, huynh nghe ta nói nè, chúng ta là người mắt sáng không nói tiếng lóng. Tâm tư của huynh ta đều hiểu rõ…"
Tim Võ Tòng đột nhiên đập mạnh mẽ, tự nhiên thấy hoảng hốt một cách khó hiểu, hắn lắp bắp hỏi: “Ta, ta có tâm tư gì chứ…"
Lạc Man tò mò nhìn hắn một cái: “Ý muốn thống khoái mà giết ta chứ gì nữa!"
Thì ra là cái này! Tim Võ Tòng đang đập mạnh mẽ liền chậm lại, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác mất mát khó hiểu.
Vì che giấu cảm xúc, hắn cố ý to tiếng nói: “Yên tâm! Về sau ta sẽ đối tốt với nàng!"
Lạc Man không hiểu nhìn hắn, hình như có chút ngượng ngùng, Võ Nhị Lang cứng ngắc xoay mặt đi lộ ra sườn mặt anh tuấn, ánh mắt hắn hẹp dài nhưng lông mi lại rất dài, như cánh bướm thật đang run run lay động.
Trong lòng Lạc Man đột nhiên trào ra một cảm giác hết sức kì quái, có lẽ Võ nhị ca thật ra cũng là một người tốt! Rõ ràng ghét nàng như vậy lại vẫn chạy tới cứu nàng.
Nghĩ đến đây, giọng nàng lại mềm đi: “Nhị ca, ta biết huynh không thích ta. Huynh yên tâm, ta sẽ nói rõ ràng cùng đại ca, là ta tự nguyện rời đi…"
Ai… Ai muốn đuổi nàng đi chứ?
Võ Tòng quýnh lên, cau mày nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Ta không phải không thích nàng! Có lẽ trước kia, ta có chút thành kiến với nàng. Nhưng… Đại ca đã gả nàng cho ta, nàng chính là vợ của Võ Nhị Lang ta! Chỉ cần nàng không làm chuyện có lỗi với ta, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng!"
Nhị ca cất lời thề son sắt. Lạc Man đã không có vấn đề gì, mà Võ đại lại một lòng muốn cho bọn họ thành thân, đời trước hắn không thể hiếu kính với ca ca, đời này chỉ cần là điều ca ca muốn, hắn nhất định phải làm cho bằng được!
Lạc Man ngốc người!
“Đại… Đại ca gả ta cho huynh khi nào chứ!" Lạc Man lắp bắp hỏi, nói đùa thôi mà! Nói đùa đó huynh có hiểu hay không hả!
“Ta không đồng ý!" Lạc Man nhất quyết từ chối, đừng đùa chứ! Làm muội muội của Võ Đại Lang đã rất nguy hiểm rồi, nàng làm sao còn có thể gánh vác nhiệm vụ trọng đại như vậy chứ? Nếu ngày nào đó nàng vô tình nhìn nam nhân nào đó mà chảy nước miếng, Võ Nhị Lang còn để nàng sống yên chắc?!
Thấy nàng nhất quyết từ chối, trong lòng Võ Tòng cảm thấy không tiếp thu được, cộng hai đời lại, đây lần đầu tiên muốn kết hôn với một nữ nhân, vậy mà lại bị từ chối? Nàng không muốn gả cho hắn? Vậy nàng muốn gả cho ai chứ?
Ai cũng đừng mơ! Đời trước là nàng nợ Võ gia! Nàng nhất định là người của Võ gia rồi!
Võ Tòng nheo mắt, uy hiếp nói với nàng: “Nàng đã nhận ca ca làm nghĩa huynh, như vậy huynh trưởng như cha. Ca ca đã gả nàng cho ta, mặc kệ nàng có đồng ý hay không thì vẫn đều là người của Võ Nhị Lang ta! Thế nào, Muội còn nghĩ muốn tìm nam nhân nào hả?!"
Võ Tòng hơi ngừng lại, hơi thở tàn ác tỏa ra từ mặt hắn.
Nhìn đôi mắt hắn lạnh băng, trái tim nhỏ bé của Lạc Man không khỏi run lên!
Không phải chứ! Nàng… Nàng… sao…. sao đã trở thành người của Võ nhị rồi chứ?!
“Ta đã nói rồi, chỉ cần nàng an phận thủ thường, ta sẽ đối tốt với nàng!" Võ Tòng mặt không biểu cảm, hơi ngừng lại “Được rồi, không cần thách thức ta nữa! Bây giờ theo ta trở về!"
An phận muội muội nhà huynh đó! >"<
Lạc Man tức giận đến nghiến răng ken két, nắm tay muốn động thủ.
Thấy thế, Võ Tòng cười lạnh một tiếng, như tùy ý duỗi cánh tay ra, thanh gỗ ở gần cánh tay hắn nhẹ nhàng bị chặt đứt…….
Lạc Man: “…" ≧=ʘ‿ʘ=≦
Võ Tòng lạnh nhạt phủi vụn gỗ dính trên tay: “Nàng muốn tự đi vào, hay là để ta kéo nàng đi vào?"
Lạc Man: “… Ta tự đi…." (╥﹏╥)sau khi đã được khai thông xong, Lạc Man buồn bực theo sau Võ Tòng đi vào trong nhà
Trương Thanh và Tôn Nhị Nương hiểu rõ nhìn nhau, trêu ghẹo nói: “Như vậy mới đúng chứ. Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, nào có thâm cừu đại hận gì chứ. Muội tử, Võ huynh đệ lớn lên tuấn tú lịch sự, muội nên nhìn kỹ vào!"
“Đúng vậy! Đúng vậy! Vừa mới gặp Võ huynh đệ, ngay cả lão nương cũng muốn động tâm đó, sao lại có người tuấn tú như vậy chứ!" Tôn Nhị Nương cũng cười ngắt lời.
Nghe vậy, Lạc Man quỷ dị nhìn Trương Thanh vẫn đang cười hề hề. Gì chứ, vợ của huynh đang hồng hạnh vượt tường đó! Huynh còn ở đó mà cười nữa? Trời cao ơi! Đất dày hỡi! Đây là đạo lý gì chứ! Lúc trước xuyên không phải xuyên vào Tôn Nhị Nương mới đúng!
Buổi tối, Tôn Nhị Nương rất thức thời tự nhiên sắp xếp Lạc Man và Võ Tòng cùng một gian phòng.
Lạc Man luôn miệng từ chối, lại bị một câu của Võ Tòng trấn trụ.
“Được rồi, Tiểu Man. Lây là tâm ý của đại ca tẩu tử, chúng ta không nên từ chối. Ngày mai còn có việc, nghỉ ngơi sớm một chút thôi!"
Nếu như không phải e ngại với Võ Tòng quá sâu, Lạc Man suýt nữa là xông lên sờ xem Võ Tòng có phải do Tây Môn Khánh giả trang hay không! Mấy ngày hôm trước lúc gặp nhau không phải là hận muốn sống muốn chết sao, hôm nay đã mặt dày mày dạn muốn thành thân với nàng chứ!
Nữ nhân cũng không trở mặt nhanh như huynh vậy đâu nhé?!
Chẳng lẽ….có âm mưu?
Chẳng hạn như trước thừa nhận hôn ước, sau đó ấn cho nàng cái danh hiệu hồng hạnh xuất tường, lại thuận theo tự nhiên mà làm thịt nàng?
Lạc Man nháy mắt lược qua hơn mười loại âm mưu trong đầu.
“Tiểu Man, Tiểu Man?" Võ Tòng cau mày nhìn Lạc Man đứng trước cửa thay đổi sắc mặt, “Sao không vào nhà?"
“Hả? vào đây vào đây!" Bị khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mặt dọa lập tức hoàn hồn, Lạc Man một vừa luôn miệng đồng ý, vừa như trốn quỷ mà lui từng bước vào phòng.
Nhìn nàng trốn tránh sợ sệt, trong lòng Võ Tòng cảm thấy không tiếp thu được, chẳng lẽ vừa rồi đe dọa nàng quá mức? Hắn khó có khi cảm thấy không yên.
“Được rồi! Nghỉ ngơi một đêm, muội muốn đi đâu ta sẽ cùng đi với muội!" Nghĩ ngợi một chút, Võ Tòng nhẹ giọng dỗ dành, còn cố ý nở nụ cười tươi tỏ ra mình rất hòa thuận.
Đáng tiếc, đời trước Võ Tòng căn bản cũng không tiếp xúc cùng nữ nhân, bình thường cũng là người ít nói, rất ít cười. Bây giờ bất chợt lộ ra nụ cười mang theo năm phần cứng ngắc, ba phần xấu hổ, có chút chẳng ra làm sao.
Nhìn ở trong mắt Lạc Man, cũng chỉ còn lại là răng trắng dày đặc, giống như sư tử há miệng rít gào, sợ tới mức người nàng phát run.
Muốn chạy trốn! Nhất định phải trốn!
Lạc Man hạ quyết tâm thật lớn!
Tác giả :
Sở Nhị