Phản Chuyển Thú Nhân
Chương 5: Hi Tư Lạc…
Kim Hi đi đến cửa thần miếu, không trung đã hoàn toàn tiến vào màn đêm, chỉ còn sao sáng đầy trời, sông ngân phủ lên tấm áo mây mờ lộng lẫy, kia cũng không phải mây mù thực sự, mà là hằng hà sa số ngôi sao nhỏ tụ lại. Ban đêm trong bộ lạc đèn đuốc thưa thớt, tinh quang có vẻ càng sáng ngời. Kim Hi ngồi trước cửa thần miếu, nhìn trời đêm, bỗng nhiên có chút mờ mịt.
Chuyện xảy ra trong một ngày này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, hắn có thể hiểu được, Bạch Thiền thật ra là sợ hắn vừa mới tỉnh lại, không nắm rõ tình huống mà cảm thấy sợ hãi hoặc tịch mịch, mới tìm nhiều chuyện để hắn làm như vậy. Nhưng chung quy, y vẫn muốn hảo hảo xem mình, một linh hồn xuyên vào xác Kim Hi, tới thế giới này rốt cuộc là vì cái gì.
Hắn chỉ là một sinh viên bình thường, học chuyên ngành cơ giới, cả ngày trốn học lên mạng chơi game, điểm chuyên ngành tích lũy miễn cưỡng có thể qua được, chưa từng tìm hiểu về các loại kỹ thuật, thậm chí cả ngũ cốc cũng không phân biệt được hết, mà Bộ lạc tựa hồ cũng không cần mấy thứ đó để thay đổi phương pháp sản xuất thực phẩm, hắn có thể làm gì cho Bộ lạc đây?
Càng đáng lo hơn, không hề quen thuộc chế độ ở xã hội này, hắn không biết mình đến tột cùng có thể sống yên ổn ở đây hay không, có thể gánh vác cái gọi là chức trách Tế Ti hay không, nếu hắn biểu hiện quá kém, bị mọi người đuổi đi thì sao? Hắn mờ mịt miên man suy nghĩ.
Bỗng nhiên trong đêm tối hai điểm tinh quang từ mặt đất bay về phía hắn, hắn không chú ý tới bản thân chẳng biết từ lúc nào lại trở nên đặc biệt nhạy bén. Hắn chỉ nhìn thấy hai điểm song song nhẹ nhàng tiến tới, tinh thần buộc chặt, cố gắng muốn nhìn rõ, sau đó hắn đột nhiên cảm giác tinh thần lực của mình tựa hồ bao lấy thứ gì đó, có thể nhận ra thân thể to lớn kia là một thân người, hắn thế mà lại thấy được, giữa đêm tối như vậy hắn lại có thể nhìn ra đó là một con người, dùng, cũng không phải là ánh mắt, mà là tinh thần chạm tới.
“A, buông ra!" Kim Hi bị tiếng kêu làm hoảng sợ, tinh thần lực rung chuyển như thủy ngân rơi xuống đất. Đốm nhỏ đến gần, đó là một đôi mắt sáng ngời, khoác áo choàng da thú mềm mại, trên đầu không đội lông chim như ban ngày, mà để mái tóc vàng thả rơi tự nhiên.
“Sao lại ngồi ở đây." Hi Tư Lạc sờ sờ cái mũi mình, có chút mất tự nhiên, nhưng bởi vì đêm quá sâu, Kim Hi cũng không phát hiện ra vẻ ngượng ngùng của y.
“Ngồi đây hóng gió." Kim Hi cũng rất xấu hổ, hắn cũng không thể nói nhìn không nổi cha với thứ tán tỉnh nhau, cho nên trốn ra đây.
“Ta nghe Bạch Thiền tôn nói, nguơi mất trí nhớ." Hi Tư Lạc ngồi bên cạnh Kim Hi, cơ thể tuổi trẻ tràn ngập sức sống cách tầng da thú tản mát ra nhiệt lượng.
Kim Hi đầu mi rung động: “Ta đã từng thương tổn ngươi? Vô luận ta đã làm cái gì, ta đều thành thật xin lỗi ngươi, hi vọng ngươi có thể tha thứ cho ta."
“Ách không có không có, tuy rằng ngươi từng có chút bạo lực, cũng chỉ là hung ác một ít, nhưng thật ra không dám khi dễ ta." Hi Tư Lạc vội vàng làm rõ, y sờ sờ tóc, sau đó mạnh vỗ tay, “A đúng rồi, buổi trưa ta tặng ngươi một túi Long đan quả, ngươi không ăn sao?"
“Long đan quả?" Kim Hi lúc này mới nhớ tới cái túi kia, trên người hắn cũng mặc trường bào, có điều chiều dài xấp xỉ quần áo Hy Lạp cổ, màu trắng thuần, giống như lòng trắng trứng, lúc đó hắn thuận tay treo nó ở eo, hiện tại lấy túi ra, mở ra nhìn, bên trong tối đen chẳng thấy gì.
“Đừng!" Hi Tư Lạc còn chưa kịp ngăn cản, Kim Hi đã dùng vẻ mặt bất đắc dĩ rút ngón tay ra, ngón tay như đụng phải quả cầu gai. Hi Tư Lạc cố gắng nhịn xuống, vẫn là nhịn không được phì cười, y tháo xuống thứ như quả trứng chim, gai nhọn bao trùm một nửa thứ quả kỳ quái. Gai nhọn dày đặc, ngược lại lại không đâm bị thương, Hi Tư Lạc dùng cả cay nâng Long đan quả, chỉ có cảm giác hơi hơi ngứa.
Hi Tư Lạc cẩn thận nhìn nhìn Long đan quả, sau đó ngón tay dùng sức ấn. Kim Hi trừng lớn mắt, còn chưa kịp lo lắng, liền chứng kiến Long đan quả run lên, toàn bộ gai đều mềm xuống, Hi Tư Lạc tay chân lanh lẹ mở tách trái cây, bóc thịt quả trắng tinh từ trong ra, đưa đến bên miệng Kim Hi, Kim Hi đỏ mặt, hắn không tự giác nuốt trái cây, lúc này Hi Tư Lạc hậu tri hậu giác ý thức được bản thân vừa làm cái gì, hiện tại có ánh sáng tinh thạch, có thể rõ ràng chứng kiến Kim Hi đỏ mặt, y cũng nhịn không được hai má đỏ bừng, hai người cùng lâm vào trầm mặc cổ quái.
“Cái đó, phải ăn như thế nào?"
“Để ta dạy ngươi bóc Long đan quả!" Hai người lại không hẹn mà cùng mở miệng, nhất thời không khí càng thêm xấu hổ, Kim Hi quyết đoán cúi đầu: “Đây là cái quỷ gì, cổ quái như vậy."
“Đây là nước miếng của long làm mềm gai Long đan quả, bị ảnh hưởng bởi nước miếng long lông tơ sẽ biến thành cứng rắn, nhưng ở đây có một cái mắt nhỏ, nếu dùng sức đâm vào một chút gai cứng sẽ mềm đi trong chốc lát, nhanh chóng tách ra thì được rồi." Hi Tư Lạc tiếp tục tách trái cây, đưa cho Kim Hi, lúc này Kim Hi mới thật sự nhấm nháp, có dũng khí nuốt thịt quả ngọt lành, rất mọng nước, lại không có hột.
“Long đan quả đối với thân thể tốt lắm, thân thể ngươi từng rất yếu, cần ăn nhiều." Hi Tư Lạc giúp Kim Hi tách hết trái cây, Kim Hi ngoài trái đầu tự lột thử, còn lại cơ bản là không cần động.
“Ngươi cũng ăn đi, không cần cho ta hết." Kim Hi lại ngượng ngùng, gương mặt anh tuấn của Hi Tư Lạc dưới ánh sáng tinh thạch, hai mắt lóe ra lên tinh huy, nghiêm túc bóc trái cây giúp Kim Hi, nhìn qua chuyên chú mà anh tuấn, làm Kim Hi nhịn không được tim đập thình thịch. Không nghĩ tới những lời này làm Hi Tư Lạc ngẩng đầu: “Thân thể ta rất tốt, không cần ăn cái này."
“Ách, cái này còn có cách dùng khác? Ta căn bản không biết a." Kim Hi buồn bực, nơi này quy củ thật nhiều a.
Hi Tư Lạc lúc này mới nhớ tới Kim Hi quên hết thảy, y ngập ngừng nói: “Chỉ có Thú nhân mang thai mới cần ăn Long đan quả."
Kim Hi nhìn Hi Tư Lạc, một người thân cao hai thước, vai rộng lưng dài kiện mỹ ưa nhìn, dùng giọng điệu như thiếu nữ mộng mơ nói về vấn đề mang thai, không hiểu sao lại thấy thật đáng yêu. Kim Hi muốn hỏi một chút ngươi cũng có thể sanh con sao, nhưng hắn còn không ngốc đến nỗi thốt ra câu hỏi này, cái đó giống như hỏi một nữ nhân ở địa cầu “Ngươi có thể sanh con sao", quá thất lễ đi.
“Cái kia, đã trễ thế này sao ngươi còn tới đây?" Kim Hi đành phải tìm chủ đề khác.
Hi Tư Lạc dừng lại, nói mập mờ: “Là phụ thân đại nhân của ta bảo ta tới xem ngươi, phụ thân đại nhân cùng Bạch Thiền tôn vẫn luôn là hảo hữu chí giao, hai chúng ta trước đây cũng thường chơi đùa với nhau, ngươi còn từng kỵ thú hình của ta." Nói đến đây giọng điệu Hi Tư Lạc dần mơ hồ.
“Thú hình, ngươi thật sự có thể biến thành dã thú sao, cho ta xem được không?" Kim Hi phấn khởi hỏi, Hi Tư Lạc thực xấu hổ, diễn cảm cứng ngắc, Kim Hi không nói gì: “Có phải ta, nói gì không đúng sao?"
“Cũng không phải, chỉ là, thú hình, này." Hi Tư Lạc như là không biết giải thích thế nào, nửa ngày vẫn không nói ra lời.
“Thôi đi, nếu khó khăn cũng đừng cố." Kim Hi vội vàng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, lúc ta ở nhà, thấy mẹ đẻ kêu là mẫu mụ, thê tử khác của phụ thân kêu là thứ, như vậy xưng hô phụ thân thế nào, ta phát hiện ngươi luôn kêu phụ thân đại nhân, Bạch Linh cũng gọi ba ba."
“Ân đúng vậy, con trai trưởng có thể kêu ba ba, mà nhi tử chỉ có thể gọi là phụ thân đại nhân. Có điều vì phụ thân chúng ta đều có chức vị, cho nên khi ở bên ngoài chúng ta hay gọi là tộc trưởng cùng Bạch Thiền tôn cũng có thể, chỗ riêng tư thì không cần." Hi Tư Lạc khi giải thích diễn cảm thực đương nhiên, Kim Hi cũng không ngốc đến độ hỏi ngươi không thể gọi ba ba thì có cảm thấy bất công hay không, nếu Bộ lạc đã dựa theo quy củ này truyền thừa lâu như vậy, tự nhiên tất cả mọi người đều đã cho rằng đây là bình thường, hắn cũng không phải đần mà khơi mào cách mạng người người bình đẳng ở xã hội nguyên thuỷ này.
“Ôi chao, đúng rồi tinh thạch này lấy từ đâu, vì sao lại sáng vậy?" Kim Hi làm bảo bảo tò mò.
“Đây là nguyệt trường thạch ở đáy sông Ách Tô Lạp, chúng có thể hấp thu ánh sáng ngân nguyệt, có thể tỏa sáng trong bóng tối, phơi dưới ánh trăng một đêm có thể chiếu sáng một tuần. Cho nên nữ thần Ngân nguyệt Y Tư Mai cũng là nữ thần Quang minh, bởi vì nàng ban cho chúng ta ánh sáng và nguyệt trường thạch." Hi Tư Lạc bóc trái Long đan quả cuối cùng, Kim Hi giành trước cầm lên đưa tới bên miệng Hi Tư Lạc: “Ta biết ngươi thân thể hảo, có điều ngươi cũng ăn một cái đi, nếu không ta sẽ thấy ngại."
Hi Tư Lạc lặng đi một chút, mới mặt đỏ hồng vươn đầu lưỡi đón lấy Long đan quả. Phần Kim Hi nắm trong tay có chút lớn, cho nên đầu lưỡi Hi Tư Lạc quét đến lòng bàn tay hắn, đầu lưỡi tựa hồ có nhú (chồi cảm giác) rất nhỏ ma sát qua, mang đến một trận tê dại.
Vốn Kim Hi còn định trêu trọc soái ca này, nháy mắt lại sợ, sắc mặt đỏ bừng rút tay về. Mà Hi Tư Lạc tựa hồ hồn nhiên không biết đầu lưỡi mình khiến cho Kim Hi bỗng nhiên kích động, y đứng lên vỗ vỗ bụi đất: “Đêm đã khuya, ta phải trở về, ngày mai có thời gian tới tìm ngươi, có thể chứ?"
“Có thể, đương nhiên có thể, ta có rất nhiều điều muốn biết đó." Kim Hi cũng đứng lên, nhìn Hi Tư Lạc mặc áo da thú sẫm màu ở trong bóng đêm càng chạy càng xa.
Chuyện xảy ra trong một ngày này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, hắn có thể hiểu được, Bạch Thiền thật ra là sợ hắn vừa mới tỉnh lại, không nắm rõ tình huống mà cảm thấy sợ hãi hoặc tịch mịch, mới tìm nhiều chuyện để hắn làm như vậy. Nhưng chung quy, y vẫn muốn hảo hảo xem mình, một linh hồn xuyên vào xác Kim Hi, tới thế giới này rốt cuộc là vì cái gì.
Hắn chỉ là một sinh viên bình thường, học chuyên ngành cơ giới, cả ngày trốn học lên mạng chơi game, điểm chuyên ngành tích lũy miễn cưỡng có thể qua được, chưa từng tìm hiểu về các loại kỹ thuật, thậm chí cả ngũ cốc cũng không phân biệt được hết, mà Bộ lạc tựa hồ cũng không cần mấy thứ đó để thay đổi phương pháp sản xuất thực phẩm, hắn có thể làm gì cho Bộ lạc đây?
Càng đáng lo hơn, không hề quen thuộc chế độ ở xã hội này, hắn không biết mình đến tột cùng có thể sống yên ổn ở đây hay không, có thể gánh vác cái gọi là chức trách Tế Ti hay không, nếu hắn biểu hiện quá kém, bị mọi người đuổi đi thì sao? Hắn mờ mịt miên man suy nghĩ.
Bỗng nhiên trong đêm tối hai điểm tinh quang từ mặt đất bay về phía hắn, hắn không chú ý tới bản thân chẳng biết từ lúc nào lại trở nên đặc biệt nhạy bén. Hắn chỉ nhìn thấy hai điểm song song nhẹ nhàng tiến tới, tinh thần buộc chặt, cố gắng muốn nhìn rõ, sau đó hắn đột nhiên cảm giác tinh thần lực của mình tựa hồ bao lấy thứ gì đó, có thể nhận ra thân thể to lớn kia là một thân người, hắn thế mà lại thấy được, giữa đêm tối như vậy hắn lại có thể nhìn ra đó là một con người, dùng, cũng không phải là ánh mắt, mà là tinh thần chạm tới.
“A, buông ra!" Kim Hi bị tiếng kêu làm hoảng sợ, tinh thần lực rung chuyển như thủy ngân rơi xuống đất. Đốm nhỏ đến gần, đó là một đôi mắt sáng ngời, khoác áo choàng da thú mềm mại, trên đầu không đội lông chim như ban ngày, mà để mái tóc vàng thả rơi tự nhiên.
“Sao lại ngồi ở đây." Hi Tư Lạc sờ sờ cái mũi mình, có chút mất tự nhiên, nhưng bởi vì đêm quá sâu, Kim Hi cũng không phát hiện ra vẻ ngượng ngùng của y.
“Ngồi đây hóng gió." Kim Hi cũng rất xấu hổ, hắn cũng không thể nói nhìn không nổi cha với thứ tán tỉnh nhau, cho nên trốn ra đây.
“Ta nghe Bạch Thiền tôn nói, nguơi mất trí nhớ." Hi Tư Lạc ngồi bên cạnh Kim Hi, cơ thể tuổi trẻ tràn ngập sức sống cách tầng da thú tản mát ra nhiệt lượng.
Kim Hi đầu mi rung động: “Ta đã từng thương tổn ngươi? Vô luận ta đã làm cái gì, ta đều thành thật xin lỗi ngươi, hi vọng ngươi có thể tha thứ cho ta."
“Ách không có không có, tuy rằng ngươi từng có chút bạo lực, cũng chỉ là hung ác một ít, nhưng thật ra không dám khi dễ ta." Hi Tư Lạc vội vàng làm rõ, y sờ sờ tóc, sau đó mạnh vỗ tay, “A đúng rồi, buổi trưa ta tặng ngươi một túi Long đan quả, ngươi không ăn sao?"
“Long đan quả?" Kim Hi lúc này mới nhớ tới cái túi kia, trên người hắn cũng mặc trường bào, có điều chiều dài xấp xỉ quần áo Hy Lạp cổ, màu trắng thuần, giống như lòng trắng trứng, lúc đó hắn thuận tay treo nó ở eo, hiện tại lấy túi ra, mở ra nhìn, bên trong tối đen chẳng thấy gì.
“Đừng!" Hi Tư Lạc còn chưa kịp ngăn cản, Kim Hi đã dùng vẻ mặt bất đắc dĩ rút ngón tay ra, ngón tay như đụng phải quả cầu gai. Hi Tư Lạc cố gắng nhịn xuống, vẫn là nhịn không được phì cười, y tháo xuống thứ như quả trứng chim, gai nhọn bao trùm một nửa thứ quả kỳ quái. Gai nhọn dày đặc, ngược lại lại không đâm bị thương, Hi Tư Lạc dùng cả cay nâng Long đan quả, chỉ có cảm giác hơi hơi ngứa.
Hi Tư Lạc cẩn thận nhìn nhìn Long đan quả, sau đó ngón tay dùng sức ấn. Kim Hi trừng lớn mắt, còn chưa kịp lo lắng, liền chứng kiến Long đan quả run lên, toàn bộ gai đều mềm xuống, Hi Tư Lạc tay chân lanh lẹ mở tách trái cây, bóc thịt quả trắng tinh từ trong ra, đưa đến bên miệng Kim Hi, Kim Hi đỏ mặt, hắn không tự giác nuốt trái cây, lúc này Hi Tư Lạc hậu tri hậu giác ý thức được bản thân vừa làm cái gì, hiện tại có ánh sáng tinh thạch, có thể rõ ràng chứng kiến Kim Hi đỏ mặt, y cũng nhịn không được hai má đỏ bừng, hai người cùng lâm vào trầm mặc cổ quái.
“Cái đó, phải ăn như thế nào?"
“Để ta dạy ngươi bóc Long đan quả!" Hai người lại không hẹn mà cùng mở miệng, nhất thời không khí càng thêm xấu hổ, Kim Hi quyết đoán cúi đầu: “Đây là cái quỷ gì, cổ quái như vậy."
“Đây là nước miếng của long làm mềm gai Long đan quả, bị ảnh hưởng bởi nước miếng long lông tơ sẽ biến thành cứng rắn, nhưng ở đây có một cái mắt nhỏ, nếu dùng sức đâm vào một chút gai cứng sẽ mềm đi trong chốc lát, nhanh chóng tách ra thì được rồi." Hi Tư Lạc tiếp tục tách trái cây, đưa cho Kim Hi, lúc này Kim Hi mới thật sự nhấm nháp, có dũng khí nuốt thịt quả ngọt lành, rất mọng nước, lại không có hột.
“Long đan quả đối với thân thể tốt lắm, thân thể ngươi từng rất yếu, cần ăn nhiều." Hi Tư Lạc giúp Kim Hi tách hết trái cây, Kim Hi ngoài trái đầu tự lột thử, còn lại cơ bản là không cần động.
“Ngươi cũng ăn đi, không cần cho ta hết." Kim Hi lại ngượng ngùng, gương mặt anh tuấn của Hi Tư Lạc dưới ánh sáng tinh thạch, hai mắt lóe ra lên tinh huy, nghiêm túc bóc trái cây giúp Kim Hi, nhìn qua chuyên chú mà anh tuấn, làm Kim Hi nhịn không được tim đập thình thịch. Không nghĩ tới những lời này làm Hi Tư Lạc ngẩng đầu: “Thân thể ta rất tốt, không cần ăn cái này."
“Ách, cái này còn có cách dùng khác? Ta căn bản không biết a." Kim Hi buồn bực, nơi này quy củ thật nhiều a.
Hi Tư Lạc lúc này mới nhớ tới Kim Hi quên hết thảy, y ngập ngừng nói: “Chỉ có Thú nhân mang thai mới cần ăn Long đan quả."
Kim Hi nhìn Hi Tư Lạc, một người thân cao hai thước, vai rộng lưng dài kiện mỹ ưa nhìn, dùng giọng điệu như thiếu nữ mộng mơ nói về vấn đề mang thai, không hiểu sao lại thấy thật đáng yêu. Kim Hi muốn hỏi một chút ngươi cũng có thể sanh con sao, nhưng hắn còn không ngốc đến nỗi thốt ra câu hỏi này, cái đó giống như hỏi một nữ nhân ở địa cầu “Ngươi có thể sanh con sao", quá thất lễ đi.
“Cái kia, đã trễ thế này sao ngươi còn tới đây?" Kim Hi đành phải tìm chủ đề khác.
Hi Tư Lạc dừng lại, nói mập mờ: “Là phụ thân đại nhân của ta bảo ta tới xem ngươi, phụ thân đại nhân cùng Bạch Thiền tôn vẫn luôn là hảo hữu chí giao, hai chúng ta trước đây cũng thường chơi đùa với nhau, ngươi còn từng kỵ thú hình của ta." Nói đến đây giọng điệu Hi Tư Lạc dần mơ hồ.
“Thú hình, ngươi thật sự có thể biến thành dã thú sao, cho ta xem được không?" Kim Hi phấn khởi hỏi, Hi Tư Lạc thực xấu hổ, diễn cảm cứng ngắc, Kim Hi không nói gì: “Có phải ta, nói gì không đúng sao?"
“Cũng không phải, chỉ là, thú hình, này." Hi Tư Lạc như là không biết giải thích thế nào, nửa ngày vẫn không nói ra lời.
“Thôi đi, nếu khó khăn cũng đừng cố." Kim Hi vội vàng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, lúc ta ở nhà, thấy mẹ đẻ kêu là mẫu mụ, thê tử khác của phụ thân kêu là thứ, như vậy xưng hô phụ thân thế nào, ta phát hiện ngươi luôn kêu phụ thân đại nhân, Bạch Linh cũng gọi ba ba."
“Ân đúng vậy, con trai trưởng có thể kêu ba ba, mà nhi tử chỉ có thể gọi là phụ thân đại nhân. Có điều vì phụ thân chúng ta đều có chức vị, cho nên khi ở bên ngoài chúng ta hay gọi là tộc trưởng cùng Bạch Thiền tôn cũng có thể, chỗ riêng tư thì không cần." Hi Tư Lạc khi giải thích diễn cảm thực đương nhiên, Kim Hi cũng không ngốc đến độ hỏi ngươi không thể gọi ba ba thì có cảm thấy bất công hay không, nếu Bộ lạc đã dựa theo quy củ này truyền thừa lâu như vậy, tự nhiên tất cả mọi người đều đã cho rằng đây là bình thường, hắn cũng không phải đần mà khơi mào cách mạng người người bình đẳng ở xã hội nguyên thuỷ này.
“Ôi chao, đúng rồi tinh thạch này lấy từ đâu, vì sao lại sáng vậy?" Kim Hi làm bảo bảo tò mò.
“Đây là nguyệt trường thạch ở đáy sông Ách Tô Lạp, chúng có thể hấp thu ánh sáng ngân nguyệt, có thể tỏa sáng trong bóng tối, phơi dưới ánh trăng một đêm có thể chiếu sáng một tuần. Cho nên nữ thần Ngân nguyệt Y Tư Mai cũng là nữ thần Quang minh, bởi vì nàng ban cho chúng ta ánh sáng và nguyệt trường thạch." Hi Tư Lạc bóc trái Long đan quả cuối cùng, Kim Hi giành trước cầm lên đưa tới bên miệng Hi Tư Lạc: “Ta biết ngươi thân thể hảo, có điều ngươi cũng ăn một cái đi, nếu không ta sẽ thấy ngại."
Hi Tư Lạc lặng đi một chút, mới mặt đỏ hồng vươn đầu lưỡi đón lấy Long đan quả. Phần Kim Hi nắm trong tay có chút lớn, cho nên đầu lưỡi Hi Tư Lạc quét đến lòng bàn tay hắn, đầu lưỡi tựa hồ có nhú (chồi cảm giác) rất nhỏ ma sát qua, mang đến một trận tê dại.
Vốn Kim Hi còn định trêu trọc soái ca này, nháy mắt lại sợ, sắc mặt đỏ bừng rút tay về. Mà Hi Tư Lạc tựa hồ hồn nhiên không biết đầu lưỡi mình khiến cho Kim Hi bỗng nhiên kích động, y đứng lên vỗ vỗ bụi đất: “Đêm đã khuya, ta phải trở về, ngày mai có thời gian tới tìm ngươi, có thể chứ?"
“Có thể, đương nhiên có thể, ta có rất nhiều điều muốn biết đó." Kim Hi cũng đứng lên, nhìn Hi Tư Lạc mặc áo da thú sẫm màu ở trong bóng đêm càng chạy càng xa.