[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 240 Thời gian
"Chỉ cần cắt một miếng thịt là có thể sống sót, tại sao còn muốn đánh cược cơ hội sống nhỏ như vậy?" Phú Nhị Đại không hiểu nổi suy nghĩ của Hạ Nhạc Thiên, lập tức đưa ra nghi ngờ, "Có phải cậu đã phát hiện manh mối gì, nhưng không có nói cho chúng tôi biết đúng không?"
Không có lý do nào giải thích cho hành vi khác thường này của Da Da Hạ.
Tục ngữ nói, khác thường tất có yêu.
Hắn mới không tin một vị đại lão đứng đầu Bảng Xếp Hạng sẽ ngốc hơn người chơi bình thường, cho nên khả năng rất lớn là vì đối phương đã phát hiện tin tức nào đó rất quan trọng.
Người chơi khác đồng loạt nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, trong lòng vừa khiếp sợ vừa oán giận.
Quả nhiên người chơi cao cấp đều gian trá như nhau, trước nay đều không có ai chân thành đối xử với tân nhân như bọn họ, phát hiện manh mối có ích thì đều giấu trong lòng.
Đương nhiên, Hạ Nhạc Thiên cũng không thèm để ý những người này có tin tưởng hay không, dù sao mục đích của cậu chỉ là cho những người này một lý do hợp lý.
Về phần bọn họ có tin hay không, Hạ Nhạc Thiên không thèm quan tâm.
Tương tự, lời này của Hạ Nhạc Thiên cũng khiến các người chơi càng sốt ruột bất an, lâm vào giãy giụa rối rắm cứ lặp đi lặp lại.
Rốt cuộc bọn họ nên làm thế nào đây, có nên tin vào vị đại lão không muốn đem manh mối chia sẻ với mọi người hay không?
La Kim Thịnh cũng rất lo ngại về chuyện này.
Chỉ là hắn không nói huỵch toẹt ra mọi chuyện giống như những người khác, mà chỉ lẳng lặng quan sát và phân tích, vắt óc tìm ra đường sống chính xác.
Bọn họ chỉ có thể cố hết sức co người trốn vào một góc thuyền, nơm nớp lo sợ chờ đợi hừng đông.
Trời quá tối, mặc dù bọn họ có ý định cắt thịt câu cá cũng không có cách nào.
Đêm trên biển rất lạnh, không khô nóng như ban ngày, các người chơi tuy không còn cảm giác khát cháy cổ họng như ban ngày, nhưng ai cũng đều ăn mặc phong phanh, gió biển thổi qua là nổi hết da gà.
Cơn gió ẩm ướt lạnh lẽo trộm đi nhiệt độ cơ thể của bọn họ, chỉ để lại khí lạnh đến rùng mình.
Pudding Xoài là người chơi nhỏ tuổi nhất, cũng là người có dáng người gầy yếu nhất, lúc này đã lạnh đến run lập cập, ôm lấy hai chân mình, hy vọng có thể hấp thu một chút độ ấm.
Thật sự rất lạnh...
Đột nhiên, cô nghĩ tới cái gì đó, run run đưa tay tháo dây buộc tóc sau đầu, phủ mái tóc dài xuống lưng như một cái thảm lông để giữ ấm.
Biện pháp này có vẻ ổn, cô cảm thấy mình không lạnh như lúc nãy nữa.
Mà những người khác vì không có tóc dài, tất cả đều lạnh đến mặt mũi tái nhợt, cũng may thể chất của mọi người không quá kém, vẫn có thể chịu đựng được loại tra tấn kiểu này.
Thuyền của Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi kề bên nhau, đêm tối không cản trở được hai người thấy rõ mặt và biểu cảm của đối phương.
Thích Lệ Phi nhích qua, nửa người dựa vào mép thuyền, Hạ Nhạc Thiên cũng thò lại gần, cùng Thích Lệ Phi tâm linh tương thông liếc mắt nhìn nhau.
Hạ Nhạc Thiên dùng khẩu hình hỏi: "Sao anh còn không ngủ?"
Tuy Thích Lệ Phi không cần ngủ, nhưng Hạ Nhạc Thiên thì cần nghỉ ngơi, cậu có nghĩ đến việc lệ quỷ trong biển có khả năng sẽ tấn công người chơi trên thuyền, nhưng là tỷ lệ này chỉ có một nửa.
Thích Lệ Phi nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ mở miệng nói với Hạ Nhạc Thiên: "Ngủ đi."
Hạ Nhạc Thiên giật mình, vội vàng nghiêng đầu nhìn các người chơi khác.
"Yên tâm, bọn họ không nghe được giọng tôi." Đôi mắt Thích Lệ Phi mang ý cười.
Hạ Nhạc Thiên lập tức ngạc nhiên mở to mắt, vừa tò mò vừa có chút hâm mộ, năng lực này quả thực giống như chiêu thức truyền âm ngàn dặm trong tiểu thuyết võ hiệp.
"Ngủ ngon." Hạ Nhạc Thiên không tiếng động khép mở đôi môi, chúc ngủ ngon Thích Lệ Phi xong nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Đêm sắp khuya, thời gian vẫn không ngừng trôi qua.
Nhóm lệ quỷ lượn lờ vào ban ngày khiến người chơi sợ hãi đang nấp trong bóng đêm, ngược lại càng khiến các người chơi sởn tóc gáy, nhưng dù sợ hãi như thế nào, cũng sẽ vì thời gian trôi đi và không gian yên tĩnh làm cho bình tĩnh lại.
Mấy người chơi không chịu nổi cơn buồn ngủ đã trực tiếp nằm xuống ngủ.
Bọn họ rất rõ ràng lúc này không phải thời điểm để ngủ.
Nhưng ai cũng vừa mệt vừa buồn ngủ, nếu lúc này không nghỉ ngơi ngủ bù, ngày mai nhất định sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần.
So với việc có khả năng sẽ bị lệ quỷ tấn công, bọn họ càng nguyện ý nhân cơ hội bổ sung giấc ngủ, quan trọng nhất là, ban ngày lệ quỷ đều không chủ động tấn công người chơi.
Nói không chừng buổi tối cũng sẽ không......
Có lẽ là vì ôm tâm lý may mắn, cộng thêm việc phát hiện Hạ Nhạc Thiên cũng đã ngủ, một người tiếp một người cũng yên tâm thoải mái đi ngủ.
Không biết khi nào, thời gian đã đến 12h đêm.
Mặt biển yên ả truyền đến âm thanh ào ào, mấy người chơi có giấc ngủ kém khó chịu trở người, không tỉnh lại.
Tuy mặt biển vẫn lẳng lặng êm ả, nhưng nơi xa thường xuyên truyền đến âm thanh sóng biển, che đậy tiếng động dị thường.
"Rào rào......"
Hình như có thứ gì trồi lên mặt biển.
"Rào rào......"
Có thứ gì đó lên thuyền, khiến thuyền nhỏ lay động vài cái, dưới ánh trăng, một bóng dáng màu đen đang đứng trên thuyền, khom lưng chậm rãi túm lấy người chơi đang nằm.
"Rào......"
Lưu Dương trong lúc ngủ mơ luôn cảm thấy không thoải mái, cả người như bị nước bao bọc, đột nhiên, một lực kéo thật lớn khiến toàn bộ thân thể hắn bay ra khỏi thuyền.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, dựa vào ánh trăng mờ thấy được một gương mặt trắng bệch quỷ dị!!!
"Quỷ!!!!" Hắn đột nhiên hét lên, bắt đầu giãy giụa.
Tiếng hét này lập tức khiến toàn bộ người chơi bừng tỉnh, tất cả đều bò dậy nhìn về hướng phát ra tiếng vang, chỉ là ánh trăng quá mỏng manh, bọn họ không thấy rõ là chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ có thể nghe thấy Lưu Dương đang kêu cứu và tiếng vùng vẫy trong biển.
"Lưu Dương! Cậu làm sao vậy?!"
"Có phải không cẩn thận ngủ rớt vào trong biển không?"
Các người chơi sốt ruột hoảng loạn, mồm năm miệng mười suy đoán.
"Cứu tôi! Tôi bị quỷ kéo xuống biển...... Nó đang kéo chân tôi!!!! A! Cứu tôi, cứu!!" Giọng nói của Lưu Dương đứt quãng, không tới ba giây thì đột nhiên im bặt.
Mọi người lập tức lạnh cả sống lưng, không dám tiếp tục mở miệng gọi Lưu Dương, sợ bị lệ quỷ trong biển chú ý tới.....
Đáp án đã rõ.
Những lệ quỷ kia!!! Thật sự có thể tấn công người chơi trên thuyền, sau đó gϊếŧ chết bọn họ.
Tiếng gió biển thổi vi vu và tiếng sóng biển vẫn đang vang vọng không ngừng, trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng, những người chơi lâu năm lập tức ngửi ra đay là mùi gì.
Là máu......
Có lẽ cơ thể Lưu Dương đã bị những lệ quỷ kia xé rách, nếu không sẽ không xuất hiện mùi máu tanh nồng như vậy.
Pudding Xoài ngửi được mùi này, lập tức nhớ tới cảnh tượng đáng sợ đã từng trải qua trong trò chơi trước đó, theo bản năng muốn nôn khan.
Nhưng cô không thể phát ra tiếng động.
Người chơi khác đều duy trì an tĩnh, nếu cô phát ra tiếng động, có lẽ người chết tiếp theo là mình!
Không thể nôn!
Pudding Xoài gắt gao che miệng, nước mắt không nhịn được rớt xuống.
Một đêm khó ngủ, không ai dám tiếp tục say giấc, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt vô cùng, lại không có chút buồn ngủ nào, bọn họ vẫn vì chuyện Lưu Dương tử vong mà cảm thấy khủng hoảng không thôi.
Hạ Nhạc Thiên thở dài trong lòng.
Lưu Dương đã chết.
Có hai loại khả năng, một là ban đêm lệ quỷ sẽ không tùy tiện tấn công người chơi, chỉ là Lưu Dương xui xẻo kích phát cơ hội gϊếŧ người của lệ quỷ.
Nhiều người chơi như vậy, nhưng lệ quỷ lại cố tình chọn Lưu Dương, người duy nhất đụng vào nước biển, không thể không khiến Hạ Nhạc Thiên nghĩ sâu hơn.
Khả năng thứ hai là mỗi đêm lệ quỷ đều gϊếŧ một người người chơi, chẳng qua là vì Lưu Dương xui xẻo, bị lệ quỷ tỏa định là mục tiêu gϊếŧ chết.
Buổi tối thứ hai, rất có thể nhóm lệ quỷ sẽ ngẫu nhiên gϊếŧ chết một người chơi.
Nếu khả năng thứ nhất thì còn tốt, vậy buổi tối thứ hai sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ sợ khả năng thứ hai càng chiếm tỉ lệ cao hơn.
Vậy Hạ Nhạc Thiên nhất định phải chọn ra đường sống trong ngày hôm sau, để tránh xui xẻo bị lệ quỷ chọn làm mục tiêu gϊếŧ chết.
Buổi sáng 6 giờ.
Trời dần dần sáng.
Mặt biển xuất hiện sương mù dày đặc, tầm nhìn xa chỉ trên một mét.
Các người chơi lại bắt đầu cảm thấy bất an.
Cũng may theo thời gian trôi đi, mặt trời dâng lên, sương trắng cũng dần dần tan hết, lộ ra mặt biển mênh mông vô bờ.
Lúc này các người chơi mới dám mở miệng nói chuyện, chuyện tối hôm qua khiến bọn họ bị dọa mất hồn.
"Ngày hôm qua, có ai... thấy rõ đã xảy ra chuyện gì không?" Phú Nhị Đại mặt trắng bệch, ánh mắt lại nhịn không được liếc sang chiếc thuyền rỗng tuếch của Lưu Dương.
Lưu Dương thật sự đã chết.
Sắc mặt Thạch Phủ Đầu cũng rất khó coi, trong mắt lộ ra chút bất an, ồm ồm đáp: "Tôi không thấy rõ, nhưng nhất định là Lưu Dương bị quỷ kéo rời thuyền."
Không có người chơi nào ngu ngốc dựa vào mép thuyền ngủ, lỡ như ngủ quá say trực tiếp rớt xuống biển thì làm sao.
"Nhưng mà, sao quỷ lại gϊếŧ chết Lưu Dương?" Triệu nữ sĩ hỏi.
La Kim Thịnh theo bản năng nhìn qua Hạ Nhạc Thiên, phát hiện đối phương vẫn bình tĩnh không nhìn ra cái gì, bèn nói ra suy đoán của mình, "Tôi đoán, là bởi vì ngày hôm qua Lưu Dương đã kích phát điều kiện gϊếŧ người của lệ quỷ."
Chỉ có một khả năng như vậy thôi.
Những người khác đều lộ ra vẻ bừng tỉnh, nhớ tới hành động làm màu tìm đường chết của Lưu Dương ngày hôm qua, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì.
Hạ Nhạc Thiên thấy những người khác đều không phát hiện, chủ động mở miệng: "Hơn nữa thời gian lệ quỷ gϊếŧ người vừa vặn là 12h đêm."
Nói cách khác, đêm nay mọi người cần phải cảnh giác vào thời gian này, cậu vốn không định nói ra chuyện này, chỉ là nếu không nói ra, đêm này mọi người sẽ không dám ngủ.
Nhưng nếu biết thời gian lệ quỷ gϊếŧ, vậy người chơi hoàn toàn có thể ngủ sau 12h đêm, bổ sung tinh tinh lực để tiếp tục trò chơi.
Các người chơi nhìn Hạ Nhạc Thiên, vẻ mặt khác nhau, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Pudding Xoài đột nhiên nói: "Anh biết thật rõ ràng......"
***
Editor: Hơn 200 lượt đọc mà ko đến 10 bình luận chọn "người chơi lâu năm" hay "người chơi cũ". Nói thật thì mình hơi buồn, càng lúc càng thất vọng.
=> Mình vẫn để "người chơi lâu năm" nhé, "người chơi lâu năm" hợp cả nghĩa đen và nghĩa bóng, đến gần cuối truyện sẽ có lời giải thích.