[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 131 Tiết tứ tộc

[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 131 Tiết tứ tộc

Ô Úy Tuyết vẻ mặt hung ác nham hiểm mà nhìn chằm chằm bốn nàng, ả quay lại vì vừa rồi chưa ước định thời gian cùng địa điểm gặp mặt, lại không nghĩ được nghe thấy các nàng đang nói về bản thân ả.

Tống gia tiểu thư bị ả làm cho sợ tới mức hai chân nhũn ra, nếu mình cũng là một người không có thân phận địa vị, khẳng định sẽ bị dọa sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.

Thượng gia tiểu thư gượng ép nở nụ cười: “Úy Tuyết, ngươi không phải có việc, đi riêng sao? Sao lại quay trở lại?"

Ô Úy Tuyết mặt âm trầm nói: “Biểu tỷ, ta trở về là muốn nói cho các ngươi, giờ Dậu ở cổng lớn hội hợp." (khoảng Từ 17 giờ đến 19 giờ tối)

Thượng gia tiểu thư là con gái lớn của người anh thứ chín của mẹ Ô Úy Tuyết, nên ả kêu nàng bàng biểu tỷ.

Thượng gia tiểu thư gật gật đầu: “được, chúng ta đến lúc đó gặp nhau ở cổng lớn."

Ô Úy Tuyết ánh mắt lạnh lùng mà nhìn ba vị còn lại: “Trước khi đi, ta cũng đã nói qua, các ngươi không tin ta có thể xuống xe, hiện tại tới, lại ở sau lưng nói ra nói vào là có ý gì? Ta Ô Úy Tuyết không ép các ngươi đi cùng ta."

Tống gia tiểu thư, Thượng gia tiểu thư, Trương gia tiểu thư: “……"

Diêu gia tiểu thư nhìn ả cao cao tại thượng mà khinh thường các nàng, tức giận trong lòng: “Ô Úy Tuyết, nếu không phải tổ phụ ngươi là Quốc Sư đại nhân, ngươi cho rằng bọn ta sẽ đến sao? Ngươi đừng tưởng rằng bản thân mình có bao nhiêu ghê gớm, nếu bàn về thân phận địa vị, kỳ thật chúng ta là giống nhau đừng luôn dùng ánh mắt mình là nhất mà nhìn bọn ta, sẽ làm mọi người cảm thấy đặc biệt chán ghét."

Tống gia tiểu thư, Thượng gia tiểu thư, Trương gia tiểu thư: “……"

Lời này thật đúng là nói ra tiếng lòng của các nàng, mỗi lần cùng Ô Úy Tuyết mỗi chuyện đều phải vây quanh ả, đem ả nâng lên tận trời, mà ả luôn dùng một loại ánh mắt xem thường nhìn các nàng, nhưng thật sự muốn luận về địa vị, các nàng kỳ thật đều giống nhau, tất cả mọi người đều là thiên kim của đại gia tộc, đều không có được Đế Quân phong phẩm cấp gì, dựa vào cái gì các nàng ở trước mặt Ô Úy Tuyết liền phải ăn nói khép nép lấy lòng ả, phải biết rằng các nàng ở nơi không có Ô Úy Tuyết, cũng có rất nhiều người cung phụng, nịnh bợ các nàng.

Ô Úy Tuyết đáy mắt hiện lên lửa giận, trào phúng nói: “Diêu Cũng Như, ngươi xác định thân phận địa vị chúng ta bình đẳng sao? Nếu không phải ta cao hơn các ngươi một bậc các ngươi làm sao lại giống như cẩu đi theo lấy lòng ta? Cho nên, ngươi nói có phải hơi mâu thuẩn không?"

Diêu Cũng Như tức giận: “Ngươi……"

Tống gia tiểu thư cùng Trương gia tiểu thư cũng bị lời này của ả làm tức giận Thượng gia tiểu thư thấy các nàng không khí căng thẳng liền nói: “Mọi người là ra đi chơi, hà tất gây chuyện để không được thoải mái, Úy Tuyết, ngươi không phải có việc sao? Vậy ngươi còn không mau đi làm chuyện của ngươi."

Ô Úy Tuyết nghĩ đến Hắc Tuyển Dực, hừ lạnh một tiếng, mang theo người của ả đi.

“Người này quả thực……"

Diêu Cũng Như muốn to tiếng chửi ả một trận, nhưng bị Thượng gia tiểu thư ngăn trở: “Ả từ trước đến nay đều như vậy, ngươi cần gì phải để ý tới ả, chúng ta khó có được một chuyến đến Quỷ tộc, phải cẩn thận dạo một vòng, nhìn xem có cái gì cần mua."

Diêu Cũng Như nghĩ mình có chửi ầm lên cũng không có lợi ích gì, ngược lại mất thân phận, liền thở sâu, gật gật đầu.

Khi các nàng xoay người nghiêm túc chọn trang sức, Lăng Tử Sinh từ cửa lớn của một gian hàng đi ra nhìn theo các nàng, câu môi cười.

Ô Úy Tuyết sau khi đi khỏi cửa hàng trang sức, vội vã khắp nơi tìm Hắc Tuyển Dực.

Lúc này, Hắc Tuyển Dực đang lôi kéo Ô Nhược đi vào đài đấu võ trường ngoài cửa thành.

Đấu võ trường xây ở trước cửa bắc, diện tích rất rộng, nhưng, kiến tạo rất đơn giản thô ráp, chỉ là dùng các loại xương cốt xây thành, sau đó, ở cổng lớn cắm một bảng hiệu màu trứng đen ghi Đấu võ trường.

Bên trong rất náo nhiệt, có bên để người cá cược, có người chờ xem đấu võ, mỗi người đều khí thế vô cùng, ai cũng cho rằng mình sẽ là người chiến thắng cuối cùng.

Ô Nhược tò mò mà xem sét một vòng, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta tới nơi này làm gì? Muốn cùng bọn họ bàn luận sao?"

Hắc Tuyển Dực không đáp hỏi lại: “Đệ hút đi linh lực của ta cùng Cức Hi, sau đó trong người có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?"

Ô Nhược lắc đầu “Không có, ngược lại trong cơ thể thấy linh lực dư thừa".

Ngay sau đó, nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng ngời: “Huynh có phải muốn ta ……"

Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt gật đầu: “Đợi lát nữa nơi này sẽ có một trận hỗn chiến, đến lúc đó ta bảo hộ đệ, đệ chỉ cần phụ trách đem linh lực của bọn họ hoàn toàn hút về là được, nhưng, không thể miễn cưỡng chính mình, tới khi thấy đã quá mức thì ngay lập tức phải dừng lại."

“Được." Ô Nhược vui vẻ mà ôm lấy eo của hắn: “Ta còn đang buồn rầu tìm ai để hút linh lực tăng lên linh lực cho bản thân thì tốt, Huynh liền lập tức nghĩ cho ta biện pháp tốt như vậy, huynh đúng là phu quân tốt nhất của ta"

Hắc Tuyển Dực thấy cậu vui vẻ như vậy, cong cong khóe miệng, che lại miệng cậu nói: “Đừng lớn tiếng ồn ào, sẽ bị người nghe thấy."

Ô Nhược cười lớn hơn nữa, đô miệng hôn hôn lòng bàn tay của hắn.

Hắc Tuyển Dực ánh mắt thâm sâu, thật muốn đem người áp lên trên tường hung hăng mà hôn một cái.

Hắn đem cậu đưa tới chỗ tối không có bóng người: “Đệ trước xem bọn họ trong cơ thể có ánh sáng lưu động hay không, thử xem có thể một lần xem hai người cùng lúc không.

Ô Nhược gật gật đầu, nghiêm túc nhìn Quỷ tộc đang đánh nhau trên võ đài, qua một hồi lâu mới nói: “Chỉ có thể miễn cưỡng xem hai người."

“Đợi lát nữa chỉ có thể hút từng người một, đừng hút đi toàn bộ linh lực, sẽ dễ dàng khiến cho khởi người khác chú ý."

“Biết."

Tới canh ba giờ thìn. (khoảng 9h sáng), hỗn chiến thi đấu bắt đầu, ai có thể là người cuối cùng đứng trong sân thì chính là người thắng cuộc, lấy được phần thưởng, trong lúc thi đấu không đươc sử dụng pháp khí, nếu không sẽ bị loại trực tiếp.

Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược đứng ở vị trí gần trung tâm, rất tiện cho cậu hút linh lực.

Quỷ tộc ngo ngoe rục rịch khi nhìn thấy trên võ đài có Nhân tộc, đều không khỏi theo dõi hai người họ, một bộ dáng đầu tiên đánh rớt mấy cái nhân tộc này.

Tiếng hô vang lên, Quỷ tộc chung quanh trực tiếp liền công hướng Hắc Tuyển Dực.

Ô Nhược tin tưởng Hắc Tuyển Dực có thể đối phó bọn họ, liền chuyên tâm mà nhìn chằm chằm người trước mắt, chờ khi có thể hút linh lực đối phương, trực tiếp đổi vị trí, làm bóng của mình cùng đối phương giao nhau, lập tức hút đi linh lực của đối phương.

Khi mới bắt đầu, cậu không khống chế tốt, một hơi hút hết linh lực của đối phương.

Hại đối phương thua trận này, nếu không phải tên đó phản ứng nhanh mau chóng di chuyển xuống đài, không thì đả chết trong tay người khác.

Dần dần, cậu học xong như thế nào khống chế, một chút một chút hấp thụ linh lực, mà chung quanh Quỷ tộc đều không chiếm được tiện nghi, một người tiếp một người bị Hắc Tuyển Dực đánh bay ra khỏi đài

Đại khái qua nửa canh giờ, (khoảng 1h) Ô Nhược như ăn được hai viên cực phẩm linh đan, trong cơ thể linh lực tràn đầy, cậu hưng phấn nói với Hắc Tuyển Dực: “Tuyển Dực, ta cần nơi để tăng linh giai."

“Được" Hắc Tuyển Dực ôm lấy eo cậu bay khỏi võ đài, tìm một nơi yên lặng không người thăng cấp.

Ô Nhược cũng mặc kệ trên mặt đất dơ hay không dơ, trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, Hắc Tuyển Dực ngồi đối diện, không chớp mắt mà nhìn cậu, tựa như vĩnh viễn vẫn xem không đủ, hồi lâu mới chớp mắt.

Hơn nửa canh giờ lúc sau, Ô Nhược tăng giai xong, vừa mở mắt liền đối diện ánh mắt của Hắc Tuyển Dực, cậu chớp chớp mắt, trêu ghẹo nói: “huynh không phải vẫn luôn nhìn chằm chằm ta chứ?"

“Ừm." Hắn cũng không phủ nhận.

Ô Nhược tươi cười càng sâu, ngồi vào bên người hắn, ở trên môi hắn hôn một cái.

Hắc Tuyển Dực đem người kéo ngồi vào trong lòng ngực, hôn hôn vành tai cậu: “Mấy giai?"

“Ngũ giai." Ô Nhược vui vẻ nói: “Còn kém 4 giai nữa là có thể đuổi theo huynh.

Hắn đời trước tốn bảy, tám năm thời gian mới lên tới ngũ giai, này một đời lại chỉ dùng mấy tháng, nếu như vậy phát triển trong một năm hoặc là hai năm, nhất định có thể lên tới cửu cấp linh giai, đây chính là chuyện  đời trước nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

“Về sau sẽ không dể để thăng thêm."

“Về sau bốn tộc tiết chúng ta lại tới nơi này hút linh lực, hẳn là rất nhanh có thể đuổi theo huynh."

Hắc Tuyển Dực nhướng mày: “Muốn đuổi theo ta như vậy?"

Ô Nhược dựa vào trên người hắn: “Huynh chỉ có một người, liền tính lại lợi hại cũng có lúc không thể chiếu cố đến ta, ta không muốn khi huynh đang đối phó với người khác còn muốn phân tâm đi lo lắng cho ta, chờ khi ta dduooir kịp huynh, ta có thể giúp huynh đối phó với kẻ địch, với lại ta cũng là một nam nhân nha, không phải kẻ vô dụng"

Hắc Tuyển Dực nghe được lời này, cũng không biết nghĩ đến cái gì, gật gật đầu: “Tốt nhất khi cùng ta về nhà thì đệ phải lên tới cửu giai linh lực."

Ô Nhược quay đầu liếc hắn một cái: “Như thế nào nghe lời này, như là cùng huynh về nhà sẽ có nguy hiểm".

“Sẽ có người bởi vì đệ là phu nhân của ta nên tới đối phó đệ."

Ô Nhược từ Hắc Tuyển Dực nói, nhận thấy được kẻ địch của Hắc Tuyển Dực khó đối phó, bằng không, Hắc Tuyển Dực đã sớm đem đối phương giết chết.

“Được, ta về sau nỗ lực thăng giai." Cậu đổi cái tư thế nửa nằm, nhìn Hắc Tuyển Dực hỏi: “Tuyển Dực, huynh  liền không hiếu kỳ ta vì sao có thể hút người khác linh lực tăng lên linh giai?"

Hắc Tuyển Dực cúi đầu nhìn cậu: “Chính đệ cũng không biết việc này,ta như thế nào hỏi?"

Ô Nhược: “……"

Lời này rất có đạo lý.

Lúc này, mặt trời chiếu về phía hai người.

Ô Nhược đứng lên: “sắp đến buổi trưa, chúng ta trở về đi."

Hắc Tuyển Dực vỗ bụi phía sau cho cậu: “Muốn về sân đấu thử một lần năng lực, lại trở về?"

Linh giai cho dù cao, mà không có kinh nghiệp đánh nhau, cũng chỉ uổng phí.

Bát giai thuật sư cũng có thể đè cậu ra mà đánh/

“Được." Ô Nhược cũng có một đoạn thời gian không cùng người khác so đấu, nên cũng không biết năng lực của mình như thế nào.

Hai người trở lại sân thi đấu, lúc này, hỗn chiến đã kết thúc, chỉ có một chọi một tỷ thí.

Ô Nhược đang muốn tìm quỷ tộc cùng giai với mình tới tỷ thí, liền nghe có người kêu bọn họ: “Tuyển Dực, Tiểu Nhược."

Cậu quay đầu nhìn lại, Ô Úy Tuyết cùng nàng tỳ nữ mang theo mấy cái hộ vệ đi tới.

Ô Nhược nhíu mày, sao đến nơi nào cũng có thể gặp được nàng.

Hắc Tuyển Dực mặt trầm xuống đem ánh mắt dời đi, nhìn về phía khác.

Hướng bọn họ đến gần Ô Úy Tuyết nhìn thấy hai người bọn họ thân mặc quần áo đồng dạng kiểu dáng màu sắc và hoa văn, đôi mắt đẹp hiện lên một mạt hung ác nham hiểm, nói khẽ với chi đào: “Đợi lát nữa biết như thế nào làm sao?"

Chi đào gật gật đầu: “Biết."
Tác giả : Kim Nguyên Bảo
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại