[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 130 Tứ tộc tiết (2)

[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 130 Tứ tộc tiết (2)

Hoàng Đô Thành có mười đại gia tộc, phân biệt là Ô gia Diêu gia, Thượng gia, Tống gia, lăng gia, Văn gia, Yến gia, Lục gia, Trương gia cùng vân gia, trong đó Ô gia thực lực mạnh nhất, gia tộc khác cũng không sai biệt lắm, mà Diêu gia, Thượng gia, Tống gia cùng Trương gia với Ô gia hợp thành 1 phái, cho nên ngồi ở trong xe Ô Úy Tuyết đó là Diêu gia, Thượng gia, Tống gia cùng Trương gia tiểu thư.

Mặt khác năm gia tộc còn lại tất nhiên là lấy lăng gia làm chủ, mà lăng gia là nhà mẹ đẻ của Thái Tử, đối Ô gia duy trì Nhị hoàng tử cùng mặt khác bốn gia tộc, bọn họ từ trước đến nay đều là đối chọi gay gắt, ai cũng không nhường ai, gặp mặt liền móc mách, châm chọc đối phương, như vừa rồi châm chọc Ô Úy Tuyết chính là người lăng gia, cũng chính là biểu đệ Lăng Tử Sinh của Thái Tử Linh Mạch Hàn.

Ô Úy Tuyết cho dù có Quốc Sư đại nhân vì nàng chống lưng, cũng so không được với Hoàng Hậu là chỗ dựa cho Lăng Tử Sinh, bởi vậy rõ ràng bị tức giận đến hai mắt bốc hỏa, rồi lại muốn bày ra bộ dáng không muốn cùng loại người này so đo ngồi trở lại chỗ.

Chi đào nhanh đối Ô Nhược nói: “Ô Nhược thiếu gia, các ngươi không cần nghe hắn, tiểu thư tuyệt đối không có làm chuyện như vậy."

Nàng buông bức màn ngồi xuống.

Ô Úy Tuyết lạnh lùng mà nhìn bốn vị thiên kim tiểu thư: “Các ngươi nếu không tin ta, hiện tại xuống xe còn kịp."

Bốn cái thiên kim tiểu thư, liếc nhau, nghĩ đến người trong nhà dặn dò, còn có Quốc Sư đại nhân mời, chỉ có thể căng da đầu cùng Ô Úy Tuyết tiếp tục đi Quỷ tộc, dù sao chỉ có một ngày thời gian, chỉ cần cẩn thận một chút, hẳn là sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Ô Nhược quay đầu lại nhìn Lăng tử Sinh.

Lăng tử sinh cười cười với cậu, sau đó chui vào trong xe.

Đúng lúc này, bên kia có người hô: “Mở cửa."

Mọi người vui sướng, sôi nổi kêu lên; “Mở cửa, rốt cuộc cũng mở cửa."

Tiếp theo, kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn mở ra, nếu là dĩ vãng, khi cửa mở thì chính là một con đường đi đến nơi khác, hiện tại khi cửa mở ra, chỉ nhìn đến bên trong cửa chỉ là một màn sương mù dày đặc thấy không rõ ngoài cửa có cảnh vật gì.

Ô Nhược lo lắng trong quá trình đi, Đản Đản sẽ bị xe ngựa khác đụng vào, liền đem nhóc ôm vào trong xe ngồi, sau đó, nhìn thấy mọi người dùng gương mặt thật nghiêm túc nhìn chằm chằm Hắc Tuyển Dực.

“Làm sao vậy?" Cậu vẻ mặt khó hiểu.

“……" Hắc Tuyển Dực cũng bị mọi người nhìn đến không thể hiểu được.

Nỗ Mộc cho một ánh mắt xem thường, hắn vừa tới Hoàng Đô Thành mấy ngày cũng biết tại sao, Hắc tiểu tử như thế nào đối phương diện này trì độn như vậy?

Hắc Tuyển Đường: “Ông thông gia, bà thông gia, ta thay ta đại bảo đảm với hai người, đại ca ta cả đời này chỉ có một mình đại tẩu, tuyệt đối sẽ không cưới một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười thiếp. cho dù huynh ấy muốn, cha mẹ ta cũng sẽ không đồng ý.

Tộc nhân của bọn ta cả đời chỉ cưới một người, trừ phi một nửa kia đã chết, tuyệt đối không suy xét chuyện lấy người khác."

Hắc Tuyển Dực, Ô Nhược: “……"

Này hát là nào vở nào? Như thế nào đột nhiên nhắc tới phương hướng cưới tiểu thiếp?

Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng ánh mắt chuyển tới đứa nhóc trong lồng ngực Ô Nhược.

“Cháu trai nhỏ nhà ta tuyệt đối là ngoài ý muốn, nhưng như vậy cũng tốt không phải sao? Dù sao đại ca cùng đại tẩu đời này đều sẽ không có con, hiện tại có đứa nhỏ ở bên người, về sau bọn họ già rồi cũng có người bên cạnh chăm sóc bọn họ".

Hắc Tuyển Đường đáng thương hề hề nhìn Ô Tiền Thanh bọn họ: “Ông thông gia, bà thông gia, hai người không phải đến đứa trẻ cũng không chấp nhận được chứ?"

“Chúng ta không phải ý tứ này." Quản Đồng ngượng ngùng nói: “Tuyển Dực các phương diện đều phi thường ưu tú, hấp dẫn các cô nương khác đúng là bình thường chúng ta chỉ là không muốn lại thấy Tiểu Nhược bị người khác kích thích mà hôn mê bất tỉnh."

Lần trước khi Ô Nhược hôn mê thật sự đem bọn họ dọa chết khiếp, đến cả y sư cũng kiểm tra không ra nguyên nhân, cứ như vậy nằm ở trên giường ngủ hai ngày hai đêm, nếu không phải vẫn còn, bọn họ đã cho rằng cậu đã chết, cho nên, bọn họ không nghĩ lại phát sinh chuyện như vậy, nếu lại bị kích thích ngất xỉu không tỉnh lại nữa làm sao bây giờ?

Nỗ Mộc nhướn mày: “Tiểu Nhược thân thể có kém như vậy sao? Chịu chút kích thích liền sẽ ngất xỉu?"

Ô Hi nói: “Trước một đoạn thời gian, nhị ca bởi vì bị Ô Úy Tuyết kích thích đến nỗi ngất đi mãi không tỉnh."

Ô Nhược đỡ trán, Cậu cảm thấy chuyện bị kích thích mà ngất đi sẽ là  vết nhơ không bao giờ tẩy hết cả đời này của cậu.

“Đại ca, ngươi nói một câu." Hắc Tuyển Đường vỗ vỗ vai Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, vô cùng nghiêm túc nghiêm túc bảo đảm nói: “Sẽ không cưới thiếp."

Ô Nhược lập tức cười toe toét, hận không thể nhào lên dùng sức hôn cho hắn mấy cái, nhưng mà tất cả mọi người đều đang nhìn bọn họ, thật sự ngượng ngùng giáp mặt nhiều người như vậy mà thân mật, nên cậu hung hăng hôn lên mặt đản đản nhìn y như khuôn mặt của Hắc Tuyển vài cái.

Hắc Tuyển Dực tức khắc đen mặt, xách con ném xang cho Hắc Tuyển Đường.

“Cháu trai nhỏ, phụ thân ngươi ăn dấm của ngươi, nhưng, không quan hệ, còn có tứ thúc thương ngươi." Hắc Tuyển Đường nói xong liền hôn lên.

Đản Đản nhanh che lại khuôn mặt nhỏ: “Không cần thúc hôn."

Tất cả mọi người đều bị động tác của nhóc trọc cười.

Lúc này, trong xe tối lại.

Ô Nhược còn chưa phản ứng, đã bị người bên cạnh kéo vào trong lòng ngực, hôn lên đôi môi, ngửi được hơi thở quen thuộc, cậu nhịn không được ôm lại đối phương, dùng sức liếm mút đôi môi của đối phương, đang trong không khí khẩn trương, một trận hưng phấn, đôi môi của đối phương càng them mỹ vị, luyến tiếc buông ra.

Quản Đồng cùng Ô Hi vội vàng hỏi: “Sao lại thế này?"

Đã từng tham gia tứ tộc tiết Ô Tiền Thanh an ủi mọi người: “Đừng lo lắng, từ Nhân tộc xuyên đến Quỷ tộc thông đạo sẽ biến tối trong nửa nén hương liền sẽ khôi phục lại."

.(không biết nữa nén hương là bao lâu)

“Rất dọa người." Ô Hi ôm lấy Quản Đồng.

“Ưm……" Một tiếng rên rỉ trong bóng đêm vang lên.

Mọi người nghe tiếng, có loại quái dị cảm khó hiểu, nhưng bởi vì đều nhìn không thấy đối phương, nên cũng không đem thanh âm này đặt ở trong lòng.

không bao lâu, trong xe lại sáng lên lần nữa.

Ô Hi thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy đối diện Ô Nhược miệng mặt vừa đỏ vừa hồng, kỳ quái nói: “Nhị ca, huynh làm sao vậy? Có phải sinh bệnh hay không?"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ô Nhược.

Ô Nhược trấn định nói: “Chỉ là cảm thấy có chút nóng"

Nỗ Mộc cho Hắc Tuyển Đường một ánh mắt thâm sâu, đừng tưởng rằng vừa rồi trong xe tối nhìn không thấy gì, bọn họ chính là rõ ràng cảm giác được Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực đang hôn nhau.

Ô Nhược xấu hổ đến lặng lẽ nhéo tay Hắc Tuyển Dực, đều là tại tên này hại cậu khi hôn nhau rên lên một tiếng, may mắn cha mẹ cậu không biết gì, bằng không mắc cỡ chết cậu

Hắc Tuyển Dực kéo tay cậu xuống, mười ngón đan vào nhau.

Xe ngựa chạy một mạch cỡ một nén hương sau, rốt cuộc ngừng lại, hộ vệ nói: “Chủ tử, phía trước không cho xe ngựa đi qua, chỉ có thể đi bộ vào thành."

Ô Tiền Thanh nói: “Chúng ta xuống xe đi."

“được". Dựa ngồi ở cửa xe Nỗ Mộc dẫn đầu xuống xe, tiếp theo, Hắc Tuyển Đường ôm Đản Đản từ trong xe ra, Đản Đản nhìn bầu trời

Quỷ tộc bay qua bay lại, oa một tiếng, hưng phấn kêu lên: “Tứ thúc, ta cũng muốn bay."

“Kêu Hắc Âm ôm ngươi bay." Hắc Tuyển Đường vừa mới dứt lời, Hắc Âm liền xuất hiện bên người.

Hắc Tuyển Đường đem nhóc con đưa cho hắc âm: “Chăm nó đi."

Hắc âm ôm Đản Đản hỏi: “Tiểu chủ tử, muốn bay như thế nào?"

Đản Đản chỉ trên đỉnh đầu, Quỷ tộc bay ngang qua đỉnh đầu của bọn họ: “Cứ như vậy bay."

“Được."

Ô Nhược từ trong xe ra, liền nhìn đến hắc âm ôm Đản Đản bay vào không trung, tò mò hỏi: “Quỷ tộc đều là bay ở trên không?

Hắc Tuyển Đường quay đầu lại hỏi: “Đại tẩu, chưa bao giờ tới Quỷ tộc?"

“Chưa."

Hắc Tuyển Đường giải thích: “Nếu không mua đồ vật ở trên đường, Quỷ tộc đều là ở trên không bay tới bay lui".

Ô Hi nói: “Vậy bọn họ đi thật tiện nha, không cần cưỡi ngựa, cũng không cần ngồi xe ngựa."

“Là rất tiện."

Ô Hi tò mò nhìn trái nhìn phải: “Ngoại trừ tộc nhân ở trên bầu trời, nơi này một cảnh một vật cùng Hoàng Đô Thành không sai biệt lắm."

Chung quanh giống nhau có núi có cây coa nước, không trung màu lam, mặt đất cũng có bùn đất, Quỷ tộc tộc nhân ăn mặc không khác gì bọn họ, nhưng, trên người của Quỷ tộc quần áo chủ yếu đều lấy màu trắng đen, bộ mặt cũng tương đối xấu xí, rất dễ phân biệt được người nào là quỷ tộc, người nào là Nhân tộc.

“Ở phương diện cảnh sắc, Quỷ tộc cùng Nhân tộc giống nhau nhất, nhưng những mặt khác thì không nhất định. “Hắc Tuyển Đường chỉ chỉ cổng lớn: “Chúng ta vào thành lại nói."

Bọn họ đi vào cửa thành, lấy được lệnh bài đăng ký mới được quỷ binh đưa vào trong thành.

Trong thành phòng ốc và cách bài trí không khác biệt nhiều, nhưng người quỷ tộc thích đem cột, cửa sổ, bảng hiệu làm đen đến nỗi coa thể tỏa sáng, còn lại các nơi khác đều lấy màu trắng làm chủ, trong phòng trang trí bằng xương người làm cho người của các tộc khác đến đây, có cảm giác như đi dự tang lễ chứ không phải đi du ngoạn,

Ở không trung hắc âm chú ý tới Hắc Tuyển Dực đã vào thành, liền ôm Đản Đản đi lấy lệnh bài vào thành, đuổi kịp Hắc Tuyển Dực.

“Hắc âm thúc thúc, đó là cái gì?" Đản Đản tò mò chỉ vào dồ ăn nhìn như hồ lô của nhân tộc hỏi, chỉ có điều hồ lô ngào đường của nhân tộc là màu đỏ, còn đồ ăn này là màu đen.

“Kia kêu quỷ xuyến."

Nghe vậy, Ô Nhược cũng tò mò mà nhìn qua: “Quỷ xuyến là cái đồ ăn gì?"

Hắc âm giải thích: “Ngoại tầng là từ quỷ khí kết thành, bên trong là thi thể của các loại động vật"

Ô Hi cùng Quản Đồng vừa nghe, thiếu chút nữa đem cơm sáng nhổ ra.

“Đối Quỷ tộc mà nói, quỷ xuyến là đồ bổ, nhưng Nhân tộc thì không thể ăn, sẽ có tổn hại thân thể."

Đản Đản vừa nghe không thể ăn, cái miệng nhỏ lập tức bẹp ra, chỉ vào bánh bao lớn thoam ngào ngạt bên cạnh, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi: “Hắc âm thúc thúc, cái này có thể ăn sao?"

Hắc âm đ*o: “Bên trong bao chính là người huyết canh……" (nói huỵch tẹt ra nó hơi ghê nên để thế, chứ ai lại bảo là ‘Canh máu người’ nhỉ nghe ghê chết được……)

Mọi người: “……"

Đản Đản không hiểu cái gì là người huyết canh: “Ta muốn ăn."

“Không thể ăn". Ô Nhược trầm khuôn mặt nói: “Ở chỗ này không thể mua đồ ăn."

Cậu nhìn khuôn mặt nhỏ uất ức của Đản Đản, lại có chút không đành lòng “Không thể mua ăn, nhưng có thể mua chơi."

Mặt nhỏ của Đản Đản lại lần nữa sáng lên.

Hắc âm lại nói: “Quỷ tộc bán đồ chơi cho trẻ đều là từ xương người".

Ô Nhược: “……"

Còn có thể chơi ở đây sao?

Hắc Tuyển Dực lôi kéo Ô Nhược nhìn khách điếm trước mắt, nói với mọi người: “Ta cùng Tiểu Nhược muốn đi nơi khác, buổi trưa lại đến khách điếm phía trước dùng cơm."

Hắc Tuyển Đường tặc tặc cười; “Đại ca là chê chúng ta chướng mắt, muốn cùng đại tẩu đơn độc ở bên nhau."

Nỗ Mộc cười nói: “Ta cũng tự mình khắp nơi đi một chút, mua đồ vật ta cần."

Ô Tiền Thanh gật gật đầu: “vậy buổi trưa gặp nhau ở khách diếm trước mặt."

Hắc Tuyển Dực lôi kéo Ô Nhược hướng ngã rẽ bên cạnh.

Đi theo phía sau Ô Úy Tuyết nhìn thấy bọn họ hai người tay nắm tay rời đi, đố kỵ đỏ hai mắt, nhanh chóng cúi đầu đối chi đào nhỏ giọng phân phó: “Tìm

Cơ hội tách bọn họ ra."

“Ô Tiểu tỷ, lại đang bảo tỳ nữ làm chuyện xấu gì a?" Một  giọng nam từ phía sau truyền tới.

Ô Úy Tuyết quay đầu nhìn đến lại là Lăng tử sinh, bỗng chốc mặt trầm xuống: “Lăng tử sinh, ta làm chuyện gì không cần thông báo cho ngươi, còn có, mong ngươi không cần đi theo bọn ta, bằng không, sẽ làm ta cho rằng ngươi mốn gây rối, đến lúc đó không cẩn thận làm ngươi bị thương, cũng đừng trách ta không có cảnh cáo ngươi."

“Thật là buồn cười, đi sau ngươi, đã kêu đi theo ngươi, sau ngươi nhiều người như vậy, đó có phải nói những người nay đều theo dõi ngươi a? Nói nữa, ở đây có mỗi cái đường lớn này, ta không đi nơi này, đi nơi nào? Chẳng lẽ muốn giống Quỷ tộc bay ở không trung?" Lăng tử Sinh cười lạnh một tiếng, mang theo hạ nhân đi qua người các nàng, sau đó, xoay đầu lại: “Ngươi nhưng đừng đi theo ta đi con đường này, bằng không, ta sẽ cho rằng ngươi ‘Coi …trọng…. ta."

Ô Úy Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn, nhưng trong lòng đã sớm tức chết đi được, chờ lăng tử sinh đi xa, liền nói với bốn thiên kim tiểu thư đi cùng: “Chúng ta tách ra đi."

Ô Úy Tuyết mang theo người của nàng vội vàng rời đi.

Bốn vị thiên kim tức khắc như trút được gánh nặng, như sợ Ô Úy Tuyết đổi ý, chạy nhanh trốn vào một tiệm trang sức gần đó.

Diêu gia thiên kim vỗ ngực nói: “Vừa rồi cùng nàng ngồi ở trên xe ngựa, ta thật là sợ hãi cực kỳ, thật lo lắng nàng sẽ dùng hóa dung thủy hủy diệt dung mạo chúng ta.

Trương gia tiểu thư nói: “Ta lúc ấy cũng là vô cùng sợ hãi, lúc nàng kêu chúng ta xuống xe, ta thật sự rất muốn lập tức xuống xe, chính là tưởng tượng đến ông nội nàng là Quốc Sư đại nhân, mà ông nội ta là thuộc hạ, mới nhịn xuống xúc động muốn xuống xe."

thiên kim Thượng gia nhăn mày: “Các ngươi nói, nàng thật là dùng hóa dung thủy huỷ hoại mặt dung mạo của nữ tử khác?"

“Là thật sự." Tống gia tiểu thư  khẳng định nói.

Mặt khác ba vị thiên kim đều nhìn về phía nàng: “Nói nhanh lên rốt cuộc sao lại như vậy?"

“Cụ thể là chuyện như thế nào, ta cũng không rõ lắm, các ngươi biết cô cô của ta chính là Tống yên, cũng chính là nhị tẩu của Ô Úy Tuyết, cô cô nói biểu ca ta đã từng tận mắt nhìn thấy Ô Úy Tuyết dùng hóa dung thủy huỷ hoại dung mạo của một mỹ nữ nào đó, đến nay người kia còn chưa có chuyển biến tốt gì, còn có ta biểu tỷ cũng là như vậy, trước đó vài ngày, ta đi xem nàng, quả thực bị gương mặt kia làm sợ hãi, gương mặt xinh đẹp kia. Chính là hư thối, chỉ còn lại một ít da thịt, còn tản ra mùi hôi khó chịu vô cùng, ta không giám ở lâu trong phòng của nàng"

Nói tới đây, Trương thiên kim kéo kéo ống tay áo nàng, ý bảo nàng quay đầu lại xem.

Tống thiên kim quay đầu, chỉ thấy Ô Úy Tuyết đứng ở cửa lạnh lùng nhìn các nàng.
Tác giả : Kim Nguyên Bảo
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại