Phàm Tâm Đại Động

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Triệu Huyền thất kinh, may mà phản ứng nhanh, thân hình nhún xuống trong hoảng loạn, tránh khỏi nguy hiểm. Nhưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, trong phòng lại có người chạy tới, đụng vào hắn.

“Ôi, đau quá."

“Sư phụ, sao người lại ở chỗ này?" Người nọ vội vã đuổi theo làn khói kia, thấy Trương Triệu Huyền, sắc mặt thay đổi liên tục, lập tức hô thành tiếng.

Trương Triệu Huyền xoa xoa thái dương đau nhức, liếc nhìn lại, chỉ thấy trước mặt có một nam tử trẻ tuổi, thân đứng thẳng, mặc đạo bào, ngũ quan thanh tú, tuấn mỹ, mặc dù không giống phong thái tao nhã của Diệp Thanh, nhưng cũng cực kỳ tuấn tú – là đồ đệ bảo bối của hắn, Vân Phong.

Hắn hoàn toàn quên sạch chuyện vừa rồi, cười híp mắt, vỗ vỗ bả vai người kia, nói, “Đương nhiên là tới tìm ngươi a."

“Tìm ta?" Vân Phong trợn to mắt, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, có chút vặn vẹo, “Sự phụ, người không ở thiên giới, đến nhân gian tìm ta làm cái gì?"

Trương Triệu Huyền cười hắc hắc hai tiếng, làm bộ sờ râu, nghiêm trang nói, “Vi sư tính ra năm nay ngươi phải qua một kiếp nạn, hơn nữa còn có quan hệ với ‘hồ ly’, cho nên ta lập tức chạy tới trợ giúp. Thế nào? Ta đúng là một sư phụ tốt, đúng không?"

Nghe vậy, khóe miệng Vân Phong giật giật mấy cái, dở khóc dở cười.

“Sư phụ, ta đã sắp bắt được hồ yêu rồi."

“A."

“Đáng tiếc, vừa rồi ngươi một cước đá bay cửa phòng, làm yêu vật kia có cơ hội chạy ra ngoài."

“Di?"

“…"

Một hồi im lặng…

Trương Triệu Huyền đảo mắt, lúc này mới hiểu được làn khói đen kia chính là do hồ yêu hóa thân thành, nhưng mà…

“Ha ha, không phải chỉ là chạy thoát một lần thôi sao? Không sao, không sao." Khoát tay áo, cười híp mắt nói, “Có vi sư ta ở chỗ này, chẳng lẽ còn sợ không bắt được con hồ yêu kia sao?"

Vân Phong rất muốn gật đầu, nhưng vẫn cuối cùng vẫn miễn cưỡng nhịn xuống, trừng mắt nhìn sư phụ nhà mình.

Trương Triệu Huyền vẫn chưa chú ý đến ánh mắt quái dị của hắn, chỉ lấy một quyển sách nhỏ rách rưới từ trong ngực ra, thuần thục lật xem, thì thào nói nhỏ, “Ta xem một chút, pháp thuật bắt hồ yêu là…"

“Sư phụ, ngay cả cái này người cũng chưa từng làm?"

“Ai nha, phiền phức, lúc cần đến, không phải chỉ cần lật sách là có sao? A, có có!" Trương Triệu Huyền tìm được pháp thuật kia, lập túc niệm chú ngữ thật dài, đầu lắc lắc, chỏm râu dưới cằm bay tới bay lui, nhưng ngược lại cũng có tư thái thần tiên.

Một lát sau, một cột nước đột nhiên vọt lên giữa ao sen trong vườn, lượn vòng trên không trung, rồi ngưng kết thành một thanh băng kiếm, trong suốt mà đầy hàn ý.

“Hắc, pháp thuật của vi sư ta đúng là càng ngày càng lợi hại." Trương Triệu Huyền nhướn lông mày, dương dương đắc ý mà cười.

Thanh kiếm kia lượn mấy vòng quanh hồ nước, rồi bỗng đổi phương hướng, đâm thẳng tắp về phía hắn.

“Ai? Kỳ quái!" Trương Triệu Huyền thất kinh, tuy nhanh nhẹn tránh được mấy chiêu, nhưng thanh kiếm kia vẫn không chịu từ bỏ, cuối cùng bị dồn đến mức phải chạy loạn trên hành lang.

Muốn chết!

Rõ ràng hắn chỉ định dùng pháp thuật đối phó hồ yêu, sao lại xui xẻo, chính mình biến thành mục tiêu?

Là do lâu không dùng đến pháp thuật? Do niệm sai chú ngữ chỗ nào rồi?

Có nhiều khả năng lắm, Trương Triệu Huyền nhất thời không nghĩ được, đành phải lớn tiếng hô, “Tiểu Vân, ngươi còn đứng ngây ra đó làm cái gì? Còn không mau tới giúp sư phụ!?"

Giúp?

Rốt cuộc là ai giúp ai?

Vân Phong lười biếng đứng bên cạnh, thấy sư phụ nhà mình bị băng kiếm đuổi đến mức phải chạy loạn khắp nơi, nghĩ ngợi lung tung, không khỏi than nhẹ một tiếng.

Các thần tiên khác, càng tu luyện càng lợi hại, chỉ riêng có sư phụ nhà hắn là đặc biệt, càng tu luyện càng tụt lại, đã trăm nghìn tuổi, mà tính tình lại như trẻ con, làm gì cũng có thể phá hỏng.

Nếu như năm nay hắn thật sự có đại kiếp, chỉ sợ là vì cái người này a!?

Oán giận thì oán giận, hắn là đồ đệ, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, đành lên tiếng, “Sư phụ, nếu người thấy pháp thuật này trong sách, hẳn trong đó cũng có cách phá giải mới đúng."

“A a, có đạo lý." Trương Triệu Huyền sáng mắt, lập tức cầm cuốn sách rách nát kia lật đi lật lại.

Đáng tiếc hắn không nhìn nổi, vừa định nhìn xuống dưới, lại lập tức bị phân tâm, không tránh nổi công kích của băng kiếm, chỉ có thể nhào tới phía trước, thuận thế lăn một vòng trên mặt đất.

Băng kiếm vẫn không từ bỏ.

Trương Triệu Huyền mặc dù cầm sách trên tay, lại không xem nổi, chỉ có thể tiếp tục chạy. Đến khi hắn sức cùng lực kiệt, băng kiếm vừa vặn đuổi tới, không chút lưu tình mà đâm một cái.

“Sư phụ, cẩn thận!"

“A!"

Kỳ thực Trương Triệu Huyền bị đâm một kiếm, cũng không có chuyện gì nguy hiểm, nhưng dù sao hắn cũng là sư phụ người ta, thụ thương là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn. Mắt thấy không tránh nổi, đành nhắm mắt lại, kêu lên thảm thiết.

Một tiếng này của hắn làm kinh thiên động địa, nhưng ngây ngốc chờ nửa ngày, cũng không thấy gì.

Kỳ quái?

Trương Triệu Huyền vuốt râu theo thói quen, thận trọng hé mắt nhìn, trước mắt cũng không phải băng kiếm mang hàn ý lạnh thấu xương, mà là… một bàn tay trắng nõn như ngọc.

Năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Trông rất đẹp mắt.

Trương Triệu Huyền ngẩn ngơ, nhìn theo cái tay kia, thấy Diệp Thanh một thân bạch y, đứng cạnh hắn, nụ cười nhàn nhạt, thái độ ôn hòa.

“Trương tiên sinh, ta đã sai người quét dọn một gian sương phòng, ở ngay cạnh phòng của Vân đạo trưởng, ngươi có muốn đến xem không?"

“A… được." Trương Triệu Huyền hồi lâu mới bình tĩnh lại, nắm lấy cái tay kia.

Diệp Thanh hơi dùng lực, kéo người từ mặt đất lên, sau đó buông tay, xoay người đi hướng khác.

Trương Triệu Huyền đi theo mấy bước, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Người này hẳn cũng đã thấy cảnh tượng kia rồi. Sao không có phản ứng gì!?

Hơn nữa, thanh băng kiếm kia đi đâu rồi?

Trương Triệu Huyền đảo mắt, phát hiện trên mặt đất có một vũng nước, thấy hắn đang nhìn Diệp Thanh chằm chằm.

Di? Lẽ nào…

Hắn rùng mình, vội vã đuổi về phía trước, đưa tay kéo ống tay áo Diệp Thanh. Đứng gần người này, trái tim hắn như nhảy lên thật nhanh, rốt cuộc mở miệng, “Diệp công tử…"

“Ân?"

“Mùi thơm kia quả nhiên là từ người ngươi tỏa ra."

“A?"

“Ngươi thật sự không giấu quế hoa cao sao?"

“…"

_______________________

Đây là ảnh quế hoa cao nha ~ Là một loại bánh bên Trung.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại