Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 425: Chi Dương Điểu
Nhìn máu chảy đầm đìa từ chỗ bụng bị cốt thủ xuyên qua(cánh tay xương xẩu), hai mắt Hồ Nguyệt trợn trừng, lúc này trên mặt xuất hiện biểu tình không tin.
"Rắc… " một tiếng, viên đan màu lam bị bóp nát, tiếp theo cốt thủ bỗng biến mất.
Hồ Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn, cùng lúc cốt thủ rút ra thì người cũng mềm nhũn ngã xuống đất, máu tươi theo lỗ thủng không ngừng chảy ròng ròng, nhất thời cả đại sảnh tràn ngập mùi huyết tinh.
Giờ phút này tuy hắn còn chưa chết, nhưng cũng đang hấp hối.
Tiếng kinh hô của Kim Thanh cùng Thạch Điệp, thanh âm bạo liệt, tiếng rít của pháp bảo lần lượt truyền vào tai hắn, tất cả các loại cảm giác bình sinh đã trải qua cuồn cuộn lướt qua trong đầu như hắn đang cưỡi ngựa xem hoa vậy.
Còn nhỏ thì cuộc sống bần hàn, được phát hiện có linh căn thì cả nhà vui mừng, bất lực khi nhìn thấy sư tỷ trong lòng của mình gả cho kẻ khác, hăng hái khi Kết Đan thành công, luôn có dã tâm thật lớn là ngưng tụ thành Nguyên Anh, dường như hết thảy đều từ từ rời xa cùng với việc tay chân dần lạnh lẽo.
Nhưng Hồ Nguyệt thật sự không cam tâm!
Hắn luyện chế những ba phi đao pháp bảo, bình thường đối địch thì chỉ dùng hai thanh giết địch, thanh thứ ba không rời khỏi thân.
Bởi vì thanh phi đao thứ ba là dùng một bí pháp nào đó luyện thành, tuy uy lực đả thương người bình thường nhưng thông linh hộ thể lại hơn xa pháp bảo bình thường.
Huống chi hắn không tiếc mà tiêu phí tâm huyết thật lớn cho pháp bảo này, mới đây không lâu hắn đã luyện nó đến mức thông linh.
Khi người khác đánh lén, cho dù hắn không chủ động điều khiển nhưng pháp bảo này lại có khả năng cảm ứng sát khí của kẻ khác, phải tự hộ thể mới đúng!
"Trừ khi đánh lén hắn là……"
Cuối cùng Hồ Nguyệt lại nghĩ tới cái gì đó, có phần chưa từ bỏ ý định, dùng chút khí lực cuối cùng của phàm nhân miễn cưỡng quay đầu một chút, rút cuộc mọi thứ ở phía sau đã hiện lên trong mắt hắn.
Một cái bóng mơ hồ đang đuổi sát Kim Thanh không tha, còn Kim Thanh thì đang bị bao vây trong một đoàn ngân mang xuôi ngược tránh né không ngừng, phải dùng pháp bảo của mình liên tục tấn công đối phương, tựa hồ đối với bóng trắng kia cực kỳ sợ hãi.
Mà bọn Hàn Lập bên cạnh đang bị một mảng lớn hắc vụ vây khốn, chỉ là trong tay Hàn Lập cầm thêm một bức họa đỏ rực, vô số những con chim yến bằng lửa to bằng nắm tay từ trong bức họa bay ra, tạo thành một cái vòng lửa thật lớn không ngừng đánh vào hắc khí, không cho chúng đến gần người.
Khúc Hồn cùng Thạch Điệp đứng sát phía sau Hàn Lập.
Huyết quang bao bọc quanh thân Khúc Hồn, hai tay không ngừng bắn ra những ngọn lửa màu tím, đánh tan hắc khí nào lọt qua vòng lửa.
Mà trên tay Thạch Điệp cầm một viên châu màu trắng, hào quang bắn ra bốn phía, khiến cho những luồng hắc khí ngẫu nhiên lọt lưới không dám tiến sát thân chút nào, nhưng trong mắt nàng vẫn hiện ra thần sắc kinh hoảng.
Hồ Nguyệt không để ý đến hắc khí, mà cố hết sức nhìn kỹ bóng trắng đang đuổi theo Kim Thanh không ngừng.
Quả nhiên nó chính là bộ hài cốt màu trắng không biết đã chết bao nhiêu năm rồi, chỉ là quanh thân nó hiện ra màn sương mù màu trắng, thân thể cực kỳ linh hoạt. Không có chút gì là hình dáng của một vật chết cả.
Hồ Nguyệt lộ ra vẻ cười khổ!
Hắn, một vị tu sĩ Kết Đan kỳ nhưng lại bị bộ hài cốt của một người chết ám toán, đây thật sự là một chuyện cực kỳ buồn cười.
Cùng với ý nghĩ tự giễu này thần trí của Hồ Nguyệt cũng dần dần tối sầm lại, lâm vào trong hôn mê vô tận, chỉ là vẻ tự giễu vẫn còn đọng trên khóe miệng hắn.
Đồng thời lúc Hồ Nguyệt đoạn khí, thần sắc Hàn Lập cực kỳ âm trầm, không ngừng quan sát dò xét chung quanh.
Vừa rồi, trong lúc bộ bạch cốt nhảy lên đánh lén thì đồng thời vách tường phụ cận cũng bắn ra màng quỷ vụ âm hàn to lớn, trong chốc lát đã vây khốn mấy người bọn họ.
Nhưng may mắn là Hàn Lập sớm có chút chuẩn bị, nhanh chóng mở bức họa kia ra, kết quả là từ trong đó bay ra rất nhiều linh điểu toàn thân là lửa.
Loại này gọi là Chi Dương điểu, toàn thân bao bọc bởi lửa, có hình dáng giống như chim yến bình thường, Hàn Lập từng đọc kĩ giới thiệu trong một quyển điển tịch.
Chúng được sinh ra trong tinh hỏa, chuyên thích ăn các loại âm quỷ lệ phách, chính là khắc tinh nổi tiếng của các loại âm vật.
Chỉ là loại chim này sớm đã tuyệt chủng tại Tu tiên giới rồi. Bên trong bức họa cũng chỉ phong ấn một phần tinh hồn của loại linh điểu này mà thôi, cho nên chỉ có thể phóng thích ra phân thân của "Chi Dương Điểu".
Phân thân này tuy có hình dạng y đúc với bản thể của "Chi Dương Điểu", nhưng uy lực thực sự thua kém một trời một vực.
Nếu không mấy cái quỷ vụ màu đen này không chỉ bị xua tan mà còn bị cắn nuốt sạch sẽ mới đúng.
Đối với sự dây dưa không dứt của quỷ vụ thì Hàn Lập không mấy lo lắng. Vô luận "Thanh Trúc Phong Vân Kiếm" hay là Phệ Kim Trùng đều có khả năng dễ dàng phá tan chúng.
Khiến hắn bất an chính là kẻ vẫn ẩn mặc điều khiển đám quỷ vụ cùng với bạch cốt kia vẫn chua xuất thủ, hắn rất rõ ràng chúng không thể nào tự có linh thức để hành động, mà là có người thao túng như con rối. Chỉ là bạch cốt này có chút quái dị, bị pháp bảo của Kim Thanh oanh kích nhiều thế mà vẫn bình an không việc gì. Xem ra chắc chắn trong đó có ảo diệu.
Hàn Lập đang suy nghĩ thì bốn phía bỗng truyền đến từng hồi âm thanh quỷ khóc.
Những thanh âm này làm cho người ta lông tóc dựng đứng, không phải nam cũng chẳng phải nữ, cực kỳ chói tai khiến người khác nghe thấy khí huyết cũng phải quay cuồng, tâm thần bất định.
Trong lòng Hàn Lập rùng mình, nhất thời toàn bộ thần thức phóng ra, bao phủ cả đại sảnh. Ngón tay đồng thời khẽ điểm, hai thanh tiểu kiếm xanh biếc đồng thời xuất hiện trước thân hắn, rồi chậm rãi chuyển động vòng quanh.
"Yêu nhân nào dám giả thần giả quỷ, còn không hiện thân?" Kim Thanh tựa hồ bị quỷ thanh này khiến tâm thần rối loạn, đột nhiên gầm lên một tiếng.
Thanh âm không lớn nhưng lại khiến cả đại sảnh vang lên từng hồi ông ông. Tiếng quỷ khóc thực sự ngừng lại.
Chẳng những như thế, khi pháp bảo của hắn đánh lên trên người bạch cốt khiến cho nó tan tành, không còn bộ dáng của con người nữa.
Kim Thanh vừa mừng vừa sợ!
Cùng lúc đó, quỷ vụ vốn vây khốn bọn Hàn Lập cũng "Vù" một tiếng, nhanh chóng thu vào trong bốn vách tường chung quanh.
Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn! Hắn không cho rằng thanh âm gầm rống của Kim Thanh có thể có uy lực lớn như vậy.
Ngay lúc này, Thạch Điệp ở phía sau Hàn Lập động thân, thừa cơ hội này hướng bậc thang của địa động phía sau chạy như điên, trong chớp mắt đã đến nơi, chuẩn bị bước lên.
Thấy tình cảnh như vậy, mặt Hàn Lập không chút thay đổi, nhưng sắc mặt Kim Thanh lại đại biến, trong lòng vô cùng tức giận.
Nữ nhân này không ngờ lâm trận lại bỏ trốn?
Phải biết rằng tuy pháp lực của Thạch Điệp thấp kém, nhưng viên bảo châu trong tay nàng rõ ràng có công hiệu khắc chế quỷ vụ, không thể để nàng bỏ chạy như vậy được.
Nghĩ đến đây Kim Thanh không kịp suy nghĩ định mở miệng, muốn giữ nàng ta lại.
Nhưng lúc này dị biến xảy ra!
Thạch Điệp vừa chạy được hai bước trên bậc thang, đột nhiên ở trên bức tường đá bên cạnh lóe lên lục quang, một quỷ trảo đáng sợ bất ngờ xuất hiện, mười ngón tay nhọn hoắt, xanh biếc, xuyên vào ngực của nàng ta với tốc độ dùng mắt thường khó có thể thấy được.
Thạch Điệp kêu thảm thiết một tiếng, liều mạng thúc giục hào quang của bảo châu trên tay, muốn trốn thoát.
Nhưng quỷ thủ này tựa hồ không sợ hãi chút nào, ngược lại quỷ khí đen ngòm từ bàn tay thoát ra, chỉ chốc lát đã bao phủ Thạch Điệp bên trong.
Tiếng kêu của nữ tử này đột nhiên ngừng bặt.
Tiếp theo một cái xác khô chỉ còn da bọc xương từ trong màn hắc khí hiện ra, rồi bị ném tới trước mặt Hàn Lập cùng Khúc Hồn.
Hàn Lập cúi đầu nhìn nhìn cáci xác khô không còn chút máu thịt nào, sắc mặt phát xanh.
Mà trên mặt Kim Thanh đã sớm không còn chút máu, chỉ cầm chặt pháp bảo Bạch Ấn, không ngừng nhìn chung quanh.
"Hắc hắc! Bổn tọa cần một thi thể thích hợp. Ba người các ngươi ai muốn phụng hiến thì bước ra?" Bốn phía đại sảnh truyền đến tiếng cười lạnh lẽo, trong thanh âm tràn ngập vẻ khinh thường.
Nghe xong lời này, hàn quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, một lần nữa xuất ra bức họa, đem phần lớn hỏa điểu thu hồi vào bên trong, tiếp theo sắc mặt hắn âm trầm, hai tay bắt pháp quyết.
"Vù" một tiếng, một con "Chi Dương Điểu" thật lớn từ trong bức họa bay ra, ngọn lửa quanh thân nó cực kỳ chói mắt, sau khi bay trên đầu Hàn Lập một vòng liền giương hai cánh ra, bắn thẳng về phía một cái cột đá nào đó tại trung tâm đại sảnh.
"Ầm" một tiếng nổ.
Mắt thấy con chim khổng lồ sắp va chạm vào trụ đá thì lục quanh lại chợt lóe, tiếp theo một con quái mãng do hắc khí hóa thành từ trong cây cột bay ra, va chạm với hỏa điểu.
Miệng hỏa điểu thì phun ra tinh hỏa màu trắng, còn quái mãng lại phun ra hàn khí đen ngòm, mở đầu một trận đại chiến giữa hai con vật.
"Sách sách! Không nghĩ tới tại Loạn Tinh Hải còn có người biết đến Khu Linh Thuật đã thất truyền từ lâu, xem ra bổn tọa thật sự quá xem nhẹ các ngươi rồi." Theo lời vừa dứt, từ trong cột đá chậm rãi đi ra một quái ảnh.
Hàn Lập cùng Kim Thanh đều không hẹn mà cùng ngưng thần nhìn lại!
Đó là một bóng người màu xanh biếc, cả người lục quang trong suốt, nhìn không rõ bộ mặt dù chỉ là một chút, có vài cỗ hắc vụ to bằng cánh tay như dây lưng quấn quanh người, hai mắt đỏ tươi như máu vậy.
Khi quái ảnh đảo mắt nhìn qua một vòng đám người Hàn Lập thì khiến bọn họ túa mồ hôi lạnh, tựa hồ đều bị đối phương nhìn thấu hết thảy suy nghĩ trong lòng vậy, nên không khỏi liếc mắt nhìn nhau và đều thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt mỗi người.
Đối phương chỉ dùng ánh mắt đã khiến hai người chịu áp lực lớn như vậy, điều này nói rõ rằng tu vi của quái ảnh hơn xa hai người, chẳng lẽ đây chính là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ?
Chỉ là nhìn hình dáng của quái ảnh thì tựa hồ không giống người sống, ngược lại giống quỷ nhiều hơn.
Nếu như là lệ quỷ thì sao có thể nói năng rõ ràng như vậy, đáng lẽ phải có hình dáng như kẻ không có thần trí mới đúng chứ.
"Rắc… " một tiếng, viên đan màu lam bị bóp nát, tiếp theo cốt thủ bỗng biến mất.
Hồ Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn, cùng lúc cốt thủ rút ra thì người cũng mềm nhũn ngã xuống đất, máu tươi theo lỗ thủng không ngừng chảy ròng ròng, nhất thời cả đại sảnh tràn ngập mùi huyết tinh.
Giờ phút này tuy hắn còn chưa chết, nhưng cũng đang hấp hối.
Tiếng kinh hô của Kim Thanh cùng Thạch Điệp, thanh âm bạo liệt, tiếng rít của pháp bảo lần lượt truyền vào tai hắn, tất cả các loại cảm giác bình sinh đã trải qua cuồn cuộn lướt qua trong đầu như hắn đang cưỡi ngựa xem hoa vậy.
Còn nhỏ thì cuộc sống bần hàn, được phát hiện có linh căn thì cả nhà vui mừng, bất lực khi nhìn thấy sư tỷ trong lòng của mình gả cho kẻ khác, hăng hái khi Kết Đan thành công, luôn có dã tâm thật lớn là ngưng tụ thành Nguyên Anh, dường như hết thảy đều từ từ rời xa cùng với việc tay chân dần lạnh lẽo.
Nhưng Hồ Nguyệt thật sự không cam tâm!
Hắn luyện chế những ba phi đao pháp bảo, bình thường đối địch thì chỉ dùng hai thanh giết địch, thanh thứ ba không rời khỏi thân.
Bởi vì thanh phi đao thứ ba là dùng một bí pháp nào đó luyện thành, tuy uy lực đả thương người bình thường nhưng thông linh hộ thể lại hơn xa pháp bảo bình thường.
Huống chi hắn không tiếc mà tiêu phí tâm huyết thật lớn cho pháp bảo này, mới đây không lâu hắn đã luyện nó đến mức thông linh.
Khi người khác đánh lén, cho dù hắn không chủ động điều khiển nhưng pháp bảo này lại có khả năng cảm ứng sát khí của kẻ khác, phải tự hộ thể mới đúng!
"Trừ khi đánh lén hắn là……"
Cuối cùng Hồ Nguyệt lại nghĩ tới cái gì đó, có phần chưa từ bỏ ý định, dùng chút khí lực cuối cùng của phàm nhân miễn cưỡng quay đầu một chút, rút cuộc mọi thứ ở phía sau đã hiện lên trong mắt hắn.
Một cái bóng mơ hồ đang đuổi sát Kim Thanh không tha, còn Kim Thanh thì đang bị bao vây trong một đoàn ngân mang xuôi ngược tránh né không ngừng, phải dùng pháp bảo của mình liên tục tấn công đối phương, tựa hồ đối với bóng trắng kia cực kỳ sợ hãi.
Mà bọn Hàn Lập bên cạnh đang bị một mảng lớn hắc vụ vây khốn, chỉ là trong tay Hàn Lập cầm thêm một bức họa đỏ rực, vô số những con chim yến bằng lửa to bằng nắm tay từ trong bức họa bay ra, tạo thành một cái vòng lửa thật lớn không ngừng đánh vào hắc khí, không cho chúng đến gần người.
Khúc Hồn cùng Thạch Điệp đứng sát phía sau Hàn Lập.
Huyết quang bao bọc quanh thân Khúc Hồn, hai tay không ngừng bắn ra những ngọn lửa màu tím, đánh tan hắc khí nào lọt qua vòng lửa.
Mà trên tay Thạch Điệp cầm một viên châu màu trắng, hào quang bắn ra bốn phía, khiến cho những luồng hắc khí ngẫu nhiên lọt lưới không dám tiến sát thân chút nào, nhưng trong mắt nàng vẫn hiện ra thần sắc kinh hoảng.
Hồ Nguyệt không để ý đến hắc khí, mà cố hết sức nhìn kỹ bóng trắng đang đuổi theo Kim Thanh không ngừng.
Quả nhiên nó chính là bộ hài cốt màu trắng không biết đã chết bao nhiêu năm rồi, chỉ là quanh thân nó hiện ra màn sương mù màu trắng, thân thể cực kỳ linh hoạt. Không có chút gì là hình dáng của một vật chết cả.
Hồ Nguyệt lộ ra vẻ cười khổ!
Hắn, một vị tu sĩ Kết Đan kỳ nhưng lại bị bộ hài cốt của một người chết ám toán, đây thật sự là một chuyện cực kỳ buồn cười.
Cùng với ý nghĩ tự giễu này thần trí của Hồ Nguyệt cũng dần dần tối sầm lại, lâm vào trong hôn mê vô tận, chỉ là vẻ tự giễu vẫn còn đọng trên khóe miệng hắn.
Đồng thời lúc Hồ Nguyệt đoạn khí, thần sắc Hàn Lập cực kỳ âm trầm, không ngừng quan sát dò xét chung quanh.
Vừa rồi, trong lúc bộ bạch cốt nhảy lên đánh lén thì đồng thời vách tường phụ cận cũng bắn ra màng quỷ vụ âm hàn to lớn, trong chốc lát đã vây khốn mấy người bọn họ.
Nhưng may mắn là Hàn Lập sớm có chút chuẩn bị, nhanh chóng mở bức họa kia ra, kết quả là từ trong đó bay ra rất nhiều linh điểu toàn thân là lửa.
Loại này gọi là Chi Dương điểu, toàn thân bao bọc bởi lửa, có hình dáng giống như chim yến bình thường, Hàn Lập từng đọc kĩ giới thiệu trong một quyển điển tịch.
Chúng được sinh ra trong tinh hỏa, chuyên thích ăn các loại âm quỷ lệ phách, chính là khắc tinh nổi tiếng của các loại âm vật.
Chỉ là loại chim này sớm đã tuyệt chủng tại Tu tiên giới rồi. Bên trong bức họa cũng chỉ phong ấn một phần tinh hồn của loại linh điểu này mà thôi, cho nên chỉ có thể phóng thích ra phân thân của "Chi Dương Điểu".
Phân thân này tuy có hình dạng y đúc với bản thể của "Chi Dương Điểu", nhưng uy lực thực sự thua kém một trời một vực.
Nếu không mấy cái quỷ vụ màu đen này không chỉ bị xua tan mà còn bị cắn nuốt sạch sẽ mới đúng.
Đối với sự dây dưa không dứt của quỷ vụ thì Hàn Lập không mấy lo lắng. Vô luận "Thanh Trúc Phong Vân Kiếm" hay là Phệ Kim Trùng đều có khả năng dễ dàng phá tan chúng.
Khiến hắn bất an chính là kẻ vẫn ẩn mặc điều khiển đám quỷ vụ cùng với bạch cốt kia vẫn chua xuất thủ, hắn rất rõ ràng chúng không thể nào tự có linh thức để hành động, mà là có người thao túng như con rối. Chỉ là bạch cốt này có chút quái dị, bị pháp bảo của Kim Thanh oanh kích nhiều thế mà vẫn bình an không việc gì. Xem ra chắc chắn trong đó có ảo diệu.
Hàn Lập đang suy nghĩ thì bốn phía bỗng truyền đến từng hồi âm thanh quỷ khóc.
Những thanh âm này làm cho người ta lông tóc dựng đứng, không phải nam cũng chẳng phải nữ, cực kỳ chói tai khiến người khác nghe thấy khí huyết cũng phải quay cuồng, tâm thần bất định.
Trong lòng Hàn Lập rùng mình, nhất thời toàn bộ thần thức phóng ra, bao phủ cả đại sảnh. Ngón tay đồng thời khẽ điểm, hai thanh tiểu kiếm xanh biếc đồng thời xuất hiện trước thân hắn, rồi chậm rãi chuyển động vòng quanh.
"Yêu nhân nào dám giả thần giả quỷ, còn không hiện thân?" Kim Thanh tựa hồ bị quỷ thanh này khiến tâm thần rối loạn, đột nhiên gầm lên một tiếng.
Thanh âm không lớn nhưng lại khiến cả đại sảnh vang lên từng hồi ông ông. Tiếng quỷ khóc thực sự ngừng lại.
Chẳng những như thế, khi pháp bảo của hắn đánh lên trên người bạch cốt khiến cho nó tan tành, không còn bộ dáng của con người nữa.
Kim Thanh vừa mừng vừa sợ!
Cùng lúc đó, quỷ vụ vốn vây khốn bọn Hàn Lập cũng "Vù" một tiếng, nhanh chóng thu vào trong bốn vách tường chung quanh.
Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn! Hắn không cho rằng thanh âm gầm rống của Kim Thanh có thể có uy lực lớn như vậy.
Ngay lúc này, Thạch Điệp ở phía sau Hàn Lập động thân, thừa cơ hội này hướng bậc thang của địa động phía sau chạy như điên, trong chớp mắt đã đến nơi, chuẩn bị bước lên.
Thấy tình cảnh như vậy, mặt Hàn Lập không chút thay đổi, nhưng sắc mặt Kim Thanh lại đại biến, trong lòng vô cùng tức giận.
Nữ nhân này không ngờ lâm trận lại bỏ trốn?
Phải biết rằng tuy pháp lực của Thạch Điệp thấp kém, nhưng viên bảo châu trong tay nàng rõ ràng có công hiệu khắc chế quỷ vụ, không thể để nàng bỏ chạy như vậy được.
Nghĩ đến đây Kim Thanh không kịp suy nghĩ định mở miệng, muốn giữ nàng ta lại.
Nhưng lúc này dị biến xảy ra!
Thạch Điệp vừa chạy được hai bước trên bậc thang, đột nhiên ở trên bức tường đá bên cạnh lóe lên lục quang, một quỷ trảo đáng sợ bất ngờ xuất hiện, mười ngón tay nhọn hoắt, xanh biếc, xuyên vào ngực của nàng ta với tốc độ dùng mắt thường khó có thể thấy được.
Thạch Điệp kêu thảm thiết một tiếng, liều mạng thúc giục hào quang của bảo châu trên tay, muốn trốn thoát.
Nhưng quỷ thủ này tựa hồ không sợ hãi chút nào, ngược lại quỷ khí đen ngòm từ bàn tay thoát ra, chỉ chốc lát đã bao phủ Thạch Điệp bên trong.
Tiếng kêu của nữ tử này đột nhiên ngừng bặt.
Tiếp theo một cái xác khô chỉ còn da bọc xương từ trong màn hắc khí hiện ra, rồi bị ném tới trước mặt Hàn Lập cùng Khúc Hồn.
Hàn Lập cúi đầu nhìn nhìn cáci xác khô không còn chút máu thịt nào, sắc mặt phát xanh.
Mà trên mặt Kim Thanh đã sớm không còn chút máu, chỉ cầm chặt pháp bảo Bạch Ấn, không ngừng nhìn chung quanh.
"Hắc hắc! Bổn tọa cần một thi thể thích hợp. Ba người các ngươi ai muốn phụng hiến thì bước ra?" Bốn phía đại sảnh truyền đến tiếng cười lạnh lẽo, trong thanh âm tràn ngập vẻ khinh thường.
Nghe xong lời này, hàn quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, một lần nữa xuất ra bức họa, đem phần lớn hỏa điểu thu hồi vào bên trong, tiếp theo sắc mặt hắn âm trầm, hai tay bắt pháp quyết.
"Vù" một tiếng, một con "Chi Dương Điểu" thật lớn từ trong bức họa bay ra, ngọn lửa quanh thân nó cực kỳ chói mắt, sau khi bay trên đầu Hàn Lập một vòng liền giương hai cánh ra, bắn thẳng về phía một cái cột đá nào đó tại trung tâm đại sảnh.
"Ầm" một tiếng nổ.
Mắt thấy con chim khổng lồ sắp va chạm vào trụ đá thì lục quanh lại chợt lóe, tiếp theo một con quái mãng do hắc khí hóa thành từ trong cây cột bay ra, va chạm với hỏa điểu.
Miệng hỏa điểu thì phun ra tinh hỏa màu trắng, còn quái mãng lại phun ra hàn khí đen ngòm, mở đầu một trận đại chiến giữa hai con vật.
"Sách sách! Không nghĩ tới tại Loạn Tinh Hải còn có người biết đến Khu Linh Thuật đã thất truyền từ lâu, xem ra bổn tọa thật sự quá xem nhẹ các ngươi rồi." Theo lời vừa dứt, từ trong cột đá chậm rãi đi ra một quái ảnh.
Hàn Lập cùng Kim Thanh đều không hẹn mà cùng ngưng thần nhìn lại!
Đó là một bóng người màu xanh biếc, cả người lục quang trong suốt, nhìn không rõ bộ mặt dù chỉ là một chút, có vài cỗ hắc vụ to bằng cánh tay như dây lưng quấn quanh người, hai mắt đỏ tươi như máu vậy.
Khi quái ảnh đảo mắt nhìn qua một vòng đám người Hàn Lập thì khiến bọn họ túa mồ hôi lạnh, tựa hồ đều bị đối phương nhìn thấu hết thảy suy nghĩ trong lòng vậy, nên không khỏi liếc mắt nhìn nhau và đều thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt mỗi người.
Đối phương chỉ dùng ánh mắt đã khiến hai người chịu áp lực lớn như vậy, điều này nói rõ rằng tu vi của quái ảnh hơn xa hai người, chẳng lẽ đây chính là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ?
Chỉ là nhìn hình dáng của quái ảnh thì tựa hồ không giống người sống, ngược lại giống quỷ nhiều hơn.
Nếu như là lệ quỷ thì sao có thể nói năng rõ ràng như vậy, đáng lẽ phải có hình dáng như kẻ không có thần trí mới đúng chứ.
Tác giả :
Vong Ngữ