Phàm Nhân Tu Tiên 2
Chương 63: Rải đậu thành binh
Dịch giả: Cubihu
Biên: nila32
Thân hình của những Hoàng Cân lực sĩ cực kỳ linh hoạt. Chúng cầm trong tay các loại binh khí như đao, thương, kiếm, búa… Cả đám đáp xuống từ giữa không trung, hai chân đạp đất nhảy lên như những con chim lớn màu vàng sau đó lại chạy như điên về phía trước, truyền ra những tiếng vù vù đinh tai nhức óc.
Trong chốc lát, đại quân lực sĩ từ bốn phương tám hướng che kín bầu trời ào ạt tấn công Hàn Lập, tạo nên thanh thế khiến người ta sợ hãi đến cùng cực.
Hàn Lập vẫn đứng nguyên tại chỗ, bình tĩnh quan sát mọi phía.
Sau một khắc, một gã Hoàng Cân lực sĩ đầu tiên đã lao tới, một thanh trường thương trên tay gã đâm đến, huyễn hóa ra đạo đạo thương ảnh, phát ra tiếng rít chói tai, bao phủ hơn nửa thân thể Hàn Lập.
Hàn Lập khẽ cau mày, không những không lùi mà còn xông thẳng về phía những thương ảnh kia, sau đó đột nhiên xoè tay bắt lấy một thanh trường thương với tốc độ nhanh như chớp giật.
Một luồng cự lực mạnh mẽ từ cánh tay vọt tới, khiến thân thể gã lực sĩ kia không khỏi rung lên nhưng rất nhanh nó đã có thể đứng vững trở lại. Điều này khiến cho Hàn Lập không khỏi có chút ngạc nhiên.
Sức mạnh của Hoàng Cân lực sĩ quả thực kinh người!
Cánh tay bắt lấy trường thương hướng phía sau kéo một cái, lập tức khiến tên lực sĩ lảo đảo, tay kia của Hàn Lập vung quyền đánh ra.
Phanh!
Trường thương rời khỏi tay tên lực sĩ, người nó bắn ngược trở lại, va mạnh vào l mười mấy tên Hoàng Cân lực sĩ phía sau một đoạn mới dừng lại được.
Tên lực sĩ trở mình một cái, lập tức đứng lên, trước ngực hiện ra một vết lõm của quyền ảnh.
Động tác của nó chậm hơn so trước đây một chút nhưng vẫn lì lờm hợp sức với đám lực sĩ còn lại tiếp tục lao đến tấn công Hàn Lập.
Hàn Lập cầm trong tay trường thương tiện tay ném về phía sau, đánh bay một đám lực sĩ. Nhưng khi hắn quay đầu lại, mắt thấy cảnh này liền nheo lại, vừa mới rồi một quyền kia của hắn dùng tới năm thành công lực, đủ để đánh nát một ngọn núi, vậy mà không thể đánh chết được một gã Hoàng Cân lực sĩ.
Lúc này, số lượng lớn Hoàng Cân lực sĩ đã chen chúc lao tới.
Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, bước chân xê dịch, thân thể mang theo liên tiếp tàn ảnh di chuyển, đồng thời hai nắm tay vung lên, đột nhiên trở nên mơ hồ. Vô số quyền ảnh hiện ra, hướng bốn phương tám hướng đánh tới.
Lập tức một tiếng nổ lớn "Phanh phanh"!
Từng tên Hoàng Cân lực sĩ đều bị một vết quyền ảnh lõm sâu trước ngực, lập tức bắn ngược trở lại đụng vào các lực sĩ đằng sau ngã thành một mảnh, thế công hung hăng kinh người mới chịu dừng lại một chút.
Những tên lực sĩ phía sau bị ngã xuống đất trở mình một cái, rồi lần nữa nhao nhao đứng lên.
Ánh mắt Hàn Lập trở nên lạnh lẽo, thân ảnh nhoáng một cái, xuất hiện trước mặt đám Hoàng Cân lực sĩ vừa mới bị đánh bay, không chút chần chừ đánh một quyền đánh vào đúng vị trí dấu quyền trên ngực tên lực sĩ.
Rặc rặc!
Thân thể Hoàng Cân lực sĩ run lên, bên ngoài thân hiện ra từng vết rạn, từ trong bắn ra từng đạo ánh sáng màu vàng, thân thể gã ầm ầm vỡ vụn ra, hóa thành hoàng vụ phiêu tán đầy trời.
Hàn Lập dừng lại một chút, thân thể của Hoàng Cân Khôi Lỗi tuy rằng cứng rắn, nhưng cũng không phải là không thể đánh chết.
Hoàng Cân lực sĩ xung quanh một lần nữa giống như thủy triều, chen chúc lao tới.
Hàn Lập hít nhẹ một hơi. Ngực, bụng lóe lên ánh sáng màu lam, hiện ra sáu cái quang điểm. Thân thể theo đó trương phòng mãnh liệt, sau đó trái phải nhoáng một cái, huyễn hóa ra vài đạo thân ảnh mơ hồ.
Phanh phanh phanh!
Thân thể của bảy tám tên Hoàng Cân lực sĩ phía trước bị hất ngược trở lại, sau đó lập tức nổ tung.
Hai tay Hàn Lập múa thành một cỗ vòi rồng, những nơi đi qua hiện ra từng đạo quyền ảnh rậm rạp, chằng chịt.
Những tiếng vang mãnh liên tiếp nổ ra khắp nơi!
Những tên lực sĩ trong phạm vi vài chục trượng xung quanh hắn đều bị đánh bay ra ngoài, thân thể nhao nhao vỡ vụn, hoá thành một đám hoàng vụ bồng bềnh.
Dù thân thể những tên lực sĩ này dù vô cùng cứng rắn nhưng dưới sức mạnh của Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công căn bản không đáng nói.
...
Tại một hải vực đen kịt, bao la bát ngát trên Tiên Giới.
Trên mặt biển, Âm Phong gào thét, khói đen tràn ngập, từng đạo sóng đục ngập trời cao hơn mười trượng, không ngừng xoáy lên.
Tại chỗ khói đen nồng đậm nhất trong hải vực, có một tòa thành trì to lớn màu đen lơ lửng ở trên, bốn bề yên tĩnh.
Thành này cao hơn trăm trượng, rộng chừng trăm dặm, trên cửa chính phía bắc khắc ba chữ cổ to "Hắc Thủy Thành".
Ngoại thành vô cùng rộng lớn được xây từ những viên đá vuông màu đen khổng lồ. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi phản xạ ra như thủy tinh sáng bóng. Bên trong thành lại bình thường như thế tục, cũng có dòng sông, đồng ruộng, thảm thực vật, cây rừng, cũng có đường đi ngang dọc, cửa hiệu buôn bán khắp nơi.
Trong đó có thể thấy rất nhiều người đi lại trên đường như nước chảy.
Nội thành cũng không phải là vùng đất bằng phẳng, càng tới gần nội thành, địa thế lại càng cao, kiến trúc phân bố lại càng chặt chẽ, cung điện lầu các cũng càng to lớn.
Tại chỗ địa thế cao nhất của toàn bộ đại thành có một tòa thành nhỏ bên trong, xung quanh có một dòng sông màu đen tạo thành ranh giới ngăn cách với bên ngoài.
Trong nội thành này, có đình đài, lầu các lung linh, tinh xảo, lại có những căn thủy tạ tú lệ, tĩnh mịch. Bên trong thỉnh thoảng phân bố từng hòn non bộ ở chỗ hoa viên. Tại vị trí trung tâm là một bình đài rộng lớn, trên đài là một toà lầu các ba tầng mái hiên sừng sững, được làm bằng gỗ, màu đỏ son đấu củng giao thoa, ngói vàng lưu ly che đỉnh, trên có điêu khắc rồng phượng, vô cùng tinh xảo, hoa mỹ.
Trong tầng cao nhất, cửa sổ bốn phía đều mở rộng, nhìn khắp mọi nơi, tầm mắt cực kỳ rộng lớn, chẳng những đem phong cảnh nội thành thu hết vào mắt, mà còn đem một vùng lớn hải vực màu đen ngoại thành nhìn một lượt là thấy hết.
Bên trong lầu các, bày biện rất đơn giản, ở giữa đặt một bàn trà hình vuông, còn có một cái bồ đoàn hình tròn bằng tơ
Ở phía trên bàn trà là một cái minh thú lư hương bằng đồng màu đỏ sẫm, khói xanh bay lượn lờ khắp nơi, mùi thơm tràn ngập cả gian phòng.
Phía bên phải trên bồ đoàn, một lão giả gầy gò, râu tóc xám trắng đầu đội mũ quan có hoa sen tím đang khoanh chân ngồi, trên tay đang cầm một chén trà nhỏ rất đẹp đẽ, nhẹ nhàng thưởng thức.
Bên trong chén trà nhỏ, màu nước trà xanh biếc, đẹp hơn cả ngọc phỉ thúy, hương thơm chỉ thoang thoảng, còn bị mùi đàn hương lấn át nhưng khi vào miệng lại vị cực kỳ tinh tế, linh khí nồng đậm, làm cho người ta vô cùng dễ chịu.
Lão giả gầy gò chậm rãi buông chén trà nhỏ, thật lòng tán thưởng nói: "Cốt Diễm đạo hữu, linh trà Hắc Thủy quả nhiên danh bất hư truyền."
"Tịnh Minh Đạo đạo hữu quá khen. Nếu đạo hữu thích, chi bằng lấy một chút mang về." Đại hán trán rộng, mặt vàng như nến, hình dáng tiều tụy phía đối diện đáp lại một cách lạnh nhạt.
"Lúc trước bởi vì còn vướng tông môn dưới hạ giới, ta cùng Diêm huynh ít khi qua lại, sau này nên chăng hợp tác nhiều hơn một chút, cùng nhau phát triển mới phải." Khuôn mặt Tịnh Minh đạo nhân lộ vẻ tươi cười ấm áp.
"Nếu lần này có thể bắt được người kia, dĩ nhiên sẽ cùng hợp tác tìm kiếm bí mật có thể giấu trên người hắn." Cốt Diễm tán nhân gật đầu đáp lại.
"Lại nói tiếp, người này rốt cuộc có thân phận như thế nào, Diêm huynh đã từng dò xét ra chưa?" Tịnh Minh Đạo nghiêm mặt một chút, mở miệng hỏi.
"Sau khi nhận được thông tin từ đạo hữu, ta có tìm hiểu qua nhưng cũng không thu được tin tức gì. Còn ngươi thì sao, có phát hiện được gì không?" Cốt Diễm tán nhân lắc đầu, hỏi ngược lại.
"Cũng giống đạo hữu, ta không tìm được thông tin chi tiết về người này. Thập Phương Lầu để lộ rất ít tin tức, chỉ biết là người này lai lịch không nhỏ, nhưng cụ thể thế nào thì không nói rõ." Tịnh Minh Đạo khẽ thở dài một tiếng.
"Càng là như thế, ta càng cảm thấy hứng thú đối với bí mật có khả năng được che giấu trên người hắn. Xem ra chỉ có thể tra hỏi kỹ càng một phen." Cốt Diễm đạo nhân hắc hắc một tiếng nói.
"Hặc hặc, xem ra Diêm huynh rất tự tin với việc bắt được hắn, chắc là huynh có bí bảo ban cho môn hạ đệ tử sử dụng rồi?" Tịnh Minh lão đạo tỏ vẻ cởi mở, cười cười, hỏi dò.
"Còn đạo hữu chẳng lẽ không ban vật áp rương?" Cốt Diễm tán nhân lườm lão giả gầy gò nói.
Lão kia không thèm để ý, cười cười nói: "Để tránh xảy ra sai sót, tự nhiên là có rồi."
"Mới đây, dưới cơ duyên xảo hợp ta tìm được một ít Binh đậu, nửa tháng trước mới thành công chuyển hóa thành đạo Binh. Lần này vừa vặn dùng đến nên đã ban cho bọn chúng." Cốt Diễm tán nhân thấy đối phương không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nhiều nữa, tùy ý nói ra.
Gầy gò lão giả nghe vậy, thần sắc liền biến đổi, lộ ra vẻ giật mình.
"Không ngờ lại là đạo Binh... Diêm đạo hữu thật đúng là có phúc, tạo hóa kinh người."
"Cái đó chỉ là đạo Binh dưới tam phẩm trong Hoàng Cân đạo binh mà thôi, không đángnhắc tới." Cốt Diễm tán nhân quơ quơ tay áo, thể hiện bộ dạng không để ý, chỉ là ở sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ tự đắc không dễ phát hiện.
"Cho dù là đạo Binh dưới tam phẩm cũng đã vượt xa pháp bảo bình thường. Có bảo vật này, họ Hàn dù có ba đầu sáu tay cũng sẽ bị bắt như trở bàn tay." Tịnh Minh đạo nhân nói ra, giọng nói lộ rõ sự hâm mộ không hề che giấu.
Cốt Diễm tán nhân nghe vậy, cười mà không nói.
Lúc này, Tịnh Minh Đạo bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện, nhíu mày hỏi: "Đúng rồi, tên Hàn Lập này trên danh nghĩa còn là ngoại môn Trưởng lão của Lãnh Diễm Tông, tên Lãnh Diễm kia sẽ không tự nhiên chen ngang, cản trở chứ?"
"Nếu hắn không sợ từ nay về sau Linh Hoàn giới chỉ còn lại hai đại tông môn đỉnh cấp thì có thể tới thử một lần." Sắc mặt Cốt Diễm tán nhân phát lạnh, cười gằn rồi nói.
Tịnh Minh Đạo gật gật đầu, gương mặt gầy gò cũng thoáng lộ ra vẻ tươi cười.
...
Trong không gian thần bí, tại một chỗ màu xám dày đặc trên tầng mây, có ba bóng người đứng thẳng trong hư không. Đúng là Đồng Nhân Ác, Hạp Sơn đạo nhân và Đoàn Nhân Ly.
Trên tay Đoàn Nhân Ly lúc này là một cái hồ lô vàng. Miệng lão lẩm nhẩm.
Hồ lô lớn chừng nửa người, mặt ngoài sáng lên từng vòng kim quang. Mặt ngoài khắc đầy phù văn li ti lập loè. Từ miệng hồ lô thoát ra vô số chữ nhỏ màu vàng cùng loại, phiêu động không thôi đồng thời tản mát một cỗ khí thế xuất thần.
Miệng lão phát ra từng trận chú ngữ huyền ảo tối nghĩa, tại miệng hồ lô một cỗ hào quang màu vàng lượn lờ, từ trong bay ra từng hạt giống như đậu màu vàng, nhao nhao hướng phía dưới bay đi.
Những hạt đậu này vừa chạm vào tầng mây thì trên tầng mây lập tức hiện ra từng cái vòng xoáy nhỏ tinh tế, kéo vào sau đó liền thôn phệ, không còn thấy bóng dáng.
"Đây chẳng lẽ là... rải đậu thành binh! Không nghĩ tới quý tông có thể thi triển tiên thuật trong truyền thuyết như thế!" Hạp Sơn đạo nhân nhìn hồ lô màu vàng trong tay Đoàn Nhân Ly, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
"Kiến thức của Hạp Sơn đạo hữu quả thật bất phàm. Chẳng qua tu vi nông cạn của chúng ta làm sao có thể nắm giữ hoàn toàn bí thuật Tiên gia, Chỉ là dựa vào tiên bảo này do tổ sư ban thưởng mới có thể miễn cưỡng triệu hồi ra một ít đạo binh mà thôi." Đồng Nhân Ác trả lời một cách bình thản.
Biên: nila32
Thân hình của những Hoàng Cân lực sĩ cực kỳ linh hoạt. Chúng cầm trong tay các loại binh khí như đao, thương, kiếm, búa… Cả đám đáp xuống từ giữa không trung, hai chân đạp đất nhảy lên như những con chim lớn màu vàng sau đó lại chạy như điên về phía trước, truyền ra những tiếng vù vù đinh tai nhức óc.
Trong chốc lát, đại quân lực sĩ từ bốn phương tám hướng che kín bầu trời ào ạt tấn công Hàn Lập, tạo nên thanh thế khiến người ta sợ hãi đến cùng cực.
Hàn Lập vẫn đứng nguyên tại chỗ, bình tĩnh quan sát mọi phía.
Sau một khắc, một gã Hoàng Cân lực sĩ đầu tiên đã lao tới, một thanh trường thương trên tay gã đâm đến, huyễn hóa ra đạo đạo thương ảnh, phát ra tiếng rít chói tai, bao phủ hơn nửa thân thể Hàn Lập.
Hàn Lập khẽ cau mày, không những không lùi mà còn xông thẳng về phía những thương ảnh kia, sau đó đột nhiên xoè tay bắt lấy một thanh trường thương với tốc độ nhanh như chớp giật.
Một luồng cự lực mạnh mẽ từ cánh tay vọt tới, khiến thân thể gã lực sĩ kia không khỏi rung lên nhưng rất nhanh nó đã có thể đứng vững trở lại. Điều này khiến cho Hàn Lập không khỏi có chút ngạc nhiên.
Sức mạnh của Hoàng Cân lực sĩ quả thực kinh người!
Cánh tay bắt lấy trường thương hướng phía sau kéo một cái, lập tức khiến tên lực sĩ lảo đảo, tay kia của Hàn Lập vung quyền đánh ra.
Phanh!
Trường thương rời khỏi tay tên lực sĩ, người nó bắn ngược trở lại, va mạnh vào l mười mấy tên Hoàng Cân lực sĩ phía sau một đoạn mới dừng lại được.
Tên lực sĩ trở mình một cái, lập tức đứng lên, trước ngực hiện ra một vết lõm của quyền ảnh.
Động tác của nó chậm hơn so trước đây một chút nhưng vẫn lì lờm hợp sức với đám lực sĩ còn lại tiếp tục lao đến tấn công Hàn Lập.
Hàn Lập cầm trong tay trường thương tiện tay ném về phía sau, đánh bay một đám lực sĩ. Nhưng khi hắn quay đầu lại, mắt thấy cảnh này liền nheo lại, vừa mới rồi một quyền kia của hắn dùng tới năm thành công lực, đủ để đánh nát một ngọn núi, vậy mà không thể đánh chết được một gã Hoàng Cân lực sĩ.
Lúc này, số lượng lớn Hoàng Cân lực sĩ đã chen chúc lao tới.
Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, bước chân xê dịch, thân thể mang theo liên tiếp tàn ảnh di chuyển, đồng thời hai nắm tay vung lên, đột nhiên trở nên mơ hồ. Vô số quyền ảnh hiện ra, hướng bốn phương tám hướng đánh tới.
Lập tức một tiếng nổ lớn "Phanh phanh"!
Từng tên Hoàng Cân lực sĩ đều bị một vết quyền ảnh lõm sâu trước ngực, lập tức bắn ngược trở lại đụng vào các lực sĩ đằng sau ngã thành một mảnh, thế công hung hăng kinh người mới chịu dừng lại một chút.
Những tên lực sĩ phía sau bị ngã xuống đất trở mình một cái, rồi lần nữa nhao nhao đứng lên.
Ánh mắt Hàn Lập trở nên lạnh lẽo, thân ảnh nhoáng một cái, xuất hiện trước mặt đám Hoàng Cân lực sĩ vừa mới bị đánh bay, không chút chần chừ đánh một quyền đánh vào đúng vị trí dấu quyền trên ngực tên lực sĩ.
Rặc rặc!
Thân thể Hoàng Cân lực sĩ run lên, bên ngoài thân hiện ra từng vết rạn, từ trong bắn ra từng đạo ánh sáng màu vàng, thân thể gã ầm ầm vỡ vụn ra, hóa thành hoàng vụ phiêu tán đầy trời.
Hàn Lập dừng lại một chút, thân thể của Hoàng Cân Khôi Lỗi tuy rằng cứng rắn, nhưng cũng không phải là không thể đánh chết.
Hoàng Cân lực sĩ xung quanh một lần nữa giống như thủy triều, chen chúc lao tới.
Hàn Lập hít nhẹ một hơi. Ngực, bụng lóe lên ánh sáng màu lam, hiện ra sáu cái quang điểm. Thân thể theo đó trương phòng mãnh liệt, sau đó trái phải nhoáng một cái, huyễn hóa ra vài đạo thân ảnh mơ hồ.
Phanh phanh phanh!
Thân thể của bảy tám tên Hoàng Cân lực sĩ phía trước bị hất ngược trở lại, sau đó lập tức nổ tung.
Hai tay Hàn Lập múa thành một cỗ vòi rồng, những nơi đi qua hiện ra từng đạo quyền ảnh rậm rạp, chằng chịt.
Những tiếng vang mãnh liên tiếp nổ ra khắp nơi!
Những tên lực sĩ trong phạm vi vài chục trượng xung quanh hắn đều bị đánh bay ra ngoài, thân thể nhao nhao vỡ vụn, hoá thành một đám hoàng vụ bồng bềnh.
Dù thân thể những tên lực sĩ này dù vô cùng cứng rắn nhưng dưới sức mạnh của Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công căn bản không đáng nói.
...
Tại một hải vực đen kịt, bao la bát ngát trên Tiên Giới.
Trên mặt biển, Âm Phong gào thét, khói đen tràn ngập, từng đạo sóng đục ngập trời cao hơn mười trượng, không ngừng xoáy lên.
Tại chỗ khói đen nồng đậm nhất trong hải vực, có một tòa thành trì to lớn màu đen lơ lửng ở trên, bốn bề yên tĩnh.
Thành này cao hơn trăm trượng, rộng chừng trăm dặm, trên cửa chính phía bắc khắc ba chữ cổ to "Hắc Thủy Thành".
Ngoại thành vô cùng rộng lớn được xây từ những viên đá vuông màu đen khổng lồ. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi phản xạ ra như thủy tinh sáng bóng. Bên trong thành lại bình thường như thế tục, cũng có dòng sông, đồng ruộng, thảm thực vật, cây rừng, cũng có đường đi ngang dọc, cửa hiệu buôn bán khắp nơi.
Trong đó có thể thấy rất nhiều người đi lại trên đường như nước chảy.
Nội thành cũng không phải là vùng đất bằng phẳng, càng tới gần nội thành, địa thế lại càng cao, kiến trúc phân bố lại càng chặt chẽ, cung điện lầu các cũng càng to lớn.
Tại chỗ địa thế cao nhất của toàn bộ đại thành có một tòa thành nhỏ bên trong, xung quanh có một dòng sông màu đen tạo thành ranh giới ngăn cách với bên ngoài.
Trong nội thành này, có đình đài, lầu các lung linh, tinh xảo, lại có những căn thủy tạ tú lệ, tĩnh mịch. Bên trong thỉnh thoảng phân bố từng hòn non bộ ở chỗ hoa viên. Tại vị trí trung tâm là một bình đài rộng lớn, trên đài là một toà lầu các ba tầng mái hiên sừng sững, được làm bằng gỗ, màu đỏ son đấu củng giao thoa, ngói vàng lưu ly che đỉnh, trên có điêu khắc rồng phượng, vô cùng tinh xảo, hoa mỹ.
Trong tầng cao nhất, cửa sổ bốn phía đều mở rộng, nhìn khắp mọi nơi, tầm mắt cực kỳ rộng lớn, chẳng những đem phong cảnh nội thành thu hết vào mắt, mà còn đem một vùng lớn hải vực màu đen ngoại thành nhìn một lượt là thấy hết.
Bên trong lầu các, bày biện rất đơn giản, ở giữa đặt một bàn trà hình vuông, còn có một cái bồ đoàn hình tròn bằng tơ
Ở phía trên bàn trà là một cái minh thú lư hương bằng đồng màu đỏ sẫm, khói xanh bay lượn lờ khắp nơi, mùi thơm tràn ngập cả gian phòng.
Phía bên phải trên bồ đoàn, một lão giả gầy gò, râu tóc xám trắng đầu đội mũ quan có hoa sen tím đang khoanh chân ngồi, trên tay đang cầm một chén trà nhỏ rất đẹp đẽ, nhẹ nhàng thưởng thức.
Bên trong chén trà nhỏ, màu nước trà xanh biếc, đẹp hơn cả ngọc phỉ thúy, hương thơm chỉ thoang thoảng, còn bị mùi đàn hương lấn át nhưng khi vào miệng lại vị cực kỳ tinh tế, linh khí nồng đậm, làm cho người ta vô cùng dễ chịu.
Lão giả gầy gò chậm rãi buông chén trà nhỏ, thật lòng tán thưởng nói: "Cốt Diễm đạo hữu, linh trà Hắc Thủy quả nhiên danh bất hư truyền."
"Tịnh Minh Đạo đạo hữu quá khen. Nếu đạo hữu thích, chi bằng lấy một chút mang về." Đại hán trán rộng, mặt vàng như nến, hình dáng tiều tụy phía đối diện đáp lại một cách lạnh nhạt.
"Lúc trước bởi vì còn vướng tông môn dưới hạ giới, ta cùng Diêm huynh ít khi qua lại, sau này nên chăng hợp tác nhiều hơn một chút, cùng nhau phát triển mới phải." Khuôn mặt Tịnh Minh đạo nhân lộ vẻ tươi cười ấm áp.
"Nếu lần này có thể bắt được người kia, dĩ nhiên sẽ cùng hợp tác tìm kiếm bí mật có thể giấu trên người hắn." Cốt Diễm tán nhân gật đầu đáp lại.
"Lại nói tiếp, người này rốt cuộc có thân phận như thế nào, Diêm huynh đã từng dò xét ra chưa?" Tịnh Minh Đạo nghiêm mặt một chút, mở miệng hỏi.
"Sau khi nhận được thông tin từ đạo hữu, ta có tìm hiểu qua nhưng cũng không thu được tin tức gì. Còn ngươi thì sao, có phát hiện được gì không?" Cốt Diễm tán nhân lắc đầu, hỏi ngược lại.
"Cũng giống đạo hữu, ta không tìm được thông tin chi tiết về người này. Thập Phương Lầu để lộ rất ít tin tức, chỉ biết là người này lai lịch không nhỏ, nhưng cụ thể thế nào thì không nói rõ." Tịnh Minh Đạo khẽ thở dài một tiếng.
"Càng là như thế, ta càng cảm thấy hứng thú đối với bí mật có khả năng được che giấu trên người hắn. Xem ra chỉ có thể tra hỏi kỹ càng một phen." Cốt Diễm đạo nhân hắc hắc một tiếng nói.
"Hặc hặc, xem ra Diêm huynh rất tự tin với việc bắt được hắn, chắc là huynh có bí bảo ban cho môn hạ đệ tử sử dụng rồi?" Tịnh Minh lão đạo tỏ vẻ cởi mở, cười cười, hỏi dò.
"Còn đạo hữu chẳng lẽ không ban vật áp rương?" Cốt Diễm tán nhân lườm lão giả gầy gò nói.
Lão kia không thèm để ý, cười cười nói: "Để tránh xảy ra sai sót, tự nhiên là có rồi."
"Mới đây, dưới cơ duyên xảo hợp ta tìm được một ít Binh đậu, nửa tháng trước mới thành công chuyển hóa thành đạo Binh. Lần này vừa vặn dùng đến nên đã ban cho bọn chúng." Cốt Diễm tán nhân thấy đối phương không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nhiều nữa, tùy ý nói ra.
Gầy gò lão giả nghe vậy, thần sắc liền biến đổi, lộ ra vẻ giật mình.
"Không ngờ lại là đạo Binh... Diêm đạo hữu thật đúng là có phúc, tạo hóa kinh người."
"Cái đó chỉ là đạo Binh dưới tam phẩm trong Hoàng Cân đạo binh mà thôi, không đángnhắc tới." Cốt Diễm tán nhân quơ quơ tay áo, thể hiện bộ dạng không để ý, chỉ là ở sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ tự đắc không dễ phát hiện.
"Cho dù là đạo Binh dưới tam phẩm cũng đã vượt xa pháp bảo bình thường. Có bảo vật này, họ Hàn dù có ba đầu sáu tay cũng sẽ bị bắt như trở bàn tay." Tịnh Minh đạo nhân nói ra, giọng nói lộ rõ sự hâm mộ không hề che giấu.
Cốt Diễm tán nhân nghe vậy, cười mà không nói.
Lúc này, Tịnh Minh Đạo bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện, nhíu mày hỏi: "Đúng rồi, tên Hàn Lập này trên danh nghĩa còn là ngoại môn Trưởng lão của Lãnh Diễm Tông, tên Lãnh Diễm kia sẽ không tự nhiên chen ngang, cản trở chứ?"
"Nếu hắn không sợ từ nay về sau Linh Hoàn giới chỉ còn lại hai đại tông môn đỉnh cấp thì có thể tới thử một lần." Sắc mặt Cốt Diễm tán nhân phát lạnh, cười gằn rồi nói.
Tịnh Minh Đạo gật gật đầu, gương mặt gầy gò cũng thoáng lộ ra vẻ tươi cười.
...
Trong không gian thần bí, tại một chỗ màu xám dày đặc trên tầng mây, có ba bóng người đứng thẳng trong hư không. Đúng là Đồng Nhân Ác, Hạp Sơn đạo nhân và Đoàn Nhân Ly.
Trên tay Đoàn Nhân Ly lúc này là một cái hồ lô vàng. Miệng lão lẩm nhẩm.
Hồ lô lớn chừng nửa người, mặt ngoài sáng lên từng vòng kim quang. Mặt ngoài khắc đầy phù văn li ti lập loè. Từ miệng hồ lô thoát ra vô số chữ nhỏ màu vàng cùng loại, phiêu động không thôi đồng thời tản mát một cỗ khí thế xuất thần.
Miệng lão phát ra từng trận chú ngữ huyền ảo tối nghĩa, tại miệng hồ lô một cỗ hào quang màu vàng lượn lờ, từ trong bay ra từng hạt giống như đậu màu vàng, nhao nhao hướng phía dưới bay đi.
Những hạt đậu này vừa chạm vào tầng mây thì trên tầng mây lập tức hiện ra từng cái vòng xoáy nhỏ tinh tế, kéo vào sau đó liền thôn phệ, không còn thấy bóng dáng.
"Đây chẳng lẽ là... rải đậu thành binh! Không nghĩ tới quý tông có thể thi triển tiên thuật trong truyền thuyết như thế!" Hạp Sơn đạo nhân nhìn hồ lô màu vàng trong tay Đoàn Nhân Ly, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
"Kiến thức của Hạp Sơn đạo hữu quả thật bất phàm. Chẳng qua tu vi nông cạn của chúng ta làm sao có thể nắm giữ hoàn toàn bí thuật Tiên gia, Chỉ là dựa vào tiên bảo này do tổ sư ban thưởng mới có thể miễn cưỡng triệu hồi ra một ít đạo binh mà thôi." Đồng Nhân Ác trả lời một cách bình thản.
Tác giả :
Vong Ngữ