Phàm Nhân Tu Tiên 2
Chương 113: Tính toán
Dịch giả: loki1994
“Địa cung chỗ này cùng với địa cung ở các thành Hồng Nguyệt khác cũng giống nhau, đều có mùi màu tanh ngưng tụ không tan. Mặt đất đã hình thành Âm Thổ, hiển nhiên là một hung địa quanh năm chuyên tàn sát sinh linh. Mà, những người bị mang vào bên trong cung điện dưới mặt đất, ngoại trừ tu sĩ bên ngoài, chính là những người phàm có Linh căn khí huyết sung túc, chỉ sợ sẽ bị biến thành tế phẩm để hiến tế." Hàn Lập sắc mặt ngưng trọng, vừa nói vừa giải thích.
"Công Thâu Hồng tu luyện chính là Huyết chi pháp tắc, chẳng lẽ phương pháp này lại tà dị như thế, cần lấy máu huyết của sinh linh để tu luyện?" Giao Thập Lục hơi kinh ngạc nói.
"Nếu thực sự là như thế, tại sao bọn họ không lập tức phát động huyết tế mà còn phải tiến hành sàng lọc tuyển chọn một lần nữa?" Giao Cửu có chút bán tín bán nghi hỏi.
"Theo ta suy đoán, sở dĩ bọn họ trước tiên chọn ra những người có tư chất tu luyện thượng giai là để bồi dưỡng thành tu sĩ cao cấp mặc áo bào đỏ, để cho Công Thâu Hồng sử dụng. Ngoài ra, để phòng ngừa những người này tiết lộ bí mật, bọn họ hẳn sẽ hạ cấm chế nào đó lên thần hồn của những người kia. Còn về phần những người còn lại… Chỉ sợ đợi đến lúc quá trình chọn lựa kết thúc, chính là lúc hiến tế bắt đầu." Hàn Lập trầm ngâm đáp.
"Theo tình hình này suy xét, hẳn còn chút thời gian đủ để cho chúng ta bắt người này rồi rời khỏi nơi đây." Giao Cửu liếc qua gã đại hán lùn Tán Tiên kia, truyền âm nói.
Ngay lúc Giao Cửu vừa dứt lời, không gian chung quanh bỗng phát ra âm thanh vù vù mãnh liệt.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Phía trên vách tường xung quanh bỗng hiện ra từng đường vân huyết sắc giăng khắp nơi, giống như là mạng nhện. Những đường vân nhanh chóng trải rộng ra, chẳng mấy chốc đã hiện đầy xung quanh tất cả các vách tường.
Vài đường vân huyết sắc liền lóe lên, giống như là những đóa hoa đang nở rộ, hiện ra rất nhiều ánh mắt huyết quang mơ hồ, giống như là vật còn sống, liên tục nhúc nhích, nhìn cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.
Trên người mọi người bị chiếu rọi trở nên hồng hào, không khí chung quanh bên trong địa cung tràn ngập mùi vị máu tanh, cực kì nồng nặc.
Dưới mặt đất trong địa cung, mọi người thấy tình cảnh diễn ra trước mắt, không ít người mặt bắt đầu hiện ra vẻ sợ hãi.
Giao Cửu miệng khẽ động, đang muốn nói gì đó.
Xung quanh lại nghe một tiếng “Ô…ô…n…g" vang lên, những con mắt màu đỏ kia đột nhiên quang mang đại phóng, từng luồng hào quang màu máu dày đặc như mưa bắn ra từ những con mắt màu đỏ kia, bao phủ toàn bộ không gian dưới mặt đất, căn bản là không thể trốn thoát được.
Bên trong mỗi một vệt ánh sáng màu máu đều tản mát ra từng đợt pháp tắc không rõ chấn động.
Trong lòng ba người Hàn Lập cả kinh.
Mặc dù không biết ánh sáng màu máu này là cái gì, nhưng hiển nhiên là vật không có lợi đối với bọn hắn.
Hàn Lập quyết định nhanh chóng thúc giục tâm niệm, bên ngoài làn da toàn thân hiện ra một màng ánh sáng óng ánh.
Hắn đồng thời vung tay lên, tế ra một viên kính màu vàng và một thanh Như ý màu xanh. Hai quầng sáng màu vàng, xanh lóe lên rồi bao phủ thân thể hắn.
Hai kiện Pháp bảo kia chính là chiến lợi phẩm của hắn thu được trên người của Đồ Cáp, gã tu sĩ Đại Thừa Kỳ của Hàn Tinh Tộc bị hắn đánh chết. Sau đó đã tế luyện qua một lần, liền trở thành Pháp bảo hộ thân.
Giao Cửu cũng phản ứng cực kỳ nhanh, hai tay bấm niệm pháp quyết, từng đạo gợn nước màu xanh hiện ra xung quanh, bao bọc tầng tầng lớp lớp thân thể, bảo vệ toàn thân gã.
Giao Thập Lục lập tức phất tay tế ra một thanh dù lớn màu xanh, quay tròn phía trên đỉnh đầu y, từng đạo thanh quang chói mắt theo mặt dù rũ xuống, hình thành một quả cầu ánh sáng màu xanh, bao phủ toàn thân y lại.
“Tại sao lại như vậy? Rõ ràng thời gian còn chưa đến…" Gã đại hán Tán Tiên lùn kia nhìn những con mắt đỏ ngòm nhanh như chớp xuất hiện bốn phương tám hướng. Trong mắt gã hiện lên một tia kinh ngạc, xung quang vô số huyết quang bay vụt tới.
Thân hình gã run lên, tựa hồ đối với huyết quang này có chút sợ hãi. Gã há miệng, phun ra một cây Huyết Phiên. Huyết Phiên quay tít một vòng bỗng nhiên hóa thành một cái lồng ánh sáng đỏ ngòm bao phủ thân thể gã lại.
Huyết quang từ bên trong những con mắt màu đỏ bay ra với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt liền rơi trúng thân thể mọi người đang ở trong không gian dưới lòng đất.
Quang mang của Pháp bảo đang bao phủ đám người Hàn Lập bỗng trở thành thùng rỗng kêu to. Huyết quang bỗng lóe lên một cái liền dễ dàng xuyên qua tất cả tầng phòng ngự của mọi người, trực tiếp chui vào trong cơ thể bọn họ.
Hàn Lập đám người quanh người Pháp bảo quang mang bỗng nhiên thùng rỗng kêu to, huyết quang lóe lên phía dưới liền đơn giản xuyên thấu tất cả mọi người phòng ngự, chui vào trong cơ thể của bọn họ.
Hàn Lập sắc mặt đại biến, lập tức thúc dục thần thức trải rộng ra toàn thân.
Nhưng quỷ dị là huyết quang khi sau khi chui vào thân thể của hắn, lại biến mất không thấy tung tích gì, làm cho trong lòng hắn không khỏi hơi hồi hộp một chút.
"Phanh phanh... Phanh phanh..."
Vào thời khắc này, một cỗ chấn động kỳ quái đột nhiên vang lên bên tai Hàn Lập.
Chẳng biết tại sao, trái tim của hắn đột nhiên trở nên mất kiểm soát, đập liên hồi, hơn nữa có khuynh hướng đập càng lúc càng nhanh.
Huyết dịch bên trong cơ thể cũng theo đó mà chuyển động nhanh hơn gấp mấy lần, hơn nữa, gân mạch toàn thân trở nên vô cùng nóng bức. Pháp lực trong Đan Điền cũng bị ảnh hưởng của nhịp tim đập, bắt đầu trở nên bất ổn.
Giao Cửu cùng Giao Thập Lục cũng kinh hô một tiếng, hiển nhiên là tình huống cũng giống như Hàn Lập.
"Đây là chuyện gì!"
"Ta thật là khó chịu..."
"Không chịu nổi..."
"A!"
Những âm thanh trầm đục xen lẫn những tiếng kêu thê lương thảm thiết liên tiếp truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Đám người Hàn Lập ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy những người phàm xung quanh cùng tu sĩ cấp thấp, thân thể bị huyết quang đánh trúng, làn da toàn thân lập tức trở nên đỏ như máu, không ngừng run rẩy.
Một tiếng “Phanh" vang lên, thân thể bọn họ trực tiếp phình to ra sau đó liền nổ tung, hóa thành từng cơn mưa máu sền sệch.
Qua mấy đợt hô hấp, mấy trăm ngàn người trong không gian điều bị nổ tung, hóa thành vô số cơn mưa máu, tràn ngập toàn bộ mặt đất.
Con mắt màu đỏ chuyển động, những cơn mưa máu trong không gian nhanh chóng hội tụ lại với nhau, hóa thành từng mảng mây máu. Mặt đất trong không gian vốn chật chội đã trở nên vắng vẻ, tầm mắt trở nên thoáng đãng.
Ở một chỗ cách khá xa ba người Hàn Lập, bỗng nhiên còn bốn thân ảnh đứng vững, toàn bộ đều được bao phủ trong một tầng hào quang, đúng là đoàn người Giao Bát.
Chẳng biết là bọn họ lẻn vào đây từ lúc nào.
Giao Cửu với Giao Thập Lục thấy tình hình này, trong lòng hơi vui sướng.
Bất kể như thế nào, trong lúc gặp tình hình quỷ dị như vậy mà còn có thể gặp được đồng bạn thì luôn làm cho con người ta phấn chấn một chút. Bảy tên Chân Tiên hợp lực, chắc chắn sẽ có biện pháp phá giải tình hình trước mặt.
Ánh mắt Hàn Lập nhanh chóng lướt nhìn qua đám mây máu trên không trung, trong lòng trầm xuống, thanh quang trên thân đại phóng, kiệt lực vận chuyển Pháp lực bên trong cơ thể, đồng thời thi triển một ít bí pháp với ý đồ đánh tan những dị biến bên trong cơ thể hắn.
Đáng tiếc, cho dù hắn thi triển bất kỳ thủ đoạn gì cũng đều không thể khiến cho tình huống bên trong cơ thể có chút chuyển biến tốt đẹp. Nhịp đập của trái tim càng lúc càng nhanh.
Một cỗ lực lượng vô hình đang nhốn nháo bên trong cơ thể của hắn, hướng về phía trung tâm, nơi có trái tim, ép tới.
Thân thể của hắn thì hoàn toàn ngược lại, bị một cỗ lực lượng khác cố gắng nhét đầy, nhanh chóng khiến cho cơ thể hắn căng phồng lên.
Làn da trên cơ thể hắn hiện ra một tầng huyết hồng quỷ dị, chỉ có điều màu sắc vô cùng nhạt.
Hàn Lập động tâm. Trong đầu hắn không khỏi hiện ra cảnh tượng những người phàm cùng với những tu sĩ cấp thấp bị nổ tung cơ thể lúc nãy.
Cùng một lúc, Giao Cửu cùng Giao Thập Lục, thậm chí đám người Giao Bát ở phía xa, giờ phút này, làn da toàn thân cũng hiện ra một tầng huyết hồng quỷ dị.
Nhưng khiến cho bọn hắn chú ý là gã đại hán lùn mặc áo bào tím trên đài cao, cũng gặp tình huống tương tự như bọn hắn, biểu tình dữ tợn, có chút đau đớn.
Nhưng vào lúc này, bọn hắn tự nhiên cũng không rãnh để đi quản gã này.
Đến giờ phút này, tình huống đã rõ ràng.
Bọn hắn tự cho rằng đã thành công lẻn vào trong, nhưng thật ra đã sớm bị Công Thâu Hồng phát hiện, liền tương kế tựu kế vây lấy bọn hắn ở không gian trong lòng đất này. Mà đối phương vì không muốn để lộ bất kì dấu vết gì ra ngoài, sẵn sàng hi sinh gã Tán tiên dưới trướng của mình.
Đang cân nhắc, những con mắt màu đỏ xung quanh không ngừng chuyển động, từng vệt hào quang màu máu tiếp tục bắn ra.
Mọi người tuy rằng dốc hết sức để trốn tránh, nhưng mà vẫn như cũ, không ngừng bị huyết quang đánh trúng.
Mỗi một lần bị huyết quang xâm nhập vào trong cơ thể, sẽ gặp phải một cỗ pháp tắc quỷ dị xâm nhập, khiến cho nhịp tim trong cơ thể họ đột nhiên tăng nhanh một khoảng thời gian.
Giữa mấy nhịp thở, vẻ mặt mọi người đều lộ ra sự thống khổ. Trái tim trong lồng ngực cuồn cuộn như sấm, giống như muốn nhảy ra khỏi cơ thể bọn họ.
Trong bảy người, tình huống của Hàn Lập có vẻ khả quan nhất. Hắn đã tu luyện thành công Chân Cực Chi Khu, toàn thân trên dưới không thể bị phá vỡ. Trái tim cũng như vậy, cứng rắn hơn nhiều so với tu sĩ bình thường.
Trái tim trong cơ thể hắn tuy đập càng lúc càng nhanh, nhưng hắn vẫn còn có thể chịu đựng được.
Sắc mặt Giao Cửu trở nên âm trầm. Đến giờ phút này, gã cũng không thèm che giấu Pháp lực bản thân nữa, trong miệng gã lẩm bẩm vài câu, vô số phù văn màu lam chằng chịt trên người hắn bắn ra ngoài, đan xen ngưng tụ ra một vòng bảo hộ thật mỏng.
Vòng bảo hộ này tuy rằng nhìn mỏng manh, nhưng bên ngoài thủy quang lưu chuyển, tản mát ra từng cỗ Thủy pháp tắc chấn động mãnh liệt.
Huyết quang xung quanh bay vụt đến công kích vào vòng bảo vệ màu làm, tuy rằng vẫn có thể dễ dàng xuyên thấu, nhưng rõ ràng là huyết quang đã bị tiêu diệt không ít.
“Thì ra là thế, pháp tắc chi lực phải dùng pháp tắc chi lực thì mới có thể ngăn cản…" Hàn Lập mắt thấy cảnh này, trong lòng thầm nói.
Hàn Lập cùng Giao Cửu thoạt nhìn tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng tình huống của Giao Thập Lục thì không được như vậy, có chút hỏng bét.
Giờ phút này, Giao Thập Lục đã tung hết thủ đoạn ra, nhưng bị mấy luồng huyết quang xâm nhập, cơ thể hơi phồng lên, làn da đỏ tươi như máu, ngũ quan không ngừng tuôn ra huyết dịch.
Hắn giờ phút này mặc dù cũng thủ đoạn ra hết, nhưng bị mấy tầng màn hào quang phủ xuống cơ thể hơi phồng lên, làn da đỏ tươi như máu, ngũ quan chảy máu không ngừng.
"Nơi đây không thích hợp ở lâu, trước tiên nghĩ cách rời khỏi nơi này!" Giao Cửu trầm giọng quát, ánh sáng màu lam trên thân hóa thành độn quang, hướng thẳng lên trời bắn ra.
Giao Thập Lục không nói hai lời lập tức đuổi kịp.
Hàn Lập tuy bị huyết quang ảnh hưởng ít nhất, nhưng quả thật nơi này thật sự rất quỷ dị, hắn dĩ nhiên cũng không muốn ở lại đây bị người mưu hại, cũng lập tức đuổi theo.
Đám người Giao Bát ở nơi xa cũng hiển nhiên nghĩ đến điều gì đó, cũng nhao nhao hóa thành độn quang cùng nhau bay đi.
Trên không trung, cánh tay của Giao Cửu mãnh liệt vung lên, một thanh thủy phi đao màu lam bắn ra, lóe lên rồ hóa thành một cây đao khổng lồ dài mười mấy trượng, phát ra âm thanh Phong Lô ù ù, hung hăn chém đỉnh không gian trên thạch bích.
Ngay lúc cây đao khổng lồ màu lam đụng đến vách tường không gian dưới đất, đột nhiên xảy ra dị biến!
Một mảng lớn huyết quang đột nhiên xuất hiện trên vách tường, hình thành một màn ánh sáng màu đỏ, bên trong ẩn chứa vô số phù văn, lượn lờ bất định.
Một âm thanh lớn “Keng" vang lên!
Cây đao khổng lồ màu lam như chém vào kim loại chứ không phải là chém vào đá, màn ánh sáng màu đỏ bình yên vô sự không hao tổn gì, đứng yên như núi.
Giao Cửu biến sắc!
Ầm ầm!
Vào thời khắc này, một tiếng oanh minh cực lớn truyền đến.
Chỉ thấy một cái hắc trùy ba mặt được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, bay ra từ một nơi ngay gần thân thể Giao Thập Lục.
Trong mắt Giao Thập Lục ẩn hiện một chút háo sắc, một ngụm tinh huyết phun ra, lóe lên rồi chui vào bên trong hắc trùy biến mất.
Hắc trùy lập tức quang mang đại phóng, nhanh chóng xoay tròn. Mặt ngoài hiện ra vô số phù văn thật nhỏ, từng đạo tia chớp màu đen như rắn quấn quanh thân trùy, phát ra tiếng sấm kinh thiên.
Tia chớp màu đen hướng đến chỗ nào, hư không liền kịch liệt chấn động, thậm chí hiện ra từng vết nứt màu đen.
“Địa cung chỗ này cùng với địa cung ở các thành Hồng Nguyệt khác cũng giống nhau, đều có mùi màu tanh ngưng tụ không tan. Mặt đất đã hình thành Âm Thổ, hiển nhiên là một hung địa quanh năm chuyên tàn sát sinh linh. Mà, những người bị mang vào bên trong cung điện dưới mặt đất, ngoại trừ tu sĩ bên ngoài, chính là những người phàm có Linh căn khí huyết sung túc, chỉ sợ sẽ bị biến thành tế phẩm để hiến tế." Hàn Lập sắc mặt ngưng trọng, vừa nói vừa giải thích.
"Công Thâu Hồng tu luyện chính là Huyết chi pháp tắc, chẳng lẽ phương pháp này lại tà dị như thế, cần lấy máu huyết của sinh linh để tu luyện?" Giao Thập Lục hơi kinh ngạc nói.
"Nếu thực sự là như thế, tại sao bọn họ không lập tức phát động huyết tế mà còn phải tiến hành sàng lọc tuyển chọn một lần nữa?" Giao Cửu có chút bán tín bán nghi hỏi.
"Theo ta suy đoán, sở dĩ bọn họ trước tiên chọn ra những người có tư chất tu luyện thượng giai là để bồi dưỡng thành tu sĩ cao cấp mặc áo bào đỏ, để cho Công Thâu Hồng sử dụng. Ngoài ra, để phòng ngừa những người này tiết lộ bí mật, bọn họ hẳn sẽ hạ cấm chế nào đó lên thần hồn của những người kia. Còn về phần những người còn lại… Chỉ sợ đợi đến lúc quá trình chọn lựa kết thúc, chính là lúc hiến tế bắt đầu." Hàn Lập trầm ngâm đáp.
"Theo tình hình này suy xét, hẳn còn chút thời gian đủ để cho chúng ta bắt người này rồi rời khỏi nơi đây." Giao Cửu liếc qua gã đại hán lùn Tán Tiên kia, truyền âm nói.
Ngay lúc Giao Cửu vừa dứt lời, không gian chung quanh bỗng phát ra âm thanh vù vù mãnh liệt.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Phía trên vách tường xung quanh bỗng hiện ra từng đường vân huyết sắc giăng khắp nơi, giống như là mạng nhện. Những đường vân nhanh chóng trải rộng ra, chẳng mấy chốc đã hiện đầy xung quanh tất cả các vách tường.
Vài đường vân huyết sắc liền lóe lên, giống như là những đóa hoa đang nở rộ, hiện ra rất nhiều ánh mắt huyết quang mơ hồ, giống như là vật còn sống, liên tục nhúc nhích, nhìn cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.
Trên người mọi người bị chiếu rọi trở nên hồng hào, không khí chung quanh bên trong địa cung tràn ngập mùi vị máu tanh, cực kì nồng nặc.
Dưới mặt đất trong địa cung, mọi người thấy tình cảnh diễn ra trước mắt, không ít người mặt bắt đầu hiện ra vẻ sợ hãi.
Giao Cửu miệng khẽ động, đang muốn nói gì đó.
Xung quanh lại nghe một tiếng “Ô…ô…n…g" vang lên, những con mắt màu đỏ kia đột nhiên quang mang đại phóng, từng luồng hào quang màu máu dày đặc như mưa bắn ra từ những con mắt màu đỏ kia, bao phủ toàn bộ không gian dưới mặt đất, căn bản là không thể trốn thoát được.
Bên trong mỗi một vệt ánh sáng màu máu đều tản mát ra từng đợt pháp tắc không rõ chấn động.
Trong lòng ba người Hàn Lập cả kinh.
Mặc dù không biết ánh sáng màu máu này là cái gì, nhưng hiển nhiên là vật không có lợi đối với bọn hắn.
Hàn Lập quyết định nhanh chóng thúc giục tâm niệm, bên ngoài làn da toàn thân hiện ra một màng ánh sáng óng ánh.
Hắn đồng thời vung tay lên, tế ra một viên kính màu vàng và một thanh Như ý màu xanh. Hai quầng sáng màu vàng, xanh lóe lên rồi bao phủ thân thể hắn.
Hai kiện Pháp bảo kia chính là chiến lợi phẩm của hắn thu được trên người của Đồ Cáp, gã tu sĩ Đại Thừa Kỳ của Hàn Tinh Tộc bị hắn đánh chết. Sau đó đã tế luyện qua một lần, liền trở thành Pháp bảo hộ thân.
Giao Cửu cũng phản ứng cực kỳ nhanh, hai tay bấm niệm pháp quyết, từng đạo gợn nước màu xanh hiện ra xung quanh, bao bọc tầng tầng lớp lớp thân thể, bảo vệ toàn thân gã.
Giao Thập Lục lập tức phất tay tế ra một thanh dù lớn màu xanh, quay tròn phía trên đỉnh đầu y, từng đạo thanh quang chói mắt theo mặt dù rũ xuống, hình thành một quả cầu ánh sáng màu xanh, bao phủ toàn thân y lại.
“Tại sao lại như vậy? Rõ ràng thời gian còn chưa đến…" Gã đại hán Tán Tiên lùn kia nhìn những con mắt đỏ ngòm nhanh như chớp xuất hiện bốn phương tám hướng. Trong mắt gã hiện lên một tia kinh ngạc, xung quang vô số huyết quang bay vụt tới.
Thân hình gã run lên, tựa hồ đối với huyết quang này có chút sợ hãi. Gã há miệng, phun ra một cây Huyết Phiên. Huyết Phiên quay tít một vòng bỗng nhiên hóa thành một cái lồng ánh sáng đỏ ngòm bao phủ thân thể gã lại.
Huyết quang từ bên trong những con mắt màu đỏ bay ra với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt liền rơi trúng thân thể mọi người đang ở trong không gian dưới lòng đất.
Quang mang của Pháp bảo đang bao phủ đám người Hàn Lập bỗng trở thành thùng rỗng kêu to. Huyết quang bỗng lóe lên một cái liền dễ dàng xuyên qua tất cả tầng phòng ngự của mọi người, trực tiếp chui vào trong cơ thể bọn họ.
Hàn Lập đám người quanh người Pháp bảo quang mang bỗng nhiên thùng rỗng kêu to, huyết quang lóe lên phía dưới liền đơn giản xuyên thấu tất cả mọi người phòng ngự, chui vào trong cơ thể của bọn họ.
Hàn Lập sắc mặt đại biến, lập tức thúc dục thần thức trải rộng ra toàn thân.
Nhưng quỷ dị là huyết quang khi sau khi chui vào thân thể của hắn, lại biến mất không thấy tung tích gì, làm cho trong lòng hắn không khỏi hơi hồi hộp một chút.
"Phanh phanh... Phanh phanh..."
Vào thời khắc này, một cỗ chấn động kỳ quái đột nhiên vang lên bên tai Hàn Lập.
Chẳng biết tại sao, trái tim của hắn đột nhiên trở nên mất kiểm soát, đập liên hồi, hơn nữa có khuynh hướng đập càng lúc càng nhanh.
Huyết dịch bên trong cơ thể cũng theo đó mà chuyển động nhanh hơn gấp mấy lần, hơn nữa, gân mạch toàn thân trở nên vô cùng nóng bức. Pháp lực trong Đan Điền cũng bị ảnh hưởng của nhịp tim đập, bắt đầu trở nên bất ổn.
Giao Cửu cùng Giao Thập Lục cũng kinh hô một tiếng, hiển nhiên là tình huống cũng giống như Hàn Lập.
"Đây là chuyện gì!"
"Ta thật là khó chịu..."
"Không chịu nổi..."
"A!"
Những âm thanh trầm đục xen lẫn những tiếng kêu thê lương thảm thiết liên tiếp truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Đám người Hàn Lập ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy những người phàm xung quanh cùng tu sĩ cấp thấp, thân thể bị huyết quang đánh trúng, làn da toàn thân lập tức trở nên đỏ như máu, không ngừng run rẩy.
Một tiếng “Phanh" vang lên, thân thể bọn họ trực tiếp phình to ra sau đó liền nổ tung, hóa thành từng cơn mưa máu sền sệch.
Qua mấy đợt hô hấp, mấy trăm ngàn người trong không gian điều bị nổ tung, hóa thành vô số cơn mưa máu, tràn ngập toàn bộ mặt đất.
Con mắt màu đỏ chuyển động, những cơn mưa máu trong không gian nhanh chóng hội tụ lại với nhau, hóa thành từng mảng mây máu. Mặt đất trong không gian vốn chật chội đã trở nên vắng vẻ, tầm mắt trở nên thoáng đãng.
Ở một chỗ cách khá xa ba người Hàn Lập, bỗng nhiên còn bốn thân ảnh đứng vững, toàn bộ đều được bao phủ trong một tầng hào quang, đúng là đoàn người Giao Bát.
Chẳng biết là bọn họ lẻn vào đây từ lúc nào.
Giao Cửu với Giao Thập Lục thấy tình hình này, trong lòng hơi vui sướng.
Bất kể như thế nào, trong lúc gặp tình hình quỷ dị như vậy mà còn có thể gặp được đồng bạn thì luôn làm cho con người ta phấn chấn một chút. Bảy tên Chân Tiên hợp lực, chắc chắn sẽ có biện pháp phá giải tình hình trước mặt.
Ánh mắt Hàn Lập nhanh chóng lướt nhìn qua đám mây máu trên không trung, trong lòng trầm xuống, thanh quang trên thân đại phóng, kiệt lực vận chuyển Pháp lực bên trong cơ thể, đồng thời thi triển một ít bí pháp với ý đồ đánh tan những dị biến bên trong cơ thể hắn.
Đáng tiếc, cho dù hắn thi triển bất kỳ thủ đoạn gì cũng đều không thể khiến cho tình huống bên trong cơ thể có chút chuyển biến tốt đẹp. Nhịp đập của trái tim càng lúc càng nhanh.
Một cỗ lực lượng vô hình đang nhốn nháo bên trong cơ thể của hắn, hướng về phía trung tâm, nơi có trái tim, ép tới.
Thân thể của hắn thì hoàn toàn ngược lại, bị một cỗ lực lượng khác cố gắng nhét đầy, nhanh chóng khiến cho cơ thể hắn căng phồng lên.
Làn da trên cơ thể hắn hiện ra một tầng huyết hồng quỷ dị, chỉ có điều màu sắc vô cùng nhạt.
Hàn Lập động tâm. Trong đầu hắn không khỏi hiện ra cảnh tượng những người phàm cùng với những tu sĩ cấp thấp bị nổ tung cơ thể lúc nãy.
Cùng một lúc, Giao Cửu cùng Giao Thập Lục, thậm chí đám người Giao Bát ở phía xa, giờ phút này, làn da toàn thân cũng hiện ra một tầng huyết hồng quỷ dị.
Nhưng khiến cho bọn hắn chú ý là gã đại hán lùn mặc áo bào tím trên đài cao, cũng gặp tình huống tương tự như bọn hắn, biểu tình dữ tợn, có chút đau đớn.
Nhưng vào lúc này, bọn hắn tự nhiên cũng không rãnh để đi quản gã này.
Đến giờ phút này, tình huống đã rõ ràng.
Bọn hắn tự cho rằng đã thành công lẻn vào trong, nhưng thật ra đã sớm bị Công Thâu Hồng phát hiện, liền tương kế tựu kế vây lấy bọn hắn ở không gian trong lòng đất này. Mà đối phương vì không muốn để lộ bất kì dấu vết gì ra ngoài, sẵn sàng hi sinh gã Tán tiên dưới trướng của mình.
Đang cân nhắc, những con mắt màu đỏ xung quanh không ngừng chuyển động, từng vệt hào quang màu máu tiếp tục bắn ra.
Mọi người tuy rằng dốc hết sức để trốn tránh, nhưng mà vẫn như cũ, không ngừng bị huyết quang đánh trúng.
Mỗi một lần bị huyết quang xâm nhập vào trong cơ thể, sẽ gặp phải một cỗ pháp tắc quỷ dị xâm nhập, khiến cho nhịp tim trong cơ thể họ đột nhiên tăng nhanh một khoảng thời gian.
Giữa mấy nhịp thở, vẻ mặt mọi người đều lộ ra sự thống khổ. Trái tim trong lồng ngực cuồn cuộn như sấm, giống như muốn nhảy ra khỏi cơ thể bọn họ.
Trong bảy người, tình huống của Hàn Lập có vẻ khả quan nhất. Hắn đã tu luyện thành công Chân Cực Chi Khu, toàn thân trên dưới không thể bị phá vỡ. Trái tim cũng như vậy, cứng rắn hơn nhiều so với tu sĩ bình thường.
Trái tim trong cơ thể hắn tuy đập càng lúc càng nhanh, nhưng hắn vẫn còn có thể chịu đựng được.
Sắc mặt Giao Cửu trở nên âm trầm. Đến giờ phút này, gã cũng không thèm che giấu Pháp lực bản thân nữa, trong miệng gã lẩm bẩm vài câu, vô số phù văn màu lam chằng chịt trên người hắn bắn ra ngoài, đan xen ngưng tụ ra một vòng bảo hộ thật mỏng.
Vòng bảo hộ này tuy rằng nhìn mỏng manh, nhưng bên ngoài thủy quang lưu chuyển, tản mát ra từng cỗ Thủy pháp tắc chấn động mãnh liệt.
Huyết quang xung quanh bay vụt đến công kích vào vòng bảo vệ màu làm, tuy rằng vẫn có thể dễ dàng xuyên thấu, nhưng rõ ràng là huyết quang đã bị tiêu diệt không ít.
“Thì ra là thế, pháp tắc chi lực phải dùng pháp tắc chi lực thì mới có thể ngăn cản…" Hàn Lập mắt thấy cảnh này, trong lòng thầm nói.
Hàn Lập cùng Giao Cửu thoạt nhìn tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng tình huống của Giao Thập Lục thì không được như vậy, có chút hỏng bét.
Giờ phút này, Giao Thập Lục đã tung hết thủ đoạn ra, nhưng bị mấy luồng huyết quang xâm nhập, cơ thể hơi phồng lên, làn da đỏ tươi như máu, ngũ quan không ngừng tuôn ra huyết dịch.
Hắn giờ phút này mặc dù cũng thủ đoạn ra hết, nhưng bị mấy tầng màn hào quang phủ xuống cơ thể hơi phồng lên, làn da đỏ tươi như máu, ngũ quan chảy máu không ngừng.
"Nơi đây không thích hợp ở lâu, trước tiên nghĩ cách rời khỏi nơi này!" Giao Cửu trầm giọng quát, ánh sáng màu lam trên thân hóa thành độn quang, hướng thẳng lên trời bắn ra.
Giao Thập Lục không nói hai lời lập tức đuổi kịp.
Hàn Lập tuy bị huyết quang ảnh hưởng ít nhất, nhưng quả thật nơi này thật sự rất quỷ dị, hắn dĩ nhiên cũng không muốn ở lại đây bị người mưu hại, cũng lập tức đuổi theo.
Đám người Giao Bát ở nơi xa cũng hiển nhiên nghĩ đến điều gì đó, cũng nhao nhao hóa thành độn quang cùng nhau bay đi.
Trên không trung, cánh tay của Giao Cửu mãnh liệt vung lên, một thanh thủy phi đao màu lam bắn ra, lóe lên rồ hóa thành một cây đao khổng lồ dài mười mấy trượng, phát ra âm thanh Phong Lô ù ù, hung hăn chém đỉnh không gian trên thạch bích.
Ngay lúc cây đao khổng lồ màu lam đụng đến vách tường không gian dưới đất, đột nhiên xảy ra dị biến!
Một mảng lớn huyết quang đột nhiên xuất hiện trên vách tường, hình thành một màn ánh sáng màu đỏ, bên trong ẩn chứa vô số phù văn, lượn lờ bất định.
Một âm thanh lớn “Keng" vang lên!
Cây đao khổng lồ màu lam như chém vào kim loại chứ không phải là chém vào đá, màn ánh sáng màu đỏ bình yên vô sự không hao tổn gì, đứng yên như núi.
Giao Cửu biến sắc!
Ầm ầm!
Vào thời khắc này, một tiếng oanh minh cực lớn truyền đến.
Chỉ thấy một cái hắc trùy ba mặt được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, bay ra từ một nơi ngay gần thân thể Giao Thập Lục.
Trong mắt Giao Thập Lục ẩn hiện một chút háo sắc, một ngụm tinh huyết phun ra, lóe lên rồi chui vào bên trong hắc trùy biến mất.
Hắc trùy lập tức quang mang đại phóng, nhanh chóng xoay tròn. Mặt ngoài hiện ra vô số phù văn thật nhỏ, từng đạo tia chớp màu đen như rắn quấn quanh thân trùy, phát ra tiếng sấm kinh thiên.
Tia chớp màu đen hướng đến chỗ nào, hư không liền kịch liệt chấn động, thậm chí hiện ra từng vết nứt màu đen.
Tác giả :
Vong Ngữ