Phái Diễn Xuất
Chương 2: Đè Nặng Dưới Thân Chính Là Một Người Đàn Ông
Một tuần trước.
Sau khi Trang Khâm tỉnh lại, cậu phát hiện bản thân đã trở về năm mười chín tuổi, cậu ngất xỉu trong hiện trường quay một gameshow.
Chuyện đột ngột xảy ra, tổ tiết mục sợ gây ra chuyện lớn, không cho gọi xe cứu thương tới, mà phái một tài xế đưa cậu tới bệnh viện, kiểm tra tỉ mỉ kĩ càng, là mệt nhọc quá độ.
Tuy vậy, chuyện này vẫn nháo nhào lên, vô số người chê trách tổ tiết mục ở đài truyền hình làm việc quá tàn nhẫn! Tiếp đó, sau khi phòng làm việc đăng bài nói chỉ là mệt nhọc quá độ, fans lại nhục mạ công ty quản lý của cậu! Thậm chí là còn hợp thành một đoàn người tới cửa gây sự!
Cuối cùng người đại diện của cậu, chị Mân đăng nhập vào tài khoản Weibo của cậu, viết bài nói rằng sức khỏe cậu vẫn rất tốt, công ty đã cho cậu một kì nghỉ nghỉ ngơi, câu chuyện khôi hài này đến đây mới kết thúc.
Sau khi Trang Khâm tỉnh lại rồi, mới đầu cậu còn tưởng mình đang nằm mơ, khoảng thời gian huy hoàng năm đó, cậu cũng có quá nhiều tiếc nuối, thế nên vẫn luôn nằm mơ giấc mơ này.
Khi biết rõ đây không phải là mơ, mà thực sự đã quay lại bảy năm về trước rồi, chuyện đầu tiên cậu làm chính là gọi điện cho đạo diễn, từ chối tham gia vào bộ phim lớn chỉ ba tháng sau sẽ khởi quay kia.
Bởi vậy cậu và cấp cao trong công ty đã xảy ra xích mích, Thẩm tổng của truyền thông Duyệt Động trong cuộc họp thậm chí còn nói thẳng là muốn cắt sạch toàn bộ tài nguyên của cậu, để cậu tự sinh tự diệt.
Nằm trên giường, Trang Khâm đưa mắt nhìn múi giờ trong nước, giờ đang là buổi sáng, nương theo ánh đèn không quá sáng trong phòng, cậu cầm điện thoại lên, gọi theo số được ghi trên kịch bản kia.
Đạo diễn Quách có lẽ là mới vừa dậy, ngáp một cái, hỏi: “Xin hỏi tìm ai?"
“Tôi tìm đạo diễn Quách Bảo Châm."
Đạo diễn Quách lập tức tỉnh táo lại vài phần: “Chính là tôi đây, xin hỏi ngài là?"
“Tôi là Trang Khâm, ngài có nhớ năm ngoái…"
“Cái gì? Trang Khâm?!" Quách Bảo Châm lập tức nghe ra được giọng nói của cậu, đầu nhất thời tỉnh táo lại, mà trong lòng thì lại hoảng sợ, “Thật, thật ư?"
Trang tiểu thịt tươi gần đây thật sự rất hot, là lưu lượng đẳng cấp, bật TV, lên mạng tuyệt không thiếu tin tức về cậu, mở TV ra chính là phim hot cậu đóng —— hai ngày nay lại vì một chuyện gì đó mà lên hotsearch.
“Thật sự là tôi đây, đạo diễn Quách, năm ngoái ở Học Viện Điện Ảnh, ngài có đưa cho tôi một kịch bản, nói có nhân vật được sáng tạo theo hình tượng của tôi, ngài có còn nhớ không?" Giọng điệu của cậu lễ phép lại khiêm tốn.
“À… nhớ rõ nhớ rõ!" Đạo diễn Quách kiềm chế kích động trong lòng, lúc ấy photo hai ba mươi quyển kịch bản, tốn không ít tiền, anh ta tìm kiếm sinh viên có dung mạo khí chất phù hợp trong Học Viện Điện Ảnh, chỉ trong một ngày đã phát đi một nửa số kịch bản, cũng có sinh viên chưa có kinh nghiệm đóng phim gọi cho anh ta, nhưng vừa nghe tới catse chỉ có hai vạn, thì lập tức giận dữ mắng một tiếng rồi cúp máy luôn.
Đạo diễn Quách thực sự thấy ngạc nhiên, Trang Khâm – tiểu thịt tươi hot nhất trong giới giải trí bây giờ! Lại gọi điện thoại cho anh ta!
“Thầy Trang, ngài… có hứng thú với nhân vật An Khả này sao?"
“Đúng vậy." Cậu đi thẳng vào vấn đề, “Tôi nhớ lúc ấy chúng ta có nói chuyện vài câu, tôi đúng là rất hứng thú với kịch bản này, cũng thấy hứng thú với nhân vật này, hơn nữa tôi cũng tin vào năng lực của đạo diễn ngài, thế nên muốn nhận vai này."
“Thật sao?!" Quách Bảo Châm vui mừng khôn xiết, tiếp đó lại hơi sợ hãi.
Phim này của mình… không kêu gọi được tài trợ, nhà tài trợ lớn duy nhất của anh ta chính là người họ hàng có mở một chuỗi cửa hàng liên quan tới du lịch, tài trợ hai mươi vạn, muốn ló mặt trong phim một chút, quảng cáo cho công ty của mình.
Trang Khâm: “Thật."
“Thật… thật ra thì, thầy Trang, cảm ơn ngài đã để mắt tới bộ phim này, để mắt tới tôi, chỉ là ngài đối với catse đóng phim… có yêu cầu gì hay không? Tôi thực sự…" có lòng nhưng bó tay.
Trang Khâm nói không có yêu cầu gì, cậu biết bây giờ đạo diễn Quách rất thê thảm, nếu dựa trên mức độ hot của mình bây giờ, bán Quách Bảo Châm đi cũng không trả nổi tiền.
Quách Bảo Châm thấy rất hoài nghi, muốn cắn răng cho cậu thêm mười vạn, lại cảm thấy như vậy vẫn quá keo kiệt, không biết phải ăn nói thế nào, nếu bây giờ bàn bạc xong xuôi, tới lúc đó kí hợp đồng, Trang Khâm thấy catse mười vạn, liệu có khi nào sẽ hắt cho mình một cốc cà phê Blue Mountain vào mặt không?
Đang định nói thẳng ra, lại nghe thấy Trang Khâm bảo: “Tôi không có yêu cầu gì với chuyện catse cả, tôi đã xem qua phim ngài quay, cũng đã xem qua phóng sự ngài viết hồi còn làm phóng viên trước đây, rất có chiều sâu, tôi rất thưởng thức ngài, thế nên dù catse đóng phim ít nhiều thế nào, tôi cũng sẽ tài trợ cho ngài, chúng ta viết thẳng điều này lên hợp đồng, tới lúc đó nếu có lợi nhuận, lại chia hoa hồng cho tôi sau là được."
“Chuyện này…" Quách Bảo Châm không ngờ cậu lại đưa ra quyết định vừa nghe đã thấy có lợi cho anh ta như vậy, lại còn hiểu rõ về anh ta như thế, ngay cả công việc anh ta làm tạm thời trước kia cũng hiểu rõ!
“Ngài thấy thế nào?"
“Không, không thành vấn đề!" Quách Bảo Châm kích động tới bắt đầu nói lắp, “Vậy khi nào chúng ta sẽ kí hợp đồng?"
“Chúng tôi vẫn còn đang ở bên nước ngoài, năm mới mới về, tới lúc đó lại kí hợp đồng sau đi."
Đạo diễn Quách trong lòng bất ổn, sợ chuyện này thất bại, nhỡ gọi điện xong Trang Khâm suy nghĩ thông suốt không quay nữa thì phải làm sao bây giờ? Công ty quản lý của cậu liệu có đồng ý không? Nhỡ họ đá văng mình đi thì sao?
Nhưng anh ta cũng không nói ra được.
Bộ phim này anh ta dùng vốn của vợ, cũng có vài người bạn tài trợ được một chút, gom góp được hơn một trăm vạn, quay phim, chỉ đạo mĩ thuật, vài vai phụ, cũng là tìm bạn cũ đến cả.
Tính toán cẩn thận, miễn cưỡng cũng quay được.
—— Mà Trang Khâm hiển nhiên không đầu tư lỗ vốn, dệt hoa trên gấm, không ai nhớ rõ, nhưng đưa than ngày tuyết, sẽ làm người ta nhớ tới cả đời.
Ở đời trước, cậu từng xem phỏng vấn, Quách Bảo Châm khi đó đã trở thành đạo diễn nổi tiếng, khi quay “Tàng Tâm" đã gặp phải rất nhiều khó khăn.
Bởi vấn đề tài chính, phim quay được một nửa không thể nào tiếp tục nổi, anh ta nói với phóng viên, lúc cùng đường ấy, là Lý Mộ ủng hộ anh ta, tự đưa một khoản tiền riêng vào, để anh ta tiếp tục hoàn thành bộ phim này.
Quách Bảo Châm cảm thán: “Không thể để cậu ấy hỗ trợ vô ích được, diễn viên quay nghiêm túc như vậy, tôi cũng phải làm một đạo diễn nghiêm túc, về sau mỗi một bộ phim, người đầu tiên tôi nghĩ đến đều là Lý Mộ, đương nhiên là giờ phải trả catse cho cậu ấy chứ không thể quỵt tiền của cậu ấy được."
Tác phẩm của vị ảnh đế này không nhiều, bảy năm mà chỉ quay có ba bộ, nhưng bộ nào bộ nấy đều là những tác phẩm kinh điển, vài thập niên sau vẫn có thể được người ta xem đi xem lại.
Nghe đồn người này làm diễn viên chỉ là nghề tay trái, nghề chính là làm tổng giám đốc kế thừa gia nghiệp.
Trang Khâm chỉ xem qua vài tin tức bắt gió bắt bóng, biết bối cảnh anh không tầm thường, paparazzi cũng đã nói không dám tìm hiểu sâu thêm, sợ chọc phải phiền toái.
Trang Khâm thậm chí còn từng nghe nói rằng có một nữ minh tinh lúc đó đang nổi, khi đóng phim không biết sống chết kéo anh lăng xê, ngầm dây dưa, sau đó cô ta lập tức bị mất nhân vật kia, bị đóng băng, sau đó cuối cùng chưa từng lộ mặt trở lại.
Đời trước, sư đệ Tiểu Đao muốn nâng đỡ cậu, dẫn cậu tham gia một bữa tiệc, ngẫu nhiên, từ xa xa cậu đã thấy được Lý Mộ trở thành tâm điểm chú ý trong đám người.
Anh tựa như một ngọn núi băng, nguy nga, xa cách lại trắng tinh khôi, người xung quanh luồn cúi, ăn uống linh đình, hình như hoàn toàn không liên quan gì tới anh, anh như một người đứng xem lạnh lùng, đã thoát khỏi không gian này từ lâu.
Người này quá kì lạ, quá không thích hợp, tựa như vốn đã coi thường cái giới này, cũng khinh thường dung nhập vào, khác với đám quyền quý thối nát kia, vừa nhìn đã biết là một người ở trong một thế giới khác —— đây là ấn tượng sâu sắc nhất của Trang Khâm về anh.
—–
Sáng sớm hôm sau, Trang Khâm đưa sư phụ và sư nương tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, kết quả phải một tuần nữa mới biết được.
Cậu lo cho sức khỏe của sư nương, không muốn bà làm việc, sư nương lại không hề nghe lời: “Không có chỗ để ta diễn hí khúc, cũng không có ai xem diễn, dù sao cũng phải để ta làm công việc gì đó đi chứ?"
Trang Khâm định để bà về nước, chỉ là nghĩ tới việc điều kiện chữa bệnh của Mỹ sẽ tốt hơn một chút, kiểm tra ra vấn đề, có thể điều trị ngay, cũng không cần bôn ba, thì mới từ bỏ ý định.
Cậu khăng khăng phải đi theo sư nương tới sân trượt tuyết nơi bà làm việc, xem điều kiện làm việc có tốt không, có vất vả không, sư nương vui vẻ nói: “Sân trượt băng kia dù sao cũng không lớn, cũng không nổi tiếng, giá lại đắt, nhưng bài trí thực sự xa hoa, để ta mang theo con cùng vào, không cần phải tốn tiền, con vào chơi một chút cho vui."
Tiểu Liên cũng đi cùng, loại vận động như trượt tuyết này, cậu ta sợ Trang Khâm tự mình chơi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trang Khâm tự mua vé vào, không để sư nương cho mình đi cửa sau, cậu và Tiểu Liên dùng hộ chiếu để mua vé, quả thực rất đắt.
Tiểu Liên liếc mắt nhìn, cũng thấy hơi đau lòng.
Giá này cũng đắt quá rồi, vé vào cửa đắt hơn những sân trượt tuyết khác gấp ba bốn lần, tiền thuê dụng cụ càng đáng sợ hơn!
Sân trượt tuyết thực sự là xa hoa, bên cạnh là một khách sạn nghỉ dưỡng xa xỉ kín đáo, mặt kia là một con sông nho nhỏ màu xanh biếc đã đóng băng.
Tiểu Liên nhìn lướt giá của khách sạn, cậu ta cũng có thể coi là đã trải đời nhiều, nhưng thấy giá xong cũng không nhịn được phải cảm thán, khó trách người lại ít như vậy.
Đều là người có tiền mới tới đây để nghỉ dưỡng trượt tuyết.
“Không lừa con phải không, công việc ở đây nhẹ nhàng, không mệt." Sư nương nói.
Trang Khâm khá vừa lòng với điều kiện làm việc ở đây, nhưng nếu như cậu không muốn sư nương tiếp tục công việc thì sư nương cũng có cái lí của bà: “Ở nhà ngồi không, con muốn ta làm gì? Ở nhà mới dễ sinh bệnh! Ta ra ngoài có công việc, lại quen biết được mọi người, học được tiếng Anh, còn có thể rèn luyện sức khỏe, Tiểu Lục Lạc, con nói đúng không?"
Trang Khâm không nói lại được bà.
Sư nương nhìn bề ngoài, đúng là sức khỏe trông rất tốt, không ai ngờ được bà tự dưng lại bị bệnh.
“Anh Trang, anh biết trượt tuyết à?"
“Biết một chút."
Hai người thuê dụng cụ trượt tuyết, Tiểu Liên mặt mày ủ ê: “Em không biết."
“Tôi cũng chỉ là gà mờ thôi, trước kia từng chơi thử một lần, không sao, không sợ bị ngã là được, tuyết dày như vậy, ngã cũng không chết người."
Hai người họ thuê hai bộ trượt tuyết hai thanh, đi về phía sân trượt, sân trượt tuyết không lớn, tuyết cũng không nhiều, đằng sau là một ngọn núi cao, có cáp treo lên núi, trượt xuống dưới.
Phía dưới còn cung cấp cả khóa học trượt tuyết cho người mới bắt đầu.
Trang Khâm dùng kinh nghiệm của mình chỉ dạy cho trợ lý, Tiểu Liên không trượt xuống được thì dứt khóa xuống dưới núi ngồi nghỉ ngơi luôn.
Chờ cậu ta đi mua cốc cà phê về, vừa lơ đãng một chút, đã không thấy bóng dáng Trang Khâm đâu, Tiểu Liên không tìm được người, hoảng sợ, lập tức sốt ruột gọi điện cho cậu.
Trang Khâm tháo găng tay ra, kéo khóa kéo của bộ trang phục trượt tuyết xuống, lấy điện thoại ra nghe máy: “Alo? Tôi đang ở trên cabin cáp treo đây."
“Cáp treo? Anh Trang, anh đừng chạy loạn chứ!"
“Không chạy loạn, cậu cứ ở dưới chờ tôi đi." Cabin thong thả xuyên qua rừng núi bị tuyết trắng phủ kín, Trang Khâm thả điện thoại lại vào túi, tựa vào cửa kính ngắm phong cảnh.
Có vài cao thủ trượt tuyết dùng bộ trượt một thanh nhẹ nhàng thanh thoát trượt từ trên xuống dưới, cabin lên núi, xuống núi, Trang Khâm kéo theo bộ hai thanh trượt cồng kềnh giẫm lên tuyết mềm xốp, trượt từ một vùng tuyết không có người xuống.
Đường trượt bên cạnh này, nhân viên công tác nói sẽ thích hợp với người trượt có trình độ trung cấp hơn, Trang Khâm không dám trượt đường trượt cao cấp, nên liền đi tới đây.
Có lẽ là do tuyết vừa mới rơi, lực ma sát của tuyết khá lớn, Trang Khâm khống chế thanh trượt không tốt, kính trượt tuyết vừa mới đeo vào, có sương mù, cậu nhìn không rõ, trước mắt có hơi lờ mờ.
Cậu đáp xuống, muốn phanh lại, không ngờ tốc độ lại không do mình khống chế, càng trơn càng nhanh, trái tim Trang Khâm bị tốc độ này làm cho nhảy lên tận cổ họng, tận cho đến khi đâm phải một người, trời đất quanh cuồng, cậu ôm đối phương lăn trên tuyết ba vòng, tuyết bị vẩy lên, nhào vào trong khăn quàng cổ, lạnh thấu xương.
Thở hổn hển, cậu đầu váng mắt hoa vài giây, còn chưa kịp hoàn hồn, câu đầu tiên Trang Khâm buột miệng ra là một câu xin lỗi bằng tiếng Trung, ngay liền sau đó là “So sorry."
Gian nan giơ tay gạt cái kính tuyết lờ mờ kia ra, cậu thấy người mình đè dưới thân chính là một người đàn ông, Trang Khâm có thể cảm nhận được thể trạng cường tráng của đối phương, người đàn ông trang bị kín toàn thân, đội mũ, đeo mặt nạ bảo hộ tuyết, cả khuôn mặt đều bị che đi.
Trong đầu Trang Khâm xuất hiện vài từ đơn, cực kì áy náy nói: “Ngại quá, tôi không đứng dậy được." Cậu thò tay sờ điện thoại trong túi, “Để tôi gọi bạn tôi tới đây giúp."
Hai chân cố định vào thanh ván trượt nặng nề, bình thường trượt chân ngã trên tuyết, cố gắng dùng lực còn đứng lên được.
Giờ đè lên người người khác, không dùng lực nổi, sợ giẫm vào người người ta.
Tay cậu sờ loạn, làm cho người đàn ông phía dưới kia phải nhíu mày lại.
“Người Trung Quốc?" Người đàn ông đối diện với đôi mắt đen của cậu, anh duỗi tay, cởi bỏ nút thắt trên thanh trượt của cậu, dùng tay đẩy cậu ra, giọng nói mang theo sự lạnh lùng vốn có, “Không cần khách khí."
….
Ồ?
Tiếng Trung? Khéo như vậy?
Cậu còn chưa kịp nghĩ tiếp, đã bị người đẩy ra, thanh trượt tuyết bị cởi khỏi chân, Trang Khâm trở mình đứng lên, còn đang cân nhắc giọng nói của anh, giọng nam trầm thấp gợi cảm này, sao cậu lại thấy hơi quen tai nhỉ.
Sao lại giống… người kia thế.