Pendragon 7 - Đặt Cược Sinh Mạng
Chương 4
Nhật kí #24
(tiếp theo)
QUILLAN
Điều nào tệ hại hơn: Một lãnh địa với cư dân toàn là robot? Hay một lãnh địa hoàn toàn do robot lãnh đạo? Cả hai khả năng này đều không làm mình run sợ. Mình chỉ biết chắc một điều: dù lãnh địa này thế nào, nếu chỉ loanh quanh trong cái nhà kho cũ kĩ, bụi bặm và đầy đĩa ăn này, mình sẽ không thể biết gì hơn nữa. Phải ra ngoài, tìm Lữ khách của Quillan. Mấu chốt là ở đó. Lữ khách sẽ có lời giải đáp. Trừ khi… Lữ khách là một robot. Hay một con nhện. Suỵt!
Sau khi quét dọn nội tạng kim loại của con nhện, mình leo lên một cái thùng, nhìn lại lần nữa không gian rộng lớn này. Từ xa, mình thấy bức tường che giấu cổng ống dẫn với lưới thép. Lối ra chắc không ở phía đó, vì thế mình quay về hướng ngược lại, tìm cửa ra. Mình sớm nhận ra là đã quyết định đúng. Không tìm thấy lối ra ngay lập tức, nhưng mình chợt nghe một âm thanh. Vui mừng báo cho hai bạn biết: không phải tiếng rin rít của mấy con nhện máy đâu. Mà là tiếng nhạc. m thanh thoang thoáng từ xa. Nhưng rõ ràng là tiếng nhạc. Mà nhạc đồng nghĩa với văn minh. Vậy là mình tiến về phía đó. Càng tiến gần bức tường đối diện với tường che giấu ống dẫn, tiếng nhạc càng lớn hơn lên. m thanh bị ngăn cách, nhưng mình vẫn nhận ra đó là một giai điệu khác thường. Không đoán được là nhạc cụ nào, nhưng nghe như nhạc điện tử. Một loại nhạc của upbeat, new age, có giai điệu vui vẻ, ám ảnh, không bao giờ có đoạn kết và vô định. Đó là một loại nhạc lạ lùng mình chưa từng nghe. Không ghét, nhưng mình cũng không nghĩ là sẽ tải nhạc đó dưới hình thức MP3 về nghe. Tiếng nhạc có sức mạnh như làm cho người ta hưng phấn. Có lẽ mình hơi nghĩ quá, nhưng tiếng nhạc gần giống như… thôi miên.
Mấy phút sau mình tới sát bức tường bên đó. Nhìn sang hai bên, mình thấy ngay lối ra. Thật đơn giản. Đó là một cửa hai cánh rộng. Cũng dễ hiểu. Vì chúng cần đủ rộng để những thùng lớn có thể lọt qua. Trước khi đi, mình quay lại nhìn nhà kho rộng lớn. Một nơi quá lớn để che giấu một ống dẫn. Từ bức tường này đến bức tường có cổng ống dẫn chắc phải tới một phần tư dặm, ngổn ngang đồ đạc. Mình nghĩ, chẳng có ai đi xa đến thế để tìm bất cứ thứ gì. Cổng và ống dẫn được che giấu trong một khung cảnh bình thường, nhưng lại không dễ bị phát hiện. Mình nhìn quanh, định hướng, để ghi nhớ lối trở lại, rồi mở hai cánh cửa lớn dẫn vào Quillan.
Mình đang ở trong một phòng tối thui, không cửa sổ. Không quá bất ngờ. Nhà kho này phải ở dưới lòng đất, để đường hầm ống dẫn được ẩn sau tường. Vấn đề là, mình đang ở sâu tới đâu dưới đất? Và tiếng nhạc tới từ đâu? Khi mắt đã quen với bóng tối, mình thấy trong phòng có nhiều xe giống như những xe nâng hàng. Đây hẳn là những xe họ dùng để chuyển những thùng gỗ ra vào kho. (Dù “họ" là ai). Mình lướt ngón tay trên một ghế xe, để lại một vệt chạy dài trên lớp bụi dày. Những xe này đã từ lâu không được sử dụng. Hoặc Quillan dày đặc bụi tới nỗi người ta luôn phải đeo khẩu trang lọc bụi. Tất nhiên, trừ khi họ là robot. Hay nhện.
Quan sát lại căn phòng, mình thấy dọc bờ tường là một cầu thanh sắt ngoằn ngoèo đi lên theo hình chữ chi. Chạy vòng qua mấy cái xe nâng hàng, mình tới chân thang, rụt rè bước lên. Qua mỗi bậc, tiếng nhạc kì lạ càng rõ hơn. Và sự bồn chồn lo lắng của mình càng tăng theo. Trước đây, rất nhiều lần, mình đã trải qua tâm trạng này. Mình đang ra khỏi lòng đất bí ẩn có ống dẫn, để bước vào thế giới thật sự của một lãnh địa. Tất cả những suy đoán, tiên liệu, thắc mắc về những gì sắp phát hiện ra đều sẽ… biến hết. Chỉ còn một cảm giác hồi hộp và… khiếp đảm. Không bao giờ mình quen nổi với cảm giác này. Lên được mấy bậc nữa, mình tính toán, nếu lên tới mặt đất, mình sẽ phải leo lên cao ít nhất là bằng trần nhà kho mình vừa ra khỏi. Sau cùng, khi hai chân bắt đầu mỏi rã rời, mình lên tới đầu cầu thang. Chẳng có gì khác thường ngoài một cửa hai cánh nữa. Cửa này nhỏ hơn cửa vào nhà kho nhiều. Chắc chắn là cửa dành cho người. Hay là cửa dành cho những con nhện to đùng.
Dù sao mình vẫn phải vượt qua.
Mở rộng cửa, mình hùng dũng bước vào. Bây giờ tiếng nhạc thật sự lớn. Mình đang tới gần nơi phát ra âm thanh đó. Cửa mở lên một hành lang dài. Nhìn hai bên, mình không thấy một bóng người. Hay nhện. Hoặc robot. Vui mừng báo tin: mình đã tiến vào Quillan mà không bị phát hiện. Đã đến lúc tìm hiểu tác nhân nào đang giật dây lãnh địa này. Mình không biết phải đi hướng nào, vì tiếng nhạc đến từ khắp ngả. Chắc có máy phát thanh giấu trong tường. Bên phải mình, cuối hành lang, hình như còn có một cửa nữa. Mình tiến tới đó. Đi chừng hai mươi mét, mình gặp một cửa đơn với nắm cửa bằng sắt. Mình cảm thấy, chắc chắn sau cánh cửa này sẽ có vài câu trả lời cho những thắc mắc của mình. Hoặc là vậy, hoặc là mình bước vào tủ chứa chổi, và lại phải tiếp tục tìm kiếm. Nhưng chỉ có một cách để tìm hiểu.
Vừa mở cửa, lập tức mình muốn bật ngược vì tiếng nhạc. Trời đất, lớn kinh khủng. Mình hiểu ngay vì sao tuốt dưới nhà kho vẫn còn nghe thấy. Mình không thể nói là những gì mình thấy sau cánh cửa đó là điều mình không thể ngờ. Không đâu. Cảnh tượng này không nằm trong top ten của bảng danh sách “bất ngờ". Thực ra, nó thậm chí không nằm trong cái danh sách đó. Đây là lần đầu tiên của mình vào thế giới Quillan thật sự, và mình chẳng hiểu ất giáp gì cả.
Mình đang đứng trước một khu giải trí khổng lồ, ồn ào, náo nhiệt và… đầy trò chơi.
Hãy tưởng tượng một khu giải trí trò chơi video kỹ nghệ cao náo nhiệt nhất mà bạn từng thấy, rồi nhân lên gấp trăm lần. Nơi này lớn “khủng" luôn. Hàng trăm máy tính dàn hàng dọc các tường và tạo thành những lối đi nhỏ khắp nơi. Đang ở trên một lãnh địa mới, nếu nói là chưa từng thấy trò chơi như thế bao giờ, có lẽ mình hơi ngớ ngẩn. Nhưng mình chưa bao giờ thấy thật. Dù toàn cảnh không khác lắm so với một khu giải trí trên Trái Đất Thứ Hai. Một số trò chơi trong khung như một cái hộp lớn, vách trang trí đầy màu sắc. Những trò khác trên màn hình video khổng lồ vượt khỏi sàn. Mình thấy một trò chơi giống như một cuộc thách đấu: người chơi bắn lên hình ảnh một đối thủ được máy tính chiếu lên một màn hình khổng lồ trước mặt. Trò khác trông giống như một mê cung, người chơi đứng trên một cái bệ, chạy tại chỗ trong khi vượt qua những khúc rẽ anh ta thấy trên màn hình lớn. Tất cả đều tinh xảo hơn bất cứ thứ gì trên Trái Đất Thứ Hai. Tất cả các trò chơi đều có đèn màu lóe sáng để lôi kéo sự chú ý của khách hàng và dụ dỗ họ chơi. Nhạc điện tử kì lạ làm tăng thêm cảm giác sôi nổi và khác thường. Khu giải trí chiếm ba tầng lầu. Mình đang ở dưới tầng trệt, ngước lên là thấy hai ban công đầy trò chơi.
Xin lỗi là mình có vẻ như một thằng nhóc, nhưng quả thật đây là một khu giải trí “khủng" chưa từng thấy. Không, phải nói là mình không bao giờ tưởng tượng nổi. Nếu khu này tồn tại trên Trái Đất Thứ Hai, chắc chắn phải thu gọn lại. Đây là khu vui chơi trên Niết Bàn.
Tuy nhiên không quá đông người. Hầu hết sự sôi nổi và tiếng ồn phát ra từ trò chơi và tiếng nhạc. Mình phỏng đoán chỉ khoảng ba mươi người đi loanh quanh. Không nhiều, đối với một khu vui chơi đồ sộ như thế này. Trên Trái Đất Thứ Hai, nơi này sẽ chật cứng người. Chỉ vài người thực sự đang chơi. Những người khác chỉ xem. Khi đã quen với quang cảnh xung quanh, mình nhìn kĩ mọi người hơn. Lang thang qua những trò chơi, mình quan sát họ. Trước hết mình vui mừng báo tin, họ không là nhện. Gạch bỏ khỏi danh sách những khả năng đáng sợ. Trông họ giống người y như mình. Nghĩa là họ cũng không là robot. Mọi chuyện có vẻ khả quan. Nhìn kĩ, họ có vẻ như pha trộn những sắc tộc khác nhau. Có người da sẫm, tóc vàng. Có người da tái nhợt tóc đen. Người già. Người dáng vẻ nặng nề và… mình nghĩ không cần diễn tả quá tỉ mỉ. Tóm lại, người trên Quillan giống hệt người bình thường trên Trái Đất Thứ Hai.
Dù bình thường như những gì đang thấy, nhưng mình nhận ra một điều làm mình thấy quái lạ. Chẳng hạn, không thấy đứa trẻ nào. Có đàn ông, đàn bà, người già, người trẻ. Nhưng không có trẻ con. Mình nhận thấy y phục của họ, nói sao nhỉ, chán phèo. Chẳng có chút kiểu dáng gì. Mình không phải là dân sành điệu thời trang, nhưng nhìn một đám đông tụ tập cùng một chỗ, chắc hai bạn ngỡ sẽ thấy đủ các loại thời trang. Ở đây không như vậy. Tất cả đều mặc quần và áo sơ mi đơn giản. Một số mặc áo vét. Có người bỏ áo vào quần, có người không. Trang phục nam nữ chẳng khác nhau bao nhiêu. Mình không thấy váy ngắn váy dài nào hết. Mình không có ý nói là họ mặc giống hệt nhau. Không đâu. Màu sắc có hơi khác, nhưng tất cả đều nghiêng về màu tối, lục sẫm và xanh dương sậm. Cũng có nhiều người mặc màu xám. Nhưng hoàn toàn không có gam màu nào tươi sáng sống động, hoặc có họa tiết. Đa số quần đều màu đen. Giày của họ cũng chẳng gây cho mình bất ngờ nào. Hầu hết đều đơn giản và màu đen. Từ những gì nhìn thấy, mình chỉ có thể kết luận: dân Quillan hoàn toàn không có khái niệm về thời trang. Hoặc tệ hơn, mình nghĩ, họ có thể là những con robot nhện đột biến.
Mình không ngại là người trẻ nhất tại đây, nhưng mình ngại ngần về y phục mình đang mặc. Sơ mi đỏ chói dài tay, với năm sọc chéo màu đen, hoàn toàn trái ngược với đám đông u ám này. Nhưng mình đâu thể làm gì. Mình phải tin, bất kì ai đã đặt quần áo này tại ống dẫn, người đó hẳn biết họ làm gì.
Khi tiến vào khu giải trí, mình bắt đầu nhận ra một điều khác nữa. Đây là một nơi đầy trò chơi, sáng sủa và rực rỡ màu sắc. Trước đây, mình đã từng đến nhiều khu giải trí và luôn cảm thấy cả người chơi lẫn các trò chơi ồn ã toát ra đầy năng lượng, sinh khí. Nhưng tại Quillan này, hình như chẳng ai có tí hứng thú nào. Hoàn toàn ngược lại. Mọi người chơi đều tập trung một cách nghiêm trọng. Không tiếng cười, không tiếng la hét bất ngờ, thất vọng hay chiến thắng. Những người đang chơi này căng thẳng cực kì. Dù chạy qua mê cung điện tử, thử thách với phản xạ, hay né tránh những viên đạn trên màn hình, họ đều tỏ ra tập trung căng thẳng như thế, hình như hoàn toàn không có chút vui thú nào.
Những người đang ngồi xem cũng thế. Họ hồi hộp nhìn quanh như đang chăm chú theo dõi một ván cờ. Còn mình thấy cảnh này bồn chồn như nhìn những cái cây đang mọc. Thật ra chỉ có vài trò đang được chơi, và mỗi trò có một nhóm khán giả cũng đang căng thẳng như người trong cuộc. Không hề có một tiếng kêu lên khích lệ, đùa giỡn hay góp ý. Mình nghĩ, từ chính xác nhất để diễn tả không khí này là: “căng thẳng".
Còn một điều nữa mình cần phải nói. Hai bạn còn nhớ cái vòng bạc mình nhặt tại ống dẫn và nhét vào túi quần sau chứ? Nhiều người ở đây cũng có một vòng giống thế. Họ đeo chúng trên khuỷu tay trái. Tất cả người chơi đều đeo, và có vài khán giả cũng đeo. Chuyện đó làm cho cái cảnh vốn quái dị này càng thêm kì lạ.
- Daaaa!
Một tiếng reo lớn vang lên từ phía bên kia.
Sau cùng thì cũng có một dấu hiệu của sự sống! Mình chạy tới người chơi bắn súng với hình ảnh ba chiều. Rõ ràng là hắn đã thắng. (Mấy chữ BẠN THẮNG màu đỏ rực sáng trên màn hình khổng lồ). Không giống những tay chơi như xác ướp kia, tay này sung sướng đến ngất ngây. Một người đàn bà ôm ghì lấy hắn cứ như hắn vừa trúng số hàng chục tỉ đô. Mình nghĩ là họ đang khóc. Những người khác vây quanh, vừa cười vừa vỗ tay. Họ ngơ ngẩn vì tay kia đã thắng. Chuyện gì vậy? Chỉ là một trò chơi điện tử thôi mà. Mình nhớ lần phá kỉ lục trong trò chơi mô phỏng ném tuyết trong rạp hát tại quê nhà. Nhớ trò đó không? Trò đó vẫn còn chứ? Thú thật mình đã mất cả đống tiền xu chỉ để được thấy tên đứng đầu bảng. Sau cùng thì mình đã làm được. Nhưng mình không ngẩn tò te như thế này. Sướng chứ, nhưng không đến nỗi thế.
- Anh làm gì ở đây?
Một giọng nói vang lên sau mình. Quay phắt lại, mình thấy một thằng cha nhỏ con, đầu hói, đang lom lom nhìn mình. Hắn nhăn nhó, làm hằn sâu những vết nhăn trên trán. Mình không được phép vào đây? Khu giải trí này giới hạn công chúng? Có lẽ phải là hội viên mới được vào, mà không phải là hội viên. Phải “diễn" trò này thật thận trọng. Mình ậm ừ nói:
- À… Anh đang nói với tôi hả?
- Tất nhiên là tôi nói với anh. Anh làm gì ở đây?
- Chỉ loanh quanh một chút.
Mình nói một cách lơ đãng. Có lẽ không là câu trả lời khéo léo lắm, nhưng mình không biết tay này sẽ làm gì.
Hắn lặp lại lời mình với vẻ ngạc nhiên:
- Chỉ loanh quanh một chút? Đấu thủ không chỉ đi loanh quanh. Tới đây tập luyện hả?
Đấu thủ? Tập luyện?
- Phải!
Mình trả lời dù không biết mình đồng ý chuyện gì. Rõ ràng gã này lầm mình với một người khác. Tốt hơn là không nói ngược lại. Mình nói dối:
- Vâng, tôi đang tập luyện, thưa ông. Quá nhiều điều phải tập ngay tại đây.
Hắn nhào tới, nắm hai cánh tay mình, nhanh tới nỗi mình không kịp phản ứng. Hắn nhìn thẳng mắt mình, nhưng vì thấp hơn mình, hắn phải ngước lên. Hắn không giận, không sợ. Mình biết điều này có vẻ khó hiểu, nhưng mình thấy trong mắt hắn là sự… khẩn thiết.
Hắn thì thầm như không muốn ai nghe thấy:
- Bộ môn của anh là gì? Khá không? Thật tình, tôi chưa thấy anh bao giờ. Khả năng của anh là gì? Làm ơn nói đi. Tôi sẽ không cho ai biết đâu.
Hắn làm mình càng thêm khó hiểu. Rõ ràng hắn lầm mình với người khác. Lạ lùng hơn, hắn hỏi mình những câu mà hắn tha thiết muốn được trả lời. Không, hắn cần được trả lời. Mình tính toán tìm cách làm cho hắn bình tĩnh lại. Nhưng cảm thấy là mình lầm. Hắn cần câu trả lời cấp kì, mà mình thì không muốn nói điều gì càng làm hắn thêm bức xúc. Mình đờ người, không nghĩ ra được câu nào.
- Cha!
Có tiếng gọi từ bên kia khu giải trí. Giọng con nít. Cả mình và người sói tóc đềuà thấy một bé gái chạy băng tới, miệng cười rạng rỡ. Mình mừng vì chuyện này làm xao lãng việc phải trả lời câu hỏi. Bé gái tóc vàng dang rộng hai tay, phóng qua máy bán trò chơi. Nó chạy tới gã mới thắng cuộc, nhào vào vòng tay hắn. Hắn ôm con bé như cả mấy năm rồi chưa được gặp. Người đàn bà đã vô cùng vui mừng vì hắn cũng làm theo. Mình đoán đó là bà mẹ. Ba người ôm xiết lấy nhau thật lâu trong tiếng hoan hô của khán giả. Mình nghĩ, tay này chắc đã thắng một món gì đó rất lớn. Ít ra, nó phải lớn hơn chuyện chỉ là đạt được điểm cao nhất. Nhưng không thấy ai chính thức xuất hiện với giải thưởng của hắn, thậm chí là để bắt tay hắn. Hình như không có giải thưởng nào. Mình nhìn gia đình họ bước đi, những người khác theo sau, tất cả đều chia sẻ bằng ánh mắt nhìn đầy hạnh phúc.
Người đàn ông nhỏ bé hói đầu nói:
- Tạ ơn trời.
Mình tưởng như có giọt nước mắt trong mắt hắn. Nhân cơ hội đó, mình hỏi ngay:
- Thắng trò chơi đó thì được giải gì?
Gã đầu sói lọi ném cho mình một cái nhìn như vừa nghe một câu hỏi ngu nhất trong lịch sử những câu hỏi ngu ngốc. Hắn vẫn nắm tay mình – thú thật, cái nắm tay làm mình hơi bị lo lắng. Hắn nắm khiếp lắm. Không biết vì hắn mạnh, hay vì hắn đang hóa điên. Hắn đắn đo nhìn mình, như đang cố tìm từ chính xác để trả lời cho một câu hỏi đần độn đến thế. Liếc nhìn cánh tay trái mình hắn hỏi:
- Thòng lọng của anh đâu?
- Cái gì?
- Thòng lọng của anh. Anh biết có thể gặp rắc rối đến thế nào khi vào đây mà lại tháo nó ra không?
Mặt sáng lên như vừa có được một ý tưởng hay ho, hắn hỏi:
- Có phải đó là lý do anh vào đây? Đã học được những gì rồi?
Hắn cứ hỏi dồn dập, còn mình thì cứ không có câu trả lời. Hắn buông tay mình, đưa cánh tay của hắn lên. Trên khuỷu tay hắn có một cái vòng bạc. Hắn khẩn nài:
- Nói cho tôi biết anh biết cái gì đi. Làm ơn đi.
Mình chợt nhận ra, chắc cái vòng bạc “thòng lọng" hắn đang nhắc tới. Đưa tay ra túi quần sau, mình rút cái vòng nhặt trong ống dẫn. Mắt người đàn ông trợn tròn. Chộp vội lấy thòng lọng, hắn nhìn quanh như sợ người khác thấy, rồi rít lên:
- Điên à? Không được khoe ra lung tung.
Trước khi mình biết chuyện gì xảy ra, hắn chộp cái vòng, đeo vào tay mình.
- Ê!
Mình phản đối, cố rút vòng ra. Quá muộn. Hắn đẩy cái vòng qua khỏi khuỷu tay mình. Ngay lập tức, mình thấy nó thắt chặt quanh cánh tay, như một vật sống. Mình cố kéo nó xuống, nhưng vô ích. Nó bám chặt trên khuỷu tay.
Mình la lên:
- Sao anh làm thế?
- Tôi đã giúp anh, bây giờ anh giúp lai tôi. Khả năng của anh là gì? Nói thật đi. Tôi biết thì có quan trọng gì đâu, đúng không?
- Khả năng làm gì?
Vừa hỏi mình vừa cố kéo cái vòng xuống. Nó không nhúc nhích. Càng kéo mạnh, nó càng siết chặt hơn. Cứ như có cả ngàn đinh ghim tí xíu bên trong, vít nó tại chỗ. Mình hoảng. Và rùng mình. Thòng lọng ma quái này là gì? Sao nó có thể biết mình cố kéo ra, để càng bám chặt hơn? Và nhất là vì sao nó nhất định không muốn bị tháo ra? Nó cũng biết suy nghĩ như những con nhện-quig-robot tại cổng ống dẫn sao? Mọi chuyện xảy ra hơi bị quá nhanh.
Mình gào lên với thằng cha đầu sói:
- Tháo ra!
Câu trả lời của hắn hả? Hắn hô hố cười nói:
- Tôi chỉ làm ơn cho anh thôi. Nếu bị bắt gặp không có thòng lọng, anh sẽ chẳng bao giờ thấy trò chơi khác nữa đâu.
Mình chưa kịp hỏi hắn nói vậy là nghĩa gì, vòng lại siết chặt thêm. Một cách tự động. Nhớ đường rãnh trong mép vòng mình đã tả không? Nó đang sáng đỏ lên. Một vòng sáng mỏng bao quanh cái vòng đang vắt địa ngục ra khỏi cánh tay mình. Mình bối rối hỏi:
- Cái
Vẻ khinh khỉnh hắn hỏi lại:
- Anh nói gì? Đó là những gì xảy ra khi cái thòng lọng hoạt động.
- Hoạt động? Tôi không muốn bất kỳ thứ gì trên người tôi “hoạt động".
Hắn nói rất chân thật:
- Tôi không hiểu. Cậu là đấu thủ. Đấu thủ nào cũng đeo thòng lọng.
- Cái gì? Tôi là một “đấu thủ"? điều gì làm anh nói thế chứ?
Mình quyết định không e dè nữa. Mình cần câu trả lời. Cái thòng lọng phập phồng, sáng lên, bám chặt cánh tay mình như vậy là quá đủ rồi.
Vẻ hoang mang ngơ ngác chẳng kém mình, hắn hỏi:
- Chẳng phải anh đang mặc đồng phục đấu thủ đó sao?
Cha cha! Cái áo. Hình như cái đỏ với năm sọc đen này chỉ dành cho những đấu thủ. Dù họ là ai. Mình chỉ còn hi vọng những đấu thủ là người dễ thương, được mọi người yêu thích và không bị ai chống đối.
Chưa kịp hỏi thêm gì, mình nghe tiếng thét đau đớn từ bên kia phòng. Thoáng nhìn qua, mình biết: không như tay chơi trò bắn súng, tay chơi chạy qua mê cung hình ảnh ba chiều không được may mắn lắm. Dòng chữ màu xanh dương TRÒ CHƠI KẾT THÚC lóe sáng trên màn hình của anh ta. Tay chơi đó ngã quị xuống, trông thật thảm hại. Thở hồng hộc, đầu gục xuống. Chắc chắn anh ta đã dốc hết tài sản vào trò chơi này, và bị mất sach. Mình tự hỏi, phản ứng của người thua có kịch tính giống như của người thắng không.
Mình đã không lường trước được đáp án.
Cũng có một đám đông vây quanh anh ta, nhưng thay vì an ủi, họ từ từ lùi lại. Kỳ lạ là dường như họ vừa được biết anh ta bị bệnh dịch. Tất cả đều có vẻ u ám, khổ sở. Không ai thốt một lời: “Xui xẻo quá. Thử lại đi". Họ coi sự thất bại này là điều cực kì nghiêm trọng. Một người tách khỏi đám đông. Chị chạy lại, ôm ghì anh ta. Mình thấy hai mắt chị ấy nhắm nghiền, môi mím chặt, như đang cố nén một tiếng gào. Hai người cứ nguyên tư thế đó, trong khi những người khác lảng xa. Rồi cái “thòng lọng" quanh cánh tay anh ta bắt đầu tỏa sáng “thòng lọng" của mình phát ra tia sáng tía, “thòng lọng" của anh ta phát ra ánh sáng vàng. Người phụ nữ nhìn thấy sự kiện này, ôm xiết anh ta lần cuối, hôn lên đầu anh ta, rồi quay lại, chạy. Mình nói nghiêm túc đó. Chị ta bỏ chạy đi. Cùng lúc đó, khán giả trở vào khu giải trí, biến mất trong đám đông. Có người giả bộ như đang chơi trò chơi. Người khác hoàn toàn lẩn mất. Thình lình, con người thua cuộc như bị bệnh phong cùi.
Mình nghe tiếng lách cách, nghe như có tiếng mở cửa, làm tay đầu hói đứng bên mình nhảy dựng lên, thì thầm gần như sùng bái:
- Dado.
- Dado là gì?
Hắn nói, giọng mỉa mai như không thể tin nổi là mình không biết:
- Không mừng là tôi đã đeo thòng lọng lại cho anh sao?
Ngay sau đó, mình nghe tiếng bước chân rầm rập. Nghe như một đoàn diễu hành sắp tiến qua. Tiếng chân dường như làm người thua cuộc hồi tỉnh lại. Anh ta vội nhìn quanh. Mắt trợn trừng sợ hãi. Mình không biết anh ta đang tìm người giúp đỡ, hay cố nhìn đoàn diễu hành đến từ đâu, hoặc chọn đường tốt nhất để tẩu thoát. Hay cả ba. Anh ta chạy…
Chạy lầm đường. Chỉ được mấy bước, anh ta chạy ngay vào vòng tay hai gã mặc đồng phục đang tiến tới. Chúng túm lấy anh, nắm chặt hai cánh tay, không hề dừng bước. Anh ta vùng vẫy để thoát thân, nhưng vô ích. Chúng đã bắt được, dễ gì buông tha.
Anh ta rụt rè rên rẩm:
- Đây mới chỉ là lần thử đầu tiên của tôi. Tôi được phép thử hai lần đúng không? Tôi tưởng đó là luật chơi mà. Xin lỗi nếu tôi lầm, nhưng tôi nghĩ được thử hai lần.
Rõ ràng là anh ta đã lầm. Hoặc là hai gã mặc quân phục kia không quan tâm. Họ vẫn lôi anh ta đi. Anh ta gần như hoảng loạn. Thật không tin nổi. Con người này chỉ thua một trò chơi vi tính, và chỉ vì thua mà bị hai gã – trông như cảnh sát được gọi là “dado" – đến bắt đi. Thật vô lý. Trò chơi kiểu gì mà nếu thua là bị cảnh sát lôi đi? Hai gã dado này trông rất ngầu. Cả hai đều to lớn. Mình đoán chúng phải cao tới hai mét. Vai rộng, đầu đội nón sắt vàng. Đồng phục xanh sẫm, như vừa lấy từ hiệu giặt ủi ra. Trông chúng thật quy củ. Trên cánh tay chúng là một miếng vải tròn màu vàng tươi, với một logo giống như chữ “B". Bên hông mỗi gã đều có một bao súng đen với khẩu súng lục màu vàng kim chất liệu như nón sắt của chúng.
Dù với tất cả vẻ đáng sợ đó, còn một điều nữa cho mình biết là đừng kiếm chuyện với hai tên này. Đó là mặt chúng. Không biết phải diễn tả sao đây. Mình chỉ có thể viết là mặt chúng bự tổ chảng và… vuông. Trông chúng gần giống như những kẻ xấu trong truyện tranh, cạnh hàm dưới sắc lẻm và mắt sâu hoắm. Không biểu lộ chút cảm xúc nào. Thậm chí khi chúng kéo một con người đang rên rỉ, vặn vẹo như con giun để thoát thân, mặt chúng vẫn trơ trơ như đá. Chúng không ra lệnh, không bảo anh ta bình tĩnh lại, không hề nói đang đưa anh ta đi đâu. Chỉ đơn giản tiến bước.
Anh ta không có một cơ hội nào.
Chúng kéo anh ta qua hai gã cảnh sát đang đứng hai bên lối đi. Hai tên này từ hai ngả khác nhau để vây bắt con mồi. Khi anh chàng thất bại trong trò chơi bị dẫn qua, hai gã cảnh sát mới này đứng bất động, tay đặt sau lưng, quan sát đám đông. Không một ai trong khu giải trí dám nhìn thẳng mắt chúng. Mình thấy rõ là họ sợ mấy gã cảnh sát này. Bố khỉ, nếu bị thua trong trò chơi bắn đạn và hình phạt là bị mấy gã trông như Kẻ Hủy Diệt này kéo đi, thì mình… cũng hãi. Bây giờ mình đã hiểu vì sao tất cả người chơi đều căng thẳng đến thế. Thua thật là hơi bị… quá kém vui.
Hai gã đứng gác đi theo mấy tên cảnh sát kia. Một gã đảo mắt lần cuối khắp khu giải trí, cho đến khi cái nhìn của hắn… chiếu vào mình. Bốn mắt gặp nhau! Mình ớn lạnh. Nghe có vẻ kì cục, nhưng chẳng khác nào mình đang nhìn vào mắt một con búp bê. Một con búp bê sống và to đùng.
- Sao hắn nhìn tôi? Tôi chưa chơi trò nào mà?
Mình hỏi tay đầu hói. Nhưng khi mình quay lại, hắn đã chuồn mất tiêu rồi. Vội nhìn lại tên cảnh-sát-người-búp-bê-dado hay là bất cứ thứ quỷ quái gì, mình thấy hắn bỗng chăm chú đến mình. Đầu gối mình bủn rủn. Hắn và tên đồng đội đã đổi ý. Chúng không đi theo đám kia nữa…
Chúng nhào tới mình.
(tiếp theo)
QUILLAN
Điều nào tệ hại hơn: Một lãnh địa với cư dân toàn là robot? Hay một lãnh địa hoàn toàn do robot lãnh đạo? Cả hai khả năng này đều không làm mình run sợ. Mình chỉ biết chắc một điều: dù lãnh địa này thế nào, nếu chỉ loanh quanh trong cái nhà kho cũ kĩ, bụi bặm và đầy đĩa ăn này, mình sẽ không thể biết gì hơn nữa. Phải ra ngoài, tìm Lữ khách của Quillan. Mấu chốt là ở đó. Lữ khách sẽ có lời giải đáp. Trừ khi… Lữ khách là một robot. Hay một con nhện. Suỵt!
Sau khi quét dọn nội tạng kim loại của con nhện, mình leo lên một cái thùng, nhìn lại lần nữa không gian rộng lớn này. Từ xa, mình thấy bức tường che giấu cổng ống dẫn với lưới thép. Lối ra chắc không ở phía đó, vì thế mình quay về hướng ngược lại, tìm cửa ra. Mình sớm nhận ra là đã quyết định đúng. Không tìm thấy lối ra ngay lập tức, nhưng mình chợt nghe một âm thanh. Vui mừng báo cho hai bạn biết: không phải tiếng rin rít của mấy con nhện máy đâu. Mà là tiếng nhạc. m thanh thoang thoáng từ xa. Nhưng rõ ràng là tiếng nhạc. Mà nhạc đồng nghĩa với văn minh. Vậy là mình tiến về phía đó. Càng tiến gần bức tường đối diện với tường che giấu ống dẫn, tiếng nhạc càng lớn hơn lên. m thanh bị ngăn cách, nhưng mình vẫn nhận ra đó là một giai điệu khác thường. Không đoán được là nhạc cụ nào, nhưng nghe như nhạc điện tử. Một loại nhạc của upbeat, new age, có giai điệu vui vẻ, ám ảnh, không bao giờ có đoạn kết và vô định. Đó là một loại nhạc lạ lùng mình chưa từng nghe. Không ghét, nhưng mình cũng không nghĩ là sẽ tải nhạc đó dưới hình thức MP3 về nghe. Tiếng nhạc có sức mạnh như làm cho người ta hưng phấn. Có lẽ mình hơi nghĩ quá, nhưng tiếng nhạc gần giống như… thôi miên.
Mấy phút sau mình tới sát bức tường bên đó. Nhìn sang hai bên, mình thấy ngay lối ra. Thật đơn giản. Đó là một cửa hai cánh rộng. Cũng dễ hiểu. Vì chúng cần đủ rộng để những thùng lớn có thể lọt qua. Trước khi đi, mình quay lại nhìn nhà kho rộng lớn. Một nơi quá lớn để che giấu một ống dẫn. Từ bức tường này đến bức tường có cổng ống dẫn chắc phải tới một phần tư dặm, ngổn ngang đồ đạc. Mình nghĩ, chẳng có ai đi xa đến thế để tìm bất cứ thứ gì. Cổng và ống dẫn được che giấu trong một khung cảnh bình thường, nhưng lại không dễ bị phát hiện. Mình nhìn quanh, định hướng, để ghi nhớ lối trở lại, rồi mở hai cánh cửa lớn dẫn vào Quillan.
Mình đang ở trong một phòng tối thui, không cửa sổ. Không quá bất ngờ. Nhà kho này phải ở dưới lòng đất, để đường hầm ống dẫn được ẩn sau tường. Vấn đề là, mình đang ở sâu tới đâu dưới đất? Và tiếng nhạc tới từ đâu? Khi mắt đã quen với bóng tối, mình thấy trong phòng có nhiều xe giống như những xe nâng hàng. Đây hẳn là những xe họ dùng để chuyển những thùng gỗ ra vào kho. (Dù “họ" là ai). Mình lướt ngón tay trên một ghế xe, để lại một vệt chạy dài trên lớp bụi dày. Những xe này đã từ lâu không được sử dụng. Hoặc Quillan dày đặc bụi tới nỗi người ta luôn phải đeo khẩu trang lọc bụi. Tất nhiên, trừ khi họ là robot. Hay nhện.
Quan sát lại căn phòng, mình thấy dọc bờ tường là một cầu thanh sắt ngoằn ngoèo đi lên theo hình chữ chi. Chạy vòng qua mấy cái xe nâng hàng, mình tới chân thang, rụt rè bước lên. Qua mỗi bậc, tiếng nhạc kì lạ càng rõ hơn. Và sự bồn chồn lo lắng của mình càng tăng theo. Trước đây, rất nhiều lần, mình đã trải qua tâm trạng này. Mình đang ra khỏi lòng đất bí ẩn có ống dẫn, để bước vào thế giới thật sự của một lãnh địa. Tất cả những suy đoán, tiên liệu, thắc mắc về những gì sắp phát hiện ra đều sẽ… biến hết. Chỉ còn một cảm giác hồi hộp và… khiếp đảm. Không bao giờ mình quen nổi với cảm giác này. Lên được mấy bậc nữa, mình tính toán, nếu lên tới mặt đất, mình sẽ phải leo lên cao ít nhất là bằng trần nhà kho mình vừa ra khỏi. Sau cùng, khi hai chân bắt đầu mỏi rã rời, mình lên tới đầu cầu thang. Chẳng có gì khác thường ngoài một cửa hai cánh nữa. Cửa này nhỏ hơn cửa vào nhà kho nhiều. Chắc chắn là cửa dành cho người. Hay là cửa dành cho những con nhện to đùng.
Dù sao mình vẫn phải vượt qua.
Mở rộng cửa, mình hùng dũng bước vào. Bây giờ tiếng nhạc thật sự lớn. Mình đang tới gần nơi phát ra âm thanh đó. Cửa mở lên một hành lang dài. Nhìn hai bên, mình không thấy một bóng người. Hay nhện. Hoặc robot. Vui mừng báo tin: mình đã tiến vào Quillan mà không bị phát hiện. Đã đến lúc tìm hiểu tác nhân nào đang giật dây lãnh địa này. Mình không biết phải đi hướng nào, vì tiếng nhạc đến từ khắp ngả. Chắc có máy phát thanh giấu trong tường. Bên phải mình, cuối hành lang, hình như còn có một cửa nữa. Mình tiến tới đó. Đi chừng hai mươi mét, mình gặp một cửa đơn với nắm cửa bằng sắt. Mình cảm thấy, chắc chắn sau cánh cửa này sẽ có vài câu trả lời cho những thắc mắc của mình. Hoặc là vậy, hoặc là mình bước vào tủ chứa chổi, và lại phải tiếp tục tìm kiếm. Nhưng chỉ có một cách để tìm hiểu.
Vừa mở cửa, lập tức mình muốn bật ngược vì tiếng nhạc. Trời đất, lớn kinh khủng. Mình hiểu ngay vì sao tuốt dưới nhà kho vẫn còn nghe thấy. Mình không thể nói là những gì mình thấy sau cánh cửa đó là điều mình không thể ngờ. Không đâu. Cảnh tượng này không nằm trong top ten của bảng danh sách “bất ngờ". Thực ra, nó thậm chí không nằm trong cái danh sách đó. Đây là lần đầu tiên của mình vào thế giới Quillan thật sự, và mình chẳng hiểu ất giáp gì cả.
Mình đang đứng trước một khu giải trí khổng lồ, ồn ào, náo nhiệt và… đầy trò chơi.
Hãy tưởng tượng một khu giải trí trò chơi video kỹ nghệ cao náo nhiệt nhất mà bạn từng thấy, rồi nhân lên gấp trăm lần. Nơi này lớn “khủng" luôn. Hàng trăm máy tính dàn hàng dọc các tường và tạo thành những lối đi nhỏ khắp nơi. Đang ở trên một lãnh địa mới, nếu nói là chưa từng thấy trò chơi như thế bao giờ, có lẽ mình hơi ngớ ngẩn. Nhưng mình chưa bao giờ thấy thật. Dù toàn cảnh không khác lắm so với một khu giải trí trên Trái Đất Thứ Hai. Một số trò chơi trong khung như một cái hộp lớn, vách trang trí đầy màu sắc. Những trò khác trên màn hình video khổng lồ vượt khỏi sàn. Mình thấy một trò chơi giống như một cuộc thách đấu: người chơi bắn lên hình ảnh một đối thủ được máy tính chiếu lên một màn hình khổng lồ trước mặt. Trò khác trông giống như một mê cung, người chơi đứng trên một cái bệ, chạy tại chỗ trong khi vượt qua những khúc rẽ anh ta thấy trên màn hình lớn. Tất cả đều tinh xảo hơn bất cứ thứ gì trên Trái Đất Thứ Hai. Tất cả các trò chơi đều có đèn màu lóe sáng để lôi kéo sự chú ý của khách hàng và dụ dỗ họ chơi. Nhạc điện tử kì lạ làm tăng thêm cảm giác sôi nổi và khác thường. Khu giải trí chiếm ba tầng lầu. Mình đang ở dưới tầng trệt, ngước lên là thấy hai ban công đầy trò chơi.
Xin lỗi là mình có vẻ như một thằng nhóc, nhưng quả thật đây là một khu giải trí “khủng" chưa từng thấy. Không, phải nói là mình không bao giờ tưởng tượng nổi. Nếu khu này tồn tại trên Trái Đất Thứ Hai, chắc chắn phải thu gọn lại. Đây là khu vui chơi trên Niết Bàn.
Tuy nhiên không quá đông người. Hầu hết sự sôi nổi và tiếng ồn phát ra từ trò chơi và tiếng nhạc. Mình phỏng đoán chỉ khoảng ba mươi người đi loanh quanh. Không nhiều, đối với một khu vui chơi đồ sộ như thế này. Trên Trái Đất Thứ Hai, nơi này sẽ chật cứng người. Chỉ vài người thực sự đang chơi. Những người khác chỉ xem. Khi đã quen với quang cảnh xung quanh, mình nhìn kĩ mọi người hơn. Lang thang qua những trò chơi, mình quan sát họ. Trước hết mình vui mừng báo tin, họ không là nhện. Gạch bỏ khỏi danh sách những khả năng đáng sợ. Trông họ giống người y như mình. Nghĩa là họ cũng không là robot. Mọi chuyện có vẻ khả quan. Nhìn kĩ, họ có vẻ như pha trộn những sắc tộc khác nhau. Có người da sẫm, tóc vàng. Có người da tái nhợt tóc đen. Người già. Người dáng vẻ nặng nề và… mình nghĩ không cần diễn tả quá tỉ mỉ. Tóm lại, người trên Quillan giống hệt người bình thường trên Trái Đất Thứ Hai.
Dù bình thường như những gì đang thấy, nhưng mình nhận ra một điều làm mình thấy quái lạ. Chẳng hạn, không thấy đứa trẻ nào. Có đàn ông, đàn bà, người già, người trẻ. Nhưng không có trẻ con. Mình nhận thấy y phục của họ, nói sao nhỉ, chán phèo. Chẳng có chút kiểu dáng gì. Mình không phải là dân sành điệu thời trang, nhưng nhìn một đám đông tụ tập cùng một chỗ, chắc hai bạn ngỡ sẽ thấy đủ các loại thời trang. Ở đây không như vậy. Tất cả đều mặc quần và áo sơ mi đơn giản. Một số mặc áo vét. Có người bỏ áo vào quần, có người không. Trang phục nam nữ chẳng khác nhau bao nhiêu. Mình không thấy váy ngắn váy dài nào hết. Mình không có ý nói là họ mặc giống hệt nhau. Không đâu. Màu sắc có hơi khác, nhưng tất cả đều nghiêng về màu tối, lục sẫm và xanh dương sậm. Cũng có nhiều người mặc màu xám. Nhưng hoàn toàn không có gam màu nào tươi sáng sống động, hoặc có họa tiết. Đa số quần đều màu đen. Giày của họ cũng chẳng gây cho mình bất ngờ nào. Hầu hết đều đơn giản và màu đen. Từ những gì nhìn thấy, mình chỉ có thể kết luận: dân Quillan hoàn toàn không có khái niệm về thời trang. Hoặc tệ hơn, mình nghĩ, họ có thể là những con robot nhện đột biến.
Mình không ngại là người trẻ nhất tại đây, nhưng mình ngại ngần về y phục mình đang mặc. Sơ mi đỏ chói dài tay, với năm sọc chéo màu đen, hoàn toàn trái ngược với đám đông u ám này. Nhưng mình đâu thể làm gì. Mình phải tin, bất kì ai đã đặt quần áo này tại ống dẫn, người đó hẳn biết họ làm gì.
Khi tiến vào khu giải trí, mình bắt đầu nhận ra một điều khác nữa. Đây là một nơi đầy trò chơi, sáng sủa và rực rỡ màu sắc. Trước đây, mình đã từng đến nhiều khu giải trí và luôn cảm thấy cả người chơi lẫn các trò chơi ồn ã toát ra đầy năng lượng, sinh khí. Nhưng tại Quillan này, hình như chẳng ai có tí hứng thú nào. Hoàn toàn ngược lại. Mọi người chơi đều tập trung một cách nghiêm trọng. Không tiếng cười, không tiếng la hét bất ngờ, thất vọng hay chiến thắng. Những người đang chơi này căng thẳng cực kì. Dù chạy qua mê cung điện tử, thử thách với phản xạ, hay né tránh những viên đạn trên màn hình, họ đều tỏ ra tập trung căng thẳng như thế, hình như hoàn toàn không có chút vui thú nào.
Những người đang ngồi xem cũng thế. Họ hồi hộp nhìn quanh như đang chăm chú theo dõi một ván cờ. Còn mình thấy cảnh này bồn chồn như nhìn những cái cây đang mọc. Thật ra chỉ có vài trò đang được chơi, và mỗi trò có một nhóm khán giả cũng đang căng thẳng như người trong cuộc. Không hề có một tiếng kêu lên khích lệ, đùa giỡn hay góp ý. Mình nghĩ, từ chính xác nhất để diễn tả không khí này là: “căng thẳng".
Còn một điều nữa mình cần phải nói. Hai bạn còn nhớ cái vòng bạc mình nhặt tại ống dẫn và nhét vào túi quần sau chứ? Nhiều người ở đây cũng có một vòng giống thế. Họ đeo chúng trên khuỷu tay trái. Tất cả người chơi đều đeo, và có vài khán giả cũng đeo. Chuyện đó làm cho cái cảnh vốn quái dị này càng thêm kì lạ.
- Daaaa!
Một tiếng reo lớn vang lên từ phía bên kia.
Sau cùng thì cũng có một dấu hiệu của sự sống! Mình chạy tới người chơi bắn súng với hình ảnh ba chiều. Rõ ràng là hắn đã thắng. (Mấy chữ BẠN THẮNG màu đỏ rực sáng trên màn hình khổng lồ). Không giống những tay chơi như xác ướp kia, tay này sung sướng đến ngất ngây. Một người đàn bà ôm ghì lấy hắn cứ như hắn vừa trúng số hàng chục tỉ đô. Mình nghĩ là họ đang khóc. Những người khác vây quanh, vừa cười vừa vỗ tay. Họ ngơ ngẩn vì tay kia đã thắng. Chuyện gì vậy? Chỉ là một trò chơi điện tử thôi mà. Mình nhớ lần phá kỉ lục trong trò chơi mô phỏng ném tuyết trong rạp hát tại quê nhà. Nhớ trò đó không? Trò đó vẫn còn chứ? Thú thật mình đã mất cả đống tiền xu chỉ để được thấy tên đứng đầu bảng. Sau cùng thì mình đã làm được. Nhưng mình không ngẩn tò te như thế này. Sướng chứ, nhưng không đến nỗi thế.
- Anh làm gì ở đây?
Một giọng nói vang lên sau mình. Quay phắt lại, mình thấy một thằng cha nhỏ con, đầu hói, đang lom lom nhìn mình. Hắn nhăn nhó, làm hằn sâu những vết nhăn trên trán. Mình không được phép vào đây? Khu giải trí này giới hạn công chúng? Có lẽ phải là hội viên mới được vào, mà không phải là hội viên. Phải “diễn" trò này thật thận trọng. Mình ậm ừ nói:
- À… Anh đang nói với tôi hả?
- Tất nhiên là tôi nói với anh. Anh làm gì ở đây?
- Chỉ loanh quanh một chút.
Mình nói một cách lơ đãng. Có lẽ không là câu trả lời khéo léo lắm, nhưng mình không biết tay này sẽ làm gì.
Hắn lặp lại lời mình với vẻ ngạc nhiên:
- Chỉ loanh quanh một chút? Đấu thủ không chỉ đi loanh quanh. Tới đây tập luyện hả?
Đấu thủ? Tập luyện?
- Phải!
Mình trả lời dù không biết mình đồng ý chuyện gì. Rõ ràng gã này lầm mình với một người khác. Tốt hơn là không nói ngược lại. Mình nói dối:
- Vâng, tôi đang tập luyện, thưa ông. Quá nhiều điều phải tập ngay tại đây.
Hắn nhào tới, nắm hai cánh tay mình, nhanh tới nỗi mình không kịp phản ứng. Hắn nhìn thẳng mắt mình, nhưng vì thấp hơn mình, hắn phải ngước lên. Hắn không giận, không sợ. Mình biết điều này có vẻ khó hiểu, nhưng mình thấy trong mắt hắn là sự… khẩn thiết.
Hắn thì thầm như không muốn ai nghe thấy:
- Bộ môn của anh là gì? Khá không? Thật tình, tôi chưa thấy anh bao giờ. Khả năng của anh là gì? Làm ơn nói đi. Tôi sẽ không cho ai biết đâu.
Hắn làm mình càng thêm khó hiểu. Rõ ràng hắn lầm mình với người khác. Lạ lùng hơn, hắn hỏi mình những câu mà hắn tha thiết muốn được trả lời. Không, hắn cần được trả lời. Mình tính toán tìm cách làm cho hắn bình tĩnh lại. Nhưng cảm thấy là mình lầm. Hắn cần câu trả lời cấp kì, mà mình thì không muốn nói điều gì càng làm hắn thêm bức xúc. Mình đờ người, không nghĩ ra được câu nào.
- Cha!
Có tiếng gọi từ bên kia khu giải trí. Giọng con nít. Cả mình và người sói tóc đềuà thấy một bé gái chạy băng tới, miệng cười rạng rỡ. Mình mừng vì chuyện này làm xao lãng việc phải trả lời câu hỏi. Bé gái tóc vàng dang rộng hai tay, phóng qua máy bán trò chơi. Nó chạy tới gã mới thắng cuộc, nhào vào vòng tay hắn. Hắn ôm con bé như cả mấy năm rồi chưa được gặp. Người đàn bà đã vô cùng vui mừng vì hắn cũng làm theo. Mình đoán đó là bà mẹ. Ba người ôm xiết lấy nhau thật lâu trong tiếng hoan hô của khán giả. Mình nghĩ, tay này chắc đã thắng một món gì đó rất lớn. Ít ra, nó phải lớn hơn chuyện chỉ là đạt được điểm cao nhất. Nhưng không thấy ai chính thức xuất hiện với giải thưởng của hắn, thậm chí là để bắt tay hắn. Hình như không có giải thưởng nào. Mình nhìn gia đình họ bước đi, những người khác theo sau, tất cả đều chia sẻ bằng ánh mắt nhìn đầy hạnh phúc.
Người đàn ông nhỏ bé hói đầu nói:
- Tạ ơn trời.
Mình tưởng như có giọt nước mắt trong mắt hắn. Nhân cơ hội đó, mình hỏi ngay:
- Thắng trò chơi đó thì được giải gì?
Gã đầu sói lọi ném cho mình một cái nhìn như vừa nghe một câu hỏi ngu nhất trong lịch sử những câu hỏi ngu ngốc. Hắn vẫn nắm tay mình – thú thật, cái nắm tay làm mình hơi bị lo lắng. Hắn nắm khiếp lắm. Không biết vì hắn mạnh, hay vì hắn đang hóa điên. Hắn đắn đo nhìn mình, như đang cố tìm từ chính xác để trả lời cho một câu hỏi đần độn đến thế. Liếc nhìn cánh tay trái mình hắn hỏi:
- Thòng lọng của anh đâu?
- Cái gì?
- Thòng lọng của anh. Anh biết có thể gặp rắc rối đến thế nào khi vào đây mà lại tháo nó ra không?
Mặt sáng lên như vừa có được một ý tưởng hay ho, hắn hỏi:
- Có phải đó là lý do anh vào đây? Đã học được những gì rồi?
Hắn cứ hỏi dồn dập, còn mình thì cứ không có câu trả lời. Hắn buông tay mình, đưa cánh tay của hắn lên. Trên khuỷu tay hắn có một cái vòng bạc. Hắn khẩn nài:
- Nói cho tôi biết anh biết cái gì đi. Làm ơn đi.
Mình chợt nhận ra, chắc cái vòng bạc “thòng lọng" hắn đang nhắc tới. Đưa tay ra túi quần sau, mình rút cái vòng nhặt trong ống dẫn. Mắt người đàn ông trợn tròn. Chộp vội lấy thòng lọng, hắn nhìn quanh như sợ người khác thấy, rồi rít lên:
- Điên à? Không được khoe ra lung tung.
Trước khi mình biết chuyện gì xảy ra, hắn chộp cái vòng, đeo vào tay mình.
- Ê!
Mình phản đối, cố rút vòng ra. Quá muộn. Hắn đẩy cái vòng qua khỏi khuỷu tay mình. Ngay lập tức, mình thấy nó thắt chặt quanh cánh tay, như một vật sống. Mình cố kéo nó xuống, nhưng vô ích. Nó bám chặt trên khuỷu tay.
Mình la lên:
- Sao anh làm thế?
- Tôi đã giúp anh, bây giờ anh giúp lai tôi. Khả năng của anh là gì? Nói thật đi. Tôi biết thì có quan trọng gì đâu, đúng không?
- Khả năng làm gì?
Vừa hỏi mình vừa cố kéo cái vòng xuống. Nó không nhúc nhích. Càng kéo mạnh, nó càng siết chặt hơn. Cứ như có cả ngàn đinh ghim tí xíu bên trong, vít nó tại chỗ. Mình hoảng. Và rùng mình. Thòng lọng ma quái này là gì? Sao nó có thể biết mình cố kéo ra, để càng bám chặt hơn? Và nhất là vì sao nó nhất định không muốn bị tháo ra? Nó cũng biết suy nghĩ như những con nhện-quig-robot tại cổng ống dẫn sao? Mọi chuyện xảy ra hơi bị quá nhanh.
Mình gào lên với thằng cha đầu sói:
- Tháo ra!
Câu trả lời của hắn hả? Hắn hô hố cười nói:
- Tôi chỉ làm ơn cho anh thôi. Nếu bị bắt gặp không có thòng lọng, anh sẽ chẳng bao giờ thấy trò chơi khác nữa đâu.
Mình chưa kịp hỏi hắn nói vậy là nghĩa gì, vòng lại siết chặt thêm. Một cách tự động. Nhớ đường rãnh trong mép vòng mình đã tả không? Nó đang sáng đỏ lên. Một vòng sáng mỏng bao quanh cái vòng đang vắt địa ngục ra khỏi cánh tay mình. Mình bối rối hỏi:
- Cái
Vẻ khinh khỉnh hắn hỏi lại:
- Anh nói gì? Đó là những gì xảy ra khi cái thòng lọng hoạt động.
- Hoạt động? Tôi không muốn bất kỳ thứ gì trên người tôi “hoạt động".
Hắn nói rất chân thật:
- Tôi không hiểu. Cậu là đấu thủ. Đấu thủ nào cũng đeo thòng lọng.
- Cái gì? Tôi là một “đấu thủ"? điều gì làm anh nói thế chứ?
Mình quyết định không e dè nữa. Mình cần câu trả lời. Cái thòng lọng phập phồng, sáng lên, bám chặt cánh tay mình như vậy là quá đủ rồi.
Vẻ hoang mang ngơ ngác chẳng kém mình, hắn hỏi:
- Chẳng phải anh đang mặc đồng phục đấu thủ đó sao?
Cha cha! Cái áo. Hình như cái đỏ với năm sọc đen này chỉ dành cho những đấu thủ. Dù họ là ai. Mình chỉ còn hi vọng những đấu thủ là người dễ thương, được mọi người yêu thích và không bị ai chống đối.
Chưa kịp hỏi thêm gì, mình nghe tiếng thét đau đớn từ bên kia phòng. Thoáng nhìn qua, mình biết: không như tay chơi trò bắn súng, tay chơi chạy qua mê cung hình ảnh ba chiều không được may mắn lắm. Dòng chữ màu xanh dương TRÒ CHƠI KẾT THÚC lóe sáng trên màn hình của anh ta. Tay chơi đó ngã quị xuống, trông thật thảm hại. Thở hồng hộc, đầu gục xuống. Chắc chắn anh ta đã dốc hết tài sản vào trò chơi này, và bị mất sach. Mình tự hỏi, phản ứng của người thua có kịch tính giống như của người thắng không.
Mình đã không lường trước được đáp án.
Cũng có một đám đông vây quanh anh ta, nhưng thay vì an ủi, họ từ từ lùi lại. Kỳ lạ là dường như họ vừa được biết anh ta bị bệnh dịch. Tất cả đều có vẻ u ám, khổ sở. Không ai thốt một lời: “Xui xẻo quá. Thử lại đi". Họ coi sự thất bại này là điều cực kì nghiêm trọng. Một người tách khỏi đám đông. Chị chạy lại, ôm ghì anh ta. Mình thấy hai mắt chị ấy nhắm nghiền, môi mím chặt, như đang cố nén một tiếng gào. Hai người cứ nguyên tư thế đó, trong khi những người khác lảng xa. Rồi cái “thòng lọng" quanh cánh tay anh ta bắt đầu tỏa sáng “thòng lọng" của mình phát ra tia sáng tía, “thòng lọng" của anh ta phát ra ánh sáng vàng. Người phụ nữ nhìn thấy sự kiện này, ôm xiết anh ta lần cuối, hôn lên đầu anh ta, rồi quay lại, chạy. Mình nói nghiêm túc đó. Chị ta bỏ chạy đi. Cùng lúc đó, khán giả trở vào khu giải trí, biến mất trong đám đông. Có người giả bộ như đang chơi trò chơi. Người khác hoàn toàn lẩn mất. Thình lình, con người thua cuộc như bị bệnh phong cùi.
Mình nghe tiếng lách cách, nghe như có tiếng mở cửa, làm tay đầu hói đứng bên mình nhảy dựng lên, thì thầm gần như sùng bái:
- Dado.
- Dado là gì?
Hắn nói, giọng mỉa mai như không thể tin nổi là mình không biết:
- Không mừng là tôi đã đeo thòng lọng lại cho anh sao?
Ngay sau đó, mình nghe tiếng bước chân rầm rập. Nghe như một đoàn diễu hành sắp tiến qua. Tiếng chân dường như làm người thua cuộc hồi tỉnh lại. Anh ta vội nhìn quanh. Mắt trợn trừng sợ hãi. Mình không biết anh ta đang tìm người giúp đỡ, hay cố nhìn đoàn diễu hành đến từ đâu, hoặc chọn đường tốt nhất để tẩu thoát. Hay cả ba. Anh ta chạy…
Chạy lầm đường. Chỉ được mấy bước, anh ta chạy ngay vào vòng tay hai gã mặc đồng phục đang tiến tới. Chúng túm lấy anh, nắm chặt hai cánh tay, không hề dừng bước. Anh ta vùng vẫy để thoát thân, nhưng vô ích. Chúng đã bắt được, dễ gì buông tha.
Anh ta rụt rè rên rẩm:
- Đây mới chỉ là lần thử đầu tiên của tôi. Tôi được phép thử hai lần đúng không? Tôi tưởng đó là luật chơi mà. Xin lỗi nếu tôi lầm, nhưng tôi nghĩ được thử hai lần.
Rõ ràng là anh ta đã lầm. Hoặc là hai gã mặc quân phục kia không quan tâm. Họ vẫn lôi anh ta đi. Anh ta gần như hoảng loạn. Thật không tin nổi. Con người này chỉ thua một trò chơi vi tính, và chỉ vì thua mà bị hai gã – trông như cảnh sát được gọi là “dado" – đến bắt đi. Thật vô lý. Trò chơi kiểu gì mà nếu thua là bị cảnh sát lôi đi? Hai gã dado này trông rất ngầu. Cả hai đều to lớn. Mình đoán chúng phải cao tới hai mét. Vai rộng, đầu đội nón sắt vàng. Đồng phục xanh sẫm, như vừa lấy từ hiệu giặt ủi ra. Trông chúng thật quy củ. Trên cánh tay chúng là một miếng vải tròn màu vàng tươi, với một logo giống như chữ “B". Bên hông mỗi gã đều có một bao súng đen với khẩu súng lục màu vàng kim chất liệu như nón sắt của chúng.
Dù với tất cả vẻ đáng sợ đó, còn một điều nữa cho mình biết là đừng kiếm chuyện với hai tên này. Đó là mặt chúng. Không biết phải diễn tả sao đây. Mình chỉ có thể viết là mặt chúng bự tổ chảng và… vuông. Trông chúng gần giống như những kẻ xấu trong truyện tranh, cạnh hàm dưới sắc lẻm và mắt sâu hoắm. Không biểu lộ chút cảm xúc nào. Thậm chí khi chúng kéo một con người đang rên rỉ, vặn vẹo như con giun để thoát thân, mặt chúng vẫn trơ trơ như đá. Chúng không ra lệnh, không bảo anh ta bình tĩnh lại, không hề nói đang đưa anh ta đi đâu. Chỉ đơn giản tiến bước.
Anh ta không có một cơ hội nào.
Chúng kéo anh ta qua hai gã cảnh sát đang đứng hai bên lối đi. Hai tên này từ hai ngả khác nhau để vây bắt con mồi. Khi anh chàng thất bại trong trò chơi bị dẫn qua, hai gã cảnh sát mới này đứng bất động, tay đặt sau lưng, quan sát đám đông. Không một ai trong khu giải trí dám nhìn thẳng mắt chúng. Mình thấy rõ là họ sợ mấy gã cảnh sát này. Bố khỉ, nếu bị thua trong trò chơi bắn đạn và hình phạt là bị mấy gã trông như Kẻ Hủy Diệt này kéo đi, thì mình… cũng hãi. Bây giờ mình đã hiểu vì sao tất cả người chơi đều căng thẳng đến thế. Thua thật là hơi bị… quá kém vui.
Hai gã đứng gác đi theo mấy tên cảnh sát kia. Một gã đảo mắt lần cuối khắp khu giải trí, cho đến khi cái nhìn của hắn… chiếu vào mình. Bốn mắt gặp nhau! Mình ớn lạnh. Nghe có vẻ kì cục, nhưng chẳng khác nào mình đang nhìn vào mắt một con búp bê. Một con búp bê sống và to đùng.
- Sao hắn nhìn tôi? Tôi chưa chơi trò nào mà?
Mình hỏi tay đầu hói. Nhưng khi mình quay lại, hắn đã chuồn mất tiêu rồi. Vội nhìn lại tên cảnh-sát-người-búp-bê-dado hay là bất cứ thứ quỷ quái gì, mình thấy hắn bỗng chăm chú đến mình. Đầu gối mình bủn rủn. Hắn và tên đồng đội đã đổi ý. Chúng không đi theo đám kia nữa…
Chúng nhào tới mình.
Tác giả :
D.J. Machale