Pendragon 3 - Cuộc Chiến Bất Thành
Chương 1
NHẬT KÍ # 9
TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT
Mình đang ở đây: Trái Đất Thứ Nhất. Tới Veelox là không đúng hướng. Spader và mình đã theo ống dẫn tới Veelox, nhưng ở đó không xảy ra chuyện gì. Chính tại đây - Trái Đất Thứ Nhất - mới là điểm nóng.
Trái Đất Thứ Nhất ở đâu? Đúng hơn, nên đặt câu hỏi: Trái Đất Thứ Nhất là vào thời gian nào? Mình đang ở tại thành phố New York của năm 1937. Chính xác hơn là tháng Ba năm 1937. Chính xác nhất là ngày 11 tháng Ba năm 1937. Những dòng này đang được viết đúng vào ngày sinh nhật của mình. Mình chợt có một ý nghĩ kỳ cục. Nếu mình đang ở đây vào năm 1937 và hôm nay là sinh nhật mình, vậy mình bao nhiêu tuổi? Vẫn là mười lăm sao? Ghê vậy?
Bắt đầu nhật kí mới này, mình sẽ kể cho hai bạn nghe chuyện tụi mình lọt thỏm vào tình huống nguy hiểm, kỳ lạ, lộn xộn nhất như thế nào. Không biết trước đây mình có từng nói như vậy chưa nhỉ? Để mình cho hai bạn nếm chút chút những gì đã xảy ra chỉ trong vài phút đầu tiên khi mình tới đây…
Spader và mình đã suýt bị giết. Ba lần. Tụi mình còn bị trấn lột và được chứng kiến một cảnh giết người thật khủng khiếp. Chúc mừng sinh nhật mình! Với những gì đang xảy ra, quà sinh nhật lần thứ mười lăm này, mình chỉ mong được chúc… sẽ còn có sinh nhật mười sáu tuổi.
Khi Spader và mình phóng qua ống dẫn từ Veelox, mình chẳng có chút khái niệm nào về “Trái Đất Thứ Nhất" cả. Là người của Trái Đất Thứ Hai, nên mình chỉ có thể đoán, Trái Đất Thứ Nhất ở trong một giai đoạn nào đó trong quá khứ của Trái Đất. Nhưng giai đoạn nào? Xa lắc ở đâu? Khi phóng qua ống dẫn, mình chỉ nghĩ là đang trở lại thời đại mà những con quái quig là khủng long, và tụi mình sẽ phải chạy trối chết để thoát khỏi nanh vuốt của những con ác thú bụng đói, mắt vàng khè.
Nhưng khi đáp xuống cổng ống dẫn, mình thở phào. Đây đúng là căn phòng đá mình đã qua lại nhiều lần. Đúng vậy, tụi mình đã tới “cổng" ở đường hầm trong nhà ga tàu điện ngầm của khu Bronx, tại New York. Ít ra là tụi mình đã không phải đụng đầu với những cụ tổ loài người thời thượng cổ. Đó là tin đáng mừng.
Tin không đáng mừng là… trong đường hầm này không chỉ có Spader và mình. Vừa rơi ra khỏi ống dẫn, đứng lù lù trước mặt hai đứa mình là hai gã đàn ông. Hai tay này mặc com-lê xám kiểu cổ lỗ sĩ, giống quần áo Clark Kent (Clark Kent: một nhân vật trong bộ truyện tranh và điện ảnh nổi tiếng: Siêu nhân. Người anh hùng Siêu nhân đã cải trang thành Clark Kent, sống như một thường dân để che giấu danh tính bí mật của mình) mặc trong phim Siêu nhân cũ xì đã phát trên tivi. Thật ra, hai gã này ăn mặc y chang những kẻ xấu trong bộ phim cũ đó. Vì quả thật chúng là kẻ xấu. Rất xấu. Chúng đội nón rộng vành xùm xụp tận mắt. Khăn tay trắng bịt kín từ mũi xuống miệng. Trông đúng điệu kẻ cướp. Chỉ một từ diễn tả chúng là: găng-xtơ.
Nhưng hai tên xã hội đen này đang khiếp đảm trợn trừng mắt. Đúng thôi. Vì mình và Spader như từ trên trời rơi xuống trong ánh sáng chói lòa và tiếng nhạc rộn ràng. Chúng đờ người như mất hết hồn vía. Rất may. Vì còn một chi tiết khác mình chưa nhắc đến…
Cả hai gã đều đang chỉa mũi súng thẳng vào ống dẫn và… hai đứa mình. Mình la lớn với Spader:
-Khum xuống!
Hai đứa nhảy vọt sang một bên đúng lúc chúng bắt đầu nổ súng. Mình co tròn như một trái banh. Chung quanh trống huơ, chẳng có gì che chắn. Tiếng đạn veo véo, đùng đoàng dội lên những bức tường đá. Mình đinh ninh bị ăn đạn rồi. Nhưng sau vài giây, chúng ngừng nhả đạn, và mình vẫn không hề hấn gì. Mình hãi tới nỗi không dám nhúc nhích, ngay cả ngó xem Spader có bị gì không cũng không dám. Những tiếng nổ chát chúa vang vang khắp căn phòng giống như cái hang. Tai mình bị ù, mũi khét lẹt mùi thuốc súng. Chắc khói lửa chiến trường cũng đến cỡ này thôi.
Một tên găng-xtơ ra lệnh:
-Đứng dậy. Đưa hai tay lên đầu.
Lấm lét nhìn sang Spader, mình thấy anh ta không sao. Hai đứa từ từ đứng dậy, đưa cao hai tay. Hai mũi súng vẫn chỉa thẳng tụi mình. Chi vậy? Hai đứa mình có súng đạn gì đâu? Tên găng-xtơ thứ hai hết nhìn mình lại nhìn Spader, lo lắng. Trông hắn sợ sệt chẳng khác gì hai đứa mình lúc đó. Hắn lắp bắp hỏi đồng bọn:
-Ê, chúng... chúng nó là... người... người Sao Hỏa hả?
Nếu bớt sợ một tí, chắc mình đã phì cười. Chắc tụi mình rất giống người ngoài hành tinh. Không chỉ vì bất ngờ hiện ra từ nguồn sáng bùng lên chói lòa, mà còn vì bộ đồ da cá màu xanh sáng của Cloral mà hai đứa đang mặc. Mình thoáng có ý nghĩ hù chúng, ngân nga lên tiếng: “Bỏ vũ khí xuống, nếu không hai ngươi sẽ bị bốc hơi bằng quyền năng ý chí của ta." Nhưng mình không có cơ hội, vì ngay lúc đó gã kia quát:
-Không sao hết!
Hắn đích thị là tên chỉ huy, nhưng nghe giọng hắn, mình biết hắn cũng hơi run run. Hắn nói thêm:
-Ta cứ làm việc của ta!
-Vậy... phải làm gì với chúng đây?
Gã chỉ huy lom khom nhìn hai đứa mình. Rõ ràng hắn đang động não. Nhưng thằng cha này chẳng có vẻ gì là thông minh sáng láng cả, nên mình tự hỏi không biết việc động não có làm hắn... đau đầu lắm không. Hắn quát vào mặt mình:
-Mày! Đưa cái nhẫn kia cho tao.
Không thể nào tin nổi. Hắn muốn lấy cái nhẫn Lữ khách của mình. Căng rồi đây. Hai bạn biết mình cần cái nhẫn đó đến thế nào rồi đó. Nó hướng dẫn mình tìm ra ống dẫn và là phương tiện độc nhất để mình chuyển nhật kí về cho hai bạn. Không có cái nhẫn là mình tiêu luôn. Mình yếu ớt thuyết phục để hắn bỏ ý định đó:
-Cái nhẫn này là đồ bỏ, có giá trị gì đâu?
Hắn nạt:
-Không sao. Tao chỉ cần bằng chứng là hai đứa mày có thật.
Spader cũng cố thân mật nói:
-Anh bạn. Vậy hãy đem chúng tôi theo. Hai đứa tôi là chứng cứ bằng xương bằng thịt hẳn hoi.
-Đó không phải là lệnh của tao.
Nghe hắn càu nhàu trả lời Spader, mình vội hỏi:
-Vậy sao? Lệnh của anh là gì?
-Là đưa ngay cái nhẫn cho tao.
Hắn nâng cây súng lên, sẵn sàng bóp cò. Còn làm gì được nữa? Mình tháo nhẫn, ném cho hắn. Hắn chộp ngay, bỏ gọn vào túi, rồi ra lệnh tiếp:
-Theo chúng ta ra ngoài. Đi đứng cho đàng hoàng.
Tốt. Như vậy là hắn không có ý định cho tụi mình ăn đạn ngay lúc này. May ra vẫn còn đường thoát. Cái gã luôn có vẻ lo lắng mở tung cánh cửa gỗ, rồi cùng gã chỉ huy đứng hai bên cửa. Chúng quơ quơ súng ra hiệu cho hai đứa mình đi qua. Mình nhìn Spader. Anh nhún vai. Đành phải vậy thôi. Hai tay đưa cao, mình và Spader ra khỏi cổng, bước vào đường hầm tàu điện ngầm tối thui.
Chung quanh quá quen thuộc, nên mình biết ngay đây là lối vào nhà ga bỏ hoang.
Nhưng gã găng-xtơ đã có ý định khác trong đầu, lên tiếng:
-Không được ngừng lại. Tiếp tục bước đi...
Hai đứa mình tiến thẳng, ba bước là đã lên tới... đường ray tàu điện ngầm. Hắn ra lệnh:
-Ngừng. Quay lại.
Ôi trời! Nguy rồi! Hai đứa mình đứng lù lù ngay trên đường ray. Tên “găng-xtơ lo lắng" bảo:
-Nhúc nhích là chết liền!
Phải rồi! Nhúc nhích là chết. Nếu tàu đến, không nhúc nhích cũng chết. Ở đây đâu có chỗ mà ngọ nguậy. Spader thì thào hỏi:
-Tụi mình đang ở đâu đây, Pendragon?
Tiếng còi tàu xa xa vọng lại trả lời anh ta ngay. Nhìn bên trái, cả hai đứa đều thấy đèn pha của một đoàn tàu điện ngầm đang rẽ qua một đường vòng, tiến tới... ngay trên đường ray hai đứa đang đứng. Spader quýnh quáng hỏi:
-Cái... cái đó là gì vậy?
Sống trên một lãnh địa mênh mông toàn nước, Spader chưa bao giờ thấy một thứ gì giống như đoàn tàu. Sợ thắt ruột, mình vẫn phải cố bình tĩnh nói:
-Đó là... một... sự nhộn kinh khủng.
Spader kinh hoàng:
-Hô hây, mới tới đây mà tụi mình đã sắp tiêu rồi.
Mới tới Trái Đất Thứ Nhất được hai phút, chúng mình đã đang phải nhìn thần chết tiến tới ngay trước mắt.
Chào mừng trở về nhà, Bobby Pendragon.
Đó là màn khởi đầu cho chuyến phiêu lưu của hai đứa mình trên Trái Đất Thứ Nhất. Mình không muốn kể dài dòng về chuyện này. Vì có quá nhiều chuyện xảy ra từ khi mình chấm dứt nhật kí trước và từ khi tới đây. Nhưng mình muốn cắt nghĩa để hai bạn hiểu lý do mình mất cái nhẫn. Chuyện đó quan trọng lắm chứ. Mark và Courtney biết không? Viết cho hai bạn đây, nhưng không biết làm sao gửi, thật sự mình sợ là chẳng bao giờ hai bạn đọc được nhật kí này. Nếu không lấy lại được cái nhẫn, mình sẽ không bao giờ gởi những trang này cho hai bạn được. Nhưng mình vẫn tiếp tục viết và hy vọng sẽ sớm lấy lại được cái nhẫn.
Bây giờ mình trở lại những sự kiện từ sau khi chấm dứt nhật kí trước để hai bạn nắm được tình hình.
Mấy ngày cuối cùng ở lại lãnh địa Cloral, mình rất hoang mang. Dù đã đánh bại Saint Dane, nhưng mình không cảm thấy có gì phải mừng hết. Lý do là vì cậu Press không còn nữa. Hình ảnh những giây phút cuối cùng của cậu cứ luẩn quẩn trong đầu óc mình. Saint Dane trốn chạy qua đường ống dẫn và Spader quyết định đuổi theo. Nhưng đạn rải ra như mưa từ ống dẫn. Cậu Press phải cấp tốc xô Spader khỏi làn đạn, để rồi chính cậu bị bắn trúng.
Cậu đã chết trên tay mình. Đó là khoảnh khắc đau xót nhất đời mình. Điều duy nhất giữ cho mình không hoàn toàn suy sụp, chính là vì ngay trước khi chết, cậu đã hứa là cậu cháu mình sẽ gặp lại nhau. Mình biết chuyện này nghe có vẻ điên rồ, nhưng mình tin cậu Press. Nếu việc trở thành một Lữ khách có dạy mình được điều gì, thì đó là: không có gì không thểxảy ra. Mình đã được thấy quá nhiều thế giới mới với những sự kiện kỳ lạ đến độ ý nghĩ gặp lại cậu dường như chẳng có gì là quá mơ hồ.
Tất nhiên mình không hề có chút manh mối là chuyện đó sẽ xảy ra như thế nào. Hiểu biết về Lữ khách của mình chỉ qua loa trên bề mặt. Ước gì mình có thể mua được bảng chỉ dẫn trên mạng Amazon.com chỉ ra tất cả những qui tắc luật lệ. Nhưng bất hạnh là đâu có ngon ăn như vậy. Mình phải học hỏi mọi chuyện trên đường đi. Và bây giờ mình phải tự bươn chải một mình, không có cậu Press.
Chào mừng cuộc đời Lữ khách giai đoạn hai của mình.
Những ngày cuối cùng đó tại Cloral, mình biết công việc kế tiếp là gì, nhưng mình nấn ná, vì... sợ. Mọi chuyện đã khác hẳn. Luật bóng đá bất ngờ đổi, mà mình thì không chắc có đủ khả năng ra sân.
Khi Saint Dane phóng khỏi Cloral, hắn tiến thẳng tới một lãnh địa tên là Veelox. Biết là phải bám theo hắn, nhưng ý nghĩ phải truy lùng hắn một mình, chẳng khác nào đem mình nướng trên lò lửa. Vì vậy, mình đi đến quyết định – hy vọng mình sẽ không phải hối tiếc vì quyết định đó.
Mình rủ Spader cùng đi.
Spader là một anh chàng rất tuyệt. Hơn nữa, dù sao anh ta cũng là một Lữ khách của Cloral, đã cứu mạng mình hơn một lần; anh còn là một người khỏe mạnh, can đảm; và quan trọng nhất, anh là bạn của mình. Vậy thì sao còn phải lo ngại khi rủ Spader đi cùng?
Đó là vì, Spader căm thù Saint Dane đến mù quáng. Điều đó rất nguy hiểm. Saint Dane là nguyên nhân cái chết của cha anh, nên Spader quyết tâm trả thù. Rất chính đáng. Mình không trách anh đâu. Nhưng đã mấy lần hoàn toàn mù quáng vì lòng thù oán Saint Dane, Spader đã làm chúng mình suýt chết. Thật sự mà nói, sự phẫn nộ của Spader đối với Saint Dane là một trong những nguyên nhân làm cậu Press chết.
Sau vụ đó, Spader đã hứa là sẽ kiểm soát bản thân, ráng kiềm chế lòng căm hờn. Mình chỉ có thể hy vọng, khi gặp lại con quỉ đó – mà chuyện này chắc chắn phải xảy ra – Spader sẽ không làm điều gì dại dột. Đó là những điều làm mình rối bời khi chấm dứt nhật kí trước.
-Hô hây hô, Pendragon.
Vừa reo lên, Spader vừa chạy vào nhà mình buổi sáng hôm hai đứa mình khởi hành.
Spader có đôi mắt hình trái hạnh làm anh trông giống như một người châu Á. Lúc nào trông anh cũng như cười vì đôi mắt hơi xếch đó. Mà quả thật, hầu như Spader cười suốt... khi anh ta không bị ám ảnh về Saint Dane. Mái tóc dài của anh còn ướt, chứng tỏ anh vừa ở dưới nước lên. Thời gian của anh phần nhiều là ở trong nước, làm cảnh sát giao thông cho thuyền bè ra vào Grallion. Spader yêu nghề và yêu cuộc sống của anh tại nơi này. Ít ra, Spader đã yêu công việc đó trước khi phát hiện ra anh ta là một Lữ khách. Mọi sự đã thay đổi một chút từ đó. Mình bảo:
-Tới giờ rồi.
-Tới giờ làm gì?
-Cloral đã được an toàn. Cậu Press đã mất. Tôi đã hoàn toàn sẵn sàng truy lùng Saint Dane.
Spader cười tinh quái:
-Bây giờ cậu mới chịu lên tiếng. Mình chờ đợi câu nói này cả mấy tuần rồi. Nhưng để lâu quá, dấu vết không còn nữa, làm sao tìm?
-Không thể. Cậu Press vẫn bảo, thời gian giữa các lãnh địa không giống nhau.
Spader nhăn nhó:
-Mình chẳng hiểu gì hết.
Mình phì cười, vì chính mình cũng mù mờ, nhưng mình phải tin cậu Press. Mình giải thích:
-Cứ coi như thế này: Saint Dane phóng tới Veelox mấy tuần trước, nhưng đối với nơi này thì có thể là năm năm. Hoặc mới chỉ là... một phút.
Spader nổi quạu:
-Cậu làm tôi điên đầu lên mất. Càng hoàn toàn mù tịt luôn.
-Tóm lại là chúng ta không bị quá trễ đến nỗi mất dấu hắn. Dù bất cứ khi nào chúng ta đuổi theo, ống dẫn sẽ đưa ta tới đúng thời điểm, nơi chốn cần đến. Được chưa?
Spader ngập ngừng:
-Được. Tôi tạm tin cậu.
Mình đã nói lời chia tay với những người bạn ở Grallion và cũng đã gửi nhật ký sau cùng đến hai bạn. Mình cũng cắt nghĩa cho Spader sự quan trọng của những trang nhật kí này, nên anh ta đã bắt đầu viết nhật kí riêng. Người được Spader chọn để nhận và giữ gìn nhật kí của anh ở Cloral chính là Wu Yenza – đội trưởng đội thủy vụ và là sếp của Spader. Không còn sự chọn lựa nào tốt hơn vậy nữa.
Mình nhìn quanh căn hộ lần cuối. Hai đứa đi xuống bến cảng, thu dọn hai quả cầu dưỡng khí, hai máy phóng nước lên một thuyền trượt, rồi rời khỏi Grallion để tới ống dẫn. Spader cầm lái, vì đó là nghề của chàng. Khi thuyền phóng đi trên mặt nước, mình nhìn lại khu nông trại nổi khổng lồ, tự nhủ chẳng biết có bao giờ thấy lại nơi này nữa không. Mình thật sự quyến luyến Cloral. Nơi đây, mình đã có được những lần vui chơi thích thú. Lãnh địa này đã cho mình niềm hy vọng trở thành một Lữ khách không có nghĩa là luôn phải sống trong hồi hộp lo âu.
Bây giờ lại phải lên đường với câu hỏi: chuyện gì đang chờ hai đứa mình phía trước. Lại đầy những khiếp đảm, lo âu, hồi hộp!
Đường tới ống dẫn hoàn toàn suôn sẻ. Hai đứa thả neo thuyền trượt gần rặng đá ngầm, đội quả cầu dưỡng khí, khởi động máy phóng nước, rồi lặn xuống ngay. Chẳng đụng đầu với một quái quig nào. Chắc ngay khi Saint Dane rời khỏi một lãnh địa, tụi quig cũng không còn tuần tra cổng vào ống dẫn nữa. Tuy nhiên vẫn phải cảnh giác. Trong khi được máy phóng nước kéo đi, mình luôn ngoái lại để biết chắc không có con quái nào thình lình hiện ra, tìm cách “măm" hai đứa mình.
Chỉ đến khi tới dưới vách đá dẫn đến cổng, mình mới thở phào. Theo nguồn sáng phát ra từ cái nhẫn của mình, hai đứa tìm ra ngay vòng ánh sáng lớn dẫn lên trên, vào hang động có ống dẫn. Chỉ một lát sau, tụi mình đã đứng trong hang, hướng mắt lên đường hầm tối om được đục vào vách đá ngay trên đầu.
Vậy là chỉ còn vài phút êm ả cuối cùng. Spader nhìn mình cười:
-Tim tớ đang đập rộn lên đây này.
Mình cũng vậy thôi. Hai đứa đang đứng trước vạch xuất phát. Phát súng hiệu sắp nổ rồi. Spader rất khoái phiêu lưu. Còn mình? Mình chỉ muốn sớm được về nhà xem phim hoạt hình thôi. Biết Spader lo lắng, mình cảm thấy mình cũng không đến nỗi nhát gan cho lắm. Anh ta hỏi:
-Chúng mình lại sắp bị quậy tưng luôn, đúng không anh bạn?
-Chính xác.
-Vậy còn mất thời giờ đứng đây làm gì?
Anh ta có vẻ can đảm hơn mình nhiều. Mình đứng thẳng người, nhìn lên cái lỗ tối tăm của ống dẫn, la lớn:
-Veelox!
Đường hầm sống động lên. Từ lòng hầm thăm thẳm bật ra những tia sáng chói lọi. Tiếng nhạc lộn xộn quen thuộc, lúc đầu yếu ớt, sau lớn dần. Spader cười tươi rói, nhìn mình:
-Hây, Pendragon, hây hô.
-Hô hây hô, Spader. Nào cùng lên đường bắt Saint Dane.
Một giây sau, hai đứa mình đã bị ánh sáng và tiếng nhạc hút vào ống dẫn.
Điểm dừng chân kế tiếp sẽ là... Veelox.
TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT
Mình đang ở đây: Trái Đất Thứ Nhất. Tới Veelox là không đúng hướng. Spader và mình đã theo ống dẫn tới Veelox, nhưng ở đó không xảy ra chuyện gì. Chính tại đây - Trái Đất Thứ Nhất - mới là điểm nóng.
Trái Đất Thứ Nhất ở đâu? Đúng hơn, nên đặt câu hỏi: Trái Đất Thứ Nhất là vào thời gian nào? Mình đang ở tại thành phố New York của năm 1937. Chính xác hơn là tháng Ba năm 1937. Chính xác nhất là ngày 11 tháng Ba năm 1937. Những dòng này đang được viết đúng vào ngày sinh nhật của mình. Mình chợt có một ý nghĩ kỳ cục. Nếu mình đang ở đây vào năm 1937 và hôm nay là sinh nhật mình, vậy mình bao nhiêu tuổi? Vẫn là mười lăm sao? Ghê vậy?
Bắt đầu nhật kí mới này, mình sẽ kể cho hai bạn nghe chuyện tụi mình lọt thỏm vào tình huống nguy hiểm, kỳ lạ, lộn xộn nhất như thế nào. Không biết trước đây mình có từng nói như vậy chưa nhỉ? Để mình cho hai bạn nếm chút chút những gì đã xảy ra chỉ trong vài phút đầu tiên khi mình tới đây…
Spader và mình đã suýt bị giết. Ba lần. Tụi mình còn bị trấn lột và được chứng kiến một cảnh giết người thật khủng khiếp. Chúc mừng sinh nhật mình! Với những gì đang xảy ra, quà sinh nhật lần thứ mười lăm này, mình chỉ mong được chúc… sẽ còn có sinh nhật mười sáu tuổi.
Khi Spader và mình phóng qua ống dẫn từ Veelox, mình chẳng có chút khái niệm nào về “Trái Đất Thứ Nhất" cả. Là người của Trái Đất Thứ Hai, nên mình chỉ có thể đoán, Trái Đất Thứ Nhất ở trong một giai đoạn nào đó trong quá khứ của Trái Đất. Nhưng giai đoạn nào? Xa lắc ở đâu? Khi phóng qua ống dẫn, mình chỉ nghĩ là đang trở lại thời đại mà những con quái quig là khủng long, và tụi mình sẽ phải chạy trối chết để thoát khỏi nanh vuốt của những con ác thú bụng đói, mắt vàng khè.
Nhưng khi đáp xuống cổng ống dẫn, mình thở phào. Đây đúng là căn phòng đá mình đã qua lại nhiều lần. Đúng vậy, tụi mình đã tới “cổng" ở đường hầm trong nhà ga tàu điện ngầm của khu Bronx, tại New York. Ít ra là tụi mình đã không phải đụng đầu với những cụ tổ loài người thời thượng cổ. Đó là tin đáng mừng.
Tin không đáng mừng là… trong đường hầm này không chỉ có Spader và mình. Vừa rơi ra khỏi ống dẫn, đứng lù lù trước mặt hai đứa mình là hai gã đàn ông. Hai tay này mặc com-lê xám kiểu cổ lỗ sĩ, giống quần áo Clark Kent (Clark Kent: một nhân vật trong bộ truyện tranh và điện ảnh nổi tiếng: Siêu nhân. Người anh hùng Siêu nhân đã cải trang thành Clark Kent, sống như một thường dân để che giấu danh tính bí mật của mình) mặc trong phim Siêu nhân cũ xì đã phát trên tivi. Thật ra, hai gã này ăn mặc y chang những kẻ xấu trong bộ phim cũ đó. Vì quả thật chúng là kẻ xấu. Rất xấu. Chúng đội nón rộng vành xùm xụp tận mắt. Khăn tay trắng bịt kín từ mũi xuống miệng. Trông đúng điệu kẻ cướp. Chỉ một từ diễn tả chúng là: găng-xtơ.
Nhưng hai tên xã hội đen này đang khiếp đảm trợn trừng mắt. Đúng thôi. Vì mình và Spader như từ trên trời rơi xuống trong ánh sáng chói lòa và tiếng nhạc rộn ràng. Chúng đờ người như mất hết hồn vía. Rất may. Vì còn một chi tiết khác mình chưa nhắc đến…
Cả hai gã đều đang chỉa mũi súng thẳng vào ống dẫn và… hai đứa mình. Mình la lớn với Spader:
-Khum xuống!
Hai đứa nhảy vọt sang một bên đúng lúc chúng bắt đầu nổ súng. Mình co tròn như một trái banh. Chung quanh trống huơ, chẳng có gì che chắn. Tiếng đạn veo véo, đùng đoàng dội lên những bức tường đá. Mình đinh ninh bị ăn đạn rồi. Nhưng sau vài giây, chúng ngừng nhả đạn, và mình vẫn không hề hấn gì. Mình hãi tới nỗi không dám nhúc nhích, ngay cả ngó xem Spader có bị gì không cũng không dám. Những tiếng nổ chát chúa vang vang khắp căn phòng giống như cái hang. Tai mình bị ù, mũi khét lẹt mùi thuốc súng. Chắc khói lửa chiến trường cũng đến cỡ này thôi.
Một tên găng-xtơ ra lệnh:
-Đứng dậy. Đưa hai tay lên đầu.
Lấm lét nhìn sang Spader, mình thấy anh ta không sao. Hai đứa từ từ đứng dậy, đưa cao hai tay. Hai mũi súng vẫn chỉa thẳng tụi mình. Chi vậy? Hai đứa mình có súng đạn gì đâu? Tên găng-xtơ thứ hai hết nhìn mình lại nhìn Spader, lo lắng. Trông hắn sợ sệt chẳng khác gì hai đứa mình lúc đó. Hắn lắp bắp hỏi đồng bọn:
-Ê, chúng... chúng nó là... người... người Sao Hỏa hả?
Nếu bớt sợ một tí, chắc mình đã phì cười. Chắc tụi mình rất giống người ngoài hành tinh. Không chỉ vì bất ngờ hiện ra từ nguồn sáng bùng lên chói lòa, mà còn vì bộ đồ da cá màu xanh sáng của Cloral mà hai đứa đang mặc. Mình thoáng có ý nghĩ hù chúng, ngân nga lên tiếng: “Bỏ vũ khí xuống, nếu không hai ngươi sẽ bị bốc hơi bằng quyền năng ý chí của ta." Nhưng mình không có cơ hội, vì ngay lúc đó gã kia quát:
-Không sao hết!
Hắn đích thị là tên chỉ huy, nhưng nghe giọng hắn, mình biết hắn cũng hơi run run. Hắn nói thêm:
-Ta cứ làm việc của ta!
-Vậy... phải làm gì với chúng đây?
Gã chỉ huy lom khom nhìn hai đứa mình. Rõ ràng hắn đang động não. Nhưng thằng cha này chẳng có vẻ gì là thông minh sáng láng cả, nên mình tự hỏi không biết việc động não có làm hắn... đau đầu lắm không. Hắn quát vào mặt mình:
-Mày! Đưa cái nhẫn kia cho tao.
Không thể nào tin nổi. Hắn muốn lấy cái nhẫn Lữ khách của mình. Căng rồi đây. Hai bạn biết mình cần cái nhẫn đó đến thế nào rồi đó. Nó hướng dẫn mình tìm ra ống dẫn và là phương tiện độc nhất để mình chuyển nhật kí về cho hai bạn. Không có cái nhẫn là mình tiêu luôn. Mình yếu ớt thuyết phục để hắn bỏ ý định đó:
-Cái nhẫn này là đồ bỏ, có giá trị gì đâu?
Hắn nạt:
-Không sao. Tao chỉ cần bằng chứng là hai đứa mày có thật.
Spader cũng cố thân mật nói:
-Anh bạn. Vậy hãy đem chúng tôi theo. Hai đứa tôi là chứng cứ bằng xương bằng thịt hẳn hoi.
-Đó không phải là lệnh của tao.
Nghe hắn càu nhàu trả lời Spader, mình vội hỏi:
-Vậy sao? Lệnh của anh là gì?
-Là đưa ngay cái nhẫn cho tao.
Hắn nâng cây súng lên, sẵn sàng bóp cò. Còn làm gì được nữa? Mình tháo nhẫn, ném cho hắn. Hắn chộp ngay, bỏ gọn vào túi, rồi ra lệnh tiếp:
-Theo chúng ta ra ngoài. Đi đứng cho đàng hoàng.
Tốt. Như vậy là hắn không có ý định cho tụi mình ăn đạn ngay lúc này. May ra vẫn còn đường thoát. Cái gã luôn có vẻ lo lắng mở tung cánh cửa gỗ, rồi cùng gã chỉ huy đứng hai bên cửa. Chúng quơ quơ súng ra hiệu cho hai đứa mình đi qua. Mình nhìn Spader. Anh nhún vai. Đành phải vậy thôi. Hai tay đưa cao, mình và Spader ra khỏi cổng, bước vào đường hầm tàu điện ngầm tối thui.
Chung quanh quá quen thuộc, nên mình biết ngay đây là lối vào nhà ga bỏ hoang.
Nhưng gã găng-xtơ đã có ý định khác trong đầu, lên tiếng:
-Không được ngừng lại. Tiếp tục bước đi...
Hai đứa mình tiến thẳng, ba bước là đã lên tới... đường ray tàu điện ngầm. Hắn ra lệnh:
-Ngừng. Quay lại.
Ôi trời! Nguy rồi! Hai đứa mình đứng lù lù ngay trên đường ray. Tên “găng-xtơ lo lắng" bảo:
-Nhúc nhích là chết liền!
Phải rồi! Nhúc nhích là chết. Nếu tàu đến, không nhúc nhích cũng chết. Ở đây đâu có chỗ mà ngọ nguậy. Spader thì thào hỏi:
-Tụi mình đang ở đâu đây, Pendragon?
Tiếng còi tàu xa xa vọng lại trả lời anh ta ngay. Nhìn bên trái, cả hai đứa đều thấy đèn pha của một đoàn tàu điện ngầm đang rẽ qua một đường vòng, tiến tới... ngay trên đường ray hai đứa đang đứng. Spader quýnh quáng hỏi:
-Cái... cái đó là gì vậy?
Sống trên một lãnh địa mênh mông toàn nước, Spader chưa bao giờ thấy một thứ gì giống như đoàn tàu. Sợ thắt ruột, mình vẫn phải cố bình tĩnh nói:
-Đó là... một... sự nhộn kinh khủng.
Spader kinh hoàng:
-Hô hây, mới tới đây mà tụi mình đã sắp tiêu rồi.
Mới tới Trái Đất Thứ Nhất được hai phút, chúng mình đã đang phải nhìn thần chết tiến tới ngay trước mắt.
Chào mừng trở về nhà, Bobby Pendragon.
Đó là màn khởi đầu cho chuyến phiêu lưu của hai đứa mình trên Trái Đất Thứ Nhất. Mình không muốn kể dài dòng về chuyện này. Vì có quá nhiều chuyện xảy ra từ khi mình chấm dứt nhật kí trước và từ khi tới đây. Nhưng mình muốn cắt nghĩa để hai bạn hiểu lý do mình mất cái nhẫn. Chuyện đó quan trọng lắm chứ. Mark và Courtney biết không? Viết cho hai bạn đây, nhưng không biết làm sao gửi, thật sự mình sợ là chẳng bao giờ hai bạn đọc được nhật kí này. Nếu không lấy lại được cái nhẫn, mình sẽ không bao giờ gởi những trang này cho hai bạn được. Nhưng mình vẫn tiếp tục viết và hy vọng sẽ sớm lấy lại được cái nhẫn.
Bây giờ mình trở lại những sự kiện từ sau khi chấm dứt nhật kí trước để hai bạn nắm được tình hình.
Mấy ngày cuối cùng ở lại lãnh địa Cloral, mình rất hoang mang. Dù đã đánh bại Saint Dane, nhưng mình không cảm thấy có gì phải mừng hết. Lý do là vì cậu Press không còn nữa. Hình ảnh những giây phút cuối cùng của cậu cứ luẩn quẩn trong đầu óc mình. Saint Dane trốn chạy qua đường ống dẫn và Spader quyết định đuổi theo. Nhưng đạn rải ra như mưa từ ống dẫn. Cậu Press phải cấp tốc xô Spader khỏi làn đạn, để rồi chính cậu bị bắn trúng.
Cậu đã chết trên tay mình. Đó là khoảnh khắc đau xót nhất đời mình. Điều duy nhất giữ cho mình không hoàn toàn suy sụp, chính là vì ngay trước khi chết, cậu đã hứa là cậu cháu mình sẽ gặp lại nhau. Mình biết chuyện này nghe có vẻ điên rồ, nhưng mình tin cậu Press. Nếu việc trở thành một Lữ khách có dạy mình được điều gì, thì đó là: không có gì không thểxảy ra. Mình đã được thấy quá nhiều thế giới mới với những sự kiện kỳ lạ đến độ ý nghĩ gặp lại cậu dường như chẳng có gì là quá mơ hồ.
Tất nhiên mình không hề có chút manh mối là chuyện đó sẽ xảy ra như thế nào. Hiểu biết về Lữ khách của mình chỉ qua loa trên bề mặt. Ước gì mình có thể mua được bảng chỉ dẫn trên mạng Amazon.com chỉ ra tất cả những qui tắc luật lệ. Nhưng bất hạnh là đâu có ngon ăn như vậy. Mình phải học hỏi mọi chuyện trên đường đi. Và bây giờ mình phải tự bươn chải một mình, không có cậu Press.
Chào mừng cuộc đời Lữ khách giai đoạn hai của mình.
Những ngày cuối cùng đó tại Cloral, mình biết công việc kế tiếp là gì, nhưng mình nấn ná, vì... sợ. Mọi chuyện đã khác hẳn. Luật bóng đá bất ngờ đổi, mà mình thì không chắc có đủ khả năng ra sân.
Khi Saint Dane phóng khỏi Cloral, hắn tiến thẳng tới một lãnh địa tên là Veelox. Biết là phải bám theo hắn, nhưng ý nghĩ phải truy lùng hắn một mình, chẳng khác nào đem mình nướng trên lò lửa. Vì vậy, mình đi đến quyết định – hy vọng mình sẽ không phải hối tiếc vì quyết định đó.
Mình rủ Spader cùng đi.
Spader là một anh chàng rất tuyệt. Hơn nữa, dù sao anh ta cũng là một Lữ khách của Cloral, đã cứu mạng mình hơn một lần; anh còn là một người khỏe mạnh, can đảm; và quan trọng nhất, anh là bạn của mình. Vậy thì sao còn phải lo ngại khi rủ Spader đi cùng?
Đó là vì, Spader căm thù Saint Dane đến mù quáng. Điều đó rất nguy hiểm. Saint Dane là nguyên nhân cái chết của cha anh, nên Spader quyết tâm trả thù. Rất chính đáng. Mình không trách anh đâu. Nhưng đã mấy lần hoàn toàn mù quáng vì lòng thù oán Saint Dane, Spader đã làm chúng mình suýt chết. Thật sự mà nói, sự phẫn nộ của Spader đối với Saint Dane là một trong những nguyên nhân làm cậu Press chết.
Sau vụ đó, Spader đã hứa là sẽ kiểm soát bản thân, ráng kiềm chế lòng căm hờn. Mình chỉ có thể hy vọng, khi gặp lại con quỉ đó – mà chuyện này chắc chắn phải xảy ra – Spader sẽ không làm điều gì dại dột. Đó là những điều làm mình rối bời khi chấm dứt nhật kí trước.
-Hô hây hô, Pendragon.
Vừa reo lên, Spader vừa chạy vào nhà mình buổi sáng hôm hai đứa mình khởi hành.
Spader có đôi mắt hình trái hạnh làm anh trông giống như một người châu Á. Lúc nào trông anh cũng như cười vì đôi mắt hơi xếch đó. Mà quả thật, hầu như Spader cười suốt... khi anh ta không bị ám ảnh về Saint Dane. Mái tóc dài của anh còn ướt, chứng tỏ anh vừa ở dưới nước lên. Thời gian của anh phần nhiều là ở trong nước, làm cảnh sát giao thông cho thuyền bè ra vào Grallion. Spader yêu nghề và yêu cuộc sống của anh tại nơi này. Ít ra, Spader đã yêu công việc đó trước khi phát hiện ra anh ta là một Lữ khách. Mọi sự đã thay đổi một chút từ đó. Mình bảo:
-Tới giờ rồi.
-Tới giờ làm gì?
-Cloral đã được an toàn. Cậu Press đã mất. Tôi đã hoàn toàn sẵn sàng truy lùng Saint Dane.
Spader cười tinh quái:
-Bây giờ cậu mới chịu lên tiếng. Mình chờ đợi câu nói này cả mấy tuần rồi. Nhưng để lâu quá, dấu vết không còn nữa, làm sao tìm?
-Không thể. Cậu Press vẫn bảo, thời gian giữa các lãnh địa không giống nhau.
Spader nhăn nhó:
-Mình chẳng hiểu gì hết.
Mình phì cười, vì chính mình cũng mù mờ, nhưng mình phải tin cậu Press. Mình giải thích:
-Cứ coi như thế này: Saint Dane phóng tới Veelox mấy tuần trước, nhưng đối với nơi này thì có thể là năm năm. Hoặc mới chỉ là... một phút.
Spader nổi quạu:
-Cậu làm tôi điên đầu lên mất. Càng hoàn toàn mù tịt luôn.
-Tóm lại là chúng ta không bị quá trễ đến nỗi mất dấu hắn. Dù bất cứ khi nào chúng ta đuổi theo, ống dẫn sẽ đưa ta tới đúng thời điểm, nơi chốn cần đến. Được chưa?
Spader ngập ngừng:
-Được. Tôi tạm tin cậu.
Mình đã nói lời chia tay với những người bạn ở Grallion và cũng đã gửi nhật ký sau cùng đến hai bạn. Mình cũng cắt nghĩa cho Spader sự quan trọng của những trang nhật kí này, nên anh ta đã bắt đầu viết nhật kí riêng. Người được Spader chọn để nhận và giữ gìn nhật kí của anh ở Cloral chính là Wu Yenza – đội trưởng đội thủy vụ và là sếp của Spader. Không còn sự chọn lựa nào tốt hơn vậy nữa.
Mình nhìn quanh căn hộ lần cuối. Hai đứa đi xuống bến cảng, thu dọn hai quả cầu dưỡng khí, hai máy phóng nước lên một thuyền trượt, rồi rời khỏi Grallion để tới ống dẫn. Spader cầm lái, vì đó là nghề của chàng. Khi thuyền phóng đi trên mặt nước, mình nhìn lại khu nông trại nổi khổng lồ, tự nhủ chẳng biết có bao giờ thấy lại nơi này nữa không. Mình thật sự quyến luyến Cloral. Nơi đây, mình đã có được những lần vui chơi thích thú. Lãnh địa này đã cho mình niềm hy vọng trở thành một Lữ khách không có nghĩa là luôn phải sống trong hồi hộp lo âu.
Bây giờ lại phải lên đường với câu hỏi: chuyện gì đang chờ hai đứa mình phía trước. Lại đầy những khiếp đảm, lo âu, hồi hộp!
Đường tới ống dẫn hoàn toàn suôn sẻ. Hai đứa thả neo thuyền trượt gần rặng đá ngầm, đội quả cầu dưỡng khí, khởi động máy phóng nước, rồi lặn xuống ngay. Chẳng đụng đầu với một quái quig nào. Chắc ngay khi Saint Dane rời khỏi một lãnh địa, tụi quig cũng không còn tuần tra cổng vào ống dẫn nữa. Tuy nhiên vẫn phải cảnh giác. Trong khi được máy phóng nước kéo đi, mình luôn ngoái lại để biết chắc không có con quái nào thình lình hiện ra, tìm cách “măm" hai đứa mình.
Chỉ đến khi tới dưới vách đá dẫn đến cổng, mình mới thở phào. Theo nguồn sáng phát ra từ cái nhẫn của mình, hai đứa tìm ra ngay vòng ánh sáng lớn dẫn lên trên, vào hang động có ống dẫn. Chỉ một lát sau, tụi mình đã đứng trong hang, hướng mắt lên đường hầm tối om được đục vào vách đá ngay trên đầu.
Vậy là chỉ còn vài phút êm ả cuối cùng. Spader nhìn mình cười:
-Tim tớ đang đập rộn lên đây này.
Mình cũng vậy thôi. Hai đứa đang đứng trước vạch xuất phát. Phát súng hiệu sắp nổ rồi. Spader rất khoái phiêu lưu. Còn mình? Mình chỉ muốn sớm được về nhà xem phim hoạt hình thôi. Biết Spader lo lắng, mình cảm thấy mình cũng không đến nỗi nhát gan cho lắm. Anh ta hỏi:
-Chúng mình lại sắp bị quậy tưng luôn, đúng không anh bạn?
-Chính xác.
-Vậy còn mất thời giờ đứng đây làm gì?
Anh ta có vẻ can đảm hơn mình nhiều. Mình đứng thẳng người, nhìn lên cái lỗ tối tăm của ống dẫn, la lớn:
-Veelox!
Đường hầm sống động lên. Từ lòng hầm thăm thẳm bật ra những tia sáng chói lọi. Tiếng nhạc lộn xộn quen thuộc, lúc đầu yếu ớt, sau lớn dần. Spader cười tươi rói, nhìn mình:
-Hây, Pendragon, hây hô.
-Hô hây hô, Spader. Nào cùng lên đường bắt Saint Dane.
Một giây sau, hai đứa mình đã bị ánh sáng và tiếng nhạc hút vào ống dẫn.
Điểm dừng chân kế tiếp sẽ là... Veelox.
Tác giả :
D.J. Machale