Passage D'Enfer
Chương 8
Chuyển ngữ: Trần
"Này!" Lôi Tử gọi anh.
Quan Huệ Lương không phản ứng. Ngoài trời mưa chợt nặng hạt, gõ lộp độp lên cửa sổ. Lòng Lôi Tử có chút rối bời, hậm hực nhấn thoát khỏi album ảnh, tiện tay bấm mở biểu tượng màu đỏ bên cạnh.
Giao diện lòe loẹt sặc sỡ khiến hắn ngỡ ngàng. Lỡ tay chạm vào đâu đó, điện thoại bỗng bắt đầu phát nhạc – một thứ nhạc rock ầm ĩ. Hắn luống cuống tay chân, ấn loạn xạ một hồi mới tắt đi được.
Đây là thứ để mở nhac, mấy cái tên trong đó phần lớn hắn đều không biết, lướt lung tung xuống, thấy một tấm ảnh của Trương Quốc Vinh, bên dưới đề chữ "100 khúc hát nhạc Hoa xưa vang bóng một thời", hắn khẽ nhấn vào.
"Mười phần yêu anh, bảy phần nước mắt", "Trên trời có đám mây kết từ mưa", "Hôm qua hôm nay ngày mưa rơi".
Hắn nhìn chăm chăm vào tên những bài hát ấy, ngón tay run lên, chạm nhẹ vào, tiếng ca quen thuộc vang lên: Nụ hồng e ấp lặng lẽ hé nở, tình nồng nàng dành cho tôi chậm rãi kết hoa. Bàn tay mùa xuân lật giở nỗi trông ngóng của nàng, còn tôi âm thầm cân nhắc có nên khẽ khàng hái đóa hoa ấy xuống hay chăng...
Mưa, hơi nồm, Mạnh Đình Vy. Thời gian chợt như quay trở lại mười lăm năm trước, hắn ngậm kem que, cưỡi xe đạp, đuổi theo bóng lưng mặc áo trắng đi phía trước. Con đường trong thôn dài đằng đẵng, hương cỏ non lẫn trong gió...
Uỳnh! Sấm thình lình rền vang. Sấm ở nông thôn khác ở thành thị, hệt như là đánh thẳng từ trên trời xuống, cả mặt đất cũng rung chuyển theo. Quan Huệ Lương rõ ràng nảy mình lên một cái, còn chưa kịp hốt hoảng, tiếng sấm thứ hai đã vang lên, nghe như đánh trúng ngay xà nhà, có thể thấy dây điện cột vào bóng đèn đung đưa qua lại.
Anh sợ chết khiếp, manh áo sơ mi trắng bao bọc lấy cơ thể anh. Tiếng nhạc vang lên câu ca, "Sao nỡ đón nhận tình cảm của em, lòng thương mến xưa nay đều hóa tình ái thành bi ai. Sao nỡ ôm em vào lòng, càng yêu sâu đậm, tôi càng trở nên xấu tính." Lôi Tử ôm anh thật chặt từ đằng sau, Quan Huệ Lương sửng sốt đến độ kêu lên.
Sấm vẫn thét gào, còn có cả sét, cắt ngang mây đen và màn mưa, khiến căn buồng cũ nát chợt bừng sáng. Bởi trận sấm này, hai người đàn ông ôm ấp vỗ về nhau, khúc nhạc xưa chầm chậm văng vẳng bên tai họ: Bàn tay tình ái lật giở nỗi trông ngóng của nàng, còn tôi âm thầm cân nhắc có nên khẽ khàng hái đóa hoa ấy xuống hay chăng...
Mưa miên man, dai dẳng đến độ họ quấn lấy nhau ngủ thiếp đi. Trong mơ có tiếng bước chân, có tiếng cười kỳ dị, có tiếng đàn bà rêи ɾỉ chẳng dứt. Lôi Tử mở mắt, chóp mũi còn thoang thoảng mùi hương. Tiếng rêи ɾỉ phát ra từ buồng của anh Triển và A Trai. Hắn nhíu mày, xoay người xuống sập, nhìn thấy một chuỗi dấu chân ướt nhẹp lộn xộn trên đất.
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chiếc qυầи ɭóŧ ở trước cửa đã biến mất. Quay đầu lại nhìn Quan Huệ Lương, chẳng biết anh đã tỉnh giấc hay chưa. Tiếng đàn bà trong căn buồng kia kêu hết sức nhiệt tình: "A! A! Anh ơi... Mạnh quá, anh ơi!"
Lôi Tử tháo thắt lưng, vai Quan Huệ Lương khẽ nhúc nhích. Tiếp đến là khóa quần, mắt cá chân Quan Huệ Lương cạ vào tấm chăn hoa, đầu ngón chân cuộn chặt lại. Vừa định cựa quây, cổ chân chợt bị Lôi Tử túm lấy.
Quan Huệ Lương không lên tiếng, cũng chẳng dám quay đầu lại, bặm chặt môi. Đột nhiên, thứ gì đó xỏ qua mũi chân, kéo dọc lên bắp đùi. Anh liếc nhìn xuống, là một chiếc quần cộc chắp vá từ những mảnh vải kẻ sọc.
Qυầи ɭóŧ của Lôi Tử, anh mặc hơi rộng. Hễ trở mình là lại tụt xuống mông, lưng quần rộng thùng thình vắt vẻo tạm bợ trên xương hông, lộ ra lỗ rốn sạch sẽ.
Anh nhìn Lôi Tử, thấy hắn kéo thẳng quần bò lên, chắc là cộm đũng, bước đi hai hàng, nom có vẻ ngang tàng thô thiển. Hắn đá văng cửa, bực bội gào lên với buồng bên kia: "Mẹ kiếp, be bé cái mồm thôi!"
Vừa dứt lời, giọng đàn bà ông ổng vang lên: "Không phải đã bảo có hai người thôi sao, sao giờ lại thêm tên nữa!" Cô ta bị nắc kêu thêm mấy tiếng, vẫn bám riết đòi kì kèo, "Không được, thêm tiền đi!"
Sau một tràng tiếng đổ vỡ, A Trai xách quần đi qua, cắm đầu định bước qua phòng bên này: "Anh Triển gọi mày qua đấy."
Lôi Tử chặn cửa, không cho hắn vào: "Tao ngại bẩn."
"Đệt!" A Trai ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, "Mẹ kiếp mày dở à, gái trinh mày không đụng, gái đĩ mày không sờ, thế mày định..."
"Lôi Tử," Buồng bên kia, anh Triển lên tiếng, "Qua đây, để A Trai thay mày gác một lúc."
Lôi Tử chọi với A Trai, chẳng ai chịu ai. A Trai quét mắt soi hắn từ trên xuống dưới, cười đểu: "Qυầи ɭóŧ cũng cởi mẹ ra rồi, còn bày đặt giả bộ nghé con làm cái đéo gì!"
Lôi Tử huých mạnh hắn, A Trai thoắt cái né được. Hai người đổi vị trí, Lôi Tử lườm hắn một cái cảnh cáo, rồi bước qua phòng anh Triển. A Trai chòng chọc nhìn theo bóng lưng hắn, rồi nhổ một bãi về hướng đó, quay lưng bước vào phòng nhốt Quan Huệ Lương.
"Này!" Lôi Tử gọi anh.
Quan Huệ Lương không phản ứng. Ngoài trời mưa chợt nặng hạt, gõ lộp độp lên cửa sổ. Lòng Lôi Tử có chút rối bời, hậm hực nhấn thoát khỏi album ảnh, tiện tay bấm mở biểu tượng màu đỏ bên cạnh.
Giao diện lòe loẹt sặc sỡ khiến hắn ngỡ ngàng. Lỡ tay chạm vào đâu đó, điện thoại bỗng bắt đầu phát nhạc – một thứ nhạc rock ầm ĩ. Hắn luống cuống tay chân, ấn loạn xạ một hồi mới tắt đi được.
Đây là thứ để mở nhac, mấy cái tên trong đó phần lớn hắn đều không biết, lướt lung tung xuống, thấy một tấm ảnh của Trương Quốc Vinh, bên dưới đề chữ "100 khúc hát nhạc Hoa xưa vang bóng một thời", hắn khẽ nhấn vào.
"Mười phần yêu anh, bảy phần nước mắt", "Trên trời có đám mây kết từ mưa", "Hôm qua hôm nay ngày mưa rơi".
Hắn nhìn chăm chăm vào tên những bài hát ấy, ngón tay run lên, chạm nhẹ vào, tiếng ca quen thuộc vang lên: Nụ hồng e ấp lặng lẽ hé nở, tình nồng nàng dành cho tôi chậm rãi kết hoa. Bàn tay mùa xuân lật giở nỗi trông ngóng của nàng, còn tôi âm thầm cân nhắc có nên khẽ khàng hái đóa hoa ấy xuống hay chăng...
Mưa, hơi nồm, Mạnh Đình Vy. Thời gian chợt như quay trở lại mười lăm năm trước, hắn ngậm kem que, cưỡi xe đạp, đuổi theo bóng lưng mặc áo trắng đi phía trước. Con đường trong thôn dài đằng đẵng, hương cỏ non lẫn trong gió...
Uỳnh! Sấm thình lình rền vang. Sấm ở nông thôn khác ở thành thị, hệt như là đánh thẳng từ trên trời xuống, cả mặt đất cũng rung chuyển theo. Quan Huệ Lương rõ ràng nảy mình lên một cái, còn chưa kịp hốt hoảng, tiếng sấm thứ hai đã vang lên, nghe như đánh trúng ngay xà nhà, có thể thấy dây điện cột vào bóng đèn đung đưa qua lại.
Anh sợ chết khiếp, manh áo sơ mi trắng bao bọc lấy cơ thể anh. Tiếng nhạc vang lên câu ca, "Sao nỡ đón nhận tình cảm của em, lòng thương mến xưa nay đều hóa tình ái thành bi ai. Sao nỡ ôm em vào lòng, càng yêu sâu đậm, tôi càng trở nên xấu tính." Lôi Tử ôm anh thật chặt từ đằng sau, Quan Huệ Lương sửng sốt đến độ kêu lên.
Sấm vẫn thét gào, còn có cả sét, cắt ngang mây đen và màn mưa, khiến căn buồng cũ nát chợt bừng sáng. Bởi trận sấm này, hai người đàn ông ôm ấp vỗ về nhau, khúc nhạc xưa chầm chậm văng vẳng bên tai họ: Bàn tay tình ái lật giở nỗi trông ngóng của nàng, còn tôi âm thầm cân nhắc có nên khẽ khàng hái đóa hoa ấy xuống hay chăng...
Mưa miên man, dai dẳng đến độ họ quấn lấy nhau ngủ thiếp đi. Trong mơ có tiếng bước chân, có tiếng cười kỳ dị, có tiếng đàn bà rêи ɾỉ chẳng dứt. Lôi Tử mở mắt, chóp mũi còn thoang thoảng mùi hương. Tiếng rêи ɾỉ phát ra từ buồng của anh Triển và A Trai. Hắn nhíu mày, xoay người xuống sập, nhìn thấy một chuỗi dấu chân ướt nhẹp lộn xộn trên đất.
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chiếc qυầи ɭóŧ ở trước cửa đã biến mất. Quay đầu lại nhìn Quan Huệ Lương, chẳng biết anh đã tỉnh giấc hay chưa. Tiếng đàn bà trong căn buồng kia kêu hết sức nhiệt tình: "A! A! Anh ơi... Mạnh quá, anh ơi!"
Lôi Tử tháo thắt lưng, vai Quan Huệ Lương khẽ nhúc nhích. Tiếp đến là khóa quần, mắt cá chân Quan Huệ Lương cạ vào tấm chăn hoa, đầu ngón chân cuộn chặt lại. Vừa định cựa quây, cổ chân chợt bị Lôi Tử túm lấy.
Quan Huệ Lương không lên tiếng, cũng chẳng dám quay đầu lại, bặm chặt môi. Đột nhiên, thứ gì đó xỏ qua mũi chân, kéo dọc lên bắp đùi. Anh liếc nhìn xuống, là một chiếc quần cộc chắp vá từ những mảnh vải kẻ sọc.
Qυầи ɭóŧ của Lôi Tử, anh mặc hơi rộng. Hễ trở mình là lại tụt xuống mông, lưng quần rộng thùng thình vắt vẻo tạm bợ trên xương hông, lộ ra lỗ rốn sạch sẽ.
Anh nhìn Lôi Tử, thấy hắn kéo thẳng quần bò lên, chắc là cộm đũng, bước đi hai hàng, nom có vẻ ngang tàng thô thiển. Hắn đá văng cửa, bực bội gào lên với buồng bên kia: "Mẹ kiếp, be bé cái mồm thôi!"
Vừa dứt lời, giọng đàn bà ông ổng vang lên: "Không phải đã bảo có hai người thôi sao, sao giờ lại thêm tên nữa!" Cô ta bị nắc kêu thêm mấy tiếng, vẫn bám riết đòi kì kèo, "Không được, thêm tiền đi!"
Sau một tràng tiếng đổ vỡ, A Trai xách quần đi qua, cắm đầu định bước qua phòng bên này: "Anh Triển gọi mày qua đấy."
Lôi Tử chặn cửa, không cho hắn vào: "Tao ngại bẩn."
"Đệt!" A Trai ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, "Mẹ kiếp mày dở à, gái trinh mày không đụng, gái đĩ mày không sờ, thế mày định..."
"Lôi Tử," Buồng bên kia, anh Triển lên tiếng, "Qua đây, để A Trai thay mày gác một lúc."
Lôi Tử chọi với A Trai, chẳng ai chịu ai. A Trai quét mắt soi hắn từ trên xuống dưới, cười đểu: "Qυầи ɭóŧ cũng cởi mẹ ra rồi, còn bày đặt giả bộ nghé con làm cái đéo gì!"
Lôi Tử huých mạnh hắn, A Trai thoắt cái né được. Hai người đổi vị trí, Lôi Tử lườm hắn một cái cảnh cáo, rồi bước qua phòng anh Triển. A Trai chòng chọc nhìn theo bóng lưng hắn, rồi nhổ một bãi về hướng đó, quay lưng bước vào phòng nhốt Quan Huệ Lương.
Tác giả :
Đồng Tử/Chiết Nhất Mai Châm