Overlord

Quyển 5 - Chương 5

Phần 1

Tháng 9, ngày 3, 12:07

" Theo lời của tên sát thủ, chính là cửa hàng này; chắc phải có một lối vào khác. "

Đứng trước lối vào kĩ viện, phía trước cánh cửa nơi Tsuare bị vứt bỏ, Sebas chỉ vào một tòa nhà có nhiều cửa xuống. Mặc dù Brain và Climb đều đã có mặt để xác nhận thông tin, họ thực sự chưa bao giờ đến kĩ viện nên thầm chấp nhận lời giải thích của Sebas.

"Đó là những gì tôi nghe được. Chúng nói rằng lối đi này được sử dụng như một lối thoát hiểm khẩn cấp và luôn luôn có ít nhất hai người bảo vệ nó. Trong trường hợp đó tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn khi chúng ta chia thành hai nhóm. Xét từ sức mạnh chiến đấu của chúng ta, Sebas-sama sẽ lo cửa chính trong khi Climb và tôi tấn công từ phía đó."

"Ta không có gì để phản đối, Climb-kun nghĩ sao?"

"Tôi cũng không. Nhưng Unglaus-sama, một khi chúng ta đi vào bên trong, sau đó sẽ như thế nào? Chúng ta có nên sát cánh cùng nhau không? "

"Hãy gọi tôi là Brain, cũng như Sebas-sama. Dù sao... chúng ta nên đi cùng nhau để đảm bảo an toàn, có thể có lối đi bí mật mà ngay cả những tên sát thủ cũng không biết. Tôi nghĩ chúng ta phải tìm kiếm thật nhanh trong khi Sebas-sama đánh lạc hướng kẻ địch. "

Như thể anh nhớ lại một cái gì đó, Brain lẩm bẩm làm thế nào lối đi bí mật lại trở nên phổ biến trong khi chỉ cấp trên mới được biết.

"Thế còn chúng ta tách nhau ra khi vào được bên trong?"

"... Miễn là chúng ta luôn đề phòng cảnh giác, chúng ta phải hành động và cố gắng đạt được mục đích."

Như lời Brain, Sebas và Climb gật đầu.

"Anh mạnh hơn tôi, về phần bên trong tôi sẽ nhường lại cho anh, Unglau- Brain-sama?"

"Ta tin rằng như vậy là tốt nhất. Ta sẽ để Climb-kun kiểm soát lối ra. "

Không cần phải nói, tìm kiếm bên trong mang theo rủi ro bị kẻ địch bắt gặp rất cao. Brain mạnh hơn rất nhiều so với Climb, nhiệm vụ này sẽ do anh đảm nhận.

"Được rồi quyết định như vậy đi."

Mặc dù họ đã bàn bạc trước khi đến kĩ viện, nhưng vì họ vẫn không biết địa hình như thế nào, nên có vài chỗ mà họ vẫn còn chưa chắc chắn. Bây giờ, tất cả đều trở nên rõ ràng và không có ai phản đối kế hoạch Sebas.

Sebas bước đến gần cánh cửa kim loại dày. Cánh cửa mà Climb nghĩ rằng bản thân anh sẽ không bao giờ có thể mở được dù có làm gì đi nữa, nhưng với Sebas, nó chỉ như một tờ giấy.

Trước mặt họ là nơi được phòng thủ nghiêm ngặt. Mặc dù họ sắp tấn công một nơi như vậy, nhưng không có gì đáng lo ngại. Brain Unglaus, kẻ chiến đấu ngang ngửa với Gazef Stronoff- người mạnh nhất trong các quốc gia xung quanh, có người nói rằng "hai người họ mà so tài cùng nhau thì không thể nào phân được thắng bại". Một huyền thoại như thế bây giờ đang tiến về phía trước.

"Cậu nên cẩn thận. Theo những tên sát thủ nói, bốn tiếng gõ cửa là tín hiệu cho thấy rằng cậu là đồng minh. Ta không nghĩ rằng cậu quên, nhưng cũng nên đề phòng. "

"Cảm ơn."

Anh nhớ, nhưng lại lờ đi, Climb cám ơn Sebas.

"Và nếu được, ta sẽ cố gắng bắt sống chúng. Nhưng nếu chúng phản kháng, ta sẽ giết chúng không chút thương xót. Ta chắc chắn sẽ không có vấn đề gì cả"

Cả Climb và Brain đều cảm thấy lạnh gáy khi Sebas nói kèm theo một nụ cười nhẹ nhàng.

Ông không hề sai, ông đã giải thích một cách rõ ràng. Cả hai đều biết nếu bản thân ở trong tình thế tương tự, họ cũng sẽ làm như vậy. Thứ làm họ sợ hãi chính là khuôn mặt Sebas, trông như thể ông đã có một nhân cách khác.

Một người đàn ông tử tế và một chiến binh lạnh lùng, hai tính cách trái ngược là sự tử tế và vô tâm đã cùng tồn tại với nhau. Họ có một linh cảm; nếu Sebas xông vào ngay bây giờ, tất cả mọi người bên trong sẽ chết.

Climb lo lắng nói với Sebas.

"Có lẽ nên tránh đổ máu không cần thiết vì nó sẽ chẳng giúp ích được gì. Hơn nữa, quân số của chúng ta cũng ít hơn. Nhưng nếu phát hiện ra một tên có vẻ giống như một thành viên cấp cao, liệu ông có thể bắt sống hắn được không? Những thông tin mà hắn nắm giữ có thể giúp ích cho chúng ta trong tương lai "

"Ta không phải là kẻ giết người, Climb-kun. Hãy yên tâm, ta không đến đây để giết chúng. "

Climb cảm thấy nhẹ nhõm bởi nụ cười hiền lành của ông.

"Xin lỗi. Tôi đã để ông phải quan tâm. "

♦ ♦ ♦

"Bây giờ, hãy cho phép ta nhanh chóng phá tan nơi này và tiết kiệm chút thời gian."

Nếu Sebas phá hủy kĩ viện này, họ sẽ phải dừng cuộc đối thoại với ông, mặc dù chỉ tạm thời. Nếu ông may mắn khi tìm thấy giấy tờ quan trọng và những thứ như thế, đối phương sẽ phải tập trung vào việc trả thù và thậm chí có thể quên đi Tsuare.

Trong trường hợp xấu nhất, ngay cả khi đã kết thúc mà chỉ tiết kiệm được chút thời gian, nó sẽ là cơ hội cho ông giúp Tsuare trốn thoát. Ông thậm chí còn có thể tìm thấy một cách tốt hơn.

"Giờ mới nhớ, một thương gia ở E-Rantel đã trò chuyện khá thân thiện với ta. Có lẽ tôi có thể nhờ ông ta hỗ trợ. "

Ngay cả khi tinh thần của Tsuare đã phục hồi hoàn toàn, cô sẽ hạnh phúc hơn nếu cô nhận được sự trợ giúp từ một người mà cô có thể tin tưởng.

Sebas quay lại và nhìn lại cánh cửa dày. Ông chạm vào nó trong khi nhớ lại khoảnh khắc Tsuare bị vứt bỏ. Cánh cửa đã bị chốt chặt, với thanh sắt và gỗ. Nhìn qua thôi cũng thấy khó khăn khi không dùng dụng cụ rồi.

"Ta lo lắng cho Climb..."

Ông không lo lắng cho người tên là Brain Unglaus. Ngay cả khi đối mặt với Succulent, cơ hội chiến thắng của anh ta rất cao. Nhưng Climb thì khác. Cậu ta sẽ không có cơ hội.

Climb là người tình nguyện tham gia vào cuộc tấn công- theo như quan sát thì cậu ta có vẻ đã sẵn sàng. Tuy nhiên, đánh mất tuổi trẻ của anh để giúp đỡ ông thì thật là đáng tiếc, nhất là khi đó là mạng sống của một người tốt.

"Ta muốn cậu bé đó sống một cuộc sống lâu dài..."

Lời nói của ông rất giống với người đã sống một thời gian dài. Tất nhiên, ngoại hình của Sebas là một ông già nhưng nếu xem xét thời gian từ khi ông được tạo ra đến nay, ông còn trẻ hơn Climb.

"Ít nhất, sẽ tốt hơn nếu ta là người tiêu diệt Succulent. Ta chỉ hy vọng rằng Climb-kun sẽ không đụng phải hắn. "

Sebas cầu nguyện 41 đấng tối cao cho sự an toàn của Climb.

Nếu Succulent là người mạnh nhất trong này, có khả năng Sebas sẽ phải đối mặt với hắn. Tuy nhiên, nếu hắn làm việc như hộ vệ của một ai đó, khả năng cao là hắn sẽ chạy trốn trong khi bảo vệ người đó. Sebas lo lắng nắm lấy tay cầm trên cửa và vặn nó.

Tay cầm chỉ vặn được một nửa. Dựa vào tình hình thì rõ ràng cánh cửa đã bị khóa.

"Ta không có tay nghề mở khóa... vậy không còn sự lựa chọn nào khác. Ta sẽ mở của theo cách của ta. "

Sebas lẩm bẩm với vẻ phiền toái và hạ thấp cơ thể của mình. Ông rút tay phải của mình lại trong khi giơ tay trái của mình trước mặt. Một vẻ quý phái, mạnh mẽ tựa như cổ thụ ngàn năm.

"Hm!"

Những gì xảy ra tiếp theo là điều không thể.

Cánh tay của ông xuyên thẳng vào trong cạnh của cửa thép, lách vào các bản lề. Không dừng lại ở đó. Cánh tay vẫn tiếp tục vào sâu hơn.

Với một tiếng rít, bản lề rời khỏi tường.

Sebas tiện tay mở cánh cửa đã mất đi sự phản kháng.

"Cái...gì...?"

Ngay khi ông bước vào, có một người đàn ông to lớn đang đứng trên hành lang dọc theo cánh cửa vừa bị phá tung. Hắn ta há hốc mồm và gần như chết lặng đi.

"Nó hơi rỉ sét nên ta buộc phải mở nó mạnh một chút. Ngươi nên thường xuyên tra dầu vào bản lề. "

Sebas nói chuyện với người đàn ông và đóng cửa lại. Không, nói đúng hơn là ông dựng nó lên.

Trong khi tên kia vẫn chết lặng, Sebas tiếp tục bước vào trong không chút do dự.

"-Hey, Chuyện gì đang xảy ra?"

"-Tiếng động gì vậy?!"

Phía sau lưng gã đàn ông vang lên những câu hỏi.

Tuy nhiên, Sebas đối mặt với chúng và thậm chí không thèm để ý tới mấy câu nói kia.

"...C...C-Chào mừng?"

Gã đàn ông sờ sững và chỉ biết nhìn chằm chằm Sebas bước đến gần. Thông thường, một người làm việc ở một nơi như thế này sẽ được phép sử dụng bạo lực. Tuy nhiên, những gì mà người đàn ông này chứng kiến khác xa hoàn toàn với những gì mà hắn đã đối mặt từ bé đến giờ.

Mặc cho đồng đội của hắn hỏi han phía sau, hắn nở nụ cười nịnh nọt với Sebas. Đó là bởi vì trực giác nói với hắn rằng đó là hành động tốt nhất. Có thể hắn đang tự dối lòng mình rằng người đàn ông này chỉ là một quản gia. Với bộ râu rậm rạp, hai má co giật, nụ cười của hắn trông thật chướng mắt.

Sebas cũng cười; mềm mại và dịu dàng. Nhưng không thấy sự thân thiện nào trong đôi mắt ông. Đó là ánh mắt có thể làm xiêu lòng người khác, như một lưỡi dao sắc bén.

"Anh có thể nhường đường được không?"

"huỵch", không, nó giống như "splat"(bitch slap ấy). Một âm thanh ghê sợ vang lên.

Một người đàn ông trưởng thành mặc trang bị có thể nặng hơn 85 kg. Một người như thế xoay tròn trong không trung giống như một trò đùa và bị đẩy sang một bên trong chớp mắt. Cứ như thế, cơ thể của hắn đập mạnh vào bức tường.

Căn nhà rung lên như thể nó bị đánh bằng nắm đấm của người khổng lồ.

"... Ồ không, nếu ta đe dọa hắn chút nữa thì hắn sẽ bị điên mất... Có vẻ còn nhiều tên nữa nên ta sẽ phải cẩn thận hơn từ bây giờ."

Sebas tự nhủ nên kiềm chế sức mạnh một chút trong khi bước qua cái xác và di chuyển vào trong.

Sebas mở rộng cửa và bước vào phòng. Ông nhanh chóng quan sát toàn bộ căn phòng. Khác với phong thái của một người đang xông vào trại địch, trông ông giống như mọt người đi dạo ở một ngôi nha bỏ hoang.

Có hai người đàn ông.

Chúng đang nhìn chằm chằm vào bông hoa đỏ trên tường phía sau Sebas.

Căn phòng đầy mùi rượu rẻ tiền là thứ bạn sẽ không bao giờ thấy ở Nazarick. Nó trộn lẫn với mùi máu và ruột và tạo nên một mùi kỳ lạ, khiến dạ dày khó chịu.

Sebas tập hợp các thông tin ông đã nghe được từ Tsuare và đám sát thủ, cố gắng hình dung cấu trúc bên trong tòa nhà. Mặc dù ký ức của Tsuare tràn ngập những lỗ hỏng và có rất ít thông tin, nhưng ông nghe nói cửa hàng thực chất được đặt dưới tầng hầm. Đám sát thủ chưa bao giờ xuống đó và đã từ đây nó chẳng giúp ích được gì nữa.

Sebas nhìn sàn nhà, ông cũng không thể tìm ra cầu thang ẩn.

Nếu không thể tự mình tìm ra, thì ông đơn giản chỉ cần hỏi ai đó biết.

"Xin lỗi, cho hỏi một chút."

"Guaahh!"

Khi ông bắt chuyện với họ, một trong những người đàn ông gào lên một tiếng hét chói tai. Dường như bây giờ, những suy nghĩ hiếu chiến đã biến mất khỏi tâm trí của chúng. Sebas cảm thấy nhẹ nhõm. Ông không thể kiểm soát sức mạnh của mình khi nghĩ về Tsuare và nắm đấm của ông sẽ lập tức giết chết chúng.

Nếu chúng từ bỏ ý nghĩ về việc đánh trả, ông sẽ chỉ đánh gãy hai chân của chúng thôi.

Những người đàn ông ngã dựa vào tường run rẩy trong nỗi sợ hãi, tất cả đang nỗ lực cố gắng tránh xa Sebas càng xa càng tốt. Sebas nhìn họ mà không chút cảm xúc và mỉm cười.

"Hiiii!"

Họ càng sợ hãi hơn và mùi amoniac tỏa ra xung quanh.

Sebas nghĩ rằng ông đã dọa chúng quá mức cần thiết và nhíu mày.

Một trong những người đàn ông trợn ngược đôi mắt của mình và ngất đi. Sự căng thẳng cực độ đã làm gã mất đi ý thức của mình. Người đàn ông kia nhìn đồng đội với vẻ ghen tị.

"Haa... như ta vừa nói, ta muốn hỏi ngươi một câu hỏi. Ta có nhiệm vụ dưới đây. Ngươi có thể chỉ đường cho ta không?"

"... Đ-đó là."

Sebas nhìn thấy sự hãi trong mắt của hắn khi hắn đang cố phản bội tổ chức.. Mặc dù tất cả những sát thủ đều như nhau nhưng nó biểu hiện rằng người đàn ông này rất sợ sự thanh trừng của tổ chức. Nhớ về người đàn ông chạy trốn cùng với số tiền hắn nhận được và kết cục của hắn, bị thanh trừng có nghĩa là chết.

Bởi vì ông chỉ được nói chuyện mà không được giết hắn, Sebas nói những lời cắt mất sự do dự của người đàn ông.

"Có vẻ như chỉ có hai cái miệng ở đây. Nếu ngươi không nói thì ta vẫn còn lựa chọn khác. "

Người đàn ông bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa và cơ thể hắn run rẩy.

"Đ-đ-đ-đằng kia!, đó là lối vào bí mật! "

"Quả nhiên."

Nhìn vào nơi hắn chỉ, có chút khác biệt với sàn nhà xung quanh.

"Ta hiểu rồi. Cảm ơn. Nhiệm vụ của ngươi xong rồi. "

Sebas mỉm cười, gã đàn ông hiểu được ẩn ý đằng sau câu nói kia và run rẩy, khuôn mặt của hắn ngày càng tái đi. Hắn cố gắng thu mình lại, và hi vọng.

"T-Tôi cầu xin ông, c-chỉ đừng giết tôi!"

"Ta từ chối."

Căn phòng trở nên im lặng. Đôi mắt của người đàn ông mở to, biểu hiện của một người đang cố gắng phủ nhận những gì anh ta không muốn tin.

"Nhưng, tôi đã nói cho ông! Này, tôi sẽ làm bất cứ điều gì, vì vậy hãy tha mạng cho tôi! "

"Điều đó là đúng, nhưng..."

Sebas thở dài một tiếng và lắc đầu.

"Ta từ chối."

"Ông... ông đang đùa, phải không?"

"Nếu đó là những gì ngươi muốn tin. Chỉ có một kết quả. "

"...Làm ơn... chúa ơi."

Sebas nhớ khi ông tìm thấy Tsuare và hơi nheo mắt lại.

Có gì đúng khi những người như hắn ta lại được thần linh phù trợ? Và với Sebas, 41 đấng tối cao chính là vị thần của ông. Ông cảm thấy như thể họ vừa bị xúc phạm.

"Đây là những gì ngươi xứng đáng nhận được."

Một giọng nói đanh thép vang lên và phủ nhận tất cả, người đàn ông dường như đã nhận ra rằng hắn sẽ chết.

Hắn sẽ bỏ chạy hoặc chiến đấu? Khoảnh khắc khi những sự lựa chọn đó được bày trước mắt, hắn không do dự chọn- bỏ chạy.

Nếu lựa chọn chiến đấu thì chỉ có một kết quả- chết. Thay vào đó, nếu bỏ chạy, hắn sẽ có một chút hi vọng sống sốt. Những hình ảnh tiếp theo cho thấy suy nghĩ của hắn là đúng.

Bởi vì trong một vài giây, không, mặc dù nó chỉ là một phần mười của một giây, mạng sống của hắn đã được phán xét.

Lập tức nhận ra người đàn ông đang cố gắng phá cửa, Sebas nhẹ xoay người. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua và hắn gục xuống như một con rối đứt dây. Một vật thể tròn đập vào tường với một tiếng uỵch và lăn xuống sàn nhà, để lại phía sau một vệt máu.

Một lát sau, máu chảy từ vai của người đàn ông không đầu và phun lên sàn.

Đó thực sự là một kỹ thuật tuyệt vời. Thổi bay đầu chỉ với một cú đá xoay, mặc dù tốc độ và sức mạnh của ông có thể làm được như thế, phần đáng sợ nhất là không một vết tích trên giày của Sebas.

Sebas tiến về phía người đàn ông đã ngất với đôi mắt trợn ngược và cúi xuống. Với âm thanh giống như một cây cổ thụ bị bẻ gãy, cơ thể của người đàn ông co giật vài cái. Và hắn không còn cử động.

"...Đó là cái giá ngươi và những kẻ như người phải trả, đúng không? Nhưng yên tâm, chí ít thì ngươi vẫn còn “lành lặn"

Sebas nhặt xác chết của chúng lên.

Ông rải những phần cơ thể bị phá hủy xung quanh cầu thang. Thật là một cảnh tượng kinh dị; nó làm bất kì ai có ý định chạy trốn phải sợ hãi. Đó là một phương pháp Sebas nghĩ khi ông không phá hủy lối vào.

Sau khi di chuyển xác chết, Sebas bước chân tới lối vào bí mật.

Đầu tiên là âm thanh của các bộ phận cơ khí bị phá hủy. Tiếp theo đó, một lỗ hổng lớn xuất hiện trên sàn nhà. Tiếng sàn vỡ vang vọng khắp cầu thang.

"Aha... Chỉ cần phá hủy cầu thang, chúng sẽ không thể bỏ trốn theo lối này được."

♦ ♦ ♦

Căn phòng không lớn lắm.

Bên trong có một tủ quần áo và một chiếc giường, không có gì khác.

Chiếc giường không phải là loại kém chất lượng có một bản lề phía trên nó. Thay vào đó, nó là một tấm nệm nhồi bông, sang trọng được sử dụng bởi các quý tộc. Tuy nhiên họa tiết bên trên được làm khá đơn giản và thiếu màu sắc

Một người đàn ông trần truồng đang nằm trên đó.

Hắn nhìn có vẻ trẻ hơn độ tuổi trung niên của mình. Do có một cuộc sống buông thả, vóc dáng hắn mập mạp và không hấp dẫn.

Mặc dù ngoại hình có thể coi là khá được, nhưng đôi môi trề trên khuôn mặt làm hắn bị mất điểm nhanh chóng. Thô tục một chút thì hắn ta giống một con lợn. Lợn là loài động vật thông minh,quyến rũ thích những thứ sạch sẽ. Tuy nhiên, trong trường hợp này, hắn là một con lợn rất ngu ngốc và hèn hạ.

Hắn tên là Stafan Hevish.

Hắn đấm mạnh xuống đệm. Những âm thanh va chạm vang lên.

Sự hưng phấn hiện lên trên khuôn mặt ngáo đá của Stafan. Đó là bởi vì tay hắn cảm nhận được thịt bị nghiền nát và một niềm vui sướng chạy dọc sống lưng hắn. Sau đó hắn rùng mình.

"Ohhh..."

Khi hắn từ từ giơ nắm đấm, nó đã dính đầy máu.

Stafan đang nằm trên một người phụ nữ trần truồng.

Khuôn mặt cô bị sưng lên và da cô nhuộm những đốm đỏ do chảy máu trong. Máu chảy từ cái mũi bị nghiền nát bê bết khuôn mặt của cô. Cả môi và mắt cô ấy sưng lên và khuôn mặt hấp dẫn trước đây đã không còn. Máu nhuộn đỏ ga giường.

Bàn tay giơ lên trên không để cố gắng bảo vệ khuôn mặt bây giờ đã hạ xuống giường. Mái tóc của cô xõa trên giường trông như thể cô đang nổi trên mặt nước

"Này, sao thế, ngươi đã xong chưa? Ahn? "

Người phụ nữ dường như không còn ý thức.

Stafan giơ nắm đấm và đấm xuống.

Smack. Nắm đấm va chạm với xương gò má, nỗi đau từ vụ va chạm truyền đến tay Stafan.

"Chậc, đau quá!"

Trong cơn giận dữ, hắn đấm tiếp.

Chiếc giường kêu lên cọt kẹt cùng với những cú đấm. Da của người phụ nữ sưng lên như một quả bóng bị tách làm hai và nắm tay của hắn phủ đầy máu. Thịt, máu dính vào ga giường và nhuộm chúng thành màu đỏ.

"...... Uuu."

Mặc dù cô ấy đang bị đánh đập nhưng người phụ nữ đó không còn di chuyển và không có một sự phản kháng nào cả.

Nếu việc đánh đập vẫn tiếp tục, mạng sống của cô sẽ bị nguy hiểm. Mặc dù vậy, lý do mà cô vẫn còn sống không phải vì Stafan kiểm soát sức mạnh của hắn. Đó là bởi vì lực tác động đã được nệm hấp thụ. Nếu là sàn cứng, cô có thể đã chết.

Stafan không hề giữ sức không phải vì hắn biết điều này, đơn giản vì chẳng có bất kỳ vấn đề nào cho dù người phụ nữ đó chết. Hắn chỉ cần trả tiền, sau đó tất cả mọi thứ sẽ được xử lí.

Thực tế, Stafan đã giết nhiều phụ nữ trong cửa hàng này.

Phí cho những vụ xử lí đó đã làm nhẹ túi tiền của hắn, vì thế hắn bất đắc dĩ phải kiềm chế sức mạnh.

Stafan liếm môi khi hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bất động của người phụ nữ.

Kĩ viện này là nơi tốt nhất để thỏa mãn thú vui. Một kĩ viện bình thường sẽ không chấp nhận những hành động như thế. Không, ngay cả khi nó được cho phép, Stafan không biết một nơi nào như vậy.

Hắn nhớ những ngày tháng khi còn những nô lệ.

Nô lệ được coi là tài sản và những người lạm dụng chúng thường bị khinh miệt. Gống như việc phung phí tài sản của bản thân. Nhưng đối với những kẻ có sở thích kỳ dị như Stafan, nô lệ là cách dễ nhất và duy nhất để thỏa mãn dục vọng của mình. Giờ nô lệ đã bị xóa bỏ, Stafan không còn lựa chọn nhưng hắn vẫn trút sự ham muốn của mình ở các nơi như thế này. Hắn sẽ làm gì nếu hắn không biết những nơi này?

Không nghi ngờ gì nữa, hắn sẽ không thể chịu đựng được. Hắn đã có thể phạm tội và bị bắt.

Và người giới thiệu kĩ viện này cho Stafan - mặc dù hắn bắt buộc phải trả phí giao dịch và sử dụng địa vị của hắn vì lợi ích của họ - hắn thực sự biết ơn ông chủ của mình, nhà quý tộc mà hắn phục vụ.

"Cảm ơn-- ông chủ".

Một cảm xúc yên tĩnh trong đôi mắt của Stafan. Mặc dù tính cách hắn khác người, ít nhất, hắn cảm thấy một sự biết ơn sâu sắc đối với ông chủ của mình.

Duy nhất-

Sự tức giận bùng lên trong hắn-.

Đó là sự tức giận đối với cô gái đã cướp đi lũ nô lệ của hắn, và cửa hàng chỉ còn đám gái của hắn.

"Con khốn đó!"

Khuôn mặt hắn đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt cũng trở nên đỏ ngầu.

Khuôn mặt hoàng gia mà hắn đã phải phục vụ- công chúa, chồng chéo với khuôn mặt của người phụ nữ hắn đang ở trên. Stafan tập trung sự giận dữ của hắn trong nắm đấm và hạ xuống.

Với một cú đấm, máu tươi bắn tung toé một lần nữa.

"Cảm giác,tuyệt, thế nào, nếu, đánh, vào, khuôn mặt, ả!"

Lặp lại và lặp lại, hắn đánh vào mặt của người phụ nữ.

Một chiếc răng từ trong miệng cô rơi ra. Một lượng máu lớn chảy ra từ giữa đôi môi sưng phù.

Phản ứng duy nhất của người phụ nữ là co giật mỗi khi cô bị đánh.

"-Haa, Haa."

Sau một vài cú đánh, Stafan của thở hồng hộc, cả trán và cơ thể của hắn ướt đẫm mồ hôi.

Stafan nhìn xuống người phụ nữ bên dưới hắn. Diện mạo của cô hiện tại thật ghê gớm. Một nửa của cô đã chết, không; cơ thể của cô đã bước một vài bước sâu trong vũng lầy của cái chết. Cô thực sự giống một con rối đã bị cắt dây.

Gulp. Những âm thanh trong họng Stafan vang lên.

Không có gì kích thích hắn nhiều hơn là đánh đập phụ nữ. Đặc biệt là nếu họ xinh đẹp, càng đẹp thì sẽ càng tốt. Không có thứ gì có thể thỏa mãn tính bạo dâm của hắn hơn khi hắn tàn phá sự xinh đẹp của người phụ nữ.

"Không biết cảm giác nó sẽ thế nào nếu ta làm cô như thế này?"

Stafan nhớ lại chủ nhân ngôi nhà đã đến trước đó. Hắn nhớ lại khuôn mặt kiêu ngạo của người phụ nữ có vẻ đẹp sánh bằng công chúa của đất nước này, một trong những người đã được ca ngợi là đẹp nhất.

Tất nhiên, Stafan biết rằng hắn không thể làm bất cứ điều gì với một người phụ nữ như thế. Thứ duy nhất giải tỏa ham muốn của hắn chính là những thứ phế thải ở kĩ viện trước khi họ thanh toán nó.

Một người phụ nữ xinh đẹp như cô ta sẽ được một quý tộc uy quyền và giàu có mua về và bị giam cầm để không làm tiết lộ hành vi kinh doanh bất hợp pháp.

"Chỉ một lần thôi, nếu có thể đánh một người phụ nữ như thế- ta sẽ đánh cô ta đến chết."

Nếu điều đó xảy ra, nó sẽ giải trí và thỏa mãn như thế nào?

Không cần phải nói, đó là một giấc mơ không tưởng.

Stafan nhìn người phụ nữ nằm bên dưới hắn. Ngực cô ta nhẹ nhàng di chuyển lên và xuống. Sau khi xác nhận điều này, đôi môi của hắn trở nhếch lên.

Stafan túm lấy ngực của người phụ nữ, bóp nắn nó rất nhiều.

Người phụ nữ hoàn toàn không có phản ứng. Cô không còn phản ứng với một nỗi đau ở mức độ thế này. Hiện giờ, sự khác biệt duy nhất giữa những người phụ nữ bên dưới Stafan và một người nộm là sự mềm mại.

Stafan cảm thấy chút bất mãn bởi cô không phản kháng.

Xin đừng giết tôi

Xin hãy tha thứ cho tôi.

Tôi xin lôi.

Làm ơn dừng lại.

Tiếng la hét của người phụ nữ hiện lên trong tâm trí của Stafan.

Hắn nên cưỡng hiếp cô khi cô vẫn còn có thể nói như vậy?

Với một chút hối tiếc, Stafan tiếp tục chơi đùa với ngực của người phụ nữ.

Gần như tất cả những người phụ nữ kết thúc cuộc đời tại kĩ viện này, tâm trí của họ đều bị phá hủy và trái tim của họ chạy trốn ở những nơi khác. Với chiến tích như vậy, có thể nói rằng đối tác của Stafan ngày hôm nay tốt hơn so với bình thường.

"Ả cũng thích những thứ như thế ư?"

Những gì Stafan nhớ lại là Tsuare. Hắn thậm chí còn không muốn nghe những gì đã xảy ra với người đàn ông đã để cô ta đi.

Tuy nhiên, Stafan không thể ngăn sự nhục nhã hiện trên khuôn mặt khi nghĩ về tên quản gia hắn đã gặp vài ngày trước.

Sử dụng tất cả những gì để che chở cho một cô gái khi cần, với phụ nữ và thậm chí còn không phải con người? Hắn không thể nhịn cười khi tên quản gia sẵn sàng trả hàng trăm miếng vàng.

"Bây giờ, nhớ lại thì giọng nói của người ả phụ nữ chạy trốn nghe khá tốt."

Hắn cố lục lại ký ức của mình và nhớ lại tiếng la hét của cô gái. So với những người khác đã kết thúc tại đây, cô ta không tệ.

Stafan cười toe toét và bắt đầu thực hiện ham muốn tình dục của hắn. Hắn nắm lấy chân của người phụ nữ bằng một tay và dang mạnh nó ra. Có thể thấy chân cô gầy gò và mỏng manh đến nỗi vừa một tay của Stafan.

Ở phần dưới người phụ nữ, Stafan bắt đầu hành sự.

Hắn dồn hết sự ham muốn đã kìm nén bấy lâu và-

Với một tiếng cạch, cánh cửa từ từ mở ra.

"Cái gì?!"

Stafan nhanh chóng quay về phía cửa và nhìn thấy một lão già trông rất quen. Ngay lập tức hắn nhớ lại danh tính của lão già.

Ông ta là tên quản gia hắn đã gặp tại ngôi nhà đó.

Một lão già-- Sebas bước vào đây mà không bị bắt, âm thanh giày chạm sàn vang lên theo những bước chân của ông. Ông đi vào một cách thản nhiên, Stafan không thể nói một lời.

Tại sao tên quản gia đó lại ở đây? Tại sao ông ta bước vào phòng này? Đối mặt với một tình huống mà hắn không thể hiểu được, tâm trí Stafan trở nên trống rỗng.

Sebas đứng cạnh Stafan. Và sau khi nhìn người phụ nữ đang nằm bên dưới hắn, ông chuyển sang ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Stafan.

"Ngươi đang bận hành hạ người khác?"

"Cái gì?"

Bầu không khí lạ làm Stafan ngay lập tức đứng dậy và tìm quần áo của hắn.

Tuy nhiên, ngay trước đó, Sebas đã bắt đầu di chuyển.

Slap. Một âm thanh vang lên ngay phía bên Stafan và ngay lúc đó, hắn cảm thấy choáng váng.

Một lúc sau, má phải của hắn nóng ran và hắn có thể cảm nhận được một cơn đau dữ dội.

Ông đã đấm hắn- không, ông đã tát vào mặt hắn. Stafan cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

"Thằng khốn, ngươi dám -"

Slap. Một lần nữa, Stafan kêu lên đau đớn. Và cứ như thế.

Trái, phải, trái, phải, trái, phải, trái, phải-

"Ddừừnngg lạii!"

Stafan trước giờ luôn đánh người khác nhưng chưa bao giờ hắn bị đánh. Hắn đã khóc.

Hắn che má hắn bằng cả hai tay trong khi lùi về phía sau.

Hai má của hắn bỏng rát, nỗi đau dần lan rộng.

"Tên khốn! Ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát khi làm thế?! "

Má của hắn bị đập sưng phồng đỏ lên mỗi khi hắn nói.

"Ta không thể?"

"Đương nhiên! Tên khốn! Ngươi nghĩ ta là ai! "

"Một kẻ ngốc."

Ông dễ dàng thu gọn khoảng cách với Stafan - Slap! Một lần nữa, một cái tát.

"Dừnggg! Làm ơnn ddừnggg lại! "

Stafan ôm má như một đứa trẻ bị cha mẹ trách mắng.

Mặc dù hắn thích bạo lực, nhưng những người mà hắn đánh bại là luôn là những kẻ không thể chống cự. Cho dù ngoại hình của Sebas là một ông già, nhưng Stafan quá sợ hãi để chống lại ông. Hắn không thể bởi hắn không chắc đối thủ của hắn không thể đánh trả.

Như thể ông đã hiểu những gì bên trong trái tim Stafan, đôi mắt Sebas dường như không cảm thấy thú vị nữa khi chúng hướng về phía người phụ nữ.

"Ngươi đã làm một chuyện khủng khiếp..."

Stafan chạy qua Sebas người đang bước đến cạnh những người phụ nữ.

"Đồ man rợ!"

Stafan tức giận. Thật là một lão già ngu ngốc.

Hắn sẽ gọi những người trong tòa nhà này và dạy cho ông ta một bài học. Hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông ta. Hắn sẽ làm ông ta đau đớn khủng khiếp và sợ hãi.

Trong tâm trí của hắn giờ chỉ có hình ảnh người chủ xinh đẹp của tên quản gia.

Người chủ chịu trách nhiệm cho những sai lầm của kẻ đầy tớ. Hắn sẽ bắt họ chịu trách nhiệm. Hắn sẽ để họ biết họ vừa động vào ai.

Với suy nghĩ như vậy trong tâm trí và bụng nảy lên nảy xuống, Stafan chạy ra ngoài.

"Này! Có ai ở đó không?! "

Hắn hét lên. Đám thuộc hạ sẽ đến sớm thôi.

Tuy nhiên, hắn nhận ra rằng suy nghĩ của mình là sai lầm khi bước ra hành lang.

Thật là yên tĩnh.

Yên tĩnh đến nỗi giống như nơi này trống rỗng.

Stafan lo lắng nhìn mọi thứ xung quanh.

Sự im lặng tràn ngập hành lang- càng làm Stafan thêm sợ hãi.

Hắn nhìn sang hai bên, có rất nhiều cánh cửa. Chắc chắn sẽ không có ai bước ra. Một cửa hàng nơi con người với thú vui quái lạ- thậm chí là man rợ, sẽ có những căn phong hoàn toàn cách âm.

Nhưng không thể nào mà đám thuộc hạ của hắn không thể nghe thấy hắn.

Hắn đã nhìn thấy chúng trước khi bước vào phòng. Tất cả bọn chúng đều là những kẻ khỏe mạnh mà một ông già như Sebas không thể sánh nổi.

"Tại sao không có bất cứ ai đến!"

"-Tại chúng đã chết hoặc bất tỉnh."

Một giọng nói trầm đáp lại tiếng la hét của Stafan. Hắn vội vã quay lại và thấy Sebas đứng lặng lẽ.

"Có vẻ như có một vài tên... hầu hết chúng đang ngủ."

"Không thể nào! Ngươi đã gặp bao nhiêu người?! "

"... Ba kẻ ở trên, mười dưới đây. Và có bảy người như ngươi. "

Ông ta vừa nói gì?

Stafan nhìn chằm chằm vào Sebas.

"Ngay bây giờ, không có ai ở đây sẽ chạy đến giúp ngươi. Thậm chí nếu chúng tỉnh lại, ta đã phá nát chân và bẻ gãy tay của chúng. Chúng sẽ phải lết đến đây như con giòi. "

Stafan choáng váng. Hắn nghĩ rằng nó là điều không thể, nhưng bầu không khí kỳ lạ nơi này làm cho hắn nhận ra rằng Sebas đang nói sự thật.

"Tuy nhiên, ta không cảm thấy cần phải để ngươi sống. Ta sẽ cho ngươi chết ở đây. "

Ông không cử động để lấy một lưỡi dao hoặc vũ khí và chỉ tiếp cận trong im lặng, giống như không quan tâm. Stafan sợ hãi cái chuyển động bình thường đó. Hắn nhận ra Sebas thực sự muốn giết hắn.

"Đợi đã! Đợi đã! Ta sẽ cho ngươi công việc! "

"... Thật là khó khăn cho ta để hiểu rõ ngươi. Ngươi nghĩ rằng cho ta một công việc thì sẽ ổn ư? Để ta suy nghĩ... Ta không quan tâm. "

"Tại sao ngươi lại làm việc này?"

Hắn không cam lòng kết thúc thế này. Hắn cần một lí do? Lần đầu tiên, Sebas đã có thể hiểu được suy nghĩ của hắn.

"... Ngươi vẫn không biết những gì ngươi đã làm từ trước đến nay?"

Stafan cố gắng nhớ lại. Hắn đã làm một cái gì đó mà hắn không nên?

Sebas thở dài.

"…Ta hiểu rồi."

Vừa dứt lời, Sebas đá một cú thật mạnh vào bụng của Stafan.

"Đây là lí do cho ngươi- một kẻ không đáng sống."

Stafan đau đớn kêu lên, nội tạng của hắn gần như nổ tung. Mặc dù cơn đau không đủ làm hắn ngất đi, nhưng ý thức của hắn cũng dần trở nên mơ hồ.

Đau quá!

Đau quá!

Đau quá!

Mặc dù hắn muốn hét lên và vùng vẫy, cơn đau dữ dội làm hắn không thể chuyển động.

"Kết thúc thôi."

Stafan nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt. Hắn muốn cầu xin một đường sống, nhưng cổ họng của hắn không thể phát ra âm thanh.

Mồ hôi chảy vào mắt và hắn chỉ còn trông thấy mờ nhạt. Khi đó, hắn nhìn thấy lưng Sebas xa dần.

Cứu ta!

Cứu ta!

Ta sẽ cho ngươi bao nhiêu cũng được nếu ngươi cứu ta!

Người duy nhất có thể đáp ứng lời khẩn cầu trong im lặng đó đã biến mất.

Cuối cùng, Stafan chết dần cùng nỗi đau đớn tột cùng lan ra từ bụng hắn.

Phần 2

Tháng Hạ Hỏa (Tháng 9), ngày 3, 12:12

"Climb, tôi sẽ giết tất cả những tên ở trên lầu. Chúng ta không cần giữ chúng lại và mọi chuyện sẽ rất tệ và chúng báo động cho đồng bọn. Ngay cả khi tôi đánh chúng bất tỉnh, sẽ rất nguy hiểm nếu chúng tỉnh dậy khi chúng ta đang ở trong... gì thế, chuyện gì vậy? "

"K-không, không có gì."

Climb cố gắng lắc đầu để thoát khỏi cảm giác khó chịu của bản thân. Trái tim cậu đang đập dồn dập như khi cậu chạy với tất cả sức mạnh của mình.

"Tôi xin lỗi, tôi ổn. Tôi đã sẵn sàng để bắt đầu bất cứ lúc nào. "

"Thật vậy sao?... Hmm, có vẻ như suy nghĩ của cậu đã thay đổi. Cậu đã rất khác từ khi chúng ta đến đây. Hiện tại, cậu đã có dáng dấp của một chiến binh rồi đấy. Tôi biết cậu đang lo lắng, tôi biết nơi này có rất nhiều người ở đây có nhiều người mạnh hơn cậu. Nhưng cậu đừng lo, đã có tôi và Sebas-sama cũng ở đây. Cậu chỉ cần tập trung hỗ trợ và đảm bảo an toàn của bản thân mình là được. "

Brain vỗ vai Climb và rút thanh katana của mình ra, sau đó gõ vào cửa bốn lần.

Climb cũng nắm chặt lấy thanh kiếm của mình.

Họ có thể nghe thấy tiếng bước chân đến gần từ phía bên kia cánh cửa và âm thanh mở khóa của nó vang lên ba lần.

Như đã thống nhất, Climb đạp mạnh vào cánh cửa.

Trước khi tiếng kêu hốt hoảng vang lên, Brain lao vào. Sau đó có thể nghe thấy những âm thanh của kiếm chém vào thịt, và ngay sau đó là tiếng vật gì đó rơi xuống sàn.

Climb cũng lao vào bên trong.

Brain, người vào trước đang xử lý tên thứ hai. Hơn nữa, Climb nhìn thấy một tên mặc bộ áo giáp da cầm một thanh kiếm ngắn. Climb lập tức rút ngắn khoảng cách của cả hai.

"Wha! Ngươi là ai?!"

Trong cơn hoảng loạn, hắn vung thanh kiếm ngắn của mình, nhưng nó dễ dàng bị đánh bật bởi lưỡi kiếm của Climb.

Sau đó, trong vòng một hơi thở anh nhảy lên chém xuống.

Người đàn ông cố gắng chặn nó với thanh kiếm ngắn của mình, nhưng nó không đủ để ngăn cú chém với toàn bộ trọng lượng cơ thể của Climb. Thanh kiếm của Climb đánh bật vũ khí của hắn và chém thẳng vào bả vai hắn.

Khi người đàn ông gục xuống, rên rỉ vì đau đớn. Một lượng máu lớn đáng kinh ngạc tràn đầy ra sàn nhà; đủ để làm cho người ta tự hỏi nó đến từ đâu. Cơ thể hắn co giật và dường như không thể sống nổi.

Sau khi thấy rằng đó là một vết thương chí mạng, Climb giữ vững tư thế của mình và thận trọng rút lui đến một góc của căn phòng. Cậu nghe thấy Brain chạy lên cầu thang dẫn lên tầng hai từ phía sau.

Sau khi đã xác nhận trong phòng chỉ có đồ nội thất thộng thường, Climb chạy vào phòng kế tiếp.

Một phút sau đó.

Sau khi tìm kiếm xung quanh mỗi tầng và xác nhận rằng không còn ai, Climb và Brain gặp nhau tại lối vào.

"Tôi đã tìm kiếm tầng đầu tiên và không thấy dấu hiệu của người khác."

"Tầng hai cũng thế. Nơi này không có bất kỳ cái giường nào, vì thế nơi này chắc hẳn không phải nơi bọn chúng nghỉ ngơi... Theo như tôi nghĩ, nơi này có một lối đi bí mật và chúng sinh hoạt ở chổ khác. "

"Về lối đi bí mật, cậu nghĩ như thế nào? Tôi nghĩ rằng nó ở trên tầng hai. "

"không, tôi không nghĩ vậy. Nếu như anh nói, nó có thể ở tầng đầu tiên. "

Climb và Brain nhìn nhau và bắt đầu tìm kiếm.

Climb không có bất kỳ kỹ năng dò tìm nên cậu không thể tìm thấy bất cứ điều gì khi chỉ đơn giản tìm kiếm chung quanh. Nếu họ có thời gian và có thứ bột như bột mì chẳng hạn, họ có thể rải nó ra xung quanh, bột sẽ rơi vào khe nứt của lối vào bí mật và làm cho nó dễ dàng tìm thấy hơn. Tuy nhiên, họ không có bột và cũng không có nhiều thời gian. Climb lấy ra một đạo cụ từ túi của mình.

Đó là những chiếc chuông nhỏ mà cậu nhận được từ Gagaran của Blue Rose.

“Đôi khi sẽ rất nguy hiểm khi đi “lăn lộn" mà không có kỹ năng hay một class Theft bên cạnh, sẽ có lúc cậu không có sự lựa chọn. Khi điều đó xảy ra, thứ này có thể sẽ tạo nên sự khác biệt."

Đó là những gì cô đã nói khi đưa cho cậu item này. Climb nhìn vào hình ảnh được vẽ mặt bên của ba cái chuông và chọn ra một cái.

Tên của đạo cụ này là ‘Bell of Detect Secret Doors’. (Chuông phát hiện cửa bí mật)

Climb có thể cảm thấy Brain nhìn cậu một cách tò mò khi cậu lắc nó. Một giai điệu trong trẻo vang lên, một âm thanh mà chỉ những người sử dụng mới có thể nghe thấy.

Có tác dụng, một ánh sáng nhợt nhạt tập trung tại một góc của căn phòng. Ánh sáng chập chờn, chỉ vị trí của cánh cửa bí mật.

"Oh, thật là một đạo cụ tiện lợi. Tôi đơn thuần chỉ rèn luyện bản thân và những điều bổ ích trong cuộc chiến. "

"Nhưng nó chẳng giống một chiến binh?"

"Một chiến binh huh..."

Ghi nhớ điểm được đánh dấu, Climb tách khỏi Brain, người đang mang một nụ cười cay đắng và tìm kiếm xung quanh tầng đầu tiên một lần nữa. Tác dụng ma thuật của item có thời gian giới hạn, phải điều tra càng nhanh càng tốt trước khi hết thời gian. Mặc dù cậu đã đi một vòng quanh sàn nhà, cả nơi đầu tiên, nhưng không có gì cả.

Hành động tiếp của họ là xâm nhập vào cánh cửa này. Tuy nhiên, Climb nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào lối vào bí mật. Sau đó, cậu thở phào và một lần nữa, lấy ra những cái chuông.

Cái cậu chọn lần này khác so với cái trước đó. Và cũng giống như lúc nãy, cậu lắc nó.

Một âm thanh trong trẻo lại được vang lên.

‘Bell of Remove Trap.’ (Chuông phá bẫy)

“[Hãy thận trọng mọi thứ xung quanh cậu]"

Là một chiến binh, Climb không có khả năng phát hiện bẫy rập cũng như cách để xử lý chúng nên cậu phải cẩn thận. Nếu họ có một magic caster, chẳng may họ dính phải chất độc làm tê liệt, cậu có thể được chữa trị. Tuy nhiên, chỉ có hai chiến binh ở đây. Trong võ thuật, có vài kỹ năng có thể vô hiệu hóa các chất độc. Tuy nhiên, Climb đã không học chúng và cậu cũng không có thuốc giải độc.Cậu có thể lên bảng đếm số nếu không cẩn thận dính phải cạm bẫy.

Đó là lý do tại sao cậu lại sử dụng item bị hạn chế số lần sử dụng mỗi ngày mà không do dự.

Một âm thanh nặng nề vang lên từ cánh cửa bí mật.

Climb đưa thanh kiếm của mình vào khe cửa và mở nó.

Sàn gỗ cong bật lên và rơi xuống một bên. Có một chiếc nỏ đã được đặt bên trong lối đi bí mật. Ánh sáng phản xạ từ đầu mũi tên của nó.

Climb lập tức thay đổi vị trí của mình và nhìn chằm chằm vào chiếc nỏ.

Có thể thấy chất lỏng ở đầu mũi tên. Khả năng rất cao đó là chất độc. Nếu họ đi vào một cách bất cẩn, nó sẽ bắn những mũi tên tẩm độc.

Thở phào một hơi, cậu tìm cách để phá bỏ cái nỏ. Thật không may, nó đã được đặt khá vững chắc và thật không dễ dàng phá bỏ nếu không có dụng cụ đặc biệt.

Bỏ qua điều đó, Climb chăm chú nhìn khẽ qua cánh cửa bí mật.

Một cầu thang dẫn xuống dưới và cậu ta không thể nhìn thấy gì khác do bị khuất tầm mắt. Cả hai cầu thang và các khu vực xung quanh đã được khảm trong đá, làm cho nó có vẻ rất vững chãi.

"Vậy, cậu định làm gì? Chờ ở đây à? "

"Có một chút khó khăn cho tôi nếu chiến đấu trong phòng. Nếu có thể, tôi muốn đi và tìm một nơi nào đó rộng rãi và chiến đấu một cách thoải mái.

"Nếu là 1v1, cậu có cơ hội chiến thắng cao hơn nếu cậu chờ sẵn ở đầu cầu thang. Nhưng nếu có một trận chiến, nó sẽ quá xa để tôi có thể nghe thấy... Quân tiếp viện của bọn chúng có thể chạy đến. Chúng ta nên quên ý tưởng đó đi, hãy đi cùng nhau. "

"Vâng. Tôi sẽ hỗ trợ anh. "

"Tôi sẽ dẫn đường. Theo sau tôi. "

"Hiểu rồi. Và mặc dù đạo cụ mà tôi đã sử dụng trước đây để phá bỏ những cái bẫy chỉ có thể được sử dụng ba lần mỗi ngày, nó có thể được sử dụng liên tục và cần một khoảng thời gian ba mươi phút giữa những lần sử dụng. Chúng ta không nên dựa dẫm vào nó nữa. "

"Hiểu rồi. Tôi sẽ cẩn thận hơn. Và nếu cậu phát hiện một cái gì đó hãy gọi tôi. "

Sau khi nói, Brain chuyển đến phía trước và bước xuống cầu thang. Để phòng hờ, anh luôn nắm chặt thanh katana của mình. Climb theo sau anh.

Ở dưới cùng của cầu thang, mặt đất và thậm chí cả những bức tường được lót bằng đá cứng. Một vài mét về phía trước, họ nhìn thấy một cánh cửa bằng gỗ với các cạnh của nó được gia cố bằng thép.

Mặc dù chỉ còn một đoạn ngắn, Brain vẫn rất cẩn thận đi về phía cánh cửa. Climb đứng canh chừng ở chân cầu thang.

Brain đưa thanh kiếm của mình vào khe cửa và bắt đầu nạy mở, sau khi lặp đi lặp lại điều này nhiều lần, anh chộp lấy tay nắm cửa và vặn nhẹ.

Đúng như những gì mà Brain đã lo lắng, anh quay lại đằng sau và nói bằng một giọng nặng nề.

"…Nó bị khóa rồi."

Tất nhiên. Một cánh cửa sẽ được khóa.

"Ah, tôi có cái này. Chờ tôi một lát. "

Climb lấy ra một cái chuông, tên của nó là “Bell of Open Lock" (Chuông mở khóa) và lắc nó.

Với sức mạnh của "Bell of Open Lock ", những âm thanh yếu ớt của tiếng mở khóa vang lên.

Brain vặn nắm đấm và mở hé cánh cửa, sau đó nhìn vào bên trong.

"Không có ai bên trong. Tôi sẽ đi vào đầu tiên. "

Climb di chuyển theo sau Brain.

Họ đang ở trong một căn phòng rộng lớn.

Trong một góc của căn phòng, có một cái lồng có kích thước đủ chứa một người. Xung quanh có vô số cái thùng gỗ được xếp chồng lên nhau và dựa lưng vào các bức tường.

Có một cánh cửa không có chìa khóa ở phía đối diện. Khi Climb tập trung lắng nghe, anh nghe thấy một tiếng động mờ nhạt, như thể có một chấn động ở phía xa.

Brain quay lại và hỏi Climb.

“Cậu chờ ở đây sao? Nơi này khá rộng.. Có lẽ cậu sẽ phải bị nhiều người vây đánh đấy"

“Nếu trường hợp đó xảy ra, tôi sẽ quay lại và chiến đấu ở chân cầu thang"

“Được rồi, tôi sẽ đi xem xét xung quanh và quay lại sớm thôi. Vì thế, đừng chết nhé, Climb-kun"

"Chúc may mắn, Brain-sama, cẩn thận. "

"Nếu có thể... cậu cho tôi mượn đạo cụ mà cậu đã sử dụng lúc nãy được không?"

"Tất nhiên. Tôi xin lỗi vì đã không nghĩ tới điều đó. "

Climb đưa cho Brain cả ba cái chuông, Brain giắt chúng vào thắt lưng. Sau đó anh nói với giọng của một chiến binh.

"Tôi đi đây."

Brain đã đi qua cánh cửa không khóa và di chuyển sâu hơn vào kĩ viện.

Bây giờ chỉ còn lại một mình, Climb nhìn xung quanh căn phòng yên tĩnh.

Đầu tiên, cậu kiểm tra các thùng gỗ xem có người hay đường hầm bí mật nào khác không. Mặc dù cậu đã sử dụng hết tất cả các kỹ năng của một chiến binh, nhưng có vẻ cậu không tìm được cái gì khác thường nào nữa cả.

Nếu có thể, cậu muốn tìm được một số thông tin các cơ sở của “Eight Fingers", sẽ rất tuyệt vời nếu cậu có thể tìm được các chứng cứ hay hàng hóa bất hợp pháp. Tuy nhiên, việc tìm kiếm phải đợi đến khi nơi này được tiếp quản. Nhưng cậu muốn tiến hành điều tra trong khả năng của mình.

Cậu bắt đầu tìm kiếm từ các thùng gỗ có diện tích khoảng 2m. Kiểm tra xem có bẫy rập hay cái gì trong đó không, nhưng vì cậu không có khả nẳng quan sát lẫn kỹ năng của class Theif nên cậu chỉ tìm theo cách thông thường nhất.

Áp tai lên thùng gỗ và lắng nghe.

Mặc dù có vẻ không giống như có cái gì đang bị nhốt ở bên trong, nhưng ở thế giới ngầm, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Bọn chúng thậm chí có thể buôn lậu sinh vật bất hợp pháp.

Sau khi lắng nghe không có bất kỳ tiếng động nào,Climb bắt đầu thử mở cái thùng gỗ.

-Không mở được

Nó không nhúc nhích.

Cậu tìm xung quanh xem có tấm ván hay cái gì đó có thể sử dụng được, nhưng xung quanh không có cái gì cả.

"... bác sĩ bó tay."

Tiếp theo, câu chuyển qua thử mở những cái thùng có kích thước khoảng 1m ở xung quanh.

Những cái thùng này được mở ra một cách dễ dàng, cậu nhìn vào bên trong, trong đó chỉ chứa các bộ quần áo bình thường. Có những mãnh vải vụn, cũng có những bộ quần áo dành cho những quý tộc.

“Cái gì đây? Có cái gì ẩn bên dưới thì phải... Là phụ kiện quần áo sao? Một số thì trông giống như đồ để làm việc, còn những bộ này thì để dự tiệc thì phải? Những bộ quần áo này cuối cùng là để làm gì nhĩ?"

Climb không thể hiểu những bộ quần áo này để ở đây để làm gì, cậu cầm một cái trong tay mình, nhưng đó chỉ là những bộ quần áo bình thường. Nếu chúng liên quan đến chứng cứ phạm tội, thì cùng lắm chỉ là tội ăn cắp hàng hóa. Tuy nhiên, những thứ này không đủ để làm bằng chứng để phá hủy kĩ viện này.

Bỏ xuống thứ đang cầm trong tay, Climb bắt đầu kiểm tra cái thùng kế tiếp. Bỗng nhiên cậu nghe thấy có tiếng động.

Điều này không thể xảy ra, cậu đã kiểm tra toàn bộ căn phòng và chắc chắn rằng không có ai ở đây. Ngay lúc đó, có một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu. Chắc hẳn có ai đó đã sử dụng ma thuật “Invisibility" ( thuật tàng hình) ẩn mình trong căn phòng này ngay từ đầu.

Climb giật mình và vội quay đầu về phía phát ra tiếng động, tiếng động được phát ra từ một cái thùng có kích thước khoảng 2m và dựa lưng vào bức tường, nó đang từ từ mở ra.

Bên trong không có hàng hóa, thay vào đó có hai người đàng ông đang từ từ bước ra. Tất nhiên bên trong cái thùng có một đường hầm bí mật.

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Một trong hai người đàn ông vừa bước ra có một người gần giống với mô tả của Sebas. Hắn ta tên là Succulent, một trong những người được xem là trở ngại lớn nhất trong cuộc đột kích hôm nay, và cũng là người họ muốn bắt nhất.

Hắn ta là thành viên của “Six Arms" và được người ta cho là có sức mạnh ngang với mạo hiểm giả cấp Adamantium. Kẻ thù mà Climb hoàn toàn không có phần thắng

“Tôi nghe thấy tiếng chuông báo, có kẻ đã xâm nhập vì thế tôi đã vào lối đi bí mật này nhưng... Có lẽ ông nên chuẩn bị nhiều đường hầm hơn nữa, đây là tất cả rồi sao?"

Người đàn ông phía sau trả lời bằng giọng the thé.

“Hiện tại nói những lời đó thì có ích lợi gì"

Trong khi đó, người đàn ông nhìn thấy Climb nghiêng đầu nói:

“Huh? Hình như tôi thấy thằng này ở đâu rồi thì phải"

“Ngươi biết thằng nhóc này sao? Ta sẽ rất tức giận nếu ngươi nói như thế trong tình huống này đấy."

“Có chuyện gì với ngươi vậy, Succulent? Không thể nghi ngờ gì nữa, thằng này là Cận vệ của con đàn bà mà ta ghét nhất thế giới."

"Đây là cận vệ của cô nàng công chúa kia sao?"

Succulent nhìn Climb từ trên xuống dưới và liếm môi của mình.

Đôi mắt của hắn toát ra vẻ đáng sợ và đầy ham muốn, đôi mắt của hắn nhìn Climb không phải như đang nhìn một chiến binh mà là đôi mắt của một con rắn độc đang nhìn chằm chằm về phía con mồi của mình.

Người đàn ông phía sau liếm môi và lưỡi của mình và hỏi Succulent

"Ta muốn bắt sống hắn, được không?"

Climb rùng mình, cậu cảm thấy lạnh buốt.

Hắn là...áh đù

“Ngươi phải trả thêm thù lao đấy."

Succulent bỏ qua tiếng thét trong lòng Climb và quay sang nhìn cậu. Người này nhìn qua không thấy chút sơ hở nào, nhưng cậu cảm giác rằng mình đang phải đối mặt với một thành lũy không thể bị phá vỡ.

Succulent đột ngột di chuyển một bước về phía trước.

Áp lực buộc Climb phải lui lại một bước.

Không nghi thể nghi ngờ, cuộc chiến này sẽ không mất nhiều thời gian vì chênh lệch về sức mạnh. Tuy nhiên, Climb phải vượt qua khó khăn trước mắt này

Mình tập trung phòng thủ, kéo dài thời gian đến khi Brain-sama hoặc Sebas- sama đến đây

Nhưng trước tiên cậu phải làm một chuyện đã

Climb hít một hơi thật sâu

“Chu mi nga, Heo mi, cứu ngộ với". (ED: Đoạn này khá tếu nên giữ nguyên, bác nào ý kiến lên phường nhá)

Cậu rống to lên, đủ để lùng bùng lỗ tai thằng đứng bên canh.

Chỉ có thằng ngu mới Solo với boss, chỉ cần cầm chân bọn chúng là được. Gọi hội tới hội đồng là hay nhất. Vì thế, Climb không ngần ngại gọi hội của mình.

Khuôn mặt Succulent nhìn Climb đầy tức giận.

Hai kẻ kia sẽ bi áp lực phải nhanh chóng kết thúc trận chiến. Nói cách khác là cậu có cơ hội sống sót nếu sử dụng kĩ năng sát thương rộng.

Climb tập trung quan sát chúng.

“Cocco Doll- sama, sẽ có chút khó khăn nếu bắt sống thằng nhóc này. Có lẽ tôi nên chờ quân tiếp viện tới rồi bắt nó được chứ."

"Ngươi nói cái quái gì vậy, ngươi có phải là thành viên của “Six Arms" không vậy? Không thể tuột quần thằng nhóc này được à? Ngươi đang làm nhục danh tiếng của mình đấy, Devil of Ilusions!"

"Nếu ngài nói thế, ngài đang đặt tôi vào tình thế khó khăn đấy. Vâng, tôi sẽ làm hết sức của mình, nhưng ngài đừng quên rằng nhiệm vụ của tôi là đưa Cocco Doll- sama rời khỏi nơi này an toàn."

Climb duy trì cảnh giác và nhìn chằm chằm và Succulent như thể đang cố gắng tìm lý do tại sao người ta gọi hắn là Devil of Illusions. Người ta sẽ không gọi hắn như vậy nếu hắn không có lí do đặt biệt nào đó. Nếu như vậy, cậu có thể tìm được một ít thông tin về đối thủ của mình. Nhưng không may, cậu không nhìn ra được cái gì cả

Mặc dù đang gặp tình thế bất lợi, nhưng Climb vẫn hét to cổ vũ bản thân.

“Ta đang canh gác cánh cửa này. Khi nào ta còn đứng thì đừng hòng kẻ nào thoát khỏi đây được."

“Đừng mạnh miệng nhóc. Khi nào bị đánh bại, ngươi sẽ biết câu nói đó ngu xuẩn cỡ nào."

Succulent từ từ nâng thanh kiếm mình lên

Hmm?!

Climb nghi ngờ mắt mình.

Thanh kiếm đang từ từ mờ dần. Cậu không nhìn nhầm. Mặc dù hiện tượng kỳ lạ kia nhanh chóng biến mất, nhưng cậu đã nhìn thấy nó rõ ràng.

Võ kỹ ư?

Người a gọi hắn là Devil of Ilusions, có lẽ hắn đã sử dụng võ kỹ nào đó. Climb thận trọng và tập trung

Succulent bước về phía trước trong khi nâng cao thanh kiếm của mình.

Đó không thể nào là đông tác của người có sức mạnh ngang với các mạo hiểm giả cấp Adamantium được. Thậm chí so với Climb còn kém hơn một chút, cậu giơ thanh kiếm của mình lên chuẩn bị chống đỡ. Bỗng nhiên Climb cảm thấy ớn lạnh và cậu nhanh chóng lùi lại phía sau

Ngay lúc đó, cậu cảm giác đau nhói và gần như bị đánh bay ra ngoài.

"Ugh!"

Climb lảo đảo dựa lưng vào tường, nhưng cậu không kịp có thời gian để suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra. Succulent đã đứng trước mặt cậu

Climb ngay lập tức giơ thanh kiếm mình lên để bảo vệ đầu và nhảy về phía bên trái lăn một vòng

Tay Climb đau nhói và dường như mất hết cảm giác.

Cậu lăn một vòng và sử dụng quán tính lập tức đứng lên vung thanh kiếm của mình mà không cần nhìn

Thanh kiếm đã đánh vào không khí

Cậu nhận ra Succulent không có ý định đuổi theo mình và nhìn xung quanh, tay trái cậu giữ và ấn chặt vào cánh tay phải đang bị thương của mình. Cậu nhìn thấy Succulent đi về phía cánh cửa dẫn đến cầu thang và nhìn mình bằng ánh mắt cảnh giác.

Climb bỏ qua Succulet và nhìn về phía Cocco Doll. Nếu như Succulent là người bảo vệ Cocco Doll, điều này sẽ kiềm chế hành động của hắn. Tiên đoán của cậu đã chính xác.

Quả nhiên Succulet đã dừng lại, sau đó nhìn về phía Climb và Cocco Doll và tặc lưỡi. Mắt hắn hình về phía cánh cửa và Climb, sau đó nhìn Cocco Doll và nhíu mày.

“Hắn chơi tôi! Tôi xin lỗi nhưng có lẽ tôi phải giết thằng nhóc này ngay tại đây"

“Ngươi nói gì? Nếu chúng ta bắt được thằng nhóc này thì chúng ta có thể sử dụng nó để chống lại con chó cái kia"

“Tôi đã phạm sai lầm. Tôi đã nghĩ rằng hắn đang canh gác cánh cửa và... Tên khốn này.. đùa giỡn với tôi"

Tốt! Bọn chúng đã bị lừa, chúng không biết gì về tình hình ngoài kia. Như vậy bọn chúng không thể chạy trốn

Nếu Succulent là vệ sĩ duy nhất, đây sẽ là ý tưởng tồi nếu chạy trốn trong khi Climb còn sống và có thể chiến đấu. Nếu Climb có đồng minh ở trên cầu thang, đây sẽ là một cuộc tấn công gọng kiềm. Đây chính là lý do Succulent không thể để cho Cocco Doll đi trước khi kết thúc trận đấu với Climb.

Tất nhiên là bởi vì cả hai không biết tình hình bên ngoài. Nếu biết, bọn họ chỉ đơn giản là mở cửa và rời đi.

Climb đã đặt cược thắng, cậu lập tức cảm nhận được sát khí khi nắm chặt thanh kiếm của mình

"Haa..."

Climb cố gắng chịu đựng cơn đau đang truyền tới từ cánh tay phải của mình. Có thể rằng cậu đã bị gãy xương, nhưng may mắn là cậu vẫn có thể điều khiển được cánh tay của mình. Nếu tên Cocco Doll kia không có ý định với cậu, có thể Climb đã chết ngay từ đòn đầu tiên rồi. Mặc dù cậu đang mặc một chiếc giáp lưới, nhưng nó không hoàn toàn bảo vệ được cậu.

Nhưng đòn tấn công đó là gì? Tốc độ đó là như
Tác giả : Maruyama Kugane
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại