Ôsin May Mắn
Chương 25: Sự hành hạ và chịu đựng
Cuối cùng cũng xong, nó đã thu gom hết mọi thứ mà cô ta xả, giờ lại phải lên phòng lấy đồ đi giặt, nói thật nếu cô ta không phải khách của chị Thu Vân thì nó sẽ tống cô ta đi liền luôn. Mà quên nó cũng chỉ là ôsin thôi, lấy tư cách đuổi ai, chỉ là tức nên nghĩ vậy thôi. Nó sẽ nhịn nhục cô ta, thay chị Thu Vân tiếp đãi cô ta tử tế đến khi chị trở về.
Nó lê cái thân đã mệt rã rời sang phòng Thanh Thanh.
- Cô Thanh Thanh mở cửa để tôi lấy đồ. – Nó uể oải gọi cô ta.
Thanh Thanh mở cửa, tay ôm đống đồ, nhếch miệng cười: - Nhanh quá! Mới đây đã dọn xong hết rồi. – Thanh Thanh dúi đồ vào tay nó, dặn dò. – Nhớ là phải giặt bằng tay nha, đồ tao mặc chỉ toàn hàng hiệu lở như hỏng mầy đền không nổi đâu. – Nói xong cô ta đóng sập cửa lại.
Nó lắc đầu vài cái rồi đi xuống giặt đồ, nó mò mẫm vò từng cái đầm, chiếc váy của cô ta mà tay muốn rụng ra từng ngón, người gì đâu mà màu mè hoa lá hẹ mặc đồ toàn lông chó, lông chồn, đã vậy còn đính kim cương, đá quý gì lên tùm lum, thiệt hết nói nổi. Nó bê cả thao đồ đi phơi rồi lên phòng đi tắm, vừa mới ló đầu ra khỏi nhà tắm đã nghe tiếng cô ta la hét om sòm, thấy lạ nên nó chạy qua xem. Cửa đã mở tung ra từ lúc nào, cô ta ngồi rút trên giường, vẻ mặt sợ sệt, ánh mắt láo lia nhìn xuống sàn nhà. Nó cũng hoảng hốt chạy sọc vào.
- Cô bị gì vậy? – Nó lo lắng hỏi.
- Có… có quái vật. – Thanh Thanh vừa nói vừa đưa tay chỉ xuống sàn, hai mắt nhắm hít.
- Đâu? – Nó khom người nhìn xuống.
- Ở kia… - Tay cô ta chỉ tùm lum hết làm nó muốn hoa cả mắt.
Nó cố dí đầu sát xuống để nhìn kĩ hơn nhưng chẳng thấy gì cả, nó lấy tay chống gối đứng lên, vẻ mặt bất mãn nhìn cô ta.
“ Không biết cô ta định giở trò gì nữa đây? Không lẽ lừa mình vô phòng rồi lát nữa nói mình ăn cắp đồ cũng nên, tốt hơn mình nên đi ra." Nghĩ rồi nó chậc lưỡi nói:
- Tôi chẳng thấy con quái vật nào cả, thôi tôi đi về phòng trước đây. – Nó vừa bước ra cửa cô ta đã thét toáng lên
.
Nó lại phải quay trở vào trong.
- Lại gì nữa vậy?
- Nó đến nữa rồi kìa. – Thanh Thanh đưa tay chỉ con gián đang nằm im lìm trên vách.
Cuối cùng nó cũng thấy, nó thở phù một hơi chán nản.
- Hây… Con gián thì nói con gián đi, bày đặt quái vật làm chi không biết. – Nó nắm lấy râu con gián xoay một trăm lẻ một vòng rồi quẳng qua cửa sổ.
- Ai… ai… ai biết đó là con gì chứ? – Nhìn cô ta lúc sợ sệt mới thật sự giống người, hây... nghĩ cũng lạ từ trước đến giờ chị Thu Vân ở không thấy gì đến khi cô ta dọn vào thì cái gì cũng có, đúng là có sức hấp dẫn.
- Con gián mà cô cũng không biết sao? Tôi cứ nghĩ những người giàu có lại học cao thì cái gì cũng biết ấy chứ. Hì… - Nó nhìn cô ta mỉa mai.
Cô ta biết nó đang cười mình nên đã lên tiếng đuổi nó ra ngoài.
- Không còn gì nữa rồi cô về phòng mình đi, đừng hở chút là chế giễu người khác, đồ thất học, ăn nói mất lịch sự, biến ra khỏi phòng tôi đi.
- Cũng nhờ cô chỉ dạy thôi, không còn gì nữa thì tôi đi về.
Nó ung dung bước ra cửa, cười khoái chí, miệng thì cứ lẩm bẩm: - Thì ra cô ta sợ côn trùng, cứ tưởng trong phim mới có mấy cảnh này chứ. Mai mốt ăn hiếp tôi là cô chết chắc.
Nghĩ cũng lạ, sao phòng chị Thu Vân lại có gián, không thể nào, chắc chắn là cô ta mang vào chứ không đâu hết. Nó gật đầu mấy cái, há to miệng ngáp dài, tự nhiên thấy buồn ngủ.
Nó leo lên giường lăn đùng ra ngủ, nó ngủ đến tận mấy tiếng đồng hồ nó cũng không biết, lúc thức dậy trời đã tối mịt, nó vác cái thân nặng trịt xuống lầu, mình mẩy ê ẩm, hình như bị mặt trời đè. Nó nghe tiếng tivi bật chói lọi, chắc là cái con mụ ăn không ngồi rồi kia chứ còn ai. Từ trên cầu thang nó vênh váo cất tiếng.
- Cô ăn không ngồi rồi suốt ngày chỉ biết mở tivi bộ không biết tốn tiền điện hả? Lo mà xuống bếp làm thức ăn đi, tối nay tôi sẽ ra ngoài ăn, không làm cho cô đâu.
Nó hí hửng cười, nghĩ cô ta đang tức điên lên và ngồi trên ghế khóc lóc van xin nó, nhưng không phải như nó nghĩ, khi tiếng nói nó vừa dứt không còn nghe thấy tiếng gì nữa, âm thanh tivi cũng biến mất thay vào đó là không khí yên lặng. Nó định đảo xuống bếp lấy gì đó lót dạ sẵn tiện làm thức ăn cho cô ta nhưng khi không còn nghe bất cứ điều gì nó mới ngoái đầu lại nhìn, Thanh Thanh chạy đâu rồi không biết chỉ còn thấy bốn con mắt đang trừng lên nhìn nó. Híc… hai tên đó về khi nào vậy ta? Hai người họ đã nghe hết những lời nó nói chưa? Cả ba mặt đối mặt nhìn nhau, nó cố tỏ ra bình tĩnh.
- Ủa. Hai người về khi nào vậy? Còn… còn cô ta đâu?
- Bọn tôi về lúc trưa, thấy cô ngủ nên không đánh thức, cô nói cô ta nghĩa là sao? – Toàn Phong nhìn nó bằng con mắt sắc lạnh.
- Ờ… - Nó cứng đơ họng. Sao hắn đột nhiên thay đổi thái độ vậy, mới hôm trước còn bênh vực nó mà.
Tùng Nhân nghiêm nghị nhìn nó, sắc mặt cậu ta cũng thay đổi từ khi nghe nó nói câu đó.
- Cô ta là Thanh Thanh phải không?
- À… mọi chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu, thật ra tôi chỉ đùa thôi mà. Hì hì… - Nó cười gượng gạo, vẫy vẫy hai tay. – Thôi để tôi đi làm đồ ăn tối ha.
- Đùa? Vậy những lời cô nói trên cầu thang cũng là đùa. – Tùng Nhân cười nhếch môi.
- Ơ… ừ là đùa. – Nó thản nhiên lên tiếng.
- Dù gì Thanh Thanh cũng là khách và cô ấy lớn tuổi hơn cô nên đừng bao giờ xưng hô hay ăn nói thô lỗ như vậy hiểu chưa? – Toàn Phong nhỏ nhẹ khuyên nó.
Cái tên này ngộ chưa? Hắn không biết những ngày qua cô ta ức hiếp nó như thế nào mà còn ở đó kêu cô ta phải thế này thế nọ. Còn cái tên Tùng Nhân nữa, cứ gặp Thanh Thanh là cứ như gặp mẹ cậu ta vậy, cái gì cũng Thanh Thanh. Có ai biết nổi khổ của nó chứ. Sự thật là vừa rồi nó chỉ định chọc cô ta một chút thôi mà, có phải thật đâu vậy mà cứ làm cho lớn ra.
Thanh Thanh từ dưới bếp xuất hiện, vẻ mặt hiền hậu hẳn ra, không biết định tung chiêu gì nữa đây. Cô ta nhỏ nhẹ hơn hẳn lúc trưa.
- Không sao đâu anh. Ở nhà cô bé và em còn xưng hô mầy tao nữa là. – Thanh Thanh nhìn nó cười. – Đúng không Thảo Nguyên?
Nụ cười đắc ý của cô ta làm nó phát ói chết được, gì mà xưng hô mầy tao chứ? Định vu oan cho nó chứ gì? Không dễ đâu.
- Tôi xưng hô mầy tao với chị khi nào chứ? Ăn nói cho cẩn thận vào đó. – Nó tức tối thét lên.
- Ây... sao em lại gọi bằng chị rồi. Thảo Nguyên đừng sợ, không có gì đâu. Chị em với nhau cả, thật cảm ơn em tạo cơ hội cho chị làm hết việc nhà như vậy khi chị ở đây chị sẽ không thấy khó xử vì mình phải ăn không ngồi rồi. – Từng câu từng chữ của Thanh Thanh như cố ám chỉ rằng nó là người lười biếng để cô ta làm hết mọi chuyện.
Nó trợn mắt nhìn bộ mặt giả nai của Thanh Thanh mà máu muốn dồn hết lên não, nó không thể nhịn cô ta được nữa rồi, muốn tát cho cô ta một cái quá. Rõ ràng bắt nó làm hết mọi chuyện giờ lại nói như thể nó kề dao vào cổ bắt cô ta làm.
- Chị nói gì chứ? Tôi bắt chị làm việc nhà khi nào hả? Lúc trưa là tôi đã… - Nó chưa kịp nói hết câu đã bị cô ta chặn ngang họng.
- Chị nói là không sao đâu mà, hai người họ sẽ không la em đâu. – Thanh Thanh nhìn sang phía Toàn Phong cười dịu dàng. - Anh nói đúng không?
Cả Toàn Phong và Tùng Nhân đều không biết đã xảy ra chuyện gì, cách nói chuyện của hai người này làm họ rối trí, nhưng nghĩ kĩ lại lời nói, hành động của nó thì họ nghĩ rằng trong chuyện này người sai là nó, dù gì nó cũng không nên bắt Thanh Thanh làm hết công việc nhà như thế.
Nó thì đang sôi máu lẫn gan, nó thật chịu hết nổi với kiểu cách khua môi múa mép của cô ta rồi, nó giơ tay định tát vào mặt cô ta một cái cho hả cơn giận thì bị Toàn Phong giữ lại.
- Trong chuyện này người sai là cô nên đừng giở trò bạo lực trong cái nhà này, mau xin lỗi Thanh Thanh đi. – Toàn Phong siết chặt tay nó.
- Tôi không có lỗi, là cô ta đã đổ oan cho tôi. – Nó nhất quyết không chịu xin lỗi, tính nó là vậy hễ bị vu oan là cứ ùng ùng lên như trời sập.
- Tôi còn lạ gì cái tính đanh đá, bướng bĩnh của cô nữa. Tôi chỉ tin những điều mắt tôi thấy tai tôi nghe, quả thật là từ lúc về đến giờ tôi chỉ thấy một mình Thanh Thanh tất bật dọn dẹp còn cô thì tôi không thấy đâu chỉ nghe được những lời thô thiển thốt ra từ miệng cô khi cô thức dậy và tôi nghĩ Thanh Thanh chẳng có lý do gì để đổ oan cho cô cả vì tôi đã quen cô ấy từ nhỏ đến lớn nên hiểu rất rõ con người cô ấy.
Từ nhỏ đến lớn sao? Chuyện này hắn đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, giờ đang cố nói cho nó biết phải không? Hèn gì lúc trưa cô ta tự tin như vậy thì ra là biết hôm nay hắn về. Nói thế chẳng phải hắn sẽ tin cô ta chứ? Nhưng mà dù cho lúc nhỏ cô ta hiền hậu như thế nào thì có ai dám chắc rằng lớn lên cô ta sẽ không thay đổi, dù hắn không biết đến điều này chăng nữa thì cũng không nên bảo đảm như vậy, nói gì thì nó đã trải nghiệm con người hiểm độc của cô ta trước còn gì, nên nó sẽ không xin lỗi đâu.
- Anh chắc chắn đến vậy sao? – Không hiểu sao tim nó như bị ai bóp nghẹn khi nghe hắn nói.
- Đừng nói nhiều mau xin lỗi đi, nhanh lên. – Hắn vặn chặt cổ tay nó làm nó đau điếng đến nổi rơi cả nước mắt, nó không những khóc vì đau mà còn vì uất ức, tên này cứ như vậy mà tin cô ta hả?
Tùng Nhân thấy tình hình không ổn nên vội chụp ngay lấy tay Toàn Phong. – Dừng lại đi anh, cô ta đang khóc kìa.
- Em đừng xen vào, để xem cô ta cứng đầu đến mức nào. – Hắn vẫn nhất quyết không buông. - Xin lỗi mau.
Hắn cũng thấy nó đang khóc, nhưng vì bảo vệ nó nên hắn phải làm vậy, hắn biết sắp tới đây nó sẽ phải ở nhà một mình, chắc hẳn sẽ bị Thanh Thanh dồn ép, tính luôn nợ mới lẫn cũ, nên để nó được đối tốt một chút hắn phải để Thanh Thanh vừa lòng.
Nó nhìn vẻ mặt đắc ý của Thanh Thanh mà không tài nào chịu được, mặt nó nhăn nhó vì đau còn cô ta thì cười tươi vì mãn nguyện, thật không công bằng. Tùng Nhân dí sát vào tai nó nói nhỏ:
- Thảo Nguyên nghe lời tôi mau xin lỗi đi, nhanh lên.
Nó nhìn Tùng Nhân thấy cậu ta gật đầu với nó, nó lại nhìn hắn, vẻ mặt hắn vẫn lạnh tanh. Được thôi, nếu không ai tin nó vậy thì nó cũng không cần giải thích cứ xin lỗi cho xong.
- Xin lỗi. – Nó lí nhí trong miệng, mặt úp thẳng xuống đất.
Hắn nhìn sang Thanh Thanh thấy cô ta nhíu mày ngay lập tức quát lên.
- Cô xin lỗi ai thì phải nhìn thẳng vào mặt người đó nói to lên, đó là phép lịch sự cơ bản bộ cô không biết hả? – Hắn vẫn cố làm khó nó trước mặt con mụ xấu xa kia, thật quá đáng mà.
Nó hít một hơi thật sâu, nuốt hết uất nghẹn vào trong, mở to mắt trừng Thanh Thanh, cô ta vẫn cười tươi tắn, từ nãy đến giờ cô ta không hề nói giúp nó một câu vậy mà không ai nghi ngờ chỉ biết đổ lỗi cho nó, không ai biết đằng sau nụ cười đó lại là một con ác quỷ thực thụ.
- Tôi… - Như có thứ gì nghẹn lại ở cổ nó, làm nó không thể nói tiếp nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tùng Nhân nên nó phải. – TÔI XIN LỖI CÔ LÀ LỖI CỦA TÔI, TẤT CẢ LÀ LỖI CỦA TÔI, TÔI XIN LỖI ĐƯỢC CHƯA? – Nó thét lớn kèm theo nước mắt, hắn cũng đột ngột thả tay nó ra làm nó hụt hẫng, chỉ vì câu xin lỗi mà ai cũng muốn dồn nó vào chân tường, thật không công bằng.
"Toàn Phong là tên xấu xa." Nó nuốt nước mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi.
Mất hết lòng tự trọng, chỉ vì câu nói của cô ta mà hắn… hắn không xem nó ra gì hết.
Thanh Thanh không thèm để tâm đến nó, cô ta kéo lấy tay của Toàn Phong: - Thôi không có gì nữa rồi, xuống ăn cơm đi, em nấu xong hết rồi đó. Trước khi đi cô ta còn quay lại cười khiêu khích nữa, tức chết đi được, cứ làm như cô ta là chủ không bằng.
Hắn bỏ đi chẳng thèm đoái hoài đến nó, Tùng Nhân chỉ liếc nhìn nó rồi cũng lướt đi qua, hết rồi, không ai trong nhà này tin tưởng nó cả.
Lát sau, Thanh Thanh trở lại thấy nó ngồi thất thần trên ghế sopha, cô ta cười mỉa nó còn dí sát vào tai nó thì thầm: - Hừ… Mầy không đấu lại tao đâu, con ranh.
Nó dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thanh Thanh.
- Cô cũng đừng nghĩ rằng tôi sẽ sợ cô, có một ngày tôi nhất định sẽ lật bộ mặt giả dối của cô. Con trai có thể bị cô hút hồn vì vẻ đẹp giả tạo của cô nhưng tôi nghĩ… chị Thu Vân nhất định sẽ nghe tôi nói. – Nó nhếch miệng cười.
Thanh Thanh tức đến xanh mặt mày, cô ta nhảy bổ đến tát vào mặt nó, lại còn quật nó xuống nền nhà, lấy hai tay ghì chặt đầu nó, miệng thì cứ la hét om sòm. Đánh người ta mà còn chơi chiêu này nữa.
Hai tên đó vừa nghe tiếng la thất thanh của cô ta liền vội vàng chạy lên, ngay lập tức cô ta nhảy ra khỏi người nó, nằm la liệt dưới sàn nhà, khóc mếu máo, cảnh tường trước mắt hỗn độn không thể nào tả. Nó cũng tức muốn sặc máu, rõ ràng là cô ta đánh nó trước mà, còn nắm tóc nó nữa, vậy mà… nó không thèm nhịn nhục nữa, nó lòm còm bò dậy bay đến chỗ cô ta, tấp cho cô chết luôn, đã chết thì phải chết chung, cả hai tên “mặt lạnh" xông vào kéo nó và cô ta ra. Tùng Nhân giữ chặt lấy tay nó, hắn thì đỡ cô ta đứng dậy, hắn nhìn nó quát lớn.
- Lại chuyện gì nữa đây hả?
- Là cô ta…
- Là em sai, đáng lẽ ra em không nên gọi con bé xuống ăn cơm trong khi con bé đang giận em. Em sai rồi, chị biết chị sai rồi Thảo Nguyên, em đừng giận. – Nó chưa kịp nói gì đã bị Thanh Thanh cướp mất lời nói.
Nó vừa mếu máo vừa lắc đầu phủ nhận. – Không phải, không phải vậy, là cô ta…
- Im đi. – Hắn lại quát nó, hắn lại không cho nó giải thích, hắn thật qua đáng sao nhẫn tâm với nó vậy chứ. – Cô quá đáng lắm rồi. – Hắn nói xong liền đỡ Thanh Thanh về phòng, cô ta còn quay lại cười mỉa với nó một cái. Vậy mà không ai thấy sao? Đúng là mù hết cả rồi.
Nó quay lại nhìn Tùng Nhân nức nở: - Anh có tin tôi không? Thật sự không phải tôi đâu, tôi không…
- Được rồi, tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa đâu. Tôi về phòng nghĩ trước đây, cô cũng nên nghĩ sớm đi.
Cả Tùng Nhân cũng bỏ mặc nó, không ai chịu lắng nghe nó nói, giá mà lúc này có bà và chị Thu Vân ở đây thì cả hai sẽ tin nó, hai người họ sẽ nghe nó giải thích.
Tại sao chứ? Không ai chịu lắng nghe hết vậy hay tại vì nó chỉ là con ôsin nghèo hèn nên không ai tin nó, vậy ra từ trước đến giờ nó đã hiểu nhầm rằng họ đối tốt với nó vì thật sự xem nó như người trong nhà. Thật đáng buồn!
Thần may mắn ơi! Ông đâu rồi, nó đang rất cần ông giúp nó nè, mà sao ông cứ trốn hoài vậy? Phải chăng ông cũng sợ bị liên lụy hay ông cũng xem thường nó. Sao không ai trong cái nhà này chịu nghe nó nói hết vậy? Nó vừa vò đầu bứt tóc vừa đấu tranh nội tâm mãnh liệt
Nó lê cái thân đã mệt rã rời sang phòng Thanh Thanh.
- Cô Thanh Thanh mở cửa để tôi lấy đồ. – Nó uể oải gọi cô ta.
Thanh Thanh mở cửa, tay ôm đống đồ, nhếch miệng cười: - Nhanh quá! Mới đây đã dọn xong hết rồi. – Thanh Thanh dúi đồ vào tay nó, dặn dò. – Nhớ là phải giặt bằng tay nha, đồ tao mặc chỉ toàn hàng hiệu lở như hỏng mầy đền không nổi đâu. – Nói xong cô ta đóng sập cửa lại.
Nó lắc đầu vài cái rồi đi xuống giặt đồ, nó mò mẫm vò từng cái đầm, chiếc váy của cô ta mà tay muốn rụng ra từng ngón, người gì đâu mà màu mè hoa lá hẹ mặc đồ toàn lông chó, lông chồn, đã vậy còn đính kim cương, đá quý gì lên tùm lum, thiệt hết nói nổi. Nó bê cả thao đồ đi phơi rồi lên phòng đi tắm, vừa mới ló đầu ra khỏi nhà tắm đã nghe tiếng cô ta la hét om sòm, thấy lạ nên nó chạy qua xem. Cửa đã mở tung ra từ lúc nào, cô ta ngồi rút trên giường, vẻ mặt sợ sệt, ánh mắt láo lia nhìn xuống sàn nhà. Nó cũng hoảng hốt chạy sọc vào.
- Cô bị gì vậy? – Nó lo lắng hỏi.
- Có… có quái vật. – Thanh Thanh vừa nói vừa đưa tay chỉ xuống sàn, hai mắt nhắm hít.
- Đâu? – Nó khom người nhìn xuống.
- Ở kia… - Tay cô ta chỉ tùm lum hết làm nó muốn hoa cả mắt.
Nó cố dí đầu sát xuống để nhìn kĩ hơn nhưng chẳng thấy gì cả, nó lấy tay chống gối đứng lên, vẻ mặt bất mãn nhìn cô ta.
“ Không biết cô ta định giở trò gì nữa đây? Không lẽ lừa mình vô phòng rồi lát nữa nói mình ăn cắp đồ cũng nên, tốt hơn mình nên đi ra." Nghĩ rồi nó chậc lưỡi nói:
- Tôi chẳng thấy con quái vật nào cả, thôi tôi đi về phòng trước đây. – Nó vừa bước ra cửa cô ta đã thét toáng lên
.
Nó lại phải quay trở vào trong.
- Lại gì nữa vậy?
- Nó đến nữa rồi kìa. – Thanh Thanh đưa tay chỉ con gián đang nằm im lìm trên vách.
Cuối cùng nó cũng thấy, nó thở phù một hơi chán nản.
- Hây… Con gián thì nói con gián đi, bày đặt quái vật làm chi không biết. – Nó nắm lấy râu con gián xoay một trăm lẻ một vòng rồi quẳng qua cửa sổ.
- Ai… ai… ai biết đó là con gì chứ? – Nhìn cô ta lúc sợ sệt mới thật sự giống người, hây... nghĩ cũng lạ từ trước đến giờ chị Thu Vân ở không thấy gì đến khi cô ta dọn vào thì cái gì cũng có, đúng là có sức hấp dẫn.
- Con gián mà cô cũng không biết sao? Tôi cứ nghĩ những người giàu có lại học cao thì cái gì cũng biết ấy chứ. Hì… - Nó nhìn cô ta mỉa mai.
Cô ta biết nó đang cười mình nên đã lên tiếng đuổi nó ra ngoài.
- Không còn gì nữa rồi cô về phòng mình đi, đừng hở chút là chế giễu người khác, đồ thất học, ăn nói mất lịch sự, biến ra khỏi phòng tôi đi.
- Cũng nhờ cô chỉ dạy thôi, không còn gì nữa thì tôi đi về.
Nó ung dung bước ra cửa, cười khoái chí, miệng thì cứ lẩm bẩm: - Thì ra cô ta sợ côn trùng, cứ tưởng trong phim mới có mấy cảnh này chứ. Mai mốt ăn hiếp tôi là cô chết chắc.
Nghĩ cũng lạ, sao phòng chị Thu Vân lại có gián, không thể nào, chắc chắn là cô ta mang vào chứ không đâu hết. Nó gật đầu mấy cái, há to miệng ngáp dài, tự nhiên thấy buồn ngủ.
Nó leo lên giường lăn đùng ra ngủ, nó ngủ đến tận mấy tiếng đồng hồ nó cũng không biết, lúc thức dậy trời đã tối mịt, nó vác cái thân nặng trịt xuống lầu, mình mẩy ê ẩm, hình như bị mặt trời đè. Nó nghe tiếng tivi bật chói lọi, chắc là cái con mụ ăn không ngồi rồi kia chứ còn ai. Từ trên cầu thang nó vênh váo cất tiếng.
- Cô ăn không ngồi rồi suốt ngày chỉ biết mở tivi bộ không biết tốn tiền điện hả? Lo mà xuống bếp làm thức ăn đi, tối nay tôi sẽ ra ngoài ăn, không làm cho cô đâu.
Nó hí hửng cười, nghĩ cô ta đang tức điên lên và ngồi trên ghế khóc lóc van xin nó, nhưng không phải như nó nghĩ, khi tiếng nói nó vừa dứt không còn nghe thấy tiếng gì nữa, âm thanh tivi cũng biến mất thay vào đó là không khí yên lặng. Nó định đảo xuống bếp lấy gì đó lót dạ sẵn tiện làm thức ăn cho cô ta nhưng khi không còn nghe bất cứ điều gì nó mới ngoái đầu lại nhìn, Thanh Thanh chạy đâu rồi không biết chỉ còn thấy bốn con mắt đang trừng lên nhìn nó. Híc… hai tên đó về khi nào vậy ta? Hai người họ đã nghe hết những lời nó nói chưa? Cả ba mặt đối mặt nhìn nhau, nó cố tỏ ra bình tĩnh.
- Ủa. Hai người về khi nào vậy? Còn… còn cô ta đâu?
- Bọn tôi về lúc trưa, thấy cô ngủ nên không đánh thức, cô nói cô ta nghĩa là sao? – Toàn Phong nhìn nó bằng con mắt sắc lạnh.
- Ờ… - Nó cứng đơ họng. Sao hắn đột nhiên thay đổi thái độ vậy, mới hôm trước còn bênh vực nó mà.
Tùng Nhân nghiêm nghị nhìn nó, sắc mặt cậu ta cũng thay đổi từ khi nghe nó nói câu đó.
- Cô ta là Thanh Thanh phải không?
- À… mọi chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu, thật ra tôi chỉ đùa thôi mà. Hì hì… - Nó cười gượng gạo, vẫy vẫy hai tay. – Thôi để tôi đi làm đồ ăn tối ha.
- Đùa? Vậy những lời cô nói trên cầu thang cũng là đùa. – Tùng Nhân cười nhếch môi.
- Ơ… ừ là đùa. – Nó thản nhiên lên tiếng.
- Dù gì Thanh Thanh cũng là khách và cô ấy lớn tuổi hơn cô nên đừng bao giờ xưng hô hay ăn nói thô lỗ như vậy hiểu chưa? – Toàn Phong nhỏ nhẹ khuyên nó.
Cái tên này ngộ chưa? Hắn không biết những ngày qua cô ta ức hiếp nó như thế nào mà còn ở đó kêu cô ta phải thế này thế nọ. Còn cái tên Tùng Nhân nữa, cứ gặp Thanh Thanh là cứ như gặp mẹ cậu ta vậy, cái gì cũng Thanh Thanh. Có ai biết nổi khổ của nó chứ. Sự thật là vừa rồi nó chỉ định chọc cô ta một chút thôi mà, có phải thật đâu vậy mà cứ làm cho lớn ra.
Thanh Thanh từ dưới bếp xuất hiện, vẻ mặt hiền hậu hẳn ra, không biết định tung chiêu gì nữa đây. Cô ta nhỏ nhẹ hơn hẳn lúc trưa.
- Không sao đâu anh. Ở nhà cô bé và em còn xưng hô mầy tao nữa là. – Thanh Thanh nhìn nó cười. – Đúng không Thảo Nguyên?
Nụ cười đắc ý của cô ta làm nó phát ói chết được, gì mà xưng hô mầy tao chứ? Định vu oan cho nó chứ gì? Không dễ đâu.
- Tôi xưng hô mầy tao với chị khi nào chứ? Ăn nói cho cẩn thận vào đó. – Nó tức tối thét lên.
- Ây... sao em lại gọi bằng chị rồi. Thảo Nguyên đừng sợ, không có gì đâu. Chị em với nhau cả, thật cảm ơn em tạo cơ hội cho chị làm hết việc nhà như vậy khi chị ở đây chị sẽ không thấy khó xử vì mình phải ăn không ngồi rồi. – Từng câu từng chữ của Thanh Thanh như cố ám chỉ rằng nó là người lười biếng để cô ta làm hết mọi chuyện.
Nó trợn mắt nhìn bộ mặt giả nai của Thanh Thanh mà máu muốn dồn hết lên não, nó không thể nhịn cô ta được nữa rồi, muốn tát cho cô ta một cái quá. Rõ ràng bắt nó làm hết mọi chuyện giờ lại nói như thể nó kề dao vào cổ bắt cô ta làm.
- Chị nói gì chứ? Tôi bắt chị làm việc nhà khi nào hả? Lúc trưa là tôi đã… - Nó chưa kịp nói hết câu đã bị cô ta chặn ngang họng.
- Chị nói là không sao đâu mà, hai người họ sẽ không la em đâu. – Thanh Thanh nhìn sang phía Toàn Phong cười dịu dàng. - Anh nói đúng không?
Cả Toàn Phong và Tùng Nhân đều không biết đã xảy ra chuyện gì, cách nói chuyện của hai người này làm họ rối trí, nhưng nghĩ kĩ lại lời nói, hành động của nó thì họ nghĩ rằng trong chuyện này người sai là nó, dù gì nó cũng không nên bắt Thanh Thanh làm hết công việc nhà như thế.
Nó thì đang sôi máu lẫn gan, nó thật chịu hết nổi với kiểu cách khua môi múa mép của cô ta rồi, nó giơ tay định tát vào mặt cô ta một cái cho hả cơn giận thì bị Toàn Phong giữ lại.
- Trong chuyện này người sai là cô nên đừng giở trò bạo lực trong cái nhà này, mau xin lỗi Thanh Thanh đi. – Toàn Phong siết chặt tay nó.
- Tôi không có lỗi, là cô ta đã đổ oan cho tôi. – Nó nhất quyết không chịu xin lỗi, tính nó là vậy hễ bị vu oan là cứ ùng ùng lên như trời sập.
- Tôi còn lạ gì cái tính đanh đá, bướng bĩnh của cô nữa. Tôi chỉ tin những điều mắt tôi thấy tai tôi nghe, quả thật là từ lúc về đến giờ tôi chỉ thấy một mình Thanh Thanh tất bật dọn dẹp còn cô thì tôi không thấy đâu chỉ nghe được những lời thô thiển thốt ra từ miệng cô khi cô thức dậy và tôi nghĩ Thanh Thanh chẳng có lý do gì để đổ oan cho cô cả vì tôi đã quen cô ấy từ nhỏ đến lớn nên hiểu rất rõ con người cô ấy.
Từ nhỏ đến lớn sao? Chuyện này hắn đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, giờ đang cố nói cho nó biết phải không? Hèn gì lúc trưa cô ta tự tin như vậy thì ra là biết hôm nay hắn về. Nói thế chẳng phải hắn sẽ tin cô ta chứ? Nhưng mà dù cho lúc nhỏ cô ta hiền hậu như thế nào thì có ai dám chắc rằng lớn lên cô ta sẽ không thay đổi, dù hắn không biết đến điều này chăng nữa thì cũng không nên bảo đảm như vậy, nói gì thì nó đã trải nghiệm con người hiểm độc của cô ta trước còn gì, nên nó sẽ không xin lỗi đâu.
- Anh chắc chắn đến vậy sao? – Không hiểu sao tim nó như bị ai bóp nghẹn khi nghe hắn nói.
- Đừng nói nhiều mau xin lỗi đi, nhanh lên. – Hắn vặn chặt cổ tay nó làm nó đau điếng đến nổi rơi cả nước mắt, nó không những khóc vì đau mà còn vì uất ức, tên này cứ như vậy mà tin cô ta hả?
Tùng Nhân thấy tình hình không ổn nên vội chụp ngay lấy tay Toàn Phong. – Dừng lại đi anh, cô ta đang khóc kìa.
- Em đừng xen vào, để xem cô ta cứng đầu đến mức nào. – Hắn vẫn nhất quyết không buông. - Xin lỗi mau.
Hắn cũng thấy nó đang khóc, nhưng vì bảo vệ nó nên hắn phải làm vậy, hắn biết sắp tới đây nó sẽ phải ở nhà một mình, chắc hẳn sẽ bị Thanh Thanh dồn ép, tính luôn nợ mới lẫn cũ, nên để nó được đối tốt một chút hắn phải để Thanh Thanh vừa lòng.
Nó nhìn vẻ mặt đắc ý của Thanh Thanh mà không tài nào chịu được, mặt nó nhăn nhó vì đau còn cô ta thì cười tươi vì mãn nguyện, thật không công bằng. Tùng Nhân dí sát vào tai nó nói nhỏ:
- Thảo Nguyên nghe lời tôi mau xin lỗi đi, nhanh lên.
Nó nhìn Tùng Nhân thấy cậu ta gật đầu với nó, nó lại nhìn hắn, vẻ mặt hắn vẫn lạnh tanh. Được thôi, nếu không ai tin nó vậy thì nó cũng không cần giải thích cứ xin lỗi cho xong.
- Xin lỗi. – Nó lí nhí trong miệng, mặt úp thẳng xuống đất.
Hắn nhìn sang Thanh Thanh thấy cô ta nhíu mày ngay lập tức quát lên.
- Cô xin lỗi ai thì phải nhìn thẳng vào mặt người đó nói to lên, đó là phép lịch sự cơ bản bộ cô không biết hả? – Hắn vẫn cố làm khó nó trước mặt con mụ xấu xa kia, thật quá đáng mà.
Nó hít một hơi thật sâu, nuốt hết uất nghẹn vào trong, mở to mắt trừng Thanh Thanh, cô ta vẫn cười tươi tắn, từ nãy đến giờ cô ta không hề nói giúp nó một câu vậy mà không ai nghi ngờ chỉ biết đổ lỗi cho nó, không ai biết đằng sau nụ cười đó lại là một con ác quỷ thực thụ.
- Tôi… - Như có thứ gì nghẹn lại ở cổ nó, làm nó không thể nói tiếp nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tùng Nhân nên nó phải. – TÔI XIN LỖI CÔ LÀ LỖI CỦA TÔI, TẤT CẢ LÀ LỖI CỦA TÔI, TÔI XIN LỖI ĐƯỢC CHƯA? – Nó thét lớn kèm theo nước mắt, hắn cũng đột ngột thả tay nó ra làm nó hụt hẫng, chỉ vì câu xin lỗi mà ai cũng muốn dồn nó vào chân tường, thật không công bằng.
"Toàn Phong là tên xấu xa." Nó nuốt nước mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi.
Mất hết lòng tự trọng, chỉ vì câu nói của cô ta mà hắn… hắn không xem nó ra gì hết.
Thanh Thanh không thèm để tâm đến nó, cô ta kéo lấy tay của Toàn Phong: - Thôi không có gì nữa rồi, xuống ăn cơm đi, em nấu xong hết rồi đó. Trước khi đi cô ta còn quay lại cười khiêu khích nữa, tức chết đi được, cứ làm như cô ta là chủ không bằng.
Hắn bỏ đi chẳng thèm đoái hoài đến nó, Tùng Nhân chỉ liếc nhìn nó rồi cũng lướt đi qua, hết rồi, không ai trong nhà này tin tưởng nó cả.
Lát sau, Thanh Thanh trở lại thấy nó ngồi thất thần trên ghế sopha, cô ta cười mỉa nó còn dí sát vào tai nó thì thầm: - Hừ… Mầy không đấu lại tao đâu, con ranh.
Nó dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thanh Thanh.
- Cô cũng đừng nghĩ rằng tôi sẽ sợ cô, có một ngày tôi nhất định sẽ lật bộ mặt giả dối của cô. Con trai có thể bị cô hút hồn vì vẻ đẹp giả tạo của cô nhưng tôi nghĩ… chị Thu Vân nhất định sẽ nghe tôi nói. – Nó nhếch miệng cười.
Thanh Thanh tức đến xanh mặt mày, cô ta nhảy bổ đến tát vào mặt nó, lại còn quật nó xuống nền nhà, lấy hai tay ghì chặt đầu nó, miệng thì cứ la hét om sòm. Đánh người ta mà còn chơi chiêu này nữa.
Hai tên đó vừa nghe tiếng la thất thanh của cô ta liền vội vàng chạy lên, ngay lập tức cô ta nhảy ra khỏi người nó, nằm la liệt dưới sàn nhà, khóc mếu máo, cảnh tường trước mắt hỗn độn không thể nào tả. Nó cũng tức muốn sặc máu, rõ ràng là cô ta đánh nó trước mà, còn nắm tóc nó nữa, vậy mà… nó không thèm nhịn nhục nữa, nó lòm còm bò dậy bay đến chỗ cô ta, tấp cho cô chết luôn, đã chết thì phải chết chung, cả hai tên “mặt lạnh" xông vào kéo nó và cô ta ra. Tùng Nhân giữ chặt lấy tay nó, hắn thì đỡ cô ta đứng dậy, hắn nhìn nó quát lớn.
- Lại chuyện gì nữa đây hả?
- Là cô ta…
- Là em sai, đáng lẽ ra em không nên gọi con bé xuống ăn cơm trong khi con bé đang giận em. Em sai rồi, chị biết chị sai rồi Thảo Nguyên, em đừng giận. – Nó chưa kịp nói gì đã bị Thanh Thanh cướp mất lời nói.
Nó vừa mếu máo vừa lắc đầu phủ nhận. – Không phải, không phải vậy, là cô ta…
- Im đi. – Hắn lại quát nó, hắn lại không cho nó giải thích, hắn thật qua đáng sao nhẫn tâm với nó vậy chứ. – Cô quá đáng lắm rồi. – Hắn nói xong liền đỡ Thanh Thanh về phòng, cô ta còn quay lại cười mỉa với nó một cái. Vậy mà không ai thấy sao? Đúng là mù hết cả rồi.
Nó quay lại nhìn Tùng Nhân nức nở: - Anh có tin tôi không? Thật sự không phải tôi đâu, tôi không…
- Được rồi, tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa đâu. Tôi về phòng nghĩ trước đây, cô cũng nên nghĩ sớm đi.
Cả Tùng Nhân cũng bỏ mặc nó, không ai chịu lắng nghe nó nói, giá mà lúc này có bà và chị Thu Vân ở đây thì cả hai sẽ tin nó, hai người họ sẽ nghe nó giải thích.
Tại sao chứ? Không ai chịu lắng nghe hết vậy hay tại vì nó chỉ là con ôsin nghèo hèn nên không ai tin nó, vậy ra từ trước đến giờ nó đã hiểu nhầm rằng họ đối tốt với nó vì thật sự xem nó như người trong nhà. Thật đáng buồn!
Thần may mắn ơi! Ông đâu rồi, nó đang rất cần ông giúp nó nè, mà sao ông cứ trốn hoài vậy? Phải chăng ông cũng sợ bị liên lụy hay ông cũng xem thường nó. Sao không ai trong cái nhà này chịu nghe nó nói hết vậy? Nó vừa vò đầu bứt tóc vừa đấu tranh nội tâm mãnh liệt
Tác giả :
Cat.md