Osin Lạnh Lùng Của Thiếu Gia!
Chương 4: Mặt Trăng, Mặt Trời
Nó khóc? Khóc vì gì chứ?
Vì nó cảm thấy tủi thân chăng?
Có thể!
Vì nó thấy hụt hẫng, mất mát gì đó?
Nhiều phần trăm!
Nhưng việc nó đã yêu hắn là không thể nào, vì trong khi hắn sáng chói như mặt trời trong mắt mọi người thì nó lại là một mặt trăng thầm lặng, cô đơn. Tất nhiên, mặt trời và mặt trăng không thể hòa hợp, cũng không thể bên nhau. Tình yêu mà xa vời như thế thì đâu còn hạnh phúc.
Nó cứ mang theo tâm trạng ấy mà gục xuống bàn ngủ, Hoàng Bảo Vũ ngồi bên cạnh gương đôi mắt nhàm chán nhìn mọi thứ xung quanh rồi cầm chiếc điện thoại sang trọng ra chơi game. Hắn thì nghe nhạc rất thảnh thơi, chỉ duy nhất cô gái mắt xanh lục Mai Thanh Ngân vẫn chăm chú nghe giảng bài.
Thời gian ì ạch bước đi, từng tiết học cũng theo đó mà lập lờ trôi qua trong sự nhàm chán, nhạt nhẻo. Giáo viên nhắc lại kiến thức cũ một cách tỉ mỉ và lấy đó làm tự hào khi chứng minh cho đám học sinh thấy nền tảng kiến thức vững chắc của mình. Trong lớp chỉ duy nhất hai âm thanh tồn tại lúc này là tiếng giảng của giáo viên và tiếng gõ đều đều của phấn lên mặt bảng.
Tùng... Tùng... Tùng
Tiếng trống ra về đã điểm, 5 tiết học cứ thế mà kết thúc, học sinh cũng ùa ra lớp như đàn kiến bị chọc ổ. Nó nhanh chóng xếp tập vở vào cặp, mặc dù không học gì nhưng cũng lôi sách ra trưng. Nó thong thả cất từng bước đi đều đều ra khỏi lớp, chợt tiếng nói quen thuộc của hắn vang lên:
-Này, mày không đợi tao về à?
-Em định ra lấy xe để không một hồi kẹt xe.
Nó với đại một cái lí do nào đó để bù cho sự buồn không mặc định của mình, nhưng cái thái độ hờ hững của nó lại khiến người khác nghi ngờ thêm. Hắn ừ nhẹ rồi để nó đi.
-Tối đi bar không?
Hắn quay lại hỏi Bảo Vũ và Thanh Ngân khi đã thấy bóng nó khuất dần theo ánh chiều tà.
-Ok
Bảo Vũ vui vẻ trả lời, Thanh Ngân lên tiếng:
-Đi bar à, chắc không đi đâu, chị còn phải học nữa.
-Côn đồ giả làm trí thức kìa lão đại.
Cậu kiều tay hắn làm bộ mặt mỉa mai cô, hắn ùa theo:
-Phải, làm chị của bang chủ thế giới ngầm thì làm sao là người thường được nhỉ?!
-Thôi đi hai đứa, đi thì đi có cần làm nhục chị thế không hả?
Mai Thanh Ngân phồng má trả lời. Hắn thôi không giỡn nữa, nghiêm giọng ra dáng bang chủ:
-Vậy 8h có mặt tại bar cũ.
-OK
Cậu gật đầu còn cô thì như có thắc mắc gì đó, lên tiếng hỏi hắn:
-Mà này Hàn Phong, cô gái hồi nãy là ai vậy?
-À, là osin nhà em, chi vậy chị?
Hắn nhàn nhạt trả lời.
-Tại chị thắc mắc à mà nè, hình như con bé có gì đó hơi buồn á.
-Sao cơ, buồn vì việc gì cơ chứ?
Hàn Phong ơi Hàn Phong, có cần vô tâm đến vậy không, biểu hiện kì lạ của nó như vậy mà hắn không thèm để tâm. Cô chống cầm suy ngẫm:
-Có thể con bé thấy buồn vì nhà ngươi không ngồi cùng nó.
Vừa nói, cô vừa chỉ thẳng vào mặt hắn, xong cô cười ha hả làm bộ đắc ý. Hắn nãy giờ sực nhớ đến việc từ đầu tiết nó vẫn ngồi cùng với Bảo Vũ, thật khó chịu.
Vì nó cảm thấy tủi thân chăng?
Có thể!
Vì nó thấy hụt hẫng, mất mát gì đó?
Nhiều phần trăm!
Nhưng việc nó đã yêu hắn là không thể nào, vì trong khi hắn sáng chói như mặt trời trong mắt mọi người thì nó lại là một mặt trăng thầm lặng, cô đơn. Tất nhiên, mặt trời và mặt trăng không thể hòa hợp, cũng không thể bên nhau. Tình yêu mà xa vời như thế thì đâu còn hạnh phúc.
Nó cứ mang theo tâm trạng ấy mà gục xuống bàn ngủ, Hoàng Bảo Vũ ngồi bên cạnh gương đôi mắt nhàm chán nhìn mọi thứ xung quanh rồi cầm chiếc điện thoại sang trọng ra chơi game. Hắn thì nghe nhạc rất thảnh thơi, chỉ duy nhất cô gái mắt xanh lục Mai Thanh Ngân vẫn chăm chú nghe giảng bài.
Thời gian ì ạch bước đi, từng tiết học cũng theo đó mà lập lờ trôi qua trong sự nhàm chán, nhạt nhẻo. Giáo viên nhắc lại kiến thức cũ một cách tỉ mỉ và lấy đó làm tự hào khi chứng minh cho đám học sinh thấy nền tảng kiến thức vững chắc của mình. Trong lớp chỉ duy nhất hai âm thanh tồn tại lúc này là tiếng giảng của giáo viên và tiếng gõ đều đều của phấn lên mặt bảng.
Tùng... Tùng... Tùng
Tiếng trống ra về đã điểm, 5 tiết học cứ thế mà kết thúc, học sinh cũng ùa ra lớp như đàn kiến bị chọc ổ. Nó nhanh chóng xếp tập vở vào cặp, mặc dù không học gì nhưng cũng lôi sách ra trưng. Nó thong thả cất từng bước đi đều đều ra khỏi lớp, chợt tiếng nói quen thuộc của hắn vang lên:
-Này, mày không đợi tao về à?
-Em định ra lấy xe để không một hồi kẹt xe.
Nó với đại một cái lí do nào đó để bù cho sự buồn không mặc định của mình, nhưng cái thái độ hờ hững của nó lại khiến người khác nghi ngờ thêm. Hắn ừ nhẹ rồi để nó đi.
-Tối đi bar không?
Hắn quay lại hỏi Bảo Vũ và Thanh Ngân khi đã thấy bóng nó khuất dần theo ánh chiều tà.
-Ok
Bảo Vũ vui vẻ trả lời, Thanh Ngân lên tiếng:
-Đi bar à, chắc không đi đâu, chị còn phải học nữa.
-Côn đồ giả làm trí thức kìa lão đại.
Cậu kiều tay hắn làm bộ mặt mỉa mai cô, hắn ùa theo:
-Phải, làm chị của bang chủ thế giới ngầm thì làm sao là người thường được nhỉ?!
-Thôi đi hai đứa, đi thì đi có cần làm nhục chị thế không hả?
Mai Thanh Ngân phồng má trả lời. Hắn thôi không giỡn nữa, nghiêm giọng ra dáng bang chủ:
-Vậy 8h có mặt tại bar cũ.
-OK
Cậu gật đầu còn cô thì như có thắc mắc gì đó, lên tiếng hỏi hắn:
-Mà này Hàn Phong, cô gái hồi nãy là ai vậy?
-À, là osin nhà em, chi vậy chị?
Hắn nhàn nhạt trả lời.
-Tại chị thắc mắc à mà nè, hình như con bé có gì đó hơi buồn á.
-Sao cơ, buồn vì việc gì cơ chứ?
Hàn Phong ơi Hàn Phong, có cần vô tâm đến vậy không, biểu hiện kì lạ của nó như vậy mà hắn không thèm để tâm. Cô chống cầm suy ngẫm:
-Có thể con bé thấy buồn vì nhà ngươi không ngồi cùng nó.
Vừa nói, cô vừa chỉ thẳng vào mặt hắn, xong cô cười ha hả làm bộ đắc ý. Hắn nãy giờ sực nhớ đến việc từ đầu tiết nó vẫn ngồi cùng với Bảo Vũ, thật khó chịu.
Tác giả :
K-Mây