Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 147
Chương 147:
Mới chỉ ba năm Lâm Quán Quán và Cơ Dã Hỏa kẻ xướng người họa, trực tiếp khiến Tiêu Dục khó chịu.
Đặc biệt là!
Lâm Quán Quán cười tươi như hoa khi đối mặt với Cơ Dã Hỏa, nhưng cô lại có vẻ mặt kinh tởm khi nhìn anh.
Anh không khỏi nhớ lại ba năm trước, khi anh và Lâm Quán Quán vẫn chưa chia tay.
Khi đó, đôi mắt cô tràn đầy ánh sáng khi nhìn anh, như thể anh là mặt trời của cô, là người quan trọng nhất trên thế giới này!
Chỉ mới ba năm!
Tất cả đã thay đồi!
Ha ha- Nực cười!
Khi đó, cô nói anh là người cô yêu nhất trong cuộc đời, nhưng bây giờ cô lại hoàn toàn ném anh sang một bên!
Còn có tình thân thiết với em trai anh!
“Lâm Quán Quán, đây có phải là sự trả thù của em đối với anh không?"
“Trả thù?"
Tiêu Dục ché nhạo, “Anh không biết em đã cho A Dận bùa mê thuốc lú gì để bắt em ấy phải nghe lời em! Có bao nhiêu là ngôi sao lớn của giới giải trí, vì sao lại cứ phải là A Dận, rõ ràng em cố ý làm vậy! Em muốn thấy anh em anh huynh đệ tương tàn, như vậy em có thẻ đạt được mục đích trả thù anh! “
Lâm Quán Quán,"… “
Cô nhìn Tiêu Dục kinh ngạc!
Chà chà!
Vừa rồi anh ta còn nghỉ ngờ cô tiếp cận Cơ Dã Hỏa để giảng hòa với anh ta, giờ lại bị từ chối, lại lập tức nghĩ đên việc cô xúi giục em trai anh ta.
Lâm Quán Quán cô làm việc gì, không lẽ cũng phải dính líu tới Tiêu Dục sao?
Thật là thú vị!
Anh ta quá yêu bản thân rồi.
“Tiêu Dục … Thật sự rất tiếc khi anh không gia nhập làng giải trí với tư cách là một nhà biên kịch."
Thú vị quát Cô không thể chấp nhận được sự hoang tưởng này.
“Phụt"
Cơ Dã Hỏa không nhin được, không khỏi phụt cười, Tiêu Dục nắm chặt tay lại, sắc mặt hoàn toàn không đẹp mắt.
Lâm Quán Quán nhún vai.
Tâm lý càng ngày càng kém rồi đó, vẻ mặt lạnh lùng năm đó bình tĩnh đạp cô chảy máu giờ sao không thấy nữa?
Ha hat Lâm Quán Quán không thèm để ý đến anh ta, vỗ nhẹ vào cánh tay Cơ Dã Hỏa , “Anh có muốn đi không?"
“Đương nhiên là đi rồi!"
Cơ Dã Hỏa rời đi không chút do dự.
Tuy nhiên.
Vừa đi đến góc đường, đã thấy Lâm Vi xuất hiện phía trước.
Lâm Vi trang điểm thanh thoát, với máu tóc đen dài thẳng xõa xung quanh vai, một chiếc váy màu trắng tinh khiết, và một đôi giày cao gót màu trắng 7cm, đi từ xa lại vạt áo tung bay, nhìn qua như một tiên nữ.
Tuy nhiên!
Cô ta như thế này cũng chỉ có thể lừa Tiêu Dục thôi.
Tiêu Dục thấy cô đi tới, nét mặt hơi cải thiện, “Sao em lại ở đây?"
“Thấy anh đi lâu như vậy không về, trong lòng có chút lo lắng, nên đi ra ngoài xem một chút."
Khi đi ngang qua Lâm Quán Quán và Cơ Dã Hỏa, Lâm Vi dừng lại, cô ta đưa tay ra, như thể muốn chạm vào Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán tránh đi trong tiềm thức.
Lâm Vi dường như đã bị tổn thương nặng nề, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên đáng thương, “Chị, chị vẫn không chịu tha thứ cho em…"
Lâm Quán Quán trọn mắt nói: “Xin mời bắt đầu màn biểu diễn của cô đi"
LâmVb Lòng bàn tay nắm chặt thành nắm đắm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Lâm Vi kìm nén tức giận, ngẳng đầu lên, hai mắt đã ngắn lệ, “Chị, dù hôm nay không gặp, em cũng phải nói chuyện với chị."
Nhưng Lâm Vi đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lâm Quán Quán.
Được rồi!
Trong khi nhìn Tiêu Dục trìu mến, vẫn có thể quan sát rõ ràng cô rời đi, còn đúng lúc kéo được tay cô.
Lâm Quán Quán thực sự là phục sát đắt.
“Còn chuyện gì không?"
“Chị… em biết chị không thể tha thứ cho em, nhưng…
nhưng chị không thẻ trút giận lên bố được."
Tiêu Dục sửng sốt, “Chú Lâm ?"
“Phải ! “Lâm Vi bật khóc," Em không biết chị đã làm gì với bố, khoảng thời gian này ông ấy đã thay đổi như trở thành một người khác, mỗi khi nghe đến tên chị ông ấy lại run rẩy, vẻ mặt kinh hãi. “
Lâm Quán Quán cười lạnh.
Quả nhiên!
Cách hiệu quả nhất để đối phó với cặn bã đó là bạo lực.
“Chị … chị hận thì trách em, em chịu hết! Nhưng dù sao chị cũng là con gái ruột của bó, bố nuôi chị từ nhỏ đến lớn, dù không có công lao cũng có khổ lao, chỉ cần nhìn đến thân phận bồ ruột thôi, chị cũng không nên đối với ông ấy tàn nhẫn như vậy! “
" Chị … Em cầu xin chị, sau này dù muốn trả thù thế nào, cứ nhằm vào em, có thể đánh em mắng em. tôi, cho dù muốn giết em, em cũng không phàn nàn, nhưng em cầu xin chị, đừng hại bố nữa! “
Cơ Dã Hỏa ngạc nhiên nhìn Lâm Quán Quán.
Lâm Vi ánh mắt lóe lên.
Cô chính là có tình nói điều này với Cơ Dã Hỏa.
Hừ!
Cô muốn loại bỏ khả năng Lâm Quán Quán và anh A Dục, nhưng cô cũng không thể để Lâm Quán Quán và Cơ Dã Hỏa ở bên nhau được.
Cơ Dã Hỏa là em trai của Tiêu Dục, là thần tượng quốc dân trong giới, đẹp trai nhiều tiền … Cô muốn cắt đứt tình cảm của Cơ Dã Hỏa với Lâm Quán Quán.
* Cô nói xong chưa?"
“Chưa…"
Lâm Quán Quán kéo kéo lỗ tai , “Vậy cô tiếp tục đi!"
“…" Lâm Vi chống lại dục vọng muốn xé nát cô, hai mắt lóe lên kịch liệt, nhưng lại giả vờ lo lắng cho cô, “Chị, chị, chị phải trân trọng bản thân, trước đây, em không biết rằng Cơ Dã Hỏa là em trai của anh A Dục, vì vậy em máy lời này cũng không tiện nói nhiều, nhưng bây giờ … vì anh A Dục, em vẫn phải nói những điều này."
“Vô nghĩa quái “
Lâm Vi mặt mày co quắp kịch liệt.
Cô ta hít một hơi thật sâu, thuyết phục một cách chân thành, “Chị, lần trước em và chị họ đi trung tâm mua sắm, lúc đó thấy chị vẫn đang ở cùng Tiêu Diễn, nhị công tử của tập đoàn Tiêu thị, Tiêu Diễn còn đưa cho chị thẻ đen để tiêu xài… “
Lâm Vi cố ý nói nửa vời, cho người ta không gian tưởng tượng vô hạn. Cuối cùng, cô ta nói," Chị, chị không chỉ đùa giỡn tình cảm của người khác, còn phá hỏng cả bản thân!