Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 91: Sau cùng tính sổ cô
Vì thế, sau một hồi điện thoại gọi đi, kế tiếp nửa giờ, cả văn phòng rộng lớn bỗng nhộn nhịp hẳn lên, trợ lý vào được một cái lại một cái.
Nhưng chưa đầy 3 phút, tất cả đều bị đuổi ra ngoài.
Trợ lý của Thi Cận Dương rất nhiều, cả Phương Trì Hạ, hơn mười mấy người.
Trừ nhân vật chính đến bóng cũng không thấy, tất cả đều thay phiên tiến vào ra, nhưng vị Thái tử gia ngồi trên ghế sofa kia, vẫn chưa được hầu hạ chu đáo.
Thi Cận Dương hôm nay đặc biệt có kiên nhẫn, đem người toàn bộ đều kêu xong rồi, sắc mặt vẫn khó coi, lâu lâu lại phun một câu, “Có cần tôi gọi người từ Hoàng Thành tới không?"
Hoàng thành, thành phố C nổi tiếng nhiều hộp đêm, chố ăn,uống,ngủ nghỉ đủ cả.
Lạc Dịch Bắc mắt liếc anh ta một cái, rất cao lãnh mà trả lời, “cút!"
anh ta tưởng anh đang tuyển hoa hậu sao?
“Tôi bảo anh pha trà như vậy bắt bẻ làm cái gì? Uống trà hay uống người pha trà?" Thi Cận Dương nhịn không được.
Lạc Dịch Bắc chớp chớp mắt, khi anh ta nói xong khóe môi bỗng nhiên cười như không cười ngoéo một cái.
Anh thật muốn nuốt người nào đó!
Thi Cận Dương bất động quan sát phản ánh của anh, ánh mắt trầm trầm.
Đây là thái độ gì vậy?
“Được, tôi cũng chỉ là tiện đường qua đây, anh cứ bận việc anh, có thời gian thì nói chuyện." Lạc Dịch Bắc chỉnh lại cổ áo, làm như không có chuyện gì rồi đi ra ngoài.
Lời anh như gió thoảng mây trôi, cứ như sự huyên náo trong cả căn phòng không liên quan gì đến anh, dáng vẻ hết sức nhàn nhã.
Thi Cận Dương im lặng nhìn anh rời đi, Phương Trì Hạ vẫn đứng đó, ánh mắt càng trầm.
Lạc Dịch Bắc tuy rằng trước nay đều không dễ hầu hạ, nhưng là lại sẽ không vô cớ chạy tới gây sự, hai người là bạn tốt nhiều năm như vậy, Thi Cận Dương rất hiểu tính cách anh ta.
Hôm nay là vì cái gì?
Phương Trì Hạ trong khoảng thời gian này vẫn hay lui tới phòng trà, thấy ai đi vào liền giữ lại hỏi Lạc Dịch Bắc đã đi hay chưa.
Thật vất vả, mãi mới hay tin anh ta đã rời đi, lúc đi ra, lúc biết tin thì anh đã đi được 40 phút rồi.
Lúc quay về công ty, Thi Cận Dương cũng có mặt ở đó, đứng tựa bên bàn nhìn cô không chớp mắt, như là đang đợi cô.
“Làm sao vậy? Trên mặt tôi có gì sao?" Phương Trì Hạ không được tự nhiên, sờ sờ mặt.
“Không có, chỉ là muốn hỏi cô chuyện đi Italy suy nghĩ thế nào." Thi Cận Dương cười.
“Chuyện đó tôi phải suy nghĩ thêm?" Cơ hội như vậy khó có được, Phương Trì Hạ không muốn từ chối, nhưng là Lạc Dịch Bắc, lại có chút do dự.
“Ừ, không còn gì nữa, tôi vào trước." Thi Cận Dương cũng không nói thêm gì, xoay người đi.
Chỉ vì 1 chút gặp Lạc Dịch Bắc, cả ngày Phương Trì Hạ thất thần.
không hiểu vì sao Lạc Dịch Bắc đột nhiên tới, đơn giản trùng hợp sao? Hay là anh đã biết gì đó?
Trong lòng thực hoang mang, cả chặng đường Phương Trì Hạ vẫn không nghĩ thông suốt.
Trở về nhà, Lạc Dịch Bắc không có ở nhà.
Phương Trì Hạ cũng không định chờ anh về, xong bữa tối, ôm con mèo mà anh tặng cho cô, vào phòng ngủ trước.
Nửa đêm, cửa phòng mở ra, đầu giường khẽ lõn xuống, chờ cô mở to mắt, trong bóng tối, một thân ảnh đã tùy theo đè ép lên.
Nhưng chưa đầy 3 phút, tất cả đều bị đuổi ra ngoài.
Trợ lý của Thi Cận Dương rất nhiều, cả Phương Trì Hạ, hơn mười mấy người.
Trừ nhân vật chính đến bóng cũng không thấy, tất cả đều thay phiên tiến vào ra, nhưng vị Thái tử gia ngồi trên ghế sofa kia, vẫn chưa được hầu hạ chu đáo.
Thi Cận Dương hôm nay đặc biệt có kiên nhẫn, đem người toàn bộ đều kêu xong rồi, sắc mặt vẫn khó coi, lâu lâu lại phun một câu, “Có cần tôi gọi người từ Hoàng Thành tới không?"
Hoàng thành, thành phố C nổi tiếng nhiều hộp đêm, chố ăn,uống,ngủ nghỉ đủ cả.
Lạc Dịch Bắc mắt liếc anh ta một cái, rất cao lãnh mà trả lời, “cút!"
anh ta tưởng anh đang tuyển hoa hậu sao?
“Tôi bảo anh pha trà như vậy bắt bẻ làm cái gì? Uống trà hay uống người pha trà?" Thi Cận Dương nhịn không được.
Lạc Dịch Bắc chớp chớp mắt, khi anh ta nói xong khóe môi bỗng nhiên cười như không cười ngoéo một cái.
Anh thật muốn nuốt người nào đó!
Thi Cận Dương bất động quan sát phản ánh của anh, ánh mắt trầm trầm.
Đây là thái độ gì vậy?
“Được, tôi cũng chỉ là tiện đường qua đây, anh cứ bận việc anh, có thời gian thì nói chuyện." Lạc Dịch Bắc chỉnh lại cổ áo, làm như không có chuyện gì rồi đi ra ngoài.
Lời anh như gió thoảng mây trôi, cứ như sự huyên náo trong cả căn phòng không liên quan gì đến anh, dáng vẻ hết sức nhàn nhã.
Thi Cận Dương im lặng nhìn anh rời đi, Phương Trì Hạ vẫn đứng đó, ánh mắt càng trầm.
Lạc Dịch Bắc tuy rằng trước nay đều không dễ hầu hạ, nhưng là lại sẽ không vô cớ chạy tới gây sự, hai người là bạn tốt nhiều năm như vậy, Thi Cận Dương rất hiểu tính cách anh ta.
Hôm nay là vì cái gì?
Phương Trì Hạ trong khoảng thời gian này vẫn hay lui tới phòng trà, thấy ai đi vào liền giữ lại hỏi Lạc Dịch Bắc đã đi hay chưa.
Thật vất vả, mãi mới hay tin anh ta đã rời đi, lúc đi ra, lúc biết tin thì anh đã đi được 40 phút rồi.
Lúc quay về công ty, Thi Cận Dương cũng có mặt ở đó, đứng tựa bên bàn nhìn cô không chớp mắt, như là đang đợi cô.
“Làm sao vậy? Trên mặt tôi có gì sao?" Phương Trì Hạ không được tự nhiên, sờ sờ mặt.
“Không có, chỉ là muốn hỏi cô chuyện đi Italy suy nghĩ thế nào." Thi Cận Dương cười.
“Chuyện đó tôi phải suy nghĩ thêm?" Cơ hội như vậy khó có được, Phương Trì Hạ không muốn từ chối, nhưng là Lạc Dịch Bắc, lại có chút do dự.
“Ừ, không còn gì nữa, tôi vào trước." Thi Cận Dương cũng không nói thêm gì, xoay người đi.
Chỉ vì 1 chút gặp Lạc Dịch Bắc, cả ngày Phương Trì Hạ thất thần.
không hiểu vì sao Lạc Dịch Bắc đột nhiên tới, đơn giản trùng hợp sao? Hay là anh đã biết gì đó?
Trong lòng thực hoang mang, cả chặng đường Phương Trì Hạ vẫn không nghĩ thông suốt.
Trở về nhà, Lạc Dịch Bắc không có ở nhà.
Phương Trì Hạ cũng không định chờ anh về, xong bữa tối, ôm con mèo mà anh tặng cho cô, vào phòng ngủ trước.
Nửa đêm, cửa phòng mở ra, đầu giường khẽ lõn xuống, chờ cô mở to mắt, trong bóng tối, một thân ảnh đã tùy theo đè ép lên.
Tác giả :
Thất Tích