Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 20: Tôi nói cho cô đi lúc nào?
"Ơ, sao lại không cẩn thận như vậy?" Bên cạnh truyền đến một câu trêu tức.
Một người đàn ông thậm chí còn đưa tay ra muốn nâng mặt Phương Trì Hạ lên.
Phương Trì Hạ liếc qua nhìn rõ người kia thân thể cứng ngắc.
Lấy tay che mặt, trước khi người kia đụng vào, tránh thoát bàn tay hắn, Phương Trì Hạ từ trên mặt đất đứng dậy.
"Không sao, nếu như không có chuyện gì khác, tôi ra ngoài trước!" đầu cũng không ngẩng lên, Phương Trì Hạ cúi thấp đầu hướng ngoài cửa đi.
Nhưng vừa mới định nhấc chân, sau lưng đã vang lên tiếng súng.
Phương Trì Hạ còn chưa kịp phản ứng, một viên đạn đã từ bên người bay sát qua.
Phương Trì Hạ toàn thân cứng ngắc, không nhúc nhích.
"Tôi nói cho cô đi sao?" người đàn ông vừa lên tiếng đứng lên, đi về phía Phương Trì Hạ, "Nếu như cô cùng chúng tôi uống vài ly, hầu hạ tốt, tôi cam đoan cho cô không ít chỗ tốt, thế nào?"
Phương Trì Hạ mặt không biến sắc nghe tên đó nói, suy nghĩ nên đối phó như thế nào.
Nhìn căn phòng hỗn loạn, nếu như Phương Trì Hạ ở lại, không cần đoán cũng biết sẽ không có chuyện gì tốt.
Phương Trì Hạ mặc kệ việc bị uy hiếp, hai tay che đầu, nhấc chân hướng cửa phòng chạy ra.
Lá gan Phương Trì Hạ cũng rất lớn, hoàn toàn không e ngại điều gì.
Phương Trì Hạ vừa bỏ chạy cả phòng loạn lên.
"Con nhóc chết tiệt kia, dám bỏ chạy? Đã đến chỗ này, còn giả bộ ngây thơ cái gì?" Sau lưng truyền đến tiếng nói hùng hổ, cùng với tiếng súng, "Rầm rầm rầm phanh", trong phòng nhiều cô gái hét toáng lên. Tình hình hoàn toàn hỗn loạn.
Phương Trì Hạ không dám nhìn sau lưng, liều mạng chạy trốn.
Vừa tới cửa, một thanh dao Thụy Sĩ bỗng nhiên từ phía trước bay về phía Phương Trì Hạ.
Tình huống bất ngờ, khiến mắt Phương Trì Hạ co rút.
Trước sau đều có địch, Phương Trì Hạ ôm đầu muốn tránh đi, không ngờ thanh dao kia chỉ bay sát qua người Phương Trì Hạ bay thẳng về phía sau lưng.
Sau đó tiếng "Lạch cạch" vang lên.
Phương Trì Hạ quay đầu nhìn thấy tên đàn ông cầm súng đã ngã trên mặt đất.
Phương Trì Hạ giật mình, nhìn về phía con dao bay tới thấy rõ người đi tới, đáy mắt mừng rỡ, theo bản năng hướng về phía người kia chạy tới.
"Tôi biết anh sẽ không thấy chết mà không cứu!" đến gần Lạc Dịch Bắc, Phương Trì Hạ rất không cốt khí trốn sau lưng Lạc Dịch Bắc.
"Cô từ chỗ nào nhìn ra?" Lạc Dịch Bắc liếc xéo Phương Trì Hạ một cái, chậm rãi đi vào.
"Nếu không vừa rồi anh đã không cứu tôi!" Phương Trì Hạ theo sát sau lưng Lạc Dịch Bắc, nhìn người vừa nãy còn hung ác trừng mắt nói một câu, "Những người này giao cho anh!"
Phương Trì Hạ biết Lạc Dịch Bắc sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Lạc Dịch Bắc liếc Phương Trì Hạ, đối với lời Phương Trì Hạ vừa nói cảm giác không lời, nhưng không phản bác.
Những người trong phòng đen mặt, xoay người, muốn nhặt súng trên mặt đất, nhưng tay vừa duỗi ra, một bóng người bỗng nhiên ngăn trước mặt.
Ngẩng đầu lên, còn chưa thấy rõ tình huống, súng trên mặt đất đã bị đá bay ra xa...
Một người đàn ông thậm chí còn đưa tay ra muốn nâng mặt Phương Trì Hạ lên.
Phương Trì Hạ liếc qua nhìn rõ người kia thân thể cứng ngắc.
Lấy tay che mặt, trước khi người kia đụng vào, tránh thoát bàn tay hắn, Phương Trì Hạ từ trên mặt đất đứng dậy.
"Không sao, nếu như không có chuyện gì khác, tôi ra ngoài trước!" đầu cũng không ngẩng lên, Phương Trì Hạ cúi thấp đầu hướng ngoài cửa đi.
Nhưng vừa mới định nhấc chân, sau lưng đã vang lên tiếng súng.
Phương Trì Hạ còn chưa kịp phản ứng, một viên đạn đã từ bên người bay sát qua.
Phương Trì Hạ toàn thân cứng ngắc, không nhúc nhích.
"Tôi nói cho cô đi sao?" người đàn ông vừa lên tiếng đứng lên, đi về phía Phương Trì Hạ, "Nếu như cô cùng chúng tôi uống vài ly, hầu hạ tốt, tôi cam đoan cho cô không ít chỗ tốt, thế nào?"
Phương Trì Hạ mặt không biến sắc nghe tên đó nói, suy nghĩ nên đối phó như thế nào.
Nhìn căn phòng hỗn loạn, nếu như Phương Trì Hạ ở lại, không cần đoán cũng biết sẽ không có chuyện gì tốt.
Phương Trì Hạ mặc kệ việc bị uy hiếp, hai tay che đầu, nhấc chân hướng cửa phòng chạy ra.
Lá gan Phương Trì Hạ cũng rất lớn, hoàn toàn không e ngại điều gì.
Phương Trì Hạ vừa bỏ chạy cả phòng loạn lên.
"Con nhóc chết tiệt kia, dám bỏ chạy? Đã đến chỗ này, còn giả bộ ngây thơ cái gì?" Sau lưng truyền đến tiếng nói hùng hổ, cùng với tiếng súng, "Rầm rầm rầm phanh", trong phòng nhiều cô gái hét toáng lên. Tình hình hoàn toàn hỗn loạn.
Phương Trì Hạ không dám nhìn sau lưng, liều mạng chạy trốn.
Vừa tới cửa, một thanh dao Thụy Sĩ bỗng nhiên từ phía trước bay về phía Phương Trì Hạ.
Tình huống bất ngờ, khiến mắt Phương Trì Hạ co rút.
Trước sau đều có địch, Phương Trì Hạ ôm đầu muốn tránh đi, không ngờ thanh dao kia chỉ bay sát qua người Phương Trì Hạ bay thẳng về phía sau lưng.
Sau đó tiếng "Lạch cạch" vang lên.
Phương Trì Hạ quay đầu nhìn thấy tên đàn ông cầm súng đã ngã trên mặt đất.
Phương Trì Hạ giật mình, nhìn về phía con dao bay tới thấy rõ người đi tới, đáy mắt mừng rỡ, theo bản năng hướng về phía người kia chạy tới.
"Tôi biết anh sẽ không thấy chết mà không cứu!" đến gần Lạc Dịch Bắc, Phương Trì Hạ rất không cốt khí trốn sau lưng Lạc Dịch Bắc.
"Cô từ chỗ nào nhìn ra?" Lạc Dịch Bắc liếc xéo Phương Trì Hạ một cái, chậm rãi đi vào.
"Nếu không vừa rồi anh đã không cứu tôi!" Phương Trì Hạ theo sát sau lưng Lạc Dịch Bắc, nhìn người vừa nãy còn hung ác trừng mắt nói một câu, "Những người này giao cho anh!"
Phương Trì Hạ biết Lạc Dịch Bắc sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Lạc Dịch Bắc liếc Phương Trì Hạ, đối với lời Phương Trì Hạ vừa nói cảm giác không lời, nhưng không phản bác.
Những người trong phòng đen mặt, xoay người, muốn nhặt súng trên mặt đất, nhưng tay vừa duỗi ra, một bóng người bỗng nhiên ngăn trước mặt.
Ngẩng đầu lên, còn chưa thấy rõ tình huống, súng trên mặt đất đã bị đá bay ra xa...
Tác giả :
Thất Tích