Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!
Chương 40: Yêu tinh
“Yêu tinh, không phải em rất muốn sao?" Cung Thụy Thần vừa nói vừa đặt
vợ yêu lên vách tường phòng thay đồ, rồi dùng đầu gối tách hai chân cô
ra, chen người vào giữa. Anh cúi đầu, trừng phạt đầu tiên là gặm cắn đôi môi đỏ mọng đang vểnh ra, làm cho cô đau nhưng không đến mức bị thương, sau đó nhanh nhẹn cạy mở hàm răng lôi kéo cái lưỡi mềm trơn trợt của cô mà ʍút̼ mạnh.
“Ưm…" Lăng Nhược Tịch bị ép mở miệng, đón nhận nhiệt tình của anh. Anh hết gặm lại cắn ʍút̼ kịch liệt, làm cho hai chân cô nhũn ra, sắp thở không nổi.
Tay của Cung Thụy Thần không chút rảnh rỗi, kéo bỏ quần áo đang che đậy cơ thể cô ra, lập tức tập kϊƈɦ hai khối tròn trịa đang lộ ngoài không khí, anh dùng sức xoa nắn chúng, tay còn lại lần mò đi xuống dưới tìm kiếm, chen vào giữa chân cô vuốt ve cánh hoa mềm mại ẩn nấp trong đó.
Ngón tay anh còn cố ý lôi kéo hạt châu non mềm ra ngoài để bóp để nhéo. Thỉnh thoảng ngón tay anh lại sục sạo bên trong khe hở nhỏ hẹp đó, không bao lâu sau, hoa huy*t đã ướt đẫm nước mật.
Anh cố ý đưa ngón tay dính đầy mật hoa lên trước mặt cô, nói: “Cưng ơi, nhìn này, miệng nhỏ bên dưới của em thèm chơi đến chảy nước bọt, em có muốn anh trai đút cho ăn hay không? Hửm?"
“Ưm… Anh cái đồ lưu manh này…" Lăng Nhược Tịch khó chịu vặn eo, thân thể cô bị anh chơi đùa ngày càng nhạy cảm, lúc này bụng dưới dường như có lửa nóng thiêu đốt, sâu trong hoa huy*t vừa đau vừa ngứa rất là khó chịu.
Cung Thụy Thần nghe thấy cái miệng đáng yêu của cô không ngoan mắng mình, anh nheo mắt lại, ngón tay đưa xuống dưới, dùng sức chọt vào hoa huy*t chặt khít của cô một cái.
“Ối…" Ngón tay anh đột ngột đi vào như vậy làm cho thân thể của cô cứng đờ, thịt non bên trong đường hành lang chật hẹp như cố ý hút chặt lấy ngón tay xâm lấn của anh.
“Chậc chậc, Quá chặt." Cung Thụy Thần khen một câu, lập tức chậm rãi đưa đẩy ngón tay ra vào. Đồng thời đặt những nụ hôn nóng bỏng một đường đi thẳng xuống dưới, dừng lại nơi nụ hoa trước ngực cô, anh há miệng ngậm lấy nụ hoa mũm mĩm ấy, nhẹ nhàng nhây cắn, ʍút̼ mát không thôi.
“Ôi… Không muốn đâu… Đừng mà… Bên ngoài… Còn có người đấy…." Lửa nóng dưới bụng nhỏ như bùng cháy, Lăng Nhược Tịch bị anh làm cho ngây ngất, khe huyệt vô cùng khó chịu, nhưng không thể không háo hức chờ đợi được lấp đầy, muốn được thỏa mãn hơn nữa.
Biết rõ là không được vì hai nhân viên bán hàng còn ở bên ngoài, nhưng cô lại có cảm giác hưng phấn khi yêu đương vụng trộm như thế này, có phải cô đã trở thành người phụ nữ hư hỏng rồi hay không? Sao lại có thể có suy nghĩ ɖâʍ đãng không biết xấu hổ như vậy?
“Không sao, lúc này để bọn họ nghe thấy tiếng kêu rêи nũng nịu của cưng, học hỏi theo cũng tốt." Cung Thụy Thần cố ý dọa cô, ngón tay vẫn như trước không nhanh không chậm ra ra vào vào trong cơ thể cô, thỉnh thoảng anh còn cong ngón tay lại, moi móc vách thịt non nớt của cô. Khiến cho Lăng Nhược Tịch, khó mà kiềm chế được, run rẩy không ngừng, từng dòng mật ngọt chảy trào ra ngoài, làm ướt cả bàn tay anh, cũng làm cho giữa hai chân cô ướt nhẹp.
“Đồ hư hỏng…" Lăng Nhược Tịch đấm nhẹ lên tay anh mấy cái, lại không nhịn được nữa, mở miệng cầu xin: “Ông xã, đừng trêu em nữa, em khó chịu lắm… Xin anh…."
Nghe cô nói vậy, Cung Thụy Thật thật sự không đùa nữa,anh rút ngón tay ra khỏi hoa huy*t ướt đẫm, đem nước mật óng ánh trêи ngón tay chà lên ngực cô, sau đó đứng im cười cười nhìn cô.
Lăng Nhược Tịch không có sự giúp đỡ của anh, hai chân run run phải vịn vách tường mới miễn cưỡng đứng vững được, hai mắt mê đắm nhìn anh, trống rỗng trong cơ thể đột nhiên ùa đến làm cô hụt hẫng, cô khó chịu xoay ʍôиɠ, nũng nịu gọi anh: “Chồng ơi…"
“Gì đó?" Người nào đó nhướng mày rất muốn ăn đòn.
Lúc này Lăng Nhược Tịch thật sự rất muốn đánh anh một trận, nhưng ngứa ngáy tê dại với sự trống trãi trong cơ thể càng lúc càng nhiều, khiến cô không thể không nhỏ giọng cầu xin: “Chồng ơi… Cho em… Em muốn…." Cô vừa nói vừa ôm lấy anh mè nheo một hồi.
“Anh là đồ lưu manh? Xấu xa?" Cung Thụy Thần rõ ràng cũng sắp nổ tung rồi nhưng vẫn không muốn chịu thua trước vợ mình, cơ thể vẫn vững vàng không nhúc nhích mặc kệ cô mè nheo.
Lăng Nhược Tịch nhìn là biết, anh không những ‘Muộn tao’ mà còn là kẻ hẹp hòi nhỏ nhen không hơn không kém. Cô chỉ mắng có hai câu, anh cũng không cần ghi hận như thế chứ, có điều bây giờ có chuyện cần xin sao không thể không cúi đầu cơ chứ: “Chồng ơi, anh tốt nhất, tuyệt đối không phải lưu manh hay xấu xa, chúng ta được chứng nhận hợp pháp. Chồng ơi… Ông xã ơi…. Xin anh đó… Cho em đi….." Sau này có đánh chết cô cũng không dám mắng anh thành lời đâu.
“Hửm." Cung Thụy Thần tạm hài lòng, cũng không nhịn nữa, cởi quần mình ra đè cô lên tường một lần nữa, đẩy hai chân cô ra dùng phân thân của mình cọ cọ cánh hoa, rồi động thân đi vào. Được lợi còn khoe khoang, anh nói: “Này là em muốn, em cầu xin anh cho em, lát nữa đừng có kêu la là không muốn đó nhé."
“Ưm…" To lớn lấp đầy làm cô không kiềm chế được tiếng kêu rêи của mình, cô sợ có người nghe thấy nên lập tức mím môi, nuốt tiếng rêи rĩ vào trong.
“Ha…" Cung Thụy Thầm cắm đến tận cùng gốc rễ, không khỏi thở dài một hơi, thật sự quá chặt, lần sau so với lần trước còn chặt hơn nữa. Thịt non mềm bao bọc lấy to lớn của anh, khiến cho anh khó mà rời đi nửa bước. Vừa khoan kɧօáϊ vừa khó chịu, anh không khỏi đánh vào ʍôиɠ cô, ra lệnh: “Thả lỏng một chút."
Anh vỗ như vậy lại kϊƈɦ thích hoa huy*t của cô co thắt thêm nữa, ban đầu chỉ ʍút̼ chặt lấy phân thân của anh, nhưng lúc này như muốn bẻ gãy nó đi.
“Ui…" Cung Thụy Thần bị xoắn chặt nên hít sâu một hơi, bàn tay to lớn của anh dùng sức tách cánh ʍôиɠ của cô ra, vừa đau vừa kɧօáϊ, anh nghiến răng nói: “Yêu tinh, em sắp bẻ gãy anh rồi."
Lăng Nhược Tịch cũng là người thù dai, thấy anh không dễ chịu lập tức nổi ý xấu dùng sức xoắn chặt anh hơn nữa.
Cung Thụy Thần sao không hiểu được tâm tư nhỏ bé này của cô, anh cúi đầu cắn lên môi cô một cái, mắng yêu: “Bé hư hỏng, em chưa nhận đủ trừng phạt mà."
Lời nói vừa dứt, anh đã đem phân thân rút hẳn ra ngoài, rồi lại mạnh mẽ đút vào, sức lực mạnh bạo của anh dường như muốn đâm thủng cô.
“Á… Sâu quá!" Hung vật to lớn trong cơ thể dường như muốn đâm xuyên qua, toàn bộ hoa tâm bị cạy mở, vội vã mở rộng miệng t.ử ƈυиɠ nhỏ nhắn, ʍút̼ chặt lấy nó.
Cung Thụy Thần nghe vậy cười cười, ɭϊếʍ láp đôi môi cô dụ dỗ: “Ngoan, ôm chặt anh đi!"
Tất cả tinh thần của Lăng Nhược Tịch đã bị đồ vật to lớn trong hoa tâm thu hút, cô không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ anh, hai chân cũng kẹp chặt lấy hông anh, cả người đều treo trêи người anh.
Cung Thụy Thần sảng kɧօáϊ nhanh chóng cắm rút ra vào, hoa huy*t thấm đẫm mật ngọt không ngừng vang lên tiếng nhóp nhép, một lượng lớn nước mật theo động tác của anh chảy xuống, nhỏ giọt trêи nền nhà, toàn bộ phòng thử đồ tràn ngập mùi hương ɖâʍ mỹ.
“Ối…Nhanh quá…Á… Chậm một chút…Á…." Kɧօáϊ cảm ngút trời làm cô khó chịu đựng được, thô to trong cơ thể cô lấp đầy không khoảng trống, mỗi lần ra vào đều ma sát vách thịt non nớt của cô, hung hăng va chạm vào hoa tâm. Sự tê dại căng đau sâu bên trong làm cô không thể nào chịu đựng được, kêu lên từng tiếng.
“Em yêu, em gái của em lại gào thét đòi anh nữa kìa, đúng là đói khát." Tiếng rêи rĩ của cô mềm mại đáng yêu tận xương tủy, làm cho Cung Thụy Thần càng thêm dốc sức kéo ra cắm vào, mỗi lần như thế hành lang sâu thẳm bên trong dường như có vô số cái miệng nhỏ khác, mở ra ngậm chặt lấy đồ vật của anh, khiến cho anh sung sướиɠ thở dốc bên tai cô.
“Ưm…" Lăng Nhược Tịch bị ép mở miệng, đón nhận nhiệt tình của anh. Anh hết gặm lại cắn ʍút̼ kịch liệt, làm cho hai chân cô nhũn ra, sắp thở không nổi.
Tay của Cung Thụy Thần không chút rảnh rỗi, kéo bỏ quần áo đang che đậy cơ thể cô ra, lập tức tập kϊƈɦ hai khối tròn trịa đang lộ ngoài không khí, anh dùng sức xoa nắn chúng, tay còn lại lần mò đi xuống dưới tìm kiếm, chen vào giữa chân cô vuốt ve cánh hoa mềm mại ẩn nấp trong đó.
Ngón tay anh còn cố ý lôi kéo hạt châu non mềm ra ngoài để bóp để nhéo. Thỉnh thoảng ngón tay anh lại sục sạo bên trong khe hở nhỏ hẹp đó, không bao lâu sau, hoa huy*t đã ướt đẫm nước mật.
Anh cố ý đưa ngón tay dính đầy mật hoa lên trước mặt cô, nói: “Cưng ơi, nhìn này, miệng nhỏ bên dưới của em thèm chơi đến chảy nước bọt, em có muốn anh trai đút cho ăn hay không? Hửm?"
“Ưm… Anh cái đồ lưu manh này…" Lăng Nhược Tịch khó chịu vặn eo, thân thể cô bị anh chơi đùa ngày càng nhạy cảm, lúc này bụng dưới dường như có lửa nóng thiêu đốt, sâu trong hoa huy*t vừa đau vừa ngứa rất là khó chịu.
Cung Thụy Thần nghe thấy cái miệng đáng yêu của cô không ngoan mắng mình, anh nheo mắt lại, ngón tay đưa xuống dưới, dùng sức chọt vào hoa huy*t chặt khít của cô một cái.
“Ối…" Ngón tay anh đột ngột đi vào như vậy làm cho thân thể của cô cứng đờ, thịt non bên trong đường hành lang chật hẹp như cố ý hút chặt lấy ngón tay xâm lấn của anh.
“Chậc chậc, Quá chặt." Cung Thụy Thần khen một câu, lập tức chậm rãi đưa đẩy ngón tay ra vào. Đồng thời đặt những nụ hôn nóng bỏng một đường đi thẳng xuống dưới, dừng lại nơi nụ hoa trước ngực cô, anh há miệng ngậm lấy nụ hoa mũm mĩm ấy, nhẹ nhàng nhây cắn, ʍút̼ mát không thôi.
“Ôi… Không muốn đâu… Đừng mà… Bên ngoài… Còn có người đấy…." Lửa nóng dưới bụng nhỏ như bùng cháy, Lăng Nhược Tịch bị anh làm cho ngây ngất, khe huyệt vô cùng khó chịu, nhưng không thể không háo hức chờ đợi được lấp đầy, muốn được thỏa mãn hơn nữa.
Biết rõ là không được vì hai nhân viên bán hàng còn ở bên ngoài, nhưng cô lại có cảm giác hưng phấn khi yêu đương vụng trộm như thế này, có phải cô đã trở thành người phụ nữ hư hỏng rồi hay không? Sao lại có thể có suy nghĩ ɖâʍ đãng không biết xấu hổ như vậy?
“Không sao, lúc này để bọn họ nghe thấy tiếng kêu rêи nũng nịu của cưng, học hỏi theo cũng tốt." Cung Thụy Thần cố ý dọa cô, ngón tay vẫn như trước không nhanh không chậm ra ra vào vào trong cơ thể cô, thỉnh thoảng anh còn cong ngón tay lại, moi móc vách thịt non nớt của cô. Khiến cho Lăng Nhược Tịch, khó mà kiềm chế được, run rẩy không ngừng, từng dòng mật ngọt chảy trào ra ngoài, làm ướt cả bàn tay anh, cũng làm cho giữa hai chân cô ướt nhẹp.
“Đồ hư hỏng…" Lăng Nhược Tịch đấm nhẹ lên tay anh mấy cái, lại không nhịn được nữa, mở miệng cầu xin: “Ông xã, đừng trêu em nữa, em khó chịu lắm… Xin anh…."
Nghe cô nói vậy, Cung Thụy Thật thật sự không đùa nữa,anh rút ngón tay ra khỏi hoa huy*t ướt đẫm, đem nước mật óng ánh trêи ngón tay chà lên ngực cô, sau đó đứng im cười cười nhìn cô.
Lăng Nhược Tịch không có sự giúp đỡ của anh, hai chân run run phải vịn vách tường mới miễn cưỡng đứng vững được, hai mắt mê đắm nhìn anh, trống rỗng trong cơ thể đột nhiên ùa đến làm cô hụt hẫng, cô khó chịu xoay ʍôиɠ, nũng nịu gọi anh: “Chồng ơi…"
“Gì đó?" Người nào đó nhướng mày rất muốn ăn đòn.
Lúc này Lăng Nhược Tịch thật sự rất muốn đánh anh một trận, nhưng ngứa ngáy tê dại với sự trống trãi trong cơ thể càng lúc càng nhiều, khiến cô không thể không nhỏ giọng cầu xin: “Chồng ơi… Cho em… Em muốn…." Cô vừa nói vừa ôm lấy anh mè nheo một hồi.
“Anh là đồ lưu manh? Xấu xa?" Cung Thụy Thần rõ ràng cũng sắp nổ tung rồi nhưng vẫn không muốn chịu thua trước vợ mình, cơ thể vẫn vững vàng không nhúc nhích mặc kệ cô mè nheo.
Lăng Nhược Tịch nhìn là biết, anh không những ‘Muộn tao’ mà còn là kẻ hẹp hòi nhỏ nhen không hơn không kém. Cô chỉ mắng có hai câu, anh cũng không cần ghi hận như thế chứ, có điều bây giờ có chuyện cần xin sao không thể không cúi đầu cơ chứ: “Chồng ơi, anh tốt nhất, tuyệt đối không phải lưu manh hay xấu xa, chúng ta được chứng nhận hợp pháp. Chồng ơi… Ông xã ơi…. Xin anh đó… Cho em đi….." Sau này có đánh chết cô cũng không dám mắng anh thành lời đâu.
“Hửm." Cung Thụy Thần tạm hài lòng, cũng không nhịn nữa, cởi quần mình ra đè cô lên tường một lần nữa, đẩy hai chân cô ra dùng phân thân của mình cọ cọ cánh hoa, rồi động thân đi vào. Được lợi còn khoe khoang, anh nói: “Này là em muốn, em cầu xin anh cho em, lát nữa đừng có kêu la là không muốn đó nhé."
“Ưm…" To lớn lấp đầy làm cô không kiềm chế được tiếng kêu rêи của mình, cô sợ có người nghe thấy nên lập tức mím môi, nuốt tiếng rêи rĩ vào trong.
“Ha…" Cung Thụy Thầm cắm đến tận cùng gốc rễ, không khỏi thở dài một hơi, thật sự quá chặt, lần sau so với lần trước còn chặt hơn nữa. Thịt non mềm bao bọc lấy to lớn của anh, khiến cho anh khó mà rời đi nửa bước. Vừa khoan kɧօáϊ vừa khó chịu, anh không khỏi đánh vào ʍôиɠ cô, ra lệnh: “Thả lỏng một chút."
Anh vỗ như vậy lại kϊƈɦ thích hoa huy*t của cô co thắt thêm nữa, ban đầu chỉ ʍút̼ chặt lấy phân thân của anh, nhưng lúc này như muốn bẻ gãy nó đi.
“Ui…" Cung Thụy Thần bị xoắn chặt nên hít sâu một hơi, bàn tay to lớn của anh dùng sức tách cánh ʍôиɠ của cô ra, vừa đau vừa kɧօáϊ, anh nghiến răng nói: “Yêu tinh, em sắp bẻ gãy anh rồi."
Lăng Nhược Tịch cũng là người thù dai, thấy anh không dễ chịu lập tức nổi ý xấu dùng sức xoắn chặt anh hơn nữa.
Cung Thụy Thần sao không hiểu được tâm tư nhỏ bé này của cô, anh cúi đầu cắn lên môi cô một cái, mắng yêu: “Bé hư hỏng, em chưa nhận đủ trừng phạt mà."
Lời nói vừa dứt, anh đã đem phân thân rút hẳn ra ngoài, rồi lại mạnh mẽ đút vào, sức lực mạnh bạo của anh dường như muốn đâm thủng cô.
“Á… Sâu quá!" Hung vật to lớn trong cơ thể dường như muốn đâm xuyên qua, toàn bộ hoa tâm bị cạy mở, vội vã mở rộng miệng t.ử ƈυиɠ nhỏ nhắn, ʍút̼ chặt lấy nó.
Cung Thụy Thần nghe vậy cười cười, ɭϊếʍ láp đôi môi cô dụ dỗ: “Ngoan, ôm chặt anh đi!"
Tất cả tinh thần của Lăng Nhược Tịch đã bị đồ vật to lớn trong hoa tâm thu hút, cô không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ anh, hai chân cũng kẹp chặt lấy hông anh, cả người đều treo trêи người anh.
Cung Thụy Thần sảng kɧօáϊ nhanh chóng cắm rút ra vào, hoa huy*t thấm đẫm mật ngọt không ngừng vang lên tiếng nhóp nhép, một lượng lớn nước mật theo động tác của anh chảy xuống, nhỏ giọt trêи nền nhà, toàn bộ phòng thử đồ tràn ngập mùi hương ɖâʍ mỹ.
“Ối…Nhanh quá…Á… Chậm một chút…Á…." Kɧօáϊ cảm ngút trời làm cô khó chịu đựng được, thô to trong cơ thể cô lấp đầy không khoảng trống, mỗi lần ra vào đều ma sát vách thịt non nớt của cô, hung hăng va chạm vào hoa tâm. Sự tê dại căng đau sâu bên trong làm cô không thể nào chịu đựng được, kêu lên từng tiếng.
“Em yêu, em gái của em lại gào thét đòi anh nữa kìa, đúng là đói khát." Tiếng rêи rĩ của cô mềm mại đáng yêu tận xương tủy, làm cho Cung Thụy Thần càng thêm dốc sức kéo ra cắm vào, mỗi lần như thế hành lang sâu thẳm bên trong dường như có vô số cái miệng nhỏ khác, mở ra ngậm chặt lấy đồ vật của anh, khiến cho anh sung sướиɠ thở dốc bên tai cô.
Tác giả :
Thủy Mạc Duyên Thiển