Ông Xã Thực Tập
Chương 61 Chương 61
Chương 61: Buổi lễ tốt nghiệp
Buổi lễ tốt nghiệp của học viện Hoàng Gia, đông đảo học sinh từ bốn phương tám hướng đều quay trở lại, thầy giáo trong trường đă chuẩn bị sẵn sàng, cả sân trường cũng lộ ra mùi vị xa hoa, đó là đặc sắc chỉ học viện Hoàng Gia mới có, cho dù chia tay cũng phải oanh oanh liệt liệt mới được.
Trong sân trường rộng lớn, Viêm Liệt và Bắc Đường Yên đi cùng nhau, thỉnh thoảng có thể gặp được một hoặc hai người bạn học, thân thiết chào hỏi nhau, Viêm Liệt là nhân vật quan trọng trong trường, người biết Viêm Liệt hơi nhiều, người ngưỡng mộ anh cũng hơi nhiều.
“Anh rất được hoan nghênh." Bắc Đường Yên và Viêm Liệt nắm tay nhau, cô nói cười bên tai anh.
“Em sẽ không để bụng chứ, hơn nữa em xem phần lớn ánh mắt của bọn họ đều đặt ở trên người em, nếu như anh nói tên em cho bọn họ biết, anh đoán là ánh mất của tất cả mọi người đều bị em hấp dẫn." Viêm Liệt có chút kiêng dè, bây giờ anh đối xử với Bắc Đường Yên luôn cẩn thận như vậy, chỉ sợ một lúc nào đó làm Bắc Đường Yên hiểu lầm, làm ra cái chuyện long trời lở đất nào nữa, đă có rất nhiều người hy sinh, anh cũng không muốn có người nào trở thành mục tiêu mới của Bắc Đường Yên.
“Vậy sao, anh xem cô gái kia, không biết là đang nh́n người nào." Trong mắt Bắc Đường Yên có thật nhiều vui vẻ, cô biết chuyện ḿnh từng làm để lại dấu ấn rất sâu trong ḷng Viêm Liệt, điều này làm cho anh luôn cố giữ khoảng cách an toàn đối với những cô gái có ý đồ với ḿnh, kết quả như vậy làm cô rất hài ḷng.
“A, xung quanh đây trừ em c̣n có những cô gái khác sao, sao anh không thấy."
“Để cho các cô ấy nghe anh nói vậy, nhất định sẽ đau ḷng."
“Các cô ấy như thế nào cũng không liên quan đến anh, chỉ cần em không phải đau ḷng là tốt rồi."
“Những lời này em thích, đây là phần thưởng." Bên trong sân trường, Bắc Đường Yên không hề cố kỵ hôn lên môi Viêm Liệt, hành động của cô đem tới một trận ồn ào nho nhỏ.
“Ai!" Bắc Đường Yên bất măn buông Viêm Liệt ra, bởi v́ có người đánh vào lưng cô, nhưng mà hơi thở hết sức quen thuộc, nếu cô đoán không lầm th́ người đến gần chính là. . . . .
“Lâm, cậu rănh rỗi quá phải không, quấy rầy người khác ân ái sẽ xuống địa ngục đó." Bắc Đường Yên quay đầu, quả nhiên thấy được Lam Nhược Lâm, nhưng mà không phải bộ dáng Lam Nhược Lâm những ngày hẹn thường nh́n thấy, mà là một cặp kính gọng đen, ăn mặc không hợp thời – giảng viên đại học Lâm Nhược Lâm.
“Tớ đoán là địa ngục cũng không dám thu tớ, cho nên tớ không sợ, hơn nữa, tớ cảm thấy cậu có thể xuống địa ngục, ai cho cậu bắt cóc thiếu niên thuần khiết."
Lam Nhược Lâm bĩu môi khinh thường, lấy giọng nói ngọt ngào giống như thiên nhiên nói ra lời nói ác độc, ánh mắt cố ý nh́n về phía Viêm Liệt, mang theo mùi vị kiểm tra, Viêm Liệt cảm thấy có chút lúng túng, nhưng đối với cuộc tṛ chuyện giữa Bắc Đường Yên và bạn tốt, anh chỉ có thể lúng túng, không có quyền lợi phản bác, kể từ lần anh bỏ đi ở hội độc thân có hại, anh phát hiện những người bạn này không có ư tốt với anh, nhưng mà anh không trách bất cứ ai, đây là anh tự làm tự chịu, chỉ có thể nhịn.
“Lâm, không phải là đại năo của cậu có vấn đề đi, những lời này mà cũng dám nói ra, cái từ bắt cóc này tớ không nói cậu th́ thôi, h́nh như tớ nghe nói vị kia c̣n nhỏ hơn Viêm Liệt nữa đó." Bắc Đường Yên buồn cười nh́n bạn tốt, vẻ mặt bạn tốt bởi v́ câu nói của cô mà thay đổi, cả gương mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại, giống như là khổ qua.
“Ai, bắt cóc chưa thành công, đồng chí cần phải tiếp tục cố gắng, nắm chặc thành quả thắng lợi của cậu đi, tớ đi cố gắng tiếp đây." Lam Nhược Lâm lắc đầu, không biết lại nghĩ tới cái ǵ, không nh́n Bắc Đường Yên và Viêm Liệt liền trực tiếp rời đi.
Bắc Đường Yên nhíu mày, xem ra đường t́nh yêu của Lam Nhược Lâm không thuận lợi, không biết xảy ra chuyện ǵ đây, cô tin tưởng cuối cùng nhất định sẽ là kết cục tốt đẹp, bởi v́ bạn tốt của cô đáng giá được hạnh phúc, cũng có năng lực giải quyết chuyện các cô muốn, đây là một loại kiêu ngạo, cũng là sự tín nhiệm giữa mười hai người các cô đối với nhau.
Bắc Đường Yên nh́n bóng lưng Lam Nhược Lâm rời đi, trong mắt có một chút kiên quyết và vẻ mặt cầu mong bạn tốt được hạnh phúc.
Viêm Liệt đứng bên cạnh nh́n Bắc Đường Yên, lúc này Bắc Đường Yên giống như không th́n thấy bất kỳ ai tồn tại, tự tin sáng ngời, làm cho người ta nh́n không muốn nháy mắt, cái loại cao ngạo đó làm cho người ta sợ hăi.
“Đi thôi, nghi lễ sắp bắt đầu." Bắc Đường Yên quay đầu lại liền thấy Viêm Liệt lấy ánh mắt kín đáo nh́n ḿnh, không khỏi cười cười.
Năm phút sau, hai người đến hội trường, trong hội trường đă đứng đầy người, hai người t́m một nơi trong góc để đứng, vốn là Viêm Liệt được chọn làm đại biểu diễn thuyết cho buổi lễ tốt nghiệp nhưng anh lại từ chối, kể từ sau khi có Bắc Đường Yên, anh không muốn đứng ở những nơi chói mắt như vậy nữa, anh chỉ muốn đứng sau lưng cô, trở thành người bảo vệ của cô.
Đại biểu trên bục giảng diễn thuyết hết sức đặc sắc, thỉnh thoảng đưa tới một vài tiếng vỗ tay, Viêm Liệt nh́n mọi người lại bất chợt nghĩ tới ḿnh, cảm giác ḿnh sẽ phải lập tức rời đi sân đấu của học sinh này, chân chính đi vào xă hội, trở thành một người trong xă hội, công việc lấy vợ sống chết, đi vào cuộc sống của ḿnh, thỉnh thoảng phấn khích thỉnh thoảng nhẹ nhàng, mà tất cả chuyện này anh sẽ cùng trải qua với Bắc Đường Yên, bọn họ sẽ ở chung một chỗ, nếu như vận khí tốt một chút, sẽ sống với nhau cả đời. . . . .xa xôi nhưng lại như gần ngay trước mắt.
Yên, anh nhất định sẽ cố gắng, cố gắng để ́nh mặc kệ là sự nghiệp hay chuyện t́nh cảm, đều đứng gần với em!
Viêm Liệt nắm tay Bắc Đường Yên, ở trong ḷng thầm hứa, đă từng, trên lĩnh vực sự nghiệp anh muốn ḿnh có thể đứng bên cạnh cô, nhưng bây giờ, anh muốn tất cả lĩnh vực đều có thể đứng bên cạnh cô.
Giống như nh́n thấy kích động trong ḷng Viêm Liệt, Bắc Đường Yên nh́n Viêm Liệt, ánh mắt sáng lên, làm cho cả người Bắc Đường Yên càng có vẻ chói lọi.
Liệt, đứng ở bên cạnh em, anh nhất định sẽ không thấy cái ǵ mất đi, chỉ cần anh tin tưởng em, em nhất định có thể làm cho anh đi xa hơn, bay cao hơn.
Bắc Đường Yên cũng nắm tay Viêm Liệt, ở trong ḷng nói kiên định như vậy, cô biết người đàn ông này ưu tú như thế nào, nếu anh nguyện ư v́ cô mà buông tha cho tất cả mọi thứ, như vậy, cô sẽ báo đáp cho anh nhiều hơn, tuyệt đối không làm anh cảm thấy uỷ khuất, t́nh yêu của cô rất bá đạo, rất mạnh mẽ, nhưng mà cô sẽ nỗ lực giống anh, cô muốn cho người cô yêu trở thành người hạnh phúc nhất!
Buổi lễ tốt nghiệp kết thúc trong tiếng vỗ tay của học sinh, thầy hiệu trưởng tuyên bố tốt nghiệp và trận thi đấu bóng rổ sắp bắt đầu, mọi người liền vui vẻ hoan hô đi về sân bóng rổ.
“Đi thôi, anh cho em mở mang kiến thức về sự lợi hại của anh." Viêm Liệt đối với kỹ thuật bóng rổ của ḿnh rất là tự tin, sau khi anh biết Bắc Đường Yên có thể đến tham gia lễ tốt nghiệp, anh vẫn luôn cảm ơn cái người làm chủ trận đấu bóng rổ này, ở trước mặt Bắc Đường Yên anh luôn có dáng vẻ vô dụng, lần này dựa vào kỹ thuật bóng rổ xuất sắc của anh có thể cộng thêm mấy phần mạnh mẽ, nhưng mà anh không biết Bắc Đường Yên có thích bóng rổ hay không, thời đại cô gái nhỏ nh́n thấy quả bóng liền thét chói tai h́nh như cách cô có chút xa, nghĩ tới đây vẻ mặt tự tin của Viêm Liệt liền trở nên ảm đạm, yêu Bắc Đường Yên, anh vẫn giăy giụa trong cảm giác lo được lo mất.
Bắc Đường Yên nh́n cảm xúc biến hoá trên mặt Viêm Liệt, không khỏi bật cười, cô sờ sờ đầu Viêm Liệt, hung hăng làm loạn kiểu tóc của anh, lộ ra vẻ mặt kỳ lạ. “Liệt, có một chuyện em chưa nói cho anh biết, nếu một lát nữa anh cảm thấy ngoài ư muốn, cũng không nên mất hứng đó."
“A, Yên, sao vậy?" Viêm Liệt khẩn trương, chuyện có thể để cho Bắc Đường Yên nói ra như vậy nhất định không phải là chuyện nhỏ.
“Ừm. . . . . .bí mật, dù sao một lát nữa anh cũng biết, đi thôi, đến sân bóng rổ, trận bóng đầu tiên sắp bắt đầu, đội trưởng không đến là không đúng." Bắc Đường Yên cố làm ra vẻ thần bí, sắc mặt Viêm Liệt trở nên khó coi, trong ḷng bất ổn.
“Yên, em không phải cố ư chọc ghẹo anh đi, làm ra vẻ thần bí như vậy, một lát nữa anh chơi không tốt, tuyệt đối là trách nhiệm của em." Viêm Liệt vừa oán trách vừa đi theo Bắc Đường Yên đến sân bóng rổ.
“Không sao, trước khi trận đấu diễn ra anh sẽ biết." Lời Bắc Đường Yên nói là sự thật, nhưng cô cũng không dám đảm bảo sau khi Viêm Liệt biết có thể phát huy b́nh thường được không, cô đoán đến lúc đó, sẽ càng lớn hơn không b́nh thường.
Viêm Liệt lấy ánh mắt nghi ngờ nh́n Bắc Đường Yên, tại sao anh lại cảm thấy trong đây nhất định có âm mưu.
Sân bóng rỗ, bởi v́ Viêm Liệt là đội trưởng cho nên phải đi động viên các thành viên trong đội, anh không yên ḷng nh́n Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên cười cười nh́n anh.
“Không sao, em sẽ chăm sóc ḿnh thật tốt, anh mau đi đi, về phần chuyện kia, ngay lập tức anh sẽ biết."
“Tốt lắm, hi vọng không phải là chuyện làm người ta kinh ngạc là tốt rồi." Viêm Liệt thật sự đoán không ra rốt cuộc là Bắc Đường Yên muốn chơi cái tṛ ǵ, cuối cùng vẫn quyết định làm theo lời Bắc Đường Yên.
Viêm Liệt vừa đi động viên thành viên, Bắc Đường Yên cũng biến mất tại chỗ.
“Các thầy giáo thân mến, các bạn học sinh yêu quư, tôi xin tuyên bố trận thi đấu hữu nghị học viện Hoàng Gia chính thức bắt đầu, đầu tiên xin mời đội trưởng bốn đội ra sân." MC Mỹ Mi là một cô gái hết sức xinh đẹp, âm thanh nói chuyện vừa dễ thương lại có lực hút, bốn đội liền từ bốn hướng đi ra, tụ tập trong sân bóng rỗ.
Đội trưởng bốn đội, bao gồm cả thành viên dự bị th́ mỗi đội có tám người, bốn nam bốn nữ, đây là trận bóng rổ hữu nghị hỗn hợp, quy tắc chính là nhất định phải đảm bảo tỉ số giữa nam và nữ là 2:3, nếu không coi như phạm quy, quy định như vậy cũng không có cái ǵ mới lạ, đây là một trong những đặc sắc của học viện Hoàng Gia, rất nhiều hoạt động không phân biệt giới tính nam nữ, thi đấu bóng rổ hữu nghị học viện Hoàng Gia cũng làm cho người ta rất khó hiểu.
“Sau đây tôi sẽ giới thiệu một chút về bốn đội, bốn đội theo thứ tự là đội tốt nghiệp, đội học sinh ở trường, đội bạn học đă tốt nghiệp và đội giáo viên, bốn đội sẽ có hai cuộc tranh tài, rút thăm quyết định, mời đội trưởng lên đài rút thăm!"
Bốn đội rối rít trao đổi một chút, bốn đội trưởng mới chậm răi đi lên.
“Đây chính là tin vui, Liệt, anh nói chúng ta có thể trở thành đối thủ không?" Bắc Đường Yên đi tới trước mặt Viêm Liệt, nụ cười hết sức rực rỡ.