Ông Xã Thực Tập
Chương 24 Chương 24
Chương 24: Cùng ăn trưa
“Bây giờ là như vậy, nếu như anh không ngại, có thể đến ở cùng em."
Viêm Liệt bị lời nói đầy ý nghĩa kích thích của Bắc Đường Yên làm cho đỏ mặt, gương mặt có chút lúng túng.
“Không nên đem chuyện này ra nói giỡn, anh là nghiêm túc." Anh là người đàn ông bình thường, đối mặt với loại ám hiệu này sẽ kiềm lòng không được.
“Em cũng không có nói giỡn, nhưng mà, em chỉ nói là để cho anh dọn đến ở, cũng không có nói muốn cùng anh làm cái gì mà." Bắc Đường Yên cười gian xảo.
“Em không sợ dẫn sói vào nhà sao?" Viêm Liệt tức giận bày ra bộ dáng hung ác.
“Không sợ, đại sắc lang tiên sinh, mau làm đi, chúng ta cùng nhau hưởng thụ buổi trưa nào." Bắc Đường Yên nghĩ thầm, đến lúc đó cũng không biết ai mới là sói.
“Ha ha, không phải là anh nên nói, tuân lệnh, tiểu bạch thỏ tiểu thư." Viêm Liệt cũng trêu chọc, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, đồng thời anh cũng cảm thấy trước kia mình lo lắng quá nhiều, anh bị kết luận chủ quan của mình lừa gạt, thiếu chút nữa liền bỏ lỡ người con gái đáng yêu như vậy, anh. . . .không nói cũng được!
Nghe được lời nói trêu chọc của Viêm Liệt cô cũng chỉ cười cười, không trả lời nữa, chẳng qua là nhìn về phía Viêm Liệt mở to hai mắt, trong mắt đều là giảo hoạt.
Hai người ăn cơm trong không khí hết sức thoải mái, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau mấy câu, cũng hiểu biết về nhau nhiều hơn, thấm thoát một tiếng đồng hồ liền trôi qua, Bắc Đường Yên tiễn Viêm Liệt đến trước cửa thang máy chuyên dụng của tổng tài.
“Đi thang máy này xuống đi, sẽ đi nhanh hơn."
“Ha ha, nếu như bị người ta nhìn thấy, anh chắc chắn là thời gian làm buổi chiều sẽ bị trễ, anh nói trước, không thể vì vậy mà trừ lương à." Lời nói của Viêm Liệt hết sức bất đắc dĩ, bởi vì đối tượng bị khổ là anh mà.
“Có được thì sẽ có mất, anh gáng làm quen sẽ thích ứng được, đây là bồi bổ." Bắc Đường Yên chủ động hôn lên môi Viêm Liệt, với danh nghĩa là bồi bổ lại, trên thực tế là cô đối với nụ hôn hôm qua nhớ mãi không quên, cũng không phải chỉ có đàn ông mới yêu thích như vậy.
Viêm Liệt đổi khách thành chủ, nhiệt liệt đáp lại, làm sao anh có thể quên loại hương vị mất hồn này.
. . . . . .
Khi Viêm Liệt trở lại trước bàn làm việc thì chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu làm ca chiều, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, Viêm Liệt cảm thấy cùng ăn trưa với Bắc Đường Yên là một chuyện hết sức ngọt ngào nhưng cũng đầy nguy hiểm, nếu như anh bởi vì cô mà trễ giờ làm, anh nhất định phải bắt cô bồi thường tiền lương bị trừ cho anh, nhưng mà, cho dù cô không bồi thường anh cũng nguyện ý, nụ hôn của cô làm toàn thân của anh cho đến bây giờ vẫn cảm thấy nóng ran.
“Tiểu Viêm, buổi trưa cậu đi đâu mà đến bây giờ mới trở về, không giống cậu nga." Liễu Nguyệt trêu ghẹo nhìn Viêm Liệt vừa mới trở lại.
“Buổi trưa đương nhiên là đi ăn trưa rồi, ăn nhiều nên trở về chậm, chị Liễu, chị đừng nhìn chằm chằm em như vậy, em sẽ sợ."
“Phi phi phi, cái gì mà chị luôn nhìn chằm chằm cậu, cái này gọi là chị quan tâm cậu, uy, thằng nhóc, chẳng lẽ buổi trưa cậu đi hẹn hò với tổng tài, nói thật đi, cho đến bây giờ chị vẫn còn chưa tin cậu cùng tổng tài ở chung một chỗ."
“Trời ạ, lại tới nữa, bỏ qua cho em đi."
Không khí trong phòng Thị trường thật là náo nhiệt, Viêm Liệt cảm thấy mình rất may mắn, người trong phòng làm việc của anh rất tốt, chỉ nhạo báng và đùa giỡn với anh chứ không có thái độ gì khác lạ, ví dụ như xem thường hay là ghen tỵ, cũng không có hiện tượng nịnh bợ anh, đây có lẽ là điều duy nhất có thể giúp anh tự an ủi mình.
Mặc dù Viêm Liệt vẫn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng trên thực tế Viêm Liệt rất rõ ràng xã hội này, năm đầu tiên anh đã bắt đầu làm việc ở nhiều nơi và tiếp xúc nhiều loại người, Viêm Liệt đối với một vài chuyện hết sức nhạy cảm, giống như thân phận của anh mà cùng với Bắc Đường Yên ở chung một chỗ nhất định sẽ có rất nhiều người có ý kiến, ý kiến tốt không tốt thậm chí là nham hiểm anh cũng đã nghĩ qua, nhưng cho dù đã chuẩn bị kĩ càng nhưng anh vẫn hi vọng nó có thể ít đi một chút, anh vừa mới bắt đầu công việc ở tập đoàn Bắc Đường, chuyện như vậy nếu xử lý không tốt sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ xấu, anh không hi vọng bởi vì quan hệ với Bắc Đường Yên mà ảnh hưởng đến công việc, tự nhiên cũng không hi vọng vấn đề của mình làm trở ngại công việc của Bắc Đường Yên.
Tài sản của Bắc Đường Yên tuyệt đối là hơn anh rất nhiều, giá trị con người của cô lên đến trên trăm triệu, mà tiền gửi ngân hàng của anh cũng chỉ có năm con số, nhưng mà, cái này cũng không ảnh hưởng đến tự ái đàn ông của anh, đây là vấn đề trước đó làm anh do dự, anh sợ Bắc Đường Yên chẳng qua chỉ là vui đùa, thậm chí nói khó nghe một chút là nuôi dưỡng, nhưng bây giờ anh lại bị ý nghĩa lúc trước của mình làm cho xấu hổ, thông qua mấy lần trò chuyện, anh có thể chân thật cảm nhận được Bắc Đường Yên nghiêm túc và nhường nhịn anh trong lần yêu nhau này!
Thật sự là nhường nhịn, ngay cả anh cũng cảm thấy như vậy, anh nghĩ Bắc Đường Yên đã rất mệt mỏi, cô vừa lo lắng suy nghĩ của anh, lại muốn phá vỡ lo lắng của anh, làm cho anh nguyện ý tiếp nhận cô. . . .Ai, bây giờ anh rất là cảm động, anh có một câu muốn hỏi cô, đó chính là anh đáng giá để cô làm như vậy sao?
“Tiểu Viêm, nghĩ gì vậy, tự nhiên lại cười khúc khích rồi lại nhăn nhó?" Liễu Nguyệt liếc mắt, trong lòng phỏng đoán xem thằng nhóc này có phải đang nghĩ tới tổng tài hay không, ai, chuyện này nói ra thật không ai tin nổi, Viêm Liệt với tổng tài quả thật là đi ngược lại với tình huống câu truyện bạch mã hoàng tử và cô bé Lọ Lem, mặc dù Viêm Liệt đẹp trai, nhưng mà những người theo đuổi tổng tài còn đẹp trai hơn cậu ta nhiều, phần lớn lại có thân phận địa vị, lại có năng lực và sự nghiệp nhất định, nhiều người đàn ông giàu có đẹp trai như vậy, lại có ít nhất hai người làm trong nghành giải trí cùng xuất hiện với tổng tài, nhưng mà chỉ vỏn vẹn ở một bữa cơm không có tiếp tục câu chuyện tình cảm, thân mật nhất cũng chỉ ôm nhau trong sàn nhảy mà thôi. . . . .
Mà hôm nay chính mắt cô nhìn thấy thằng nhóc này hôn tổng tài, thật là rung động, thậm chí ở sâu trong công ty còn nghe được tiếng thét chói tai, buổi sáng lúc cô đi đến nhà vệ sinh rửa tay thậm chí còn nghe được một nhân viên đang gọi điện thông báo chuyện này cho người khác, cách miêu tả và dùng từ của người đó tuyệt đối không thua gì đám chó săn.
“Đâu có cười khúc khích, chị Liễu, đến giờ làm việc rồi, nhanh làm việc đi, em đi in văn kiện."
Viêm Liệt đứng bên cạnh máy in, lại cảm thấy nhức đầu, nhưng mà khi anh nghĩ đến dáng vẻ Bắc Đường Yên đứng bên cạnh thang máy nhẹ nhàng nói em thích anh bên tai mình, anh cảm thấy nhức đầu cũng không có gì lớn đến nỗi không thể chịu đựng được, nụ cười khúc khích lại xuất hiện trên mặt Viêm Liệt, thời điểm tình yêu đi tới làm người ta vừa ngọt ngào vừa lo lắng. . . .