Ông Xã Thần Bí
Chương 82: Lạnh nhạt xa cách
Tô Ánh Nguyệt bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, cánh tay đang chống dần dần mất đi sức lực, khoác lên vai anh không động đậy nữa.
Mãi đến lúc trong phòng khách truyền đến kêu nho nhỏ của Thịt Bò, mới khiến Tô Ánh Nguyệt bừng tỉnh.
Cô đẩy mạnh Trần Minh Tân ra, nhưng cô quên bây giờ mình vẫn còn ở trên cầu thang, sau khi đẩy anh ra, cơ thể cô đứng không vững lung lay hai cái, mới vươn tay nguy hiểm bắt được lan can.
Lúc cô bị lung lay, cánh tay rũ bên người của Trần Minh Tân giật giật, cuối cùng cũng không vươn ra, mà ngồi xổm xuống nhặt quần áo cô làm rơi dưới đất lên, sau đó đưa tới trước mặt cô: “Của em."
Từ lúc Trần Minh Tân bị cô đẩy ra, sắc mặt đã trở lại như bình thường, trong bàn tay to có khớp xương rõ ràng cầm lấy quần áo lót của cô, sắc mặt bình tĩnh không có chút không được tự nhiên nào.
Còn Tô Ánh Nguyệt thì lại đỏ từ mặt đến tận cổ.
Dù sao cô vẫn là một cô gái chưa từng nghiêm túc yêu đương, nói theo một ý nghĩa nào đó, vẫn còn cực kỳ non nớt.
Vươn tay giành lấy quần áo từ trong tay Trần Minh Tân, cắn môi liếc mắt trừng anh một cái, sau đó "đùng đùng" chạy lên lầu, bóng lưng kia, nhìn thế nào cũng giống như rất tức giận.
Trần Minh Tân quay đầu lại, sờ sờ môi của mình, ánh mắt sâu thẳm.
Mặc thành như thế đi trước mặt anh, không đòi chút lợi ích cho mình, thì quá là áy náy rồi.
......
Có lẽ vì tối hôm trước ngủ quá muộn, lúc Tô Ánh Nguyệt ngủ dậy, đã là lúc mặt trời lên cao rồi.
Trở mình ngồi dậy từ trên giường, cô mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi làm.
Gãi gãi tóc đi vào phòng tắm.
Đi đến trước gương, mở vòi nước rửa mặt.
Ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy mình đang mặc áo sơ mi ở trong gương, môi còn có chút sưng đỏ.
Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra, nghĩ đến nụ hôn trên cầu thang tối hôm qua với Trần Minh Tân kia, trên mặt dần dần nhuốm lên rặng mây đỏ, sau đó, đáy mắt xuất hiện vẻ tức giận.
Lợi dụng! Sao tối qua cô không tát thẳng anh ta một cái nhỉ.
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, anh là ân nhân cứu mạng của cô, còn là loại ân nhân không phải chỉ cứu một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Tô Ánh Nguyệt lập tức cảm thấy có chút nhụt chí.
............
Rửa mặt đơn giản xong đi xuống lầu, trong phòng khách vắng vẻ.
Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, nghiêng mắt nhìn qua, là Trần Minh Tân mặc quần áo nghiêm chỉnh.
Anh đi vào từ bên ngoài, mang theo một cỗ gió lạnh.
Thời tiết đã là cuối mùa thu, Tô Ánh Nguyệt vừa mới thay quần áo ngủ dậy, trong biệt thự còn đang mở hệ thống máy sưởi, cô bị gió lạnh bất ngờ thổi tới làm lạnh đến run cằm cặp.
Trần Minh Tân thấy thế nhíu nhíu mày, đóng cửa lớn lại.
Bên trong ấm áp như mùa xuân, Tô Ánh Nguyệt đứng trên cầu thang nhìn anh, dáng vẻ vừa mới ngủ dậy vô cùng mềm mại, giọng nói của anh cũng trở nên dịu dàng: “Mới dậy sao?"
"Ừm." Tuy bản thân cô cảm thấy không có gì, nhưng anh vừa hỏi như vậy, cô lập tức cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô vừa xem thử thời gian, đã sắp mười một giờ rồi.
Lúc này, cửa lại bị đẩy ra lần nữa, Bùi Chính Thành xách theo đồ đạc đi đến: "Minh Tân, sao cậu lại đóng cửa lại, trên tay tôi còn cầm đồ đấy!"
Sau khi anh ta đi vào mới phát hiện Trần Minh Tân đang đứng ở cửa, tập trung nhìn lại, còn nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt.
Bùi Chính Thành nở nụ cười với Tô Ánh Nguyệt Nở: "Chị dâu, chào buổi sáng!"
Tô Ánh Nguyệt mím mím môi, nhìn thoáng qua Trần Minh Tân, lần trước hai người đã nói rất rõ ràng rồi, Bùi Chính Thành còn gọi cô là chị dâu......
Thấy Trần Minh Tân không có phản ứng gì, nghĩ rằng có lẽ anh cũng không quan tâm, bèn cười cười với Bùi Chính Thành: "Chào buổi sáng."
Sau đó, Bùi Chính Thành liền xách thấy túi lớn túi nhỏ đồ đi về phía phòng bếp.
Trần Minh Tân cũng không nhìn cô, xoay người đi đến trước chuồng chó, để thêm chút thức ăn chó cho nó.
Tối hôm qua đã quá muộn, sau khi mọi chuyện kết thúc, đã để thẳng chuồng chó trong phòng khách.
Tô Ánh Nguyệt đứng ở đó không biết phải mở miệng nói gì, chợt nghe thấy Trần Minh Tân gọi cô: "Tô Ánh Nguyệt, tới đây."
Giọng nói của anh có chút nặng nề, Tô Ánh Nguyệt nghe thấy lập tức đi qua, sau đó nhìn thấy một bãi chất lỏng trên sàn nhà dưới chuồng chó, cùng với một đống...... phân chó!
Tô Ánh Nguyệt co rút khóe miệng, Trần Minh Tân sẽ không thật sự muốn để cô đến.....dọn phân đó chứ?
"Phiền em rồi." Trần Minh Tân đứng dậy, con ngươi sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, xoay người đi về phía phòng bếp.
Giọng điệu lạnh lùng, dáng vẻ xa cách.
Tô Ánh Nguyệt động đậy môi, nói không nên lời.
Người giống như Trần Minh Tân, có kiêu ngạo của bản thân anh.
Những lời nói đó của cô, anh cũng không có lý do gì để bao dung vô điều kiện.
Tối hôm qua đi cứu cô, đoán chừng chỉ là vì chuyện xảy ra ở Ngọc Hoàng Cung, anh là ông chủ, muốn bớt phiền phức hơn một chút, cho nên mới cứu cô ra, nếu không, xảy ra chuyện như vậy, Ngọc Hoàng Cung sẽ bị ngừng kinh doanh để sửa đổi.
Còn nụ hôn kia......
Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, giống như một đêm kia của bọn họ ở Ngọc Hoàng Cung vậy.
......
Bùi Chính Thành đang lấy đồ trong túi, Trần Minh Tân đi tới.
"Tránh ra." Trần Minh Tân đi qua, sau đó giành việc từ trong tay anh ta.
Chuyện của Tô Ánh Nguyệt ngày hôm qua, là Trần Minh Tân nhờ Bùi Chính Thành giúp, cho nên hôm nay anh mới cho Bùi Chính Thành đến đây ăn chùa.
Bùi Chính Thành "chậc chậc" hai tiếng, lùi qua một bên, cẩn thận quan sát Trần Minh Tân từ trên xuống dưới: "Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới ngủ dậy, tối hôm qua không tệ nhỉ, sao cậu còn có dáng vẻ này vậy?"
Trần Minh Tân không để ý tới anh ta.
Bùi Chính Thành còn nói: "Chẳng lẽ là cậu bị cô ấy ghét bỏ......"
"Cút!"
Trong tay Trần Minh Tân đang cầm một cây dao cán nhựa loại dài, cổ tay dùng sức một cái, trực tiếp đưa về phía trước, dao loại dài suýt nữa cắt qua bên tai của Bùi Chính Thành, vững vàng cắm lên kệ để đồ bằng gỗ thô phía sau anh ta.
Bùi Chính Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt cứng đờ nhìn về phía Trần Minh Tân: "Chẳng lẽ bị tôi nói trúng rồi, cậu......"
"Muốn bị lần nữa không? Đảm bảo sẽ chuẩn hơn thế này." Trần Minh Tân ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta, Bùi Chính Thành lập tức nuốt nửa câu “mới nổi giận đến như vậy" phía sau trở về.
......
Từ nhỏ gia cảnh của Tô Ánh Nguyệt đã hơn người, bị làm khó dễ ở nhà họ Tô, nhưng cũng không đến mức bị khấu trừ cơm áo.
Trong nhà cũng chưa từng có trẻ con, cho nên, đối với chuyện dọn phân này, thật ra cô có chút sụp đổ, dù sao cũng chưa từng nuôi động vật nhỏ.
Tô Ánh Nguyệt đặc biệt cầm khăn giấy ướt lau lau cho Thịt Bò, sau đó mở chuồng chó ra: " Thịt Bò, mi đi ra trước......"
Đợi sau khi Thịt Bò đi ra, lúc Tô Ánh Nguyệt cầm xẻng lên xúc cái đống kia, cô nắm lấy mũi, đã xúc lên được sắp đổ vào trong thùng rác rồi......
Kết quả, Thịt Bò đột nhiên chạy tới ngửi ngửi, sau đó lại đột nhiên xoay người nhào tới trên người Tô Ánh Nguyệt, Tô Ánh Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng run tay, cái thứ trong xẻng bay thẳng lên trên người Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua, khuôn mặt lộ vẻ đau khổ, nắm chặt lấy cái xẻng, nhắm mắt lại kêu to: “Trần Minh Tân, cứu mạng......"
Mãi đến lúc trong phòng khách truyền đến kêu nho nhỏ của Thịt Bò, mới khiến Tô Ánh Nguyệt bừng tỉnh.
Cô đẩy mạnh Trần Minh Tân ra, nhưng cô quên bây giờ mình vẫn còn ở trên cầu thang, sau khi đẩy anh ra, cơ thể cô đứng không vững lung lay hai cái, mới vươn tay nguy hiểm bắt được lan can.
Lúc cô bị lung lay, cánh tay rũ bên người của Trần Minh Tân giật giật, cuối cùng cũng không vươn ra, mà ngồi xổm xuống nhặt quần áo cô làm rơi dưới đất lên, sau đó đưa tới trước mặt cô: “Của em."
Từ lúc Trần Minh Tân bị cô đẩy ra, sắc mặt đã trở lại như bình thường, trong bàn tay to có khớp xương rõ ràng cầm lấy quần áo lót của cô, sắc mặt bình tĩnh không có chút không được tự nhiên nào.
Còn Tô Ánh Nguyệt thì lại đỏ từ mặt đến tận cổ.
Dù sao cô vẫn là một cô gái chưa từng nghiêm túc yêu đương, nói theo một ý nghĩa nào đó, vẫn còn cực kỳ non nớt.
Vươn tay giành lấy quần áo từ trong tay Trần Minh Tân, cắn môi liếc mắt trừng anh một cái, sau đó "đùng đùng" chạy lên lầu, bóng lưng kia, nhìn thế nào cũng giống như rất tức giận.
Trần Minh Tân quay đầu lại, sờ sờ môi của mình, ánh mắt sâu thẳm.
Mặc thành như thế đi trước mặt anh, không đòi chút lợi ích cho mình, thì quá là áy náy rồi.
......
Có lẽ vì tối hôm trước ngủ quá muộn, lúc Tô Ánh Nguyệt ngủ dậy, đã là lúc mặt trời lên cao rồi.
Trở mình ngồi dậy từ trên giường, cô mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi làm.
Gãi gãi tóc đi vào phòng tắm.
Đi đến trước gương, mở vòi nước rửa mặt.
Ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy mình đang mặc áo sơ mi ở trong gương, môi còn có chút sưng đỏ.
Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra, nghĩ đến nụ hôn trên cầu thang tối hôm qua với Trần Minh Tân kia, trên mặt dần dần nhuốm lên rặng mây đỏ, sau đó, đáy mắt xuất hiện vẻ tức giận.
Lợi dụng! Sao tối qua cô không tát thẳng anh ta một cái nhỉ.
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, anh là ân nhân cứu mạng của cô, còn là loại ân nhân không phải chỉ cứu một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Tô Ánh Nguyệt lập tức cảm thấy có chút nhụt chí.
............
Rửa mặt đơn giản xong đi xuống lầu, trong phòng khách vắng vẻ.
Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, nghiêng mắt nhìn qua, là Trần Minh Tân mặc quần áo nghiêm chỉnh.
Anh đi vào từ bên ngoài, mang theo một cỗ gió lạnh.
Thời tiết đã là cuối mùa thu, Tô Ánh Nguyệt vừa mới thay quần áo ngủ dậy, trong biệt thự còn đang mở hệ thống máy sưởi, cô bị gió lạnh bất ngờ thổi tới làm lạnh đến run cằm cặp.
Trần Minh Tân thấy thế nhíu nhíu mày, đóng cửa lớn lại.
Bên trong ấm áp như mùa xuân, Tô Ánh Nguyệt đứng trên cầu thang nhìn anh, dáng vẻ vừa mới ngủ dậy vô cùng mềm mại, giọng nói của anh cũng trở nên dịu dàng: “Mới dậy sao?"
"Ừm." Tuy bản thân cô cảm thấy không có gì, nhưng anh vừa hỏi như vậy, cô lập tức cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô vừa xem thử thời gian, đã sắp mười một giờ rồi.
Lúc này, cửa lại bị đẩy ra lần nữa, Bùi Chính Thành xách theo đồ đạc đi đến: "Minh Tân, sao cậu lại đóng cửa lại, trên tay tôi còn cầm đồ đấy!"
Sau khi anh ta đi vào mới phát hiện Trần Minh Tân đang đứng ở cửa, tập trung nhìn lại, còn nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt.
Bùi Chính Thành nở nụ cười với Tô Ánh Nguyệt Nở: "Chị dâu, chào buổi sáng!"
Tô Ánh Nguyệt mím mím môi, nhìn thoáng qua Trần Minh Tân, lần trước hai người đã nói rất rõ ràng rồi, Bùi Chính Thành còn gọi cô là chị dâu......
Thấy Trần Minh Tân không có phản ứng gì, nghĩ rằng có lẽ anh cũng không quan tâm, bèn cười cười với Bùi Chính Thành: "Chào buổi sáng."
Sau đó, Bùi Chính Thành liền xách thấy túi lớn túi nhỏ đồ đi về phía phòng bếp.
Trần Minh Tân cũng không nhìn cô, xoay người đi đến trước chuồng chó, để thêm chút thức ăn chó cho nó.
Tối hôm qua đã quá muộn, sau khi mọi chuyện kết thúc, đã để thẳng chuồng chó trong phòng khách.
Tô Ánh Nguyệt đứng ở đó không biết phải mở miệng nói gì, chợt nghe thấy Trần Minh Tân gọi cô: "Tô Ánh Nguyệt, tới đây."
Giọng nói của anh có chút nặng nề, Tô Ánh Nguyệt nghe thấy lập tức đi qua, sau đó nhìn thấy một bãi chất lỏng trên sàn nhà dưới chuồng chó, cùng với một đống...... phân chó!
Tô Ánh Nguyệt co rút khóe miệng, Trần Minh Tân sẽ không thật sự muốn để cô đến.....dọn phân đó chứ?
"Phiền em rồi." Trần Minh Tân đứng dậy, con ngươi sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, xoay người đi về phía phòng bếp.
Giọng điệu lạnh lùng, dáng vẻ xa cách.
Tô Ánh Nguyệt động đậy môi, nói không nên lời.
Người giống như Trần Minh Tân, có kiêu ngạo của bản thân anh.
Những lời nói đó của cô, anh cũng không có lý do gì để bao dung vô điều kiện.
Tối hôm qua đi cứu cô, đoán chừng chỉ là vì chuyện xảy ra ở Ngọc Hoàng Cung, anh là ông chủ, muốn bớt phiền phức hơn một chút, cho nên mới cứu cô ra, nếu không, xảy ra chuyện như vậy, Ngọc Hoàng Cung sẽ bị ngừng kinh doanh để sửa đổi.
Còn nụ hôn kia......
Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, giống như một đêm kia của bọn họ ở Ngọc Hoàng Cung vậy.
......
Bùi Chính Thành đang lấy đồ trong túi, Trần Minh Tân đi tới.
"Tránh ra." Trần Minh Tân đi qua, sau đó giành việc từ trong tay anh ta.
Chuyện của Tô Ánh Nguyệt ngày hôm qua, là Trần Minh Tân nhờ Bùi Chính Thành giúp, cho nên hôm nay anh mới cho Bùi Chính Thành đến đây ăn chùa.
Bùi Chính Thành "chậc chậc" hai tiếng, lùi qua một bên, cẩn thận quan sát Trần Minh Tân từ trên xuống dưới: "Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới ngủ dậy, tối hôm qua không tệ nhỉ, sao cậu còn có dáng vẻ này vậy?"
Trần Minh Tân không để ý tới anh ta.
Bùi Chính Thành còn nói: "Chẳng lẽ là cậu bị cô ấy ghét bỏ......"
"Cút!"
Trong tay Trần Minh Tân đang cầm một cây dao cán nhựa loại dài, cổ tay dùng sức một cái, trực tiếp đưa về phía trước, dao loại dài suýt nữa cắt qua bên tai của Bùi Chính Thành, vững vàng cắm lên kệ để đồ bằng gỗ thô phía sau anh ta.
Bùi Chính Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt cứng đờ nhìn về phía Trần Minh Tân: "Chẳng lẽ bị tôi nói trúng rồi, cậu......"
"Muốn bị lần nữa không? Đảm bảo sẽ chuẩn hơn thế này." Trần Minh Tân ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta, Bùi Chính Thành lập tức nuốt nửa câu “mới nổi giận đến như vậy" phía sau trở về.
......
Từ nhỏ gia cảnh của Tô Ánh Nguyệt đã hơn người, bị làm khó dễ ở nhà họ Tô, nhưng cũng không đến mức bị khấu trừ cơm áo.
Trong nhà cũng chưa từng có trẻ con, cho nên, đối với chuyện dọn phân này, thật ra cô có chút sụp đổ, dù sao cũng chưa từng nuôi động vật nhỏ.
Tô Ánh Nguyệt đặc biệt cầm khăn giấy ướt lau lau cho Thịt Bò, sau đó mở chuồng chó ra: " Thịt Bò, mi đi ra trước......"
Đợi sau khi Thịt Bò đi ra, lúc Tô Ánh Nguyệt cầm xẻng lên xúc cái đống kia, cô nắm lấy mũi, đã xúc lên được sắp đổ vào trong thùng rác rồi......
Kết quả, Thịt Bò đột nhiên chạy tới ngửi ngửi, sau đó lại đột nhiên xoay người nhào tới trên người Tô Ánh Nguyệt, Tô Ánh Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng run tay, cái thứ trong xẻng bay thẳng lên trên người Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua, khuôn mặt lộ vẻ đau khổ, nắm chặt lấy cái xẻng, nhắm mắt lại kêu to: “Trần Minh Tân, cứu mạng......"
Tác giả :
Tiểu Chủ