Ông Xã Thần Bí
Chương 123: Có thể im miệng không?
Bản thân Cố Hàm Yên là một người xinh đẹp, dáng vẻ như bây giờ lại tăng thêm mấy phần yếu đuối khiến người ta đau lòng.
Tô Ánh Nguyệt kéo bàn ăn trên giường bệnh ra, lại bày đồ ăn mình vừa mua về lên trên.
Cố Hàm Yên dịu dàng mở miệng: “Ánh Nguyệt, cô đừng để ý, Mông là bị tôi làm hư."
Ánh Nguyệt?
“Cô Cố, chúng ta không quen thân như vậy." Tô Ánh Nguyệt lấy đũa dùng một lần ra, đặt ở trước mặt Cố Hàm Yên.
Hình như cô chưa từng phục vụ người ta như thế này bao giờ.
Ngay cả Trần Minh Tân đã giúp cô nhiều lần như vậy, cũng chưa từng được nhận đãi ngộ này, nghĩ như vậy cũng cảm thấy anh có chút thiệt thòi.
“Đừng như vậy, Ánh Nguyệt, nơi này cũng không có người ngoài." Ánh mắt của Cố Hàm Yên nhìn cô giống như đang nhìn một đứa bé đang cáu kỉnh.
Tô Ánh Nguyệt hơi ngừng lại.
Ánh mắt này của Cố Hàm Yên có chút giống với ánh mắt của Trần Minh Tân nhìn cô khi cô cáu với anh.
Lúc này cô mới nhớ đến một số chuyện đã bị cô quên mất.
Khi Trần Minh Tân giải thích với cô, chỉ nói anh và Cố Hàm Yên là bạn bè, hai người không có quan hệ đặc biệt gì.
Nhưng mà anh cũng không nói, anh và Cố Hàm Yên quen nhau như thế nào, bọn họ quen biết nhau bao lâu.
Nhìn ra được, Bùi Chính Thành đối xử với Cố Hàm Yên rất tốt.
Mặc dù bình thường Bùi Chính Thành đều trưng ra dáng vẻ công tử phong lưu, dường như đối xử tốt với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng trong lòng của anh ta vẫn có cán cân riêng.
Anh ta đối xử tốt với Cố Hàm Yên, là loại tình bạn được xây dựng qua rất nhiều ngày, tự nhiên mà thân thiết.
Điều này đủ để chứng minh, Cố Hàm Yên và Trần Minh Tân quen biết nhau lâu rồi
Mông ở bên cạnh xen vào: “Tôi nói nè Tô Ánh Nguyệt, cô sao vậy, Hàm Yên là coi trọng cô..."
“Có thể im miệng không?" Tô Ánh Nguyệt quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Mông.
Cô vẫn luôn không nói gì nên Mông thật sự coi cô là con mèo bệnh à, coi cô là đối tượng có thể dễ dàng bắt nạt vậy sao?
“Thái độ này của cô là gì?" Ánh mắt của Mông nhìn cô giống như của một phu nhân quyền quý nhìn một tiểu nha hoàn đang tạo phản.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Cố Hàm Yên: “Lần trước cô Cố đến nhà tôi, nhìn thấy con chó nhỏ kia không?"
Cố Hàm Yên liếc nhìn Mông một cái, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, không biết trong hồ lô của cô ta giấu cái gì, chỉ gật đầu cười: “Thấy rồi, Chính Thành nói nó tên là Thịt Bò, cái tên rất thực tế.’
“Đúng vậy, nhìn rất đáng yêu, nhưng mà rất khỏe mạnh, không nghe lời, chó không nghe lời, chủ nhân đánh thêm hai lần là được rồi, chuyện này cũng không có vấn đề gì."
Tô Ánh Nguyệt vừa nói vừa như có như không quay đầu nhìn Mông một cái, sắc mặt Cố Hàm Yên hơi đổi.
“Cô..." Đương nhiên Mông nghe hiểu Tô Ánh Nguyệt đang mắng cô ta là chó không nghe lời, sau lời nói này, cuối cùng cô ta không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Tô Ánh Nguyệt biết mình hơi xúc động, dù sao Cố Hàm Yên mới vừa cứu cô, cho dù nói thế nào, cô cũng nên nể mặt Cố Hàm Yên một chút.
Nhưng mà Mông này nói chuyện càng ngày càng quá đáng, Cố Hàm Yên cũng không nói cô ta một câu, vẫn luôn nói Tô Ánh Nguyệt đừng để ý.
Vậy thì xin lỗi, cô bị Trần Minh Tân nuông chiều quen rồi, tính tình không tốt, không để ý mới là lạ đó.
“Ăn cơm trước đi, ăn xong thì nghỉ ngơi." Tô Ánh Nguyệt đưa đồ ăn đến trước mặt cô ta, cúi đầu suy nghĩ một lát, giương mắt nhìn về phía Cố Hàm Yên, ánh mắt thành khẩn: “Chuyện vừa rồi... Cám ơn cô."
Mặc dù cảm thấy chuyện Cố Hàm Yên cứu cô có chút khó có thể tin nổi, nhưng cứu cũng đã cứu rồi.
Cố Hàm Yên chỉ cười, không nói thêm nữa.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Tô Ánh Nguyệt vang lên.
Cô lấy ra xem, phát hiện là Trần Minh Tân gọi đến.
Bình thường cô tan làm lúc năm giờ, hai ngày hôm nay bận tăng ca đều về muộn, vì vậy anh đều nấu xong cơm tối mới gọi điện cho cô.
Hôm nay xảy ra những việc này, cô cũng quên gọi điện thoại cho Trần Minh Tân rồi.
“Tôi đi nhận điện thoại." Cô ngẩng đầu nhìn Cố Hàm Yên một cái, đứng đậy đi ra ngoài nghe.
...
Cô đi ra ngoài phòng bệnh, nhận điện thoại: “A lô."
Tô Ánh Nguyệt vừa cầm điện thoại di động vừa không quen sờ lên mặt mình, vừa sờ thế này mới phát hiện mặt mình sưng to lên rồi.
Nãy giờ vẫn luôn bận bịu, bây giờ cô mới phát hiện mặt mình đã sưng to đến vậy.
“Tan làm chưa? Tôi nấu món ăn em thích."
Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Trần Minh Tân từ đầu điện thoại bên kia truyền đến, xen lẫn tiếng điện lưu rất nhỏ, giọng điệu càng thêm cuốn hút, nhiều thêm mấy phần gợi cảm.
Tô Ánh Nguyệt dựa lưng vào tường nghe giọng nói của anh, đột nhiên trong lòng yên bình trở lại, từ từ nói những chuyện vừa xảy ra cho anh.
Kết quả, cô còn chưa nói xong điện thoại đã bị cúp.
Tô Ánh Nguyệt ‘A lô’ liên tiếp mấy tiếng, đáp lại cô chỉ có tiếng tút tút.
Cô buồn rầu không vui dựa vào tường một lát, biết rằng có lẽ Trần Minh Tân đang trên đường đến rồi, lúc này mới xoay người đi vào phòng bệnh.
...
Trong phòng bệnh.
Tô Ánh Nguyệt vừa bước ra ngoài, Cố Hàm Yên liền dùng giọng điệu lạnh lẽo gọi một tiếng: “Mông."
“Hàm Yên, sao vậy?" Mông vội vàng đi đến.
“Cô quá phận rồi." Cố Hàm Yên ngồi thẳng người, sắc mặt lạnh lùng: “Chuyện của tôi không cần cô nhúng tay vào."
Mông nghe thấy vậy, sắc mặt cũng hơi đổi, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Cô đừng quên, cô có ngày hôm nay đều là ai giúp cô, cô cũng đừng làm chuyện có lỗi với ông chủ tôi."
Nghe thấy cô ta nhắc đến ông chủ, Cố Hàm Yên biến sắc, sắc mặt vốn khó coi, trong nháy mắt càng trở nên khói coi hơn.
Đúng lúc Tô Ánh Nguyệt mở cửa đi vào.
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn hai người một chút, vẻ mặt của hai người đều rất bình thường, nhưng cô cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.
“Cô mau ăn cơm đi."
Tô Ánh Nguyệt đi đến trước giường bệnh ngồi xuống, thấy cô ta chưa hề động vào đồ ăn trước mặt
Cố Hàm Yên không nói chuyện, bắt đầu ăn uống, nhưng mà ăn không được nhiều lắm.
Tô Ánh Nguyệt cũng không có tâm trạng lắm, ăn nửa bát cháo, trái lại là Mông, cũng không biết có phải Cố Hàm Yên nói cô ta cái gì không, thế mà không tiếp tục làm phiền Tô Ánh Nguyệt nữa.
Ăn cơm xong, Tô Ánh Nguyệt vừa thu dọn đồ xong thì Trần Minh Tân đến.
Anh không mặc áo khoác, trên người chỉ mặc phong phanh một chiếc áo sơ mi màu đen, tóc hơi rối, còn hơi chút thở dốc, nhìn ra được đến rất vội.
“Minh Tân."
Tô Ánh Nguyệt theo tiếng gọi vui mừng của Cố Hàm Yên mà quay đầu lại, nhìn thấy chính là dáng vẻ Trần Minh Tân như vậy.
Ánh mắt Trần Minh Tân miễn cưỡng lướt qua Cố Hàm Yên, sau đó rơi lên trên người Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt nhìn kỹ từ trên xuống dưới, khi chạm đến khuôn mặt của cô, sắc mặt liền trầm xuống.
Tô Ánh Nguyệt đặt đồ vật trong tay xuống, cười nhìn anh: “Anh đến rồi."
“Xảy ra chuyện gì? Ai đánh em?" Trần Minh Tân nhanh chóng đi đến, lông mày nhíu chặt, đưa tay muốn sờ mặt cô, nhưng nhìn mặt cô sưng to như vậy, bàn tay liền đặt xuống trán của cô, giúp cô khẽ vuốt tóc rối trên trán.
Thấy Trần Minh Tân vừa đến, tất cả lực chú ý đều đặt trên người Tô Ánh Nguyệt, Cố Hàm Yên mấp máy môi: “Xin lỗi, là Mông quá kích động..."
Nghe thấy giọng nói của Cố Hàm Yên, lúc này Trần Minh Tân mới quay đầu nhìn Cố Hàm Yên.
Chuyện xảy ra trước đó, Tô Ánh Nguyệt đã nói với anh trong điện thoại, ánh mắt anh nhìn về phía Cố Hàm Yên nhiều thêm một chút lo lắng: “Vết thương sao rồi?"
Tô Ánh Nguyệt kéo bàn ăn trên giường bệnh ra, lại bày đồ ăn mình vừa mua về lên trên.
Cố Hàm Yên dịu dàng mở miệng: “Ánh Nguyệt, cô đừng để ý, Mông là bị tôi làm hư."
Ánh Nguyệt?
“Cô Cố, chúng ta không quen thân như vậy." Tô Ánh Nguyệt lấy đũa dùng một lần ra, đặt ở trước mặt Cố Hàm Yên.
Hình như cô chưa từng phục vụ người ta như thế này bao giờ.
Ngay cả Trần Minh Tân đã giúp cô nhiều lần như vậy, cũng chưa từng được nhận đãi ngộ này, nghĩ như vậy cũng cảm thấy anh có chút thiệt thòi.
“Đừng như vậy, Ánh Nguyệt, nơi này cũng không có người ngoài." Ánh mắt của Cố Hàm Yên nhìn cô giống như đang nhìn một đứa bé đang cáu kỉnh.
Tô Ánh Nguyệt hơi ngừng lại.
Ánh mắt này của Cố Hàm Yên có chút giống với ánh mắt của Trần Minh Tân nhìn cô khi cô cáu với anh.
Lúc này cô mới nhớ đến một số chuyện đã bị cô quên mất.
Khi Trần Minh Tân giải thích với cô, chỉ nói anh và Cố Hàm Yên là bạn bè, hai người không có quan hệ đặc biệt gì.
Nhưng mà anh cũng không nói, anh và Cố Hàm Yên quen nhau như thế nào, bọn họ quen biết nhau bao lâu.
Nhìn ra được, Bùi Chính Thành đối xử với Cố Hàm Yên rất tốt.
Mặc dù bình thường Bùi Chính Thành đều trưng ra dáng vẻ công tử phong lưu, dường như đối xử tốt với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng trong lòng của anh ta vẫn có cán cân riêng.
Anh ta đối xử tốt với Cố Hàm Yên, là loại tình bạn được xây dựng qua rất nhiều ngày, tự nhiên mà thân thiết.
Điều này đủ để chứng minh, Cố Hàm Yên và Trần Minh Tân quen biết nhau lâu rồi
Mông ở bên cạnh xen vào: “Tôi nói nè Tô Ánh Nguyệt, cô sao vậy, Hàm Yên là coi trọng cô..."
“Có thể im miệng không?" Tô Ánh Nguyệt quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Mông.
Cô vẫn luôn không nói gì nên Mông thật sự coi cô là con mèo bệnh à, coi cô là đối tượng có thể dễ dàng bắt nạt vậy sao?
“Thái độ này của cô là gì?" Ánh mắt của Mông nhìn cô giống như của một phu nhân quyền quý nhìn một tiểu nha hoàn đang tạo phản.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Cố Hàm Yên: “Lần trước cô Cố đến nhà tôi, nhìn thấy con chó nhỏ kia không?"
Cố Hàm Yên liếc nhìn Mông một cái, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, không biết trong hồ lô của cô ta giấu cái gì, chỉ gật đầu cười: “Thấy rồi, Chính Thành nói nó tên là Thịt Bò, cái tên rất thực tế.’
“Đúng vậy, nhìn rất đáng yêu, nhưng mà rất khỏe mạnh, không nghe lời, chó không nghe lời, chủ nhân đánh thêm hai lần là được rồi, chuyện này cũng không có vấn đề gì."
Tô Ánh Nguyệt vừa nói vừa như có như không quay đầu nhìn Mông một cái, sắc mặt Cố Hàm Yên hơi đổi.
“Cô..." Đương nhiên Mông nghe hiểu Tô Ánh Nguyệt đang mắng cô ta là chó không nghe lời, sau lời nói này, cuối cùng cô ta không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Tô Ánh Nguyệt biết mình hơi xúc động, dù sao Cố Hàm Yên mới vừa cứu cô, cho dù nói thế nào, cô cũng nên nể mặt Cố Hàm Yên một chút.
Nhưng mà Mông này nói chuyện càng ngày càng quá đáng, Cố Hàm Yên cũng không nói cô ta một câu, vẫn luôn nói Tô Ánh Nguyệt đừng để ý.
Vậy thì xin lỗi, cô bị Trần Minh Tân nuông chiều quen rồi, tính tình không tốt, không để ý mới là lạ đó.
“Ăn cơm trước đi, ăn xong thì nghỉ ngơi." Tô Ánh Nguyệt đưa đồ ăn đến trước mặt cô ta, cúi đầu suy nghĩ một lát, giương mắt nhìn về phía Cố Hàm Yên, ánh mắt thành khẩn: “Chuyện vừa rồi... Cám ơn cô."
Mặc dù cảm thấy chuyện Cố Hàm Yên cứu cô có chút khó có thể tin nổi, nhưng cứu cũng đã cứu rồi.
Cố Hàm Yên chỉ cười, không nói thêm nữa.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Tô Ánh Nguyệt vang lên.
Cô lấy ra xem, phát hiện là Trần Minh Tân gọi đến.
Bình thường cô tan làm lúc năm giờ, hai ngày hôm nay bận tăng ca đều về muộn, vì vậy anh đều nấu xong cơm tối mới gọi điện cho cô.
Hôm nay xảy ra những việc này, cô cũng quên gọi điện thoại cho Trần Minh Tân rồi.
“Tôi đi nhận điện thoại." Cô ngẩng đầu nhìn Cố Hàm Yên một cái, đứng đậy đi ra ngoài nghe.
...
Cô đi ra ngoài phòng bệnh, nhận điện thoại: “A lô."
Tô Ánh Nguyệt vừa cầm điện thoại di động vừa không quen sờ lên mặt mình, vừa sờ thế này mới phát hiện mặt mình sưng to lên rồi.
Nãy giờ vẫn luôn bận bịu, bây giờ cô mới phát hiện mặt mình đã sưng to đến vậy.
“Tan làm chưa? Tôi nấu món ăn em thích."
Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Trần Minh Tân từ đầu điện thoại bên kia truyền đến, xen lẫn tiếng điện lưu rất nhỏ, giọng điệu càng thêm cuốn hút, nhiều thêm mấy phần gợi cảm.
Tô Ánh Nguyệt dựa lưng vào tường nghe giọng nói của anh, đột nhiên trong lòng yên bình trở lại, từ từ nói những chuyện vừa xảy ra cho anh.
Kết quả, cô còn chưa nói xong điện thoại đã bị cúp.
Tô Ánh Nguyệt ‘A lô’ liên tiếp mấy tiếng, đáp lại cô chỉ có tiếng tút tút.
Cô buồn rầu không vui dựa vào tường một lát, biết rằng có lẽ Trần Minh Tân đang trên đường đến rồi, lúc này mới xoay người đi vào phòng bệnh.
...
Trong phòng bệnh.
Tô Ánh Nguyệt vừa bước ra ngoài, Cố Hàm Yên liền dùng giọng điệu lạnh lẽo gọi một tiếng: “Mông."
“Hàm Yên, sao vậy?" Mông vội vàng đi đến.
“Cô quá phận rồi." Cố Hàm Yên ngồi thẳng người, sắc mặt lạnh lùng: “Chuyện của tôi không cần cô nhúng tay vào."
Mông nghe thấy vậy, sắc mặt cũng hơi đổi, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Cô đừng quên, cô có ngày hôm nay đều là ai giúp cô, cô cũng đừng làm chuyện có lỗi với ông chủ tôi."
Nghe thấy cô ta nhắc đến ông chủ, Cố Hàm Yên biến sắc, sắc mặt vốn khó coi, trong nháy mắt càng trở nên khói coi hơn.
Đúng lúc Tô Ánh Nguyệt mở cửa đi vào.
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn hai người một chút, vẻ mặt của hai người đều rất bình thường, nhưng cô cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.
“Cô mau ăn cơm đi."
Tô Ánh Nguyệt đi đến trước giường bệnh ngồi xuống, thấy cô ta chưa hề động vào đồ ăn trước mặt
Cố Hàm Yên không nói chuyện, bắt đầu ăn uống, nhưng mà ăn không được nhiều lắm.
Tô Ánh Nguyệt cũng không có tâm trạng lắm, ăn nửa bát cháo, trái lại là Mông, cũng không biết có phải Cố Hàm Yên nói cô ta cái gì không, thế mà không tiếp tục làm phiền Tô Ánh Nguyệt nữa.
Ăn cơm xong, Tô Ánh Nguyệt vừa thu dọn đồ xong thì Trần Minh Tân đến.
Anh không mặc áo khoác, trên người chỉ mặc phong phanh một chiếc áo sơ mi màu đen, tóc hơi rối, còn hơi chút thở dốc, nhìn ra được đến rất vội.
“Minh Tân."
Tô Ánh Nguyệt theo tiếng gọi vui mừng của Cố Hàm Yên mà quay đầu lại, nhìn thấy chính là dáng vẻ Trần Minh Tân như vậy.
Ánh mắt Trần Minh Tân miễn cưỡng lướt qua Cố Hàm Yên, sau đó rơi lên trên người Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt nhìn kỹ từ trên xuống dưới, khi chạm đến khuôn mặt của cô, sắc mặt liền trầm xuống.
Tô Ánh Nguyệt đặt đồ vật trong tay xuống, cười nhìn anh: “Anh đến rồi."
“Xảy ra chuyện gì? Ai đánh em?" Trần Minh Tân nhanh chóng đi đến, lông mày nhíu chặt, đưa tay muốn sờ mặt cô, nhưng nhìn mặt cô sưng to như vậy, bàn tay liền đặt xuống trán của cô, giúp cô khẽ vuốt tóc rối trên trán.
Thấy Trần Minh Tân vừa đến, tất cả lực chú ý đều đặt trên người Tô Ánh Nguyệt, Cố Hàm Yên mấp máy môi: “Xin lỗi, là Mông quá kích động..."
Nghe thấy giọng nói của Cố Hàm Yên, lúc này Trần Minh Tân mới quay đầu nhìn Cố Hàm Yên.
Chuyện xảy ra trước đó, Tô Ánh Nguyệt đã nói với anh trong điện thoại, ánh mắt anh nhìn về phía Cố Hàm Yên nhiều thêm một chút lo lắng: “Vết thương sao rồi?"
Tác giả :
Tiểu Chủ