Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 8: Chuyện cười về quần áo ngủ (2)
“Ủa? Thiếu phu nhân, sao cô lại mặc áo ngủ của thiếu gia xuống đây?" Má Tằng vừa đúng lúc đi tới hỏi.
“Tôi… cái đó, tối hôm qua áo ngủ của tôi bị… xé hư…" Tạm thời cô còn chưa ý thức được hậu quả của những lời này.
Tần Nhiên cùng má Tằng thật sự không nhịn được cười, bật cười ra tiếng, Duy Nhất mới nhớ ra mình nói gì, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
“Thiếu phu nhân," má Tằng trìu mến kéo cô ngồi cạnh bàn ăn, “Tủ treo quần áo trong phòng của cô có quần áo, đã chuẩn bị tốt từ trước, tất cả đều theo số đo của cô, chỉ có điều ăn xong bữa sáng rồi đi đổi."
Má Tằng bưng sữa tươi trứng gà đến trước mặt Duy Nhất, “Mỗi ngày nhất định phải có một quả trứng gà, một ly sữa tươi, nhưng không thể để bụng rỗng ăn, còn có chén thuốc này phải uống." Má Tằng bưng ra một chén thuốc bắc đen thùi lùi.
“Đây là thuốc gì?" Duy Nhất ngửi thấy mùi đắng muốn nôn mửa.
“Thiếu phu nhân, đây là thuốc giúp cô cùng thiếu gia sớm sinh tiểu thiếu gia." Má Tằng cười hiền lành, Tần Nhiên ở đối diện cười rất khoa trương…
Mặt Duy Nhất đỏ bừng ngay tức khắc, vùi đầu ra sức ăn, ánh mắt quan sát vẻ mặt Tần Nhiên đang cười như tên trộm.
Đợi sau khi cô ăn xong, Tần Nhiên giống như làm ảo thuật lấy ra một con gấu bông ở dưới gầm bàn, “Thiếu phu nhân, ngày hôm qua là sinh nhật cô, bù quà sinh nhật cho cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ."
Thật ra thì anh biết, anh tặng quà cho cô không thích hợp, cô là thiếu phunhân, anh chỉ là vệ sĩ kiêm trợ lý của thiếu gia mà thôi, thân phận khác biệt, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ cô ôm chặt gấu tiểu Bố như tìm chỗ dựa liền cảm thấy tim đau đớn chua xót không giải thích được.
Gấu tiểu Bố này nhất định có chuyện xưa không bình thường, nhưng mà, nó quá cũ, cho nên, ngày hôm qua khi qua tiệm đồ chơi, anh một người cao một mét tám lăm lại có thể như ma xui quỷ khiến mua cái gọi là quà sinh nhật.
Cặp mắt Duy Nhất lại đỏ, thay vì nhào tới gấu bông, không bằng nói nhào vào Tần Nhiên, người ôm gấu cùng nhào vào trong ngực Tần Nhiên.
Trong nháy mắt Tần Nhiên ngây dại, dieend daanle equuydo onn cô vừa mới gội đầu tóc vẫn tỏa hương, mềm mại trước ngực không có áo ngực, trong áo ngủ rộng rãi gần như dán chặt vào ngực anh, đây đều là kích thích không nhỏ đối với bất kỳ một người đàn ông bình thường nào…
“Tần đại ca! Tôi có thể gọi anh là Tần đại ca không? Thật sự rất cảm động, kể từ khi tôi chào đời đến nay đây là lần đầu tiên được nhận quà sinh nhật từ người khác!" Nước mắt của Duy Nhất chảy lên bộ âu phục không có một nếp nhăn của anh…
Cánh tay Tần Nhiên cứng nhắc thử ôm cô, cũng không nói tiếng nào, anh không biết nên nói gì, chỉ vỗ nhẹ lưng cô, hy vọng cho cô an ủi.
Ai cũng không thấy, ngoài cửa xuất hiện bóng dáng một người đàn ông, nhìn chằm chằm vào Duy Nhất đang mặc áo ngủ và cảnh ôm nhau, rồi sau đó lặng lẽ rời đi…
“Tôi… cái đó, tối hôm qua áo ngủ của tôi bị… xé hư…" Tạm thời cô còn chưa ý thức được hậu quả của những lời này.
Tần Nhiên cùng má Tằng thật sự không nhịn được cười, bật cười ra tiếng, Duy Nhất mới nhớ ra mình nói gì, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
“Thiếu phu nhân," má Tằng trìu mến kéo cô ngồi cạnh bàn ăn, “Tủ treo quần áo trong phòng của cô có quần áo, đã chuẩn bị tốt từ trước, tất cả đều theo số đo của cô, chỉ có điều ăn xong bữa sáng rồi đi đổi."
Má Tằng bưng sữa tươi trứng gà đến trước mặt Duy Nhất, “Mỗi ngày nhất định phải có một quả trứng gà, một ly sữa tươi, nhưng không thể để bụng rỗng ăn, còn có chén thuốc này phải uống." Má Tằng bưng ra một chén thuốc bắc đen thùi lùi.
“Đây là thuốc gì?" Duy Nhất ngửi thấy mùi đắng muốn nôn mửa.
“Thiếu phu nhân, đây là thuốc giúp cô cùng thiếu gia sớm sinh tiểu thiếu gia." Má Tằng cười hiền lành, Tần Nhiên ở đối diện cười rất khoa trương…
Mặt Duy Nhất đỏ bừng ngay tức khắc, vùi đầu ra sức ăn, ánh mắt quan sát vẻ mặt Tần Nhiên đang cười như tên trộm.
Đợi sau khi cô ăn xong, Tần Nhiên giống như làm ảo thuật lấy ra một con gấu bông ở dưới gầm bàn, “Thiếu phu nhân, ngày hôm qua là sinh nhật cô, bù quà sinh nhật cho cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ."
Thật ra thì anh biết, anh tặng quà cho cô không thích hợp, cô là thiếu phunhân, anh chỉ là vệ sĩ kiêm trợ lý của thiếu gia mà thôi, thân phận khác biệt, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ cô ôm chặt gấu tiểu Bố như tìm chỗ dựa liền cảm thấy tim đau đớn chua xót không giải thích được.
Gấu tiểu Bố này nhất định có chuyện xưa không bình thường, nhưng mà, nó quá cũ, cho nên, ngày hôm qua khi qua tiệm đồ chơi, anh một người cao một mét tám lăm lại có thể như ma xui quỷ khiến mua cái gọi là quà sinh nhật.
Cặp mắt Duy Nhất lại đỏ, thay vì nhào tới gấu bông, không bằng nói nhào vào Tần Nhiên, người ôm gấu cùng nhào vào trong ngực Tần Nhiên.
Trong nháy mắt Tần Nhiên ngây dại, dieend daanle equuydo onn cô vừa mới gội đầu tóc vẫn tỏa hương, mềm mại trước ngực không có áo ngực, trong áo ngủ rộng rãi gần như dán chặt vào ngực anh, đây đều là kích thích không nhỏ đối với bất kỳ một người đàn ông bình thường nào…
“Tần đại ca! Tôi có thể gọi anh là Tần đại ca không? Thật sự rất cảm động, kể từ khi tôi chào đời đến nay đây là lần đầu tiên được nhận quà sinh nhật từ người khác!" Nước mắt của Duy Nhất chảy lên bộ âu phục không có một nếp nhăn của anh…
Cánh tay Tần Nhiên cứng nhắc thử ôm cô, cũng không nói tiếng nào, anh không biết nên nói gì, chỉ vỗ nhẹ lưng cô, hy vọng cho cô an ủi.
Ai cũng không thấy, ngoài cửa xuất hiện bóng dáng một người đàn ông, nhìn chằm chằm vào Duy Nhất đang mặc áo ngủ và cảnh ôm nhau, rồi sau đó lặng lẽ rời đi…
Tác giả :
Cát Tường Dạ