Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 4: Đêm tân hôn (2)
Duy Nhất chỉ cảm thấy bị mê muội, cả người ngã về phía sau.
Bởi vì đã lùi đến mép giường từ trước, thế cho nên cô phịch một tiếng, mạnh mẽ té chổng vó lên trời, gấu tiểu Bố trong ngực cũng văng ra ngoài.
“Con gấu của tôi!" Duy Nhất ngồi dậy không để ý tới đau đớn, chuyện thứ nhất chính là bò trên đất tìm gấu của cô.
Đột nhiên một thứ gì đó mềm nhũn nhét vào trong ngực cô, “Là cái này sao?"
Giọng nói rất êm tai, trầm thấp, từ tính, mang theo chút mê muội sau khi say rượu, giống như âm thanh Microphone lan rộng, chạm vào màng nhĩ Duy Nhất.
Duy Nhất không tự chủ nuốt nước miếng một cái, ôm chặt gấu tiểu Bố lần nữa.
Một giây sau, hai chân cô rời mặt đất, rơi vào một lồng ngực, ấm áp rộng rãi, mùi rượu nồng nặc bao quanh, cô lại cảm thấy đầu váng mắt hoa lần nữa, mặt đỏ như trái đào chín mọng, “Cái đó… xin chào, tôi tên là Duy Nhất, anh thì sao?" Hồi hộp sẽ khiến cô nói năng lộn xộn, nói xong cô liền hối hận không thôi, thật sự quá ngu ngốc, không phải anh ta tên là Lãnh Dực sao? Hơn nữa, cô là bà xã của anh, sao anh lại không biết tên của cô?
Đột nhiên thân thể cô lơ lửng, dieendd aanleequ uyddonn bay ra ngoài, sau đó rơi lên một chỗ mềm mại, nếu đoán không sai, chắc là giường.
“Duy Nhất? Tên rất đặc biệt."
Cằm của cô bị anh nâng lên, cô nghe những lời này, trong lòng hơi trầm xuống, thì ra anh không biết tên tuổi mình? Thật sự là người kỳ quái! Vậy sao anh không cưới mình thì không được?
Ngón tay vốn để dưới cằm dần dần trượt xuống, mang theo vị cồn nóng bỏng càng kích thích sóng lăn tăn trên làn da cô, cô hơi run, càng dán chặt con gấu trong tay về phía mình.
Chỉ nghe “Roẹt" một tiếng, áo ngủ của cô chia làm hai, hơi lạnh ào ào kéo tới, cô hét lên một tiếng, cuống quýt dùng gấu nhỏ che kín thân thể mình.
“Bỏ nó ra!" Một tiếng ra lệnh lạnh lùng, hai bàn tay to lớn cố gắng đoạt gấu tiểu Bố từ trong tay cô.
“Không!" Cô cắn chặt cánh môi, theo bản năng càng nắm chặt hơn.
Một sức mạnh đánh tới, trong tay cô không còn, gấu nhỏ không cánh mà bay.
Cô lúng túng lo sợ, kêu gào, “Trả nó lại cho tôi! Trả nó lại cho tôi!"
Lập tức sờ soạng chung quanh, hai mắt mông lung không nhìn thấy gì, “Bốp" một tiếng, đau nhức truyền đến, không biết cô đụng phải thứ gì, trên trán có chất lỏng chậm rãi chảy xuống.
Nhưng cô hoàn toàn không để ý đến điều đó, Puck.d/đ’l.q/đ vẫn sờ soạng chung quanh tìm gấu nhỏ của cô, trong miệng nức nở rất nhỏ, “Gấu nhỏ, mày đang ở đâu? Ở đâu…"
Mềm mại quen thuộc trở lại trước ngực, cô ôm chặt gấu nhỏ, khóe miệng tràn ra một nụ cười thỏamãn, thuận tay lau chất lỏng chảy trên trán, trong chốc lát màu đỏ đầy tay lộ ra dưới ánh đèn, chỉ có điều cô không nhìn thấy…
Bởi vì đã lùi đến mép giường từ trước, thế cho nên cô phịch một tiếng, mạnh mẽ té chổng vó lên trời, gấu tiểu Bố trong ngực cũng văng ra ngoài.
“Con gấu của tôi!" Duy Nhất ngồi dậy không để ý tới đau đớn, chuyện thứ nhất chính là bò trên đất tìm gấu của cô.
Đột nhiên một thứ gì đó mềm nhũn nhét vào trong ngực cô, “Là cái này sao?"
Giọng nói rất êm tai, trầm thấp, từ tính, mang theo chút mê muội sau khi say rượu, giống như âm thanh Microphone lan rộng, chạm vào màng nhĩ Duy Nhất.
Duy Nhất không tự chủ nuốt nước miếng một cái, ôm chặt gấu tiểu Bố lần nữa.
Một giây sau, hai chân cô rời mặt đất, rơi vào một lồng ngực, ấm áp rộng rãi, mùi rượu nồng nặc bao quanh, cô lại cảm thấy đầu váng mắt hoa lần nữa, mặt đỏ như trái đào chín mọng, “Cái đó… xin chào, tôi tên là Duy Nhất, anh thì sao?" Hồi hộp sẽ khiến cô nói năng lộn xộn, nói xong cô liền hối hận không thôi, thật sự quá ngu ngốc, không phải anh ta tên là Lãnh Dực sao? Hơn nữa, cô là bà xã của anh, sao anh lại không biết tên của cô?
Đột nhiên thân thể cô lơ lửng, dieendd aanleequ uyddonn bay ra ngoài, sau đó rơi lên một chỗ mềm mại, nếu đoán không sai, chắc là giường.
“Duy Nhất? Tên rất đặc biệt."
Cằm của cô bị anh nâng lên, cô nghe những lời này, trong lòng hơi trầm xuống, thì ra anh không biết tên tuổi mình? Thật sự là người kỳ quái! Vậy sao anh không cưới mình thì không được?
Ngón tay vốn để dưới cằm dần dần trượt xuống, mang theo vị cồn nóng bỏng càng kích thích sóng lăn tăn trên làn da cô, cô hơi run, càng dán chặt con gấu trong tay về phía mình.
Chỉ nghe “Roẹt" một tiếng, áo ngủ của cô chia làm hai, hơi lạnh ào ào kéo tới, cô hét lên một tiếng, cuống quýt dùng gấu nhỏ che kín thân thể mình.
“Bỏ nó ra!" Một tiếng ra lệnh lạnh lùng, hai bàn tay to lớn cố gắng đoạt gấu tiểu Bố từ trong tay cô.
“Không!" Cô cắn chặt cánh môi, theo bản năng càng nắm chặt hơn.
Một sức mạnh đánh tới, trong tay cô không còn, gấu nhỏ không cánh mà bay.
Cô lúng túng lo sợ, kêu gào, “Trả nó lại cho tôi! Trả nó lại cho tôi!"
Lập tức sờ soạng chung quanh, hai mắt mông lung không nhìn thấy gì, “Bốp" một tiếng, đau nhức truyền đến, không biết cô đụng phải thứ gì, trên trán có chất lỏng chậm rãi chảy xuống.
Nhưng cô hoàn toàn không để ý đến điều đó, Puck.d/đ’l.q/đ vẫn sờ soạng chung quanh tìm gấu nhỏ của cô, trong miệng nức nở rất nhỏ, “Gấu nhỏ, mày đang ở đâu? Ở đâu…"
Mềm mại quen thuộc trở lại trước ngực, cô ôm chặt gấu nhỏ, khóe miệng tràn ra một nụ cười thỏamãn, thuận tay lau chất lỏng chảy trên trán, trong chốc lát màu đỏ đầy tay lộ ra dưới ánh đèn, chỉ có điều cô không nhìn thấy…
Tác giả :
Cát Tường Dạ