Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 315: Ngoại truyện 13

Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 315: Ngoại truyện 13

“Hoài nghi quán bar của mấy người có liên quan đến một vụ án mất tích, chúng tôi dẫn mấy người về thẩm vấn!" Cảnh sát lấy ra giấy tờ chứng nhận.

“Được! Mời tùy ý! Mời tùy ý!" Không nhìn ra bất kỳ sơ hở gì trên mặt quản lý quầy bar.

Cảnh sát tùy tiện kêu mấy nhân viên tạp vụ và khách về đồn cảnh sát, lúc hỏi nhóm Lãnh Ngạn vẫn một mực nhìn vào màn hình giám sát.

“Khoảng mười giờ tối nay, quán bar có gì khác thường?" Cảnh sát cách ly mấy người này ra thẩm vấn.

Nhưng mà, tất cả đều vẻ mờ mịt, ai cũng không thấy khác thường xảy ra, càng không có ai nhìn thấy có người bị bắt cóc.

Thẩm vấn tiến hành suốt một buổi tối, cảnh sát không thu hoạch được một chút gì. Sau khi để cho mọi người về, cảnh sát đi vào phòng quan sát giang hai tay về phía nhóm người Lãnh Ngạn, “Mấy anh nhìn đi! Tôi nói rồi đó? Giờ tin tưởng tôi rồi chứ?"

Lãnh Ngạn cau mày suy tư, “Đây thật sự kỳ quái? Chẳng lẽ các anh chưa từng nghĩ phương pháp đi đối phó?"

“Đối phó thế nào? Ngay cả người cũng không thấy!" Cảnh sát vẻ mặt đau khổ, mặt bất đắc dĩ.

“Vậy các anh không ngồi chồm hổm ở đó canh chừng à?" Tính tình Doãn Tiêu Trác nóng nảy nhất.

“Tiên sinh, chúng tôi đã thử! Lúc chúng tôi ở đó chuyện gì cũng không xảy ra, chính chúng tôi cũng không rõ do chúng tôi không nhìn thấy, hay thật sự không có chuyện gì xảy ra." Cảnh sát bắt đầu không vui với thái độ Doãn Tiêu Trác chất vấn công việc của bọn họ.

“Các anh có thể phái nữ cảnh sát nằm vùng! Không phải bọn họ cảm thấy hứng thú với phụ nữ sao?" Em gái Cầu Chí Dương mất tích, trong lòng đã sớm nóng ruột như lửa đốt.

Cảnh sát càng thêm không vui, “Tiên sinh, chúng tôi đều nghĩ đến những biện pháp này, nhưng mà chỗ này nhỏ, ai cũng biết nhau, nữ cảnh sát đi nằm vùng, vô dụng! Lần trước còn phái nữ cảnh sát hình sự quốc tế, nhưng vẫn không có ai mắc câu! Đám người này, rốt cuộc là người hay là quỷ!"

Một cuộc điều tra cứ kết thúc trong tiếng oán trách của cảnh sát như vậy, đám người Lãnh Ngạn trở lại quán trọ, cũng không cách nào ngủ yên, mọi người tập trung một chỗ, thương lượng biện pháp đối phó.

Lãnh Dực khổ sở hơn, bởi vì Phỉ Nhi gọi điện thoại nhờ giúp đỡ là anh, lúc thời khắc sống còn của cô, cô đã gọi điện thoại cho anh đầu tiên, nhưng anh lại không thể ra sức.

Căm hận bản thân, đồng thời càng tự ti vì thân thể của mình bị tàn phá, cũng càng thêm giận mình.

Nếu mình không phải người què, nếu mình mạnh như rồng như hổ không khác người thường, cũng sẽ không trì hoãn việc cứu người sau khi nhận điện thoại của Phỉ Nhi. Nếu lần này Phỉ Nhi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn, cho dù là hiểu lầm khi còn bé, hay ngoài ý muốn phát sinh lần này, đều có liên hệ trực tiếp đến anh.

“Anh cả? Anh cả!"

Tiếng kêu của Lãnh Ngạn thức tỉnh anh, anh giật mình hoàn hồn, “Hả? Chuyện gì?"

“Anh cả! Anh đang nghĩ gì vậy?" Lãnh Ngạn kỳ quái nhìn vẻ mặt hốt hoảng của anh trai.

Lãnh Dực ho nhẹ một tiếng, che giấu luống cuống của mình, “Không có, không có gì! Anh chỉ đang suy nghĩ... Phỉ Nhi mất tích không bình thường."

“Anh cả! Anh nói lại tình huống trong điện thoại lúc đó một lần." Lãnh Ngạn nói.

“Được!" Anh bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại từng chi tiết trong cuộc điện thoại quá ngắn quá, “Phỉ Nhi vừa mở miệng đã lớn tiếng kêu cứu mạng, sau đó có một người đàn ông, đúng, là đàn ông! Dùng tiếng Anh mắt, con đàn bà chết tiệt...! Tiếp theo không có âm thanh. Anh nhớ được lúc ấy giọng Phỉ Nhi rất kỳ quái, giống như hoàn toàn không có hơi sức."

“Ừmh..." Lãnh Ngạn gật đầu, suy nghĩ sâu xa, “Như vậy có thể thấy, nhất định là một người! Nếu nói mất tích lạ lùng hoàn toàn là chuyện hoang đường! Nơi này nhất định có người nói láo, cảnh sát? Khách uống rượu? Quản lý quán bar? Rốt cuộc là ai nói dối? Còn toàn bộ kết hợp nói dối? Thật sự không có đầu mối!"

“Nói nhảm!" Cầu Chí Dương không chịu được nổi nóng, “Cái quỷ gì? Trên thế giới có quỷ mới lạ! Tôi không tin! Tôi nghĩ quầy bar kia có vấn đề!"

“Cậu nói Phỉ Nhi đi quầy bar làm gì?" Lãnh Ngạn thong thả ung dung nói.

“Cậu điên hay ngốc rồi?" Cầu Chí Dương gào lên, “Đi quầy bar còn có thể làm gì? Đương nhiên là uống rượu!"

“Uống rượu! Ừm!" Lãnh Ngạn mím mím môi, “Chí Dương, tôi nghe nói tửu lượng của Phỉ Nhi hình như vừa vặn rất tốt như tôi và cậu!"

“Đúng!" Lãnh Dực chợt chen miệng, “Chính là cảm giác uống say, lúc ấy giọng Phỉ Nhi rất lạ, cảm giác như uống đến mơ hồ không rõ!"

Cầu Chí Dương chợt hiểu, “Trong rượu có vấn đề! Quầy bar có vấn đề! Chúng ta đi tìm nhân vật quan trọng của quán bar đi!" Anh nói xong vội xông ra ngoài.

Doãn Tiêu Trác một phát nắm bả vai anh, ấn anh trở lại, “Cậu điên khùng cái gì! Nếu như quầy bar thật sự có vấn đề, cậu đi như vậy sẽ tìm được người về sao?"

“Vậy làm sao bây giờ? Cô ấy không phải em gái cậu, cậu đương nhiên không sốt ruột!" Cảm xúc của Cầu Chí Dương mất khống chế.

“Bình tĩnh một chút!" Lãnh Ngạn dùng ánh mắt ngăn chặn kích động của Chí Dương, “Chúng ta ở đây trình độ sốt ruột của mỗi người không hề thấp hơn cậu, nhưng mà cậu lỗ mãng như vậy chẳng những không cứu được người, còn chỉ biết hại cô ấy!"

“Đúng!" Doãn Tiêu Trác ấn cậu ta ngồi lên ghế sa lon, “Chúng ta suy nghĩ thật kỹ biện pháp, tìm phương án đột phá, hình như đối phương cảm thấy hứng thú với phụ nữ, có lẽ đây là một cửa đột phá.

“Đúng vậy..." Lãnh Ngạn cũng như có điều suy nghĩ."

“vậy... Không bằng, để cho em đi quầy bar, dụ bọn họ đi ra?" Trong góc vang lên một giọng nói yếu ớt, lại là Duy Nhất.

“Không được!" Gần như tất cả mọi người trăm miệng một lời phản đối, đặc biệt là Lãnh Ngạn hung dữ nhất, “Em điên rồi! Đừng nói lúc này em rất đặc biệt, cho dù bình thường, anh cận kề cái chết cũng không cho em vượt qua nguy hiểm như vậy!"

“Vậy nếu không..." Dung Tư Lam bên cạnh cũng xen vào, nhưng còn chưa nói hết, một ly rượu của Doãn Tiêu Trác đã thô bạo cắt đứt, “Em cũng không được! Cho dù là ai cũng không được! Mấy người chúng ta còn chưa đến mức để phụ nữ đi mạo hiểm!"

Lời này rất chủ nghĩa đàn ông, nhưng mà thật ấm áp, chỉ có điều, không như vậy còn có biện pháp khác sao? Duy Nhất và Tư Lam liếc mắt nhìn nhau.

“Được rồi, đều đừng đi!" Lãnh Ngạn nhíu nhíu mày, “Bình thường mục đích bắt phụ nữ làm gì?"

Sắc mặt Lãnh Dực trắng bệch, “Chẳng lẽ... Bán dâm?"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại