Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 300: Kết thúc (8)
“Là các người?" Trong lòng Duy Nhất giận dữ, lập tức lấy điện thoại di động từ trong giỏ xách ra định báo cảnh sát.
“Duy Nhất, đừng!" Mỹ Mỹ núp trong ngực Địch Khắc gấp gáp đến kêu to.
“Mỹ Mỹ! Cậu còn giúp bọn họ!?" Duy Nhất rất tức giận, tay thò vào trong túi, lại phát hiện không mang điện thoại.
“Duy Nhất! Bọn họ tới đón tớ! Đi sẽ không trở lại. Lần trước tớ đã đi đồn cảnh sát tố cáo bọn họ, hiện giờ bọn họ đã có trong hồ sơ, Duy Nhất, cậu không đành lòng nhìn con của tớ không có cha đúng không?" Mỹ Mỹ nói xong khóc lên.
Dịch Hàn đi đến bên cạnh Duy Nhất, “Duy Nhất, chắc hẳn em đã biết chuyện của tụi anh rồi, anh không có gì có thể nói, đấu với Lãnh Ngạn, anh thua cả đời, là anh vô dụng, anh và Địch Khắc đã định rời đi, nhưng Địch Khắc quá nhớ mong Mỹ Mỹ, tính thời gian dự sinh của Mỹ Mỹ, thật sự không cách nào dứt bỏ, em để cho bọn họ đi đi, có chuyện gì là anh làm ra, báo cảnh sát bắt anh."
“Anh tưởng rằng anh thật vĩ đại sao? Dùng tình bạn ra làm mồi dụ?" Duy Nhất không hề nhìn anh, cô khinh thường người lợi dụng tình bạn, phản bội tình bạn, nhưng trong lòng nghiền ngẫm câu nói kia của anh, đấu với Lãnh Ngạn, anh thua cả đời...
Dịch Hàn yên lặng nhìn cô, “Duy Nhất, cho dù anh lợi dụng bất kỳ ai, chỉ có không lợi dụng em!"
“Vậy sao?" Duy Nhất cười khinh bỉ, “Vậy trở về lần này có phải anh định lợi dụng tôi lần đầu tiên không?"
Dịch Hàn ngẩn ra, cười nhạt, “Hiện giờ Lãnh Ngạn như vậy, em cho rằng anh còn cần ra tay sao? Báo ứng!"
Duy Nhất tức giận nhìn anh, giờ phút này, Dịch Hàn trở thành người cô hận nhất thiên hạ, Lãnh Ngạn của cô, sao thể bị người nguyền rủa như vậy?
“Bốp." Một tiếng, một cái bạt tai của cô ở trên mặt anh, lực lớn, ngay cả chính cô cũng không ngờ.
Lúc này Dịch Hàn đứng bên cạnh cầu thang, bị cô tát một cái, bước chân lùi lại theo bản năng, bị hụt chân, lăn xuống dưới.
Địch Khắc vội vàng đi tới giữ anh lại, chỉ túm được áo sơ mi, kết quả nút áo sơ mi bung ra, quần áo hoàn toàn rộng mở, lộ ra cả lồng ngực, trước ngực lại có một vết bớt to, Duy Nhất sợ ngây người, cảm giác trong đầu có một điểm sáng nhảy nhót, nhưng không tìm được cách mở miệng.
Cuối cùng Địch Khắc không thể ngăn cản được chiều hướng Dịch Hàn lăn xuống dưới, Dịch Hàn lăn đến chỗ góc cua hành lang mới dừng lại, quần tây rộng thùng thình trượt đến đầu gối, lộ ra một đoạn chân giả, Duy Nhất nhìn mọi thứ đang diễn ra, hoàn toàn bàng hoàng.
“Hàn! Cậu như thế nào?" Địch Khắc xuống lầu nâng anh lên.
Dịch Hàn đứng lên dưới nâng đỡ của anh, lắc đầu, “Không sao, tôi không sao."
“Chân của anh..." Duy Nhất sửng sốt thật lâu, cuối cùng phát ra âm thanh.
Địch Khắc oán giận liếc Duy Nhất, Mỹ Mỹ mượn cơ hội kéo tay Duy Nhất, “Duy Nhất, để tụi tớ đi thôi! Mặc dù hai người Dịch Hàn bọn họ bụng dạ khó lường, nhưng không tạo ra hậu quả gì, hơn nữa, Lãnh Ngạn cũng rút đơn kiện rồi, Dịch Hàn là người tàn tật, vào ngồi tù không tiện, Địch Khắc chắc chắn sẽ không để một mình Dịch Hàn đi vào, vậy con của tớ..."
Duy Nhất hơi tức giận, “Mỹ Mỹ, đi đồn cảnh sát tố cáo là cậu, hiện giờ muốn bảo vệ bọn họ cũng là cậu! Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Mỹ Mỹ không khỏi rơi lệ, “Duy Nhất, cuộc đời của tớ không nhiều nguyên tắc như cậu, tớ chỉ muốn một cuộc sống bình thường, một người chồng bình thường, một đứa con khỏe mạnh, cho nên, lập trường của tớ không kiên định như vậy, mong cậu độ lượng bỏ qua cho tớ, Duy Nhất."
Lời này chạm đến chỗ sâu nhất trong lòng cô, cũng là mơ ước tha thiết nhất của co, nhưng mà hôm nay, cô...
Khi cô đang vô cùng do dự, Mỹ Mỹ đột nhiên ôm lấy cô, kêu to, “Hai người mau đi đi! Chúng ta sẽ gặp nhau ở sân bay! Nhanh lên!"
Mỹ Mỹ đang mang thai, Duy Nhất dĩ nhiên không dám lộn xộn, Địch Khắc lập tức dìu Dịch Hàn nhanh chóng chạy đi, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng, Mỹ Mỹ mới buông tay.
“Duy Nhất, xin lỗi, tớ cũng đi, gặp lại!"
Nhìn Mỹ Mỹ vội vã mà đi, trong lòng Duy Nhất rất hỗn loạn, dáng vẻ vừa rồi của Dịch Hàn lưu lại bóng ma trong lòng cô, cô quyết định tạm thời không báo cảnh sát, về trước đi tìm Lãnh Ngạn hoặc Doãn Tiêu Trác thương lượng.
Mục đích đã định, cô nhanh chóng đi về phía phòng bệnh của Lãnh Ngạn.
Ai ngờ cô chỉ rời đi một lát như vậy, trước giường bệnh của Lãnh Ngạn vây đầy bác sỹ y tá, Doãn Tiêu Trác cũng đứng bên cạnh, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
Lòng Duy Nhất như căng lên, chen chúc tới.
“Sao vậy?" Cô ôm ngực hỏi Doãn Tiêu Trác, chỉ sợ nghe thấy chữ không muốn nghe.
Doãn Tiêu Trác lắc lắc đầu, “Anh đến đã như vậy, hỏi bác sỹ Lục đi."
Các bác sỹ dần tản ra, Lãnh Ngạn nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Duy Nhất đứng từ xa nhìn, há mồm thở dốc, không dám đi qua.
Bác sỹ Lục thấy thế đi tới, “Phu nhân, đừng sợ, không sao, không có gì. Vừa rồi cậu ấy quá đau đớn, chúng tôi châm cứu cho cậu ấy, cậu ấy đang ngủ."
Hai chân Duy Nhất mềm nhũn, ngã ngồi trên đất. “Bác sỹ Lục, ông quả thật làm tôi sợ muốn chết!"
Bác sỹ Lục và Doãn Tiêu Trác cùng đỡ cô dậy, lại nói, “Thiếu phu nhân, hiện giờ thiếu gia ở tình huống này, thật sự không thể lạc quan."
“Cách một năm còn bao lâu?" Một năm, không phải là thời gian bác sỹ Lục chắc chắn sao?
“Đúng, theo đà phát triển này, nếu như gan suy kiệt..." Bác sỹ Lục dừng một lát, không dám nói ra chữ mấu chốt kia, “Bệnh này nếu như gan không tổn hại cũng không đáng sợ, nhưng hiện giờ tình huống thiếu gia không chịu trị liệu hiển nhiên không có kết quả, chỉ có con đường cấy ghép gan, trước mắt tình huống thân thể thiếu gia làm cấy ghép vẫn tương đối thích hợp, nhưng mạo hiểm khá lớn, thiếu gia lại thuộc nhóm máu hiếm, chúng tôi vẫn không tìm được gan phù hợp, đáng tiếc chính là, thiếu gia không có quan hệ huyết thống, nếu không có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép gan từ người thân, là hữu hiệu nhất."
“Cấy ghép gan từ người thân?" Ánh chớp lóe lên trong đầu Duy Nhất, trái tim đột nhiên điên cuồng nhảy dựng lên, điểm sáng vừa rồi đột nhiên tuôn ra thành đốm lửa trong đầu, cô xoay người bỏ chạy.
( Lời tác giả: Các bạn đọc sách đều rất nghiêm túc, rất nhiều bạn còn chuyên môn hiểu rõ bệnh này, về biểu hiện lâm sàng hoặc phương pháp trị liệu, Cát Tường vốn không bịa đặt, nhưng trình tự bộ phận không thích hợp, hoặc vấn đề đưa ra thời điểm trị liệu, là nội dung vở kịch cần, mong các bạn tha thứ, dù sao cũng là tiểu thuyết.)
“Duy Nhất, đừng!" Mỹ Mỹ núp trong ngực Địch Khắc gấp gáp đến kêu to.
“Mỹ Mỹ! Cậu còn giúp bọn họ!?" Duy Nhất rất tức giận, tay thò vào trong túi, lại phát hiện không mang điện thoại.
“Duy Nhất! Bọn họ tới đón tớ! Đi sẽ không trở lại. Lần trước tớ đã đi đồn cảnh sát tố cáo bọn họ, hiện giờ bọn họ đã có trong hồ sơ, Duy Nhất, cậu không đành lòng nhìn con của tớ không có cha đúng không?" Mỹ Mỹ nói xong khóc lên.
Dịch Hàn đi đến bên cạnh Duy Nhất, “Duy Nhất, chắc hẳn em đã biết chuyện của tụi anh rồi, anh không có gì có thể nói, đấu với Lãnh Ngạn, anh thua cả đời, là anh vô dụng, anh và Địch Khắc đã định rời đi, nhưng Địch Khắc quá nhớ mong Mỹ Mỹ, tính thời gian dự sinh của Mỹ Mỹ, thật sự không cách nào dứt bỏ, em để cho bọn họ đi đi, có chuyện gì là anh làm ra, báo cảnh sát bắt anh."
“Anh tưởng rằng anh thật vĩ đại sao? Dùng tình bạn ra làm mồi dụ?" Duy Nhất không hề nhìn anh, cô khinh thường người lợi dụng tình bạn, phản bội tình bạn, nhưng trong lòng nghiền ngẫm câu nói kia của anh, đấu với Lãnh Ngạn, anh thua cả đời...
Dịch Hàn yên lặng nhìn cô, “Duy Nhất, cho dù anh lợi dụng bất kỳ ai, chỉ có không lợi dụng em!"
“Vậy sao?" Duy Nhất cười khinh bỉ, “Vậy trở về lần này có phải anh định lợi dụng tôi lần đầu tiên không?"
Dịch Hàn ngẩn ra, cười nhạt, “Hiện giờ Lãnh Ngạn như vậy, em cho rằng anh còn cần ra tay sao? Báo ứng!"
Duy Nhất tức giận nhìn anh, giờ phút này, Dịch Hàn trở thành người cô hận nhất thiên hạ, Lãnh Ngạn của cô, sao thể bị người nguyền rủa như vậy?
“Bốp." Một tiếng, một cái bạt tai của cô ở trên mặt anh, lực lớn, ngay cả chính cô cũng không ngờ.
Lúc này Dịch Hàn đứng bên cạnh cầu thang, bị cô tát một cái, bước chân lùi lại theo bản năng, bị hụt chân, lăn xuống dưới.
Địch Khắc vội vàng đi tới giữ anh lại, chỉ túm được áo sơ mi, kết quả nút áo sơ mi bung ra, quần áo hoàn toàn rộng mở, lộ ra cả lồng ngực, trước ngực lại có một vết bớt to, Duy Nhất sợ ngây người, cảm giác trong đầu có một điểm sáng nhảy nhót, nhưng không tìm được cách mở miệng.
Cuối cùng Địch Khắc không thể ngăn cản được chiều hướng Dịch Hàn lăn xuống dưới, Dịch Hàn lăn đến chỗ góc cua hành lang mới dừng lại, quần tây rộng thùng thình trượt đến đầu gối, lộ ra một đoạn chân giả, Duy Nhất nhìn mọi thứ đang diễn ra, hoàn toàn bàng hoàng.
“Hàn! Cậu như thế nào?" Địch Khắc xuống lầu nâng anh lên.
Dịch Hàn đứng lên dưới nâng đỡ của anh, lắc đầu, “Không sao, tôi không sao."
“Chân của anh..." Duy Nhất sửng sốt thật lâu, cuối cùng phát ra âm thanh.
Địch Khắc oán giận liếc Duy Nhất, Mỹ Mỹ mượn cơ hội kéo tay Duy Nhất, “Duy Nhất, để tụi tớ đi thôi! Mặc dù hai người Dịch Hàn bọn họ bụng dạ khó lường, nhưng không tạo ra hậu quả gì, hơn nữa, Lãnh Ngạn cũng rút đơn kiện rồi, Dịch Hàn là người tàn tật, vào ngồi tù không tiện, Địch Khắc chắc chắn sẽ không để một mình Dịch Hàn đi vào, vậy con của tớ..."
Duy Nhất hơi tức giận, “Mỹ Mỹ, đi đồn cảnh sát tố cáo là cậu, hiện giờ muốn bảo vệ bọn họ cũng là cậu! Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Mỹ Mỹ không khỏi rơi lệ, “Duy Nhất, cuộc đời của tớ không nhiều nguyên tắc như cậu, tớ chỉ muốn một cuộc sống bình thường, một người chồng bình thường, một đứa con khỏe mạnh, cho nên, lập trường của tớ không kiên định như vậy, mong cậu độ lượng bỏ qua cho tớ, Duy Nhất."
Lời này chạm đến chỗ sâu nhất trong lòng cô, cũng là mơ ước tha thiết nhất của co, nhưng mà hôm nay, cô...
Khi cô đang vô cùng do dự, Mỹ Mỹ đột nhiên ôm lấy cô, kêu to, “Hai người mau đi đi! Chúng ta sẽ gặp nhau ở sân bay! Nhanh lên!"
Mỹ Mỹ đang mang thai, Duy Nhất dĩ nhiên không dám lộn xộn, Địch Khắc lập tức dìu Dịch Hàn nhanh chóng chạy đi, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng, Mỹ Mỹ mới buông tay.
“Duy Nhất, xin lỗi, tớ cũng đi, gặp lại!"
Nhìn Mỹ Mỹ vội vã mà đi, trong lòng Duy Nhất rất hỗn loạn, dáng vẻ vừa rồi của Dịch Hàn lưu lại bóng ma trong lòng cô, cô quyết định tạm thời không báo cảnh sát, về trước đi tìm Lãnh Ngạn hoặc Doãn Tiêu Trác thương lượng.
Mục đích đã định, cô nhanh chóng đi về phía phòng bệnh của Lãnh Ngạn.
Ai ngờ cô chỉ rời đi một lát như vậy, trước giường bệnh của Lãnh Ngạn vây đầy bác sỹ y tá, Doãn Tiêu Trác cũng đứng bên cạnh, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
Lòng Duy Nhất như căng lên, chen chúc tới.
“Sao vậy?" Cô ôm ngực hỏi Doãn Tiêu Trác, chỉ sợ nghe thấy chữ không muốn nghe.
Doãn Tiêu Trác lắc lắc đầu, “Anh đến đã như vậy, hỏi bác sỹ Lục đi."
Các bác sỹ dần tản ra, Lãnh Ngạn nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Duy Nhất đứng từ xa nhìn, há mồm thở dốc, không dám đi qua.
Bác sỹ Lục thấy thế đi tới, “Phu nhân, đừng sợ, không sao, không có gì. Vừa rồi cậu ấy quá đau đớn, chúng tôi châm cứu cho cậu ấy, cậu ấy đang ngủ."
Hai chân Duy Nhất mềm nhũn, ngã ngồi trên đất. “Bác sỹ Lục, ông quả thật làm tôi sợ muốn chết!"
Bác sỹ Lục và Doãn Tiêu Trác cùng đỡ cô dậy, lại nói, “Thiếu phu nhân, hiện giờ thiếu gia ở tình huống này, thật sự không thể lạc quan."
“Cách một năm còn bao lâu?" Một năm, không phải là thời gian bác sỹ Lục chắc chắn sao?
“Đúng, theo đà phát triển này, nếu như gan suy kiệt..." Bác sỹ Lục dừng một lát, không dám nói ra chữ mấu chốt kia, “Bệnh này nếu như gan không tổn hại cũng không đáng sợ, nhưng hiện giờ tình huống thiếu gia không chịu trị liệu hiển nhiên không có kết quả, chỉ có con đường cấy ghép gan, trước mắt tình huống thân thể thiếu gia làm cấy ghép vẫn tương đối thích hợp, nhưng mạo hiểm khá lớn, thiếu gia lại thuộc nhóm máu hiếm, chúng tôi vẫn không tìm được gan phù hợp, đáng tiếc chính là, thiếu gia không có quan hệ huyết thống, nếu không có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép gan từ người thân, là hữu hiệu nhất."
“Cấy ghép gan từ người thân?" Ánh chớp lóe lên trong đầu Duy Nhất, trái tim đột nhiên điên cuồng nhảy dựng lên, điểm sáng vừa rồi đột nhiên tuôn ra thành đốm lửa trong đầu, cô xoay người bỏ chạy.
( Lời tác giả: Các bạn đọc sách đều rất nghiêm túc, rất nhiều bạn còn chuyên môn hiểu rõ bệnh này, về biểu hiện lâm sàng hoặc phương pháp trị liệu, Cát Tường vốn không bịa đặt, nhưng trình tự bộ phận không thích hợp, hoặc vấn đề đưa ra thời điểm trị liệu, là nội dung vở kịch cần, mong các bạn tha thứ, dù sao cũng là tiểu thuyết.)
Tác giả :
Cát Tường Dạ