Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 282: Không cam lòng
Hồi lâu, cô cố gắng thốt lên hai chữ, “Tại sao?"
Doãn Tiêu Trác trầm mặc Die nd da nl e q uu ydo n, không nói, Tử Nhiên bên cạnh tiếp lời “Anh ta sẽ kết hôn với Cầu Phỉ Nhi."
Nghe đến đó, khuôn mặt vốn đờ đẫn lại chợt nở nụ cười, “Hai người cũng đùa giỡn hơi quá, muốn dọa em sợ sao?"
“Không phải đùa, là sự thật."
“Em không tin. Em nhất định không tin. Các anh mau ra ngoài gọi người tới trang điểm giúp em. Nếu Lãnh Ngạn tới thì em sẽ trễ giờ mất." Duy Nhất cúi đầu nhìn lại mình, bĩu môi, “Em nói hai người ra ngoài để em thay quần áo."
“Duy Nhất." Doãn Tiêu Trác hét lên, “Em tỉnh lại đi, không có thợ trang điểm, không có Lãnh Ngạn, không có hôn lễ, không có gì hết. Em hiểu chưa?"
Nụ cười trên môi cô chợt đọng lại, cô có cảm giác nghẹt thở, buồn nôn, mê muội, không thể thở nổi, có cảm giác thế giới là một mảnh màu đen u ám….
Đây chính là cảm giác hôn mê sao? Nếu là vậy, cô tình nguyện để mình hôn mê suốt đời. Nếu không thể thì cô cũng xin được hôn mê chỉ lúc này thôi, để mình không cảm thấy đau đớn nữa…
Nhưng ông trời thật đang trêu đùa cô, một luồng khí oxi nhanh chóng chui vào lá phổi khiến cô trấn tỉnh, lòng cô thật lạnh lẽo, “Ngạn. . . . . ." Dù cho mình không còn hơi sức, nhưng cô vẫn yếu ớt gọi cái tên quen thuộc này. Sau đó, cũng chính cái tên này khiến cô có cảm giác đau đớn , nhắc nhở cô một sự thật tàn khốc khiến cô phải chấp nhận. Từng giọt nước mắt trong trẻo bắt đầu lăn xuống trên đôi gò má cô, ngày càng nhiều…
“Duy Nhất, đừng lo, vẫn còn có anh ở bên cạnh em." Đôi tay ấm áp ôm lấy cô, trong phút chốc cô cứ ngỡ đôi tay quen thuộc ấy chính là…. không phải, không phải. . . . . .
“Duy Nhất, muốn khóc thì cứ khóc đi." Đây là lần đầu tiên Doãn Tử Nhiên nói với cô như vậy nhưng cô cố gắng nuốt nước mắt vào lòng, hỏi “Các anh đã biết rõ sự thật từ lâu rồi, phải không?"
Tuy bề ngoài mạnh mẽ nhưng trong lòng thì tan nát. Cô cắn môi đến nỗi bầm tím, khiến người khác không nỡ nhìn. Hai người cúi thấp đầu xuống, nắm tay cô thật chặt nói “Ừ". Cô kiên quyết đứng dậy nói “Em không tin, tối qua anh ấy còn nói yêu em, sẽ bảo vệ em cả đời mà."
Anh cũng không để ý cô thay quần áo từ lúc nào, thấy cô đứng lên lấy áo khoác trong tủ, sửa sang lại đầu tóc có chút rối bời, bước ra ngoài. Doãn Tử Nhiên kéo cô lại nói “Em muốn làm gì?"
“Duy Nhất, em muốn đi đâu?" Thân hình Doãn Tiêu Trác cao lớn chặn ngay cửa. Cô tỉnh táo lấy tay mình hất tay anh ra. Đến bây giờ cô vẫn không tin Lãnh ngạn lại phản bội cô. Nếu cô yêu anh mà không tin anh thì cô còn tin cậy vào ai được nữa chứ. Cô nói “Em đi tìm Lãnh Ngạn, em muốn hỏi anh ấy rõ ràng."
Doãn Tiêu Trác kéo cổ tay cô lại, “Em đi đâu tìm? Em biết anh ta ở đâu sao?"
“Đi tìm rồi sẽ thấy." Cô cố gắng rút tay mình ra, nhưng tay của Doãn Tiêu Trác như sắt thép, nắm chặt đến độ khiến cánh tay trắng như tuyết của cô dần đỏ lên “Không được đi. Anh ta đã bỏ đi rồi. Anh ta để căn nhà kia lại cho em, bồi thường cho em, cho bảo bối nhà em đó."
Chân cô mềm nhũn, quay lại nhìn Doãn Tiêu Trác. Vậy là anh không lừa gạt cô. Nhất định có chuyện gì đó mà cô chưa biết, “Anh, anh biết được những gì, anh hãy nói cho em biết tại sao anh ta bỏ em đi? Anh là anh trai của em mà, anh nhẫn tâm nhìn em gái anh bị người ta bỏ rơi, còn có bảo bối của em nữa. Không phải là sự thật, đúng không anh? Trong chuyện này có gì khó nói, đúng không anh? “
Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên cùng nhìn nhau, đỡ cô ngồi xuống, “Duy Nhất, em nghe anh nói, anh là anh trai của em. Lãnh Ngạn đối xử với em như vậy, anh cũng không chịu nổi, anh cũng không xem anh ta là bạn bè nữa. Anh chưa nói với em một sự thật, hạng mục lần này xảy ra vần đề. Công ty bị tổn thất không nhỏ, lại thêm quyền hành của Lãnh Ngạn bị hạn chế. Để giúp công ty vượt qua khó khăn này, Lãnh Ngạn phải đồng ý kết hôn với Cầu Phỉ Nhi."
Duy Nhất kinh ngạc nhìn anh, “Thật buồn cười. Sao lại xảy ra việc này chứ? Chúng ta cũng có thể giúp đỡ anh ấy mà. Em có thể bán Mực Toa để giúp anh ấy."
“Duy Nhất, anh ta không chỉ hợp tác với Doãn thị mà còn hợp tác với nhiều đối tác khác nữa. Hiện giờ, không ai có thể cứu được Doãn thị. Dù cho có mười Mực Toa này cũng không có khả năng cứu được. Chỉ có một khả năng cứu được anh ta. “
“Sao anh ấy không bàn với em chuyện này?" Duy Nhất không tin, ánh mắt nhìn anh như muốn xuyên thấu “Duy Nhất, chẳng lẽ em không hiểu Lãnh Ngạn sao? Anh ta đồng ý để em khổ sở và chịu nhiều áp lực sao? Nếu có đau khổ, anh ta thà chịu một mình, chứ tuyệt đối không để em đau khổ đâu."
Nhớ lại ngày trước, anh luôn yên lặng đứng sau cô. Anh nguyện vì cô làm tất cả mọi việc. Bây giờ, dù có khó khăn cũng không muốn nói cho cô biết sao? Nhưng đã yêu cô sâu đậm đến thế thì anh lại chọn lựa phản bội cô sao? Không. Cô không tin. “Anh, tránh ra, nếu hôm nay không gặp được anh ấy, em sẽ không từ bỏ." Duy Nhất nghiêng người tránh Doãn Tiêu Trác “Duy Nhất." Doãn Tử Nhiên đuổi theo, có ý ngăn cản cô. Còn Doãn Tiêu Trác lại nắm tay cô, nói với Doãn Tử Nhiên, “Để cho em ấy đi. Để cho em ấy nhìn thấy tận mắt, nếu không em sẽ không an lòng. Chúng ta đi cùng em."
“Các anh có thể tìm được anh ấy sao? Anh ấy ở đâu?" Duy Nhất nghi ngờ."Còn có thể đi đâu chứ? Chỉ có một nơi."
Duy Nhất yếu đuối dựa vào lòng Doãn Tiêu Trác. . . . . .
“Muốn đi hay không?" Doãn Tiêu Trác hỏi cô với giọng tức giận. Cô cắn răng, đứng thẳng, “Đi. Muốn đi."
Cô đã vô số lần vào phòng này. Hận cũng có, nhục nhã cũng có và cô cũng đã từng thề rằng cô sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa. Nhưng vận mệnh không như ý, Lãnh Ngạn không ở đây, chỉ có Cầu Chí Dương và Cầu Phỉ Nhi ở nhà. Hình như bọn họ cũng đoán Duy Nhất sẽ đến đây. Với tư cách chủ nhà, Cầu Phỉ Nhi nhiệt tình tiếp đãi Duy Nhất. Cô nói “Gọi Lãnh Ngạn ra đây." Duy Nhất thừa nhận, lúc này mình thật không có phong độ gì cả. Cô không muốn diễn vai người phụ nữ oán giận, trách móc người khác nhưng cô thật sự , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.."không cam lòng“. Trong đầu cô tràn ngập ba chữ này.
Doãn Tiêu Trác trầm mặc Die nd da nl e q uu ydo n, không nói, Tử Nhiên bên cạnh tiếp lời “Anh ta sẽ kết hôn với Cầu Phỉ Nhi."
Nghe đến đó, khuôn mặt vốn đờ đẫn lại chợt nở nụ cười, “Hai người cũng đùa giỡn hơi quá, muốn dọa em sợ sao?"
“Không phải đùa, là sự thật."
“Em không tin. Em nhất định không tin. Các anh mau ra ngoài gọi người tới trang điểm giúp em. Nếu Lãnh Ngạn tới thì em sẽ trễ giờ mất." Duy Nhất cúi đầu nhìn lại mình, bĩu môi, “Em nói hai người ra ngoài để em thay quần áo."
“Duy Nhất." Doãn Tiêu Trác hét lên, “Em tỉnh lại đi, không có thợ trang điểm, không có Lãnh Ngạn, không có hôn lễ, không có gì hết. Em hiểu chưa?"
Nụ cười trên môi cô chợt đọng lại, cô có cảm giác nghẹt thở, buồn nôn, mê muội, không thể thở nổi, có cảm giác thế giới là một mảnh màu đen u ám….
Đây chính là cảm giác hôn mê sao? Nếu là vậy, cô tình nguyện để mình hôn mê suốt đời. Nếu không thể thì cô cũng xin được hôn mê chỉ lúc này thôi, để mình không cảm thấy đau đớn nữa…
Nhưng ông trời thật đang trêu đùa cô, một luồng khí oxi nhanh chóng chui vào lá phổi khiến cô trấn tỉnh, lòng cô thật lạnh lẽo, “Ngạn. . . . . ." Dù cho mình không còn hơi sức, nhưng cô vẫn yếu ớt gọi cái tên quen thuộc này. Sau đó, cũng chính cái tên này khiến cô có cảm giác đau đớn , nhắc nhở cô một sự thật tàn khốc khiến cô phải chấp nhận. Từng giọt nước mắt trong trẻo bắt đầu lăn xuống trên đôi gò má cô, ngày càng nhiều…
“Duy Nhất, đừng lo, vẫn còn có anh ở bên cạnh em." Đôi tay ấm áp ôm lấy cô, trong phút chốc cô cứ ngỡ đôi tay quen thuộc ấy chính là…. không phải, không phải. . . . . .
“Duy Nhất, muốn khóc thì cứ khóc đi." Đây là lần đầu tiên Doãn Tử Nhiên nói với cô như vậy nhưng cô cố gắng nuốt nước mắt vào lòng, hỏi “Các anh đã biết rõ sự thật từ lâu rồi, phải không?"
Tuy bề ngoài mạnh mẽ nhưng trong lòng thì tan nát. Cô cắn môi đến nỗi bầm tím, khiến người khác không nỡ nhìn. Hai người cúi thấp đầu xuống, nắm tay cô thật chặt nói “Ừ". Cô kiên quyết đứng dậy nói “Em không tin, tối qua anh ấy còn nói yêu em, sẽ bảo vệ em cả đời mà."
Anh cũng không để ý cô thay quần áo từ lúc nào, thấy cô đứng lên lấy áo khoác trong tủ, sửa sang lại đầu tóc có chút rối bời, bước ra ngoài. Doãn Tử Nhiên kéo cô lại nói “Em muốn làm gì?"
“Duy Nhất, em muốn đi đâu?" Thân hình Doãn Tiêu Trác cao lớn chặn ngay cửa. Cô tỉnh táo lấy tay mình hất tay anh ra. Đến bây giờ cô vẫn không tin Lãnh ngạn lại phản bội cô. Nếu cô yêu anh mà không tin anh thì cô còn tin cậy vào ai được nữa chứ. Cô nói “Em đi tìm Lãnh Ngạn, em muốn hỏi anh ấy rõ ràng."
Doãn Tiêu Trác kéo cổ tay cô lại, “Em đi đâu tìm? Em biết anh ta ở đâu sao?"
“Đi tìm rồi sẽ thấy." Cô cố gắng rút tay mình ra, nhưng tay của Doãn Tiêu Trác như sắt thép, nắm chặt đến độ khiến cánh tay trắng như tuyết của cô dần đỏ lên “Không được đi. Anh ta đã bỏ đi rồi. Anh ta để căn nhà kia lại cho em, bồi thường cho em, cho bảo bối nhà em đó."
Chân cô mềm nhũn, quay lại nhìn Doãn Tiêu Trác. Vậy là anh không lừa gạt cô. Nhất định có chuyện gì đó mà cô chưa biết, “Anh, anh biết được những gì, anh hãy nói cho em biết tại sao anh ta bỏ em đi? Anh là anh trai của em mà, anh nhẫn tâm nhìn em gái anh bị người ta bỏ rơi, còn có bảo bối của em nữa. Không phải là sự thật, đúng không anh? Trong chuyện này có gì khó nói, đúng không anh? “
Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên cùng nhìn nhau, đỡ cô ngồi xuống, “Duy Nhất, em nghe anh nói, anh là anh trai của em. Lãnh Ngạn đối xử với em như vậy, anh cũng không chịu nổi, anh cũng không xem anh ta là bạn bè nữa. Anh chưa nói với em một sự thật, hạng mục lần này xảy ra vần đề. Công ty bị tổn thất không nhỏ, lại thêm quyền hành của Lãnh Ngạn bị hạn chế. Để giúp công ty vượt qua khó khăn này, Lãnh Ngạn phải đồng ý kết hôn với Cầu Phỉ Nhi."
Duy Nhất kinh ngạc nhìn anh, “Thật buồn cười. Sao lại xảy ra việc này chứ? Chúng ta cũng có thể giúp đỡ anh ấy mà. Em có thể bán Mực Toa để giúp anh ấy."
“Duy Nhất, anh ta không chỉ hợp tác với Doãn thị mà còn hợp tác với nhiều đối tác khác nữa. Hiện giờ, không ai có thể cứu được Doãn thị. Dù cho có mười Mực Toa này cũng không có khả năng cứu được. Chỉ có một khả năng cứu được anh ta. “
“Sao anh ấy không bàn với em chuyện này?" Duy Nhất không tin, ánh mắt nhìn anh như muốn xuyên thấu “Duy Nhất, chẳng lẽ em không hiểu Lãnh Ngạn sao? Anh ta đồng ý để em khổ sở và chịu nhiều áp lực sao? Nếu có đau khổ, anh ta thà chịu một mình, chứ tuyệt đối không để em đau khổ đâu."
Nhớ lại ngày trước, anh luôn yên lặng đứng sau cô. Anh nguyện vì cô làm tất cả mọi việc. Bây giờ, dù có khó khăn cũng không muốn nói cho cô biết sao? Nhưng đã yêu cô sâu đậm đến thế thì anh lại chọn lựa phản bội cô sao? Không. Cô không tin. “Anh, tránh ra, nếu hôm nay không gặp được anh ấy, em sẽ không từ bỏ." Duy Nhất nghiêng người tránh Doãn Tiêu Trác “Duy Nhất." Doãn Tử Nhiên đuổi theo, có ý ngăn cản cô. Còn Doãn Tiêu Trác lại nắm tay cô, nói với Doãn Tử Nhiên, “Để cho em ấy đi. Để cho em ấy nhìn thấy tận mắt, nếu không em sẽ không an lòng. Chúng ta đi cùng em."
“Các anh có thể tìm được anh ấy sao? Anh ấy ở đâu?" Duy Nhất nghi ngờ."Còn có thể đi đâu chứ? Chỉ có một nơi."
Duy Nhất yếu đuối dựa vào lòng Doãn Tiêu Trác. . . . . .
“Muốn đi hay không?" Doãn Tiêu Trác hỏi cô với giọng tức giận. Cô cắn răng, đứng thẳng, “Đi. Muốn đi."
Cô đã vô số lần vào phòng này. Hận cũng có, nhục nhã cũng có và cô cũng đã từng thề rằng cô sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa. Nhưng vận mệnh không như ý, Lãnh Ngạn không ở đây, chỉ có Cầu Chí Dương và Cầu Phỉ Nhi ở nhà. Hình như bọn họ cũng đoán Duy Nhất sẽ đến đây. Với tư cách chủ nhà, Cầu Phỉ Nhi nhiệt tình tiếp đãi Duy Nhất. Cô nói “Gọi Lãnh Ngạn ra đây." Duy Nhất thừa nhận, lúc này mình thật không có phong độ gì cả. Cô không muốn diễn vai người phụ nữ oán giận, trách móc người khác nhưng cô thật sự , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.."không cam lòng“. Trong đầu cô tràn ngập ba chữ này.
Tác giả :
Cát Tường Dạ