Ông Xã Thần Bí, Buổi Tối Gặp!
Chương 61: Phí qua đêm (1)
Editor: May
Lúc Cố Thanh Thanh đuổi tới bệnh viện, đã là 10 giờ tối.
Hành lang trước phòng cấp cứu ranh giới thực rõ ràng, một bên ngồi một nhà năm người, mỗi người đều khuôn mặt bi thương.
Bên kia ngồi người phụ nữ trung niên khoảng 60 tuổi cùng một thanh niên khoảng ba mươi tuổi. Trên mặt người phụ nữ trung niên có một chút lo lắng, một chút mệt mỏi. Mà người thanh niên bên cạnh bà ta, ngồi nghiêng ở trên ghế, đánh ngáp, chán đến chết chơi di động.
Nhìn thấy bộ dáng lười nhác của người thanh niên, người đàn ông trung niên đối diện lập tức vọt ra, một phen nắm cổ áo người thanh niên: “Nếu em trai tao xảy ra chuyện không hay gì, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!"
Người thanh niên vẻ mặt không sao cả: “Mày biết em rể tao là ai không? Em rể tao chính là đại danh đỉnh đỉnh tập đoàn Lãnh thị……"
Thanh niên kia vẻ mặt đắc ý dào dạt, đôi mắt hẹp dài thoáng nhìn, chợt thấy được Cố Thanh Thanh ở đầu kia hành lang, lập tức vẫy tay: “Sao giờ em mới đến."
Cố Thanh Thanh vừa thấy được loại tình huống này, liền biết lại là người anh trai này của cô gặp rắc rối. Cô nhịn xuống lửa giận, không đi quản anh trai, mà là trực tiếp đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên: “Mẹ, trong điện thoại nói không rõ, rốt cuộc sao lại thế này?"
“Chính là anh trai con, lần trước không phải đánh nhau đập nát cửa hàng nhà người ta ư? Đây là một người làm của tiệm kia." Người phụ nữ trung niên bĩu môi, “Tối hôm qua đưa đi bệnh viện, lá lách vỡ nát, đang giải phẫu. Nói là anh trai con đánh."
Cố Thanh Thanh quả thực vô ngữ! Mắt thấy anh trai còn muốn nói chuyện, quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái. Cố Thanh Sơn cũng tự biết đuối lý, trong lòng tuy rằng còn có điểm không phục, vẫn là lẩm bẩm hai câu ngồi xuống.
Bên kia, cảm xúc người một nhà cũng hòa hoãn xuống.
Thời gian, trôi qua từng phút từng giây.
Bốn giờ, đèn đỏ phòng giải phẫu mới tắt, báo sĩ chủ trị đi ra: “Giải phẫu cực kỳ thành công, chỉ là, còn cần xem tình huống mấy ngày nay."
Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Ít nhất không nháo ra mạng người, còn có khả năng “Giải quyết riêng".
Nhưng “Giải quyết riêng", nói trắng ra là, chính là đòi tiền!
Thái độ người nhà kia kiên định: “Tiền thuốc men em trai tôi, phí tiền làm sẽ mất, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, ít nhất muốn 20 vạn!"
Đối phương công phu sư tử ngoạm, Cố Thanh Sơn cũng không chịu bỏ qua: “Ai biết có không bởi vì thời điểm ngày đó đánh nhau xảy ra chuyện hay không. Chẳng may là hôm qua mới bị thương, cố ý lại đổ cho tôi……"
Lúc Cố Thanh Thanh đuổi tới bệnh viện, đã là 10 giờ tối.
Hành lang trước phòng cấp cứu ranh giới thực rõ ràng, một bên ngồi một nhà năm người, mỗi người đều khuôn mặt bi thương.
Bên kia ngồi người phụ nữ trung niên khoảng 60 tuổi cùng một thanh niên khoảng ba mươi tuổi. Trên mặt người phụ nữ trung niên có một chút lo lắng, một chút mệt mỏi. Mà người thanh niên bên cạnh bà ta, ngồi nghiêng ở trên ghế, đánh ngáp, chán đến chết chơi di động.
Nhìn thấy bộ dáng lười nhác của người thanh niên, người đàn ông trung niên đối diện lập tức vọt ra, một phen nắm cổ áo người thanh niên: “Nếu em trai tao xảy ra chuyện không hay gì, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!"
Người thanh niên vẻ mặt không sao cả: “Mày biết em rể tao là ai không? Em rể tao chính là đại danh đỉnh đỉnh tập đoàn Lãnh thị……"
Thanh niên kia vẻ mặt đắc ý dào dạt, đôi mắt hẹp dài thoáng nhìn, chợt thấy được Cố Thanh Thanh ở đầu kia hành lang, lập tức vẫy tay: “Sao giờ em mới đến."
Cố Thanh Thanh vừa thấy được loại tình huống này, liền biết lại là người anh trai này của cô gặp rắc rối. Cô nhịn xuống lửa giận, không đi quản anh trai, mà là trực tiếp đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên: “Mẹ, trong điện thoại nói không rõ, rốt cuộc sao lại thế này?"
“Chính là anh trai con, lần trước không phải đánh nhau đập nát cửa hàng nhà người ta ư? Đây là một người làm của tiệm kia." Người phụ nữ trung niên bĩu môi, “Tối hôm qua đưa đi bệnh viện, lá lách vỡ nát, đang giải phẫu. Nói là anh trai con đánh."
Cố Thanh Thanh quả thực vô ngữ! Mắt thấy anh trai còn muốn nói chuyện, quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái. Cố Thanh Sơn cũng tự biết đuối lý, trong lòng tuy rằng còn có điểm không phục, vẫn là lẩm bẩm hai câu ngồi xuống.
Bên kia, cảm xúc người một nhà cũng hòa hoãn xuống.
Thời gian, trôi qua từng phút từng giây.
Bốn giờ, đèn đỏ phòng giải phẫu mới tắt, báo sĩ chủ trị đi ra: “Giải phẫu cực kỳ thành công, chỉ là, còn cần xem tình huống mấy ngày nay."
Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Ít nhất không nháo ra mạng người, còn có khả năng “Giải quyết riêng".
Nhưng “Giải quyết riêng", nói trắng ra là, chính là đòi tiền!
Thái độ người nhà kia kiên định: “Tiền thuốc men em trai tôi, phí tiền làm sẽ mất, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, ít nhất muốn 20 vạn!"
Đối phương công phu sư tử ngoạm, Cố Thanh Sơn cũng không chịu bỏ qua: “Ai biết có không bởi vì thời điểm ngày đó đánh nhau xảy ra chuyện hay không. Chẳng may là hôm qua mới bị thương, cố ý lại đổ cho tôi……"
Tác giả :
Bích Ngọc Tiêu