Ông Xã Thần Bí, Buổi Tối Gặp!
Chương 52: Một đêm bao nhiêu tiền (6)
Editor: May
“Như thế nào, biết duyên phụ nữ của tôi không tồi, cô là -- ghen ghét sao?"
Cố Thanh Thanh bị anh vừa hỏi, cả người có chút hết khí, cô cũng hối hận chính mình vừa mới “Nói lỡ".
Anh đã từng lạnh lùng nói với cô, chuyện ghét nhất trong đời, chính là có người khoa tay múa chân với chuyện của anh.
Đặc biệt là, phương diện bạn gái của anh.
Kia còn là, lúc năm thứ nhất bọn họ kết hôn, nhìn thấy anh thay đổi người phụ nữ thứ ba, cô cũng nương men rượu hỏi qua anh một lần. Kết quả, khi đó anh là trả lời như thế nào?
Anh chỉ là lạnh lùng nhìn cô một cái, hơi hơi nhướng mày phong, giọng nói còn lạnh hơn ánh mắt anh: “Cố Thanh Thanh, cô quên lời mẹ cô từng nói qua? ‘ Hiền lương thục đức ’, không phải là thái độ mà phụ nữ tầng lớp các người nên có khi đối đãi với chồng sao? Cô ở trước mặt bà ta đáp ứng thật tốt, còn nói, tôi cho cô tiền, nuôi một nhà các người, giúp anh trai cô giải quyết vấn đề khó, cô liền sẽ thuận theo đợi ở một bên, cho dù tôi đi ra ngoài tìm mười hay tám người phụ nữ, cũng tuyệt đối sẽ không ly hôn. Như thế nào, là tiền của tôi cho không đủ nhiều, thỏa mãn không được ‘ hiền huệ ’ của cô? Hoặc là, tôi có bao nhiêu người phụ nữ, cô sẽ để ý? Hay là nói -- cô, yêu tôi?"
“Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý tứ này." Nhớ tới quá khứ, Cố Thanh Thanh lắc đầu giải thích, “Tôi chỉ là cảm thấy…… Những người phụ nữ đó treo anh trên miệng, hành sự kiêu ngạo, báo chí đưa tin đều ra, nói bọn họ là ‘ ỷ thế hiếp người ’. Chính anh có lẽ không quan trọng, nhưng liên lụy thanh danh công ty, cũng không phải chuyện tốt gì……"
Nghe được cô nói như vậy, Lãnh Tư Thành nhíu nhíu mày, ý cười trên khóe môi nháy mắt thu liễm.
Rồi sau đó, ánh mắt anh híp lại, thanh tuyến cũng nâng lên, “Liên lụy thanh danh công ty? Công ty giải trí không sợ không có thanh danh, chỉ sợ không có lăng xê, tựa như quảng cáo. Cô học quảng cáo nhiều năm như vậy, sách đọc được đều vào trong bụng chó rồi à?"
Trời đất chứng giám, những lời nói vừa rồi tuyệt đối là suy nghĩ cho anh, cũng không phải châm chọc anh: “Tôi chỉ là kiến nghị, không phải……"
Không nghĩ tới, sắc mặt Lãnh Tư Thành càng ngày càng lạnh băng, càng ngày càng châm chọc, anh lạnh lùng nhìn cô một cái, cười trào phúng: “Cô ôm đền thờ trinh tiết của cô sống đi!"
Nói xong, anh đều lười phải nghe lời nói tiếp theo, trực tiếp xoay người lên lầu, chỉ lưu lại cho cô một bóng dáng khinh thường.
Buổi tối, lúc ăn cơm chiều, người hầu thật sự dựa theo chỉ thị của cô, làm nồi lẩu cho cô.
Hơn nữa, bởi vì Lãnh Tư Thành cũng tới, loại đồ ăn càng phong phú hơm bình thường, cái dĩa lớn lớn bé bé, gần như bày đầy cả một bàn.
Nhưng mà tuy rằng đồ ăn phong phú, chỉ có một mình cô đối mặt một bàn lớn đồ ăn, đối mặt một cái nồi vẫn luôn sôi đến “ùng ục", thoạt nhìn -- càng thê lương
“Như thế nào, biết duyên phụ nữ của tôi không tồi, cô là -- ghen ghét sao?"
Cố Thanh Thanh bị anh vừa hỏi, cả người có chút hết khí, cô cũng hối hận chính mình vừa mới “Nói lỡ".
Anh đã từng lạnh lùng nói với cô, chuyện ghét nhất trong đời, chính là có người khoa tay múa chân với chuyện của anh.
Đặc biệt là, phương diện bạn gái của anh.
Kia còn là, lúc năm thứ nhất bọn họ kết hôn, nhìn thấy anh thay đổi người phụ nữ thứ ba, cô cũng nương men rượu hỏi qua anh một lần. Kết quả, khi đó anh là trả lời như thế nào?
Anh chỉ là lạnh lùng nhìn cô một cái, hơi hơi nhướng mày phong, giọng nói còn lạnh hơn ánh mắt anh: “Cố Thanh Thanh, cô quên lời mẹ cô từng nói qua? ‘ Hiền lương thục đức ’, không phải là thái độ mà phụ nữ tầng lớp các người nên có khi đối đãi với chồng sao? Cô ở trước mặt bà ta đáp ứng thật tốt, còn nói, tôi cho cô tiền, nuôi một nhà các người, giúp anh trai cô giải quyết vấn đề khó, cô liền sẽ thuận theo đợi ở một bên, cho dù tôi đi ra ngoài tìm mười hay tám người phụ nữ, cũng tuyệt đối sẽ không ly hôn. Như thế nào, là tiền của tôi cho không đủ nhiều, thỏa mãn không được ‘ hiền huệ ’ của cô? Hoặc là, tôi có bao nhiêu người phụ nữ, cô sẽ để ý? Hay là nói -- cô, yêu tôi?"
“Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý tứ này." Nhớ tới quá khứ, Cố Thanh Thanh lắc đầu giải thích, “Tôi chỉ là cảm thấy…… Những người phụ nữ đó treo anh trên miệng, hành sự kiêu ngạo, báo chí đưa tin đều ra, nói bọn họ là ‘ ỷ thế hiếp người ’. Chính anh có lẽ không quan trọng, nhưng liên lụy thanh danh công ty, cũng không phải chuyện tốt gì……"
Nghe được cô nói như vậy, Lãnh Tư Thành nhíu nhíu mày, ý cười trên khóe môi nháy mắt thu liễm.
Rồi sau đó, ánh mắt anh híp lại, thanh tuyến cũng nâng lên, “Liên lụy thanh danh công ty? Công ty giải trí không sợ không có thanh danh, chỉ sợ không có lăng xê, tựa như quảng cáo. Cô học quảng cáo nhiều năm như vậy, sách đọc được đều vào trong bụng chó rồi à?"
Trời đất chứng giám, những lời nói vừa rồi tuyệt đối là suy nghĩ cho anh, cũng không phải châm chọc anh: “Tôi chỉ là kiến nghị, không phải……"
Không nghĩ tới, sắc mặt Lãnh Tư Thành càng ngày càng lạnh băng, càng ngày càng châm chọc, anh lạnh lùng nhìn cô một cái, cười trào phúng: “Cô ôm đền thờ trinh tiết của cô sống đi!"
Nói xong, anh đều lười phải nghe lời nói tiếp theo, trực tiếp xoay người lên lầu, chỉ lưu lại cho cô một bóng dáng khinh thường.
Buổi tối, lúc ăn cơm chiều, người hầu thật sự dựa theo chỉ thị của cô, làm nồi lẩu cho cô.
Hơn nữa, bởi vì Lãnh Tư Thành cũng tới, loại đồ ăn càng phong phú hơm bình thường, cái dĩa lớn lớn bé bé, gần như bày đầy cả một bàn.
Nhưng mà tuy rằng đồ ăn phong phú, chỉ có một mình cô đối mặt một bàn lớn đồ ăn, đối mặt một cái nồi vẫn luôn sôi đến “ùng ục", thoạt nhìn -- càng thê lương
Tác giả :
Bích Ngọc Tiêu