Ông Xã Thần Bí, Buổi Tối Gặp!
Chương 39: Không gặp gỡ là tốt nhất (6)
Editor: May
“Tôi……"
“Phía dưới tất cả đều không lau, cô muốn để tôi cảm mạo sao?" Giọng nói có chút trầm, giống như đang “Lên án" cô.
Cố Thanh Thanh có chút xấu hổ, cô hơi hơi mím môi, nhìn Lãnh Tư Thành đứng nhắm mắt lại, nửa phần ánh mắt đều không có đảo qua trên người cô, tựa hồ hoàn toàn không quan tâm cô tới gần.
Hít sâu một hơi, cô cầm lấy khăn lông, nhảy vọt qua chỗ chính giữa nào đó của anh, trực tiếp xuống chà lau chân anh, một đường đi xuống lau đến chỗ mắt cá chân của anh, Lãnh Tư Thành còn phối hợp vươn chân từ dép lê tới -- ý tứ kia rất rõ ràng, để cô cũng lau khô chân.
Chờ đến xong hết thảy, cô cũng không ngẩng đầu, xoay người từ trên ghế bên cạnh cầm đồ ngủ cùng quần lót: “Có thể mặc."
“Nơi này của tôi vẫn là ướt, cô muốn tôi để ướt ngủ?" Lãnh Tư Thành chỉ chỉ nơi duy nhất không được khăn lông quan tâm qua trên người anh, giọng nói lạnh lùng, lời lẽ chính nghĩa chỉ trích, “Nếu không lau khô, nơi này của tôi bị cảm lạnh --‘ không tốt ’ phải làm thế nào."
Nơi này của anh “Không tốt", liên quan gì cô!
Mặc kệ lần này anh tức giận như thế nào, Cố Thanh Thanh cũng chết sống không động thủ, “Nơi này, chính anh……"
“Tôi như thế nào? Hửm?" Cô lui về sau, Lãnh Tư Thành đi tới theo, thân hình cao lớn ép xuống, cô quay mặt đi cũng có thể cảm giác được hô hấp hơi nóng của anh đang dâng lên ở bên gáy cô. Anh càng tới gần, cô liền càng né tránh. Cô vốn dĩ chính là ngồi ở bên mép giường, ở dưới gần sát của anh, cuối cùng liền ngã xuống từ khăn trải giường.
Lúc cô ngã xuống, chân nhếch lên tựa hồ ôm lấy cẳng chân của anh, anh cũng trọng tâm không vững té xuống theo, cánh tay thon dài vừa chống, trực tiếp chống ở phía trên thân thể của cô.
Cố Thanh Thanh mặc áo tắm dài, bên trong ngoại trừ một quần nhỏ đáng thương thì không còn gì cả. Vừa rồi khi cô ngã xuống, dây lưng áo tắm dài buộc ở phần eo lỏng ra, cổ áo tắm dài cũng tùy theo rộng mở một ít, lộ ra hơn một nửa hình cung hai bên, còn có rốn đáng yêu trên bụng bằng phẳng.
Tóc dài còn mang theo một chút ẩm ướt hơi cuốn rối tung, có vài sợi tóc nghịch ngợm chui vào cô áo tắm dài, che lấp độ cung phía trên của cô. Cô tựa hồ có chút kinh ngạc, trên sắc mặt trắng nõn lộ ra hồng phấn nhàn nhạt, môi đỏ mềm mại cũng hơi hơi mở ra, lộ ra một loạt hàm răng nhỏ trắng. Đặc biệt là đôi mắt cô, thanh triệt sáng ngời, thời điểm kinh ngạc trừng đến tròn xoe, mang theo một tia ngượng ngùng, một tia hoảng loạn, hơi nước mê mang.
Từ trên cao nhìn xuống, từ góc độ của anh, loại phong tình nửa che nửa lộ này, làm người vô cùng say mê, cũng vô cùng -- muốn tiếp tục!
Nhìn thân thể cô không tồi, cảm mạo hẳn là đã tốt rồi mới đúng, anh cũng có thể……
Tới gần, gần chút nữa, anh ngậm lấy môi mềm mại của cô, tinh tế phẩm vị, hai người gắt gao dán ở một chỗ.
“Tôi……"
“Phía dưới tất cả đều không lau, cô muốn để tôi cảm mạo sao?" Giọng nói có chút trầm, giống như đang “Lên án" cô.
Cố Thanh Thanh có chút xấu hổ, cô hơi hơi mím môi, nhìn Lãnh Tư Thành đứng nhắm mắt lại, nửa phần ánh mắt đều không có đảo qua trên người cô, tựa hồ hoàn toàn không quan tâm cô tới gần.
Hít sâu một hơi, cô cầm lấy khăn lông, nhảy vọt qua chỗ chính giữa nào đó của anh, trực tiếp xuống chà lau chân anh, một đường đi xuống lau đến chỗ mắt cá chân của anh, Lãnh Tư Thành còn phối hợp vươn chân từ dép lê tới -- ý tứ kia rất rõ ràng, để cô cũng lau khô chân.
Chờ đến xong hết thảy, cô cũng không ngẩng đầu, xoay người từ trên ghế bên cạnh cầm đồ ngủ cùng quần lót: “Có thể mặc."
“Nơi này của tôi vẫn là ướt, cô muốn tôi để ướt ngủ?" Lãnh Tư Thành chỉ chỉ nơi duy nhất không được khăn lông quan tâm qua trên người anh, giọng nói lạnh lùng, lời lẽ chính nghĩa chỉ trích, “Nếu không lau khô, nơi này của tôi bị cảm lạnh --‘ không tốt ’ phải làm thế nào."
Nơi này của anh “Không tốt", liên quan gì cô!
Mặc kệ lần này anh tức giận như thế nào, Cố Thanh Thanh cũng chết sống không động thủ, “Nơi này, chính anh……"
“Tôi như thế nào? Hửm?" Cô lui về sau, Lãnh Tư Thành đi tới theo, thân hình cao lớn ép xuống, cô quay mặt đi cũng có thể cảm giác được hô hấp hơi nóng của anh đang dâng lên ở bên gáy cô. Anh càng tới gần, cô liền càng né tránh. Cô vốn dĩ chính là ngồi ở bên mép giường, ở dưới gần sát của anh, cuối cùng liền ngã xuống từ khăn trải giường.
Lúc cô ngã xuống, chân nhếch lên tựa hồ ôm lấy cẳng chân của anh, anh cũng trọng tâm không vững té xuống theo, cánh tay thon dài vừa chống, trực tiếp chống ở phía trên thân thể của cô.
Cố Thanh Thanh mặc áo tắm dài, bên trong ngoại trừ một quần nhỏ đáng thương thì không còn gì cả. Vừa rồi khi cô ngã xuống, dây lưng áo tắm dài buộc ở phần eo lỏng ra, cổ áo tắm dài cũng tùy theo rộng mở một ít, lộ ra hơn một nửa hình cung hai bên, còn có rốn đáng yêu trên bụng bằng phẳng.
Tóc dài còn mang theo một chút ẩm ướt hơi cuốn rối tung, có vài sợi tóc nghịch ngợm chui vào cô áo tắm dài, che lấp độ cung phía trên của cô. Cô tựa hồ có chút kinh ngạc, trên sắc mặt trắng nõn lộ ra hồng phấn nhàn nhạt, môi đỏ mềm mại cũng hơi hơi mở ra, lộ ra một loạt hàm răng nhỏ trắng. Đặc biệt là đôi mắt cô, thanh triệt sáng ngời, thời điểm kinh ngạc trừng đến tròn xoe, mang theo một tia ngượng ngùng, một tia hoảng loạn, hơi nước mê mang.
Từ trên cao nhìn xuống, từ góc độ của anh, loại phong tình nửa che nửa lộ này, làm người vô cùng say mê, cũng vô cùng -- muốn tiếp tục!
Nhìn thân thể cô không tồi, cảm mạo hẳn là đã tốt rồi mới đúng, anh cũng có thể……
Tới gần, gần chút nữa, anh ngậm lấy môi mềm mại của cô, tinh tế phẩm vị, hai người gắt gao dán ở một chỗ.
Tác giả :
Bích Ngọc Tiêu