Ông Xã Thần Bí, Buổi Tối Gặp!
Chương 204: Kinh hỉ (5)
Editor: May
Vừa vặn một cuộc điện thoại lại gọi tiến vào, trợ lý Trình vừa tiếp nghe liền mắng lên: “Này, cô là chuyện gì xảy ra? Tôi đã nói, Lãnh tổng ngài ấy không thích cô, cô đừng lại si tâm vọng tưởng nữa!"
“Tôi……" Thật ra cô chỉ muốn hỏi, hôm nay rốt cuộc Lãnh Tư Thành có đi tham gia hội chiêu thương không.
Vừa định nói cái gì, trợ lý Trình bên kia “cạch" một tiếng cúp điện thoại.
Cố Thanh Thanh vừa điện thoại qua đã bị anh ta đổ ập xuống mắng một trận, tuy rằng ước chừng biết, hỏa khí của trợ lý Trình không phải phát với mình, nhưng anh ta nói cái gì “Lãnh tổng ngài ấy không thích cô, cô đừng lại si tâm vọng tưởng" linh tinh, lại câu câu chữ chữ đánh tới trong lòng cô!
Cô không biết “cô" trong miệng trợ lý Trình là ai, có lẽ là Trần Văn Tiệp, có lẽ là người phụ nữ khác, nhưng nghe ngữ khí của trợ lý Trình, làm chuyện cự tuyệt người như vậy không phải một lần…… Rất quen thuộc đi?
Trợ lý Trình bên kia, mới vừa cúp điện thoại, Lãnh Tư Thành đã đi tới, vẻ mặt chờ mong lại có vẻ cao lãnh hỏi: "Mới sáng sớm, ai tìm chú?"
Mấy ngày nay, anh vẫn luôn ở tại công ty. Không muốn đi chung cư Khuynh Thành, biệt thự Tây Sơn…… Lại không dám đi, địa phương khác, lại không bằng lòng đi, cho nên dứt khoát ở tại công ty.
“À, là……" Trợ lý Trình vừa định bỏ điện thoại vào trong túi, liếc mắt nhìn, thấy được người gọi cuối cùng -- “phu nhân", thiếu chút nữa không cắn đầu lưỡi! Anh vừa mới mắng phu nhân cái gì? Này quả thực là hiểu lầm lớn lao!
“Là ai gọi cho chú?" Nhưng Lãnh tổng ở trước mặt, anh nào dám nói anh vừa mắng phu nhân một trận còn cúp điện thoại của cô, anh chỉ có thể nói -- “Là, là Trần Văn Tiệp."
Lãnh Tư Thành liền vẫn luôn chờ Cố Thanh Thanh liên hệ với anh đấy! Mấy ngày nay một cuộc điện thoại cũng không có, biệt thự Tây Sơn cũng không có nửa điểm động tĩnh. Hôm nay thứ bảy, anh còn cố ý không xếp lịch trình, chờ cô gọi điện thoại bảo anh trở về ăn một bữa cơm gì đó.
Kết quả vừa nghe nói gọi điện thoại chính là Trần Văn Tiệp, biểu tình cả người anh liền thu lại, một tia chờ mong cũng không còn.
Trợ lý Trình còn hỏi: “Lãnh tổng, công việc hôm nay của ngài đều làm xong, không biết……"
“Ai nói công việc đã làm xong? Không phải còn có hội chiêu thương sao?" Ánh mắt Lãnh Tư Thành thực đạm, “Đi thôi."
Cố Thanh Thanh tuyệt đối không nghĩ tới, một cuộc điện thoại của mình, ngược lại xúc tiến Lãnh Tư Thành nghĩ đến hội chiêu thương.
Cô thật sự như Lâm Chu Dật nói, mặc một thân tây trang nhỏ cắt may vừa người, váy cùng kiểu, buộc tóc dài lên, búi ở trên đầu -- vì sợ bị Lãnh Tư Thành nhận ra, cô còn cố ý mang theo một chiếc kính đen siêu lớn, trang điểm cũng cố ý trang điểm thành thục, thoạt nhìn cường ngạnh lớn hơn bản thân vài tuổi. Lâm Chu Dật cũng mặc một thân tây trang, hai người đều là hệ màu nhạt, Lâm Chu Dật cũng mang một chiếc mắt kính, anh còn cười: “Nhìn, còn rất giống trang phục tình nhân a?"
Lời nói này rất trêu chọc, Cố Thanh Thanh cũng không đương xem là một chuyện, Lâm Chu Dật liền mang theo cô đi dạo khắp nơi. Hội chiêu thương có rất nhiều thương nhân quảng cáo, xí nghiệp tham dự cũng không ít. Cố Thanh Thanh cũng xem như laf lần đầu tiên tham gia tụ hội thương nghiệp như vậy, cảm thấy hết thảy đều rất mới lạ. Giao lưu với các thương nhân quảng cáo, nói chuyện với khách hàng, nói chuyện với người truyền hình thành phố Yến Thành, giống như mở ra cho cô một thế giới mới.
Vừa vặn một cuộc điện thoại lại gọi tiến vào, trợ lý Trình vừa tiếp nghe liền mắng lên: “Này, cô là chuyện gì xảy ra? Tôi đã nói, Lãnh tổng ngài ấy không thích cô, cô đừng lại si tâm vọng tưởng nữa!"
“Tôi……" Thật ra cô chỉ muốn hỏi, hôm nay rốt cuộc Lãnh Tư Thành có đi tham gia hội chiêu thương không.
Vừa định nói cái gì, trợ lý Trình bên kia “cạch" một tiếng cúp điện thoại.
Cố Thanh Thanh vừa điện thoại qua đã bị anh ta đổ ập xuống mắng một trận, tuy rằng ước chừng biết, hỏa khí của trợ lý Trình không phải phát với mình, nhưng anh ta nói cái gì “Lãnh tổng ngài ấy không thích cô, cô đừng lại si tâm vọng tưởng" linh tinh, lại câu câu chữ chữ đánh tới trong lòng cô!
Cô không biết “cô" trong miệng trợ lý Trình là ai, có lẽ là Trần Văn Tiệp, có lẽ là người phụ nữ khác, nhưng nghe ngữ khí của trợ lý Trình, làm chuyện cự tuyệt người như vậy không phải một lần…… Rất quen thuộc đi?
Trợ lý Trình bên kia, mới vừa cúp điện thoại, Lãnh Tư Thành đã đi tới, vẻ mặt chờ mong lại có vẻ cao lãnh hỏi: "Mới sáng sớm, ai tìm chú?"
Mấy ngày nay, anh vẫn luôn ở tại công ty. Không muốn đi chung cư Khuynh Thành, biệt thự Tây Sơn…… Lại không dám đi, địa phương khác, lại không bằng lòng đi, cho nên dứt khoát ở tại công ty.
“À, là……" Trợ lý Trình vừa định bỏ điện thoại vào trong túi, liếc mắt nhìn, thấy được người gọi cuối cùng -- “phu nhân", thiếu chút nữa không cắn đầu lưỡi! Anh vừa mới mắng phu nhân cái gì? Này quả thực là hiểu lầm lớn lao!
“Là ai gọi cho chú?" Nhưng Lãnh tổng ở trước mặt, anh nào dám nói anh vừa mắng phu nhân một trận còn cúp điện thoại của cô, anh chỉ có thể nói -- “Là, là Trần Văn Tiệp."
Lãnh Tư Thành liền vẫn luôn chờ Cố Thanh Thanh liên hệ với anh đấy! Mấy ngày nay một cuộc điện thoại cũng không có, biệt thự Tây Sơn cũng không có nửa điểm động tĩnh. Hôm nay thứ bảy, anh còn cố ý không xếp lịch trình, chờ cô gọi điện thoại bảo anh trở về ăn một bữa cơm gì đó.
Kết quả vừa nghe nói gọi điện thoại chính là Trần Văn Tiệp, biểu tình cả người anh liền thu lại, một tia chờ mong cũng không còn.
Trợ lý Trình còn hỏi: “Lãnh tổng, công việc hôm nay của ngài đều làm xong, không biết……"
“Ai nói công việc đã làm xong? Không phải còn có hội chiêu thương sao?" Ánh mắt Lãnh Tư Thành thực đạm, “Đi thôi."
Cố Thanh Thanh tuyệt đối không nghĩ tới, một cuộc điện thoại của mình, ngược lại xúc tiến Lãnh Tư Thành nghĩ đến hội chiêu thương.
Cô thật sự như Lâm Chu Dật nói, mặc một thân tây trang nhỏ cắt may vừa người, váy cùng kiểu, buộc tóc dài lên, búi ở trên đầu -- vì sợ bị Lãnh Tư Thành nhận ra, cô còn cố ý mang theo một chiếc kính đen siêu lớn, trang điểm cũng cố ý trang điểm thành thục, thoạt nhìn cường ngạnh lớn hơn bản thân vài tuổi. Lâm Chu Dật cũng mặc một thân tây trang, hai người đều là hệ màu nhạt, Lâm Chu Dật cũng mang một chiếc mắt kính, anh còn cười: “Nhìn, còn rất giống trang phục tình nhân a?"
Lời nói này rất trêu chọc, Cố Thanh Thanh cũng không đương xem là một chuyện, Lâm Chu Dật liền mang theo cô đi dạo khắp nơi. Hội chiêu thương có rất nhiều thương nhân quảng cáo, xí nghiệp tham dự cũng không ít. Cố Thanh Thanh cũng xem như laf lần đầu tiên tham gia tụ hội thương nghiệp như vậy, cảm thấy hết thảy đều rất mới lạ. Giao lưu với các thương nhân quảng cáo, nói chuyện với khách hàng, nói chuyện với người truyền hình thành phố Yến Thành, giống như mở ra cho cô một thế giới mới.
Tác giả :
Bích Ngọc Tiêu