Ông Xã Thần Bí, Buổi Tối Gặp!
Chương 17: “Giá cao” thân thể (6)
Editor: May
Đêm qua, Lãnh Tư Thành liền tới giày vò qua lại cô nhiều lần, vừa rồi, càng là hận không thể xem cô thành một loại đất dẻo cao su nặn tròn bóp dẹp, lại là ở trên sô pha nhỏ hẹp, hiện tại toàn thân trên dưới của cô, cánh tay, chân, eo, chân, không có một chỗ nào là của chính cô.
Nhưng mà, cô không thể tiếp tục ở chỗ này! Căn phòng này không có khóa lại, những người khác tùy thời có thể xông tới! Chờ có người nhìn thấy cô cùng Lãnh Tư Thành ở bên nhau, cô lại nên giải thích như thế nào?
Cô muốn chạy, nhưng mới vừa đi hai bước, cả người không có sức lực gì, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên đất!
Một cánh tay hữu lực, ở lúc cô sắp té ngã, chợt duỗi lại đây, ôm eo nhỏ của cô, kéo cô vào trong lòng ngực. Ngay sau đó, cả người cô, tựa hồ đều dựa vào ở trong một lồng ngực rộng lớn kiên cố.
Một cổ mùi hương quen thuộc nháy mắt quanh quẩn ở chóp mũi, Cố Thanh Thanh sửng sốt, là Lãnh Tư Thành duỗi tay đỡ cô một phen!
Cô có điểm nghi hoặc, quay đầu, nhìn đến đáy mắt Lãnh Tư Thành, vẫn nhất phái bình thản bình tĩnh như cũ. Vừa định nói chuyện, Lãnh Tư Thành lại ở nháy mắt buông tay đỡ eo nhỏ của cô ra, lạnh lùng đứng rất xa. Tựa hồ hành động vừa rồi, chỉ là ảo giác của cô.
Khóe môi nổi lên một tia chua xót, cô nhất định là điên rồi, mới có thể cảm thấy, Lãnh Tư Thành có lẽ -- có trong nháy mắt, động lòng trắc ẩn với cô.
Lại không ở thêm lâu lắm, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, dẫm giày cao gót, lung lay đi về phía cửa.
Lãnh Tư Thành ở phía sau, nhìn cô đẩy cửa ra, có chút gian nan đi ra ngoài. Thân thể cô vốn dĩ đã rất mệt mỏi, lại dẫm giày cao gót, bước chân thất tha thất thểu, cẳng chân đều đang loạng choạng, đỡ tường đi về phía trước, tựa hồ không cẩn thận là có thể té ngã. Váy trên người cô, bị anh xé xuống một miếng to, lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng chói mắt. Mà trên da thịt trắng nõn giống như là thuốc màu nhiều màu sặc sỡ, lưu trữ dấu vết xanh tím sâu cạn không đồng nhất.
Cố Thanh Thanh đi ra khỏi phòng, không đi đến đại sảnh, mà là đi đến cửa ra.
Lãnh Tư Thành đứng ở tại chỗ nhìn cô đi về phía thang máy, phía sau cách đó không xa, có người gọi anh một tiếng: “Lãnh tổng!"
Đêm qua, Lãnh Tư Thành liền tới giày vò qua lại cô nhiều lần, vừa rồi, càng là hận không thể xem cô thành một loại đất dẻo cao su nặn tròn bóp dẹp, lại là ở trên sô pha nhỏ hẹp, hiện tại toàn thân trên dưới của cô, cánh tay, chân, eo, chân, không có một chỗ nào là của chính cô.
Nhưng mà, cô không thể tiếp tục ở chỗ này! Căn phòng này không có khóa lại, những người khác tùy thời có thể xông tới! Chờ có người nhìn thấy cô cùng Lãnh Tư Thành ở bên nhau, cô lại nên giải thích như thế nào?
Cô muốn chạy, nhưng mới vừa đi hai bước, cả người không có sức lực gì, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên đất!
Một cánh tay hữu lực, ở lúc cô sắp té ngã, chợt duỗi lại đây, ôm eo nhỏ của cô, kéo cô vào trong lòng ngực. Ngay sau đó, cả người cô, tựa hồ đều dựa vào ở trong một lồng ngực rộng lớn kiên cố.
Một cổ mùi hương quen thuộc nháy mắt quanh quẩn ở chóp mũi, Cố Thanh Thanh sửng sốt, là Lãnh Tư Thành duỗi tay đỡ cô một phen!
Cô có điểm nghi hoặc, quay đầu, nhìn đến đáy mắt Lãnh Tư Thành, vẫn nhất phái bình thản bình tĩnh như cũ. Vừa định nói chuyện, Lãnh Tư Thành lại ở nháy mắt buông tay đỡ eo nhỏ của cô ra, lạnh lùng đứng rất xa. Tựa hồ hành động vừa rồi, chỉ là ảo giác của cô.
Khóe môi nổi lên một tia chua xót, cô nhất định là điên rồi, mới có thể cảm thấy, Lãnh Tư Thành có lẽ -- có trong nháy mắt, động lòng trắc ẩn với cô.
Lại không ở thêm lâu lắm, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, dẫm giày cao gót, lung lay đi về phía cửa.
Lãnh Tư Thành ở phía sau, nhìn cô đẩy cửa ra, có chút gian nan đi ra ngoài. Thân thể cô vốn dĩ đã rất mệt mỏi, lại dẫm giày cao gót, bước chân thất tha thất thểu, cẳng chân đều đang loạng choạng, đỡ tường đi về phía trước, tựa hồ không cẩn thận là có thể té ngã. Váy trên người cô, bị anh xé xuống một miếng to, lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng chói mắt. Mà trên da thịt trắng nõn giống như là thuốc màu nhiều màu sặc sỡ, lưu trữ dấu vết xanh tím sâu cạn không đồng nhất.
Cố Thanh Thanh đi ra khỏi phòng, không đi đến đại sảnh, mà là đi đến cửa ra.
Lãnh Tư Thành đứng ở tại chỗ nhìn cô đi về phía thang máy, phía sau cách đó không xa, có người gọi anh một tiếng: “Lãnh tổng!"
Tác giả :
Bích Ngọc Tiêu