Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 84-2: Khu vui chơi (2)
Bên trong phòng làm việc của tập đoàn Minh Đạt, được xem là nghiệp vụ đang lúc mùa ít khách, Nhiếp Nghiêu đang hăng hái chiến đấu với một đống tài liệu như một ngọn núi nhỏ, đồng thời còn dùng hệ thống Internet điều khiển từ xa các cuộc buôn bán với nước ngoài.
Tiếng chuông nhắc nhở tin nhắn của điện thoại đột ngột vang lên, Nhiếp Nghiêu cầm lên mở ra nhìn qua một lần, sau đó, thuộc hạ đầu dây Internet bên kia lập tức nghe được người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ khẽ nguyền rủa một tiếng, tức giận tuyên bố hội nghị lùi lại năm phút đồng hồ.
“Cụp" một tiếng, tín hiệu Internet cắt đứt, những người tinh anh bên trong phòng họp ở bờ bên kia Đại Dương hai mắt nhìn nhau, không biết người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ như thế là bị làm sao vậy.
Nghe một tiếng khẽ nguyền rủa kia, hình như là rất khổ sở, chẳng lẽ là. . . . . . Tổng Công Ty xảy ra việc gì ngoài ý muốn, có lẽ đã khiến cho ông chủ cũng cảm thấy bất ngời mà khó giải quyết?
Năm phút đồng hồ ngắn ngủi, đối với bọn họ mà nói, thật sự là chịu đựng quá khó khăn.
Những bộ phận này đều là nồng cốt của công ty, đối mặt với bất kỳ vấn đề khó giải quyết nào cũng đều có khả năng giải quyết dễ dàng, cho tới bây giờ cũng chưa từng có cảm giác lo lắng như thế.
Thế nhưng năm phút đồng hồ này, tuyệt đối là năm phút gian nan nhất từ khi bọn họ hành nghề tới nay, cái loại thấp thỏm và lo âu đó, cứ như là bách trảo nạo tâm (*).
(*) bách trảo nạo tâm: trăm vết cào vào trái tim. Ý chỉ như bồn chồn, lo lắng, hồi hộp, dày vò trái tim v.v….
Đến khi hệ thống Internet rốt cuộc cũng kết nối được, mọi người từ trong giọng nói vững vàng của Nhiếp Nghiêu không nghe được bất cứ sự khác thường nào, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, giải quyết xong rồi?
Nhìn thoáng qua nhau, âm thầm trao đổi ý kiến với nhau, từ trong mắt của đối phương đều thấy được cái loại yên tâm sau khi trút được gánh nặng đó.
Lúc này mới đặt trái tim vào trong ngực lại, đúng là đã giải quyết rồi.
Đúng vậy, có vấn đề gì mà ông chủ của bọn họ không giải quyết được chứ.
"Có thể đi rồi. . . . . . Làm sao vậy, công ty xảy ra chuyện gì sao?" Hà Quyên thay xong quần áo đi từ phòng ngủ ra vừa đúng lúc nhìn thấy Chu Duệ Trạch đang cầm điện thoại di động nhìn chăm chú, có phải công ty có chuyện hay không?
"Nếu như có chuyện, anh trở về trước đi, công việc quan trọng hơn."
"Không có việc gì." Chu Duệ Trạch cười cười, thản nhiên bỏ qua lời nói trong tin nhắn ngắn gửi đến: "Chu Duệ Trạch, cậu còn lại còn có thể nói chuyện phiếm vào lúc này sao?"
Nhìn lời nói đó, anh cũng có thể tưởng tượng được đến cảnh Nhiếp Nghiêu là dùng loại vẻ mặt nào để gửi tin nhắn đến.
Vẻ mặt nào không quan trọng, quan trọng là… Nhiếp Nghiêu xử lý chuyện công việc rất tốt.
"Chỉ là một đồng nghiệp hỏi một đồ vật đặt ở chỗ nào, anh đã nói với cậu ta rồi." Chu Duệ Trạch tùy ý nhét điện thoại di động vào trong túi áo, thoải mái đưa tay nắm tay Hà Quyên: "Đi thôi."
Hà Quyên cũng không cảm thấy mất tự nhiên gì cả, sớm đã thành thói quen với đông tác rất thân mật của Chu Duệ Trạch, hai người ra ngoài, trực tiếp đi thẳng đến tiệm thịt nướng.
Tiếng chuông nhắc nhở tin nhắn của điện thoại đột ngột vang lên, Nhiếp Nghiêu cầm lên mở ra nhìn qua một lần, sau đó, thuộc hạ đầu dây Internet bên kia lập tức nghe được người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ khẽ nguyền rủa một tiếng, tức giận tuyên bố hội nghị lùi lại năm phút đồng hồ.
“Cụp" một tiếng, tín hiệu Internet cắt đứt, những người tinh anh bên trong phòng họp ở bờ bên kia Đại Dương hai mắt nhìn nhau, không biết người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ như thế là bị làm sao vậy.
Nghe một tiếng khẽ nguyền rủa kia, hình như là rất khổ sở, chẳng lẽ là. . . . . . Tổng Công Ty xảy ra việc gì ngoài ý muốn, có lẽ đã khiến cho ông chủ cũng cảm thấy bất ngời mà khó giải quyết?
Năm phút đồng hồ ngắn ngủi, đối với bọn họ mà nói, thật sự là chịu đựng quá khó khăn.
Những bộ phận này đều là nồng cốt của công ty, đối mặt với bất kỳ vấn đề khó giải quyết nào cũng đều có khả năng giải quyết dễ dàng, cho tới bây giờ cũng chưa từng có cảm giác lo lắng như thế.
Thế nhưng năm phút đồng hồ này, tuyệt đối là năm phút gian nan nhất từ khi bọn họ hành nghề tới nay, cái loại thấp thỏm và lo âu đó, cứ như là bách trảo nạo tâm (*).
(*) bách trảo nạo tâm: trăm vết cào vào trái tim. Ý chỉ như bồn chồn, lo lắng, hồi hộp, dày vò trái tim v.v….
Đến khi hệ thống Internet rốt cuộc cũng kết nối được, mọi người từ trong giọng nói vững vàng của Nhiếp Nghiêu không nghe được bất cứ sự khác thường nào, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, giải quyết xong rồi?
Nhìn thoáng qua nhau, âm thầm trao đổi ý kiến với nhau, từ trong mắt của đối phương đều thấy được cái loại yên tâm sau khi trút được gánh nặng đó.
Lúc này mới đặt trái tim vào trong ngực lại, đúng là đã giải quyết rồi.
Đúng vậy, có vấn đề gì mà ông chủ của bọn họ không giải quyết được chứ.
"Có thể đi rồi. . . . . . Làm sao vậy, công ty xảy ra chuyện gì sao?" Hà Quyên thay xong quần áo đi từ phòng ngủ ra vừa đúng lúc nhìn thấy Chu Duệ Trạch đang cầm điện thoại di động nhìn chăm chú, có phải công ty có chuyện hay không?
"Nếu như có chuyện, anh trở về trước đi, công việc quan trọng hơn."
"Không có việc gì." Chu Duệ Trạch cười cười, thản nhiên bỏ qua lời nói trong tin nhắn ngắn gửi đến: "Chu Duệ Trạch, cậu còn lại còn có thể nói chuyện phiếm vào lúc này sao?"
Nhìn lời nói đó, anh cũng có thể tưởng tượng được đến cảnh Nhiếp Nghiêu là dùng loại vẻ mặt nào để gửi tin nhắn đến.
Vẻ mặt nào không quan trọng, quan trọng là… Nhiếp Nghiêu xử lý chuyện công việc rất tốt.
"Chỉ là một đồng nghiệp hỏi một đồ vật đặt ở chỗ nào, anh đã nói với cậu ta rồi." Chu Duệ Trạch tùy ý nhét điện thoại di động vào trong túi áo, thoải mái đưa tay nắm tay Hà Quyên: "Đi thôi."
Hà Quyên cũng không cảm thấy mất tự nhiên gì cả, sớm đã thành thói quen với đông tác rất thân mật của Chu Duệ Trạch, hai người ra ngoài, trực tiếp đi thẳng đến tiệm thịt nướng.
Tác giả :
Phong Phiêu Tuyết