Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá
Chương 76: Vì cái gì
“Chỉ là không ngờ rằng cô sẽ đến hội diễn xướng để nghe tôi." Tả Phỉ Bạch hoàn toàn không để ý tới câu hỏi của Hà Quyên, tự nhiên nói.
“Cô biểu diễn?" Hà Quyên kỳ quái nhíu mày, cô nhớ rõ trên quảng cáo nói như thế nào, đây là buổi biểu diễn Thiên Vương mà. Tại sao lại Tả Phỉ Bạch biểu diễn?
“Cô là khách quý được mời làm việc sao." Hà Quyên hơi nhíu mày, không bỏ qua sự lúng túng chợt lóe lên của Tả Phỉ Bạch.
Thấy điệu bộ này của Tả Phỉ Bạch, Hà Quyên buồn cười không thôi. Rõ ràng chính là khách quý được mời. Tại sao không giải thích là buổi biểu của cô ta?
Có cần thiết hư vinh như vậy không?
“Chúc cô biểu diễn thành công." Hà Quyên nói xong, xoay người muốn đi, cô không cảm thấy là trong lúc hai người bọn họ cùng xuất hiện có gì tốt.
“Hà Quyên, cô đây là thật lòng sao?" Tả Phỉ Bạch cố ý gọi Hà Quyên lại, hỏi.
Hà Quyên kỳ quái nhìn Tả Phỉ Bạch, cảm giác người này có chút khó hiểu, hai người bọn họ hoàn toàn không phải người cùng một thế giới, Tả Phỉ Bạch tìm cô làm gì?
“Dù sao một người là mây, một người là bùn, cô sẽ thật lòng tới chúc mừng tôi?" Tả Phỉ Bạch khinh thường nói.
Hà Quyên hơi sững sờ, ngay sau đó cười lên: “Cho dù tôi là mây, hạ thấp thân phận đến chúc mừng cô, cô cũng không cần sợ hãi như vậy, yên tâm đi, tôi là thật lòng chúc mừng cô thành công."
Đánh chết Tả Phỉ Bạch, cô ta đều không nghĩ tới Hà Quyên sẽ một phen nói ra như vậy, nghẹn họng trố mắt nhìn chằm chằm Hà Quyên, nhất thời quân mất phản ứng.
Cho đến khi Hà Quyên xoay người rời đi, Tả Phỉ Bạch muốn gọi cô đứng lại, lại ý thức được tình huống lúc này, đành ấm ức ngậm miệng lại.
Trừng mắt liếc nhìn Hà Quyên một cái, nhanh chóng xoay người rời bước đi.
Trong lòng càng nghĩ càng hận, Hà Quyên là một người bình thường như vậy, dựa vào cái gì cùng cô tranh giành?
Nhất là sau khi chia tay với Thịnh Nhạc Dục, Thịnh Nhạc Dục còn chán ghét nói cô không bằng Hà Quyên.
Tại sao cô không bằng Hà Quyên?
Nói về diện mạo, nói về năng lực, cô đều mạnh hơn so với Hà Quyên.
Cô bây giờ là ngôi sao mới, ngôi sao mới Chính Hồng, người người theo đuổi, hợp đồng quảng cáo, đại diện phát ngôn cũng xếp hàng phía sau chờ ký hợp đồng.
Hà Quyên là cái gì?
Cũng chỉ là một người massage.
Vừa trở lại, Tả Phỉ Bạch vừa bấm điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói bực bội: “Alo."
“Tại sao không thích nghe điện thoại của tôi như vậy?" Tả Phỉ Bạch cười híp mắt nói, “Chúng ta dù sao cũng coi như là một thời yêu đương, tuyệt tình vậy."
“Cô bây giờ nổi tiếng, gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Thịnh Nhạc Dục hừ lạnh một tiếng, muốn cúp điện thoại.
“Tôi chỉ là tặng vé cho anh, anh không đến sao?" Tả Phỉ Bạch vội vàng giành nói trước, cô chỉ sợ Thịnh Nhạc Dục lại gác điện thoại của cô.
“Nhưng mà Hà Quyên đến xem tôi biểu diễn, bạn bè một thuở, anh không đến sao?" Tả Phỉ Bạch cười ha hả nói, nghe được trong điện thoại không có động tĩnh, lúc này mới gác điện thoại xuống.
“Tả tiểu thư, thân phận cô như bây giờ không thể tuỳ tiện đi lại bên ngoài." Một nhân viên làm việc vừa thấy Tả Phỉ Bạch đi vào, như trút được gánh nặng thở dài ra một hơi.
“Tôi hiểu rất rõ." Tả Phỉ Bạch ngồi vào trước gương, chờ thợ trang điểm hóa trang cho cô.
Cô vốn là muốn lén đi xem một chút Thịnh Nhạc Dục sẽ tới hay không, không nghĩ tới vậy mà đụng phải Hà Quyên, thật là thú vị.
Hiện tại có Hà Quyên làm mồi ở đây, Thịnh Nhạc Dục sẽ phải tới thôi.
Hôm nay cô sẽ làm cho bọn họ thấy, thành công hôm nay của cô.
“Tại sao lâu như vậy?" Chu Duệ Trạch kỳ quái hỏi Hà Quyên.
“Không có, phòng vệ sinh đông người, đợi một chút." Hà Quyên cười cười, cũng không để trong lòng chuyện của Tả Phỉ Bạch, đối với cô mà nói, Tả Phỉ Bạch chẳng qua là một người xa lạ.
Tả Phỉ Bạch tốt hay xấu, có quan hệ gì với cô?
“Cầm lấy." Chu Duệ Trạch đưa cho Hà Quyên một cái ống nhòm, “Nhìn xem, rõ ràng không?
Hà Quyên đưa ống nhòm giơ lên trước mắt, đồ vật trước mắt lập tức liền hóa lớn, sau đó…
“Sân khấu ở đâu?" Hà Quyên giơ ống nhòm lên xuống, trái phải xoay hai vòng cũng không tìm đúng vị trí, đột nhiên phóng to ra, không thích ứng được.
Chu Duệ Trạch buồn cười đỡ lấy tay Hà Quyên, một tay nhẹ nhàng nâng, xê dịch hướng sân khấu: “Thấy được chưa?"
“Ừ, rất rõ." Hà Quyên cười ha hả nói, giống như đứa trẻ vừa mới lấy được một món đồ chơi mới, “Mười đồng tiền được hiệu quả đã vậy còn quá tốt."
Đúng là nhìn vào những cửa hàng ven đường có bán những thứ này, nào là ánh huỳnh quang lớn, nào là thức uống, còn có ống nhòm, mười đồng một cái, cô cho là hàng phế phẩm chứ.
Chu Duệ Trạch im lặng không nói gì, cái này nếu khiến cho đám bạn bè trước kia đã từng “Sản xuất" ống nhòm bị hình dung thành quả làm xong mười đồng một cái, sẽ không biết có phản ứng gì.
Chỉ là, nhìn bề ngoài quả thật có chút giống, nhưng mà… Chất lượng khác xa là được rồi?
Nhìn khóe môi Hà Quyên cười phấn khích, Chu Duệ Trạch cũng nhẹ nhàng nâng lên khóe môi.
Coi nhiều như vậy mà, bà xã thích là được.
Không đợi Chu Duệ Trạch trả lời, Hà Quyên cũng không để ý, lực chú ý của cô đều bị âm thanh trên sân khấu hấp dẫn rồi. Lần đầu tiên trực tiếp xem biểu diễn, thật sự là nhìn cái gì cũng mới lạ.
Pháo hoa rực rỡ liên tục cùng với tiếng reo hò say mê ca nhạc, tối nay người tài giỏi có đẳng cấp của Thiên Vương lộng lẫy lên sân khấu.
Ngay cả sân vận động bên ngoài cũng có thể nghe được toàn bộ tiếng nhạc sống động.
Người phụ trách soát vé cửa nhàn rỗi xuống dưới, ở bên ngoài thuận tiện nghe bên trong hát.
“Kiểm vé." Giọng nói lạnh lẽo có chút không giống như là đi xem biểu diễn, ngược lại có chút cảm giác đi đàm phán công việc, vội vàng xé hết vé đưa lại.
Vẻ mặt Thịnh Nhạc Dục tối sầm nghe toàn bộ âm thanh sống động đi vào sân vận động tìm vị trí của hắn.
Thật không biết rốt cuộc bản thân tới đây vì cái gì.
“Cô biểu diễn?" Hà Quyên kỳ quái nhíu mày, cô nhớ rõ trên quảng cáo nói như thế nào, đây là buổi biểu diễn Thiên Vương mà. Tại sao lại Tả Phỉ Bạch biểu diễn?
“Cô là khách quý được mời làm việc sao." Hà Quyên hơi nhíu mày, không bỏ qua sự lúng túng chợt lóe lên của Tả Phỉ Bạch.
Thấy điệu bộ này của Tả Phỉ Bạch, Hà Quyên buồn cười không thôi. Rõ ràng chính là khách quý được mời. Tại sao không giải thích là buổi biểu của cô ta?
Có cần thiết hư vinh như vậy không?
“Chúc cô biểu diễn thành công." Hà Quyên nói xong, xoay người muốn đi, cô không cảm thấy là trong lúc hai người bọn họ cùng xuất hiện có gì tốt.
“Hà Quyên, cô đây là thật lòng sao?" Tả Phỉ Bạch cố ý gọi Hà Quyên lại, hỏi.
Hà Quyên kỳ quái nhìn Tả Phỉ Bạch, cảm giác người này có chút khó hiểu, hai người bọn họ hoàn toàn không phải người cùng một thế giới, Tả Phỉ Bạch tìm cô làm gì?
“Dù sao một người là mây, một người là bùn, cô sẽ thật lòng tới chúc mừng tôi?" Tả Phỉ Bạch khinh thường nói.
Hà Quyên hơi sững sờ, ngay sau đó cười lên: “Cho dù tôi là mây, hạ thấp thân phận đến chúc mừng cô, cô cũng không cần sợ hãi như vậy, yên tâm đi, tôi là thật lòng chúc mừng cô thành công."
Đánh chết Tả Phỉ Bạch, cô ta đều không nghĩ tới Hà Quyên sẽ một phen nói ra như vậy, nghẹn họng trố mắt nhìn chằm chằm Hà Quyên, nhất thời quân mất phản ứng.
Cho đến khi Hà Quyên xoay người rời đi, Tả Phỉ Bạch muốn gọi cô đứng lại, lại ý thức được tình huống lúc này, đành ấm ức ngậm miệng lại.
Trừng mắt liếc nhìn Hà Quyên một cái, nhanh chóng xoay người rời bước đi.
Trong lòng càng nghĩ càng hận, Hà Quyên là một người bình thường như vậy, dựa vào cái gì cùng cô tranh giành?
Nhất là sau khi chia tay với Thịnh Nhạc Dục, Thịnh Nhạc Dục còn chán ghét nói cô không bằng Hà Quyên.
Tại sao cô không bằng Hà Quyên?
Nói về diện mạo, nói về năng lực, cô đều mạnh hơn so với Hà Quyên.
Cô bây giờ là ngôi sao mới, ngôi sao mới Chính Hồng, người người theo đuổi, hợp đồng quảng cáo, đại diện phát ngôn cũng xếp hàng phía sau chờ ký hợp đồng.
Hà Quyên là cái gì?
Cũng chỉ là một người massage.
Vừa trở lại, Tả Phỉ Bạch vừa bấm điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói bực bội: “Alo."
“Tại sao không thích nghe điện thoại của tôi như vậy?" Tả Phỉ Bạch cười híp mắt nói, “Chúng ta dù sao cũng coi như là một thời yêu đương, tuyệt tình vậy."
“Cô bây giờ nổi tiếng, gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Thịnh Nhạc Dục hừ lạnh một tiếng, muốn cúp điện thoại.
“Tôi chỉ là tặng vé cho anh, anh không đến sao?" Tả Phỉ Bạch vội vàng giành nói trước, cô chỉ sợ Thịnh Nhạc Dục lại gác điện thoại của cô.
“Nhưng mà Hà Quyên đến xem tôi biểu diễn, bạn bè một thuở, anh không đến sao?" Tả Phỉ Bạch cười ha hả nói, nghe được trong điện thoại không có động tĩnh, lúc này mới gác điện thoại xuống.
“Tả tiểu thư, thân phận cô như bây giờ không thể tuỳ tiện đi lại bên ngoài." Một nhân viên làm việc vừa thấy Tả Phỉ Bạch đi vào, như trút được gánh nặng thở dài ra một hơi.
“Tôi hiểu rất rõ." Tả Phỉ Bạch ngồi vào trước gương, chờ thợ trang điểm hóa trang cho cô.
Cô vốn là muốn lén đi xem một chút Thịnh Nhạc Dục sẽ tới hay không, không nghĩ tới vậy mà đụng phải Hà Quyên, thật là thú vị.
Hiện tại có Hà Quyên làm mồi ở đây, Thịnh Nhạc Dục sẽ phải tới thôi.
Hôm nay cô sẽ làm cho bọn họ thấy, thành công hôm nay của cô.
“Tại sao lâu như vậy?" Chu Duệ Trạch kỳ quái hỏi Hà Quyên.
“Không có, phòng vệ sinh đông người, đợi một chút." Hà Quyên cười cười, cũng không để trong lòng chuyện của Tả Phỉ Bạch, đối với cô mà nói, Tả Phỉ Bạch chẳng qua là một người xa lạ.
Tả Phỉ Bạch tốt hay xấu, có quan hệ gì với cô?
“Cầm lấy." Chu Duệ Trạch đưa cho Hà Quyên một cái ống nhòm, “Nhìn xem, rõ ràng không?
Hà Quyên đưa ống nhòm giơ lên trước mắt, đồ vật trước mắt lập tức liền hóa lớn, sau đó…
“Sân khấu ở đâu?" Hà Quyên giơ ống nhòm lên xuống, trái phải xoay hai vòng cũng không tìm đúng vị trí, đột nhiên phóng to ra, không thích ứng được.
Chu Duệ Trạch buồn cười đỡ lấy tay Hà Quyên, một tay nhẹ nhàng nâng, xê dịch hướng sân khấu: “Thấy được chưa?"
“Ừ, rất rõ." Hà Quyên cười ha hả nói, giống như đứa trẻ vừa mới lấy được một món đồ chơi mới, “Mười đồng tiền được hiệu quả đã vậy còn quá tốt."
Đúng là nhìn vào những cửa hàng ven đường có bán những thứ này, nào là ánh huỳnh quang lớn, nào là thức uống, còn có ống nhòm, mười đồng một cái, cô cho là hàng phế phẩm chứ.
Chu Duệ Trạch im lặng không nói gì, cái này nếu khiến cho đám bạn bè trước kia đã từng “Sản xuất" ống nhòm bị hình dung thành quả làm xong mười đồng một cái, sẽ không biết có phản ứng gì.
Chỉ là, nhìn bề ngoài quả thật có chút giống, nhưng mà… Chất lượng khác xa là được rồi?
Nhìn khóe môi Hà Quyên cười phấn khích, Chu Duệ Trạch cũng nhẹ nhàng nâng lên khóe môi.
Coi nhiều như vậy mà, bà xã thích là được.
Không đợi Chu Duệ Trạch trả lời, Hà Quyên cũng không để ý, lực chú ý của cô đều bị âm thanh trên sân khấu hấp dẫn rồi. Lần đầu tiên trực tiếp xem biểu diễn, thật sự là nhìn cái gì cũng mới lạ.
Pháo hoa rực rỡ liên tục cùng với tiếng reo hò say mê ca nhạc, tối nay người tài giỏi có đẳng cấp của Thiên Vương lộng lẫy lên sân khấu.
Ngay cả sân vận động bên ngoài cũng có thể nghe được toàn bộ tiếng nhạc sống động.
Người phụ trách soát vé cửa nhàn rỗi xuống dưới, ở bên ngoài thuận tiện nghe bên trong hát.
“Kiểm vé." Giọng nói lạnh lẽo có chút không giống như là đi xem biểu diễn, ngược lại có chút cảm giác đi đàm phán công việc, vội vàng xé hết vé đưa lại.
Vẻ mặt Thịnh Nhạc Dục tối sầm nghe toàn bộ âm thanh sống động đi vào sân vận động tìm vị trí của hắn.
Thật không biết rốt cuộc bản thân tới đây vì cái gì.
Tác giả :
Phong Phiêu Tuyết